Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 225: Người thân thiết nhất cũng có thể trở thành kẻ địch
Tháng tám, mùa hè nóng bức, đúng vào dịp nóng nhất của thành phố B. ở hai hàng cây bên đường,
tiếng ve kêu râm ran liên hồi như không biết mệt mỏi. Dưới tàng cây ngô đồng, Cổ Đông Quân ăn mặc chỉnh tề, ngồi đợi trên xe lăn.
Anh mặc đồ tây trang công sở, áo sơ mi, cà vạt đồng bộ. Mới vừa ngồi chưa tới hai phút mà toàn thân anh đã ướt đẫm.
Một lát sau, Lâm Du đến. Cô dừng xe dở ven đường.
Vừa thấy cô, bất giác Cố Đông Quân thẳng lưng lên, nhấc tay sửa lại cà vạt.
Lâm Du ăn mặc thoải mái. Cô mặc đầm dây in hoa, để lộ ra chiếc cổ thon gọn, cánh tay mảnh khảnh và đổi chân dài cân đối.
Chiếc đầm trắng in hình hoa tường vi màu hồng nhạt. Loài hoa rất hợp với độ tuổi của cô. Thấy cô đến gần, Cố Đông Quân cảm giác hơi thở mình dồn dập.
Không biết là vì nóng hay vì nguyên nhân khác. Mấy ngày không gặp, hình như Lâm Du đã gầy hơn. Dáng người cô nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cô bay mất. Lâm Du đến trước mặt anh. Cô nhìn anh cười khanh khách, hỏi: “Thầy Cổ, thầy mặc như vậy không nóng sao?"
“..." Bờ môi Cổ Đông Quân khẽ mở nhưng không đáp lại.
Cô cười, anh cũng cười theo. “Thầy Cố, chỗ này nóng lắm, sao anh không vào trong chờ?" Vừa dứt lời, Lâm Du đã chủ động đẩy xe cho anh.
“Tài xế của anh đâu?" Cô hỏi tiếp: “Sao lại bỏ anh ở đây? Phải biết rằng một người tàn tật như anh mà ngồi ngay lối ra vào sẽ dễ ảnh hưởng đến người khác, đồng thời có thể khiến anh gặp nguy hiểm. Đây là hành động không sáng suốt, thầy Cô không biết sao?"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Du cứ gọi anh là thầy Cổ này, thầy Cố nọ.
Ban đầu, anh nghĩ cô gọi thể là để phân rõ ranh giới với anh.
Nhưng nghe nhiều lần rồi anh cũng quen tại.
Bây giờ anh nghe lại có cảm giác thật đặc biệt. “Cô giáo Lâm, chẳng phải do anh xem trọng buổi gặp mặt của chúng tay hay sao? Em thử mặc tẩy trang, áo sơ mi xem có nóng không?" Cố Đông Quân trêu cô. Lâm Du đẩy anh vào nhà hàng, không khí lập tức trở nên mát mẻ. Hai người chọn một ít thức uống lạnh, ngồi đối diện nhau. Cố Đông Quân uống trà theo thói quen, còn Lâm Du thì cầm một ly kem múc hết thìa này đến thìa kia.
“Sao thầy Cố giống ba em thế. Trời nóng như vậy mà còn uống trà, chẳng lẽ không nóng sao?" “Khát vì nóng thì càng phải uống đồ nóng. Khoa học chứng minh, nước nóng có thể giải khát tốt hơn cả nước lạnh."
Lâm Du vội vàng ngăn lại: “Này này này, hiếm khi chúng ta gặp mặt một lần. Em không muốn ngồi nghe anh giáo huấn đâu."
Cố Đông Quân cười cười: “Được rồi, vậy em muốn nghe anh nói cái gì?" Lâm Du ngậm một thìa kem trong miệng. Sự ngọt ngào, mát lạnh, mềm mại hòa trộn với nhau. Hai mắt cô nhìn anh sáng ngời, nói năng mập mờ: “Nói anh nhớ em."
Cố Đông Quân kinh ngạc nhìn cô.
