Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 243: Hình tượng sụp đổ
Sau khi vụ hình tượng sụp đổ của Dương Liễu Nhi, giới truyền thông bắt đầu lần theo dấu vết để đưa tin.
Dương Liễu Nhi không về nước mà trốn ở nước ngoài. Phóng viên không tìm được cô ta, nên tự mình đến gặp học sinh tiểu học để tìm hiểu. Tại trạm y tế huyện, lúc này phóng viên đang phỏng vấn Tiểu Nam Hải bị thương do đá đè.
“Anh bạn nhỏ, em còn nhớ tình cảnh lúc ấy ra sao không?" “Có ạ." Mắt Tiểu Nam Hải mở to tròn, có chút sợ sệt. Mỗi lần nhắc đến chuyện núi lở là cậu bé vẫn thấy hoảng hốt trong lòng.
“Có nhận ra chị gái này không?" Phóng viên cầm ảnh Dương Liễu Nhi cho cậu bé xem.
“Là cô giáo Dương." “Đúng rồi, có phải cô giáo Dương cứu em ra không?" Tiểu Nam Hải lắc đầu, “Là chú bộ đội cứu chúng em ra." Phóng viên lại đổi cách hỏi khác, “Còn các bạn của em thì sao? Làm sao họ ra ngoài được? Em kể lại tình hình lúc đó anh nghe được không?"
Tiểu Nam Hải mở to mắt, chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại, “Như thế này là có thể lên TV sao?"
“Đúng vậy."
Tiểu Nam Hải cười tươi rạng rỡ đáp: “Vậy mau quay hình em đi, quay mau lên. Em muốn cảm ơn thầy Cố và cô Lâm."
“Được chứ, em nhìn vào ống kính nói là được." “Dạ, thầy cô, hai cô giáo Lâm, cám ơn thầy cô đã cứu tất cả chúng em. Hiệu trưởng nói muốn xây lại trường học, đến lúc đó tất cả bọn em đều được quay lại trường học. Lúc đó các thầy cô nhất định phải quay về gặp chúng em nha."
Phóng viên hỏi: “Anh bạn nhỏ, lúc đó có phải thầy giáo Cố và hai cô giáo Lâm cứu các em không? Còn cô giáo Dương này thì sao?"
“Lúc đó cô Dương đã chạy ra ngoài rồi, chạy xa lắm"
Ống kính lúc này lại hướng đến những người bạn nhỏ khác, hình ảnh chuyển từ trạm xá đến tầng trệt.
Sau đó, phóng viên tiếp tục đến thăm nhiều gia đình học sinh khác. Các em nhỏ cũng không nói khác nhau là mấy. Có em nói được thầy Cô bế ra, có em nói được cô Lâm bể ra, chỉ cô giáo Dương là không được nhắc đến.
Tuyệt hơn nữa là phóng viên còn đến phỏng vấn nhà họ Hà mới chuyển đến ở thành phố B.
“Cháu tên là Hà Tiểu Thúy."
“Cô giáo Dương? Cô giáo Dương chạy ra ngoài từ sớm rồi." Hình ảnh Tiểu Thúy ôm em trai ngồi bên cạnh ông nội chỉ thoáng qua đủ để nói vẻn vẹn hai câu này. Mười mấy học sinh ở trường học cũng không có bàn bạc gì trước, tất cả đều nói như nhau. Đây chính là chân tướng sự việc. Phóng viên lại đến điều tra ở trụ sở Quỹ từ thiện. Cán bộ Quỹ từ thiện cũng chia sẻ, không nhận được tiền quyên góp của Dương Liễu Nhi. Nói cách khác, tin tức Dương Liễu Nhi chuyển mười triệu cho Quỹ từ thiện hoàn toàn là giả. Cô ta chẳng những thấy chết không cứu mà còn lừa tiền từ thiện. Dư luận lại một lần nữa bùng nổ. Quan hệ trong giới giải trí rất phũ phàng.
Lúc trước, khi Dương Liễu Nhi gặp chuyện không may, chị em bạn bè trong giới luôn miệng nói không bao giờ rời Liễu Nhi. Cho dù có lúc bọn họ đánh nhau với Dương Liễu Nhi trong studio nhưng cũng có thể nói thành chị em gặp gỡ.
