Lão Tứ Là Thiên Tài
Chương 9
Đối với lời nhắc nhở cùng lo lắng của Hạ Tử Dược nhằm vào hai người Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền, Lăng Vị Ương cũng không có thật sự đem nó để trong lòng, thứ nhất là nàng cảm thấy có lẽ hắn suy nghĩ nhiều quá, thứ hai là gần đây nàng có chuyện phiền lòng về hắn, làm nàng không có dư bao nhiêu thời gian suy nghĩ chuyện này.
Hôm nay sau khi tan tầm, nàng sẽ chuyển đến nhà Hạ Tử Dược cùng hắn ở chung, mặc dù có điểm thẹn thùng, nhưng làm như vậy so với tiếp tục ở nhà nàng thì tốt hơn nhiều lắm.
Nam nhân này...... Nàng nên nói như thế nào đây?
Tùy hứng, làm theo ý mình, ý đồ xấu ùn ùn, nói ngắn lại, chính là thích làm gì cũng được là ổn rồi.
Nếu có thể tốt nhất đừng bị hắn hạ lệnh, một khi bị lĩnh án lệnh, ngoài nhận mệnh không còn con đường thứ hai có thể đi, bởi vì hắn tuyệt đối không đạt mục đích thì thề sẽ không bỏ qua.
Ngay từ đầu lấy cớ là chiếu cố nàng, hắn dám ở luôn nhà nàng, chờ sau khi nàng khỏi bệnh cảm hẳn, lại lấy lý do nàng ở một mình rất nguy hiểm, hắn lo lắng nên không rời đi. Cũng không ngẫm lại, trước khi hắn xâm nhập nhà nàng, nàng mỗi ngày đều một mình cũng vẫn sống rất tốt sao?
Đuổi không đi, là vì hắn sớm tự đánh thêm một cái chìa khóa cửa, có thể quay lại nhà nàng tự nhiên -
Buổi tối đến, hắn tự động xuất hiện trên giường nàng. Ban ngày thì nàng ở công ty đi làm vốn hắn có thể không quan tâm chuyện của nàng, ai ngờ hắn lại dùng thái độ khác ngày thường (không còn lạnh lùng, khó gần ^^), tốn công tốn sức giao hảo với hàng xóm cạnh nhà nàng, nơi nơi đều tự giới thiệu hắn là vị hôn phu của nàng, bọn họ sẽ sớm kết hôn......
Kết quả nàng chẳng qua phải đến công ty làm mới một ngày mà thôi, về nhà đã trời đất đổi thay, từng người quen nàng từ mấy nhà hàng xóm, nhất là mấy vị trưởng bối, tất cả đều nói chúc mừng nàng, nói nàng rằng những năm gần đây vất vả, rốt cục cũng tìm được người có thể phó thác, ba mẹ nàng trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm thấy thực vui mừng.
Tránh không được, họ nhất định cũng đem vị hôn phu của nàng ca ngợi thật to một phen, khiến cho nàng dở khóc dở cười.
Nhưng nếu chỉ là như vậy liền thôi, nhưng các trưởng bối cuối cùng còn tự cho là quan tâm cố tình hỏi một câu, "Các cháu ở cùng một nhà?" Sau đó, lại tự thấy đầu óc mình nên cới mở nói thêm một câu, "Hiện tại người trẻ tuổi vui vẻ là tốt rồi. Không sao, chúng ta sẽ không có nói cái gì đâu." Hại nàng nghe xong, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Tóm lại, đối mặt hắn, nàng cũng chỉ có thể quen biết có hạn.
Năm giờ ba mươi, vừa đến thời gian tan sở, Lăng Vị Ương lập tức thu dọn này nọ rồi ra khỏi cửa công ty, bởi vì Hạ Tử Dược đã ở dưới lầu chờ nàng.
Xe hắn không khó tìm, một chiếc xe BMW X6* chào giá ba, bốn trăm vạn (tệ). Cho dù nàng không thấy được, cũng sẽ có một đống ánh mắt lóe sáng chung quanh, chỉ dẫn phương hướng giúp nàng.
Lúc trước nghe hắn tự nói mình là trạch nam, nàng còn tưởng rằng hắn không có xe, sau lại biết hắn có xe thì hắn cũng chỉ nói câu "Chỉ là thứ công cụ thay cho đi bộ". Kết quả thấy "Công cụ thay cho đi bộ" qua miệng hắn nói lại đúng là một chiếc xe ô tô cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng nhập khẩu giá ba, bốn trăm vạn (tệ) xa hoa, nàng suýt nữa té xỉu.
Nam nhân này...... Quên đi, nàng không biết nói gì nữa.
Đến gần xe, nàng nhìn xuống biển số xe để xác định là xe hắn, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế trước, để hắn có thể khởi động xe nhanh chút, tránh ảnh hưởng giao thông. (Sia: tỷ sợ xe còn đậu đó thì sẽ có khối người ngắm xe anh rùi gây tắc đường đó ^^)
Nhưng không biết sao nàng ngồi trên xe và đã thắt dây an toàn, xe vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
" Sao anh chưa lái xe đi?" Nàng quay đầu hỏi, chỉ thấy ánh mắt hắn sáng sáng nhìn nàng.
" Làm sao vậy?" Nàng hỏi.
" Hôn anh một cái đã." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
" Cái gì?" Nàng ngây người một chút.
" Hôn anh một cái." Hắn lại nói, vẻ mặt mang đầy chờ đợi.
Mặt của nàng không tự chủ được đỏ ửng lên, xấu hổ quẫn bách trừng mắt liếc hắn một cái, thúc giục: "Nhanh nhanh lái xe đi."
" Em hôn anh một cái đã, rồi anh mới lái xe đi." Hắn bốc đồng nói.
" Hạ Tử Dược!"
" Nhanh hôn anh một cái đi."
Lăng Vị Ương thật sự thấy dở khóc dở cười, muốn cho hắn thất vọng nhưng mắt thấy phía sau tình trạng tắc xe hình như càng lúc càng nghiêm trọng, tiếng còi xe không dứt bên tai, nàng cũng chỉ có thể làm điều hắn mong muốn, nhanh chóng quay sang hôn hắn một cái, sau đó lại lần nữa thúc giục hắn: "Mau lái xe!"
" Tuy rằng không hài lòng, nhưng miễn cưỡng tính cho em đã hoàn thành." Hắn thế nhưng còn có thời gian bình luận.
" Hạ Tử Dược!" Nàng gầm nhẹ.
Hắn không động không đậy ngắm nàng một chút, rồi không chút hoang mang khởi động xe lái đi, đồng thời mở miệng trêu chọc nàng: "So với mười năm trước em trở nên hung hãn hơn nhiều."
" Nếu có hối hận, anh lúc nào cũng đều có thể bỏ đi." Nàng hừ một tiếng.
" Thế thì còn có cái gì vui đùa? Cuộc sống của trạch nam sống một mình rất không thú vị, ở nhà có nhiều thêm một cọp mẹ sống cùng nhau cuộc sống mới có nhiều thú vị, anh làm chi muốn bỏ?" (Sia: dạ, nguyên “văn" đó ạ >_.
