Lâu Rồi Không Gặp
Chương 46
Trình Dịch Hòa không kịp nghĩ nhiều, đứng dậy xông ra ngoài.
Trong ngõ hẻm không có một bóng người, sương mù dày đặc như ma chướng trong giấc mộng vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài, Trình Dịch Hòa càng hoảng loạn, nhưng anh chưa kịp chạy tới đầu hẻm thì thấy trong sương trắng chậm rãi xuất hiện một bóng người, đó chính là Trình Lâm!
Trình Lâm một tay cầm một túi đồ ăn lớn, một tay cầm cháo và bánh bao mới vừa mua, vai đứng thẳng, kẹp điện thoại di động đang nói chuyện: “A… A… Được rồi. Hai ngày nay em xin nghỉ, không đến cửa hàng, ngài liên lạc với chị Vương đi, cô ấy sẽ sắp xếp."
Trình Lâm giương mắt nhìn thấy Trình Dịch Hòa thì ngẩn ra, không để ý còn đang nói chuyện điện thoại, hỏi: “Anh họ, sao anh chân trần chạy ra ngoài?"
Ngực Trình Dịch Hòa kịch liệt chập trùng, hai chân không mang dép, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần ngắn đến đầu gối, lúc nhìn thấy Trình Lâm tim anh nhảy tới cổ họng mới tầng tầng trở xuống bụng, ngực như bị thứ gì đè ép muốn phát tiết ra ngoài, chẳng biết vì sao, không nhịn được cả giận nói với Trình Lâm: “Em đi đâu vậy!"
Trình Lâm bị la mà sững sờ.
Cậu còn chưa nói, điện thoại không biết làm sao bị ấn phát ra loa ngoài, bên trong một giọng nam truyền ra: “Nhưng tôi không có điện thoại của cô ấy. Cậu cho tôi số điện thoại của cô ấy đi? Alo? Uy…. Có còn nghe không?"
Trình Dịch Hòa nghe thấy giọng nói của đàn ông thì sắc mặt chìm xuống, tiến lên đoạt lấy điện thoại của Trình Lâm để vào bên tai, gằn từng chữ: “Em ấy không đi làm, sau này đừng gọi điện thoại cho em ấy!" Ngay sau đó quăng mạnh điện thoại di động vào tường!
Trình Lâm sững sờ, mắt nhìn màn hình điện thoại di động vỡ nát nằm dưới đất, lại nhìn Trình Dịch Hòa đang phẫn nộ, Trình Lâm bình tĩnh nói: “Được rồi, anh làm sao vậy?"
“Sáng sớm, đứa nào ngu ngốc gọi điện thoại cho em! Vừa nhìn chính là gạt tài lừa sắc!" Trình Dịch Hòa quát, dáng dấp phẫn nộ rất giống sư tử che chở con mình.
Trình Lâm không nhịn được phốc bật cười, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Anh họ, ngày hôm nay có mưa, bây giờ đã mười giờ sáng. Người khi nãy là khách hàng của em."
Trình Dịch Hòa triệt để im lặng, ngột ngạt phẫn nộ và khủng hoảng vừa phát tiết ra ngoài, ngay sau đó anh bị một cảm giác vô lực bao phủ, anh bình tĩnh nhìn Trình Lâm ba giây đồng hồ, ngay sau đó tiến lên một bước ôm Trình Lâm vào trong lòng.
Hai tay Trình Lâm còn cầm đồ vật, không có cách nào ôm lấy Trình Dịch Hòa, vốn cho là Trình Dịch Hòa ôm một chút là đủ nhưng Trình Dịch Hòa lại càng ôm càng chặt, làm cho cậu khó mà hô hấp.
Trình Lâm muốn tránh thoát ôm ấp của Trình Dịch Hòa, chợt cảm thấy trong cổ lành lạnh, qua vài giây cậu mới biết được đó là nước mắt của Trình Dịch Hòa!
Trình Lâm lập tức để đồ trong tay xuống dưới chân, dùng sức ôm lấy Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh làm sao vậy? Đừng như vậy… Đừng như vậy, bộ dáng này của anh cũng làm em thật khó chịu…"
Trình Dịch Hòa không kìm nén được nghẹn ngào: “… Vừa nãy anh nghĩ đến không thể tìm thấy em."
Trình Lâm cảm thấy tâm như bị người siết chặt, đau đến thở không nổi: “Không có, sẽ không."
Trình Dịch Hòa thấp giọng nói: “Nhưng bảy năm trước đột nhiên tìm em không thấy, anh ở dưới lầu nhà Lý Nguyên chờ em thật nhiều ngày, sau đó anh cũng không bao giờ tìm được em nữa…"
Nhắc lại ký ức đen tối kia, Trình Lâm cũng không nhịn được tràn đầy nước mắt, không biết nên an ủi Trình Dịch Hòa ra sao, chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…"
Trình Lâm ôm thật chặt Trình Dịch Hòa, ngón tay dùng sức như muốn đâm vào da thịt Trình Dịch Hòa, nhưng vẫn cảm thấy xa cách, chỉ muốn xé lồng ngực, đem lòng của hai người dung hòa vào một khối mới có thể biểu lộ tâm ý của cậu.
Trình Lâm nói giọng khàn khàn: “Anh họ, từ nay về sau chúng ta chỉ có tử biệt, không bao giờ sanh ly, cũng không tách ra."
Trình Dịch Hòa nắm chặt cánh tay, trong sương mù thân ảnh của hai người ôm nhau rất lâu, phải mất hơn mấy phút, từng người mới thu thập xong tâm tình.
Trình Lâm biết Trình Dịch Hòa ở trước mặt cậu rất sĩ diện, nhất định không muốn để cho mình nhìn thấy nước mắt của anh, cậu nghiêng đầu, trước tiên lau nước mắt của mình, ngồi xổm xuống nhặt đồ ăn và điểm tâm dưới đất nói: “Cháo đã đổ hết rồi, không thể ăn."
Trình Dịch Hòa cũng ngồi xổm xuống, giúp đỡ Trình Lâm đem đồ ăn nhặt lên, sắp xếp gọn, tiếng nói đồng dạng ám ách: “Không có chuyện gì, em muốn ăn cái gì, anh lại đi mua."
Trình Lâm lén lút nhìn Trình Dịch Hòa, thấy ngoại trừ viền mắt đỏ cũng không nhận ra anh đã từng khóc, lúc này mới đưa tay sờ sờ hai má lạnh lẽo của Trình Dịch Hòa: “Ngày hôm nay thời tiết không tốt, về nhà trước đi, em sẽ nấu canh."
Trình Dịch Hòa nói tốt. Cùng nhau trở về phòng, trước tiên Trình Lâm đem áo sơ mi đêm qua tùy ý vứt ở trên ghế sa lon đưa cho Trình Dịch Hòa mặc vào rồi đi lấy một chậu nước đặt ở bên chân Trình Dịch Hòa.
Lúc này Trình Dịch Hòa có chút ngượng ngùng, anh đẩy Trình Lâm nói: “Nhanh đi làm cơm, anh sắp chết đói."
Trình Lâm cười trộm đi vào nhà bếp, bánh bao rơi xuống đất may là nằm trong túi nên vẫn sạch sẽ, có thể ăn. Trình Lâm nấu hai bát canh tảo tía trứng gà, cũng sắp đến trưa nên trước tiên tùy tiện đối phó một chút.
Lúc cậu đem cơm ra thì nhìn Trình Dịch Hòa đã làm ra vẻ một đại gia hai chân tréo nguẩy ngồi ở trên ghế sa lon xem điện thoại di động.
Trình Lâm đem cơm nước đặt ở trên bàn ăn, kêu lên: “Nhanh tới dùng cơm."
Lúc này Trình Dịch Hòa mới kéo lê dép lào lại bàn ăn, nhưng Trình Dịch Hòa mới vừa cầm lấy đũa liền để xuống, làm ra vẻ hôm nay không vui sẽ không ăn cơm, nói: “Hôm nay anh phải nói rõ không cho phép em đi làm."
Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa chỉ tùy tiện nổi nóng, không nghĩ anh nói thật, kinh ngạc nói: “A? Tại sao?"
Trình Dịch Hòa tức giận nói: “Bên ngoài loạn như vậy làm sao em có thể phân biệt được người tốt người xấu, lúc đó em bị người khác lợi dụng cũng không biết."
“……"
Trình Lâm không biết phải nói gì, nói: “Em không đần như vậy, hơn nữa hai người chúng ta đã ở chung, chẳng lẽ anh muốn nuôi em cả đời sao?"
