Lật Mở Thiên Thư
Quyển 1 - Chương 6-1: Người đàn ông kỳ quái
Ghi chép (VI) Những chuyện kỳ lạ mà Đường Tiểu Bạch chứng kiến: Phục Thù Ký
Thù… với ý nghĩa thật sự của nó, “thù" thậm chí còn nặng hơn cả mối thù giết cha, mối hận cướp vợ. Dù ta nhìn thấy, nghe thấy trong cuộc sống thực tế, hay nhìn thấy trong phim ảnh, phim truyền hình, thông thường là người cần báo thù phải giết người, nhưng đôi khi không những không thể báo thù mà chính người ấy lại bị mất mạng, sau đó mối thù ấy sẽ được truyền lại cho bạn hoặc người thân tiếp nhận, giống như ý của câu “báo thù nhau mãi đến đời nào mới hết". Nhưng trong một số tình huống đặc biệt, “thù" không thể tiếp tục kéo dài.
Trước khi tôi và lão Phó đi tham gia hoạt động do tập đoàn Mục Lâm tổ chức, lão Phó ngày nào cũng xem phim có nội dung về báo thù phục thù với các nội dung na ná nhau: hận vì bị cướp vợ, thù vì cha bị giết… Tôi biết lão Phó vẫn đang hậm hực khôn nguôi, tuy nhiên, từ đó tôi lại nhớ đến một sự việc, sự việc mà tôi và Mông Nhân đã trải qua hồi còn công tác ở đài truyền hình…
Tháng 8 một năm nọ, sau khi tan tầm, tôi và Mông Nhân vào một tiệm ăn bên ngoài đài truyền hình ăn tạm bát mỳ, sau đó bàn xem tối nay sẽ “giết thời gian" như thế nào, và cầu mong tối nay không bất ngờ bị giao nhiệm vụ phỏng vấn đột xuất gì đó.
Ăn mỳ xong, tôi và Mông Nhân vẫn ngồi lại, đã hút hết gần năm điếu thuốc lá mà vẫn chưa nghĩ ra tối nay nên đi đâu, làm gì. Cuối cùng, tôi nêu ý kiến sẽ vào quán Net, nếu có thể lên mạng chát QQ “câu" được một em nào đó… thì cũng vui. Nhưng lúc bước đến cửa quán Net, cả hai chúng tôi vét túi cũng chỉ còn chưa đến 5 nhân dân tệ, phải một tuần nữa mới đến ngày lĩnh lương; nếu câu được các em thì tối nay chẳng có tiền mà đi chơi… Tôi bèn nói: “Tôi và cậu đâu có thể làm cái việc rác rưởi, là đi chơi với các em trên mạng?"
Chúng tôi vào quán, sau đó nhanh chóng ngồi trước hai máy tính kê gần máy điều hòa nhất. Tôi bật máy tính. Ngay lúc này nhìn thấy một nam giới mặc áo jacket ngồi kề bên cạnh, trời nóng chảy mỡ ra thế này mà lại mặc áo rét? Tôi bất giác chú ý đến anh ta, mái tóc trông có vẻ có được chú ý chải chuốt nhưng vẫn rất bù xù rối mắt. Trên màn hình trước mặt anh ta chỉ hiện lên cái khung trang chat QQ chứ không có gì khác, cũng không nghe nhạc nghe hát. Lúc này anh ta nhanh chóng đánh ba chữ lên ô đối thoại: Anh sắp chết.
