Lau Súng Cướp Cò
Chương 26
Cơ hồ cũng trong lúc đó, điện thoại của Cố Bạch Bùi cũng gọi tới, muốn cô đại biểu Cố Gia đi thăm Thi Dạ Triêu."Ta đã cùng bác Thi chào hỏi, trễ một chút sẽ có người tới đón con."
Dụng ý của Cố Bạch Bùi Cố Lạc đương nhiên biết rõ, nhưng cũng tìm không ra lý do cự tuyệt.
Quả nhiên, rất nhanh có người tới đón cô, máy bay tư nhân của Thi Thác Thần trực tiếp mang cô tới nhà cũ Thi gia ở Toronto. Có người dẫn cô xuyên qua vườn hoa cùng hành lang, đi tới biệt thự tọa lạc tại phía sau, Cố Lạc không có thấy bản nhân Thi Thác Thần, chỉ thấy được Kỷ Linh, sau khi nói mấy câu an ủi, từ bên ngoài đi vào mấy người, mà cầm đầu chính là Thi Dạ Diễm.
Cố Lạc lúc này mới nhớ lại Nhan Hạ đề cập tới chuyện Thi Dạ Diễm bị Thi Thác Thần triệu hồi, trái tim không khỏi lại ập xuống một tầng mây đen. Thi Dạ Diễm mấy năm trước cũng đã hoàn toàn thối lui ra khỏi Thi gia, căn bản tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ của Thi gia hắn đều không tham dự nữa, lần này Thi Thác Thần gọi hắn trở lại rõ ràng cố ý để cho hắn tạm thời nhận việc của Thi Dạ Triêu.
Người nọ. . . . . . Đến tột cùng là bị thương thành cái gì dáng vẻ?
Đối với Cố Lạc xuất hiện Thi Dạ Diễm cũng không ngoài ý muốn, Kỷ Linh nghe hắn báo cáo chút chuyện, mới ngược lại lôi kéo tay Cố Lạc phân phó hắn: "Ta đang vội, con mang Cố tiểu thư đi xem Evan một chút."
Thi Dạ Diễm gật đầu, mang theo Cố Lạc ra khỏi biệt thự đi tới một căn nhà đơn độc tọa lạc ở phía sau vườn hoa nhỏ, ở bên trong quẹo trái quẹo phải xuyên qua mấy cái hành lang. Cố Lạc đi theo phía sau hắn, yên lặng nhìn bóng lưng người đàn ông này, hồi tưởng lần trước gặp mặt, hình như cũng là chuyện của thế kỷ trước rồi.
"Tiểu Trà Diệp có khỏe không?"
Thi Dạ Diễm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bước chân chậm lại."Nguyệt Như nói hôn lễ thái tử đêm đó, em cũng ở đấy."
"Ở đây." Cố Lạc đi theo tốc độ hắn, cười hỏi "Anh không có bởi vì chuyện thái tử thoái hôn cùng Thi Dạ Triêu lại đánh nhau chứ?" Nói thế nào thái tử cũng là em ruột Du Nguyệt Như, mặc dù ngày trước thái tử cùng Thi Dạ Diễm từng có quan hệ cũng bởi vì Du Nguyệt Như đã sớm hóa giải đi.
Thi Dạ Diễm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, cho cô ba chữ. "Đánh nhau." Thấy Cố Lạc rõ ràng biểu tình sửng sốt một chút, hắn lại bỗng dưng cười: "Trêu chọc em, chỉ là Nguyệt Như quả thật bởi vì Evan cùng anh đại náo một cuộc, đến bây giờ cũng không hết giận, anh không ngờ Evan cho đến sau nhiều năm như vậy còn đối với Chử Dư Tịch không bỏ được, thế nhưng làm chuyện thất đức như vậy."
"Mọi việc không thể chỉ xem bề ngoài, hơn nữa dính đến chuyện tình cảm, không có nhiều người thật sự bỏ được đi tổn thương người trong lòng."
Vì Thi Dạ Triêu Cố Lạc bật thốt lên lời phản bác, lời vừa ra khỏi miệng, trong ánh mắt Thi Dạ Diễm nhìn cô lóe lên một cái. Cố Lạc lúng túng, chính mình cũng không nghĩ ra làm sao có thể vì hắn nói ra một câu nói như vậy, lại không có biện pháp giải thích, thật may là Thi Dạ Diễm rất nhanh đổi đề tài.
