Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 111: Cô nghĩ chúng tôi chỉ hôn môi thôi sao?
Trịnh Tử Kỳ nắm vững tay lái, yên ổn lái xe, trời từ sẩm tối đến tối chỉ trong chớp mắt.
Cây bạch quả ven đường chẳng còn vẻ đẹp của tháng 12 nữa, sắc vàng say lòng người cuối cùng cũng mất đi màu sắc vốn có trong giai đoạn chuyển mùa.
Trong đầu Lâm Thiển toàn là hình ảnh Cố Thành Kiêu ôm hôn Trịnh Tử Kỳ nồng nàn dưới ánh đèn. Hình ảnh đó như bùa chú quấn quanh co, không dứt bỏ được.
Cho dù là tùy cơ ứng biến, nhưng anh ấy đã hôn cô ta thật.
Trịnh Tử Kỳ vừa lái xe vừa nói: “Mặc dù nhìn Thành Kiều ở chung không hợp lắm, vừa dữ lại nghiêm nữa, nhưng anh ấy là người rất tỉ mỉ, nói ít làm nhiều, lúc quan tâm ai chẳng nói chẳng răng mà chỉ để trong lòng"
“Công tác của Thành Kiều rất bận, gặp phải vụ án lớn là mấy năm cũng không về nhà, cũng không về quân khu. Nhưng, anh ấy rất có năng lực, chỉ cần vụ án anh ấy nhận là có thể hoàn thành xuất sắc trong thời gian ngắn nhất, cho nên, cấp trên rất coi trọng anh ấy
“Hai mươi sáu tuổi anh ấy đã là Thiếu tướng, ai cũng hâm mộ anh ấy có một người cha từng là tư lệnh. Nhưng, thành tựu anh ấy có hôm nay hoàn toàn do chính anh ấy đạt được. Tương lai sau này, anh ấy còn leo cao hơn nữa, thế nào anh ấy cũng sẽ là nhân vật được viết vào sử sách"
“Còn cố, là vợ anh ấy, cô thấy cô có tư cách đứng bên cạnh anh ấy, chia sẻ thành công và vinh dự với anh ấy ư?"
Bấy giờ Lâm Thiển mới hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Trịnh Tử Kỳ. Cô ta nào có lòng tốt thế đâu, vòng vo một hồi thì mục đích của cô ta chính là để cô biết khó mà lui.
Mặt Lâm Thiển dày mà, lợn chết không sợ nước sôi, mình không bằng cô ta thì sao chứ, anh ấy vẫn chọn mình đó thối.
“Trịnh tiểu thư à, cô không cần nói với tôi mấy cái như thân phận, địa vị, vinh dự gì đâu. Lúc Cố Thành Kiêu chọn tôi, anh ấy đã biết tôi chả có mấy thứ đó, trước đây anh không hề để bụng, sau này cũng sẽ không, vậy thì tại sao tôi phải hổ thẹn vì mấy cái chuyện mà anh không để bụng chứ?"
Trịnh Tử Kỳ vẫn bình tĩnh, gương mặt nghiêng nghiêng cười khẽ càng động lòng người, “Không phải anh ấy không để bụng, mà là chỉ muốn đối nghịch với ba mẹ mà thôi. Anh ấy không muốn chuyện gì cũng bị người nhà sắp đặt, đặc biệt là chuyện hôn nhân của mình"
“Cô... có ý gì?" Lâm Thiển không hiểu nổi mười tám khúc ruột của cô ta chứa đựng khỉ gió gì.
“Nói thế này đi, tôi là người ba mẹ anh ấy chọn, anh ấy muốn đối nghịch với ba mẹ, không muốn chuyện gì cũng bị người nhà vẽ sẵn ra cả, đặc biệt là hôn nhân của mình, cho nên, trước giờ anh ấy vẫn lạnh lùng với tôi"
“Anh ấy lại là người có ý thức trách nhiệm rất cao, sau khi cưới cô sẽ chịu trách nhiệm với cô. Bây giờ anh ấy cũng rất mâu thuẫn, nên tiếp tục đối nghịch với cha mẹ hay nghe theo trái tim mình?"
“Lâm Thiển, sở dĩ tôi nói điều này với cô, là vì không muốn nhìn anh ấy khó xử. Trong chuyện này nhất định phải có kẻ ác, vậy để tôi là kẻ ác đi. Vì anh ấy tôi có ra sao cũng chẳng hề gì?
