Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 131: Nhưng anh là chồng em
Nôn xong, dạ dày nhẹ nhõm nhưng vẫn đói. Cố Thành Kiêu múc nửa bát cháo, đút từng thìa cho cô ăn. Cô biến hình thành con sâu lười ngồi im há miệng chờ thức ăn.
Buổi chiều Cố Thành Kiêu đưa Lâm Thiển đi dạo siêu thị, vẫn nắm tay cô một phút không buông.
Cố Thành Kiêu phong độ ngời ngời, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, không khỏi thu hút ánh mắt người khác. Lâm Thiển đi cùng anh có cảm giác như bị chiếu tướng từ bốn phương tám hướng.
“Cố Thành Kiêu, toát cả mồ hôi tay rồi, anh đừng lôi kéo nữa được không?"
“Gọi anh là gì?"
“Gọi tên đó, không lẽ anh không phải tên Cố Thành Kiêu sao?"
“Anh nghĩ đến lúc em gọi anh cho đứng đắn rồi đấy"
“Thủ trưởng? Thiếu gia? Lão Đại?"
Cố Thành Kiêu biết cô cố ý, tay khoác ngang lưng cố ép vào ngực mình, sau đó cố hôn cô qua hai lớp khẩu trang.
“Đừng có làm loạn được không, ở nơi công cộng thế này có bao nhiêu người nhìn... Được rồi được rồi, em nhận thua, ông xã, ông xã..."
Cố Thành Kiêu hài lòng gật đầu, còn nghiêm túc dặn: “Từ nay về sau phải gọi anh như vậy, biết chưa?"
Nửa mặt Lâm Thiển ẩn dưới khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt đen to như hai hạt nhân. Mắt cổ chợt lóe lên đảo một vòng, “Cố... A!"
Mới mở miệng, Cố Thành Kiêu đã cắn có một cái, cách hai lớp khẩu trang mà anh cũng cắn được thật quá hung bạo.
“Nếu không muốn bị phạt thì sau này phải chấp hành nghiêm chỉnh. Lần đầu vi phạm còn phạt nhẹ, phạt mãi không sửa được thì sẽ dùng đại hình"
“Đại hình gì?"
“Muốn biết thì cứ thử đi."
“..." Trước kia cố vốn biết Cố Thành Kiêu rất bá đạo, cũng đã được nếm mùi. Thế nhưng bây giờ sao cô lại cảm thấy Cố Thành Kiêu ngoài bá đạo còn có chút gian manh xảo trá thế này?
Thì ra nam thần lạnh lùng là đây sao? Đây là nam thần đẹp trai long trời lở đất sao?
“Tay ra mồ hôi hả?" Cố Thành Kiêu buông tay rồi đi vòng qua người cổ sang bên kia, chia bàn tay khác ra, nhướng mày lên ý nhắc cô tự đưa tay ra nắm lấy.
Trái tim thiếu nữ của Lâm Thiển đập liên hồi. Ông cụ non nghiêm túc chỉnh mình từ lúc nào lại phóng túng như vậy rồi?
“Còn đứng thứ ra đó làm gì? Mau đi"
Lâm Thiển mím môi để cố nén không cười quá tươi. Cô vội đưa tay ra nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Lúc anh không ở bên cạnh, cổ ghen tuông, thất vọng, đau lòng, không muốn trở về Thành Để, ngày nào cũng như thất tình.
Cô nghĩ rằng chờ anh về sẽ ầm ĩ cãi vã một trận, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho bất kỳ hình thức phản bội nào, kể cả gặp dịp vui chơi cũng không được.
Thậm chí cô còn nghĩ đến nếu sau đó hai người ly hôn thì cô sẽ ra sao.
Nhưng bây giờ khi anh quay về, lại còn xin nghỉ phép dài hạn, mỗi ngày chăm sóc cô, không lúc nào để cố ngoài tầm mắt, cô thật sự không có cơ hội nghĩ đến những chuyện buồn kia nữa.
