Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 172: Lâm tiêu đính hôn
Khi bất động sản Phong Việt mới xuất hiện trong nước thì công ty Hoa thị của Lâm Bồi cũng thuận lợi nhất lên, lập tức thăng tiến trở thành tập đoàn Hoa thị trên thị trường.
Mà trong lúc cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rớt giá thì cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị lại tăng vùn vụt như ngựa phi nước đại, trở thành đề tài bàn tán không dứt của các công ty trong nước.
Sau khi Lâm Bồi trải qua thời kỳ phá sản thì đã vinh hiển lần nữa, dùng phong thái của người thắng cuộc tái xuất trong mắt đại chúng.
Bây giờ giá trị bản thân của ông ta đã tăng lên gấp bội.
Còn Lâm Tiêu rốt cuộc cũng chấp nhận lời theo đuổi của Tống Đình Uy - con trai độc nhất của Chủ tịch quốc tế Lam Thành – Tống Vĩnh Niên, đồng thời sẽ đính hôn vào thứ bảy này.
Tổng Đình Uy này đích thực là một phú nhị đại.
Mà anh ta cũng là một thiếu gia ăn chơi ong bướm, thường xuyên leo lên trang đầu tạp chí giải trí vì bị chụp ảnh hẹn hò với các nữ minh tinh hoặc người mẫu.
Ăn theo thành công của tập đoàn Hoa thị trên thị trường, tin tức đính hôn của Lâm Tiêu và Tống Đình Uy cũng lan truyền nhanh chóng.
Với sự liên hợp mạnh mẽ này, giá cổ phiếu của Hoa thị và Lam Thành cũng tăng lên không ít, đây là chuyện vui lớn cho cả đôi bên.
Lâm Thiển biết được tin chị gái Lâm Tiêu và Tống Đình Uy qua lại qua mạng xã hội. Và gần như trong cùng một lúc đó, Thành Để nhận được thiệp mời từ nhà họ Lâm.
Chị gái Lâm Tiêu và Tống Đình Uy sẽ tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn Holiday International vào thứ bảy này.
“Này, Lâm Du, sao chị Lâm Tiêu lại đột ngột đính hôn vậy?"
“Không phải đột ngột, bọn họ đã qua lại với nhau hai tuần rồi, so với em và thì vẫn chậm hơn."
Câu nói của Lâm Du làm Lâm Thiển nghẹn họng, nói cũng đúng!
“Em vừa tùy tiện tìm trên mạng mà đã thấy một đống lịch sử đen tối của Tổng Đình Uy. Người này rõ ràng là tay ăn chơi, chị Lâm Tiêu lấy anh ta có đáng tin không? Hai bác cũng đồng ý sao?"
Lâm Du: “Chị đã từng khuyến Lâm Tiêu rồi, thế nhưng chị ấy và mẹ chị đều mê mẩn gia thế và tiền bạc của gã đàn ông đó. Thôi vậy, đường là do chính chị ấy chọn, hi vọng sau này chị ấy không hối hận"
Lâm Thiển thở dài, “Đành vậy."
“Thứ bảy em tới nhà chị sớm chút nhé, nếu không chị sẽ buồn chán lắm"
“Được rồi, dù sao ở nhà em cũng không làm gì?
Thoáng cái đã đến cuối tuần, mới sáng sớm Lâm Thiển đã tới nhà họ Lâm.
Con gái cả của nhà Lâm đính hôn, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều bận bịu.
“Cố phu nhân, mời vào trong"
Lâm Thiển vừa xuống xe đã có người giúp việc ra đón. Cô vội xua tay nói, “Không cần chào hỏi tôi đầu, cô bận thì đi làm đi."
Cô đứng ở cửa sần quan sát một lát. Bây giờ nhà họ Lâm còn kiêu căng khoa trương hơn trước.
Sau khi trở nên giàu sang lần nữa, nhà họ Lâm đã cho tu sửa lại sân nhà, quả thật hoành tráng hơn không ít.
Lâm Thiển vừa vào phòng khách đã thấy tất cả mọi người đều có mặt. Lâm Tiểu ăn mặc tựa như tiên giáng trần.
“Chị Lâm Tiêu, chúc mừng chị! Đây là quà em tặng chị, hi vọng chị thích"
Trước khi ra khỏi nhà, quản gia Niên đã giúp cô chuẩn bị xong quà mừng và bao lì xì, bằng không cô cũng không biết những lễ nghi ân tình này.