"Thương thế của em hiện tại như thế nào?"
"Vẫn còn ở thời kỳ dưỡng bệnh, không có đáng ngại." Cố Lạc nghi ngờ, "Làm sao anh biết em bị thương? Thi Dạ Triêu nói cho anh?"
Lần này, ánh mắt Thi Dạ Diễm nhìn cô lại một lần nữa phức tạp rất nhiều, tựa như ở tìm tòi nghiên cứu, tò mò, suy đoán."Không, là Nguyệt Như nói."
Cố Lạc cau mày, càng phát ra nghi ngờ."Chị Nguyệt Như như thế nào lại biết?"
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới ngoài cửa một cái phòng, Thi Dạ Diễm nhấn xuống tay cầm cái cửa, đẩy cửa ra, tâm tình hơi có chút xem kịch vui."Em có thể tự mình đi hỏi Evan, tại sao Nguyệt Như lại biết."
Gian phòng này lớn vô cùng, lắp đặt thiết bị xa hoa. Mặt trời chưa lặn, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề cũng đã kéo lên, ánh sáng mờ mờ. Thi Dạ Diễm mang cô tới nơi này muốn đi, Cố Lạc hỏi: "Anh không đi vào?"
Thi Dạ Diễm vẻ mặt chán ghét lắc đầu, "Anh ghét người bên trong kia còn cùng người kia ở chung với nhau."
Cố Lạc chỉ đành phải tự mình đi vào, trước nhìn quanh cuối cùng mới đi vào bên trong.
Lướt qua một đoạn bình phong hoa thức, Cố Lạc đột nhiên dừng bước lại, bị một màn trước mắt kinh động ra một thân mồ hôi, nhất thời hiểu được vừa rồi Thi Dạ Diễm tại sao muốn nói lời này.
Ngay trên giường lớn, một người đàn ông khỏa thân nằm ở chỗ này, ở mông eo đắp một cái khăn tắm, mà trên thân thể tinh tráng của hắn lại có có vài lớn nhỏ không đều, mấy con rắn màu sắc khác nhau đang thong thả lần lượt thay đổi bò sát, giãy dụa.
Nếu có một con rắn bò xuống thân thể của hắn, sẽ có người thuần thục đem con rắn kia lần nữa thả lại trên thân thể người đàn ông.
Bên trong nhà rất yên tĩnh, Cố Lạc thậm chí nghe được những tiếng xào xạc do động vật máu lạnh đang bò vảy ma sát phát ra, ghê tởm tóc gáy đều dựng lên. Bên giường hai người đàn ông đứng yên đối với cô lễ phép cung kính khom người, một người trong đó cúi người ở bên tai người đàn ông nói nhỏ câu gì.
Người đàn ông không động, bộ dáng rõ ràng giống như là ngủ thiếp đi, nhưng cảm giác bị áp bức thủy chung từ trên người anh tản ra. Người đàn ông hình như tắm rửa qua, tóc ngắn ươn ướt, lộ ra màu sắc cánh tay cùng với làn da vị trí khác dưới ánh sáng hôn ám phiếm khỏe mạnh mờ mịt, tư thái như Đế Vương tự tại, nơi nào giống như trong truyền thuyết "Sống chết chưa biết" ?
Cố Lạc mặt lạnh, trong lòng không hiểu nổi lên chút tức giận: "Thời điểm khi tất cả mọi người đều vì anh lo âu, anh lại đang làm chuyện ghê tởm biến thái như vậy."
Người đàn ông kia không phải là người khác, chính là người vốn hẳn nên nằm ở phòng bệnh nặng ở bệnh viện Thi Dạ Triêu.
Anh chậm rãi mở mắt ra, cánh tay chặn lại hơn phân nửa gương mặt anh, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu hổ phách dụ người lẳng lặng nhìn cô, sau đó mới dùng cánh tay chống lên đầu, vẻ mặt vừa lòng, làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng giờ phút này có bao nhiêu con rắn ở trên người của hắn bò loạn.
Thi Dạ Triêu nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, đã lâu không gặp, người phụ nữ này lại gầy không ít, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm."Đây chỉ là một loại phương thức xoa bóp, có muốn tới thể nghiệm một cái hay không?"