Ai ngờ cô đảo mắt sang nơi khác, nói: “Không nghe thấy thì thôi, lời hay không nói hai lần."
Nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Du khẽ thở dài, cuối cùng cô nói vào trọng điểm: “Chắc anh đã nghe chuyện nhà em rồi chứ?"
“Tin tức lan tràn mấy ngày nay, khó mà không biết." Lâm Du gượng cười: “Để anh chê cười rồi." Cố Đông Quân an ủi, nói: “Rồi sẽ qua thôi, đừng lo lắng."
Lâm Du lại lắc đầu. Tuy giả bộ bình tĩnh kiên cường, lại cố ý dùng nụ cười để che giấu, nhưng cô chẳng thể giấu được đôi mắt sưng đỏ. “Vừa mới bắt đầu thôi. Ha ha... Thì ra người thân thiết nhất cũng có thể trở thành kẻ địch."
Lâm Du múc một thìa kem to cho vào miệng: “Kem ngon thật, em thích ăn đồ lạnh lắm."
Cổ Đông Quân nhìn cô cười nhưng cũng nhận ra sự buồn bã trong lòng cô.
“Có cần anh giúp gì không?"
“Không, chỉ cần mỗi lần em hẹn là anh có mặt, như bây giờ vậy."
“Được rồi."
Lâm Du ngơ ngác nhìn anh. Khí chất tao nhã lịch lãm của anh khiến cô mê đắm, đặc biệt là nụ cười dịu dàng ấy làm cô muốn nhũn cả tim.
Kem trong miệng dù có mềm ngọt đến đâu cũng không thể sánh bằng một phần vạn nụ cười của anh. Nhưng, càng nhìn, bất giác lòng cô càng chua xót. Bây giờ cô lại không đủ tự tin và dũng khí để theo đuổi anh nữa. Cô lấy ngón út lau đi giọt lệ sắp rơi bên khóe mắt, cười một cái rồi tiếp tục múc kem ăn.
Dáng vẻ này của cô khiến Cố Đông Quân càng thêm lo lắng. Từ lúc anh biết cô đến nay, tính cách cô lúc nào cũng như hoa mùa hạ, xán lạn như ánh mặt trời. Tính tình thẳng thắn, có gì cũng viết hết lên mặt, không che giấu điều gì. Nhưng hôm nay Lâm Du lại có bí mật nho nhỏ của mình. Cô đã biết trốn tránh, biết che giấu.
“Cô giáo Lâm, những thứ này không tốt cho sức khỏe." “Sao anh giống ba em thể?" Lâm Du buột miệng nói. Nhớ tới ba mình thì tâm trạng cô lại càng buồn bã hơn.
Lần đầu tiên Cố Đông Quân nhìn thấy cô thể này, anh có cảm giác chân tay luống cuống. Trên quan trường anh có thể thao thao bất tuyệt, bày mưu lập kế, nhưng đối mặt với cô thì lại chẳng có đất dụng võ.
“Anh thở dài gì đó?" Lâm Du nghe thấy thì cười khổ, hỏi: “Em còn chưa thở dài đây này." Cố Đông Quân nói lời chân thành: “Đã không thể làm gì thì em vẫn phải biết chăm sóc mình, đừng để người quan tâm em phải lo lắng." “Thầy Cố, anh lại bắt đầu giảng đạo rồi."
Đang lúc hai người im lặng hưởng thụ khoảng thời gian ngồi cạnh nhau, cửa chính bỗng mở ra. Một đôi nam nữ dính nhau như sam đi vào, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Điều này cũng không quan trọng, dù sao nơi này vẫn thường có cặp tình nhân ra vào. Cái quan trọng là người đàn ông này là Tổng Đình Uy, còn người phụ nữ đó lại là... Dư Hoan.
Tống Đình Uy và Dư Hoan vẫn còn ở bên nhau sao?!
Lập tức lửa giận bốc lên. Đôi mắt Lâm Du như liệt hỏa cháy hừng hực, nhìn về phía đôi nam nữ chó má kia.