Quà mừng là một cặp vòng phỉ thúy màu xanh biếc thượng đẳng, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Lâm Tiêu không có hứng thú với trang sức vòng ngọc, nhưng Chu Mạn Ngọc lại thích đến xoắn xuýt, bảo người giúp việc nhận lấy quà mừng và bao lì xì, “Tiểu Thiển, lại đây, lại đây ngồi này. Cháu cũng khách sáo quá rồi, Thành Kiều đâu? Sao không đi cùng cháu?"
“Anh ấy sẽ dự tiệc tối, cháu rảnh nên đến đây sớm để xem có giúp gì được không?
“Ôi, xem cháu nói kìa, cháu là khách quý mà, nào dám bảo cháu giúp gì chứ?"
Sao Lâm Thiển lại thấy giọng điệu của bác gái chua chua nhỉ? Giống lời lẽ khẩn khoản của mấy bà ở nông thôn ấy, quả thật tưởng như hai người vậy.
Có điều cũng đúng thôi, nhà họ Lâm phát tài lần nữa, với tính cách của bác gái thì ắt sẽ khuếch đại tận trời xanh.
Lâm Thiển yên lặng ngồi cạnh Lâm Du. Cô mới vừa ngồi xuống sofa thì giọng điệu quái gở của bác trai lại vang lên.
Lâm Bồi nói: “Tiểu Thiển, sao ba cháu không đến? Lễ đính hôn của cháu gái lớn mà cũng không đến, thật hết nói nổi! Nó không rảnh để đến hay là không có mặt mũi nào để đến?"
Lâm Thiển sửng sốt hồi lâu vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của bác trai. Cái gì mà không có mặt mũi nào để đến chú?
Chu Mạn Ngọc thấy bầu không khí đóng băng thì huých cùi chỏ vào chồng, nói: “Ông thật là, em trai ông không đến thì kệ đi, tôi cũng không cần chú ấy trợ oai"
Câu này nghe như khuyên lơn, nhưng lại giống thêm dầu vào lửa, lập tức nhóm lên cơn phẫn nộ của Lâm Bổi. Ông ta căm tức nói: “Hừ, cậu ta nhất định không ngờ rằng anh trai của cậu ta còn có thể có được ngày hôm nay. Mặc dù cậu ta họ Lâm nhưng cậu ta chỉ giúp gia đình con rể. Lúc nhà họ Lâm chúng ta túng thiếu thì chẳng thấy cậu ta ra tay giúp đỡ. Lúc nở mày nở mặt chúng ta cũng chẳng cần cậu ta trợ oai lớn tiếng khen hay. Đây gọi là rét trời không tặng áo ấm, trên gấm không cần thêu hoa"
Lâm Thiển nghe mà không hiểu. Theo cô biết thì biệt thự này là của ba cô tặng cho bác trai không đòi lại. Hơn nữa khi nhà họ Lâm phá sản, ba cô đã lập tức về nước, sao lại gọi là “rét trời không tặng áo ấm"?
Lâm Thiển là cô gái nhanh mồm nhanh miệng, tức giận bất bình nói: “Bác Cả a, ba cháu có nói rõ là không đến không? Cho dù ông ấy không đến thì chắc chắn cũng có lý do, bác nói vậy là sao chứ?"
Còn năm lần bảy lượt nói trước mặt cô, không phải là cố ý ư?
Lâm Bồi vừa định phản bác thì Chu Mạn Ngọc liền kéo ông ta lại, cười ha ha hòa giải, “Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng chú Hai cũng giống như Thành Kiều, chỉ xuất hiện trong tiệc tối, ông đừng nôn nóng mà... Tiểu Thiển, ha ha ha, bác trai của cháu chỉ là nhớ ba cháu quá thôi. Hôm nay là ngày đính hôn của Tiểu Tiếu, đối với hai bác rất quan trọng. Đương nhiên là hai bác muốn chia sẻ ngày trọng đại với người thân nhất rồi, cháu đừng hiểu lầm"
Lâm Thiển uất ức, hai người bác, một người mặt đen, một người mặt đỏ, tốt xấu gì đều do bọn họ định đoạt. Cô không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, muốn cãi nhưng lại không thể mở miệng.
Tuy nhiên cô biết, giữa ba mình và bác trai chắc chắn đã có chuyện gì đó.