Trình Dịch Hòa nói: “Em vốn cần phải để anh nuôi, hơn nữa lúc trước ở Châu Âu mỗi ngày em cũng rất vui vẻ? Làm sao lại đột nhiên thay đổi."
Trình Lâm nhắm mắt, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên than thở nói một câu: “Khi đó em bị ngốc mà."
Trình Dịch Hòa cứng rắn nắm lấy tay Trình Lâm: “Vậy là em còn muốn bỏ đi."
Trình Lâm ngước mắt cười nói: “Không có, sẽ không, hơn nữa em đi nơi nào được?"
Trình Dịch Hòa nói: " Làm sao anh biết em muốn chạy đi nơi nào?"
Lời này của Trình Dịch Hòa không có lý lẽ, nhưng nghĩ lại đến dáng vẻ thất kinh khi nãy của Trình Dịch Hòa tâm của Trình Lâm cũng mềm nhũn, cậu muốn trước tiên an ủi Trình Dịch Hòa còn công việc có thể chậm rãi tìm, nói: “Được, em đồng ý, xế chiều hôm nay em sẽ đi từ chức, như vậy có được hay không?"
Trình Dịch Hòa lại được voi đòi tiên: “Không được, em phải ở nhà với anh."
Trình Lâm nói: “Lương còn chưa có lĩnh đây, không thể làm không công một tháng."
“Bao nhiêu tiền?"
“Một ngàn rưỡi."
Trình Dịch Hòa lấy ra ví tiền của mình đặc biệt thổ hào vỗ bàn: “Cầm, tất cả đều là của em."
Trình Lâm không nói thở dài, cầm lấy bánh bao mạnh mẽ cắn một cái, cúi đầu lười nhìn Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa nói: “Làm sao? Chê ít sao? Bao nhiêu đây nhiều hơn một ngàn rưỡi?"
Trình Lâm nói: “Anh và em không phải là người một nhà? Chuyển tới chuyển lui cũng là của chung, một ngàn rưỡi này là của người khác sao?!"
Trình Lâm nói lấy lòng Trình Dịch Hòa, anh thích Trình Lâm xem hai người như một, lập tức thay đổi thái độ: “Được được được, nghe em, buổi chiều anh cùng đi với em."
“Thế mới đúng chứ!" Trình Lâm vui vẻ nói.
Khi hai người ăn xong điểm tâm đã đến buổi trưa, không có việc gì làm hai người sóng vai nằm ở trên giường ngủ, Trình Lâm lại cảm thấy cuộc sống như thế quá chán chường.
Trình Lâm vươn mình nằm nhoài trên lồng ngực Trình Dịch Hòa: “Hay bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi? Em là nhân viên thu ngân ở một tiệm bán quần áo, bây giờ là buổi trưa bên kia vừa vặn thong thả, chúng ta qua đó cũng dễ nói."
“Được." Trình Dịch Hòa lập tức đứng dậy, hai người đơn giản thu thập một chút rồi ra cửa.
Tiệm bán quần áo ở trung tâm thành phố Đông Lâm là khu phố phồn hoa nhất, như giờ này nắng rất nóng, như Trình Lâm nói trên đường hầu như không có người, chủ quán cũng rất dễ nói chuyện, sau khi Trình Lâm xin nghỉ việc thì được thanh toán một tháng lương bằng tiền mặt.
Sau khi ra ngoài Trình Lâm đem phong thư để tiền lương bỏ vào trong túi Trình Dịch Hòa: “Thưởng cho anh."
Trình Dịch Hòa nhíu mày, biết phải nghe lời nên lấy xuống cất vào túi quần: “Cám ơn ông chủ."
Trình Lâm phốc bật cười, sau đó liền vui vẻ nói: “Từ trước đến giờ em chưa mua cho anh thứ gì, ngày hôm nay anh thích gì thì đi mua ngay."
Trình Dịch Hòa nâng cằm Trình Lâm nặn nặn: “Nhá, đây là tự mình kiếm được tiền, giàu nứt đố đổ vách."
Trình Lâm vỗ tay anh: “Không nói đùa với anh."
Trình Dịch Hòa hiểu rất rõ suy nghĩ của Trình Lâm, thân là đàn ông đương nhiên sẽ đem tiền của mình lo cho người mình yêu thích, nhưng lần đầu anh được hưởng loại đãi ngộ này nói không vui cũng là giả, vừa định nói hay là dùng tiền này của cậu mua nhẫn đính hôn bù đắp.
Trình Lâm chợt nói: “Nếu anh không muốn dùng, vậy thì cho Ninh Ninh mua quần áo đi, trước đây lúc nó ở với em cũng không được sống cuộc sống tốt."
Trình Dịch Hòa an ủi: “Em yên tâm, tiền anh cho mẹ tuyệt đối đủ cho họ tiêu, chưa từng oan ức nó."
Trình Lâm cười nói: “Em biết, anh không cần giải thích." Dừng một chút, thầm nghĩ: “Nhưng anh không cho em đi làm, sau này chúng ta làm sao bây giờ? Ninh Ninh càng lúc càng lớn, sau này chỗ nào cũng phải cần tiền, cũng không thể chỉ vào nhờ vào tiền anh trước đây tích trữ sống hết đời."
Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ và Ninh Ninh sẽ ở bên này một thời gian ngắn, hơn nữa sức khỏe Ninh Ninh cũng không cho phép nó lập tức trở về trường học, nhưng sau này khẳng định phải ở thủ đô đi học, đến lúc đó anh tìm việc làm là được."
Trình Lâm biết sảy ra chuyện như vậy, Trình Dịch Hòa sẽ không thể về Tin Đạt, trong lòng không khỏi tiếc hận, nhưng cũng là chuyện không có cách giải quyết, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vấn đề Triệu Anh chống án yêu cầu đứa cháu phải thuộc về mình, hơn nữa sau khi Trình Dịch Hòa trở về cũng không nhắc một lời làm trong lòng Trình Lâm thấp thỏm, càng không nắm chắc, cũng không biết Trình Dịch Hòa có biết Ninh Ninh là con của hai người bọn họ không, muốn hỏi nhưng cũng không biết làm sao mở miệng, không nhịn được thở dài một hơi.
Trình Dịch Hòa sờ sờ đầu Trình Lâm, hỏi: “Em nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì vậy?"
Trình Lâm do dự, vẫn hỏi ra miệng: “Anh họ… Anh… Anh thích Ninh Ninh không?"
“Anh rất thích nó." Trình Dịch Hòa không chút do dự đáp.
“Tại sao?"
“Em sinh cho anh, anh đương nhiên thích."
“Làm sao anh biết!?" Lần này đổi lại Trình Lâm rất kinh ngạc.
Trình Dịch Hòa nhìn Trình Lâm ám muội nháy mắt một cái, sau đó cúi người nói vào tai Trình Lâm: “Bởi vì anh chỉ quan hệ với em, chỉ ở trong bụng lưu hạt giống của mình."
Trình Lâm mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Trình Dịch Hòa dám ở trên đường cái nói những lời như thế này, hoảng loạn đẩy Trình Dịch Hòa ra, nhìn chung quanh mười mấy mét đều không có người, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, không có tim không có phổi cười lớn, làm cho Trình Lâm vừa thẹn vừa giận đạp vào đùi anh một cái.
Trình Dịch Hòa duỗi cánh tay ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, còn trêu đùa cậu: “Sợ cái gì, coi như bị người nghe thấy anh cũng quang minh chính đại, em là vợ anh được pháp luật chứng thực."
Trình Lâm luôn không phải là đối thủ của anh, nói không lại anh, chỉ có thể hầm hừ không phản ứng Trình Dịch Hòa.
Lúc này hai người vừa vặn đi tới một cửa hàng quần áo trẻ em, Trình Dịch Hòa nhân tiện nói: “Đi xem xem có quần áo cho Ninh Ninh mặc hay không?"
Trình Lâm đành phải theo chân anh đi vào, trong cửa hàng quần áo kiện kiện đều thiết kế tinh mỹ, Trình Lâm nhìn hoa cả mắt bắt đầu chậm rãi dò hỏi ý kiến Trình Dịch Hòa, tức giận khi nãy cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Hai người chọn vài bộ quần áo rồi tính tiền đi ra, Trình Dịch Hòa vốn tưởng rằng như vậy sẽ làm cho Trình Lâm vui vẻ nhưng thấy thần sắc của cậu vẫn cứ mệt mỏi, liền hỏi: “Có phải là mệt mỏi? Về nhà?"
Trình Lâm lắc lắc đầu, thở dài nói: “Anh có biết chuyện bác cả muốn chống án không?"