Chà chà! Lại là cái chiêu này! Năm đó đang rất thịnh hành gặp gỡ trên mạng. Mấy năm qua, từ thời kỳ đầu là mốt “Lần đầu tiếp xúc thân mật" cho đến thời kỳ sau đó là mốt “Tình yêu sinh tử màu xanh" do làn sóng Hàn quốc tràn vào, gần như tất cả đều liên quan đến chữ “chết". Những người suốt ngày ngồi thu lu sau màn hình máy tính, hôm nay nói tôi mắc bệnh đau mông do ung thư, ngày mai nói tôi bị trĩ mãn tính suốt ngày xuất huyết… tóm lại, họ chỉ toàn nói những câu mình đáng thương ra sao, sau đó sẽ gặp mặt đối phương, sẽ tung ra bùa mê và bất cứ thủ đoạn gì để lừa người ta lên giường. Tiếp đó ngậm điếu thuốc lá và tỉ tê ra vẻ u buồn, nói với cô gái nằm bên rằng: “Thực ra đó chỉ là những câu nói dối đầy tình cảm đầy thiện chí của tình yêu mà anh dành cho em, em ạ…"
Tôi bỗng thấy hứng thú, muốn xem xem gã ngố này sẽ viết tiếp những gì. Sau khi đánh xong mấy chữ ấy, gã châm điếu thuốc lá rồi nhả các làn khói “chữ O" vào màn hình. Trên khung đối thoại, xuất hiện lời của đối phương: Chẳng lẽ em sẽ sống lâu hay sao?
Nhìn thấy dòng chữ ấy, tôi suýt nữa phì cười. Gã khốn kiếp đã gặp phải đối thủ, đối phương là một em mắc bệnh nan y không chữa nổi. Tôi nhìn thấy tên của đối phương ghi trên khung, nghĩ bụng: những cô em trên mạng đừng nên dùng cái nick name quá ư bay bướm thì hơn.
Nhưng nick name của em đó tên là: Nhẹ Nhàng Bay Qua!
Vào những năm tháng vừa mới thịnh hành chat video, rất nhiều quán Net vẫn chưa lắp đặt webcam rộng rãi để có thể phơi bày sự thật về các thứ “ngôn từ đầy thiện chí", mọi người mới dừng lại ở giai đoạn tung ảnh lên mà thôi. Lúc đó tôi thầm nghĩ: nếu gã ngố này lại dốc bầu tâm sự với một nam nhân đang mắc bệnh nan y, thì thật là buồn cười.
Gã lại viết tiếp: Chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi?
Đối phương lập tức trả lời: Mới hơn một tháng, chưa gọi là lâu.
À ra thế, tôi hiểu rằng chẳng có gì thú vị nữa…
Gã ngố: Anh muốn gặp em, ngay bây giờ, được không? Gặp mặt lần cuối cùng. Giờ đây anh không thiết gì cũng không muốn nhìn gì, chỉ muốn có em, muốn nhìn thấy em.
Cô gái trả lời ngay: Ha ha, bây giờ anh chỉ có thể muốn em, chỉ có thể nhìn em, đúng không?
Gã ngố nhanh chóng đặt lên khung một cái mặt cười, sau đó cả hai bắt đầu hẹn nhau địa điểm. Lát sau anh ta tắt máy, ra khỏi quán Net. Tôi ngoảnh sang nhìn Mông Nhân vẫn đang vào diễn đàn của Thiên Nhai xem những tấm ảnh của bà phụ nữ đang làm mẹ và chỉ lát sau đã biến thành bà nội, sau đó anh chuẩn bị chơi trò chơi CS. Vừa mới vào game, anh đã đưa tay sang gỡ tai nghe của tôi ra, nói: “Bây giờ chúng ta đi uống, chứ ngồi trong quán Net này nóng chết cha, máy điều hòa coi như vô tác dụng, biến thành máy phun hơi ấm mất rồi."
Tôi sờ lưng mình đã đẫm mồ hôi, đồng ý với Mông Nhân, hai chúng tôi trả tiền phí rồi ra ngoài, nhẩn nha bước trên con phố san sát các quán bar trải dài về phía vịnh X, vừa đi vừa thông cảm với những cô gái ăn mặc quá kín đáo, không biết giữ sức khỏe, nếu bị cảm nóng thì gay…
Lúc đi đến cầu Hán, tôi và Mông Nhân vừa bước lên cầu thì nhìn thấy một người đang đứng trên cầu chuẩn bị nhảy xuống bên dưới. Hai chúng tôi thoạt đầu đứng ngẩn ra, sau đó vội chạy về phía đó, lúc chạy gần đến nơi thì người ấy đã nhảy xuống mất rồi. Mông Nhân bèn lập tức nhảy xuống, tôi định kéo cậu ta lại nhưng không kịp. Tôi đứng trên thềm chờ Mông Nhân lên, chưa đầy một phút sau anh đã trèo lên, vẻ mặt khó đăm đăm: “Mẹ kiếp, bên dưới là con đường nhỏ, còn cách sông rất xa."