Mặt của nàng liền hồng lên một chút. "Anh......" Nàng hoàn toàn không biết nên nói chi, đầu hiện lên một đống gì đó làm mặt nàng hồng tim đập nhanh.
" Mặt hồng như vậy, em không phải suy nghĩ đến mấy cái hình ảnh cần hạn chế nha, vị hôn thê thân ái?" Hắn ngắm nàng, liếc mắt một cái, cười chế nhạo.
" Em mới không có!" Nàng trừng mắt nhìn hắn, mặt lại càng đỏ thêm chút.
" Thật sự không có sao?" Hắn cười tà mị ngắm vẻ mặt giẫn dỗi của nàng.
Lúc này nàng trực tiếp quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn. Hừ! Nam nhân!
Còn Hạ Tử Dược mỉm cười tươi rói, phi thường tự đắc.
Bữa tối bít tết nướng ăn rất ngon, mới cho vào miệng liền cảm thấy thơm mềm ngọt, làm cho Lăng Vị Ương chấp nhận giá cả của món này, nhưng một bữa cơm phải tốn vài ngàn tệ, vẫn làm cho nàng cảm thấy quá lãng phí.
" Về sau không phải ngày đặc biệt, anh làm ơn không cần lãng phí tiền như vậy đến ăn đại tiệc thế này, em sợ ăn nhiều hơn, miệng sẽ kén ăn. Giàu không tiết kiệm, nghèo liền tay; nghèo không tiết kiệm sớm ăn mày." Nàng nói hắn. (Tục ngữ Anh ^^)
" Anh vẫn nuôi được em rất tốt." Hắn không cho là đúng, giương khóe miệng lên lại tiếp tục nói: "Hơn nữa hôm nay thật là một ngày đặc biệt."
" Ngày gì?" Nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, nhớ không nổi hôm nay là ngày đặc biệt nào.
Nàng nhớ rõ sinh nhật hắn còn chưa tới, mà của nàng lại đã qua, cũng không phải ngày lễ tình yêu hoặc ngày kỷ niệm lần đầu tiên nắm tay, hôn môi, cái gì linh tinh loạn xạ - bởi vì không đúng mùa. Cho nên, hôm nay có phải ngày đặc biệt gì đâu?
" Em đoán đi." Hắn giương cao khóe miệng.
" Em chính là đoán không được mới hỏi anh thôi." Nàng yêu kiều trừng mắt liếc hắn một cái, không tự giác bĩu môi làm nũng.
Hạ Tử Dược ôn nhu nở nụ cười, hắn phát hiện chính mình thật sự rất thích nàng lơ đãng toát ra vẻ cuốn hút, mặc kệ là bĩu môi làm nũng, ngượng ngùng không để ý tới người, hay là phẫn nộ với hắn, hắn đều rất thích.
Ánh mắt hắn mỉm cười, vươn ngón trỏ ngoéo nàng một cái.
Nàng lập tức trúng kế, nghiêng người về phía hắn.
Hắn cũng nghiêng người, dường như muốn nói cho nàng đáp án, hôn môi nàng một cái.
Nàng hai mắt mở to, vội vàng lui về sau, nhìn trừng trừng hắn, tựa như không tiếng động kêu to với hắn: Anh điên rồi sao? Nơi này là nhà hàng, là nơi công cộng, đông người đến người đi nha!
" Ha ha......" Hắn hoàn toàn ngăn chặn không được cười to ra tiếng.
" Uy!" Tay nàng lướt qua mặt bàn, đưa tới đánh hắn một cái nhẹ, vốn định nhắc hắn kiềm chế chút, lại làm cho hắn một phen cầm tay nàng.
Đột nhiên, tiếng cười của hắn ngừng lại, biểu cảm trên mặt trở nên rất chuyên chú, cực ôn nhu, đậm thâm tình, trái tim của nàng rộn ràng không tự chủ được đập nhanh hơn.
" Anh...... Làm chi?" Thanh âm của nàng không biết vì sao trở nên có chút khiếp đảm.
Hắn nhìn nàng không dời mắt, chậm rãi đem tay nàng giơ lên bên môi hôn, sau đó trầm giọng nói; "Hôm nay là ngày anh đeo cho em nhẫn đính hôn."
Nói xong, cũng không biết từ chỗ nào hắn biến ra một cái nhẫn kim cương lấp lánh tuyệt đẹp, chậm rãi đeo vào ngón giữa bàn tay phải của nàng, lại hôn tay nàng thêm lần nữa, rồi hắn nói: "Anh yêu em."
Lăng Vị Ương giật mình mở lớn miệng, cảm giác trái tim mình đập quá kịch liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy rất vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, cảm động đến không thể kìm nén mà phiếm đỏ hốc mắt, yết hầu co rút nhanh, khó mà tin được đây là thật.
Nhưng nàng vẫn cố gắng mở miệng, vừa khóc vừa cười nói cho hắn "Em cũng yêu anh."
Đó là một buổi tối tràn ngập kinh hỉ, Lăng Vị Ương tin tưởng mình cả đời cũng sẽ không quên.
Ngoài nhẫn ra, hắn còn tặng nàng một bó hoa hồng đỏ rực, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi chín đóa, ý nghĩa thiên trường địa cửu.
Nàng nghĩ đây chắc là tất cả kinh hỠrồi, không nghĩ tới khi trở lại nhà hắn vẫn có kinh hỉ khác đang chờ …
Toàn bộ nhà hắn rực rỡ hẳn lên.
Thời gian cách đây không đến một tháng, trước kia chỗ ở tràn ngập không khí đàn ông đơn độc một mình, nay đã hoàn toàn biến đổi lớn, thêm vào rất nhiều thứ đồ nội thất có vẻ nữ tính, ấm áp, lãng mạn, nhưng tất cả thay đổi lại mang phong cách của nàng, làm cho nàng cả người chỉ biết kinh hỉ không thôi.
" Làm thế nào?" Nàng tràn ngập ngạc nhiên, vui vẻ quay đầu hỏi hắn.
" Thích không?" Hắn không đáp mà hỏi lại nàng, trên mặt có nụ cười đắc ý, hình như là sớm đoán được nàng sẽ có phản ứng này.
" Thích." Nàng không chút do dự gật đầu, vẻ mặt vui vẻ vô cùng.
" Đến đây, còn có cái này muốn tặng cho em." Hắn dắt tay nàng đi tiếp.
" Còn nữa?" Đêm nay hắn làm sao vậy? Ý định muốn làm cho nàng vui vẻ đến bay lên trời luôn sao?
Hắn mỉm cười không nói, kéo nàng đi về phía ban công.
Nơi đó sẽ có cái gì? Nàng tò mò ngó nghiêng, sau đó thấy được - một chú chó con lông trắng muốt rất xinh.
Trong nháy mắt, nàng khó có thể tin che miệng đang há hốc lại, kinh hỉ trừng lớn mắt.
Một chú chó con màu trắng rất đẹp, nàng từng nuôi duy nhất một chú cún như vậy, sau bởi vì nhà có chuyện, không có bao nhiêu tâm tư sức lực dư chăm sóc nên đưa thú cưng cho người khác nuôi.
