Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 113: Nhà họ lâm phá sản
Qua năm mới chưa được bao lâu, khủng hoảng tài chính đã đổ bộ xuống châu Á. Đứng mũi chịu sào chính là những công ty nhỏ và những công ty trên bờ vực phá sản. Khủng hoảng tài chính ập xuống, tất cả đều đóng cửa.
Công ty Lâm thị cũng không may mắn thoát được, nằm trong danh sách bị đóng cửa.
Cuối năm ngoái, nhà họ Lâm mở tiệc mừng thọ linh đình nhưng chưa tới một tháng đã phá sản, chuyện đời thật khó nói.
Biệt thự nhà họ Lâm, sáng sớm đã có nhiều người bu lại, toàn là chủ nợ đến đòi nợ.
Công ty Lâm thị đã bị đóng cửa, bất động sản nhà họ Lâm cũng đã thế chấp ngân hàng, vài ngày nữa sẽ bán đấu giá.
Trong một đêm, nhà họ Lâm từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, chẳng còn gì cả.
“Trả tiền, trả tiền, trả tiền!" Bọn chủ nợ giơ biểu ngữ, hộ khẩu hiệu trước cổng lớn, chặn hết lối ra, sợ nhà họ Lâm trốn thoát.
Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc, Lâm Tiêu, Lâm Du và cả ông nội, một nhà năm người ngồi trong phòng khách, sợ hãi mặt mày tái mét.
Lâm Du vốn đang ở trường, là mẹ gọi điện bảo người làm trộm đồ, nên cô mới vội vàng chạy về. Nào ngờ, cô vừa về là không ra được.
Chủ nợ bên ngoài bu càng ngày càng đông, âm thanh đòi tiền công khai càng ngày càng lớn, cả cảnh sát cũng tới.
Chu Mạn Ngọc giữ chặt vali của mình, đây là thứ quý giá của bà, bà phải mang theo.
Lâm Tiêu cũng thu dọn cả vali quần áo, từ nhỏ đã sống cuộc sống đại tiểu thư vàng son nhung lụa, cô ta thật sự không biết sau này sẽ ra sao.
Hai mẹ con ôm nhau thành một đống, không chịu nổi mà khóc than.
Lâm Bổi đang gọi điện thoại, nhưng dù gọi cho ai thì cũng kẻ tắt máy người cắt ngang. Tới bây giờ, những người nịnh bợ ông trước đây giờ chẳng ai nhận điện thoại.
“Mẹ kiếp, đổ khốn nạn, ăn cháo đá bát!" Lâm Bồi tức điên chửi ẩm, “Cái thằng Tào Lực này, hồi đó thiếu tiền thì tới tìm tao. Tao khảng khái cho hắn mượn tiền chẳng nề hà, giờ thì hay quá, cả điện thoại cũng chẳng nghe"
Lâm Du khuyên nhủ: “Ba à, giờ sao đây, muốn ra ngoài cũng không được nữa"
Lâm Bồi nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc lóc trên sofa, tức giận nói: “Hôm qua tôi đã nói rồi, mẹ con bà không thu xếp đồ đạc là không đi được, rề rề rà rà, lượn qua lượn lại, giờ hay lắm, chẳng ai đi được cả. Còn gọi Lâm Du về nữa, bà gọi nó về làm gì?"
Ngày thường Chu Mạn Ngọc quen thói kênh kiệu, vừa nghe chồng chửi mắng mình thì điên tiết, vọt thẳng trước mặt Lâm Bồi chửi ông, “Ông là thứ vô dụng, bản thân vô dụng rồi còn trách mẹ con tôi chậm chạp. Trước khi xảy ra chuyện sao ông không nói với chúng tôi một tiếng, chuyện đã xảy ra rồi giờ ông lại trách chúng tôi rể rà?"
“Nếu tôi có thể biết trước không giữ nổi công ty thì đã ra quyết định từ lâu rồi, sao tôi biết nó thình lình thế này?!"
Công ty Lâm thì quả thật đúng là bị giải thể ngay trong đêm, làm Lâm Bồi không kịp trở tay. Nghe nói công ty của tổng giám đốc Công cũng bị đóng cửa trong đêm, sáng sớm tổng giám đốc Công đã nhảy từ nóc nhà của tòa nhà công ty ông ta xuống.