Thật chẳng ra sao. Hồi học đại học tôi rất hay đi qua tuyến đường này, nhảy từ trên cầu xuống con sông vớ vẩn bên dưới, hậu quả không phải là chết chìm mà là ngã bị thương nặng, sau đó uống no nước rồi mới chết, bởi vì nước sông chỉ sâu không quá nửa mét.
Lúc này tôi nhìn thấy người vừa nãy nhảy xuống đang đứng bên dưới cười tôi và Mông Nhân. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là gã ngố đã ngồi cạnh tôi trong quán Net! Sao hắn lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Anh ta nhìn hai chúng tôi cười tít hồi lâu, rồi lại đi lên, nói là cảm ơn hai chúng tôi. Mông Nhân cũng rất lịch sự trả lời: “Không có gì. Có điều, từ nay anh đừng làm thế để hù dọa người ta."
Nhưng anh ta lại nói: “Thực ra tôi cũng không biết dưới kia là con đường nhỏ. Tôi thật sự muốn nhảy xuống để chết đuối mà!"
Tôi và Mông Nhân sửng sốt, thì ra gã này định tự tử? Rồi anh ta lại nói: “Nhưng vào lúc nhảy xuống thì tôi lại thấy hối hận, vì tôi biết bơi, bản năng sinh tồn của người biết bơi sẽ khiến người ấy nổi lên."
Ôi chao! Đại ca này còn hài hước hơn tôi! Anh nhảy từ đây xuống, nước nông như thế, bản năng sinh tồn sẽ khiến xác anh ta nổi lên?!
Anh ta rút bao thuốc lá ra nhưng chẳng còn điếu nào, bèn hỏi xin tôi và Mông Nhân. Tôi mời anh ta thuốc lá, anh ta cầm điếu thuốc, rồi nói: “Cảm ơn! Hiện giờ mà vẫn còn có người hút thuốc Ashima?"
Tôi gật đầu: “Tôi thường hay hút thuốc Góa Phụ."
Nghe tôi nói thế, anh ta nhìn vào điếu thuốc rồi lẩm bẩm một câu: “Bây giờ cô ấy cũng đã thành góa phụ rồi."
Khoảng mươi phút sau, tôi, Mông Nhân và anh ta vào một quán giải khát ở bên sông, gọi mỗi người một chai bia Tuyết Hoa. Anh ta uống hồi lâu, rồi mới bật ra một câu: “Tôi tên là Lỗ Sam."
Lỗ Sam vừa nói xong, Mông Nhân tiếp lời: “Cái tên của anh không hay gặp, nghe hơi kỳ cục."
Tôi nhìn Mông Nhân, thầm nghĩ, cậu tưởng rằng tên cậu và tôi, Mông Nhân và Đường Tiểu Bạch, là thường gặp, không kỳ cục chắc?
Lỗ Sam cười khậc khậc mấy tiếng, rồi nói: “Đúng là ít gặp, đây là bút danh của tôi, tên thật của tôi không phải thế, nhưng tôi không muốn cho hai anh biết tên thật của tôi là gì."
Bút danh? Gã ngố này kiếm sống bằng nghề viết lách? Vậy thì gần như đồng nghiệp với chúng tôi. Lỗ Sam còn nói mình là nhà văn, điều này khiến hai chúng tôi sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau và cùng cảm thấy hơi xúc động. Vì nguyện vọng to lớn của hai chúng tôi lâu nay vẫn là muốn trở thành nhà văn - nhà văn nổi tiếng khi còn sống với những tác phẩm bán chạy, chứ không phải dạng nhà văn chết rồi mới nổi tiếng. Không ngờ hôm nay lại gặp được một nhà văn vẫn đang sống sờ sờ và đang mạnh mẽ ngồi trước mặt hai chúng tôi.
