Lâu Lan Giai Nhân
Chương 43
Lâu lan giai nhân_C6.2
Băng Nhi vẫn là ngước đầu lên, không chút nào sợ hãi chỉ nhìn hắn . Người này tuy uy hiếp nhưng lại không thể thương tổn được nàng, người chân chính có thể gây tổn thương cho nàng, hẳn là còn phải thống khổ hơn thế này .Chỉ có một nam nhân, người nắm giữ được sự kiên cường cùng yếu ớt của nàng, người quyết định làm cho nàng sống không bằng chết.
Nam nhân nhìn thấy thái độ ương ngạnh của nàng, càng thêm không có ý định dừng lại. Tất cả người dân thành Lâu Lan cũng đang nhìn hắn, mà hắn lại không có cách nào thuần phục được một cái nữ nô hạ tiện . Hắn thở hổn hển nhưng vẫn giật lấy xiềng xích mà kéo, không cần biết cổ nàng đã bị mài đến bị thương.
“Người không nghe lời của ta sao? Biết điều một chút thì liếm khô cho ta … “
Giữa không trung, phút chốc có tia sáng hiện lên.
Chỉ trong nháy mắt, lúc người nam nhân kia còn đang quát tháo bức bách Băng Nhi liếm sạch giày của hắn,có một đôi tay khác kéo lấy xiềng xích. Hai cổ tay của hắn lại xuất hiện một sợi tơ hồng, sợi tơ hồng đảo mắt khẽ động, trở thành màu đỏ thẫm, đôi tay hắn bị lưỡi đao sắc bén chặc đứt, rơi lìa khỏi thân thể rơi xuống nền gạch. Cả nền gạch màu vàng giờ chỉ còn máu tươi nhuộm đỏ .
Trên quảng trường phát ra tiếng kinh hô, người nọ đau đến bật khóc chỉ biết quỳ rạp xuống trên mặt đất, chật vật vọng tưởng đem cổ tay đã bị chặt đứt xoay xở gắn lại vào người .
Một bóng dáng cao lớn đi tới,như bóng ma bao phủ toàn thân Băng Nhi. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, bởi vì hắn đứng phía trước chắn ánh sáng mặt trời mà thấy không rõ diện mạo của hắn, nhưng nàng trong lòng biết rõ, từ lúc ban đầu đã đoán ra được thân phận của hắn.
Hàn Chấn Dạ tuy ngũ quan cất dấu trong bóng tối nhưng đôi mắt đen lạnh lẽo như băng kia kia thì nàng không cách nào nhận sai. Băng Nhi khẩn trương không giảm bớt ngược lại gia tăng, nàng không cách nào hiểu rõ sự xuất hiện của hắn là giải cứu cho nàng, hay là càng thêm uy hiếp nàng.
“Nàng nô lệ của ta, ai cũng không có tư cách đụng vào nàng."Hàn Chấn Dạ nói, trên mặt không có biểu tình gì. Trong tay của hắn cầm một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm khắc hình rồng, mà mũi kiếm lại vô cùng sắc bén, có thể giết người không thấy máu.
Sứ giả nước Nguy Tu tới cửa nhìn thấy hai cổ tay đồng bọn bị chém đứt, tức giận rối rít rút vũ khí ra, đem Hàn Chấn Dạ bao vây chính giữa .
Hàn Chấn Dạ ngay sau đó ngồi chồm hổm cúi người xuống, ánh mắt chuyên chú chỉ dừng ở trên người Băng Nhi, không hề đem nhóm người vây quanh mình để ở trong mắt. Tay của hắn cầm lấy xiềng xích, đầu ngón tay trượt vào bên trong xích bạc, chạm tới vết thương đã thấm máu của nàng. Nhìn thấy nàng bởi vì đau đớn mà hơi co rúm lại, hắn tròng mắt đen chậm chạp mà nheo lại, trong mắt chớp động hiện lên hàn quang nguy hiểm.
“Ngươi bị thương."Hắn lấy thanh âm bình tĩnh nói nhưng giấu diếm lửa giận trong lòng đã không ngừng cuồn cuộn, thậm chí không cách nào giải thích được tại sao nhìn thấy Băng Nhi bị thương, trái tim hắn như muốn vỡ vụn ra?
