Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 34: Bị úng nước hay toàn phân?
“Nở to gan thế, ban ngày ban mặt dám ở trường học rung xe công khai, không sợ bị nhìn thấy à?"
“Tên đàn ông đó là ai? Có phải tỷ phú đó không?"
“Ai biết, chỉ mình Lâm Thiển xuống xe, sau khi cô ta đi, xe cũng biến mất, thần bí lắm kìa."
“Chắc chắn là tỷ phú đó rồi! Lâm Thiển kết thù với Uông đại thiếu gia, tỷ phú đó không dám sủng hạnh Lâm Thiển trước mặt con trai, nên chạy tới trường vụng trộm"
“Đúng là hồ ly tinh lắm kế! Lão già như tỷ phú Uống này chắc chắn cưng ả như con gái rồi. Ở tùy tiện thật, dám chơi rung xe ngay trước cổng trường, thật kích thích. Tỷ phú Uống nếm được mật ngọt là không thể buông tay, bị ả tóm chặt rồi."
“Chậc chậc chậc, loại người này sao lại là bạn học của chúng ta, làm mất mặt đại học B quá!"
“Hồi đó có tin đồn, ả đoạt Sở Mặc Phong trong tay Nam m, nên mới bị Nam m ghét. Mọi người nghĩ xem, có phải hôm nay Sở Mặc Phong không đi học là vì sốc do nhận biết bộ mặt thật của con Lâm Thiển đó không?"
“Quá mất mặt, quá bẩn thỉu, tớ mà là Nam m, tớ cũng sẽ đập nó"
“Cũng chưa chắc! Tớ nghe bảo Uông đại thiếu gia không ngu thế đầu, bị Nam m xúi vài câu liền chặn đường Lâm Thiển, giờ xem ra đa phần là Uông đại thiếu gia đã ghim Lâm Thiển từ lâu rồi"
“Uông đại thiếu gia có ba làm chỗ dựa, không nói không rằng liền đi du học. Còn Nam m đó hả, bị xử phạt, vết nhơ cả đời"
“Thủ đoạn cầu Thiển thật cao minh, làm sao chúng ta có thể thấu hiểu?"
Từ khi chuyện xúi giục đánh người truyền ra, Nam m là đối tượng bị người người chửi rủa. Một sinh viên ba tốt giỏi giang ưu tú, một hoa hậu giảng đường xinh đẹp tương lai rộng mở lại là chủ mưu trong chuyện xúi giục đánh người.
Hình tượng học sinh ngoan bị hủy hoại hoàn toàn, Nam m đã trở thành đại từ chỉ nữ sinh xấu bụng.
Nhưng bây giờ, Nam m lại thành kẻ đáng thương trong miệng người khác, lặng lẽ được tẩy trắng đoạn lịch sử đen tối xúi giục đánh người kia.
Còn Lâm Thiển lại trở thành 4 cave cao cấp mới nhậm chức trong miệng mọi người.
***
Buổi chiều, Lâm Thiển nhận được ân chuẩn đường đường chính chính quay về Thành Để.
Một ngày không gặp như cách ba thu, giờ vài ngày không thấy, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thiển rất khác.
Giống như thấy quỷ.
Ngày đó, thiếu phu nhân nằm viện, lão gia và phu nhân đại thiếu gia cả buổi ở Thành Để, thiếu gia vừa về thì bị cả hai ông bà già vây lấy.
Phu nhân tận tình khuyên thiếu gia ly hôn, lão gia dùng lời lẽ sắc bén hết cảnh cáo đến đe dọa.
Ban đầu lão phu nhân còn nói giúp thiếu phu nhân dăm ba câu, nhưng hỏa lực của phu nhân quá mạnh, lại có lão gia chống lưng, cuối cùng lão phu nhân bỏ mặc hết, quyết định về quê.
Ai ai cũng biết vì thiếu phu nhân mang thai nên thiếu gia mới chống đối cha mẹ kết hôn với người ta. Giờ sảy thai rồi, hai ông bà già lại chẳng ưa thiếu phu nhân, tất cả đều cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ ngủm thôi.