Lúc này, đám người giúp việc trong nhà lục tục ra ra vào vào, còn có các thân thích của nhà họ Lâm cũng lần lượt đến. Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc vội vàng chào hỏi, chẳng để ý tới cô nữa.
Lâm Thiển định hỏi ông nội, nhưng ông nội chỉ vỗ lưng cô, lặng lẽ nói: “Bỏ đi, bọn họ nói chuyện biết đường đâu mà mò."
“???? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ai nói cho tôi biết không?
Nghi thức đính hôn rất truyền thống. Nhà trai tới nhà vào đúng giờ lành đã định, một hàng xe sang vô cùng xa xỉ đưa sính lễ tới bày đầy phòng khách. Tất cả đều là hàng cao cấp hạng nhất hạng nhì.
Càng khoa trương hơn chính là tiền, 990.000 tệ tiền mặt, mỗi xấp 10.000 tệ, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Người thân bạn bè đến dự lễ mà nhìn hoa cả mắt, không ai không tỏ vẻ hâm mộ.
“Không ngờ trong thời gian ngắn như thế mà nhà họ Lâm đã phất lên. Lúc trước không nên buộc Lâm Bồi trả nợ, ít nhiều cũng không mất đi chút tình cảm thân thích"
“Cũng không phải như thế. Anh Hai của nhà họ Lâm là tổng giám đốc bất động sản Phong Việt, anh Cả có thể cải tử hoàn sinh Lâm thị, con gái được gả vào nhà họ Tống, nhà họ Lâm bây giờ khác xưa rồi"
“Đúng vậy, hai nhà Tống - Lâm mới kết thông gia thì giá cổ phiếu đã tăng lên gấp ba. Nếu sau này kết hôn thì không biết giá cổ phiếu sẽ bành trướng cỡ nào?"
“Nhìn nhà họ Tống chi mạnh tay như thế, chỉ riêng sính lễ và tiền thôi mà đã nhiều vậy rồi, sau này nhất định sinh lễ kết hôn sẽ có giá trên trời"
Chu Mạn Ngọc nghe mấy họ hàng bàn tán xôn xao thì trong lòng vui biết bao, thẳng lưng, mặt cũng phát sáng. Hơn nữa bà ta càng nhìn càng thích đứa con rể này.
Mà trong lúc cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rớt giá thì cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị lại tăng vùn vụt như ngựa phi nước đại, trở thành đề tài bàn tán không dứt của các công ty trong nước.
Sau khi Lâm Bồi trải qua thời kỳ phá sản thì đã vinh hiển lần nữa, dùng phong thái của người thắng cuộc tái xuất trong mắt đại chúng.
Bây giờ giá trị bản thân của ông ta đã tăng lên gấp bội.
Còn Lâm Tiêu rốt cuộc cũng chấp nhận lời theo đuổi của Tống Đình Uy - con trai độc nhất của Chủ tịch quốc tế Lam Thành – Tống Vĩnh Niên, đồng thời sẽ đính hôn vào thứ bảy này.
Tổng Đình Uy này đích thực là một phú nhị đại.
Mà anh ta cũng là một thiếu gia ăn chơi ong bướm, thường xuyên leo lên trang đầu tạp chí giải trí vì bị chụp ảnh hẹn hò với các nữ minh tinh hoặc người mẫu.
Ăn theo thành công của tập đoàn Hoa thị trên thị trường, tin tức đính hôn của Lâm Tiêu và Tống Đình Uy cũng lan truyền nhanh chóng.
Với sự liên hợp mạnh mẽ này, giá cổ phiếu của Hoa thị và Lam Thành cũng tăng lên không ít, đây là chuyện vui lớn cho cả đôi bên.
Lâm Thiển biết được tin chị gái Lâm Tiêu và Tống Đình Uy qua lại qua mạng xã hội. Và gần như trong cùng một lúc đó, Thành Để nhận được thiệp mời từ nhà họ Lâm.
Chị gái Lâm Tiêu và Tống Đình Uy sẽ tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn Holiday International vào thứ bảy này.
“Này, Lâm Du, sao chị Lâm Tiêu lại đột ngột đính hôn vậy?"
“Không phải đột ngột, bọn họ đã qua lại với nhau hai tuần rồi, so với em và thì vẫn chậm hơn."