Trình Dịch Hòa liền biết Trình Lâm đang lo lắng cái gì: “Ngoan, không nghĩ đến việc này, anh sẽ giải quyết."
Trình Lâm nửa tin nửa ngờ: “Nhưng không dễ giải quyết, hiện giờ em cũng không biết nên bắt bọn họ làm gì."
Trình Dịch Hòa vỗ ngực bảo đảm: “Tin tưởng anh! Ngày mai sẽ báo tin vui cho em!"
“Ừm!" Trình Lâm luôn tin tưởng Trình Dịch Hòa nên cao hứng gật gật đầu, giống như chỉ cần Trình Dịch Hòa cam đoan như vậy thì người một nhà đoàn tụ cũng gần ngay trước mắt. Cậu nói: “Vậy lát nữa mua thêm cho Ninh Ninh một ít đồ ăn vặt."
Chính vì vậy làm cho hôm sau Trình Dịch Hòa đến gặp Triệu Anh và Trình Tử Duệ mang rất nhiều đồ, bao lớn bao nhỏ cầm đầy hai tay, đến cửa không thể dùng tay mở, phải dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá cánh cửa, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, người mở cửa là Lưu Gia Dương!
Trình Dịch Hòa vốn chuẩn bị vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện nhất thời bay đến lên chín tầng mây, xạm mặt lại, nói: “Sao anh lại ở đây?"
Lưu Gia Dương nói: “Tôi đến thăm Duệ Duệ."
Trình Dịch Hòa âm lãnh nhìn hắn, chỉ hận không thể lập tức đem hắn rút xương lột da. Nhưng hôm nay anh muốn nói chuyện với Triệu Anh về vấn đề của Trình Tử Duệ, cũng không muốn xung đột, cân nhắc mạnh mẽ nuốt xuống cơn giận này, đẩy Lưu Gia Dương đi vào nhà.
Trình Tử Duệ đang chơi ở phòng khách nhìn thấy Trình Dịch Hòa sắc mặt khó coi đi vào, ôm lấy súng đồ chơi của mình muốn chạy vào phòng ngủ, hơn nữa còn ghìm súng đối diện Trình Dịch Hòa, kêu gào nói: “Người xấu! Không được tới gần con!"
Trình Dịch Hòa mặc niệm nhiều lần chữ nhẫn trên đầu có một cây đao, nhưng không thể cười nổi, đành phải mang theo giọng điệu cứng ngắc nói với Trình Tử Duệ: “Duệ Duệ, lại đây cho ba ba nhìn."
Lúc này Triệu Anh giơ xẻng cơm từ phòng bếp vọt ra, kêu lên: “Duệ Duệ, không cần để ý! Đem cửa phòng đóng lại!"
Trình Tử Duệ lập tức đóng mạnh cửa phòng lại.
Sắc mặt của Trình Dịch Hòa cũng đồng thời lạnh xuống, vứt đồ trong tay xuống đất, nói: “Mẹ chuẩn bị Duệ Duệ đời này chỉ nhận một mình bà nội mẹ mới vui vẻ đúng hay không?"
Triệu Anh chống nạnh đứng, nói: “Đúng! Nó nhận mày là ba ba thì có ích lợi gì, tao biết mày muốn đem nó cho Trình Lâm, mày đừng hòng!"
Trình Dịch Hòa nói: “Duệ Duệ vốn là con trai của Trình Lâm."
Triệu Anh chỉ cần nghe được câu này, cả người như điên lên, quát: “Tao không quản! Duệ Duệ là cháu nội của tao! Trình Lâm đổ cho mày thuốc mê gì, mày lại đối với tao như vậy!?"
Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, gật đầu một cái nói: “Được, nếu mẹ nhận định nó là cháu trai của mẹ, thì phải biết nó là con trai của con, hiện tại con dùng danh nghĩa người cha mang con của mình đi, có gì sai không?"
Triệu Anh cười lạnh nói: “Hừ! Tao không nghe mày nói, thế nhưng nếu mày dám mang Duệ Duệ đi, tao nhảy lầu cho mày xem!"
Trình Dịch Hòa còn chưa kịp phản ứng, Lưu Gia Dương lại bị giật mình, lôi kéo tay Triệu Anh khuyên nhủ: “Mẹ nuôi, mẹ tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
Trình Dịch Hòa buồn nôn muốn chết cũng nói không biết lựa lời, chỉ vào cửa sổ nói với Triệu Anh: “Vậy mẹ thử nhảy đi!"
Triệu Anh lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Trình Dịch Hòa, lại nhìn Lưu Gia Dương, dường như khó tin Trình Dịch Hòa có thể nói ra câu này, thời gian như dừng lại hai giây đồng hồ, ngay sau đó, bà cắn răng đẩy Lưu Gia Dương ra, vọt tới bệ cửa sổ nhấc một chân muốn nhảy xuống!
Lưu Gia Dương tức khắc muốn xông qua, Triệu Anh thét to: “Đừng tới đây! Tới đây mẹ sẽ nhảy thật!"
Lưu Gia Dương lo lắng nói với Trình Dịch Hòa: “Dịch Hòa! Anh khuyên một tiếng đi!"
Trình Dịch Hòa lành lạnh nói: “Mẹ, mẹ nhìn phía dưới cửa sổ, đây là lầu ba, muốn nhảy xuống chết phải có một chút kỹ xảo, nhất định xương sọ phải chạm đất đầu tiên, bằng không thì chết không được, bác sĩ cứu trở về chỉ có thể nằm liệt ở trên giường."
Triệu Anh theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, trong nháy mắt một trận đầu váng mắt hoa, hai tay càng víu chặt cửa sổ.
Trình Dịch Hòa tiếp tục nói: “Nhưng mẹ bị liệt cũng không sao, con cũng không bỏ mặc mẹ, nhất định sẽ tìm một hộ lý giỏi hầu hạ mẹ."
Nghĩ đến cảnh mình nằm liệt ở trên giường bi thảm như thế nào, Triệu Anh quả thực bị hù chết, lại nghĩ đến Trình Dịch Hòa không khuyên mình còn ở bên cạnh nói mát, trong lòng càng oan ức không chịu được, nhất thời gào khóc, những lời thô tục đều mắng ra hết.
Lưu Gia Dương tiến lên muốn đở bà xuống, Triệu Anh không nghe theo, bướng bỉnh muốn Trình Dịch Hòa cấp cho mình một bậc thang, nhưng Trình Dịch Hòa bất động, nhưng rồi chuyện này kinh động Trình Tử Duệ đang ở trong phòng, nó mở hé cửa nhìn thấy Triệu Anh như vậy cũng bị giật mình, chạy tới ôm chânTriệu Anh khóc lên.
Thấy hù đến cháu nội Triệu Anh mới thu hồi dáng vẻ đàn bà chanh chua, chuyên tâm an ủi Trình Tử Duệ, bà cũng biết mình giả vờ nhảy lầu uy hiếp Trình Dịch Hòa không được nữa, thu hồi một trò khôi hài.
Trình Dịch Hòa chịu đủ bọn họ làm bộ làm tịch, một phút cũng không muốn lại ở thêm, vốn muốn dụ dỗ để Trình Tử Duệ thân cận với một một chút, nhưng Trình Tử Duệ không cho anh đụng đến, còn bám chặt lấy Lưu Gia Dương, Trình Dịch Hòa cũng mất kiên trì ra về.
Trên đường trở về Trình Dịch Hòa lại thấp thỏm, nhớ lúc Trình Lâm vui vẻ đưa mình ra cửa không biết sau khi trở về nên làm thế nào để đối mặt với cậu.
Trình Dịch Hòa nặng nề bước vào phòng, Trình Lâm đang xem ti vi, một bên ôm một ly mì ăn liền, ăn rất vui vẻ.
Trình Dịch Hòa thay đổi giày ở cửa, đi tới hỏi: “Làm sao ăn cái này?"
Trình Lâm lúc này mới phát hiện Trình Dịch Hòa trở về, vội vàng hỏi: “Sao anh lại trở về? Em nghĩ anh không trở lại, mới nghĩ tùy tiện ăn một chút."
Trình Dịch Hòa nói: “Ăn cái này không tốt, đừng ăn, anh làm cơm."
Trình Lâm muốn đem phần còn lại ăn hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn để ly mỳ xuống.
Trình Dịch Hòa đi về phía nhà bếp mấy bước, suy nghĩ vẫn nên sớm giải thích chuyện hôm nay với Trình Lâm liền xoay người lại, chỉ thấy Trình Lâm đang dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn mình.