Không đợi tôi và Mông Nhân hết xúc động, Lỗ Sam lại tung ra một câu càng có sức mạnh hơn nữa: “Tôi đã giết người."
Thù… với ý nghĩa thật sự của nó, “thù" thậm chí còn nặng hơn cả mối thù giết cha, mối hận cướp vợ. Dù ta nhìn thấy, nghe thấy trong cuộc sống thực tế, hay nhìn thấy trong phim ảnh, phim truyền hình, thông thường là người cần báo thù phải giết người, nhưng đôi khi không những không thể báo thù mà chính người ấy lại bị mất mạng, sau đó mối thù ấy sẽ được truyền lại cho bạn hoặc người thân tiếp nhận, giống như ý của câu “báo thù nhau mãi đến đời nào mới hết". Nhưng trong một số tình huống đặc biệt, “thù" không thể tiếp tục kéo dài.
Trước khi tôi và lão Phó đi tham gia hoạt động do tập đoàn Mục Lâm tổ chức, lão Phó ngày nào cũng xem phim có nội dung về báo thù phục thù với các nội dung na ná nhau: hận vì bị cướp vợ, thù vì cha bị giết… Tôi biết lão Phó vẫn đang hậm hực khôn nguôi, tuy nhiên, từ đó tôi lại nhớ đến một sự việc, sự việc mà tôi và Mông Nhân đã trải qua hồi còn công tác ở đài truyền hình…
Tháng 8 một năm nọ, sau khi tan tầm, tôi và Mông Nhân vào một tiệm ăn bên ngoài đài truyền hình ăn tạm bát mỳ, sau đó bàn xem tối nay sẽ “giết thời gian" như thế nào, và cầu mong tối nay không bất ngờ bị giao nhiệm vụ phỏng vấn đột xuất gì đó.
Ăn mỳ xong, tôi và Mông Nhân vẫn ngồi lại, đã hút hết gần năm điếu thuốc lá mà vẫn chưa nghĩ ra tối nay nên đi đâu, làm gì. Cuối cùng, tôi nêu ý kiến sẽ vào quán Net, nếu có thể lên mạng chát QQ “câu" được một em nào đó… thì cũng vui. Nhưng lúc bước đến cửa quán Net, cả hai chúng tôi vét túi cũng chỉ còn chưa đến 5 nhân dân tệ, phải một tuần nữa mới đến ngày lĩnh lương; nếu câu được các em thì tối nay chẳng có tiền mà đi chơi… Tôi bèn nói: “Tôi và cậu đâu có thể làm cái việc rác rưởi, là đi chơi với các em trên mạng?"
Chúng tôi vào quán, sau đó nhanh chóng ngồi trước hai máy tính kê gần máy điều hòa nhất. Tôi bật máy tính. Ngay lúc này nhìn thấy một nam giới mặc áo jacket ngồi kề bên cạnh, trời nóng chảy mỡ ra thế này mà lại mặc áo rét? Tôi bất giác chú ý đến anh ta, mái tóc trông có vẻ có được chú ý chải chuốt nhưng vẫn rất bù xù rối mắt. Trên màn hình trước mặt anh ta chỉ hiện lên cái khung trang chat QQ chứ không có gì khác, cũng không nghe nhạc nghe hát. Lúc này anh ta nhanh chóng đánh ba chữ lên ô đối thoại: Anh sắp chết.
Chà chà! Lại là cái chiêu này! Năm đó đang rất thịnh hành gặp gỡ trên mạng. Mấy năm qua, từ thời kỳ đầu là mốt “Lần đầu tiếp xúc thân mật" cho đến thời kỳ sau đó là mốt “Tình yêu sinh tử màu xanh" do làn sóng Hàn quốc tràn vào, gần như tất cả đều liên quan đến chữ “chết". Những người suốt ngày ngồi thu lu sau màn hình máy tính, hôm nay nói tôi mắc bệnh đau mông do ung thư, ngày mai nói tôi bị trĩ mãn tính suốt ngày xuất huyết… tóm lại, họ chỉ toàn nói những câu mình đáng thương ra sao, sau đó sẽ gặp mặt đối phương, sẽ tung ra bùa mê và bất cứ thủ đoạn gì để lừa người ta lên giường. Tiếp đó ngậm điếu thuốc lá và tỉ tê ra vẻ u buồn, nói với cô gái nằm bên rằng: “Thực ra đó chỉ là những câu nói dối đầy tình cảm đầy thiện chí của tình yêu mà anh dành cho em, em ạ…"
Tôi bỗng thấy hứng thú, muốn xem xem gã ngố này sẽ viết tiếp những gì. Sau khi đánh xong mấy chữ ấy, gã châm điếu thuốc lá rồi nhả các làn khói “chữ O" vào màn hình. Trên khung đối thoại, xuất hiện lời của đối phương: Chẳng lẽ em sẽ sống lâu hay sao?
