Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 157: Bây giờ là mùa yêu
Sau khi về nhà, Diệp Thiến Như liền oán than với lão gia nhà mình một trận, nhưng nói khác đi: “Lão Niên không phải là người hồ đồ. Ông ấy ở nhà họ Cố nhiều năm như thế, tôi cũng tin ông ấy. Ông ấy nhìn
Thành Kiểu trưởng thành, nếu con bé kia thật sự tồi tệ thì lão Niên đã không bảo vệ nó. Ông biết không, lúc tôi vào nhà, tất cả bọn họ đều xem tôi như ác bá xông vào nhà dân vậy, từ trên xuống dưới đồng lòng bảo vệ chủ mình, còn tôi trở thành kẻ xấu."
Cố Nguyên đang lướt iPad xem tin tức hôm nay. Mặc dù vẫn chưa thạo lắm, nhưng ông không thể không thừa nhận, cái này vừa nhanh vừa tiện lại rõ hơn bao giấy truyền thống nhiều.
Ông thủng thẳng nói: “Tôi đã bảo bà đừng để ý rồi mà, bà cứ mặc kệ đi. Con trai lớn vậy rồi, cũng đã có gia đình nhỏ của mình, chúng ta không quản nổi đâu."
Diệp Thiến Như thở dài, “Haizz, đúng vậy! Con mình yêu thương chăm sóc vợ như bảo bối ấy. Ai mà dám đụng đến một sợi lông của vợ là thằng nhóc này sẽ lồng lộn lên như ác ma cắn người để bảo vệ vợ vậy, ngay cả mẹ mình cũng không tha"
Cố Nguyên không rời mắt khỏi iPad, nhưng giơ một tay ra nắm lấy tay VỢ, cân nhắc nói: “Con trai giống tôi, bệnh vợ điên cuồng"
Diệp Thiến Như vừa mới tức giận lúc sáng bỗng bật cười thành tiếng. Nụ cười này cho thấy bà đã thông suốt tất cả, “Được rồi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện vợ chồng trẻ bọn nó nữa. Đợi sau này Lâm Thiển sinh cho tôi cháu trai cháu gái, tôi nhất định phải đích thân dạy dỗ chúng, không thể để chúng không có giáo dục như Lâm Thiển được"
Mắt Cố Nguyên sáng lên, ngẩng đầu nhìn vợ, “Chuyện này được đó, thúc giục hai đứa nhiều vào. Chúng bận việc của chúng, còn chúng ta nuôi cháu trai cháu gái của chúng ta"
“Được."
***
Mùa xuân, thành phố B trăm hoa đua nở, một con mèo nhỏ đi xuyên qua bụi hoa đủ loài, kêu meo meo tìm kiếm bạn tình của mình.
Bây giờ là mùa yêu.
Mèo còn như thế, người cũng giống vậy.
Lâm Du nhẫn nại lâu đến mức không nhịn được nữa, ôm cây đợi thỏ không phải là phong cách của cô.
Hôm đó, vừa nhận được “mật báo" của Lâm Thiển là Lâm Du lập tức tìm đến Thành Để.
“Người đâu?" Vừa đến là Lâm Du liền ngó nghiêng xung quanh. Không thấy Cố Đông Quân đầu, cô hơi thất vọng.
“Đang bàn việc với chồng em trong phòng sách" Lâm Thiển trố mắt nhìn cách ăn mặc già dặn của cô, “Sao chị lại ăn mặc thế này?"
“Sao, không đẹp hả?"
Lâm Du cố ý tìm một chiếc váy ngắn liền thân bó sát màu đen trong tủ của chị gái, kiểu dáng đơn giản nhất nhưng cũng kén dáng người nhất, bên ngoài khoác một chiếc áo da tay dài màu đỏ.
Dưới chân cô là đôi giày gót nhọn màu đen. Là chị gái, cô vốn cao ngang Lâm Thiển, nhưng bây giờ đã cao hơn Lâm Thiển nửa cái đầu, hiệu quả ngay lập tức.