Cố Thành Kiêu một tay dắt cô, một tay đẩy xe vừa đi vừa chọn đồ bỏ vào xe.
“Mua mấy túi gia vị lẩu đi, em muốn ăn lẩu"
“Ăn ít đồ nóng thôi." Cố Thành Kiêu đi nhanh hơn, thẳng thừng loại lẩu ra khỏi danh sách.
Cuối cùng bọn họ cũng mua được hai túi đồ ăn to đùng rồi hoan hỉ về nhà.
Chạng vạng về đến nhà, mới mở cửa vào, Lâm Thiển liền nhìn thấy mặt trời đỏ như quả cầu lửa treo ở đỉnh núi, “Oa, đẹp quá!"
Có tháo khẩu trang rồi chạy ra ban công. Người ta nói mùa thu lá đỏ ở Hương Sơn là đẹp nhất, nhưng có cảm thấy, hoàng hôn ở Hương Sơn này đặc sắc tuyệt đẹp không thua gì mùa thu lá đỏ.
Vào ban ngày, bầu trời quang đãng không gợn mây, vô cùng trong xanh, còn khi chiều xuống, bầu trời ngả dần từ tím sang làm như tiên cảnh.
Có thể nhìn thấy mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, từng chút từng chút ẩn mình vào núi.
Trong nhà rất ấm, Cố Thành Kiêu cởi áo khoác và khẩu trang xuống, mang đồ cất vào bếp rồi mới ra ngoài.
“Anh mau ra xem đi, nhanh lên nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi"
Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển đang ngoắc mình, ánh chiều tà chiếu vào mặt cô làm rõ làn da trắng mịn. Mí mắt cong như vầng trăng khuyết, hàm răng trắng xinh lấp ló giữa đôi môi, ánh mắt lấp lánh như ẩn giấu cả một bầu trời sao rực rỡ.
Hoàng hôn có đẹp cũng không sánh bằng sắc đẹp của cổ.
Cố Thành Kiêu bước nhanh đến ôm ngang vai cô, ghì lấy gáy cúi đầu hôn cố ngấu nghiến.
Hoàng hôn xua đi những ánh nắng cuối cùng, chỉ còn lại một ráng chiều màu cam đỏ sót lại ở đỉnh núi phía tây.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trên bầu trời trong xanh thấp thoáng những ánh sao nhấp nháy, không khác gì cảnh tiên.
Sau nụ hôn triền miên, Cố Thành Kiêu từ từ buồng cổ ra, lưu luyến rời môi gắn lên trán cổ. Anh tin rằng, một cô gái xinh đẹp thế này nhất định sẽ được trời cao che chở, tai qua nạn khỏi.
Lâm Thiển có chút tiếc nuối, bóng tịch dương đẹp như vậy mà bị bỏ lỡ những giây phút cuối cùng. Nhưng khi nhìn thấy tia u buồn ẩn giấu trong mắt anh, cô lại không nỡ thốt lên lời oán trách, chỉ thấy rất tò mò.
“Anh sao vậy? Có chuyện buồn à?" Lâm Thiển ngước lên nhìn anh chọc ghẹo, “Sao lại giống như không muốn mất em vậy? Yêu em nhiều lắm sao?"
Chẳng dè Cố Thành Kiêu không những không trêu lại cô, còn rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, đúng là vì quá em yêu, yêu bao nhiêu cũng không đủ"
“Ai da, thì ra sức hấp dẫn của em lớn như vậy, bảo sao bạn học ở trường cũng đã tỏ tình. Xem ra em nên tự đánh giá lại mình một chút, để xem có thể trở thành ngôi sao lớn được không?"
Bầu không khí ấm áp lúc này đột nhiên lạnh đi, “Em nói gì?" Sắc mặt Cố Thành Kiêu cứng lại.
“Có trở thành đại minh tinh được không đó?"
“Câu trước đó"
“..." Thôi xong, nguy rồi, đúng là không thể đắc ý được, vênh váo chả có gì tốt lành.