" Anh...... Như thế nào có thể?" Nàng ngẩng đầu hỏi hắn, trên mặt đầy vẻ kích động.
" Em vợ nói cho anh biết. Vốn anh muốn giúp em tìm về chú cún nuôi trước kia, nhưng mà em vợ nói cậu ấy đã đi tìm, chú cún kia đã......" Giọng nhỏ dần, ngừng một chút, hắn nhếch miệng nói cho nàng, "Nghe nói đây chính là cháu chắt của nó."
" Cháu chắt?" Nàng ngẩn ra, cảm thấy có chút buồn cười, có người gọi như vậy sao? Nhưng......
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn cún con dễ thương, nó thật sự là cháu chắt của "Đáng yêu" sao?
" Muốn nuôi nó không?" Hắn với nàng cùng nhau ngồi xổm, ôn nhu hỏi, cho nàng quyền lựa chọn.
" Có thể chứ?" Ánh mắt nàng chờ mong nhìn hắn, tuy rằng nàng thực thích, nhưng nàng cũng không biết hắn có thích hay không. Có vài người không thể sống cùng với vật nuôi trong nhà.
" Anh đã muốn đưa trước mặt em, hỏi em có muốn nuôi nó, không phải sao?" Miệng hắn bất giác mỉm cười, cúi đầu thâm tình hôn nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu nàng lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, rồi rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Vì sao tốt với em như vậy?"
" Biết rõ còn cố hỏi?" Hắn nâng mày, cười như không cười mắng yêu nàng.
" Không phải." Nàng thật sự lắc đầu nói.
Lông mày hắn lại nâng cao chút, vẻ mặt hơi lộ ra chút khó hiểu.
Nàng không nói chuyện, đứng dậy trước kéo hắn đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, mới không chuyển mắt nhìn hắn, mang theo ba phần do dự, bảy phần kiên định đem áp lực dưới đáy lòng cùng nghi vấn từ lâu nói ra miệng.
" Anh không phải bởi vì chuyện năm đó, cảm thấy thực có lỗi với em, muốn bồi thường, bù đắp cho em, nên mới như vậy tâm tư lo lắng mà đối tốt với em?" Nàng hỏi hắn.
Hắn ngây ngốc sửng sốt một lúc, chậm rãi nhíu mày, ngón tay khẽ đẩy nhẹ cái trán của nàng.
" Không cần giả ngốc." Hắn nói.
" Không phải sao?" Nàng nhanh theo dõi hắn, trên mặt vẫn có chút hoài nghi. "Anh thành thật nói cho em biết, không sao đâu, dù sao......"
Nàng đột nhiên ngừng lời, không biết nên nói cái gì. Nói dù sao nàng sẽ không để ý hắn đối tốt với nàng, muốn kết hôn với nàng, chiếu cố nàng, tất cả việc này đều vì thấy có lỗi sao? Nếu nàng thật sự không thèm để ý, hiện tại cũng sẽ không cảm thấy như mắc xương trong họng.
Chán ghét mình thật, sống cùng một nhà với hắn, nàng rõ ràng cảm thấy thực hạnh phúc nha, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Vì sao nàng còn muốn để ý một ít chuyện râu ria đây?
Hít mạnh một hơi thật sâu, nàng bỗng nhiên lắc đầu nói: "Quên đi, quên đi, coi như em chưa có hỏi anh vấn đề này là được."
Nếu biết trong lòng nàng còn chưa có đáp án, chỗ hóc vẫn còn sưng tấy, Hạ Tử Dược làm sao có thể để nàng như vậy, làm cho vết sưng tấy sau sẽ trở thành u ác tính.
" Không thể quên đi." Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay ôn nhu ôm nàng nói: "Anh thừa nhận cảm thấy thực có lỗi cũng có ý muốn bồi thường, xác thực đều tồn tại trong lòng anh......"
Lăng Vị Ương cả người cứng đơ ngồi ở trên đùi hắn, đột nhiên có loại cảm giác tự chui đầu vào rọ. Hắn thừa nhận?
" Không cần cứng ngắc như vậy được không? Anh nói còn chưa nói xong." Hắn đưa ra một bàn tay quay mặt của nàng nhìn trực diện với hắn, bất đắc dĩ lại ôn nhu hôn nàng một chút, mới tiếp tục nói tiếp.
" Anh thừa nhận xác thực có suy nghĩ muốn bồi thường em, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân duy nhất anh đối tốt với em. Anh tốt với em là vì anh yêu em, muốn nhìn thấy bộ dáng em vui vẻ khoái hoạt mà mỉm cười." Hắn thâm tình chân thành nói nàng. "Anh thích em tươi cười, nhất là kinh hỉ sau lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, em hiểu không?"
" Cho nên, không chỉ là vì bồi thường?"
" Nếu chỉ vì bồi thường, anh sẽ trực tiếp lấy tiền đưa cho em."
" Thế thực đả thương người."
" Giả tình giả nghĩa càng đả thương người, em không biết sao?"
Nàng ngẩn ra.
" Mười năm trước anh tổn thương em một lần đã làm anh hối hận không dứt, lần này anh thề với lòng mình tuyệt đối sẽ không để em vì anh mà thương tâm rớt xuống một giọt nước mắt nào nữa. Mà anh quyết giữ lời thề này đến hết quãng đời còn lại."
Đêm nay lần thứ hai, Lăng Vị Ương cảm giác tim mình đập thật nhanh, hai mắt phủ đầy hơi nước, mà dần dần mơ hồ.
Hắn thật sự yêu nàng. Cho dù trong đó có lẫn tâm tính bồi đắp lỗi lầm, nhưng hắn yêu nàng cũng là chân thật, không có một tia giả dối. Nàng có thể cảm giác được hắn thật tâm.
Làm nàng nói không ra lời, chỉ có thể quàng hai tay lên cổ hắn, nhiệt tình hôn môi thể hiện hết thoải mái cùng cảm động của nàng. Nàng về sau không bao giờ sẽ miên man suy nghĩ nữa.
(Dạ, lại H 18+, típ tục warning ai không đủ tuổi xin miễn, còn lại là tùy tâm >.^ ôi, em đi tiếp máu đợt 2 đây. >o
Khó được nàng chủ động cùng nhiệt tình như vậy, Hạ Tử Dược khoái trá nhận nụ hôn nồng nhiệt của nàng, đồng thời cảm thấy chính mình dần dần cứng rắn lên, vẫn để nàng mềm mại ngồi trên đùi hắn.
Nàng cũng cảm giác được, đỏ cả mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt hắn nóng cháy, hai mắt sáng ngời mê đắm nhìn lại nàng, sau đó chậm rãi đổi tư thế của hắn để nàng thoải mái.
Hắn ôn nhu hôn môi dụ hoặc nàng hé miệng, lập tức đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, kích tình hôn nàng cơ hồ muốn không thở nổi.
Tay hắn bắt đầu cởi quần áo trên người nàng; nàng vẫn còn sót lại một ít lý trí tránh ánh mắt hắn, thở dốc mở miệng nói: "Phòng."
" Anh muốn yêu em ở ngay đây." Hắn liếm cánh môi của nàng, khàn khàn nói.