Chu Mạn Ngọc giơ tay liên tục đấm vào ngực chồng, vừa khóc vừa chửi: “Ông là thứ vô dụng, sau này chúng ta sống sao đây?!"
Lâm Tiêu tưởng thôi cũng đã thấy thảm rồi. Ngày xưa cổ là khổng tước kiêu ngạo, nhìn ai cũng thấy thua mình, giờ e là đã bị mọi người cười thối đầu.
Người tỉnh táo nhất chính là Lâm Du, “Đừng ầm ĩ nữa, con thử tìm Lâm Thiển"
Chu Mạn Ngọc thôi khóc, vừa mong chờ vừa lo lắng, “Lâm Thiển không hận chúng ta đã may rồi, còn giúp chúng ta chắc? Với lại, ông Cố cũng không chịu giúp, đứa trẻ con như nó thì làm được gì?
Lâm Tiểu: “Đúng đó, em gọi cho nó càng bị nó cười nhạo thôi. Trước đây chúng ta đối xử với nó thế nào, nếu là chị, chị cười khoái chí muốn chết, hơi đâu mà giúp với đỡ"
Lâm Du: “Lâm Thiển không hẹp hòi như mấy người đầu. Suyt, điện thoại đang reo, không nói nữa"
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Du, Lâm Thiển đang vùi đầu trong biển sách. Cô tìm chỗ vắng khẽ nói: “Alo, gì thế? Em đang ở thư viện"
“Hôm nay em xem tin tức chưa?"
“Tin gì? Sao thế?"
“Nhà họ Lâm phá sản"
“Hả?" Chuyện quá đột ngột nên Lâm Thiển tưởng Lâm Du đang đùa, “Dẹp đi, có đứa con nào mà nguyền rủa nhà mình như chị không?"
“Là thật, tất cả sản nghiệp nhà họ Lâm đều bị niêm phong, ngay cả nhà ở cũng chẳng còn. Hiện giờ chủ nợ đang ở bên ngoài, cả nhà không ai đi được hết."
Giữa ban ngày ban mặt, Lâm Thiên chắc chắn mình không nghe nhầm, “Thật hả?"
“Chị lừa em thì suốt đời không có bạn trai."
“..." Lâm Thiển hít sâu hỏi, “Thế giờ sao?"
“Không biết nữa, ba chị tìm người, không ai nhận máy. Những thứ đáng giá trong nhà đều bị người làm trộm mất rồi. Bên ngoài toàn là người, chị thấy hình như toàn là đám lưu manh chuyên đòi nợ, cả nhà thật sự bó tay"
“Ông nội đâu? Ông nội không sao chứ?"
“Tạm thời không sao, đang sợ thôi."
Lâm Thiển nghĩ nghĩ rồi nói: “Đừng gấp, để em nghĩ cách"
“Được, chị chờ"
Lâm Thiển cúp điện thoại, vội vàng thu dọn đồ đạc, bắt xe về nhà họ Lâm.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Cố Nam Hách, nghĩ đi nghĩ lại đành nhờ Cố Nam Hách giúp đỡ thôi.
Cố Nam Hách nghe thế đương nhiên không từ chối, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Lâm Thiển và Cố Nam Hách cùng đến nhà họ Lâm. Đúng như Lâm Du nói, cửa trước, cửa sau nhà họ Lâm đều bị nguời bu lại. Nếu tường vây không cao chắc họ cũng đã leo vào rồi.
Ở giao lộ, trong xe Cổ Nam Hách, Lâm Thiển lòng như lửa đốt, “Chú mau nghĩ cách đi, ông nội đang ở trong đó"
“Chị dâu à, nhà họ Lâm đối xử với chị như thế, chị còn cứu họ à?"
“Tôi cứu ông nội với Lâm Du, những người khác thì kệ"
“Thật hả? Vậy dễ thôi, để em phải trực thăng đến cứu ông nội và Lâm Du nhà chị ra"
Lâm Thiển lườm cậu ta một cái, không phải cô nói sao sẽ nghe vậy chứ? Có cần dùng dao mổ trâu để giết gà không?
“Ha ha, được rồi, được rồi, em hiểu ý chị mà." Nói rồi Cố Nam Hách gọi mấy cú điện thoại, sau khi dặn dò xong thì cam đoan với Lâm Thiển: “Sẽ được giải quyết trong vòng một tiếng, chúng ta chờ thôi"
Lâm Thiển nửa tin nửa ngờ, nhưng trước mắt cổ chỉ có thể tin Cố Nam Hách.