“Ở trường có người tỏ tình với em? Lúc nào? Là ai?"
Ba câu hỏi liên tiếp chứng tỏ thủ trưởng Cố đang vô cùng ghen tức, Lâm Thiển vội vàng giải thích: “Cái ngày em bị bắt cóc, có một sinh viên nam xấu xí đến tìm em tỏ tình, em trả lời bạn trai em đẹp trai hơn gấp nghìn lần"
“Thật sao?"
“Em đâu dám nói dối, em còn nói em rất yêu bạn trai để cho anh ta hoàn toàn từ bỏ hi vọng."
Chân mày đang nhíu chặt của Cố Thành Kiêu hơi giãn ra nhưng vẫn chưa vui hằn: “Bạn trai... Nhưng anh là chồng em"
Lâm Thiển nhón chân lên, hai tay ôm cổ anh mổ một cái, cố nhịn nhưng không được lại bật cười, “Phải phải phải, ông xã ôm bình giấm chua, em đảm bảo ở trường rất nghiêm túc, không trêu hoa ghẹo nguyệt. Chờ em tốt nghiệp rồi sẽ công khai thân phận ông xã, được không?"
Cố Thành Kiêu vẫn nghiêm sắc mặt.
“Nếu giờ mà công khai, thân phận anh cao quý như vậy, liệu em còn yên ổn đi học được không? Hơn nữa em thi trượt rất nhiều, công khai anh, chẳng phải là làm anh mất mặt sao? Giờ em đang cố gắng học tập, muốn thoát khỏi danh hiệu học sinh cá biệt, muốn giành được học bổng. Chờ em đạt được chút thành tích khẳng định mình rồi sẽ công khai, như vậy anh cũng được nở mày nở mặt mà, đúng không?"
Lâm Thiển nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, bĩu môi nũng nịu, “Anh xem kìa, vừa rồi cười còn đẹp trai, giờ nghiệm mặt chẳng đáng yêu chút nào. Bà xã anh hấp dẫn như vậy, làm sao cản được người ta thích mình, đúng không?"
Buổi chiều Cố Thành Kiêu đưa Lâm Thiển đi dạo siêu thị, vẫn nắm tay cô một phút không buông.
Cố Thành Kiêu phong độ ngời ngời, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, không khỏi thu hút ánh mắt người khác. Lâm Thiển đi cùng anh có cảm giác như bị chiếu tướng từ bốn phương tám hướng.
“Cố Thành Kiêu, toát cả mồ hôi tay rồi, anh đừng lôi kéo nữa được không?"
“Gọi anh là gì?"
“Gọi tên đó, không lẽ anh không phải tên Cố Thành Kiêu sao?"
“Anh nghĩ đến lúc em gọi anh cho đứng đắn rồi đấy"
“Thủ trưởng? Thiếu gia? Lão Đại?"
Cố Thành Kiêu biết cô cố ý, tay khoác ngang lưng cố ép vào ngực mình, sau đó cố hôn cô qua hai lớp khẩu trang.
“Đừng có làm loạn được không, ở nơi công cộng thế này có bao nhiêu người nhìn... Được rồi được rồi, em nhận thua, ông xã, ông xã..."
Cố Thành Kiêu hài lòng gật đầu, còn nghiêm túc dặn: “Từ nay về sau phải gọi anh như vậy, biết chưa?"
Nửa mặt Lâm Thiển ẩn dưới khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt đen to như hai hạt nhân. Mắt cổ chợt lóe lên đảo một vòng, “Cố... A!"
Mới mở miệng, Cố Thành Kiêu đã cắn có một cái, cách hai lớp khẩu trang mà anh cũng cắn được thật quá hung bạo.
“Nếu không muốn bị phạt thì sau này phải chấp hành nghiêm chỉnh. Lần đầu vi phạm còn phạt nhẹ, phạt mãi không sửa được thì sẽ dùng đại hình"
“Đại hình gì?"