Lòng Trình Dịch Hòa mềm nhũn, những phẫn nộ và thất vọng ở bên Triệu Anh toàn bộ đều biến mất không đáng nhắc tới, chỉ cần Trình Lâm còn ở bên cạnh mình, không có gì khó khăn mà không giải quyết được, Trình Dịch Hòa liền xin lỗi cười cười, ôn nhu nói: “Lâm Lâm, xin lỗi."
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Lâm ngoẹo cổ hỏi anh.
Trình Dịch Hòa đi tới ôm Trình Lâm: “Ngày hôm nay không bàn bạc được."
Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Em còn tưởng cái gì, không sao, em biết không dễ nói, từ từ đi." Lại thúc giục nói: “Anh nhanh đi làm cơm đi."
Trình Dịch Hòa hôn hai má Trình Lâm một cái, mang theo sủng nịch cười, nói: “Tuân mệnh!" Một tay thuận tiện cầm ly mỳ trên bàn bỏ vào thùng rác.
Trình Lâm kinh hô: “Sao anh làm như vậy! Rất lãng phí!"
“Anh biết em muốn ăn vụng, " Trình Dịch Hòa lãnh khốc đứng dậy, cảnh cáo nói: “Em ngoan chờ anh làm cơm."
Trình Lâm cảm thấy mình sâu sắc bị thương tổn, phải dùng mười thùng mì ăn liền mới có thể giảm bớt nổi đau! Nhưng sau khi được Trình Dịch Hòa làm mì sốt Zha Jiang Mian cho ăn, trong nháy mắt không tiết tháo lựa chọn tha thứ cho anh.
Qua mấy ngày, Trình Dịch Hòa thu thập xong tâm tình, lần thứ hai đến nhà thăm Trình Tử Duệ, lúc này mới phát hiện Triệu Anh sớm mang Trình Tử Duệ bỏ đi, cũng bảo Lưu Gia Dương rút lại kháng cáo.
Trình Dịch Hòa liền đem hết những liên lạc với Lưu Gia Dương cắt bỏ cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ liên quan gì đến hắn.
Chuyện Trình Dịch Hòa trở về không biết làm sao bị mấy người bạn học chung cấp ba biết được, họ la hét nhắn tin bắt anh phải đến tụ họp một chút, Trình Dịch Hòa không thể khước từ, liền đồng ý.
Trong đám bạn học thì Trình Dịch Hòa được xem là một người thành công, là đối tượng được mọi người ước ao, lần này bạn bè tụ hội, mọi người hỏi sinh hoạt gần đây như thế nào, Trình Dịch Hòa giải thích nghỉ công việc ở thủ đô làm các bạn học mở rộng tầm mắt. Còn có người muốn đuổi theo hỏi nguyên nhân, bị Trình Dịch Hòa dăm ba câu lấp liếm cho qua.
Tụ hội kết thúc lúc ra cửa Trình Dịch Hòa lại bị Cao Hỉ ôm cổ, muốn hai người đi uống riêng một chén.
Trước đây Cao Hỉ và Trình Dịch Hòa không chỉ ở chung ký túc xá, quan hệ cũng thân thiết nhất, tuy rằng mấy năm qua gặp nhau không nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng quan hệ tình cảm của hai người, Trình Dịch Hòa vui vẻ đáp ứng đề nghị của Cao Hỉ, sao khi báo cho Trình Lâm một tiếng, hai người đi tìm một quán rượu gần đó.
Hai người đến quầy bar ngồi xuống, Cao Hỉ còn cười Trình Dịch Hòa: “Không nghĩ tới cậu là người bị vợ quản nghiêm, nhìn cũng không giống."
Nghĩ đến Trình Lâm, Trình Dịch Hòa liền lộ ra một nụ cười ôn nhu, dừng một chút, nói: “Mới vừa rồi là tôi gọi điện thoại cho em trai."
Cao Hỉ trợn to hai mắt, còn khoa trương nâng lên cằm: “Chính là Trình Lâm? Mịa nó! Hai người lớn như vậy còn buồn nôn như hồi còn nhỏ, tôi nghĩ cả đời hai người cũng không tìm được vợ rồi!"
Trình Dịch Hòa nhíu mày, cố ý dùng ngữ khí khoe khoang nói: “Không cần cậu quan tâm, Trình Lâm chính là vợ của tôi."
Cao Hỉ vặn vẹo hoá đá, hắn làm ra một vẻ mặt con nít, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.
Trình Dịch Hòa cũng không tử tế bắt đầu cười lớn, còn bỏ một múi quýt vào miệng.
Qua mấy giây, Cao Hỉ điên cuồng cầm lấy vai Trình Dịch Hòa kêu to: “Này! Cậu đừng gạt tôi! Thật hay giả!?"
Trình Dịch Hòa vỗ bỏ móng vuốt của hắn: “Cậu nhỏ giọng một chút, người khác đều nhìn cậu đấy, tôi cũng không muốn mất mặt chung với cậu."
Cao Hỉ như một tên ngốc nhìn chung quanh một chút, như chim cút nỗ lực đem sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, ngửa mặt không ngừng nghĩ linh tinh, cũng nghe không rõ ràng đến cùng đang nói cái gì.
Cũng không biết Cao Hỉ trải qua thế nào, qua mấy phút hắn đột nhiên bưng chén rượu lên, ôm cổ Trình Dịch Hòa: “Người anh em tôi mời cậu!"
Trình Dịch Hòa cười cười, cầm ly rượu của mình lên cụng một cái.
Cao Hỉ thở dài nói, “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn cầm thú hơn!" Tuy rằng hắn biết thân thế của Trình Lâm nhưng sự thực này vẫn cứ làm cho hắn khiếp sợ.
Trình Dịch Hòa cười lạnh liếc hắn một cái.
Cao Hỉ còn líu lo không nghỉ: “Có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu thậm chí ngay cả em họ của mình cũng không buông tha, thực sự là không bằng cầm thú!"
“Dù sao cũng hơn một ít người, mới vừa lừa gạt người tới tay thì đem bỏ đối phương, so với loạt người gạt thân gạt tâm tôi còn tốt hơn nhiều lắm." Trình Dịch Hòa lành lạnh mắng trả lại.
Cao Hỉ như một con vịt bị bóp cổ lập tức im bặt.
Hắn cười mỉa hai tiếng, dũng cảm vung vung tay, “Nói chuyện nhi nữ tình trường làm cái gì! Không ý tứ! Uống rượu! Uống rượu!"
Cao Hỉ đổ đầy rượu, ngửa đầu uống hết, thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng không muốn ngốc ở chỗ chết tiệt này, cậu ở thủ đô lâu nhất, hai ta cùng đi đến đó làm ăn, cậu nghĩ thế nào?"
Trình Dịch Hòa liền thuận theo đề tài của hắn nói: “Trước đây kêu cậu đi, cậu chết sống không muốn, sao lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy."
Cao Hỉ nói: “Người thế nào cũng phải có cái gì để theo đuổi mà…"
Trình Dịch Hòa dùng ánh mắt dò xét trên dưới nhìn Cao Hỉ, đến khi nhìn thấy Cao Hỉ sợ hãi mới thu hồi ánh mắt, nói: “Có thể, ngược lại tôi cũng không muốn làm luật sư, vậy được rồi, cậu muốn làm cái gì?"
Cao Hỉ nịnh nọt nói: “Chúng ta đi trồng cây thế nào?"
“Nói một chút coi." Trình Dịch Hòa nói.
Cao Hỉ nói: “Tôi có một người thân thích ở gần thủ đô có một vườn trái cây, nhưng mấy năm qua dần dần đem sự nghiệp đặt ở nước ngoài, cũng muốn sang sạp trái cây ở bên này…. tôi thật muốn nhận lấy, chỉ là trong tay tài chính không đủ, cho nên muốn tìm cậu hợp tác. Cậu cảm thấy thế nào?"
Trình Dịch Hòa nói: “Không ra sao, chỉ bằng một cái miệng của cậu lại muốn tôi bỏ tiền?"
Cao Hỉ cười hì hì nói: “Vậy cùng đi xem chỗ đó có được không? Coi như cuối cùng đàm luận không thành, cũng có thể du lịch."
Trình Dịch Hòa lại khổ não nói: “Nhưng tôi không làm chủ được…"
Cao Hỉ kinh ngạc nói: “Sao cậu không làm chủ được?"
Trình Dịch Hòa làm ra một bộ không thể làm gì được: “Tôi phải hỏi ý vợ."
Bị cưỡng ép nhét vào miệng đầy thức ăn cho chó, Cao Hỉ quả thực muốn bóp chết thằng bạn này.