Dư Hoan vừa đi vào đã thấy Lâm Du ngồi bên cửa sổ. Cô ta nhát gan, kéo Tổng Đình Uy lại, dùng ánh mắt ám chỉ.
Tổng Đình Uy nhìn lại theo phản xạ, cặp mắt bỗng sáng lên: “A, là em vợ à..."
Nhìn thấy người đối diện, anh ta càng hứng thú hơn: “Ô, đây không phải là ngài thị trưởng sao?"
Khí thế của anh ta vô cùng càn quấy, cố ý nói: “Ấy không không không, gọi sai rồi, phải gọi là cựu thị trưởng chứ."
Thái độ Cố Đông Quân lạnh nhạt. Trải qua cuộc điều tra và bị cách chức tạm thời, anh đã sớm nếm trải thói đời nóng lạnh, vì thế cũng đã miễn dịch lâu rồi.
Nhưng Lâm Du lại không như thế. Vốn dĩ nhìn thấy cặp nam nữ chó má này thì cô đã bén lửa rồi, nay lại nghe thấy anh ta châm chọc người cô yêu thì chẳng nhịn nổi nữa.
“Dư Hoan, tại sao cô lại đi cùng với anh ta?" Lâm Du chẳng thèm nói tới Tống Đình Uy, nhưng cô không thể bỏ qua cho Dư Hoan được. “Cô không biết anh ta là vị hôn phu của người khác sao? Cô ngang nhiên ra vào có cặp có đối với hôn phu của chị em mình mà cũng được hả?"
Dư Hoan tự biết mình đuối lý. Cô ta rụt rè trốn sau lưng Tống Đình Uy. Từ nhỏ Lâm Du đã không chơi thân với Lâm Tiêu mà lại thường xuyên tụ tập với Lâm Thiển. Cô ta không đấu lại Lâm Thiển, cho nên cũng không trêu nổi Lâm Du.
“Xem ra lần trước Lâm Thiển còn chưa dạy dỗ cô đủ phải không?" Lâm Du tiến lên trước hai bước. “Dư Hoan, cô ra đây. Chúng ta nói vài câu chơi cho vui."
tiếng ve kêu râm ran liên hồi như không biết mệt mỏi. Dưới tàng cây ngô đồng, Cổ Đông Quân ăn mặc chỉnh tề, ngồi đợi trên xe lăn.
Anh mặc đồ tây trang công sở, áo sơ mi, cà vạt đồng bộ. Mới vừa ngồi chưa tới hai phút mà toàn thân anh đã ướt đẫm.
Một lát sau, Lâm Du đến. Cô dừng xe dở ven đường.
Vừa thấy cô, bất giác Cố Đông Quân thẳng lưng lên, nhấc tay sửa lại cà vạt.
Lâm Du ăn mặc thoải mái. Cô mặc đầm dây in hoa, để lộ ra chiếc cổ thon gọn, cánh tay mảnh khảnh và đổi chân dài cân đối.
Chiếc đầm trắng in hình hoa tường vi màu hồng nhạt. Loài hoa rất hợp với độ tuổi của cô. Thấy cô đến gần, Cố Đông Quân cảm giác hơi thở mình dồn dập.
Không biết là vì nóng hay vì nguyên nhân khác. Mấy ngày không gặp, hình như Lâm Du đã gầy hơn. Dáng người cô nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cô bay mất. Lâm Du đến trước mặt anh. Cô nhìn anh cười khanh khách, hỏi: “Thầy Cổ, thầy mặc như vậy không nóng sao?"
“..." Bờ môi Cổ Đông Quân khẽ mở nhưng không đáp lại.
Cô cười, anh cũng cười theo. “Thầy Cố, chỗ này nóng lắm, sao anh không vào trong chờ?" Vừa dứt lời, Lâm Du đã chủ động đẩy xe cho anh.
“Tài xế của anh đâu?" Cô hỏi tiếp: “Sao lại bỏ anh ở đây? Phải biết rằng một người tàn tật như anh mà ngồi ngay lối ra vào sẽ dễ ảnh hưởng đến người khác, đồng thời có thể khiến anh gặp nguy hiểm. Đây là hành động không sáng suốt, thầy Cô không biết sao?"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Du cứ gọi anh là thầy Cổ này, thầy Cố nọ.