Quan trọng là thiếu phu nhân thật sự nhìn không xứng với đại thiếu gia. Không đề cập đến vấn đề thân phận địa vị, ngay cả sở thích, suy nghĩ thì hai người họ cách nhau một trời một vực.
Mấy hôm nay không thấy thiếu phu nhân về, tất cả mọi người đều tưởng hai người đó đã chia tay rồi.
Nào ngờ, đột nhiên thiếu phu nhân quay về, mọi người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
“Khụ khụ khụ" Quản gia Niên khẽ ho vài tiếng, nhắc nhở những người giúp việc đang thầm thì kia chú ý, sau đó tươi cười chào đón Lâm Thiên, “Thiếu phu nhân, sức khỏe đã khá chưa?"
Lâm Thiển nhảy tung tăng đến trước mặt ông, hài hước đáp: “Leng keng leng keng, khỏe lắm rồi..."
Người giúp việc phụt cười, quản gia Niên bất mãn quay đầu trùng bọn họ.
Lâm Thiển thấy vậy cười hi hi nói: “Không sao, không sao, mọi người là người nhà cả mà, câu nệ làm gì?"
Quản gia Niên nghiêm túc lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, gia phong nhà họ Cố không cho phép..."
Quản gia Niên còn chưa nói hết, Lâm Thiển đã bù lu bù loa ngồi bẹp xuống đất, “Ui cha, da thịt của tôi, đau quá!" Cô nheo một mắt lại, miệng xuýt xoa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tháo giày. Cô vừa cởi dây giày vừa nói, “Thắt dây giày chật quá, sít chân"
Quản gia Niên: “..." Còn ra thể thống gì nữa chứ, mình phải nói với đại thiếu gia!
Những người khác: “..."
“Thiếu phu nhân, cô mới sảy thai, không được..."
Lâm Thiển cắt ngang: “Ủi chà, cởi ra thoải mái ghế, dù sao cũng đến nhà rồi, tôi không mang"
“..." Quản gia Niên sự ngây người, khom lưng tốt bụng nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, trời lạnh, đi chân trần trên đất lạnh lắm. Cô mới bị sảy thai, dễ bị cảm lạnh"
Lâm Thiển đứng lên, một tay cầm đôi giày, một tay phủi phủi mông, cười nói: “Không sao, mọi người bận thì làm việc đi, tôi lên lầu ngủ cái đã, thiếu gia về thì gọi tôi"
“..." Vậy sao được, quản gia Niên khẩn trương như kiến bò trong chảo, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân..."
Lâm Thiển vừa đi vừa vung giày giống như đang chơi vui vẻ lắm. Đến chỗ cách tủ giày ba mét, cổ đứng im, phi giày vào tủ. “Binh", đôi giày nằm gọn trong tủ giày không sai một li.
“Oh yeah!" Lâm Thiển búng tay, tung tăng nhảy nhót, “Tay ném cừ khôi, còn ai vào đây, còn ai vào đây?!"
Quản gia Niên: “..." Mình chẳng hiểu nổi thế giới của bọn trẻ.
Người giúp việc: “..." Thiếu phu nhân thú vị quá.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Thiển che mông, chân trần, tung tăng nhún nhảy lên lầu hai, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ đang trong thời kỳ nổi loạn.
“Quản gia Niên, rốt cuộc đây là sao? Người tiết lộ chút tin tức cho chúng tôi với, để chúng tôi đừng phạm lỗi trước mặt thiếu gia"
Quản gia Niên lắc đầu, “Chuyện này, thật sự tôi cũng không rõ..."
Điều làm quản gia và đám người giúp việc càng không hiểu chính là chiều nay có tốp người lần lượt kéo tới, toàn là đưa quần áo, giày dép mũ nón cùng đồ trang sức, nhét đầy gian quần áo ở lầu hai, còn sửa sang gọn gàng ngăn nắp nữa.
Bấy giờ mọi người mới hiểu, hóa ra mấy hôm trước thiếu gia bảo bọn họ thu dọn gian quần áo ở lầu hai cho sạch sẽ, thì ra là để cho thiếu phu nhân sử dụng.