" Chuyện này không liên quan đến ngươi."Băng Nhi lạnh nhạt nói, ý đồ muốn duy trì thái độ lạnh như băng. Đem cảm xúc chính mình dấu kín vào góc sâu nhất , không muốn để cho hắn tiếp xúc. Đây có thể là phương pháp tự vệ cuối cùng của nàng.
“Không có bất kỳ một người chủ nhân nào có thể cho phép người bên cạnh quất gia súc của hắn, ta cũng vậy." thái độ đề phòng của Băng Nhi làm cho đôi mắt hắn thâm trầm xuống, mở miệng nói ra những lời tàn nhẫn nhất . Đúng a! Giờ phút này nàng chỉ là một nữ nô không hơn không kém, hắn phải tùy mọi thời khắc mà nhắc nhở nàng .
Bên trong ngực bỗng nhói đau, Băng Nhi xác định cõi đời này sẽ không có người nam nhân tàn nhẫn, đáng giận hơn so với hắn. Hắn đứng dậy, không muốn đối mặt với đôi mắt đen kia nữa, chỉ là vừa mới vừa bị đánh vài cái, đầu nàng vẫn còn chút choáng váng, cước bộ không cách nào vững vàng.
Hàn Chấn Dạ vươn tay ra, đôi tay dùng sức một chút, rất tự nhiên mà đem nàng giam vào bên trong lồng ngực của mình.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phái nam của hắn, trong nháy mắt Băng Nhi thân thể chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm cứng ngắc. Hắn bây giờ tất cả mọi cử chỉ cũng lời nói ôn nhu, nàng đều phải thật tâm cẩn thận không biết hắn còn có thể nói ra những lời gì thương tổn nàng nữa .
Quảng trường một góc lông chim trả (chim bói cá ) tung bay , mấy nữ nô xinh đẹp đi dẫn đầu phía sau là cỗ kiệu rực rỡ đi tới, tất cả dân thành Lâu Lan cũng cuống quít quỳ xuống. Trong cổ kiệu một cánh tay trắng noãn vén màn lên, Thương Nguyệt tiếng nói mềm mại bên trong kiệu mà truyền tới .
Băng Nhi vẫn là ngước đầu lên, không chút nào sợ hãi chỉ nhìn hắn . Người này tuy uy hiếp nhưng lại không thể thương tổn được nàng, người chân chính có thể gây tổn thương cho nàng, hẳn là còn phải thống khổ hơn thế này .Chỉ có một nam nhân, người nắm giữ được sự kiên cường cùng yếu ớt của nàng, người quyết định làm cho nàng sống không bằng chết.
Nam nhân nhìn thấy thái độ ương ngạnh của nàng, càng thêm không có ý định dừng lại. Tất cả người dân thành Lâu Lan cũng đang nhìn hắn, mà hắn lại không có cách nào thuần phục được một cái nữ nô hạ tiện . Hắn thở hổn hển nhưng vẫn giật lấy xiềng xích mà kéo, không cần biết cổ nàng đã bị mài đến bị thương.
“Người không nghe lời của ta sao? Biết điều một chút thì liếm khô cho ta … “
Giữa không trung, phút chốc có tia sáng hiện lên.
Chỉ trong nháy mắt, lúc người nam nhân kia còn đang quát tháo bức bách Băng Nhi liếm sạch giày của hắn,có một đôi tay khác kéo lấy xiềng xích. Hai cổ tay của hắn lại xuất hiện một sợi tơ hồng, sợi tơ hồng đảo mắt khẽ động, trở thành màu đỏ thẫm, đôi tay hắn bị lưỡi đao sắc bén chặc đứt, rơi lìa khỏi thân thể rơi xuống nền gạch. Cả nền gạch màu vàng giờ chỉ còn máu tươi nhuộm đỏ .
Trên quảng trường phát ra tiếng kinh hô, người nọ đau đến bật khóc chỉ biết quỳ rạp xuống trên mặt đất, chật vật vọng tưởng đem cổ tay đã bị chặt đứt xoay xở gắn lại vào người .
Một bóng dáng cao lớn đi tới,như bóng ma bao phủ toàn thân Băng Nhi. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, bởi vì hắn đứng phía trước chắn ánh sáng mặt trời mà thấy không rõ diện mạo của hắn, nhưng nàng trong lòng biết rõ, từ lúc ban đầu đã đoán ra được thân phận của hắn.