Ban đầu, anh nghĩ cô gọi thể là để phân rõ ranh giới với anh.
Nhưng nghe nhiều lần rồi anh cũng quen tại.
Bây giờ anh nghe lại có cảm giác thật đặc biệt. “Cô giáo Lâm, chẳng phải do anh xem trọng buổi gặp mặt của chúng tay hay sao? Em thử mặc tẩy trang, áo sơ mi xem có nóng không?" Cố Đông Quân trêu cô. Lâm Du đẩy anh vào nhà hàng, không khí lập tức trở nên mát mẻ. Hai người chọn một ít thức uống lạnh, ngồi đối diện nhau. Cố Đông Quân uống trà theo thói quen, còn Lâm Du thì cầm một ly kem múc hết thìa này đến thìa kia.
“Sao thầy Cố giống ba em thế. Trời nóng như vậy mà còn uống trà, chẳng lẽ không nóng sao?" “Khát vì nóng thì càng phải uống đồ nóng. Khoa học chứng minh, nước nóng có thể giải khát tốt hơn cả nước lạnh."
Lâm Du vội vàng ngăn lại: “Này này này, hiếm khi chúng ta gặp mặt một lần. Em không muốn ngồi nghe anh giáo huấn đâu."
Cố Đông Quân cười cười: “Được rồi, vậy em muốn nghe anh nói cái gì?" Lâm Du ngậm một thìa kem trong miệng. Sự ngọt ngào, mát lạnh, mềm mại hòa trộn với nhau. Hai mắt cô nhìn anh sáng ngời, nói năng mập mờ: “Nói anh nhớ em."
Cố Đông Quân kinh ngạc nhìn cô.
Ai ngờ cô đảo mắt sang nơi khác, nói: “Không nghe thấy thì thôi, lời hay không nói hai lần."
Nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Du khẽ thở dài, cuối cùng cô nói vào trọng điểm: “Chắc anh đã nghe chuyện nhà em rồi chứ?"
“Tin tức lan tràn mấy ngày nay, khó mà không biết." Lâm Du gượng cười: “Để anh chê cười rồi." Cố Đông Quân an ủi, nói: “Rồi sẽ qua thôi, đừng lo lắng."
Lâm Du lại lắc đầu. Tuy giả bộ bình tĩnh kiên cường, lại cố ý dùng nụ cười để che giấu, nhưng cô chẳng thể giấu được đôi mắt sưng đỏ. “Vừa mới bắt đầu thôi. Ha ha... Thì ra người thân thiết nhất cũng có thể trở thành kẻ địch."
Lâm Du múc một thìa kem to cho vào miệng: “Kem ngon thật, em thích ăn đồ lạnh lắm."
Cổ Đông Quân nhìn cô cười nhưng cũng nhận ra sự buồn bã trong lòng cô.
“Có cần anh giúp gì không?"
“Không, chỉ cần mỗi lần em hẹn là anh có mặt, như bây giờ vậy."
“Được rồi."
Lâm Du ngơ ngác nhìn anh. Khí chất tao nhã lịch lãm của anh khiến cô mê đắm, đặc biệt là nụ cười dịu dàng ấy làm cô muốn nhũn cả tim.
Kem trong miệng dù có mềm ngọt đến đâu cũng không thể sánh bằng một phần vạn nụ cười của anh. Nhưng, càng nhìn, bất giác lòng cô càng chua xót. Bây giờ cô lại không đủ tự tin và dũng khí để theo đuổi anh nữa. Cô lấy ngón út lau đi giọt lệ sắp rơi bên khóe mắt, cười một cái rồi tiếp tục múc kem ăn.