Nhiều năm nay, gian quần áo ở lầu hai hoàn toàn để trống. Gian này chỉ để vài bộ quân trang cũ mà Cố Thành Kiêu không mặc nữa, giống như trưng bày đồ cổ vậy. Mà quần áo ngày thường anh tắm rửa đều đặt hết trong tủ quần áo ở phòng ngủ, còn nhiều chỗ trống, không cần phải dùng gian quần áo kia.
Bây giờ vì muốn lấy lòng Lâm Thiển, anh nghe lời Cố Nam Hách, cố ý mời người tạo hình nổi tiếng, chọn mua quần áo xinh đẹp đầy cả phòng cho Lâm Thiển. Hơn nữa, quần áo toàn là phong cách trung tính cô thích.
Vì muốn lấy lòng cổ, anh cũng hùa theo sở thích của cô, tốn hết tâm tư vì cô.
Tất cả điều này làm người giúp việc vốn đang nghi ngờ cũng không dám hé hé, chẳng dám nói câu “Thiếu phu nhân không đúng" nữa.
Lâm Thiển vốn tưởng được ngủ bù một giấc cho đã, ngủ chưa bao lâu thì bị tiếng vang cách vách đánh thức.
Cứ tưởng Cố Thành Kiêu đã về, dụi mắt mở cửa ra ngoài.
“Ê, mấy người là ai thế?" Đột nhiên có nhiều người xuất hiện ở lầu hai, lại là người lạ hoắc lạ huơ, cô hơi giật mình.
Song, sau khi bọn họ nói rõ nguyên do, Lâm Thiển mới thật sự bị dọa, “Cái gì, mấy người bảo, cái này... cái này... với những cái này... lại còn cái này nữa... đều là cho tôi?"
“Vâng, thiếu phu nhân. Những thứ trong này đều là thiếu gia đặt riêng cho cô" “..." Cố Thành Kiêu, rốt cuộc đầu của anh bị úng nước hay toàn phần thế? Sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi có gì đáng để anh phải tốt như vậy chứ?
“Tên đàn ông đó là ai? Có phải tỷ phú đó không?"
“Ai biết, chỉ mình Lâm Thiển xuống xe, sau khi cô ta đi, xe cũng biến mất, thần bí lắm kìa."
“Chắc chắn là tỷ phú đó rồi! Lâm Thiển kết thù với Uông đại thiếu gia, tỷ phú đó không dám sủng hạnh Lâm Thiển trước mặt con trai, nên chạy tới trường vụng trộm"
“Đúng là hồ ly tinh lắm kế! Lão già như tỷ phú Uống này chắc chắn cưng ả như con gái rồi. Ở tùy tiện thật, dám chơi rung xe ngay trước cổng trường, thật kích thích. Tỷ phú Uống nếm được mật ngọt là không thể buông tay, bị ả tóm chặt rồi."
“Chậc chậc chậc, loại người này sao lại là bạn học của chúng ta, làm mất mặt đại học B quá!"
“Hồi đó có tin đồn, ả đoạt Sở Mặc Phong trong tay Nam m, nên mới bị Nam m ghét. Mọi người nghĩ xem, có phải hôm nay Sở Mặc Phong không đi học là vì sốc do nhận biết bộ mặt thật của con Lâm Thiển đó không?"
“Quá mất mặt, quá bẩn thỉu, tớ mà là Nam m, tớ cũng sẽ đập nó"
“Cũng chưa chắc! Tớ nghe bảo Uông đại thiếu gia không ngu thế đầu, bị Nam m xúi vài câu liền chặn đường Lâm Thiển, giờ xem ra đa phần là Uông đại thiếu gia đã ghim Lâm Thiển từ lâu rồi"
“Uông đại thiếu gia có ba làm chỗ dựa, không nói không rằng liền đi du học. Còn Nam m đó hả, bị xử phạt, vết nhơ cả đời"
“Thủ đoạn cầu Thiển thật cao minh, làm sao chúng ta có thể thấu hiểu?"