Nhìn thấy dòng chữ ấy, tôi suýt nữa phì cười. Gã khốn kiếp đã gặp phải đối thủ, đối phương là một em mắc bệnh nan y không chữa nổi. Tôi nhìn thấy tên của đối phương ghi trên khung, nghĩ bụng: những cô em trên mạng đừng nên dùng cái nick name quá ư bay bướm thì hơn.
Nhưng nick name của em đó tên là: Nhẹ Nhàng Bay Qua!
Vào những năm tháng vừa mới thịnh hành chat video, rất nhiều quán Net vẫn chưa lắp đặt webcam rộng rãi để có thể phơi bày sự thật về các thứ “ngôn từ đầy thiện chí", mọi người mới dừng lại ở giai đoạn tung ảnh lên mà thôi. Lúc đó tôi thầm nghĩ: nếu gã ngố này lại dốc bầu tâm sự với một nam nhân đang mắc bệnh nan y, thì thật là buồn cười.
Gã lại viết tiếp: Chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi?
Đối phương lập tức trả lời: Mới hơn một tháng, chưa gọi là lâu.
À ra thế, tôi hiểu rằng chẳng có gì thú vị nữa…
Gã ngố: Anh muốn gặp em, ngay bây giờ, được không? Gặp mặt lần cuối cùng. Giờ đây anh không thiết gì cũng không muốn nhìn gì, chỉ muốn có em, muốn nhìn thấy em.
Cô gái trả lời ngay: Ha ha, bây giờ anh chỉ có thể muốn em, chỉ có thể nhìn em, đúng không?
Gã ngố nhanh chóng đặt lên khung một cái mặt cười, sau đó cả hai bắt đầu hẹn nhau địa điểm. Lát sau anh ta tắt máy, ra khỏi quán Net. Tôi ngoảnh sang nhìn Mông Nhân vẫn đang vào diễn đàn của Thiên Nhai xem những tấm ảnh của bà phụ nữ đang làm mẹ và chỉ lát sau đã biến thành bà nội, sau đó anh chuẩn bị chơi trò chơi CS. Vừa mới vào game, anh đã đưa tay sang gỡ tai nghe của tôi ra, nói: “Bây giờ chúng ta đi uống, chứ ngồi trong quán Net này nóng chết cha, máy điều hòa coi như vô tác dụng, biến thành máy phun hơi ấm mất rồi."
Tôi sờ lưng mình đã đẫm mồ hôi, đồng ý với Mông Nhân, hai chúng tôi trả tiền phí rồi ra ngoài, nhẩn nha bước trên con phố san sát các quán bar trải dài về phía vịnh X, vừa đi vừa thông cảm với những cô gái ăn mặc quá kín đáo, không biết giữ sức khỏe, nếu bị cảm nóng thì gay…
Lúc đi đến cầu Hán, tôi và Mông Nhân vừa bước lên cầu thì nhìn thấy một người đang đứng trên cầu chuẩn bị nhảy xuống bên dưới. Hai chúng tôi thoạt đầu đứng ngẩn ra, sau đó vội chạy về phía đó, lúc chạy gần đến nơi thì người ấy đã nhảy xuống mất rồi. Mông Nhân bèn lập tức nhảy xuống, tôi định kéo cậu ta lại nhưng không kịp. Tôi đứng trên thềm chờ Mông Nhân lên, chưa đầy một phút sau anh đã trèo lên, vẻ mặt khó đăm đăm: “Mẹ kiếp, bên dưới là con đường nhỏ, còn cách sông rất xa."