Nàng cả người đều biến đỏ.
" Kia...... tắt đèn." Sáng như vậy, nàng thấy thẹn thùng.
" Anh muốn nhìn em." Hắn hôn cằm nàng, đến cổ, sau đó đi xuống lan tràn đến bộ ngực nàng sớm bị cởi bỏ cúc áo, liếm hôn khe ngực của nàng.
Nàng ngăn chặn không được rên rỉ ra tiếng, hai tay muốn ngăn cản hắn tiếp tục, không ngờ hắn vào lúc này đột nhiên giải trừ móc gài nội y của nàng.
Thiếu đai an toàn cùng hai dây đỡ, nội y nháy mắt rơi xuống, lộ ra bộ ngực rất tròn căng đều của nàng, hắn lập tức hôn lên cảnh đẹp trước mắt, hôn mút nụ hoa trước ngực nàng.
Động tác hắn thình lình xảy ra làm cho nàng cả người chấn động, không tự chủ được ngửa đầu rên rỉ ra tiếng, cảm giác một cỗ khí nóng nhanh chóng nổi lên giữa hai chân nàng.
Hắn một bên nhiệt tình hôn môi, đùa nàng, đem nàng hôn đầu óc choáng váng, một bên nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người nàng, từ áo, nội y đến váy của nàng, rốt cục làm cho nàng khỏa thân ngồi ở trên đùi hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng bị hắn khơi mào tình dục mà có vẻ kiều mỵ mê người, cả người trần trụi lại càng khêu gợi.
Cho tới nay hắn đều có ảo tưởng này, ảo tưởng chính mình quần áo chỉnh tề đầy đủ, mà nàng cả người trần trụi ngồi ở trên người hắn...... (Sia: Có ai BT bằng Dược ca không đây >.
Quả thật cảnh này trước mặt đúng là kích thích như thế, hắn cảm giác chính mình cứng rắn đến độ sắp nổ mạnh.
Hắn đột nhiên áp đảo nàng trên sô pha, lấy nhiệt tình mãnh liệt giống nàng cắn nuốt môi của nàng, đồng thời đưa tay vào giữa hai chân nàng, qua lại nhu tình làm cho giữa hai chân nàng ẩm ướt nóng nhanh chóng khuếch tán mở ra.
Tiếp theo, hắn đột nhiên đưa ngón tay đi vào trong cơ thể nàng, làm nàng rên một tiếng, kìm lòng không được nhắm chặt hai mắt, uốn cong lưng lên.
Ngón tay hắn ở trong cơ thể nàng di động rất nhanh, nàng theo không kịp tốc độ kích tình chồng chất, đong đưa đầu qua lại, bất lực rên rỉ ra tiếng.
Tiếng rên rỉ của nàng giống xuân dược kích thích hắn, khiến cho hắn rốt cuộc không thể khống chế chính mình,rút tay khẩn cấp muốn giải phóng chính mình cứng rắn. Hắn nâng lên hai chân của nàng để lên bả vai mình, sau đó nóng cháy liền vọt nhanh vào sâu trong cơ thể nàng.
" A......" Nàng hô lên một tiếng nhỏ, mười ngón đâm vào cánh tay hắn làm cơ thể hắn phản ứng lại.
" Đau không?" Hắn lo ngại hỏi, không xác định được có phải mình chính vội vàng làm đau nàng hay không.
Nghe thấy thanh âm hắn, nàng mở hai tròng mắt mê loạn, phản ứng trì độn lắc đầu với hắn. Hắn cúi người hôn nàng, lại trong lúc vô tình làm cho chính mình càng sâu nhập, làm nàng run run lại lần nữa hô lên thanh.
Góc độ này sao? Vì thế, hắn nhớ kỹ góc độ này, bắt đầu thong thả ở trong cơ thể nàng di động tới, mỗi một lần va chạm đều đụng chạm đến kia một chút, làm cho nàng theo mỗi một lần hắn thẳng tiến liền kêu, thanh âm giống như Thiên Âm.
Một lần lại một lần, tốc độ hắn di động càng lúc càng mau, thanh âm của nàng cùng thở dốc cũng càng lúc càng hỗn loạn......
Qua cao trào hắn thở hổn hển áp đảo ở trên người nàng, dồn dập hô hấp hít thở hỗn loạn cùng tim đập cực nhanh, hai bên trong lúc đó giằng co hồi lâu, tiết tấu mới chậm rãi khôi phục thành vững vàng.
Hắn đứng dậy rời khỏi cơ thể nàng, thân thể nàng dư âm chưa hết mà chấn động không thôi, hắn lại cúi đầu ôn nhu hôn nàng triền miên một hồi lâu, rồi mới dang tay ôm lấy nàng bế khỏi ghế sô pha, đi đến phòng tắm.
Hắn nói phải giúp nàng tắm rửa, kết quả cũng không để ý kháng nghị cùng xấu hổ quẫn trí của nàng, dám lấy lý do tắm rửa, đi giở trò nửa thật nửa đùa với nàng, làm cho nàng vừa ngượng lại vừa cười, thiếu chút nữa sẽ chỉ có hít vào chứ không có thở ra.
Uyên ương dục (tắm) mất nhiều thời gian mới chấm dứt, sau đó hắn giúp nàng lau khô thân thể, giúp nàng mặc vào áo ngủ sa mỏng gợi cảm không biết từ chỗ nào biến ra, làm cho nàng ngoài mặt đỏ lựng, trong lòng càng xấu hổ đến hoàn toàn nói không ra lời.
Hắn giúp nàng hong khô tóc, động tác ôn nhu cẩn thận, nhưng đến mình lại làm thô lỗ tùy tiện, khiến nàng nhịn không được đưa tay đoạt lấy máy sấy trên tay hắn, giúp hắn hong khô tóc.
Hắn nhếch miệng mỉm cười, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trên nắp bồn cầu, không chuyển mắt nhìn nàng, làm cho nàng giúp hắn sấy tóc nhưng đầu tóc hắn vẫn còn ẩm ướt.
" Em còn nhớ đã nói muốn tạ lễ anh sao không?" Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Nàng trừng mắt nhìn, nhớ tới đoạn đối thoại lúc trước hai người trên xe, mặt không tự chủ được lại đỏ lên, không chống đỡ nổi nên chẳng nói gì mà nhìn hắn.
Hắn đem máy sấy lấy ra khỏi tay nàng, đứng lên cầm tay nàng, kéo vào phòng ngủ, đi đến bên giường.
" Chờ một chút." Nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng yên giữ chặt tay hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía nàng.
" Anh không có khả năng còn muốn......" Vừa rồi hắn đều phải hai lần với nàng, hắn không có khả năng còn muốn nữa đi? (Sia: Sao tỷ còn phải hỏi nhỉ, Dược ca cái gì cũng hơn người mà >.^)
" Còn muốn cái gì?" Vẻ mặt hắn tà mị cười, ái muội cúi người xuống hỏi nàng.
Nàng trừng mắt, sắc mặt ửng hồng.