Từ khi chuyện xúi giục đánh người truyền ra, Nam m là đối tượng bị người người chửi rủa. Một sinh viên ba tốt giỏi giang ưu tú, một hoa hậu giảng đường xinh đẹp tương lai rộng mở lại là chủ mưu trong chuyện xúi giục đánh người.
Hình tượng học sinh ngoan bị hủy hoại hoàn toàn, Nam m đã trở thành đại từ chỉ nữ sinh xấu bụng.
Nhưng bây giờ, Nam m lại thành kẻ đáng thương trong miệng người khác, lặng lẽ được tẩy trắng đoạn lịch sử đen tối xúi giục đánh người kia.
Còn Lâm Thiển lại trở thành 4 cave cao cấp mới nhậm chức trong miệng mọi người.
***
Buổi chiều, Lâm Thiển nhận được ân chuẩn đường đường chính chính quay về Thành Để.
Một ngày không gặp như cách ba thu, giờ vài ngày không thấy, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thiển rất khác.
Giống như thấy quỷ.
Ngày đó, thiếu phu nhân nằm viện, lão gia và phu nhân đại thiếu gia cả buổi ở Thành Để, thiếu gia vừa về thì bị cả hai ông bà già vây lấy.
Phu nhân tận tình khuyên thiếu gia ly hôn, lão gia dùng lời lẽ sắc bén hết cảnh cáo đến đe dọa.
Ban đầu lão phu nhân còn nói giúp thiếu phu nhân dăm ba câu, nhưng hỏa lực của phu nhân quá mạnh, lại có lão gia chống lưng, cuối cùng lão phu nhân bỏ mặc hết, quyết định về quê.
Ai ai cũng biết vì thiếu phu nhân mang thai nên thiếu gia mới chống đối cha mẹ kết hôn với người ta. Giờ sảy thai rồi, hai ông bà già lại chẳng ưa thiếu phu nhân, tất cả đều cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ ngủm thôi.
Quan trọng là thiếu phu nhân thật sự nhìn không xứng với đại thiếu gia. Không đề cập đến vấn đề thân phận địa vị, ngay cả sở thích, suy nghĩ thì hai người họ cách nhau một trời một vực.
Mấy hôm nay không thấy thiếu phu nhân về, tất cả mọi người đều tưởng hai người đó đã chia tay rồi.
Nào ngờ, đột nhiên thiếu phu nhân quay về, mọi người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
“Khụ khụ khụ" Quản gia Niên khẽ ho vài tiếng, nhắc nhở những người giúp việc đang thầm thì kia chú ý, sau đó tươi cười chào đón Lâm Thiên, “Thiếu phu nhân, sức khỏe đã khá chưa?"
Lâm Thiển nhảy tung tăng đến trước mặt ông, hài hước đáp: “Leng keng leng keng, khỏe lắm rồi..."
Người giúp việc phụt cười, quản gia Niên bất mãn quay đầu trùng bọn họ.
Lâm Thiển thấy vậy cười hi hi nói: “Không sao, không sao, mọi người là người nhà cả mà, câu nệ làm gì?"
Quản gia Niên nghiêm túc lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, gia phong nhà họ Cố không cho phép..."
Quản gia Niên còn chưa nói hết, Lâm Thiển đã bù lu bù loa ngồi bẹp xuống đất, “Ui cha, da thịt của tôi, đau quá!" Cô nheo một mắt lại, miệng xuýt xoa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tháo giày. Cô vừa cởi dây giày vừa nói, “Thắt dây giày chật quá, sít chân"
Quản gia Niên: “..." Còn ra thể thống gì nữa chứ, mình phải nói với đại thiếu gia!
Những người khác: “..."
“Thiếu phu nhân, cô mới sảy thai, không được..."