"Miễn."
Cố Lạc vẻ mặt chán ghét, một đoàn ngọ nguậy gì đó làm cho cô có cảm giác cực kỳ không thoải mái. Sớm biết Thi Dạ Triêu có sở thích khác hẳn với người thường, thích rắn, lại không nghĩ rằng hắn yêu rắn yêu đến loại trình độ này, thế nhưng tiếp nhận được phương thức rắn xoa bóp kinh hãi như thế.
Thi Dạ Triêu làm dấu tay, lập tức có người nghiêm chỉnh huấn luyện đem rắn trên người anh thu hồi, chỉ để lại một con rắn nhỏ hoa văn màu rám nắng trong tay anh vuốt vuốt. Đợi tất cả người khác lui ra, Thi Dạ Triêu tư thái thanh thản nghiêng người chống ở nơi đó, mặc cho con rắn nhỏ dọc theo ngón tay của anh leo lên cánh tay của anh.
Cố Lạc mặt mày ngưng lại, lúc này mới phát hiện ra Thi Dạ Triêu quả thật bị thương, phần em quấn băng chói mắt, nhìn kỹ trên làn da anh còn có tất cả lớn nhỏ sâu cạn trầy da không đồng nhất đếm không hết, vả lại đều là vết thương mới.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thi Dạ Triêu không đáp, ngược lại cằm hất về phía một cái hộp nhỏ màu đen trên bàn bên cạnh."Đã đến giờ bôi thuốc, làm phiền đại giá?"
. . . . . .
Nếu là lúc trước, Cố Lạc nhất định không sẽ quản anh, nhưng lần này ——
Cô cầm lấy hộp nhỏ kia, mở nắp hộp, dùng ngón tay khoét ra dược cao óng ánh trong suốt đều đều bôi ở trên vết thương của anh."Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vết thương là thế nào làm thành? Ai liều mạng tới ám sát anh vậy?"
Thi Dạ Triêu thật hăng hái uống trong tay chén kia rượu, cong môi cười một tiếng: "Em đây là đang quan tâm vị hôn phu của em sao?"
Cố Lạc tay dừng lại, dùng sức chọc chọc lên vết thương của anh."Đổi phía trước."
Thi Dạ Triêu xoay người lại tựa vào đầu giường, Cố Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thoa thuốc cho anh, khẽ xoa bóp cho đến khi dược cao bị hấp thụ hoàn toàn."Tôi chỉ là thay mặt Cố Gia tới xem anh chết chưa một chút, quyết định đưa bao nhiêu lễ an ủi."
"Anh chết đối với em có ích lợi gì sao?" Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng nhấm chất lỏng trong chén, "Anh là người mua mà mất, Cố Gia như thường sẽ tìm kiếm người mua kế tiếp cho em, nói không chừng còn không bằng anh có tiền có thế —— kỹ thuật vượt qua thử thách."
Cố Lạc trừng mắt nhìn anh, "Hôn nhân của bản thân anh cũng có thể dùng để làm giao dịch đổi lấy ích lợi tư bản sao? Không cảm thấy bi ai?"
Tất cả đám hỏi nói cho cùng đều là vì sử dụng ích lợi, ngày trước đối với anh còn chưa đủ hiểu rõ, nhưng bây giờ Cố Lạc cảm thấy những người khác tạm thời không nói, Thi Dạ Triêu phải là loại đàn ông không có khả năng bán tình cảm của mình nhất.
Con rắn nhỏ đốm ở trên ngực Thi Dạ Triêu vòng quanh thân thể của mình cuộn thành một đoàn liền nằm ở chỗ này không nhúc nhích, cùng chủ nhân của nó một dạng ngoan vô cùng, chỉ có đầu nhỏ sẽ thỉnh thoảng theo động tác tay Cố Lạc thay đổi phương hướng theo.
Tựa hồ cảm giác được người phụ nữ xa lạ này cũng không có nguy hiểm, mới đánh bạo thử thăm dò hướng cạnh tay cô di động hai cái, đối phương không có phản ứng, nó lại động hai cái.