Lâm Thiển phân tích những điều chính tai nghe được, càng nghe càng khó chịu trong lòng. Cô siết chặt tay vịn cửa, liếc xéo Trịnh Tử Kỳ, vặn hỏi: “Anh ấy hôn cổ chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi, cô còn cho là thật à?"
Trịnh Tử Kỳ quay sang nhìn Lâm Thiển, tặng cho cô một biểu tình nửa cười nửa không: “Cô nghĩ chúng tôi chỉ hôn môi thôi sao?"
“Hôn môi trước mặt mọi người đúng là tùy cơ ứng biến thật, nhưng lúc đóng cửa lại, anh ấy không cần phải tùy cơ ứng biến mà"
Sự hoảng hốt tột độ đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Thiển. Điều cô sợ nhất, không dám chứng thực nhất, không thể tiếp nhận được nhất, ngay thời khắc không kịp đề phòng đã bị bóc trần mạnh mẽ.
“Cô nói láo!" Lâm Thiển quát to, giống như giọng cổ càng to thì tính chân thật của chuyện này sẽ giảm xuống, “Cô bớt châm ngòi ly gián đi, tôi chẳng tin mấy chuyện này đâu. Cố ước gì tôi cãi nhau với Cố Thành Kiêu, ước gì tôi tự mình rời khỏi đây. Ngại quá, tôi sẽ không để có được như ý"
Vẻ mặt Trịnh Tử Kỳ vẫn bình tĩnh, bản lĩnh giữ bình tĩnh của cô ta cũng giống Cố Thành Kiêu.
Điều này thật sự làm Lâm Thiển tan nát.
“Chờ Cố Thành Kiêu về, tôi sẽ hỏi hết những gì cô vừa mới nói. Đến lúc đó, ai mất mặt nhất, ai vô sỉ nhất thì trong lòng kẻ đó sẽ hiểu rõ! Anh ấy dám làm dám chịu, nếu anh ấy không làm, lại biết hành động bỉ ổi lén lút của cô, cô nói xem, anh ấy có chán ghét cổ hơn không?!"
Sự bất an thoáng hiện trên mặt Trịnh Tử Kỳ, nhưng chỉ là thoáng qua, Lâm Thiển đang xúc động nên không nhận thấy.
Lâm Thiển thì ngược lại, dù ngoài miệng đầy lý lẽ, nhưng trên mặt không giấu nổi sự tức giận, hiển nhiên đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng.
Trịnh Tử Kỳ biết, cô ta đã thắng chiều này.
Cô ta lái xe, từ từ nói: “Dưới đường nhân ngư bên trái, Thành Kiều có một nốt ruồi đỏ"
“..." Đầu óc Lâm Thiển trống rỗng, cảm giác cồn cào xé nát tim gan khiến cô như vỡ thành từng mảnh. Chỉ cần tưởng tượng thôi cô đã cảm thấy đau đớn cùng cực, thế nhưng hình ảnh này lại bày ra lộ liễu trước mặt cô.
Cô vẫn luôn để ý một điều, cô luôn gọi Cố Thành Kiêu cả họ lẫn tên, nhưng Trịnh Tử Kỳ mở miệng là Thành Kiều, gọi tên càng thân mật hơn cả cô.
Kiểu nói dối qua loa lỗ mãng này phải chờ Cố Thành Kiêu trở về đổi chất thẳng mặt thì sẽ bị vạch trần ngay, Trịnh Tử Kỳ lại ngu đến mức đả kích cô bằng lời nói dối ư?
Một nữ quân nhân, một nữ vương, thân phận tôn quý, nhân cách cao thượng, sẽ không đến mức đùa giỡn với danh tiết của mình nhỉ?!
Nốt ruồi đỏ dưới đường nhân ngữ, chỗ kín như thế, nếu họ thực sự không có gì thì sao cô ta biết? Đó không phải là chuyện chỉ người gần gũi nhất mới biết ư?
Nam theo đuổi nữ cách tòa núi, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, quả nhiên mà, mình đánh giá Cố Thành Kiêu quá cao rồi. Cố Thành Kiêu không khác gì với những người đàn ông khác cả!