Có đôi khi trong nhà không có đàn ông là không được.
Trong chốc lát, sáu chiếc xe cảnh sát khí phách oai nghiêm chạy tới. Cùng với số cảnh sát vốn đã ở sẵn đó, lực lượng cảnh sát hùng hậu bao vây đám người đang bu quanh nhà họ Lâm.
Những người ầm ĩ ở đây không phải chủ nợ thật sự, toàn là đám lưu manh trong xã hội mà chủ nợ tìm tới. Cũng có không ít kẻ thừa nước đục thả cầu nhân cơ hội này kiếm chác đôi chút.
Nhà họ Lâm phá sản, muốn đòi nợ, muốn lý luận, tất cả đều phải tuân theo trình tự pháp luật chứ không phải ngang nhiên vào nhà dân thế này.
Rất nhanh nhà họ Lâm đã được cảnh sát đặc nhiệm giải cứu, biệt thự họ Lâm chính thức bị niêm phong.
“Lâm Bồi, đổ khốn! Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của tao, tao tin mày mới đầu tư cho mày. Giờ thì hay lắm, một cấu phá sản nuốt sạch tài sản của tao, tao không để yên đâu!"
“Lâm Bối, thiếu nợ trả tiền là điều hiển nhiên, mày không thấy lương tâm cắn rứt hả?"
Những chủ nợ thật sự vừa mắng vừa ném trứng gà, cải thối vào người họ Lâm, thậm chí có người còn cởi giày ném vào Lâm Bồi. Hàng xóm nhao nhao ra xem, có cả phóng viên quay lại quá trình.
Cả nhà Lâm Bồi cúi đầu, cả đời giàu có, chưa từng thảm bại thế này.
Chu Mạn Ngọc tay kéo cánh tay chồng, tay vừa che mặt khóc, vừa lẩm bẩm: “Đều là báo ứng, báo ứng"
Lâm Tiêu, Lâm Du một trái một phải dìu ông nội, muốn đi nhanh hơn nữa.
“Lâm Bồi, trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho tao, trả tiền, trả tiền..." Tiếng hét vẫn còn ở sau lưng, giống như sự vùng vẫy cuối cùng của nhóm chủ nợ, từng câu từng chữ đâm mạnh vào tim Lâm Bồi.
Công ty Lâm thị cũng không may mắn thoát được, nằm trong danh sách bị đóng cửa.
Cuối năm ngoái, nhà họ Lâm mở tiệc mừng thọ linh đình nhưng chưa tới một tháng đã phá sản, chuyện đời thật khó nói.
Biệt thự nhà họ Lâm, sáng sớm đã có nhiều người bu lại, toàn là chủ nợ đến đòi nợ.
Công ty Lâm thị đã bị đóng cửa, bất động sản nhà họ Lâm cũng đã thế chấp ngân hàng, vài ngày nữa sẽ bán đấu giá.
Trong một đêm, nhà họ Lâm từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, chẳng còn gì cả.
“Trả tiền, trả tiền, trả tiền!" Bọn chủ nợ giơ biểu ngữ, hộ khẩu hiệu trước cổng lớn, chặn hết lối ra, sợ nhà họ Lâm trốn thoát.
Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc, Lâm Tiêu, Lâm Du và cả ông nội, một nhà năm người ngồi trong phòng khách, sợ hãi mặt mày tái mét.
Lâm Du vốn đang ở trường, là mẹ gọi điện bảo người làm trộm đồ, nên cô mới vội vàng chạy về. Nào ngờ, cô vừa về là không ra được.
Chủ nợ bên ngoài bu càng ngày càng đông, âm thanh đòi tiền công khai càng ngày càng lớn, cả cảnh sát cũng tới.
Chu Mạn Ngọc giữ chặt vali của mình, đây là thứ quý giá của bà, bà phải mang theo.
Lâm Tiêu cũng thu dọn cả vali quần áo, từ nhỏ đã sống cuộc sống đại tiểu thư vàng son nhung lụa, cô ta thật sự không biết sau này sẽ ra sao.
Hai mẹ con ôm nhau thành một đống, không chịu nổi mà khóc than.
Lâm Bổi đang gọi điện thoại, nhưng dù gọi cho ai thì cũng kẻ tắt máy người cắt ngang. Tới bây giờ, những người nịnh bợ ông trước đây giờ chẳng ai nhận điện thoại.