Câu nói của Lâm Du làm Lâm Thiển nghẹn họng, nói cũng đúng!
“Em vừa tùy tiện tìm trên mạng mà đã thấy một đống lịch sử đen tối của Tổng Đình Uy. Người này rõ ràng là tay ăn chơi, chị Lâm Tiêu lấy anh ta có đáng tin không? Hai bác cũng đồng ý sao?"
Lâm Du: “Chị đã từng khuyến Lâm Tiêu rồi, thế nhưng chị ấy và mẹ chị đều mê mẩn gia thế và tiền bạc của gã đàn ông đó. Thôi vậy, đường là do chính chị ấy chọn, hi vọng sau này chị ấy không hối hận"
Lâm Thiển thở dài, “Đành vậy."
“Thứ bảy em tới nhà chị sớm chút nhé, nếu không chị sẽ buồn chán lắm"
“Được rồi, dù sao ở nhà em cũng không làm gì?
Thoáng cái đã đến cuối tuần, mới sáng sớm Lâm Thiển đã tới nhà họ Lâm.
Con gái cả của nhà Lâm đính hôn, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều bận bịu.
“Cố phu nhân, mời vào trong"
Lâm Thiển vừa xuống xe đã có người giúp việc ra đón. Cô vội xua tay nói, “Không cần chào hỏi tôi đầu, cô bận thì đi làm đi."
Cô đứng ở cửa sần quan sát một lát. Bây giờ nhà họ Lâm còn kiêu căng khoa trương hơn trước.
Sau khi trở nên giàu sang lần nữa, nhà họ Lâm đã cho tu sửa lại sân nhà, quả thật hoành tráng hơn không ít.
Lâm Thiển vừa vào phòng khách đã thấy tất cả mọi người đều có mặt. Lâm Tiểu ăn mặc tựa như tiên giáng trần.
“Chị Lâm Tiêu, chúc mừng chị! Đây là quà em tặng chị, hi vọng chị thích"
Trước khi ra khỏi nhà, quản gia Niên đã giúp cô chuẩn bị xong quà mừng và bao lì xì, bằng không cô cũng không biết những lễ nghi ân tình này.
Quà mừng là một cặp vòng phỉ thúy màu xanh biếc thượng đẳng, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Lâm Tiêu không có hứng thú với trang sức vòng ngọc, nhưng Chu Mạn Ngọc lại thích đến xoắn xuýt, bảo người giúp việc nhận lấy quà mừng và bao lì xì, “Tiểu Thiển, lại đây, lại đây ngồi này. Cháu cũng khách sáo quá rồi, Thành Kiều đâu? Sao không đi cùng cháu?"
“Anh ấy sẽ dự tiệc tối, cháu rảnh nên đến đây sớm để xem có giúp gì được không?
“Ôi, xem cháu nói kìa, cháu là khách quý mà, nào dám bảo cháu giúp gì chứ?"
Sao Lâm Thiển lại thấy giọng điệu của bác gái chua chua nhỉ? Giống lời lẽ khẩn khoản của mấy bà ở nông thôn ấy, quả thật tưởng như hai người vậy.
Có điều cũng đúng thôi, nhà họ Lâm phát tài lần nữa, với tính cách của bác gái thì ắt sẽ khuếch đại tận trời xanh.
Lâm Thiển yên lặng ngồi cạnh Lâm Du. Cô mới vừa ngồi xuống sofa thì giọng điệu quái gở của bác trai lại vang lên.
Lâm Bồi nói: “Tiểu Thiển, sao ba cháu không đến? Lễ đính hôn của cháu gái lớn mà cũng không đến, thật hết nói nổi! Nó không rảnh để đến hay là không có mặt mũi nào để đến?"
Lâm Thiển sửng sốt hồi lâu vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của bác trai. Cái gì mà không có mặt mũi nào để đến chú?