"Nếu như anh để cái thứ ghê tởm này đụng phải tôi, đừng trách tôi lột da của nó." Cố Lạc cũng không ngẩng đầu lên cảnh cáo, con vật nhỏ kia hình như cảm nhận được cô không có ý tốt, lập tức ngưng hành động tự cho là bí mật. (tự dưng thấy con rắn này đáng yêu >_
Dụng ý của Cố Bạch Bùi Cố Lạc đương nhiên biết rõ, nhưng cũng tìm không ra lý do cự tuyệt.
Quả nhiên, rất nhanh có người tới đón cô, máy bay tư nhân của Thi Thác Thần trực tiếp mang cô tới nhà cũ Thi gia ở Toronto. Có người dẫn cô xuyên qua vườn hoa cùng hành lang, đi tới biệt thự tọa lạc tại phía sau, Cố Lạc không có thấy bản nhân Thi Thác Thần, chỉ thấy được Kỷ Linh, sau khi nói mấy câu an ủi, từ bên ngoài đi vào mấy người, mà cầm đầu chính là Thi Dạ Diễm.
Cố Lạc lúc này mới nhớ lại Nhan Hạ đề cập tới chuyện Thi Dạ Diễm bị Thi Thác Thần triệu hồi, trái tim không khỏi lại ập xuống một tầng mây đen. Thi Dạ Diễm mấy năm trước cũng đã hoàn toàn thối lui ra khỏi Thi gia, căn bản tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ của Thi gia hắn đều không tham dự nữa, lần này Thi Thác Thần gọi hắn trở lại rõ ràng cố ý để cho hắn tạm thời nhận việc của Thi Dạ Triêu.
Người nọ. . . . . . Đến tột cùng là bị thương thành cái gì dáng vẻ?
Đối với Cố Lạc xuất hiện Thi Dạ Diễm cũng không ngoài ý muốn, Kỷ Linh nghe hắn báo cáo chút chuyện, mới ngược lại lôi kéo tay Cố Lạc phân phó hắn: "Ta đang vội, con mang Cố tiểu thư đi xem Evan một chút."
Thi Dạ Diễm gật đầu, mang theo Cố Lạc ra khỏi biệt thự đi tới một căn nhà đơn độc tọa lạc ở phía sau vườn hoa nhỏ, ở bên trong quẹo trái quẹo phải xuyên qua mấy cái hành lang. Cố Lạc đi theo phía sau hắn, yên lặng nhìn bóng lưng người đàn ông này, hồi tưởng lần trước gặp mặt, hình như cũng là chuyện của thế kỷ trước rồi.
"Tiểu Trà Diệp có khỏe không?"
Thi Dạ Diễm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bước chân chậm lại."Nguyệt Như nói hôn lễ thái tử đêm đó, em cũng ở đấy."
"Ở đây." Cố Lạc đi theo tốc độ hắn, cười hỏi "Anh không có bởi vì chuyện thái tử thoái hôn cùng Thi Dạ Triêu lại đánh nhau chứ?" Nói thế nào thái tử cũng là em ruột Du Nguyệt Như, mặc dù ngày trước thái tử cùng Thi Dạ Diễm từng có quan hệ cũng bởi vì Du Nguyệt Như đã sớm hóa giải đi.
Thi Dạ Diễm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, cho cô ba chữ. "Đánh nhau." Thấy Cố Lạc rõ ràng biểu tình sửng sốt một chút, hắn lại bỗng dưng cười: "Trêu chọc em, chỉ là Nguyệt Như quả thật bởi vì Evan cùng anh đại náo một cuộc, đến bây giờ cũng không hết giận, anh không ngờ Evan cho đến sau nhiều năm như vậy còn đối với Chử Dư Tịch không bỏ được, thế nhưng làm chuyện thất đức như vậy."
"Mọi việc không thể chỉ xem bề ngoài, hơn nữa dính đến chuyện tình cảm, không có nhiều người thật sự bỏ được đi tổn thương người trong lòng."
Vì Thi Dạ Triêu Cố Lạc bật thốt lên lời phản bác, lời vừa ra khỏi miệng, trong ánh mắt Thi Dạ Diễm nhìn cô lóe lên một cái. Cố Lạc lúng túng, chính mình cũng không nghĩ ra làm sao có thể vì hắn nói ra một câu nói như vậy, lại không có biện pháp giải thích, thật may là Thi Dạ Diễm rất nhanh đổi đề tài.
"Thương thế của em hiện tại như thế nào?"