" Đến đây đi." Hắn lại lần nữa đem nàng kéo về phía giường, tâm tình vui vẻ chuẩn bị nhận tạ lễ của nàng. Xem ra đêm nay, đêm đặc biệt dài lâu......
(Sia: Cuối cùng cũng xong chương nè, ôi Dược ca ơi …>o
Hôm nay sau khi tan tầm, nàng sẽ chuyển đến nhà Hạ Tử Dược cùng hắn ở chung, mặc dù có điểm thẹn thùng, nhưng làm như vậy so với tiếp tục ở nhà nàng thì tốt hơn nhiều lắm.
Nam nhân này...... Nàng nên nói như thế nào đây?
Tùy hứng, làm theo ý mình, ý đồ xấu ùn ùn, nói ngắn lại, chính là thích làm gì cũng được là ổn rồi.
Nếu có thể tốt nhất đừng bị hắn hạ lệnh, một khi bị lĩnh án lệnh, ngoài nhận mệnh không còn con đường thứ hai có thể đi, bởi vì hắn tuyệt đối không đạt mục đích thì thề sẽ không bỏ qua.
Ngay từ đầu lấy cớ là chiếu cố nàng, hắn dám ở luôn nhà nàng, chờ sau khi nàng khỏi bệnh cảm hẳn, lại lấy lý do nàng ở một mình rất nguy hiểm, hắn lo lắng nên không rời đi. Cũng không ngẫm lại, trước khi hắn xâm nhập nhà nàng, nàng mỗi ngày đều một mình cũng vẫn sống rất tốt sao?
Đuổi không đi, là vì hắn sớm tự đánh thêm một cái chìa khóa cửa, có thể quay lại nhà nàng tự nhiên -
Buổi tối đến, hắn tự động xuất hiện trên giường nàng. Ban ngày thì nàng ở công ty đi làm vốn hắn có thể không quan tâm chuyện của nàng, ai ngờ hắn lại dùng thái độ khác ngày thường (không còn lạnh lùng, khó gần ^^), tốn công tốn sức giao hảo với hàng xóm cạnh nhà nàng, nơi nơi đều tự giới thiệu hắn là vị hôn phu của nàng, bọn họ sẽ sớm kết hôn......
Kết quả nàng chẳng qua phải đến công ty làm mới một ngày mà thôi, về nhà đã trời đất đổi thay, từng người quen nàng từ mấy nhà hàng xóm, nhất là mấy vị trưởng bối, tất cả đều nói chúc mừng nàng, nói nàng rằng những năm gần đây vất vả, rốt cục cũng tìm được người có thể phó thác, ba mẹ nàng trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm thấy thực vui mừng.
Tránh không được, họ nhất định cũng đem vị hôn phu của nàng ca ngợi thật to một phen, khiến cho nàng dở khóc dở cười.
Nhưng nếu chỉ là như vậy liền thôi, nhưng các trưởng bối cuối cùng còn tự cho là quan tâm cố tình hỏi một câu, "Các cháu ở cùng một nhà?" Sau đó, lại tự thấy đầu óc mình nên cới mở nói thêm một câu, "Hiện tại người trẻ tuổi vui vẻ là tốt rồi. Không sao, chúng ta sẽ không có nói cái gì đâu." Hại nàng nghe xong, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Tóm lại, đối mặt hắn, nàng cũng chỉ có thể quen biết có hạn.
Năm giờ ba mươi, vừa đến thời gian tan sở, Lăng Vị Ương lập tức thu dọn này nọ rồi ra khỏi cửa công ty, bởi vì Hạ Tử Dược đã ở dưới lầu chờ nàng.
Xe hắn không khó tìm, một chiếc xe BMW X6* chào giá ba, bốn trăm vạn (tệ). Cho dù nàng không thấy được, cũng sẽ có một đống ánh mắt lóe sáng chung quanh, chỉ dẫn phương hướng giúp nàng.
Lúc trước nghe hắn tự nói mình là trạch nam, nàng còn tưởng rằng hắn không có xe, sau lại biết hắn có xe thì hắn cũng chỉ nói câu "Chỉ là thứ công cụ thay cho đi bộ". Kết quả thấy "Công cụ thay cho đi bộ" qua miệng hắn nói lại đúng là một chiếc xe ô tô cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng nhập khẩu giá ba, bốn trăm vạn (tệ) xa hoa, nàng suýt nữa té xỉu.
Nam nhân này...... Quên đi, nàng không biết nói gì nữa.
Đến gần xe, nàng nhìn xuống biển số xe để xác định là xe hắn, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế trước, để hắn có thể khởi động xe nhanh chút, tránh ảnh hưởng giao thông. (Sia: tỷ sợ xe còn đậu đó thì sẽ có khối người ngắm xe anh rùi gây tắc đường đó ^^)
Nhưng không biết sao nàng ngồi trên xe và đã thắt dây an toàn, xe vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
" Sao anh chưa lái xe đi?" Nàng quay đầu hỏi, chỉ thấy ánh mắt hắn sáng sáng nhìn nàng.
" Làm sao vậy?" Nàng hỏi.
" Hôn anh một cái đã." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
" Cái gì?" Nàng ngây người một chút.
" Hôn anh một cái." Hắn lại nói, vẻ mặt mang đầy chờ đợi.
Mặt của nàng không tự chủ được đỏ ửng lên, xấu hổ quẫn bách trừng mắt liếc hắn một cái, thúc giục: "Nhanh nhanh lái xe đi."
" Em hôn anh một cái đã, rồi anh mới lái xe đi." Hắn bốc đồng nói.
" Hạ Tử Dược!"
" Nhanh hôn anh một cái đi."
Lăng Vị Ương thật sự thấy dở khóc dở cười, muốn cho hắn thất vọng nhưng mắt thấy phía sau tình trạng tắc xe hình như càng lúc càng nghiêm trọng, tiếng còi xe không dứt bên tai, nàng cũng chỉ có thể làm điều hắn mong muốn, nhanh chóng quay sang hôn hắn một cái, sau đó lại lần nữa thúc giục hắn: "Mau lái xe!"
" Tuy rằng không hài lòng, nhưng miễn cưỡng tính cho em đã hoàn thành." Hắn thế nhưng còn có thời gian bình luận.
" Hạ Tử Dược!" Nàng gầm nhẹ.
Hắn không động không đậy ngắm nàng một chút, rồi không chút hoang mang khởi động xe lái đi, đồng thời mở miệng trêu chọc nàng: "So với mười năm trước em trở nên hung hãn hơn nhiều."
" Nếu có hối hận, anh lúc nào cũng đều có thể bỏ đi." Nàng hừ một tiếng.
" Thế thì còn có cái gì vui đùa? Cuộc sống của trạch nam sống một mình rất không thú vị, ở nhà có nhiều thêm một cọp mẹ sống cùng nhau cuộc sống mới có nhiều thú vị, anh làm chi muốn bỏ?" (Sia: dạ, nguyên “văn" đó ạ >_.
Mặt của nàng liền hồng lên một chút. "Anh......" Nàng hoàn toàn không biết nên nói chi, đầu hiện lên một đống gì đó làm mặt nàng hồng tim đập nhanh.