Trong ngõ hẻm không có một bóng người, sương mù dày đặc như ma chướng trong giấc mộng vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài, Trình Dịch Hòa càng hoảng loạn, nhưng anh chưa kịp chạy tới đầu hẻm thì thấy trong sương trắng chậm rãi xuất hiện một bóng người, đó chính là Trình Lâm!
Trình Lâm một tay cầm một túi đồ ăn lớn, một tay cầm cháo và bánh bao mới vừa mua, vai đứng thẳng, kẹp điện thoại di động đang nói chuyện: “A… A… Được rồi. Hai ngày nay em xin nghỉ, không đến cửa hàng, ngài liên lạc với chị Vương đi, cô ấy sẽ sắp xếp."
Trình Lâm giương mắt nhìn thấy Trình Dịch Hòa thì ngẩn ra, không để ý còn đang nói chuyện điện thoại, hỏi: “Anh họ, sao anh chân trần chạy ra ngoài?"
Ngực Trình Dịch Hòa kịch liệt chập trùng, hai chân không mang dép, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần ngắn đến đầu gối, lúc nhìn thấy Trình Lâm tim anh nhảy tới cổ họng mới tầng tầng trở xuống bụng, ngực như bị thứ gì đè ép muốn phát tiết ra ngoài, chẳng biết vì sao, không nhịn được cả giận nói với Trình Lâm: “Em đi đâu vậy!"
Trình Lâm bị la mà sững sờ.
Cậu còn chưa nói, điện thoại không biết làm sao bị ấn phát ra loa ngoài, bên trong một giọng nam truyền ra: “Nhưng tôi không có điện thoại của cô ấy. Cậu cho tôi số điện thoại của cô ấy đi? Alo? Uy…. Có còn nghe không?"
Trình Dịch Hòa nghe thấy giọng nói của đàn ông thì sắc mặt chìm xuống, tiến lên đoạt lấy điện thoại của Trình Lâm để vào bên tai, gằn từng chữ: “Em ấy không đi làm, sau này đừng gọi điện thoại cho em ấy!" Ngay sau đó quăng mạnh điện thoại di động vào tường!
Trình Lâm sững sờ, mắt nhìn màn hình điện thoại di động vỡ nát nằm dưới đất, lại nhìn Trình Dịch Hòa đang phẫn nộ, Trình Lâm bình tĩnh nói: “Được rồi, anh làm sao vậy?"
“Sáng sớm, đứa nào ngu ngốc gọi điện thoại cho em! Vừa nhìn chính là gạt tài lừa sắc!" Trình Dịch Hòa quát, dáng dấp phẫn nộ rất giống sư tử che chở con mình.
Trình Lâm không nhịn được phốc bật cười, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Anh họ, ngày hôm nay có mưa, bây giờ đã mười giờ sáng. Người khi nãy là khách hàng của em."
Trình Dịch Hòa triệt để im lặng, ngột ngạt phẫn nộ và khủng hoảng vừa phát tiết ra ngoài, ngay sau đó anh bị một cảm giác vô lực bao phủ, anh bình tĩnh nhìn Trình Lâm ba giây đồng hồ, ngay sau đó tiến lên một bước ôm Trình Lâm vào trong lòng.
Hai tay Trình Lâm còn cầm đồ vật, không có cách nào ôm lấy Trình Dịch Hòa, vốn cho là Trình Dịch Hòa ôm một chút là đủ nhưng Trình Dịch Hòa lại càng ôm càng chặt, làm cho cậu khó mà hô hấp.
Trình Lâm muốn tránh thoát ôm ấp của Trình Dịch Hòa, chợt cảm thấy trong cổ lành lạnh, qua vài giây cậu mới biết được đó là nước mắt của Trình Dịch Hòa!
Trình Lâm lập tức để đồ trong tay xuống dưới chân, dùng sức ôm lấy Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh làm sao vậy? Đừng như vậy… Đừng như vậy, bộ dáng này của anh cũng làm em thật khó chịu…"
Trình Dịch Hòa không kìm nén được nghẹn ngào: “… Vừa nãy anh nghĩ đến không thể tìm thấy em."
Trình Lâm cảm thấy tâm như bị người siết chặt, đau đến thở không nổi: “Không có, sẽ không."
Trình Dịch Hòa thấp giọng nói: “Nhưng bảy năm trước đột nhiên tìm em không thấy, anh ở dưới lầu nhà Lý Nguyên chờ em thật nhiều ngày, sau đó anh cũng không bao giờ tìm được em nữa…"
Nhắc lại ký ức đen tối kia, Trình Lâm cũng không nhịn được tràn đầy nước mắt, không biết nên an ủi Trình Dịch Hòa ra sao, chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…"
Trình Lâm ôm thật chặt Trình Dịch Hòa, ngón tay dùng sức như muốn đâm vào da thịt Trình Dịch Hòa, nhưng vẫn cảm thấy xa cách, chỉ muốn xé lồng ngực, đem lòng của hai người dung hòa vào một khối mới có thể biểu lộ tâm ý của cậu.
Trình Lâm nói giọng khàn khàn: “Anh họ, từ nay về sau chúng ta chỉ có tử biệt, không bao giờ sanh ly, cũng không tách ra."
Trình Dịch Hòa nắm chặt cánh tay, trong sương mù thân ảnh của hai người ôm nhau rất lâu, phải mất hơn mấy phút, từng người mới thu thập xong tâm tình.
Trình Lâm biết Trình Dịch Hòa ở trước mặt cậu rất sĩ diện, nhất định không muốn để cho mình nhìn thấy nước mắt của anh, cậu nghiêng đầu, trước tiên lau nước mắt của mình, ngồi xổm xuống nhặt đồ ăn và điểm tâm dưới đất nói: “Cháo đã đổ hết rồi, không thể ăn."
Trình Dịch Hòa cũng ngồi xổm xuống, giúp đỡ Trình Lâm đem đồ ăn nhặt lên, sắp xếp gọn, tiếng nói đồng dạng ám ách: “Không có chuyện gì, em muốn ăn cái gì, anh lại đi mua."
Trình Lâm lén lút nhìn Trình Dịch Hòa, thấy ngoại trừ viền mắt đỏ cũng không nhận ra anh đã từng khóc, lúc này mới đưa tay sờ sờ hai má lạnh lẽo của Trình Dịch Hòa: “Ngày hôm nay thời tiết không tốt, về nhà trước đi, em sẽ nấu canh."
Trình Dịch Hòa nói tốt. Cùng nhau trở về phòng, trước tiên Trình Lâm đem áo sơ mi đêm qua tùy ý vứt ở trên ghế sa lon đưa cho Trình Dịch Hòa mặc vào rồi đi lấy một chậu nước đặt ở bên chân Trình Dịch Hòa.
Lúc này Trình Dịch Hòa có chút ngượng ngùng, anh đẩy Trình Lâm nói: “Nhanh đi làm cơm, anh sắp chết đói."
Trình Lâm cười trộm đi vào nhà bếp, bánh bao rơi xuống đất may là nằm trong túi nên vẫn sạch sẽ, có thể ăn. Trình Lâm nấu hai bát canh tảo tía trứng gà, cũng sắp đến trưa nên trước tiên tùy tiện đối phó một chút.
Lúc cậu đem cơm ra thì nhìn Trình Dịch Hòa đã làm ra vẻ một đại gia hai chân tréo nguẩy ngồi ở trên ghế sa lon xem điện thoại di động.
Trình Lâm đem cơm nước đặt ở trên bàn ăn, kêu lên: “Nhanh tới dùng cơm."
Lúc này Trình Dịch Hòa mới kéo lê dép lào lại bàn ăn, nhưng Trình Dịch Hòa mới vừa cầm lấy đũa liền để xuống, làm ra vẻ hôm nay không vui sẽ không ăn cơm, nói: “Hôm nay anh phải nói rõ không cho phép em đi làm."
Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa chỉ tùy tiện nổi nóng, không nghĩ anh nói thật, kinh ngạc nói: “A? Tại sao?"
Trình Dịch Hòa tức giận nói: “Bên ngoài loạn như vậy làm sao em có thể phân biệt được người tốt người xấu, lúc đó em bị người khác lợi dụng cũng không biết."
“……"
Trình Lâm không biết phải nói gì, nói: “Em không đần như vậy, hơn nữa hai người chúng ta đã ở chung, chẳng lẽ anh muốn nuôi em cả đời sao?"
Trình Dịch Hòa nói: “Em vốn cần phải để anh nuôi, hơn nữa lúc trước ở Châu Âu mỗi ngày em cũng rất vui vẻ? Làm sao lại đột nhiên thay đổi."