"Vẫn còn ở thời kỳ dưỡng bệnh, không có đáng ngại." Cố Lạc nghi ngờ, "Làm sao anh biết em bị thương? Thi Dạ Triêu nói cho anh?"
Lần này, ánh mắt Thi Dạ Diễm nhìn cô lại một lần nữa phức tạp rất nhiều, tựa như ở tìm tòi nghiên cứu, tò mò, suy đoán."Không, là Nguyệt Như nói."
Cố Lạc cau mày, càng phát ra nghi ngờ."Chị Nguyệt Như như thế nào lại biết?"
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới ngoài cửa một cái phòng, Thi Dạ Diễm nhấn xuống tay cầm cái cửa, đẩy cửa ra, tâm tình hơi có chút xem kịch vui."Em có thể tự mình đi hỏi Evan, tại sao Nguyệt Như lại biết."
Gian phòng này lớn vô cùng, lắp đặt thiết bị xa hoa. Mặt trời chưa lặn, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề cũng đã kéo lên, ánh sáng mờ mờ. Thi Dạ Diễm mang cô tới nơi này muốn đi, Cố Lạc hỏi: "Anh không đi vào?"
Thi Dạ Diễm vẻ mặt chán ghét lắc đầu, "Anh ghét người bên trong kia còn cùng người kia ở chung với nhau."
Cố Lạc chỉ đành phải tự mình đi vào, trước nhìn quanh cuối cùng mới đi vào bên trong.
Lướt qua một đoạn bình phong hoa thức, Cố Lạc đột nhiên dừng bước lại, bị một màn trước mắt kinh động ra một thân mồ hôi, nhất thời hiểu được vừa rồi Thi Dạ Diễm tại sao muốn nói lời này.
Ngay trên giường lớn, một người đàn ông khỏa thân nằm ở chỗ này, ở mông eo đắp một cái khăn tắm, mà trên thân thể tinh tráng của hắn lại có có vài lớn nhỏ không đều, mấy con rắn màu sắc khác nhau đang thong thả lần lượt thay đổi bò sát, giãy dụa.
Nếu có một con rắn bò xuống thân thể của hắn, sẽ có người thuần thục đem con rắn kia lần nữa thả lại trên thân thể người đàn ông.
Bên trong nhà rất yên tĩnh, Cố Lạc thậm chí nghe được những tiếng xào xạc do động vật máu lạnh đang bò vảy ma sát phát ra, ghê tởm tóc gáy đều dựng lên. Bên giường hai người đàn ông đứng yên đối với cô lễ phép cung kính khom người, một người trong đó cúi người ở bên tai người đàn ông nói nhỏ câu gì.
Người đàn ông không động, bộ dáng rõ ràng giống như là ngủ thiếp đi, nhưng cảm giác bị áp bức thủy chung từ trên người anh tản ra. Người đàn ông hình như tắm rửa qua, tóc ngắn ươn ướt, lộ ra màu sắc cánh tay cùng với làn da vị trí khác dưới ánh sáng hôn ám phiếm khỏe mạnh mờ mịt, tư thái như Đế Vương tự tại, nơi nào giống như trong truyền thuyết "Sống chết chưa biết" ?
Cố Lạc mặt lạnh, trong lòng không hiểu nổi lên chút tức giận: "Thời điểm khi tất cả mọi người đều vì anh lo âu, anh lại đang làm chuyện ghê tởm biến thái như vậy."
Người đàn ông kia không phải là người khác, chính là người vốn hẳn nên nằm ở phòng bệnh nặng ở bệnh viện Thi Dạ Triêu.
Anh chậm rãi mở mắt ra, cánh tay chặn lại hơn phân nửa gương mặt anh, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu hổ phách dụ người lẳng lặng nhìn cô, sau đó mới dùng cánh tay chống lên đầu, vẻ mặt vừa lòng, làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng giờ phút này có bao nhiêu con rắn ở trên người của hắn bò loạn.
Thi Dạ Triêu nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, đã lâu không gặp, người phụ nữ này lại gầy không ít, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm."Đây chỉ là một loại phương thức xoa bóp, có muốn tới thể nghiệm một cái hay không?"
"Miễn."