Chu Mạn Ngọc thấy bầu không khí đóng băng thì huých cùi chỏ vào chồng, nói: “Ông thật là, em trai ông không đến thì kệ đi, tôi cũng không cần chú ấy trợ oai"
Câu này nghe như khuyên lơn, nhưng lại giống thêm dầu vào lửa, lập tức nhóm lên cơn phẫn nộ của Lâm Bổi. Ông ta căm tức nói: “Hừ, cậu ta nhất định không ngờ rằng anh trai của cậu ta còn có thể có được ngày hôm nay. Mặc dù cậu ta họ Lâm nhưng cậu ta chỉ giúp gia đình con rể. Lúc nhà họ Lâm chúng ta túng thiếu thì chẳng thấy cậu ta ra tay giúp đỡ. Lúc nở mày nở mặt chúng ta cũng chẳng cần cậu ta trợ oai lớn tiếng khen hay. Đây gọi là rét trời không tặng áo ấm, trên gấm không cần thêu hoa"
Lâm Thiển nghe mà không hiểu. Theo cô biết thì biệt thự này là của ba cô tặng cho bác trai không đòi lại. Hơn nữa khi nhà họ Lâm phá sản, ba cô đã lập tức về nước, sao lại gọi là “rét trời không tặng áo ấm"?
Lâm Thiển là cô gái nhanh mồm nhanh miệng, tức giận bất bình nói: “Bác Cả a, ba cháu có nói rõ là không đến không? Cho dù ông ấy không đến thì chắc chắn cũng có lý do, bác nói vậy là sao chứ?"
Còn năm lần bảy lượt nói trước mặt cô, không phải là cố ý ư?
Lâm Bồi vừa định phản bác thì Chu Mạn Ngọc liền kéo ông ta lại, cười ha ha hòa giải, “Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng chú Hai cũng giống như Thành Kiều, chỉ xuất hiện trong tiệc tối, ông đừng nôn nóng mà... Tiểu Thiển, ha ha ha, bác trai của cháu chỉ là nhớ ba cháu quá thôi. Hôm nay là ngày đính hôn của Tiểu Tiếu, đối với hai bác rất quan trọng. Đương nhiên là hai bác muốn chia sẻ ngày trọng đại với người thân nhất rồi, cháu đừng hiểu lầm"
Lâm Thiển uất ức, hai người bác, một người mặt đen, một người mặt đỏ, tốt xấu gì đều do bọn họ định đoạt. Cô không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, muốn cãi nhưng lại không thể mở miệng.
Tuy nhiên cô biết, giữa ba mình và bác trai chắc chắn đã có chuyện gì đó.
Lúc này, đám người giúp việc trong nhà lục tục ra ra vào vào, còn có các thân thích của nhà họ Lâm cũng lần lượt đến. Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc vội vàng chào hỏi, chẳng để ý tới cô nữa.
Lâm Thiển định hỏi ông nội, nhưng ông nội chỉ vỗ lưng cô, lặng lẽ nói: “Bỏ đi, bọn họ nói chuyện biết đường đâu mà mò."
“???? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ai nói cho tôi biết không?
Nghi thức đính hôn rất truyền thống. Nhà trai tới nhà vào đúng giờ lành đã định, một hàng xe sang vô cùng xa xỉ đưa sính lễ tới bày đầy phòng khách. Tất cả đều là hàng cao cấp hạng nhất hạng nhì.
Càng khoa trương hơn chính là tiền, 990.000 tệ tiền mặt, mỗi xấp 10.000 tệ, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Người thân bạn bè đến dự lễ mà nhìn hoa cả mắt, không ai không tỏ vẻ hâm mộ.
“Không ngờ trong thời gian ngắn như thế mà nhà họ Lâm đã phất lên. Lúc trước không nên buộc Lâm Bồi trả nợ, ít nhiều cũng không mất đi chút tình cảm thân thích"
“Cũng không phải như thế. Anh Hai của nhà họ Lâm là tổng giám đốc bất động sản Phong Việt, anh Cả có thể cải tử hoàn sinh Lâm thị, con gái được gả vào nhà họ Tống, nhà họ Lâm bây giờ khác xưa rồi"
“Đúng vậy, hai nhà Tống - Lâm mới kết thông gia thì giá cổ phiếu đã tăng lên gấp ba. Nếu sau này kết hôn thì không biết giá cổ phiếu sẽ bành trướng cỡ nào?"
“Nhìn nhà họ Tống chi mạnh tay như thế, chỉ riêng sính lễ và tiền thôi mà đã nhiều vậy rồi, sau này nhất định sinh lễ kết hôn sẽ có giá trên trời"
Chu Mạn Ngọc nghe mấy họ hàng bàn tán xôn xao thì trong lòng vui biết bao, thẳng lưng, mặt cũng phát sáng. Hơn nữa bà ta càng nhìn càng thích đứa con rể này.
Tác giả :
Ngư Ca