Thật chẳng ra sao. Hồi học đại học tôi rất hay đi qua tuyến đường này, nhảy từ trên cầu xuống con sông vớ vẩn bên dưới, hậu quả không phải là chết chìm mà là ngã bị thương nặng, sau đó uống no nước rồi mới chết, bởi vì nước sông chỉ sâu không quá nửa mét.
Lúc này tôi nhìn thấy người vừa nãy nhảy xuống đang đứng bên dưới cười tôi và Mông Nhân. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là gã ngố đã ngồi cạnh tôi trong quán Net! Sao hắn lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Anh ta nhìn hai chúng tôi cười tít hồi lâu, rồi lại đi lên, nói là cảm ơn hai chúng tôi. Mông Nhân cũng rất lịch sự trả lời: “Không có gì. Có điều, từ nay anh đừng làm thế để hù dọa người ta."
Nhưng anh ta lại nói: “Thực ra tôi cũng không biết dưới kia là con đường nhỏ. Tôi thật sự muốn nhảy xuống để chết đuối mà!"
Tôi và Mông Nhân sửng sốt, thì ra gã này định tự tử? Rồi anh ta lại nói: “Nhưng vào lúc nhảy xuống thì tôi lại thấy hối hận, vì tôi biết bơi, bản năng sinh tồn của người biết bơi sẽ khiến người ấy nổi lên."
Ôi chao! Đại ca này còn hài hước hơn tôi! Anh nhảy từ đây xuống, nước nông như thế, bản năng sinh tồn sẽ khiến xác anh ta nổi lên?!
Anh ta rút bao thuốc lá ra nhưng chẳng còn điếu nào, bèn hỏi xin tôi và Mông Nhân. Tôi mời anh ta thuốc lá, anh ta cầm điếu thuốc, rồi nói: “Cảm ơn! Hiện giờ mà vẫn còn có người hút thuốc Ashima?"
Tôi gật đầu: “Tôi thường hay hút thuốc Góa Phụ."
Nghe tôi nói thế, anh ta nhìn vào điếu thuốc rồi lẩm bẩm một câu: “Bây giờ cô ấy cũng đã thành góa phụ rồi."
Khoảng mươi phút sau, tôi, Mông Nhân và anh ta vào một quán giải khát ở bên sông, gọi mỗi người một chai bia Tuyết Hoa. Anh ta uống hồi lâu, rồi mới bật ra một câu: “Tôi tên là Lỗ Sam."
Lỗ Sam vừa nói xong, Mông Nhân tiếp lời: “Cái tên của anh không hay gặp, nghe hơi kỳ cục."
Tôi nhìn Mông Nhân, thầm nghĩ, cậu tưởng rằng tên cậu và tôi, Mông Nhân và Đường Tiểu Bạch, là thường gặp, không kỳ cục chắc?
Lỗ Sam cười khậc khậc mấy tiếng, rồi nói: “Đúng là ít gặp, đây là bút danh của tôi, tên thật của tôi không phải thế, nhưng tôi không muốn cho hai anh biết tên thật của tôi là gì."
Bút danh? Gã ngố này kiếm sống bằng nghề viết lách? Vậy thì gần như đồng nghiệp với chúng tôi. Lỗ Sam còn nói mình là nhà văn, điều này khiến hai chúng tôi sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau và cùng cảm thấy hơi xúc động. Vì nguyện vọng to lớn của hai chúng tôi lâu nay vẫn là muốn trở thành nhà văn - nhà văn nổi tiếng khi còn sống với những tác phẩm bán chạy, chứ không phải dạng nhà văn chết rồi mới nổi tiếng. Không ngờ hôm nay lại gặp được một nhà văn vẫn đang sống sờ sờ và đang mạnh mẽ ngồi trước mặt hai chúng tôi.
Không đợi tôi và Mông Nhân hết xúc động, Lỗ Sam lại tung ra một câu càng có sức mạnh hơn nữa: “Tôi đã giết người."
Tác giả :
Đường Tiểu Hào