Cố Lạc vẻ mặt chán ghét, một đoàn ngọ nguậy gì đó làm cho cô có cảm giác cực kỳ không thoải mái. Sớm biết Thi Dạ Triêu có sở thích khác hẳn với người thường, thích rắn, lại không nghĩ rằng hắn yêu rắn yêu đến loại trình độ này, thế nhưng tiếp nhận được phương thức rắn xoa bóp kinh hãi như thế.
Thi Dạ Triêu làm dấu tay, lập tức có người nghiêm chỉnh huấn luyện đem rắn trên người anh thu hồi, chỉ để lại một con rắn nhỏ hoa văn màu rám nắng trong tay anh vuốt vuốt. Đợi tất cả người khác lui ra, Thi Dạ Triêu tư thái thanh thản nghiêng người chống ở nơi đó, mặc cho con rắn nhỏ dọc theo ngón tay của anh leo lên cánh tay của anh.
Cố Lạc mặt mày ngưng lại, lúc này mới phát hiện ra Thi Dạ Triêu quả thật bị thương, phần em quấn băng chói mắt, nhìn kỹ trên làn da anh còn có tất cả lớn nhỏ sâu cạn trầy da không đồng nhất đếm không hết, vả lại đều là vết thương mới.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thi Dạ Triêu không đáp, ngược lại cằm hất về phía một cái hộp nhỏ màu đen trên bàn bên cạnh."Đã đến giờ bôi thuốc, làm phiền đại giá?"
. . . . . .
Nếu là lúc trước, Cố Lạc nhất định không sẽ quản anh, nhưng lần này ——
Cô cầm lấy hộp nhỏ kia, mở nắp hộp, dùng ngón tay khoét ra dược cao óng ánh trong suốt đều đều bôi ở trên vết thương của anh."Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vết thương là thế nào làm thành? Ai liều mạng tới ám sát anh vậy?"
Thi Dạ Triêu thật hăng hái uống trong tay chén kia rượu, cong môi cười một tiếng: "Em đây là đang quan tâm vị hôn phu của em sao?"
Cố Lạc tay dừng lại, dùng sức chọc chọc lên vết thương của anh."Đổi phía trước."
Thi Dạ Triêu xoay người lại tựa vào đầu giường, Cố Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thoa thuốc cho anh, khẽ xoa bóp cho đến khi dược cao bị hấp thụ hoàn toàn."Tôi chỉ là thay mặt Cố Gia tới xem anh chết chưa một chút, quyết định đưa bao nhiêu lễ an ủi."
"Anh chết đối với em có ích lợi gì sao?" Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng nhấm chất lỏng trong chén, "Anh là người mua mà mất, Cố Gia như thường sẽ tìm kiếm người mua kế tiếp cho em, nói không chừng còn không bằng anh có tiền có thế —— kỹ thuật vượt qua thử thách."
Cố Lạc trừng mắt nhìn anh, "Hôn nhân của bản thân anh cũng có thể dùng để làm giao dịch đổi lấy ích lợi tư bản sao? Không cảm thấy bi ai?"
Tất cả đám hỏi nói cho cùng đều là vì sử dụng ích lợi, ngày trước đối với anh còn chưa đủ hiểu rõ, nhưng bây giờ Cố Lạc cảm thấy những người khác tạm thời không nói, Thi Dạ Triêu phải là loại đàn ông không có khả năng bán tình cảm của mình nhất.
Con rắn nhỏ đốm ở trên ngực Thi Dạ Triêu vòng quanh thân thể của mình cuộn thành một đoàn liền nằm ở chỗ này không nhúc nhích, cùng chủ nhân của nó một dạng ngoan vô cùng, chỉ có đầu nhỏ sẽ thỉnh thoảng theo động tác tay Cố Lạc thay đổi phương hướng theo.
Tựa hồ cảm giác được người phụ nữ xa lạ này cũng không có nguy hiểm, mới đánh bạo thử thăm dò hướng cạnh tay cô di động hai cái, đối phương không có phản ứng, nó lại động hai cái.
"Nếu như anh để cái thứ ghê tởm này đụng phải tôi, đừng trách tôi lột da của nó." Cố Lạc cũng không ngẩng đầu lên cảnh cáo, con vật nhỏ kia hình như cảm nhận được cô không có ý tốt, lập tức ngưng hành động tự cho là bí mật. (tự dưng thấy con rắn này đáng yêu >_
Tác giả :
Tâm Thường