Sau khi gặp chuyện xui rủi, bọn họ lặn không sủi tăm. Kể cả những bài viết có nhắc đến cô ta trên Weibo cũng bị xóa sạch không dấu vết. Không có ai công khai nhắc đến cô ta, tất cả mọi người đều đồng lòng né tránh cô ta, một chữ cũng không nhắc đến.
Từ hình tượng “nữ anh hùng", Dương Liễu Như lập tức trở thành chuột chạy qua đường. Kể cả những công việc từ thiện cô ta làm lúc trước cũng bị gọi là làm màu.
Mọi người trong giới bàn tán, Dương Liễu Nhi là ngôi sao điện ảnh tuột dốc nhanh nhất, không cách nào cứu vãn được.
***
Tại vùng bị nạn ở Đại Thanh Sơn
Hóa ra đường hầm rất sâu, rất dài, nhưng vì núi sập đất lở nên phần lớn đường hầm cũng bị phá hủy, chỉ còn lại một đoạn đáy này. Tội ác bị che giấu ở nơi sâu nhất bỗng chốc bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Trong đường hầm, đội phòng chống dịch bệnh đang tiến hành khử trùng. Các chiến sĩ mặc đồ bảo hộ phòng dịch đầy đủ. Một nhóm khiêng đất đá ra ngoài dọn đường, một nhóm mang bằng ca và túi đựng thi thể khiêng xác chết ra. Xe chở thi thể đỗ dưới chân núi, các chiến sĩ khiêng từng xác chết đi xuống. Mặc dù đã cách một lớp túi đựng tử thi thật dày và đeo mặt nạ bảo hộ, nhưng bọn họ vẫn có thể ngửi được mùi xác chết phân hủy hôi thối.
Hơn nữa đường núi lại khó đi, các chiến sĩ mất rất nhiều công sức mới khiêng được tất cả các thi thể xuống núi.
Đại Thanh Sơn vốn là nơi núi non xanh biếc, giờ đây hoang tàn khắp nơi. Làm cho người ta đau lòng hơn chính là, đây không phải là thiên tai, mà là do người gây ra.
Nhất định phải có người đứng sau chịu trách nhiệm cho chuyện này. Cố Thành Kiêu ngồi ở bàn chỉ huy, vừa quan sát hiện trường vừa sắp xếp lại những manh mối thu thập được trong mấy ngày qua. Thẩm Tự An gọi video đến nói chuyện, “Lão Đại, hôm nay có xem tin tức không? Đoạn Tiểu Thúy trên TV đó."
“Có thấy."
“Đám phóng viên này suýt chút nữa thì làm hỏng việc. Nếu phát sóng toàn bộ đoạn phỏng vấn thì e rằng Hà Kiện Hùng sẽ không bao giờ liên lạc với ba và hai con mình nữa! May nhờ chúng ta nắm tin tức nhạy bén, cứ thể này, vừa tăng thêm cơ hội Hà Kiện Hùng có thể nhìn thấy, vừa không để cho hắn nghi ngờ, nhất cử lưỡng tiện."
“Phải, cậu làm không tệ! Nếu như nhử cho cá lớn cắn câu lộ diện, tôi sẽ thưởng công cho cậu." Cố Thành Kiêu liếc mắt nhìn chiếc xe chuyển thi thể nói thêm một câu, “Nếu như cá lớn chưa chết."
“Lão Đại, ước chừng các anh bên đó bao giờ thì xong?" “Vẫn còn dọn dẹp bên trong, phải căn cứ vào tình hình mới biết được." “Được, vậy mọi người nhớ cẩn trọng."
Cố Thành Kiêu vừa đóng máy tính lại thì bên ngoài đã có người đi vào. Ngụy Nam vớt vào hai bao tải lớn, lớn tiếng nói: “Lão Đại, mau đến xem này. Quả nhiên bọn chó hoang này điều chế thuốc phiện trong hầm."
Cố Thành Kiêu nhìn bao tải, mở ra một cái, bên trong là một bọc túi bột trắng, đoán cũng biết là gì. “Đây là túi thành phẩm, đây là túi bán thành phẩm, bao tải như thế này chất đầy hầm." “Đào hết chưa?"
“Hết hẳn rồi, máy trắc địa báo đằng sau đóng bao tải này đều là tảng đá."
“Có khoảng bao nhiêu thuốc vậy?"
“Không ước lượng được, chắc cũng phải cả tấn."
“Có mấy thi thể?"