" Mặt hồng như vậy, em không phải suy nghĩ đến mấy cái hình ảnh cần hạn chế nha, vị hôn thê thân ái?" Hắn ngắm nàng, liếc mắt một cái, cười chế nhạo.
" Em mới không có!" Nàng trừng mắt nhìn hắn, mặt lại càng đỏ thêm chút.
" Thật sự không có sao?" Hắn cười tà mị ngắm vẻ mặt giẫn dỗi của nàng.
Lúc này nàng trực tiếp quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn. Hừ! Nam nhân!
Còn Hạ Tử Dược mỉm cười tươi rói, phi thường tự đắc.
Bữa tối bít tết nướng ăn rất ngon, mới cho vào miệng liền cảm thấy thơm mềm ngọt, làm cho Lăng Vị Ương chấp nhận giá cả của món này, nhưng một bữa cơm phải tốn vài ngàn tệ, vẫn làm cho nàng cảm thấy quá lãng phí.
" Về sau không phải ngày đặc biệt, anh làm ơn không cần lãng phí tiền như vậy đến ăn đại tiệc thế này, em sợ ăn nhiều hơn, miệng sẽ kén ăn. Giàu không tiết kiệm, nghèo liền tay; nghèo không tiết kiệm sớm ăn mày." Nàng nói hắn. (Tục ngữ Anh ^^)
" Anh vẫn nuôi được em rất tốt." Hắn không cho là đúng, giương khóe miệng lên lại tiếp tục nói: "Hơn nữa hôm nay thật là một ngày đặc biệt."
" Ngày gì?" Nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, nhớ không nổi hôm nay là ngày đặc biệt nào.
Nàng nhớ rõ sinh nhật hắn còn chưa tới, mà của nàng lại đã qua, cũng không phải ngày lễ tình yêu hoặc ngày kỷ niệm lần đầu tiên nắm tay, hôn môi, cái gì linh tinh loạn xạ - bởi vì không đúng mùa. Cho nên, hôm nay có phải ngày đặc biệt gì đâu?
" Em đoán đi." Hắn giương cao khóe miệng.
" Em chính là đoán không được mới hỏi anh thôi." Nàng yêu kiều trừng mắt liếc hắn một cái, không tự giác bĩu môi làm nũng.
Hạ Tử Dược ôn nhu nở nụ cười, hắn phát hiện chính mình thật sự rất thích nàng lơ đãng toát ra vẻ cuốn hút, mặc kệ là bĩu môi làm nũng, ngượng ngùng không để ý tới người, hay là phẫn nộ với hắn, hắn đều rất thích.
Ánh mắt hắn mỉm cười, vươn ngón trỏ ngoéo nàng một cái.
Nàng lập tức trúng kế, nghiêng người về phía hắn.
Hắn cũng nghiêng người, dường như muốn nói cho nàng đáp án, hôn môi nàng một cái.
Nàng hai mắt mở to, vội vàng lui về sau, nhìn trừng trừng hắn, tựa như không tiếng động kêu to với hắn: Anh điên rồi sao? Nơi này là nhà hàng, là nơi công cộng, đông người đến người đi nha!
" Ha ha......" Hắn hoàn toàn ngăn chặn không được cười to ra tiếng.
" Uy!" Tay nàng lướt qua mặt bàn, đưa tới đánh hắn một cái nhẹ, vốn định nhắc hắn kiềm chế chút, lại làm cho hắn một phen cầm tay nàng.
Đột nhiên, tiếng cười của hắn ngừng lại, biểu cảm trên mặt trở nên rất chuyên chú, cực ôn nhu, đậm thâm tình, trái tim của nàng rộn ràng không tự chủ được đập nhanh hơn.
" Anh...... Làm chi?" Thanh âm của nàng không biết vì sao trở nên có chút khiếp đảm.
Hắn nhìn nàng không dời mắt, chậm rãi đem tay nàng giơ lên bên môi hôn, sau đó trầm giọng nói; "Hôm nay là ngày anh đeo cho em nhẫn đính hôn."
Nói xong, cũng không biết từ chỗ nào hắn biến ra một cái nhẫn kim cương lấp lánh tuyệt đẹp, chậm rãi đeo vào ngón giữa bàn tay phải của nàng, lại hôn tay nàng thêm lần nữa, rồi hắn nói: "Anh yêu em."
Lăng Vị Ương giật mình mở lớn miệng, cảm giác trái tim mình đập quá kịch liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy rất vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, cảm động đến không thể kìm nén mà phiếm đỏ hốc mắt, yết hầu co rút nhanh, khó mà tin được đây là thật.
Nhưng nàng vẫn cố gắng mở miệng, vừa khóc vừa cười nói cho hắn "Em cũng yêu anh."
Đó là một buổi tối tràn ngập kinh hỉ, Lăng Vị Ương tin tưởng mình cả đời cũng sẽ không quên.
Ngoài nhẫn ra, hắn còn tặng nàng một bó hoa hồng đỏ rực, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi chín đóa, ý nghĩa thiên trường địa cửu.
Nàng nghĩ đây chắc là tất cả kinh hỠrồi, không nghĩ tới khi trở lại nhà hắn vẫn có kinh hỉ khác đang chờ …
Toàn bộ nhà hắn rực rỡ hẳn lên.
Thời gian cách đây không đến một tháng, trước kia chỗ ở tràn ngập không khí đàn ông đơn độc một mình, nay đã hoàn toàn biến đổi lớn, thêm vào rất nhiều thứ đồ nội thất có vẻ nữ tính, ấm áp, lãng mạn, nhưng tất cả thay đổi lại mang phong cách của nàng, làm cho nàng cả người chỉ biết kinh hỉ không thôi.
" Làm thế nào?" Nàng tràn ngập ngạc nhiên, vui vẻ quay đầu hỏi hắn.
" Thích không?" Hắn không đáp mà hỏi lại nàng, trên mặt có nụ cười đắc ý, hình như là sớm đoán được nàng sẽ có phản ứng này.
" Thích." Nàng không chút do dự gật đầu, vẻ mặt vui vẻ vô cùng.
" Đến đây, còn có cái này muốn tặng cho em." Hắn dắt tay nàng đi tiếp.
" Còn nữa?" Đêm nay hắn làm sao vậy? Ý định muốn làm cho nàng vui vẻ đến bay lên trời luôn sao?
Hắn mỉm cười không nói, kéo nàng đi về phía ban công.
Nơi đó sẽ có cái gì? Nàng tò mò ngó nghiêng, sau đó thấy được - một chú chó con lông trắng muốt rất xinh.
Trong nháy mắt, nàng khó có thể tin che miệng đang há hốc lại, kinh hỉ trừng lớn mắt.
Một chú chó con màu trắng rất đẹp, nàng từng nuôi duy nhất một chú cún như vậy, sau bởi vì nhà có chuyện, không có bao nhiêu tâm tư sức lực dư chăm sóc nên đưa thú cưng cho người khác nuôi.
" Anh...... Như thế nào có thể?" Nàng ngẩng đầu hỏi hắn, trên mặt đầy vẻ kích động.