Nếu mình là Cố Thành Kiêu, có cô gái thế này theo đuổi mình, vì mình mà bỏ ra biết bao nỗ lực người thường khó có thể tưởng tượng nổi, kề vai chiến đấu bên cạnh mình không màng sống chết, vào sinh ra tử, ngay cả mình còn phải cảm động, chẳng lẽ Cố Thành Kiêu lại có thể thờ ơ?
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Thiển, Trịnh Tử Kỳ lại bồi thêm một câu, “Dù có đối chất, chưa chắc anh ấy sẽ thừa nhận, bởi vì anh ấy không muốn tôi mang cái danh kẻ thứ ba. Còn tôi, chỉ cần có thể ở cùng anh ấy, tôi không hề quan tâm bất cứ điều gì, kể cả cái mạng này"
“Từ khi chúng tôi có ký ức đã ở bên nhau rồi, tôi rất hiểu anh ấy. Không phải anh ấy không có tình cảm với tôi, mà là tình cảm quá sâu đậm, nên không muốn bắt đầu một cách tùy tiện"
“Anh ấy là người cẩn thận, vì sao lại kết hôn chớp nhoáng, lại còn chọn một người bình thường như cô, cô tưởng anh ấy yêu cô thật sao? Có nói cô có tin không?"
“Lâm Thiển, cô đừng tưởng tôi đang châm ngòi ly gián. Nhà tôi và nhà họ Cố có quan hệ rất tốt, nếu nói châm ngòi ly gián thì cô mới là người ngoài chạy đến chia rẽ chúng tôi"
“Đúng, quả thật Thành Kiều đã nói rất nhiều lần, muốn tôi từ bỏ, nhưng tôi không cam lòng. Dựa vào đâu mà tôi phải trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến đối nghịch giữa anh ấy và cha mẹ?"
“Anh ấy từ chối tôi, trốn tránh tôi, làm lơ tôi, thậm chí còn cưới cô để tổn thương tôi, nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận, bởi tôi vẫn luôn tin rằng, con cái đối nghịch với cha mẹ chỉ là tạm thời mà thôi. Đến khi anh ấy suy nghĩ chín chắn lại, hiểu được ba mẹ anh ấy sẽ không hại anh ấy, họ đều muốn tốt cho anh ấy thì anh ấy sẽ quay về chính đạo"
Cây bạch quả ven đường chẳng còn vẻ đẹp của tháng 12 nữa, sắc vàng say lòng người cuối cùng cũng mất đi màu sắc vốn có trong giai đoạn chuyển mùa.
Trong đầu Lâm Thiển toàn là hình ảnh Cố Thành Kiêu ôm hôn Trịnh Tử Kỳ nồng nàn dưới ánh đèn. Hình ảnh đó như bùa chú quấn quanh co, không dứt bỏ được.
Cho dù là tùy cơ ứng biến, nhưng anh ấy đã hôn cô ta thật.
Trịnh Tử Kỳ vừa lái xe vừa nói: “Mặc dù nhìn Thành Kiều ở chung không hợp lắm, vừa dữ lại nghiêm nữa, nhưng anh ấy là người rất tỉ mỉ, nói ít làm nhiều, lúc quan tâm ai chẳng nói chẳng răng mà chỉ để trong lòng"
“Công tác của Thành Kiều rất bận, gặp phải vụ án lớn là mấy năm cũng không về nhà, cũng không về quân khu. Nhưng, anh ấy rất có năng lực, chỉ cần vụ án anh ấy nhận là có thể hoàn thành xuất sắc trong thời gian ngắn nhất, cho nên, cấp trên rất coi trọng anh ấy
“Hai mươi sáu tuổi anh ấy đã là Thiếu tướng, ai cũng hâm mộ anh ấy có một người cha từng là tư lệnh. Nhưng, thành tựu anh ấy có hôm nay hoàn toàn do chính anh ấy đạt được. Tương lai sau này, anh ấy còn leo cao hơn nữa, thế nào anh ấy cũng sẽ là nhân vật được viết vào sử sách"
“Còn cố, là vợ anh ấy, cô thấy cô có tư cách đứng bên cạnh anh ấy, chia sẻ thành công và vinh dự với anh ấy ư?"
Bấy giờ Lâm Thiển mới hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Trịnh Tử Kỳ. Cô ta nào có lòng tốt thế đâu, vòng vo một hồi thì mục đích của cô ta chính là để cô biết khó mà lui.