“Tám cái xác, đều là đàn ông."
Cố Thành Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Báo với bên khám nghiệm tử thi làm giám định. Trước khi trời tối tôi muốn biết có Chú Tư, Hà Kiện Hùng... và cả Phạm Dương Mộc trong đám người đó không."
Sắc mặt Ngụy Nam trầm xuống, quả thực không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, “Lão Đại, Dương Mộc..." “Mau liên hệ đi. Tôi muốn có kết quả trước khi trời tối."
“Rõ!" Ngụy Nam nhận lệnh. Mẫu DNA của Phạm Dương Mộc vẫn lưu trữ trong cơ sở dữ liệu. Hà Kiện Hùng thì phải tìm người nhà họ Hà để đối chiếu, có lẽ sẽ muộn hơn một chút.
Về DNA của Chú Tư, họ nghi ngờ vết máu phát hiện ở vách đá Vân Xuyên lúc trước là máu của Chú Tư lưu lại. Sau khi làm xét nghiệm huyết thống với Sa Khôn thì xác định có quan hệ máu mủ. Nói cách khác, chỉ cần Chú Tư là cha ruột của Sa Khôn thì mẫu DNA thu được từ vách đá ở Vân Xuyên chính là của hắn.
Cố Thành Kiêu nhíu mày, Dương Mộc, tôi thật sự không mong có anh. Tôi phải nghe tận tai anh giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Sau đó, tin phát hiện được tám thi thể cùng với lượng thuốc phiện lớn ở Đại Thanh Sơn lại lên trang nhất, làm rung chuyển cả nước.
***
ở một phòng khám nhỏ vắng vẻ, Trịnh Tử Kỳ đang tiêm dịch truyền cho một người đàn ông đang hôn mê.
Một lão già béo tròn đứng ở cửa, hỏi: “Rốt cuộc hắn có thể tỉnh lại hay không?"
Khuôn mặt hung ác dữ tợn của lão già rung lên khi nói.
“Gấp cái gì, tôi cũng không phải thầy thuốc, chỉ có thể chắc chắn năm mươi năm mươi. Ông không yên tâm thì cứ đưa anh ta vào bệnh viện đi."
Lão già cứng họng, lại dặn dò: “Bất kể thế nào cũng phải cứu sống hắn."
Dương Liễu Nhi không về nước mà trốn ở nước ngoài. Phóng viên không tìm được cô ta, nên tự mình đến gặp học sinh tiểu học để tìm hiểu. Tại trạm y tế huyện, lúc này phóng viên đang phỏng vấn Tiểu Nam Hải bị thương do đá đè.
“Anh bạn nhỏ, em còn nhớ tình cảnh lúc ấy ra sao không?" “Có ạ." Mắt Tiểu Nam Hải mở to tròn, có chút sợ sệt. Mỗi lần nhắc đến chuyện núi lở là cậu bé vẫn thấy hoảng hốt trong lòng.
“Có nhận ra chị gái này không?" Phóng viên cầm ảnh Dương Liễu Nhi cho cậu bé xem.
“Là cô giáo Dương." “Đúng rồi, có phải cô giáo Dương cứu em ra không?" Tiểu Nam Hải lắc đầu, “Là chú bộ đội cứu chúng em ra." Phóng viên lại đổi cách hỏi khác, “Còn các bạn của em thì sao? Làm sao họ ra ngoài được? Em kể lại tình hình lúc đó anh nghe được không?"
Tiểu Nam Hải mở to mắt, chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại, “Như thế này là có thể lên TV sao?"
“Đúng vậy."
Tiểu Nam Hải cười tươi rạng rỡ đáp: “Vậy mau quay hình em đi, quay mau lên. Em muốn cảm ơn thầy Cố và cô Lâm."
“Được chứ, em nhìn vào ống kính nói là được." “Dạ, thầy cô, hai cô giáo Lâm, cám ơn thầy cô đã cứu tất cả chúng em. Hiệu trưởng nói muốn xây lại trường học, đến lúc đó tất cả bọn em đều được quay lại trường học. Lúc đó các thầy cô nhất định phải quay về gặp chúng em nha."
Phóng viên hỏi: “Anh bạn nhỏ, lúc đó có phải thầy giáo Cố và hai cô giáo Lâm cứu các em không? Còn cô giáo Dương này thì sao?"