Trình Lâm nhắm mắt, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên than thở nói một câu: “Khi đó em bị ngốc mà."
Trình Dịch Hòa cứng rắn nắm lấy tay Trình Lâm: “Vậy là em còn muốn bỏ đi."
Trình Lâm ngước mắt cười nói: “Không có, sẽ không, hơn nữa em đi nơi nào được?"
Trình Dịch Hòa nói: " Làm sao anh biết em muốn chạy đi nơi nào?"
Lời này của Trình Dịch Hòa không có lý lẽ, nhưng nghĩ lại đến dáng vẻ thất kinh khi nãy của Trình Dịch Hòa tâm của Trình Lâm cũng mềm nhũn, cậu muốn trước tiên an ủi Trình Dịch Hòa còn công việc có thể chậm rãi tìm, nói: “Được, em đồng ý, xế chiều hôm nay em sẽ đi từ chức, như vậy có được hay không?"
Trình Dịch Hòa lại được voi đòi tiên: “Không được, em phải ở nhà với anh."
Trình Lâm nói: “Lương còn chưa có lĩnh đây, không thể làm không công một tháng."
“Bao nhiêu tiền?"
“Một ngàn rưỡi."
Trình Dịch Hòa lấy ra ví tiền của mình đặc biệt thổ hào vỗ bàn: “Cầm, tất cả đều là của em."
Trình Lâm không nói thở dài, cầm lấy bánh bao mạnh mẽ cắn một cái, cúi đầu lười nhìn Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa nói: “Làm sao? Chê ít sao? Bao nhiêu đây nhiều hơn một ngàn rưỡi?"
Trình Lâm nói: “Anh và em không phải là người một nhà? Chuyển tới chuyển lui cũng là của chung, một ngàn rưỡi này là của người khác sao?!"
Trình Lâm nói lấy lòng Trình Dịch Hòa, anh thích Trình Lâm xem hai người như một, lập tức thay đổi thái độ: “Được được được, nghe em, buổi chiều anh cùng đi với em."
“Thế mới đúng chứ!" Trình Lâm vui vẻ nói.
Khi hai người ăn xong điểm tâm đã đến buổi trưa, không có việc gì làm hai người sóng vai nằm ở trên giường ngủ, Trình Lâm lại cảm thấy cuộc sống như thế quá chán chường.
Trình Lâm vươn mình nằm nhoài trên lồng ngực Trình Dịch Hòa: “Hay bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi? Em là nhân viên thu ngân ở một tiệm bán quần áo, bây giờ là buổi trưa bên kia vừa vặn thong thả, chúng ta qua đó cũng dễ nói."
“Được." Trình Dịch Hòa lập tức đứng dậy, hai người đơn giản thu thập một chút rồi ra cửa.
Tiệm bán quần áo ở trung tâm thành phố Đông Lâm là khu phố phồn hoa nhất, như giờ này nắng rất nóng, như Trình Lâm nói trên đường hầu như không có người, chủ quán cũng rất dễ nói chuyện, sau khi Trình Lâm xin nghỉ việc thì được thanh toán một tháng lương bằng tiền mặt.
Sau khi ra ngoài Trình Lâm đem phong thư để tiền lương bỏ vào trong túi Trình Dịch Hòa: “Thưởng cho anh."
Trình Dịch Hòa nhíu mày, biết phải nghe lời nên lấy xuống cất vào túi quần: “Cám ơn ông chủ."
Trình Lâm phốc bật cười, sau đó liền vui vẻ nói: “Từ trước đến giờ em chưa mua cho anh thứ gì, ngày hôm nay anh thích gì thì đi mua ngay."
Trình Dịch Hòa nâng cằm Trình Lâm nặn nặn: “Nhá, đây là tự mình kiếm được tiền, giàu nứt đố đổ vách."
Trình Lâm vỗ tay anh: “Không nói đùa với anh."
Trình Dịch Hòa hiểu rất rõ suy nghĩ của Trình Lâm, thân là đàn ông đương nhiên sẽ đem tiền của mình lo cho người mình yêu thích, nhưng lần đầu anh được hưởng loại đãi ngộ này nói không vui cũng là giả, vừa định nói hay là dùng tiền này của cậu mua nhẫn đính hôn bù đắp.
Trình Lâm chợt nói: “Nếu anh không muốn dùng, vậy thì cho Ninh Ninh mua quần áo đi, trước đây lúc nó ở với em cũng không được sống cuộc sống tốt."
Trình Dịch Hòa an ủi: “Em yên tâm, tiền anh cho mẹ tuyệt đối đủ cho họ tiêu, chưa từng oan ức nó."
Trình Lâm cười nói: “Em biết, anh không cần giải thích." Dừng một chút, thầm nghĩ: “Nhưng anh không cho em đi làm, sau này chúng ta làm sao bây giờ? Ninh Ninh càng lúc càng lớn, sau này chỗ nào cũng phải cần tiền, cũng không thể chỉ vào nhờ vào tiền anh trước đây tích trữ sống hết đời."
Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ và Ninh Ninh sẽ ở bên này một thời gian ngắn, hơn nữa sức khỏe Ninh Ninh cũng không cho phép nó lập tức trở về trường học, nhưng sau này khẳng định phải ở thủ đô đi học, đến lúc đó anh tìm việc làm là được."
Trình Lâm biết sảy ra chuyện như vậy, Trình Dịch Hòa sẽ không thể về Tin Đạt, trong lòng không khỏi tiếc hận, nhưng cũng là chuyện không có cách giải quyết, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vấn đề Triệu Anh chống án yêu cầu đứa cháu phải thuộc về mình, hơn nữa sau khi Trình Dịch Hòa trở về cũng không nhắc một lời làm trong lòng Trình Lâm thấp thỏm, càng không nắm chắc, cũng không biết Trình Dịch Hòa có biết Ninh Ninh là con của hai người bọn họ không, muốn hỏi nhưng cũng không biết làm sao mở miệng, không nhịn được thở dài một hơi.
Trình Dịch Hòa sờ sờ đầu Trình Lâm, hỏi: “Em nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì vậy?"
Trình Lâm do dự, vẫn hỏi ra miệng: “Anh họ… Anh… Anh thích Ninh Ninh không?"
“Anh rất thích nó." Trình Dịch Hòa không chút do dự đáp.
“Tại sao?"
“Em sinh cho anh, anh đương nhiên thích."
“Làm sao anh biết!?" Lần này đổi lại Trình Lâm rất kinh ngạc.
Trình Dịch Hòa nhìn Trình Lâm ám muội nháy mắt một cái, sau đó cúi người nói vào tai Trình Lâm: “Bởi vì anh chỉ quan hệ với em, chỉ ở trong bụng lưu hạt giống của mình."
Trình Lâm mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Trình Dịch Hòa dám ở trên đường cái nói những lời như thế này, hoảng loạn đẩy Trình Dịch Hòa ra, nhìn chung quanh mười mấy mét đều không có người, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, không có tim không có phổi cười lớn, làm cho Trình Lâm vừa thẹn vừa giận đạp vào đùi anh một cái.
Trình Dịch Hòa duỗi cánh tay ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, còn trêu đùa cậu: “Sợ cái gì, coi như bị người nghe thấy anh cũng quang minh chính đại, em là vợ anh được pháp luật chứng thực."
Trình Lâm luôn không phải là đối thủ của anh, nói không lại anh, chỉ có thể hầm hừ không phản ứng Trình Dịch Hòa.
Lúc này hai người vừa vặn đi tới một cửa hàng quần áo trẻ em, Trình Dịch Hòa nhân tiện nói: “Đi xem xem có quần áo cho Ninh Ninh mặc hay không?"
Trình Lâm đành phải theo chân anh đi vào, trong cửa hàng quần áo kiện kiện đều thiết kế tinh mỹ, Trình Lâm nhìn hoa cả mắt bắt đầu chậm rãi dò hỏi ý kiến Trình Dịch Hòa, tức giận khi nãy cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Hai người chọn vài bộ quần áo rồi tính tiền đi ra, Trình Dịch Hòa vốn tưởng rằng như vậy sẽ làm cho Trình Lâm vui vẻ nhưng thấy thần sắc của cậu vẫn cứ mệt mỏi, liền hỏi: “Có phải là mệt mỏi? Về nhà?"
Trình Lâm lắc lắc đầu, thở dài nói: “Anh có biết chuyện bác cả muốn chống án không?"