Tỷ lệ dáng người của các cô gái nhà họ Lâm rất cân đối. Mặc dù cô không quyến rũ như chị gái mình, nhưng trước sau cũng lồi lõm, lung linh hấp dẫn.
Quan trọng là cô còn uốn tóc, còn trang điểm, đôi môi xinh đẹp căng mọng đỏ chót gợi cảm.
Lâm Thiển không nói được là đẹp hay không đẹp, chỉ cảm thấy Lâm Du lúc này và Lâm Du lúc bình thường tưởng chừng như hai người.
“Có đẹp không hả?" Lâm Du gặng hỏi, “Trả lời thật đi."
“Trông thì đẹp đó, nhưng chị chắc chắn là anh ấy thích phong cách này ư?"
Ánh mắt Lâm Du tối sầm lại, đầu mối, rầu rĩ không vui nói: “Dù sao thì anh ấy cũng đâu có thích chị lúc bình thường"
“Sao chị biết?"
“Lần trước ngay cả tên chị anh ấy cũng không nhớ"
“Được rồi."
“Em đi xem thử bọn họ ra chưa?
Lâm Thiển thấy hơi khó khăn, “Chuyện này... không tốt lắm đâu."
“Chị gửi gắm chuyện chung thân hạnh phúc của chị cho em, chẳng lẽ em nhẫn tâm để chị sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao? Em tìm được bến đỗ hạnh phúc của mình thì nhẫn tâm để chị em cô độc cả đời à? Chị..."
“Ngừng!" Lâm Thiển bị ép buộc, bất đắc dĩ nói, “Em sẽ đi, được chưa?"
“Ừ ừ, nhanh đi nhanh đi." Nói rồi Lâm Du vội lấy hộp phấn trong túi xách ra dặm lại mặt.
Lâm Thiển lắc đầu, xoay người đi lên lầu.
Vừa đi lên thì cửa phòng sách mở ra, Cố Đông Quân và Cố Thành Kiêu lần lượt ra ngoài. Lâm Thiển nhìn thấy lúng túng cười cười, nói: “Nói chuyện xong rồi ạ? Ha ha ha ha, anh Cả ở lại ăn cơm nhé, bây giờ cũng sắp đến giờ Cơm rồi."
Cố Đông Quân từ chối khéo, “Cảm ơn, nhưng anh còn có việc bạn phải đi, lần sau sẽ tụ họp"
“A, ha ha ha."
Cố Thành Kiêu bước đến khoác vai cô, nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Lạ thế?"
Lâm Thiển không nói rõ ra được, liếc mắt hất cằm về phía phòng khách bên dưới.
Cố Thành Kiêu ngoảnh đầu nhìn xuống, kinh ngạc, “Đó là ai vậy?"
“Lâm Du đấy"
“..." Cố Thành Kiêu lặng thinh, nghiêm nghị trừng cô, ánh mắt đó như đang nói – “Kỳ cục quá"
Lâm Thiển chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt xin lỗi.
Cố Đồng Quân bước xuống cầu thang trước, nhìn thấy cô gái bên dưới. Lúc đầu anh còn tưởng đó là khách của Thành Để, nhìn kĩ lại thì càng thấy quen mắt, nhưng không dám nhận thức. Cho đến khi Lâm Du chào hỏi thì anh mới giật mình – đây là Lâm Du.
“Anh Cố, trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à?"
Cố Đông Quân: “..."
Cố Thành Kiêu: “..."
Lâm Thiển: “..." Lâm Du, chị có thể giả bộ hơn được nữa không hả?
Lâm Du cười nhẹ nhìn Cố Đồng Quân. Trong tiềm thức, Cố Đông Quân cũng không muốn xuống lầu cho lắm. Anh trấn tĩnh nói: “Ờ, khéo thật, tối đi ngay bây giờ đây, cô ở lại chơi một lát nhé"
Lâm Du vội bước lên, hỏi: “Anh định đi đâu?"
“... Về chỗ làm" Rốt cục Cố Đông Quân cũng đi xuống nhà. Mặt đối mặt nhìn Lâm Du, anh thật sự rất bội phục cô gái trẻ này. Hôm nay ấm áp, nhưng cũng không nóng đến mức phải mặc váy ngắn cỡ này. Haizz, thanh niên bây giờ, chỉ cần phong độ chứ chẳng cần nhiệt độ.