Mặt Lâm Thiển dày mà, lợn chết không sợ nước sôi, mình không bằng cô ta thì sao chứ, anh ấy vẫn chọn mình đó thối.
“Trịnh tiểu thư à, cô không cần nói với tôi mấy cái như thân phận, địa vị, vinh dự gì đâu. Lúc Cố Thành Kiêu chọn tôi, anh ấy đã biết tôi chả có mấy thứ đó, trước đây anh không hề để bụng, sau này cũng sẽ không, vậy thì tại sao tôi phải hổ thẹn vì mấy cái chuyện mà anh không để bụng chứ?"
Trịnh Tử Kỳ vẫn bình tĩnh, gương mặt nghiêng nghiêng cười khẽ càng động lòng người, “Không phải anh ấy không để bụng, mà là chỉ muốn đối nghịch với ba mẹ mà thôi. Anh ấy không muốn chuyện gì cũng bị người nhà sắp đặt, đặc biệt là chuyện hôn nhân của mình"
“Cô... có ý gì?" Lâm Thiển không hiểu nổi mười tám khúc ruột của cô ta chứa đựng khỉ gió gì.
“Nói thế này đi, tôi là người ba mẹ anh ấy chọn, anh ấy muốn đối nghịch với ba mẹ, không muốn chuyện gì cũng bị người nhà vẽ sẵn ra cả, đặc biệt là hôn nhân của mình, cho nên, trước giờ anh ấy vẫn lạnh lùng với tôi"
“Anh ấy lại là người có ý thức trách nhiệm rất cao, sau khi cưới cô sẽ chịu trách nhiệm với cô. Bây giờ anh ấy cũng rất mâu thuẫn, nên tiếp tục đối nghịch với cha mẹ hay nghe theo trái tim mình?"
“Lâm Thiển, sở dĩ tôi nói điều này với cô, là vì không muốn nhìn anh ấy khó xử. Trong chuyện này nhất định phải có kẻ ác, vậy để tôi là kẻ ác đi. Vì anh ấy tôi có ra sao cũng chẳng hề gì?
Lâm Thiển phân tích những điều chính tai nghe được, càng nghe càng khó chịu trong lòng. Cô siết chặt tay vịn cửa, liếc xéo Trịnh Tử Kỳ, vặn hỏi: “Anh ấy hôn cổ chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi, cô còn cho là thật à?"
Trịnh Tử Kỳ quay sang nhìn Lâm Thiển, tặng cho cô một biểu tình nửa cười nửa không: “Cô nghĩ chúng tôi chỉ hôn môi thôi sao?"
“Hôn môi trước mặt mọi người đúng là tùy cơ ứng biến thật, nhưng lúc đóng cửa lại, anh ấy không cần phải tùy cơ ứng biến mà"
Sự hoảng hốt tột độ đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Thiển. Điều cô sợ nhất, không dám chứng thực nhất, không thể tiếp nhận được nhất, ngay thời khắc không kịp đề phòng đã bị bóc trần mạnh mẽ.
“Cô nói láo!" Lâm Thiển quát to, giống như giọng cổ càng to thì tính chân thật của chuyện này sẽ giảm xuống, “Cô bớt châm ngòi ly gián đi, tôi chẳng tin mấy chuyện này đâu. Cố ước gì tôi cãi nhau với Cố Thành Kiêu, ước gì tôi tự mình rời khỏi đây. Ngại quá, tôi sẽ không để có được như ý"
Vẻ mặt Trịnh Tử Kỳ vẫn bình tĩnh, bản lĩnh giữ bình tĩnh của cô ta cũng giống Cố Thành Kiêu.
Điều này thật sự làm Lâm Thiển tan nát.
“Chờ Cố Thành Kiêu về, tôi sẽ hỏi hết những gì cô vừa mới nói. Đến lúc đó, ai mất mặt nhất, ai vô sỉ nhất thì trong lòng kẻ đó sẽ hiểu rõ! Anh ấy dám làm dám chịu, nếu anh ấy không làm, lại biết hành động bỉ ổi lén lút của cô, cô nói xem, anh ấy có chán ghét cổ hơn không?!"
Sự bất an thoáng hiện trên mặt Trịnh Tử Kỳ, nhưng chỉ là thoáng qua, Lâm Thiển đang xúc động nên không nhận thấy.