" Em vợ nói cho anh biết. Vốn anh muốn giúp em tìm về chú cún nuôi trước kia, nhưng mà em vợ nói cậu ấy đã đi tìm, chú cún kia đã......" Giọng nhỏ dần, ngừng một chút, hắn nhếch miệng nói cho nàng, "Nghe nói đây chính là cháu chắt của nó."
" Cháu chắt?" Nàng ngẩn ra, cảm thấy có chút buồn cười, có người gọi như vậy sao? Nhưng......
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn cún con dễ thương, nó thật sự là cháu chắt của "Đáng yêu" sao?
" Muốn nuôi nó không?" Hắn với nàng cùng nhau ngồi xổm, ôn nhu hỏi, cho nàng quyền lựa chọn.
" Có thể chứ?" Ánh mắt nàng chờ mong nhìn hắn, tuy rằng nàng thực thích, nhưng nàng cũng không biết hắn có thích hay không. Có vài người không thể sống cùng với vật nuôi trong nhà.
" Anh đã muốn đưa trước mặt em, hỏi em có muốn nuôi nó, không phải sao?" Miệng hắn bất giác mỉm cười, cúi đầu thâm tình hôn nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu nàng lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, rồi rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Vì sao tốt với em như vậy?"
" Biết rõ còn cố hỏi?" Hắn nâng mày, cười như không cười mắng yêu nàng.
" Không phải." Nàng thật sự lắc đầu nói.
Lông mày hắn lại nâng cao chút, vẻ mặt hơi lộ ra chút khó hiểu.
Nàng không nói chuyện, đứng dậy trước kéo hắn đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, mới không chuyển mắt nhìn hắn, mang theo ba phần do dự, bảy phần kiên định đem áp lực dưới đáy lòng cùng nghi vấn từ lâu nói ra miệng.
" Anh không phải bởi vì chuyện năm đó, cảm thấy thực có lỗi với em, muốn bồi thường, bù đắp cho em, nên mới như vậy tâm tư lo lắng mà đối tốt với em?" Nàng hỏi hắn.
Hắn ngây ngốc sửng sốt một lúc, chậm rãi nhíu mày, ngón tay khẽ đẩy nhẹ cái trán của nàng.
" Không cần giả ngốc." Hắn nói.
" Không phải sao?" Nàng nhanh theo dõi hắn, trên mặt vẫn có chút hoài nghi. "Anh thành thật nói cho em biết, không sao đâu, dù sao......"
Nàng đột nhiên ngừng lời, không biết nên nói cái gì. Nói dù sao nàng sẽ không để ý hắn đối tốt với nàng, muốn kết hôn với nàng, chiếu cố nàng, tất cả việc này đều vì thấy có lỗi sao? Nếu nàng thật sự không thèm để ý, hiện tại cũng sẽ không cảm thấy như mắc xương trong họng.
Chán ghét mình thật, sống cùng một nhà với hắn, nàng rõ ràng cảm thấy thực hạnh phúc nha, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Vì sao nàng còn muốn để ý một ít chuyện râu ria đây?
Hít mạnh một hơi thật sâu, nàng bỗng nhiên lắc đầu nói: "Quên đi, quên đi, coi như em chưa có hỏi anh vấn đề này là được."
Nếu biết trong lòng nàng còn chưa có đáp án, chỗ hóc vẫn còn sưng tấy, Hạ Tử Dược làm sao có thể để nàng như vậy, làm cho vết sưng tấy sau sẽ trở thành u ác tính.
" Không thể quên đi." Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay ôn nhu ôm nàng nói: "Anh thừa nhận cảm thấy thực có lỗi cũng có ý muốn bồi thường, xác thực đều tồn tại trong lòng anh......"
Lăng Vị Ương cả người cứng đơ ngồi ở trên đùi hắn, đột nhiên có loại cảm giác tự chui đầu vào rọ. Hắn thừa nhận?
" Không cần cứng ngắc như vậy được không? Anh nói còn chưa nói xong." Hắn đưa ra một bàn tay quay mặt của nàng nhìn trực diện với hắn, bất đắc dĩ lại ôn nhu hôn nàng một chút, mới tiếp tục nói tiếp.
" Anh thừa nhận xác thực có suy nghĩ muốn bồi thường em, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân duy nhất anh đối tốt với em. Anh tốt với em là vì anh yêu em, muốn nhìn thấy bộ dáng em vui vẻ khoái hoạt mà mỉm cười." Hắn thâm tình chân thành nói nàng. "Anh thích em tươi cười, nhất là kinh hỉ sau lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, em hiểu không?"
" Cho nên, không chỉ là vì bồi thường?"
" Nếu chỉ vì bồi thường, anh sẽ trực tiếp lấy tiền đưa cho em."
" Thế thực đả thương người."
" Giả tình giả nghĩa càng đả thương người, em không biết sao?"
Nàng ngẩn ra.
" Mười năm trước anh tổn thương em một lần đã làm anh hối hận không dứt, lần này anh thề với lòng mình tuyệt đối sẽ không để em vì anh mà thương tâm rớt xuống một giọt nước mắt nào nữa. Mà anh quyết giữ lời thề này đến hết quãng đời còn lại."
Đêm nay lần thứ hai, Lăng Vị Ương cảm giác tim mình đập thật nhanh, hai mắt phủ đầy hơi nước, mà dần dần mơ hồ.
Hắn thật sự yêu nàng. Cho dù trong đó có lẫn tâm tính bồi đắp lỗi lầm, nhưng hắn yêu nàng cũng là chân thật, không có một tia giả dối. Nàng có thể cảm giác được hắn thật tâm.
Làm nàng nói không ra lời, chỉ có thể quàng hai tay lên cổ hắn, nhiệt tình hôn môi thể hiện hết thoải mái cùng cảm động của nàng. Nàng về sau không bao giờ sẽ miên man suy nghĩ nữa.
(Dạ, lại H 18+, típ tục warning ai không đủ tuổi xin miễn, còn lại là tùy tâm >.^ ôi, em đi tiếp máu đợt 2 đây. >o
Khó được nàng chủ động cùng nhiệt tình như vậy, Hạ Tử Dược khoái trá nhận nụ hôn nồng nhiệt của nàng, đồng thời cảm thấy chính mình dần dần cứng rắn lên, vẫn để nàng mềm mại ngồi trên đùi hắn.
Nàng cũng cảm giác được, đỏ cả mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt hắn nóng cháy, hai mắt sáng ngời mê đắm nhìn lại nàng, sau đó chậm rãi đổi tư thế của hắn để nàng thoải mái.
Hắn ôn nhu hôn môi dụ hoặc nàng hé miệng, lập tức đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, kích tình hôn nàng cơ hồ muốn không thở nổi.
Tay hắn bắt đầu cởi quần áo trên người nàng; nàng vẫn còn sót lại một ít lý trí tránh ánh mắt hắn, thở dốc mở miệng nói: "Phòng."
" Anh muốn yêu em ở ngay đây." Hắn liếm cánh môi của nàng, khàn khàn nói.
Nàng cả người đều biến đỏ.
" Kia...... tắt đèn." Sáng như vậy, nàng thấy thẹn thùng.