Lâm Du nhướng mày, ngay sau đó nói: “Quả là khéo, đúng lúc em cũng muốn đến thư viện bên cạnh tòa nhà chính phủ, có thể quá giang anh không, anh Cố? Ha ha, xe của em đưa đi bảo dưỡng rồi, hôm nay không lái xe tới"
Lâm Du đã nói thế, Cố Đông Quân không tiện từ chối, “Cô không ngồi thêm một lát nữa à? Sắp đến giờ cơm rồi, sao không ăn cơm rồi hãy đi?"
“Không ăn, ăn cơm thì ngày nào cũng ăn mà, quá giang xe tương đối khó hơn"
“À, vậy được... Đi thôi."
Lâm Du mừng thầm, mắt sáng rực đi theo Cố Đông Quân. Cô đưa tay ra sau vẫy vẫy, “Tạm biệt Thiển Thiển, tạm biệt em rể, chị đi đây, khỏi tiễn"
Cố Đông Quân đi trước: “..."
Cố Thành Kiêu đứng phía sau: “..."
Và Lâm Thiển: “..." Không ngờ nha Lâm Du, da mặt chị chẳng mỏng hơn em đầu.
Người đã đi xa, Cố Thành Kiêu mới gằn giọng hỏi: “Hai người làm cái quái gì vậy?"
Lâm Thiển nhún vai tỏ vẻ kiểu “Thì như anh thấy đó", nói: “Em đã khuyên chị ấy rồi, nhưng chị ấy không nghe, giống anh vậy đó. Chẳng phải anh cũng không nghe lời gia đình mà cương quyết muốn cưới em sao?"
“..." Cố Thành Kiêu im lặng không phản bác được.
Lâm Thiển ôm chặt anh như mèo con, hỏi nhỏ: “Anh thấy bộ đổ hôm nay Lâm Du mặc có thể chiếm được trái tim anh Cả không?"
“Anh không biết. Anh chỉ biết là nếu em mặc như thế ra ngoài, anh nhất định sẽ đánh gãy chân em."
Thành Kiểu trưởng thành, nếu con bé kia thật sự tồi tệ thì lão Niên đã không bảo vệ nó. Ông biết không, lúc tôi vào nhà, tất cả bọn họ đều xem tôi như ác bá xông vào nhà dân vậy, từ trên xuống dưới đồng lòng bảo vệ chủ mình, còn tôi trở thành kẻ xấu."
Cố Nguyên đang lướt iPad xem tin tức hôm nay. Mặc dù vẫn chưa thạo lắm, nhưng ông không thể không thừa nhận, cái này vừa nhanh vừa tiện lại rõ hơn bao giấy truyền thống nhiều.
Ông thủng thẳng nói: “Tôi đã bảo bà đừng để ý rồi mà, bà cứ mặc kệ đi. Con trai lớn vậy rồi, cũng đã có gia đình nhỏ của mình, chúng ta không quản nổi đâu."
Diệp Thiến Như thở dài, “Haizz, đúng vậy! Con mình yêu thương chăm sóc vợ như bảo bối ấy. Ai mà dám đụng đến một sợi lông của vợ là thằng nhóc này sẽ lồng lộn lên như ác ma cắn người để bảo vệ vợ vậy, ngay cả mẹ mình cũng không tha"
Cố Nguyên không rời mắt khỏi iPad, nhưng giơ một tay ra nắm lấy tay VỢ, cân nhắc nói: “Con trai giống tôi, bệnh vợ điên cuồng"
Diệp Thiến Như vừa mới tức giận lúc sáng bỗng bật cười thành tiếng. Nụ cười này cho thấy bà đã thông suốt tất cả, “Được rồi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện vợ chồng trẻ bọn nó nữa. Đợi sau này Lâm Thiển sinh cho tôi cháu trai cháu gái, tôi nhất định phải đích thân dạy dỗ chúng, không thể để chúng không có giáo dục như Lâm Thiển được"
Mắt Cố Nguyên sáng lên, ngẩng đầu nhìn vợ, “Chuyện này được đó, thúc giục hai đứa nhiều vào. Chúng bận việc của chúng, còn chúng ta nuôi cháu trai cháu gái của chúng ta"
“Được."