“Muốn biết thì cứ thử đi."
“..." Trước kia cố vốn biết Cố Thành Kiêu rất bá đạo, cũng đã được nếm mùi. Thế nhưng bây giờ sao cô lại cảm thấy Cố Thành Kiêu ngoài bá đạo còn có chút gian manh xảo trá thế này?
Thì ra nam thần lạnh lùng là đây sao? Đây là nam thần đẹp trai long trời lở đất sao?
“Tay ra mồ hôi hả?" Cố Thành Kiêu buông tay rồi đi vòng qua người cổ sang bên kia, chia bàn tay khác ra, nhướng mày lên ý nhắc cô tự đưa tay ra nắm lấy.
Trái tim thiếu nữ của Lâm Thiển đập liên hồi. Ông cụ non nghiêm túc chỉnh mình từ lúc nào lại phóng túng như vậy rồi?
“Còn đứng thứ ra đó làm gì? Mau đi"
Lâm Thiển mím môi để cố nén không cười quá tươi. Cô vội đưa tay ra nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Lúc anh không ở bên cạnh, cổ ghen tuông, thất vọng, đau lòng, không muốn trở về Thành Để, ngày nào cũng như thất tình.
Cô nghĩ rằng chờ anh về sẽ ầm ĩ cãi vã một trận, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho bất kỳ hình thức phản bội nào, kể cả gặp dịp vui chơi cũng không được.
Thậm chí cô còn nghĩ đến nếu sau đó hai người ly hôn thì cô sẽ ra sao.
Nhưng bây giờ khi anh quay về, lại còn xin nghỉ phép dài hạn, mỗi ngày chăm sóc cô, không lúc nào để cố ngoài tầm mắt, cô thật sự không có cơ hội nghĩ đến những chuyện buồn kia nữa.
Cố Thành Kiêu một tay dắt cô, một tay đẩy xe vừa đi vừa chọn đồ bỏ vào xe.
“Mua mấy túi gia vị lẩu đi, em muốn ăn lẩu"
“Ăn ít đồ nóng thôi." Cố Thành Kiêu đi nhanh hơn, thẳng thừng loại lẩu ra khỏi danh sách.
Cuối cùng bọn họ cũng mua được hai túi đồ ăn to đùng rồi hoan hỉ về nhà.
Chạng vạng về đến nhà, mới mở cửa vào, Lâm Thiển liền nhìn thấy mặt trời đỏ như quả cầu lửa treo ở đỉnh núi, “Oa, đẹp quá!"
Có tháo khẩu trang rồi chạy ra ban công. Người ta nói mùa thu lá đỏ ở Hương Sơn là đẹp nhất, nhưng có cảm thấy, hoàng hôn ở Hương Sơn này đặc sắc tuyệt đẹp không thua gì mùa thu lá đỏ.
Vào ban ngày, bầu trời quang đãng không gợn mây, vô cùng trong xanh, còn khi chiều xuống, bầu trời ngả dần từ tím sang làm như tiên cảnh.
Có thể nhìn thấy mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, từng chút từng chút ẩn mình vào núi.
Trong nhà rất ấm, Cố Thành Kiêu cởi áo khoác và khẩu trang xuống, mang đồ cất vào bếp rồi mới ra ngoài.
“Anh mau ra xem đi, nhanh lên nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi"
Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển đang ngoắc mình, ánh chiều tà chiếu vào mặt cô làm rõ làn da trắng mịn. Mí mắt cong như vầng trăng khuyết, hàm răng trắng xinh lấp ló giữa đôi môi, ánh mắt lấp lánh như ẩn giấu cả một bầu trời sao rực rỡ.
Hoàng hôn có đẹp cũng không sánh bằng sắc đẹp của cổ.
Cố Thành Kiêu bước nhanh đến ôm ngang vai cô, ghì lấy gáy cúi đầu hôn cố ngấu nghiến.