“Lúc đó cô Dương đã chạy ra ngoài rồi, chạy xa lắm"
Ống kính lúc này lại hướng đến những người bạn nhỏ khác, hình ảnh chuyển từ trạm xá đến tầng trệt.
Sau đó, phóng viên tiếp tục đến thăm nhiều gia đình học sinh khác. Các em nhỏ cũng không nói khác nhau là mấy. Có em nói được thầy Cô bế ra, có em nói được cô Lâm bể ra, chỉ cô giáo Dương là không được nhắc đến.
Tuyệt hơn nữa là phóng viên còn đến phỏng vấn nhà họ Hà mới chuyển đến ở thành phố B.
“Cháu tên là Hà Tiểu Thúy."
“Cô giáo Dương? Cô giáo Dương chạy ra ngoài từ sớm rồi." Hình ảnh Tiểu Thúy ôm em trai ngồi bên cạnh ông nội chỉ thoáng qua đủ để nói vẻn vẹn hai câu này. Mười mấy học sinh ở trường học cũng không có bàn bạc gì trước, tất cả đều nói như nhau. Đây chính là chân tướng sự việc. Phóng viên lại đến điều tra ở trụ sở Quỹ từ thiện. Cán bộ Quỹ từ thiện cũng chia sẻ, không nhận được tiền quyên góp của Dương Liễu Nhi. Nói cách khác, tin tức Dương Liễu Nhi chuyển mười triệu cho Quỹ từ thiện hoàn toàn là giả. Cô ta chẳng những thấy chết không cứu mà còn lừa tiền từ thiện. Dư luận lại một lần nữa bùng nổ. Quan hệ trong giới giải trí rất phũ phàng.
Lúc trước, khi Dương Liễu Nhi gặp chuyện không may, chị em bạn bè trong giới luôn miệng nói không bao giờ rời Liễu Nhi. Cho dù có lúc bọn họ đánh nhau với Dương Liễu Nhi trong studio nhưng cũng có thể nói thành chị em gặp gỡ.
Sau khi gặp chuyện xui rủi, bọn họ lặn không sủi tăm. Kể cả những bài viết có nhắc đến cô ta trên Weibo cũng bị xóa sạch không dấu vết. Không có ai công khai nhắc đến cô ta, tất cả mọi người đều đồng lòng né tránh cô ta, một chữ cũng không nhắc đến.
Từ hình tượng “nữ anh hùng", Dương Liễu Như lập tức trở thành chuột chạy qua đường. Kể cả những công việc từ thiện cô ta làm lúc trước cũng bị gọi là làm màu.
Mọi người trong giới bàn tán, Dương Liễu Nhi là ngôi sao điện ảnh tuột dốc nhanh nhất, không cách nào cứu vãn được.
***
Tại vùng bị nạn ở Đại Thanh Sơn
Hóa ra đường hầm rất sâu, rất dài, nhưng vì núi sập đất lở nên phần lớn đường hầm cũng bị phá hủy, chỉ còn lại một đoạn đáy này. Tội ác bị che giấu ở nơi sâu nhất bỗng chốc bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Trong đường hầm, đội phòng chống dịch bệnh đang tiến hành khử trùng. Các chiến sĩ mặc đồ bảo hộ phòng dịch đầy đủ. Một nhóm khiêng đất đá ra ngoài dọn đường, một nhóm mang bằng ca và túi đựng thi thể khiêng xác chết ra. Xe chở thi thể đỗ dưới chân núi, các chiến sĩ khiêng từng xác chết đi xuống. Mặc dù đã cách một lớp túi đựng tử thi thật dày và đeo mặt nạ bảo hộ, nhưng bọn họ vẫn có thể ngửi được mùi xác chết phân hủy hôi thối.
Hơn nữa đường núi lại khó đi, các chiến sĩ mất rất nhiều công sức mới khiêng được tất cả các thi thể xuống núi.
Đại Thanh Sơn vốn là nơi núi non xanh biếc, giờ đây hoang tàn khắp nơi. Làm cho người ta đau lòng hơn chính là, đây không phải là thiên tai, mà là do người gây ra.
Nhất định phải có người đứng sau chịu trách nhiệm cho chuyện này. Cố Thành Kiêu ngồi ở bàn chỉ huy, vừa quan sát hiện trường vừa sắp xếp lại những manh mối thu thập được trong mấy ngày qua. Thẩm Tự An gọi video đến nói chuyện, “Lão Đại, hôm nay có xem tin tức không? Đoạn Tiểu Thúy trên TV đó."