Trình Dịch Hòa liền biết Trình Lâm đang lo lắng cái gì: “Ngoan, không nghĩ đến việc này, anh sẽ giải quyết."
Trình Lâm nửa tin nửa ngờ: “Nhưng không dễ giải quyết, hiện giờ em cũng không biết nên bắt bọn họ làm gì."
Trình Dịch Hòa vỗ ngực bảo đảm: “Tin tưởng anh! Ngày mai sẽ báo tin vui cho em!"
“Ừm!" Trình Lâm luôn tin tưởng Trình Dịch Hòa nên cao hứng gật gật đầu, giống như chỉ cần Trình Dịch Hòa cam đoan như vậy thì người một nhà đoàn tụ cũng gần ngay trước mắt. Cậu nói: “Vậy lát nữa mua thêm cho Ninh Ninh một ít đồ ăn vặt."
Chính vì vậy làm cho hôm sau Trình Dịch Hòa đến gặp Triệu Anh và Trình Tử Duệ mang rất nhiều đồ, bao lớn bao nhỏ cầm đầy hai tay, đến cửa không thể dùng tay mở, phải dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá cánh cửa, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, người mở cửa là Lưu Gia Dương!
Trình Dịch Hòa vốn chuẩn bị vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện nhất thời bay đến lên chín tầng mây, xạm mặt lại, nói: “Sao anh lại ở đây?"
Lưu Gia Dương nói: “Tôi đến thăm Duệ Duệ."
Trình Dịch Hòa âm lãnh nhìn hắn, chỉ hận không thể lập tức đem hắn rút xương lột da. Nhưng hôm nay anh muốn nói chuyện với Triệu Anh về vấn đề của Trình Tử Duệ, cũng không muốn xung đột, cân nhắc mạnh mẽ nuốt xuống cơn giận này, đẩy Lưu Gia Dương đi vào nhà.
Trình Tử Duệ đang chơi ở phòng khách nhìn thấy Trình Dịch Hòa sắc mặt khó coi đi vào, ôm lấy súng đồ chơi của mình muốn chạy vào phòng ngủ, hơn nữa còn ghìm súng đối diện Trình Dịch Hòa, kêu gào nói: “Người xấu! Không được tới gần con!"
Trình Dịch Hòa mặc niệm nhiều lần chữ nhẫn trên đầu có một cây đao, nhưng không thể cười nổi, đành phải mang theo giọng điệu cứng ngắc nói với Trình Tử Duệ: “Duệ Duệ, lại đây cho ba ba nhìn."
Lúc này Triệu Anh giơ xẻng cơm từ phòng bếp vọt ra, kêu lên: “Duệ Duệ, không cần để ý! Đem cửa phòng đóng lại!"
Trình Tử Duệ lập tức đóng mạnh cửa phòng lại.
Sắc mặt của Trình Dịch Hòa cũng đồng thời lạnh xuống, vứt đồ trong tay xuống đất, nói: “Mẹ chuẩn bị Duệ Duệ đời này chỉ nhận một mình bà nội mẹ mới vui vẻ đúng hay không?"
Triệu Anh chống nạnh đứng, nói: “Đúng! Nó nhận mày là ba ba thì có ích lợi gì, tao biết mày muốn đem nó cho Trình Lâm, mày đừng hòng!"
Trình Dịch Hòa nói: “Duệ Duệ vốn là con trai của Trình Lâm."
Triệu Anh chỉ cần nghe được câu này, cả người như điên lên, quát: “Tao không quản! Duệ Duệ là cháu nội của tao! Trình Lâm đổ cho mày thuốc mê gì, mày lại đối với tao như vậy!?"
Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, gật đầu một cái nói: “Được, nếu mẹ nhận định nó là cháu trai của mẹ, thì phải biết nó là con trai của con, hiện tại con dùng danh nghĩa người cha mang con của mình đi, có gì sai không?"
Triệu Anh cười lạnh nói: “Hừ! Tao không nghe mày nói, thế nhưng nếu mày dám mang Duệ Duệ đi, tao nhảy lầu cho mày xem!"
Trình Dịch Hòa còn chưa kịp phản ứng, Lưu Gia Dương lại bị giật mình, lôi kéo tay Triệu Anh khuyên nhủ: “Mẹ nuôi, mẹ tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
Trình Dịch Hòa buồn nôn muốn chết cũng nói không biết lựa lời, chỉ vào cửa sổ nói với Triệu Anh: “Vậy mẹ thử nhảy đi!"
Triệu Anh lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Trình Dịch Hòa, lại nhìn Lưu Gia Dương, dường như khó tin Trình Dịch Hòa có thể nói ra câu này, thời gian như dừng lại hai giây đồng hồ, ngay sau đó, bà cắn răng đẩy Lưu Gia Dương ra, vọt tới bệ cửa sổ nhấc một chân muốn nhảy xuống!
Lưu Gia Dương tức khắc muốn xông qua, Triệu Anh thét to: “Đừng tới đây! Tới đây mẹ sẽ nhảy thật!"
Lưu Gia Dương lo lắng nói với Trình Dịch Hòa: “Dịch Hòa! Anh khuyên một tiếng đi!"
Trình Dịch Hòa lành lạnh nói: “Mẹ, mẹ nhìn phía dưới cửa sổ, đây là lầu ba, muốn nhảy xuống chết phải có một chút kỹ xảo, nhất định xương sọ phải chạm đất đầu tiên, bằng không thì chết không được, bác sĩ cứu trở về chỉ có thể nằm liệt ở trên giường."
Triệu Anh theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, trong nháy mắt một trận đầu váng mắt hoa, hai tay càng víu chặt cửa sổ.
Trình Dịch Hòa tiếp tục nói: “Nhưng mẹ bị liệt cũng không sao, con cũng không bỏ mặc mẹ, nhất định sẽ tìm một hộ lý giỏi hầu hạ mẹ."
Nghĩ đến cảnh mình nằm liệt ở trên giường bi thảm như thế nào, Triệu Anh quả thực bị hù chết, lại nghĩ đến Trình Dịch Hòa không khuyên mình còn ở bên cạnh nói mát, trong lòng càng oan ức không chịu được, nhất thời gào khóc, những lời thô tục đều mắng ra hết.
Lưu Gia Dương tiến lên muốn đở bà xuống, Triệu Anh không nghe theo, bướng bỉnh muốn Trình Dịch Hòa cấp cho mình một bậc thang, nhưng Trình Dịch Hòa bất động, nhưng rồi chuyện này kinh động Trình Tử Duệ đang ở trong phòng, nó mở hé cửa nhìn thấy Triệu Anh như vậy cũng bị giật mình, chạy tới ôm chânTriệu Anh khóc lên.
Thấy hù đến cháu nội Triệu Anh mới thu hồi dáng vẻ đàn bà chanh chua, chuyên tâm an ủi Trình Tử Duệ, bà cũng biết mình giả vờ nhảy lầu uy hiếp Trình Dịch Hòa không được nữa, thu hồi một trò khôi hài.
Trình Dịch Hòa chịu đủ bọn họ làm bộ làm tịch, một phút cũng không muốn lại ở thêm, vốn muốn dụ dỗ để Trình Tử Duệ thân cận với một một chút, nhưng Trình Tử Duệ không cho anh đụng đến, còn bám chặt lấy Lưu Gia Dương, Trình Dịch Hòa cũng mất kiên trì ra về.
Trên đường trở về Trình Dịch Hòa lại thấp thỏm, nhớ lúc Trình Lâm vui vẻ đưa mình ra cửa không biết sau khi trở về nên làm thế nào để đối mặt với cậu.
Trình Dịch Hòa nặng nề bước vào phòng, Trình Lâm đang xem ti vi, một bên ôm một ly mì ăn liền, ăn rất vui vẻ.
Trình Dịch Hòa thay đổi giày ở cửa, đi tới hỏi: “Làm sao ăn cái này?"
Trình Lâm lúc này mới phát hiện Trình Dịch Hòa trở về, vội vàng hỏi: “Sao anh lại trở về? Em nghĩ anh không trở lại, mới nghĩ tùy tiện ăn một chút."
Trình Dịch Hòa nói: “Ăn cái này không tốt, đừng ăn, anh làm cơm."
Trình Lâm muốn đem phần còn lại ăn hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn để ly mỳ xuống.
Trình Dịch Hòa đi về phía nhà bếp mấy bước, suy nghĩ vẫn nên sớm giải thích chuyện hôm nay với Trình Lâm liền xoay người lại, chỉ thấy Trình Lâm đang dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn mình.