***
Mùa xuân, thành phố B trăm hoa đua nở, một con mèo nhỏ đi xuyên qua bụi hoa đủ loài, kêu meo meo tìm kiếm bạn tình của mình.
Bây giờ là mùa yêu.
Mèo còn như thế, người cũng giống vậy.
Lâm Du nhẫn nại lâu đến mức không nhịn được nữa, ôm cây đợi thỏ không phải là phong cách của cô.
Hôm đó, vừa nhận được “mật báo" của Lâm Thiển là Lâm Du lập tức tìm đến Thành Để.
“Người đâu?" Vừa đến là Lâm Du liền ngó nghiêng xung quanh. Không thấy Cố Đông Quân đầu, cô hơi thất vọng.
“Đang bàn việc với chồng em trong phòng sách" Lâm Thiển trố mắt nhìn cách ăn mặc già dặn của cô, “Sao chị lại ăn mặc thế này?"
“Sao, không đẹp hả?"
Lâm Du cố ý tìm một chiếc váy ngắn liền thân bó sát màu đen trong tủ của chị gái, kiểu dáng đơn giản nhất nhưng cũng kén dáng người nhất, bên ngoài khoác một chiếc áo da tay dài màu đỏ.
Dưới chân cô là đôi giày gót nhọn màu đen. Là chị gái, cô vốn cao ngang Lâm Thiển, nhưng bây giờ đã cao hơn Lâm Thiển nửa cái đầu, hiệu quả ngay lập tức.
Tỷ lệ dáng người của các cô gái nhà họ Lâm rất cân đối. Mặc dù cô không quyến rũ như chị gái mình, nhưng trước sau cũng lồi lõm, lung linh hấp dẫn.
Quan trọng là cô còn uốn tóc, còn trang điểm, đôi môi xinh đẹp căng mọng đỏ chót gợi cảm.
Lâm Thiển không nói được là đẹp hay không đẹp, chỉ cảm thấy Lâm Du lúc này và Lâm Du lúc bình thường tưởng chừng như hai người.
“Có đẹp không hả?" Lâm Du gặng hỏi, “Trả lời thật đi."
“Trông thì đẹp đó, nhưng chị chắc chắn là anh ấy thích phong cách này ư?"
Ánh mắt Lâm Du tối sầm lại, đầu mối, rầu rĩ không vui nói: “Dù sao thì anh ấy cũng đâu có thích chị lúc bình thường"
“Sao chị biết?"
“Lần trước ngay cả tên chị anh ấy cũng không nhớ"
“Được rồi."
“Em đi xem thử bọn họ ra chưa?
Lâm Thiển thấy hơi khó khăn, “Chuyện này... không tốt lắm đâu."
“Chị gửi gắm chuyện chung thân hạnh phúc của chị cho em, chẳng lẽ em nhẫn tâm để chị sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao? Em tìm được bến đỗ hạnh phúc của mình thì nhẫn tâm để chị em cô độc cả đời à? Chị..."
“Ngừng!" Lâm Thiển bị ép buộc, bất đắc dĩ nói, “Em sẽ đi, được chưa?"
“Ừ ừ, nhanh đi nhanh đi." Nói rồi Lâm Du vội lấy hộp phấn trong túi xách ra dặm lại mặt.
Lâm Thiển lắc đầu, xoay người đi lên lầu.
Vừa đi lên thì cửa phòng sách mở ra, Cố Đông Quân và Cố Thành Kiêu lần lượt ra ngoài. Lâm Thiển nhìn thấy lúng túng cười cười, nói: “Nói chuyện xong rồi ạ? Ha ha ha ha, anh Cả ở lại ăn cơm nhé, bây giờ cũng sắp đến giờ Cơm rồi."
Cố Đông Quân từ chối khéo, “Cảm ơn, nhưng anh còn có việc bạn phải đi, lần sau sẽ tụ họp"
“A, ha ha ha."