“Có thấy."
“Đám phóng viên này suýt chút nữa thì làm hỏng việc. Nếu phát sóng toàn bộ đoạn phỏng vấn thì e rằng Hà Kiện Hùng sẽ không bao giờ liên lạc với ba và hai con mình nữa! May nhờ chúng ta nắm tin tức nhạy bén, cứ thể này, vừa tăng thêm cơ hội Hà Kiện Hùng có thể nhìn thấy, vừa không để cho hắn nghi ngờ, nhất cử lưỡng tiện."
“Phải, cậu làm không tệ! Nếu như nhử cho cá lớn cắn câu lộ diện, tôi sẽ thưởng công cho cậu." Cố Thành Kiêu liếc mắt nhìn chiếc xe chuyển thi thể nói thêm một câu, “Nếu như cá lớn chưa chết."
“Lão Đại, ước chừng các anh bên đó bao giờ thì xong?" “Vẫn còn dọn dẹp bên trong, phải căn cứ vào tình hình mới biết được." “Được, vậy mọi người nhớ cẩn trọng."
Cố Thành Kiêu vừa đóng máy tính lại thì bên ngoài đã có người đi vào. Ngụy Nam vớt vào hai bao tải lớn, lớn tiếng nói: “Lão Đại, mau đến xem này. Quả nhiên bọn chó hoang này điều chế thuốc phiện trong hầm."
Cố Thành Kiêu nhìn bao tải, mở ra một cái, bên trong là một bọc túi bột trắng, đoán cũng biết là gì. “Đây là túi thành phẩm, đây là túi bán thành phẩm, bao tải như thế này chất đầy hầm." “Đào hết chưa?"
“Hết hẳn rồi, máy trắc địa báo đằng sau đóng bao tải này đều là tảng đá."
“Có khoảng bao nhiêu thuốc vậy?"
“Không ước lượng được, chắc cũng phải cả tấn."
“Có mấy thi thể?"
“Tám cái xác, đều là đàn ông."
Cố Thành Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Báo với bên khám nghiệm tử thi làm giám định. Trước khi trời tối tôi muốn biết có Chú Tư, Hà Kiện Hùng... và cả Phạm Dương Mộc trong đám người đó không."
Sắc mặt Ngụy Nam trầm xuống, quả thực không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, “Lão Đại, Dương Mộc..." “Mau liên hệ đi. Tôi muốn có kết quả trước khi trời tối."
“Rõ!" Ngụy Nam nhận lệnh. Mẫu DNA của Phạm Dương Mộc vẫn lưu trữ trong cơ sở dữ liệu. Hà Kiện Hùng thì phải tìm người nhà họ Hà để đối chiếu, có lẽ sẽ muộn hơn một chút.
Về DNA của Chú Tư, họ nghi ngờ vết máu phát hiện ở vách đá Vân Xuyên lúc trước là máu của Chú Tư lưu lại. Sau khi làm xét nghiệm huyết thống với Sa Khôn thì xác định có quan hệ máu mủ. Nói cách khác, chỉ cần Chú Tư là cha ruột của Sa Khôn thì mẫu DNA thu được từ vách đá ở Vân Xuyên chính là của hắn.
Cố Thành Kiêu nhíu mày, Dương Mộc, tôi thật sự không mong có anh. Tôi phải nghe tận tai anh giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Sau đó, tin phát hiện được tám thi thể cùng với lượng thuốc phiện lớn ở Đại Thanh Sơn lại lên trang nhất, làm rung chuyển cả nước.
***
ở một phòng khám nhỏ vắng vẻ, Trịnh Tử Kỳ đang tiêm dịch truyền cho một người đàn ông đang hôn mê.
Một lão già béo tròn đứng ở cửa, hỏi: “Rốt cuộc hắn có thể tỉnh lại hay không?"
Khuôn mặt hung ác dữ tợn của lão già rung lên khi nói.
“Gấp cái gì, tôi cũng không phải thầy thuốc, chỉ có thể chắc chắn năm mươi năm mươi. Ông không yên tâm thì cứ đưa anh ta vào bệnh viện đi."
Lão già cứng họng, lại dặn dò: “Bất kể thế nào cũng phải cứu sống hắn."
Tác giả :
Ngư Ca