Lòng Trình Dịch Hòa mềm nhũn, những phẫn nộ và thất vọng ở bên Triệu Anh toàn bộ đều biến mất không đáng nhắc tới, chỉ cần Trình Lâm còn ở bên cạnh mình, không có gì khó khăn mà không giải quyết được, Trình Dịch Hòa liền xin lỗi cười cười, ôn nhu nói: “Lâm Lâm, xin lỗi."
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Lâm ngoẹo cổ hỏi anh.
Trình Dịch Hòa đi tới ôm Trình Lâm: “Ngày hôm nay không bàn bạc được."
Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Em còn tưởng cái gì, không sao, em biết không dễ nói, từ từ đi." Lại thúc giục nói: “Anh nhanh đi làm cơm đi."
Trình Dịch Hòa hôn hai má Trình Lâm một cái, mang theo sủng nịch cười, nói: “Tuân mệnh!" Một tay thuận tiện cầm ly mỳ trên bàn bỏ vào thùng rác.
Trình Lâm kinh hô: “Sao anh làm như vậy! Rất lãng phí!"
“Anh biết em muốn ăn vụng, " Trình Dịch Hòa lãnh khốc đứng dậy, cảnh cáo nói: “Em ngoan chờ anh làm cơm."
Trình Lâm cảm thấy mình sâu sắc bị thương tổn, phải dùng mười thùng mì ăn liền mới có thể giảm bớt nổi đau! Nhưng sau khi được Trình Dịch Hòa làm mì sốt Zha Jiang Mian cho ăn, trong nháy mắt không tiết tháo lựa chọn tha thứ cho anh.
Qua mấy ngày, Trình Dịch Hòa thu thập xong tâm tình, lần thứ hai đến nhà thăm Trình Tử Duệ, lúc này mới phát hiện Triệu Anh sớm mang Trình Tử Duệ bỏ đi, cũng bảo Lưu Gia Dương rút lại kháng cáo.
Trình Dịch Hòa liền đem hết những liên lạc với Lưu Gia Dương cắt bỏ cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ liên quan gì đến hắn.
Chuyện Trình Dịch Hòa trở về không biết làm sao bị mấy người bạn học chung cấp ba biết được, họ la hét nhắn tin bắt anh phải đến tụ họp một chút, Trình Dịch Hòa không thể khước từ, liền đồng ý.
Trong đám bạn học thì Trình Dịch Hòa được xem là một người thành công, là đối tượng được mọi người ước ao, lần này bạn bè tụ hội, mọi người hỏi sinh hoạt gần đây như thế nào, Trình Dịch Hòa giải thích nghỉ công việc ở thủ đô làm các bạn học mở rộng tầm mắt. Còn có người muốn đuổi theo hỏi nguyên nhân, bị Trình Dịch Hòa dăm ba câu lấp liếm cho qua.
Tụ hội kết thúc lúc ra cửa Trình Dịch Hòa lại bị Cao Hỉ ôm cổ, muốn hai người đi uống riêng một chén.
Trước đây Cao Hỉ và Trình Dịch Hòa không chỉ ở chung ký túc xá, quan hệ cũng thân thiết nhất, tuy rằng mấy năm qua gặp nhau không nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng quan hệ tình cảm của hai người, Trình Dịch Hòa vui vẻ đáp ứng đề nghị của Cao Hỉ, sao khi báo cho Trình Lâm một tiếng, hai người đi tìm một quán rượu gần đó.
Hai người đến quầy bar ngồi xuống, Cao Hỉ còn cười Trình Dịch Hòa: “Không nghĩ tới cậu là người bị vợ quản nghiêm, nhìn cũng không giống."
Nghĩ đến Trình Lâm, Trình Dịch Hòa liền lộ ra một nụ cười ôn nhu, dừng một chút, nói: “Mới vừa rồi là tôi gọi điện thoại cho em trai."
Cao Hỉ trợn to hai mắt, còn khoa trương nâng lên cằm: “Chính là Trình Lâm? Mịa nó! Hai người lớn như vậy còn buồn nôn như hồi còn nhỏ, tôi nghĩ cả đời hai người cũng không tìm được vợ rồi!"
Trình Dịch Hòa nhíu mày, cố ý dùng ngữ khí khoe khoang nói: “Không cần cậu quan tâm, Trình Lâm chính là vợ của tôi."
Cao Hỉ vặn vẹo hoá đá, hắn làm ra một vẻ mặt con nít, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.
Trình Dịch Hòa cũng không tử tế bắt đầu cười lớn, còn bỏ một múi quýt vào miệng.
Qua mấy giây, Cao Hỉ điên cuồng cầm lấy vai Trình Dịch Hòa kêu to: “Này! Cậu đừng gạt tôi! Thật hay giả!?"
Trình Dịch Hòa vỗ bỏ móng vuốt của hắn: “Cậu nhỏ giọng một chút, người khác đều nhìn cậu đấy, tôi cũng không muốn mất mặt chung với cậu."
Cao Hỉ như một tên ngốc nhìn chung quanh một chút, như chim cút nỗ lực đem sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, ngửa mặt không ngừng nghĩ linh tinh, cũng nghe không rõ ràng đến cùng đang nói cái gì.
Cũng không biết Cao Hỉ trải qua thế nào, qua mấy phút hắn đột nhiên bưng chén rượu lên, ôm cổ Trình Dịch Hòa: “Người anh em tôi mời cậu!"
Trình Dịch Hòa cười cười, cầm ly rượu của mình lên cụng một cái.
Cao Hỉ thở dài nói, “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn cầm thú hơn!" Tuy rằng hắn biết thân thế của Trình Lâm nhưng sự thực này vẫn cứ làm cho hắn khiếp sợ.
Trình Dịch Hòa cười lạnh liếc hắn một cái.
Cao Hỉ còn líu lo không nghỉ: “Có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu thậm chí ngay cả em họ của mình cũng không buông tha, thực sự là không bằng cầm thú!"
“Dù sao cũng hơn một ít người, mới vừa lừa gạt người tới tay thì đem bỏ đối phương, so với loạt người gạt thân gạt tâm tôi còn tốt hơn nhiều lắm." Trình Dịch Hòa lành lạnh mắng trả lại.
Cao Hỉ như một con vịt bị bóp cổ lập tức im bặt.
Hắn cười mỉa hai tiếng, dũng cảm vung vung tay, “Nói chuyện nhi nữ tình trường làm cái gì! Không ý tứ! Uống rượu! Uống rượu!"
Cao Hỉ đổ đầy rượu, ngửa đầu uống hết, thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng không muốn ngốc ở chỗ chết tiệt này, cậu ở thủ đô lâu nhất, hai ta cùng đi đến đó làm ăn, cậu nghĩ thế nào?"
Trình Dịch Hòa liền thuận theo đề tài của hắn nói: “Trước đây kêu cậu đi, cậu chết sống không muốn, sao lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy."
Cao Hỉ nói: “Người thế nào cũng phải có cái gì để theo đuổi mà…"
Trình Dịch Hòa dùng ánh mắt dò xét trên dưới nhìn Cao Hỉ, đến khi nhìn thấy Cao Hỉ sợ hãi mới thu hồi ánh mắt, nói: “Có thể, ngược lại tôi cũng không muốn làm luật sư, vậy được rồi, cậu muốn làm cái gì?"
Cao Hỉ nịnh nọt nói: “Chúng ta đi trồng cây thế nào?"
“Nói một chút coi." Trình Dịch Hòa nói.
Cao Hỉ nói: “Tôi có một người thân thích ở gần thủ đô có một vườn trái cây, nhưng mấy năm qua dần dần đem sự nghiệp đặt ở nước ngoài, cũng muốn sang sạp trái cây ở bên này…. tôi thật muốn nhận lấy, chỉ là trong tay tài chính không đủ, cho nên muốn tìm cậu hợp tác. Cậu cảm thấy thế nào?"
Trình Dịch Hòa nói: “Không ra sao, chỉ bằng một cái miệng của cậu lại muốn tôi bỏ tiền?"
Cao Hỉ cười hì hì nói: “Vậy cùng đi xem chỗ đó có được không? Coi như cuối cùng đàm luận không thành, cũng có thể du lịch."
Trình Dịch Hòa lại khổ não nói: “Nhưng tôi không làm chủ được…"
Cao Hỉ kinh ngạc nói: “Sao cậu không làm chủ được?"
Trình Dịch Hòa làm ra một bộ không thể làm gì được: “Tôi phải hỏi ý vợ."
Bị cưỡng ép nhét vào miệng đầy thức ăn cho chó, Cao Hỉ quả thực muốn bóp chết thằng bạn này.
Tác giả :
Ảnh Độ Hàn Giang