Lâm Thiển thì ngược lại, dù ngoài miệng đầy lý lẽ, nhưng trên mặt không giấu nổi sự tức giận, hiển nhiên đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng.
Trịnh Tử Kỳ biết, cô ta đã thắng chiều này.
Cô ta lái xe, từ từ nói: “Dưới đường nhân ngư bên trái, Thành Kiều có một nốt ruồi đỏ"
“..." Đầu óc Lâm Thiển trống rỗng, cảm giác cồn cào xé nát tim gan khiến cô như vỡ thành từng mảnh. Chỉ cần tưởng tượng thôi cô đã cảm thấy đau đớn cùng cực, thế nhưng hình ảnh này lại bày ra lộ liễu trước mặt cô.
Cô vẫn luôn để ý một điều, cô luôn gọi Cố Thành Kiêu cả họ lẫn tên, nhưng Trịnh Tử Kỳ mở miệng là Thành Kiều, gọi tên càng thân mật hơn cả cô.
Kiểu nói dối qua loa lỗ mãng này phải chờ Cố Thành Kiêu trở về đổi chất thẳng mặt thì sẽ bị vạch trần ngay, Trịnh Tử Kỳ lại ngu đến mức đả kích cô bằng lời nói dối ư?
Một nữ quân nhân, một nữ vương, thân phận tôn quý, nhân cách cao thượng, sẽ không đến mức đùa giỡn với danh tiết của mình nhỉ?!
Nốt ruồi đỏ dưới đường nhân ngữ, chỗ kín như thế, nếu họ thực sự không có gì thì sao cô ta biết? Đó không phải là chuyện chỉ người gần gũi nhất mới biết ư?
Nam theo đuổi nữ cách tòa núi, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, quả nhiên mà, mình đánh giá Cố Thành Kiêu quá cao rồi. Cố Thành Kiêu không khác gì với những người đàn ông khác cả!
Nếu mình là Cố Thành Kiêu, có cô gái thế này theo đuổi mình, vì mình mà bỏ ra biết bao nỗ lực người thường khó có thể tưởng tượng nổi, kề vai chiến đấu bên cạnh mình không màng sống chết, vào sinh ra tử, ngay cả mình còn phải cảm động, chẳng lẽ Cố Thành Kiêu lại có thể thờ ơ?
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Thiển, Trịnh Tử Kỳ lại bồi thêm một câu, “Dù có đối chất, chưa chắc anh ấy sẽ thừa nhận, bởi vì anh ấy không muốn tôi mang cái danh kẻ thứ ba. Còn tôi, chỉ cần có thể ở cùng anh ấy, tôi không hề quan tâm bất cứ điều gì, kể cả cái mạng này"
“Từ khi chúng tôi có ký ức đã ở bên nhau rồi, tôi rất hiểu anh ấy. Không phải anh ấy không có tình cảm với tôi, mà là tình cảm quá sâu đậm, nên không muốn bắt đầu một cách tùy tiện"
“Anh ấy là người cẩn thận, vì sao lại kết hôn chớp nhoáng, lại còn chọn một người bình thường như cô, cô tưởng anh ấy yêu cô thật sao? Có nói cô có tin không?"
“Lâm Thiển, cô đừng tưởng tôi đang châm ngòi ly gián. Nhà tôi và nhà họ Cố có quan hệ rất tốt, nếu nói châm ngòi ly gián thì cô mới là người ngoài chạy đến chia rẽ chúng tôi"
“Đúng, quả thật Thành Kiều đã nói rất nhiều lần, muốn tôi từ bỏ, nhưng tôi không cam lòng. Dựa vào đâu mà tôi phải trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến đối nghịch giữa anh ấy và cha mẹ?"
“Anh ấy từ chối tôi, trốn tránh tôi, làm lơ tôi, thậm chí còn cưới cô để tổn thương tôi, nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận, bởi tôi vẫn luôn tin rằng, con cái đối nghịch với cha mẹ chỉ là tạm thời mà thôi. Đến khi anh ấy suy nghĩ chín chắn lại, hiểu được ba mẹ anh ấy sẽ không hại anh ấy, họ đều muốn tốt cho anh ấy thì anh ấy sẽ quay về chính đạo"
Tác giả :
Ngư Ca