" Anh muốn nhìn em." Hắn hôn cằm nàng, đến cổ, sau đó đi xuống lan tràn đến bộ ngực nàng sớm bị cởi bỏ cúc áo, liếm hôn khe ngực của nàng.
Nàng ngăn chặn không được rên rỉ ra tiếng, hai tay muốn ngăn cản hắn tiếp tục, không ngờ hắn vào lúc này đột nhiên giải trừ móc gài nội y của nàng.
Thiếu đai an toàn cùng hai dây đỡ, nội y nháy mắt rơi xuống, lộ ra bộ ngực rất tròn căng đều của nàng, hắn lập tức hôn lên cảnh đẹp trước mắt, hôn mút nụ hoa trước ngực nàng.
Động tác hắn thình lình xảy ra làm cho nàng cả người chấn động, không tự chủ được ngửa đầu rên rỉ ra tiếng, cảm giác một cỗ khí nóng nhanh chóng nổi lên giữa hai chân nàng.
Hắn một bên nhiệt tình hôn môi, đùa nàng, đem nàng hôn đầu óc choáng váng, một bên nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người nàng, từ áo, nội y đến váy của nàng, rốt cục làm cho nàng khỏa thân ngồi ở trên đùi hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng bị hắn khơi mào tình dục mà có vẻ kiều mỵ mê người, cả người trần trụi lại càng khêu gợi.
Cho tới nay hắn đều có ảo tưởng này, ảo tưởng chính mình quần áo chỉnh tề đầy đủ, mà nàng cả người trần trụi ngồi ở trên người hắn...... (Sia: Có ai BT bằng Dược ca không đây >.
Quả thật cảnh này trước mặt đúng là kích thích như thế, hắn cảm giác chính mình cứng rắn đến độ sắp nổ mạnh.
Hắn đột nhiên áp đảo nàng trên sô pha, lấy nhiệt tình mãnh liệt giống nàng cắn nuốt môi của nàng, đồng thời đưa tay vào giữa hai chân nàng, qua lại nhu tình làm cho giữa hai chân nàng ẩm ướt nóng nhanh chóng khuếch tán mở ra.
Tiếp theo, hắn đột nhiên đưa ngón tay đi vào trong cơ thể nàng, làm nàng rên một tiếng, kìm lòng không được nhắm chặt hai mắt, uốn cong lưng lên.
Ngón tay hắn ở trong cơ thể nàng di động rất nhanh, nàng theo không kịp tốc độ kích tình chồng chất, đong đưa đầu qua lại, bất lực rên rỉ ra tiếng.
Tiếng rên rỉ của nàng giống xuân dược kích thích hắn, khiến cho hắn rốt cuộc không thể khống chế chính mình,rút tay khẩn cấp muốn giải phóng chính mình cứng rắn. Hắn nâng lên hai chân của nàng để lên bả vai mình, sau đó nóng cháy liền vọt nhanh vào sâu trong cơ thể nàng.
" A......" Nàng hô lên một tiếng nhỏ, mười ngón đâm vào cánh tay hắn làm cơ thể hắn phản ứng lại.
" Đau không?" Hắn lo ngại hỏi, không xác định được có phải mình chính vội vàng làm đau nàng hay không.
Nghe thấy thanh âm hắn, nàng mở hai tròng mắt mê loạn, phản ứng trì độn lắc đầu với hắn. Hắn cúi người hôn nàng, lại trong lúc vô tình làm cho chính mình càng sâu nhập, làm nàng run run lại lần nữa hô lên thanh.
Góc độ này sao? Vì thế, hắn nhớ kỹ góc độ này, bắt đầu thong thả ở trong cơ thể nàng di động tới, mỗi một lần va chạm đều đụng chạm đến kia một chút, làm cho nàng theo mỗi một lần hắn thẳng tiến liền kêu, thanh âm giống như Thiên Âm.
Một lần lại một lần, tốc độ hắn di động càng lúc càng mau, thanh âm của nàng cùng thở dốc cũng càng lúc càng hỗn loạn......
Qua cao trào hắn thở hổn hển áp đảo ở trên người nàng, dồn dập hô hấp hít thở hỗn loạn cùng tim đập cực nhanh, hai bên trong lúc đó giằng co hồi lâu, tiết tấu mới chậm rãi khôi phục thành vững vàng.
Hắn đứng dậy rời khỏi cơ thể nàng, thân thể nàng dư âm chưa hết mà chấn động không thôi, hắn lại cúi đầu ôn nhu hôn nàng triền miên một hồi lâu, rồi mới dang tay ôm lấy nàng bế khỏi ghế sô pha, đi đến phòng tắm.
Hắn nói phải giúp nàng tắm rửa, kết quả cũng không để ý kháng nghị cùng xấu hổ quẫn trí của nàng, dám lấy lý do tắm rửa, đi giở trò nửa thật nửa đùa với nàng, làm cho nàng vừa ngượng lại vừa cười, thiếu chút nữa sẽ chỉ có hít vào chứ không có thở ra.
Uyên ương dục (tắm) mất nhiều thời gian mới chấm dứt, sau đó hắn giúp nàng lau khô thân thể, giúp nàng mặc vào áo ngủ sa mỏng gợi cảm không biết từ chỗ nào biến ra, làm cho nàng ngoài mặt đỏ lựng, trong lòng càng xấu hổ đến hoàn toàn nói không ra lời.
Hắn giúp nàng hong khô tóc, động tác ôn nhu cẩn thận, nhưng đến mình lại làm thô lỗ tùy tiện, khiến nàng nhịn không được đưa tay đoạt lấy máy sấy trên tay hắn, giúp hắn hong khô tóc.
Hắn nhếch miệng mỉm cười, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trên nắp bồn cầu, không chuyển mắt nhìn nàng, làm cho nàng giúp hắn sấy tóc nhưng đầu tóc hắn vẫn còn ẩm ướt.
" Em còn nhớ đã nói muốn tạ lễ anh sao không?" Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Nàng trừng mắt nhìn, nhớ tới đoạn đối thoại lúc trước hai người trên xe, mặt không tự chủ được lại đỏ lên, không chống đỡ nổi nên chẳng nói gì mà nhìn hắn.
Hắn đem máy sấy lấy ra khỏi tay nàng, đứng lên cầm tay nàng, kéo vào phòng ngủ, đi đến bên giường.
" Chờ một chút." Nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng yên giữ chặt tay hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía nàng.
" Anh không có khả năng còn muốn......" Vừa rồi hắn đều phải hai lần với nàng, hắn không có khả năng còn muốn nữa đi? (Sia: Sao tỷ còn phải hỏi nhỉ, Dược ca cái gì cũng hơn người mà >.^)
" Còn muốn cái gì?" Vẻ mặt hắn tà mị cười, ái muội cúi người xuống hỏi nàng.
Nàng trừng mắt, sắc mặt ửng hồng.
" Đến đây đi." Hắn lại lần nữa đem nàng kéo về phía giường, tâm tình vui vẻ chuẩn bị nhận tạ lễ của nàng. Xem ra đêm nay, đêm đặc biệt dài lâu......
(Sia: Cuối cùng cũng xong chương nè, ôi Dược ca ơi …>o
Tác giả :
Kim Huyên