Cố Thành Kiêu bước đến khoác vai cô, nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Lạ thế?"
Lâm Thiển không nói rõ ra được, liếc mắt hất cằm về phía phòng khách bên dưới.
Cố Thành Kiêu ngoảnh đầu nhìn xuống, kinh ngạc, “Đó là ai vậy?"
“Lâm Du đấy"
“..." Cố Thành Kiêu lặng thinh, nghiêm nghị trừng cô, ánh mắt đó như đang nói – “Kỳ cục quá"
Lâm Thiển chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt xin lỗi.
Cố Đồng Quân bước xuống cầu thang trước, nhìn thấy cô gái bên dưới. Lúc đầu anh còn tưởng đó là khách của Thành Để, nhìn kĩ lại thì càng thấy quen mắt, nhưng không dám nhận thức. Cho đến khi Lâm Du chào hỏi thì anh mới giật mình – đây là Lâm Du.
“Anh Cố, trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à?"
Cố Đông Quân: “..."
Cố Thành Kiêu: “..."
Lâm Thiển: “..." Lâm Du, chị có thể giả bộ hơn được nữa không hả?
Lâm Du cười nhẹ nhìn Cố Đồng Quân. Trong tiềm thức, Cố Đông Quân cũng không muốn xuống lầu cho lắm. Anh trấn tĩnh nói: “Ờ, khéo thật, tối đi ngay bây giờ đây, cô ở lại chơi một lát nhé"
Lâm Du vội bước lên, hỏi: “Anh định đi đâu?"
“... Về chỗ làm" Rốt cục Cố Đông Quân cũng đi xuống nhà. Mặt đối mặt nhìn Lâm Du, anh thật sự rất bội phục cô gái trẻ này. Hôm nay ấm áp, nhưng cũng không nóng đến mức phải mặc váy ngắn cỡ này. Haizz, thanh niên bây giờ, chỉ cần phong độ chứ chẳng cần nhiệt độ.
Lâm Du nhướng mày, ngay sau đó nói: “Quả là khéo, đúng lúc em cũng muốn đến thư viện bên cạnh tòa nhà chính phủ, có thể quá giang anh không, anh Cố? Ha ha, xe của em đưa đi bảo dưỡng rồi, hôm nay không lái xe tới"
Lâm Du đã nói thế, Cố Đông Quân không tiện từ chối, “Cô không ngồi thêm một lát nữa à? Sắp đến giờ cơm rồi, sao không ăn cơm rồi hãy đi?"
“Không ăn, ăn cơm thì ngày nào cũng ăn mà, quá giang xe tương đối khó hơn"
“À, vậy được... Đi thôi."
Lâm Du mừng thầm, mắt sáng rực đi theo Cố Đông Quân. Cô đưa tay ra sau vẫy vẫy, “Tạm biệt Thiển Thiển, tạm biệt em rể, chị đi đây, khỏi tiễn"
Cố Đông Quân đi trước: “..."
Cố Thành Kiêu đứng phía sau: “..."
Và Lâm Thiển: “..." Không ngờ nha Lâm Du, da mặt chị chẳng mỏng hơn em đầu.
Người đã đi xa, Cố Thành Kiêu mới gằn giọng hỏi: “Hai người làm cái quái gì vậy?"
Lâm Thiển nhún vai tỏ vẻ kiểu “Thì như anh thấy đó", nói: “Em đã khuyên chị ấy rồi, nhưng chị ấy không nghe, giống anh vậy đó. Chẳng phải anh cũng không nghe lời gia đình mà cương quyết muốn cưới em sao?"
“..." Cố Thành Kiêu im lặng không phản bác được.
Lâm Thiển ôm chặt anh như mèo con, hỏi nhỏ: “Anh thấy bộ đổ hôm nay Lâm Du mặc có thể chiếm được trái tim anh Cả không?"
“Anh không biết. Anh chỉ biết là nếu em mặc như thế ra ngoài, anh nhất định sẽ đánh gãy chân em."
Tác giả :
Ngư Ca