Lâm Thiển cắt ngang: “Ủi chà, cởi ra thoải mái ghế, dù sao cũng đến nhà rồi, tôi không mang"
“..." Quản gia Niên sự ngây người, khom lưng tốt bụng nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, trời lạnh, đi chân trần trên đất lạnh lắm. Cô mới bị sảy thai, dễ bị cảm lạnh"
Lâm Thiển đứng lên, một tay cầm đôi giày, một tay phủi phủi mông, cười nói: “Không sao, mọi người bận thì làm việc đi, tôi lên lầu ngủ cái đã, thiếu gia về thì gọi tôi"
“..." Vậy sao được, quản gia Niên khẩn trương như kiến bò trong chảo, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân..."
Lâm Thiển vừa đi vừa vung giày giống như đang chơi vui vẻ lắm. Đến chỗ cách tủ giày ba mét, cổ đứng im, phi giày vào tủ. “Binh", đôi giày nằm gọn trong tủ giày không sai một li.
“Oh yeah!" Lâm Thiển búng tay, tung tăng nhảy nhót, “Tay ném cừ khôi, còn ai vào đây, còn ai vào đây?!"
Quản gia Niên: “..." Mình chẳng hiểu nổi thế giới của bọn trẻ.
Người giúp việc: “..." Thiếu phu nhân thú vị quá.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Thiển che mông, chân trần, tung tăng nhún nhảy lên lầu hai, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ đang trong thời kỳ nổi loạn.
“Quản gia Niên, rốt cuộc đây là sao? Người tiết lộ chút tin tức cho chúng tôi với, để chúng tôi đừng phạm lỗi trước mặt thiếu gia"
Quản gia Niên lắc đầu, “Chuyện này, thật sự tôi cũng không rõ..."
Điều làm quản gia và đám người giúp việc càng không hiểu chính là chiều nay có tốp người lần lượt kéo tới, toàn là đưa quần áo, giày dép mũ nón cùng đồ trang sức, nhét đầy gian quần áo ở lầu hai, còn sửa sang gọn gàng ngăn nắp nữa.
Bấy giờ mọi người mới hiểu, hóa ra mấy hôm trước thiếu gia bảo bọn họ thu dọn gian quần áo ở lầu hai cho sạch sẽ, thì ra là để cho thiếu phu nhân sử dụng.
Nhiều năm nay, gian quần áo ở lầu hai hoàn toàn để trống. Gian này chỉ để vài bộ quân trang cũ mà Cố Thành Kiêu không mặc nữa, giống như trưng bày đồ cổ vậy. Mà quần áo ngày thường anh tắm rửa đều đặt hết trong tủ quần áo ở phòng ngủ, còn nhiều chỗ trống, không cần phải dùng gian quần áo kia.
Bây giờ vì muốn lấy lòng Lâm Thiển, anh nghe lời Cố Nam Hách, cố ý mời người tạo hình nổi tiếng, chọn mua quần áo xinh đẹp đầy cả phòng cho Lâm Thiển. Hơn nữa, quần áo toàn là phong cách trung tính cô thích.
Vì muốn lấy lòng cổ, anh cũng hùa theo sở thích của cô, tốn hết tâm tư vì cô.
Tất cả điều này làm người giúp việc vốn đang nghi ngờ cũng không dám hé hé, chẳng dám nói câu “Thiếu phu nhân không đúng" nữa.
Lâm Thiển vốn tưởng được ngủ bù một giấc cho đã, ngủ chưa bao lâu thì bị tiếng vang cách vách đánh thức.
Cứ tưởng Cố Thành Kiêu đã về, dụi mắt mở cửa ra ngoài.
“Ê, mấy người là ai thế?" Đột nhiên có nhiều người xuất hiện ở lầu hai, lại là người lạ hoắc lạ huơ, cô hơi giật mình.
Song, sau khi bọn họ nói rõ nguyên do, Lâm Thiển mới thật sự bị dọa, “Cái gì, mấy người bảo, cái này... cái này... với những cái này... lại còn cái này nữa... đều là cho tôi?"
“Vâng, thiếu phu nhân. Những thứ trong này đều là thiếu gia đặt riêng cho cô" “..." Cố Thành Kiêu, rốt cuộc đầu của anh bị úng nước hay toàn phần thế? Sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi có gì đáng để anh phải tốt như vậy chứ?
Tác giả :
Ngư Ca