“Mẹ kiếp, đổ khốn nạn, ăn cháo đá bát!" Lâm Bồi tức điên chửi ẩm, “Cái thằng Tào Lực này, hồi đó thiếu tiền thì tới tìm tao. Tao khảng khái cho hắn mượn tiền chẳng nề hà, giờ thì hay quá, cả điện thoại cũng chẳng nghe"
Lâm Du khuyên nhủ: “Ba à, giờ sao đây, muốn ra ngoài cũng không được nữa"
Lâm Bồi nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc lóc trên sofa, tức giận nói: “Hôm qua tôi đã nói rồi, mẹ con bà không thu xếp đồ đạc là không đi được, rề rề rà rà, lượn qua lượn lại, giờ hay lắm, chẳng ai đi được cả. Còn gọi Lâm Du về nữa, bà gọi nó về làm gì?"
Ngày thường Chu Mạn Ngọc quen thói kênh kiệu, vừa nghe chồng chửi mắng mình thì điên tiết, vọt thẳng trước mặt Lâm Bồi chửi ông, “Ông là thứ vô dụng, bản thân vô dụng rồi còn trách mẹ con tôi chậm chạp. Trước khi xảy ra chuyện sao ông không nói với chúng tôi một tiếng, chuyện đã xảy ra rồi giờ ông lại trách chúng tôi rể rà?"
“Nếu tôi có thể biết trước không giữ nổi công ty thì đã ra quyết định từ lâu rồi, sao tôi biết nó thình lình thế này?!"
Công ty Lâm thì quả thật đúng là bị giải thể ngay trong đêm, làm Lâm Bồi không kịp trở tay. Nghe nói công ty của tổng giám đốc Công cũng bị đóng cửa trong đêm, sáng sớm tổng giám đốc Công đã nhảy từ nóc nhà của tòa nhà công ty ông ta xuống.
Chu Mạn Ngọc giơ tay liên tục đấm vào ngực chồng, vừa khóc vừa chửi: “Ông là thứ vô dụng, sau này chúng ta sống sao đây?!"
Lâm Tiêu tưởng thôi cũng đã thấy thảm rồi. Ngày xưa cổ là khổng tước kiêu ngạo, nhìn ai cũng thấy thua mình, giờ e là đã bị mọi người cười thối đầu.
Người tỉnh táo nhất chính là Lâm Du, “Đừng ầm ĩ nữa, con thử tìm Lâm Thiển"
Chu Mạn Ngọc thôi khóc, vừa mong chờ vừa lo lắng, “Lâm Thiển không hận chúng ta đã may rồi, còn giúp chúng ta chắc? Với lại, ông Cố cũng không chịu giúp, đứa trẻ con như nó thì làm được gì?
Lâm Tiểu: “Đúng đó, em gọi cho nó càng bị nó cười nhạo thôi. Trước đây chúng ta đối xử với nó thế nào, nếu là chị, chị cười khoái chí muốn chết, hơi đâu mà giúp với đỡ"
Lâm Du: “Lâm Thiển không hẹp hòi như mấy người đầu. Suyt, điện thoại đang reo, không nói nữa"
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Du, Lâm Thiển đang vùi đầu trong biển sách. Cô tìm chỗ vắng khẽ nói: “Alo, gì thế? Em đang ở thư viện"
“Hôm nay em xem tin tức chưa?"
“Tin gì? Sao thế?"
“Nhà họ Lâm phá sản"
“Hả?" Chuyện quá đột ngột nên Lâm Thiển tưởng Lâm Du đang đùa, “Dẹp đi, có đứa con nào mà nguyền rủa nhà mình như chị không?"
“Là thật, tất cả sản nghiệp nhà họ Lâm đều bị niêm phong, ngay cả nhà ở cũng chẳng còn. Hiện giờ chủ nợ đang ở bên ngoài, cả nhà không ai đi được hết."
Giữa ban ngày ban mặt, Lâm Thiên chắc chắn mình không nghe nhầm, “Thật hả?"
“Chị lừa em thì suốt đời không có bạn trai."
“..." Lâm Thiển hít sâu hỏi, “Thế giờ sao?"
“Không biết nữa, ba chị tìm người, không ai nhận máy. Những thứ đáng giá trong nhà đều bị người làm trộm mất rồi. Bên ngoài toàn là người, chị thấy hình như toàn là đám lưu manh chuyên đòi nợ, cả nhà thật sự bó tay"
“Ông nội đâu? Ông nội không sao chứ?"