Hoàng hôn xua đi những ánh nắng cuối cùng, chỉ còn lại một ráng chiều màu cam đỏ sót lại ở đỉnh núi phía tây.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trên bầu trời trong xanh thấp thoáng những ánh sao nhấp nháy, không khác gì cảnh tiên.
Sau nụ hôn triền miên, Cố Thành Kiêu từ từ buồng cổ ra, lưu luyến rời môi gắn lên trán cổ. Anh tin rằng, một cô gái xinh đẹp thế này nhất định sẽ được trời cao che chở, tai qua nạn khỏi.
Lâm Thiển có chút tiếc nuối, bóng tịch dương đẹp như vậy mà bị bỏ lỡ những giây phút cuối cùng. Nhưng khi nhìn thấy tia u buồn ẩn giấu trong mắt anh, cô lại không nỡ thốt lên lời oán trách, chỉ thấy rất tò mò.
“Anh sao vậy? Có chuyện buồn à?" Lâm Thiển ngước lên nhìn anh chọc ghẹo, “Sao lại giống như không muốn mất em vậy? Yêu em nhiều lắm sao?"
Chẳng dè Cố Thành Kiêu không những không trêu lại cô, còn rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, đúng là vì quá em yêu, yêu bao nhiêu cũng không đủ"
“Ai da, thì ra sức hấp dẫn của em lớn như vậy, bảo sao bạn học ở trường cũng đã tỏ tình. Xem ra em nên tự đánh giá lại mình một chút, để xem có thể trở thành ngôi sao lớn được không?"
Bầu không khí ấm áp lúc này đột nhiên lạnh đi, “Em nói gì?" Sắc mặt Cố Thành Kiêu cứng lại.
“Có trở thành đại minh tinh được không đó?"
“Câu trước đó"
“..." Thôi xong, nguy rồi, đúng là không thể đắc ý được, vênh váo chả có gì tốt lành.
“Ở trường có người tỏ tình với em? Lúc nào? Là ai?"
Ba câu hỏi liên tiếp chứng tỏ thủ trưởng Cố đang vô cùng ghen tức, Lâm Thiển vội vàng giải thích: “Cái ngày em bị bắt cóc, có một sinh viên nam xấu xí đến tìm em tỏ tình, em trả lời bạn trai em đẹp trai hơn gấp nghìn lần"
“Thật sao?"
“Em đâu dám nói dối, em còn nói em rất yêu bạn trai để cho anh ta hoàn toàn từ bỏ hi vọng."
Chân mày đang nhíu chặt của Cố Thành Kiêu hơi giãn ra nhưng vẫn chưa vui hằn: “Bạn trai... Nhưng anh là chồng em"
Lâm Thiển nhón chân lên, hai tay ôm cổ anh mổ một cái, cố nhịn nhưng không được lại bật cười, “Phải phải phải, ông xã ôm bình giấm chua, em đảm bảo ở trường rất nghiêm túc, không trêu hoa ghẹo nguyệt. Chờ em tốt nghiệp rồi sẽ công khai thân phận ông xã, được không?"
Cố Thành Kiêu vẫn nghiêm sắc mặt.
“Nếu giờ mà công khai, thân phận anh cao quý như vậy, liệu em còn yên ổn đi học được không? Hơn nữa em thi trượt rất nhiều, công khai anh, chẳng phải là làm anh mất mặt sao? Giờ em đang cố gắng học tập, muốn thoát khỏi danh hiệu học sinh cá biệt, muốn giành được học bổng. Chờ em đạt được chút thành tích khẳng định mình rồi sẽ công khai, như vậy anh cũng được nở mày nở mặt mà, đúng không?"
Lâm Thiển nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, bĩu môi nũng nịu, “Anh xem kìa, vừa rồi cười còn đẹp trai, giờ nghiệm mặt chẳng đáng yêu chút nào. Bà xã anh hấp dẫn như vậy, làm sao cản được người ta thích mình, đúng không?"
Tác giả :
Ngư Ca