Dáng vẻ này của cô khiến Cố Đông Quân càng thêm lo lắng. Từ lúc anh biết cô đến nay, tính cách cô lúc nào cũng như hoa mùa hạ, xán lạn như ánh mặt trời. Tính tình thẳng thắn, có gì cũng viết hết lên mặt, không che giấu điều gì. Nhưng hôm nay Lâm Du lại có bí mật nho nhỏ của mình. Cô đã biết trốn tránh, biết che giấu.
“Cô giáo Lâm, những thứ này không tốt cho sức khỏe." “Sao anh giống ba em thể?" Lâm Du buột miệng nói. Nhớ tới ba mình thì tâm trạng cô lại càng buồn bã hơn.
Lần đầu tiên Cố Đông Quân nhìn thấy cô thể này, anh có cảm giác chân tay luống cuống. Trên quan trường anh có thể thao thao bất tuyệt, bày mưu lập kế, nhưng đối mặt với cô thì lại chẳng có đất dụng võ.
“Anh thở dài gì đó?" Lâm Du nghe thấy thì cười khổ, hỏi: “Em còn chưa thở dài đây này." Cố Đông Quân nói lời chân thành: “Đã không thể làm gì thì em vẫn phải biết chăm sóc mình, đừng để người quan tâm em phải lo lắng." “Thầy Cố, anh lại bắt đầu giảng đạo rồi."
Đang lúc hai người im lặng hưởng thụ khoảng thời gian ngồi cạnh nhau, cửa chính bỗng mở ra. Một đôi nam nữ dính nhau như sam đi vào, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Điều này cũng không quan trọng, dù sao nơi này vẫn thường có cặp tình nhân ra vào. Cái quan trọng là người đàn ông này là Tổng Đình Uy, còn người phụ nữ đó lại là... Dư Hoan.
Tống Đình Uy và Dư Hoan vẫn còn ở bên nhau sao?!
Lập tức lửa giận bốc lên. Đôi mắt Lâm Du như liệt hỏa cháy hừng hực, nhìn về phía đôi nam nữ chó má kia.
Dư Hoan vừa đi vào đã thấy Lâm Du ngồi bên cửa sổ. Cô ta nhát gan, kéo Tổng Đình Uy lại, dùng ánh mắt ám chỉ.
Tổng Đình Uy nhìn lại theo phản xạ, cặp mắt bỗng sáng lên: “A, là em vợ à..."
Nhìn thấy người đối diện, anh ta càng hứng thú hơn: “Ô, đây không phải là ngài thị trưởng sao?"
Khí thế của anh ta vô cùng càn quấy, cố ý nói: “Ấy không không không, gọi sai rồi, phải gọi là cựu thị trưởng chứ."
Thái độ Cố Đông Quân lạnh nhạt. Trải qua cuộc điều tra và bị cách chức tạm thời, anh đã sớm nếm trải thói đời nóng lạnh, vì thế cũng đã miễn dịch lâu rồi.
Nhưng Lâm Du lại không như thế. Vốn dĩ nhìn thấy cặp nam nữ chó má này thì cô đã bén lửa rồi, nay lại nghe thấy anh ta châm chọc người cô yêu thì chẳng nhịn nổi nữa.
“Dư Hoan, tại sao cô lại đi cùng với anh ta?" Lâm Du chẳng thèm nói tới Tống Đình Uy, nhưng cô không thể bỏ qua cho Dư Hoan được. “Cô không biết anh ta là vị hôn phu của người khác sao? Cô ngang nhiên ra vào có cặp có đối với hôn phu của chị em mình mà cũng được hả?"
Dư Hoan tự biết mình đuối lý. Cô ta rụt rè trốn sau lưng Tống Đình Uy. Từ nhỏ Lâm Du đã không chơi thân với Lâm Tiêu mà lại thường xuyên tụ tập với Lâm Thiển. Cô ta không đấu lại Lâm Thiển, cho nên cũng không trêu nổi Lâm Du.
“Xem ra lần trước Lâm Thiển còn chưa dạy dỗ cô đủ phải không?" Lâm Du tiến lên trước hai bước. “Dư Hoan, cô ra đây. Chúng ta nói vài câu chơi cho vui."
Tác giả :
Ngư Ca