“Tạm thời không sao, đang sợ thôi."
Lâm Thiển nghĩ nghĩ rồi nói: “Đừng gấp, để em nghĩ cách"
“Được, chị chờ"
Lâm Thiển cúp điện thoại, vội vàng thu dọn đồ đạc, bắt xe về nhà họ Lâm.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Cố Nam Hách, nghĩ đi nghĩ lại đành nhờ Cố Nam Hách giúp đỡ thôi.
Cố Nam Hách nghe thế đương nhiên không từ chối, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Lâm Thiển và Cố Nam Hách cùng đến nhà họ Lâm. Đúng như Lâm Du nói, cửa trước, cửa sau nhà họ Lâm đều bị nguời bu lại. Nếu tường vây không cao chắc họ cũng đã leo vào rồi.
Ở giao lộ, trong xe Cổ Nam Hách, Lâm Thiển lòng như lửa đốt, “Chú mau nghĩ cách đi, ông nội đang ở trong đó"
“Chị dâu à, nhà họ Lâm đối xử với chị như thế, chị còn cứu họ à?"
“Tôi cứu ông nội với Lâm Du, những người khác thì kệ"
“Thật hả? Vậy dễ thôi, để em phải trực thăng đến cứu ông nội và Lâm Du nhà chị ra"
Lâm Thiển lườm cậu ta một cái, không phải cô nói sao sẽ nghe vậy chứ? Có cần dùng dao mổ trâu để giết gà không?
“Ha ha, được rồi, được rồi, em hiểu ý chị mà." Nói rồi Cố Nam Hách gọi mấy cú điện thoại, sau khi dặn dò xong thì cam đoan với Lâm Thiển: “Sẽ được giải quyết trong vòng một tiếng, chúng ta chờ thôi"
Lâm Thiển nửa tin nửa ngờ, nhưng trước mắt cổ chỉ có thể tin Cố Nam Hách.
Có đôi khi trong nhà không có đàn ông là không được.
Trong chốc lát, sáu chiếc xe cảnh sát khí phách oai nghiêm chạy tới. Cùng với số cảnh sát vốn đã ở sẵn đó, lực lượng cảnh sát hùng hậu bao vây đám người đang bu quanh nhà họ Lâm.
Những người ầm ĩ ở đây không phải chủ nợ thật sự, toàn là đám lưu manh trong xã hội mà chủ nợ tìm tới. Cũng có không ít kẻ thừa nước đục thả cầu nhân cơ hội này kiếm chác đôi chút.
Nhà họ Lâm phá sản, muốn đòi nợ, muốn lý luận, tất cả đều phải tuân theo trình tự pháp luật chứ không phải ngang nhiên vào nhà dân thế này.
Rất nhanh nhà họ Lâm đã được cảnh sát đặc nhiệm giải cứu, biệt thự họ Lâm chính thức bị niêm phong.
“Lâm Bồi, đổ khốn! Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của tao, tao tin mày mới đầu tư cho mày. Giờ thì hay lắm, một cấu phá sản nuốt sạch tài sản của tao, tao không để yên đâu!"
“Lâm Bối, thiếu nợ trả tiền là điều hiển nhiên, mày không thấy lương tâm cắn rứt hả?"
Những chủ nợ thật sự vừa mắng vừa ném trứng gà, cải thối vào người họ Lâm, thậm chí có người còn cởi giày ném vào Lâm Bồi. Hàng xóm nhao nhao ra xem, có cả phóng viên quay lại quá trình.
Cả nhà Lâm Bồi cúi đầu, cả đời giàu có, chưa từng thảm bại thế này.
Chu Mạn Ngọc tay kéo cánh tay chồng, tay vừa che mặt khóc, vừa lẩm bẩm: “Đều là báo ứng, báo ứng"
Lâm Tiêu, Lâm Du một trái một phải dìu ông nội, muốn đi nhanh hơn nữa.
“Lâm Bồi, trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho tao, trả tiền, trả tiền..." Tiếng hét vẫn còn ở sau lưng, giống như sự vùng vẫy cuối cùng của nhóm chủ nợ, từng câu từng chữ đâm mạnh vào tim Lâm Bồi.
Tác giả :
Ngư Ca