Hàn Chấn Dạ tuy ngũ quan cất dấu trong bóng tối nhưng đôi mắt đen lạnh lẽo như băng kia kia thì nàng không cách nào nhận sai. Băng Nhi khẩn trương không giảm bớt ngược lại gia tăng, nàng không cách nào hiểu rõ sự xuất hiện của hắn là giải cứu cho nàng, hay là càng thêm uy hiếp nàng.
“Nàng nô lệ của ta, ai cũng không có tư cách đụng vào nàng."Hàn Chấn Dạ nói, trên mặt không có biểu tình gì. Trong tay của hắn cầm một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm khắc hình rồng, mà mũi kiếm lại vô cùng sắc bén, có thể giết người không thấy máu.
Sứ giả nước Nguy Tu tới cửa nhìn thấy hai cổ tay đồng bọn bị chém đứt, tức giận rối rít rút vũ khí ra, đem Hàn Chấn Dạ bao vây chính giữa .
Hàn Chấn Dạ ngay sau đó ngồi chồm hổm cúi người xuống, ánh mắt chuyên chú chỉ dừng ở trên người Băng Nhi, không hề đem nhóm người vây quanh mình để ở trong mắt. Tay của hắn cầm lấy xiềng xích, đầu ngón tay trượt vào bên trong xích bạc, chạm tới vết thương đã thấm máu của nàng. Nhìn thấy nàng bởi vì đau đớn mà hơi co rúm lại, hắn tròng mắt đen chậm chạp mà nheo lại, trong mắt chớp động hiện lên hàn quang nguy hiểm.
“Ngươi bị thương."Hắn lấy thanh âm bình tĩnh nói nhưng giấu diếm lửa giận trong lòng đã không ngừng cuồn cuộn, thậm chí không cách nào giải thích được tại sao nhìn thấy Băng Nhi bị thương, trái tim hắn như muốn vỡ vụn ra?
" Chuyện này không liên quan đến ngươi."Băng Nhi lạnh nhạt nói, ý đồ muốn duy trì thái độ lạnh như băng. Đem cảm xúc chính mình dấu kín vào góc sâu nhất , không muốn để cho hắn tiếp xúc. Đây có thể là phương pháp tự vệ cuối cùng của nàng.
“Không có bất kỳ một người chủ nhân nào có thể cho phép người bên cạnh quất gia súc của hắn, ta cũng vậy." thái độ đề phòng của Băng Nhi làm cho đôi mắt hắn thâm trầm xuống, mở miệng nói ra những lời tàn nhẫn nhất . Đúng a! Giờ phút này nàng chỉ là một nữ nô không hơn không kém, hắn phải tùy mọi thời khắc mà nhắc nhở nàng .
Bên trong ngực bỗng nhói đau, Băng Nhi xác định cõi đời này sẽ không có người nam nhân tàn nhẫn, đáng giận hơn so với hắn. Hắn đứng dậy, không muốn đối mặt với đôi mắt đen kia nữa, chỉ là vừa mới vừa bị đánh vài cái, đầu nàng vẫn còn chút choáng váng, cước bộ không cách nào vững vàng.
Hàn Chấn Dạ vươn tay ra, đôi tay dùng sức một chút, rất tự nhiên mà đem nàng giam vào bên trong lồng ngực của mình.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phái nam của hắn, trong nháy mắt Băng Nhi thân thể chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm cứng ngắc. Hắn bây giờ tất cả mọi cử chỉ cũng lời nói ôn nhu, nàng đều phải thật tâm cẩn thận không biết hắn còn có thể nói ra những lời gì thương tổn nàng nữa .
Quảng trường một góc lông chim trả (chim bói cá ) tung bay , mấy nữ nô xinh đẹp đi dẫn đầu phía sau là cỗ kiệu rực rỡ đi tới, tất cả dân thành Lâu Lan cũng cuống quít quỳ xuống. Trong cổ kiệu một cánh tay trắng noãn vén màn lên, Thương Nguyệt tiếng nói mềm mại bên trong kiệu mà truyền tới .
Tác giả :
Điển Tâm