Lão Tứ Là Thiên Tài
Chương 10
" Vị Ương."
Nghe thấy từ phía sau có người gọi, Lăng Vị Ương dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy Chu Mĩ Nha chạy chậm lại bước về phía nàng.
Nàng sửng sốt một chút, có nghĩ ngợi một tị.
Từ lần đến nhà nàng thăm bệnh trước tới nay, quan hệ của họ không biết bởi vì xấu hổ hay là sao đã càng lúc càng xa, ngoài công việc ra hình như bọn họ không có cùng nói chuyện với nhau. Không biết lúc này chị ấy đột nhiên tìm nàng là vì chuyện gì?
" Em phải về nhà sao?" Chu Mĩ Nha đứng ở trước mặt nàng hỏi.
" Vâng." Nàng gật đầu nói.
" Buổi tối có hẹn cùng với bạn trai không?"
" Không có. Buổi tối nay hắn có việc." Tuy rằng không hiểu chị tại sao đột nhiên hỏi như vậy, Lăng Vị Ương vẫn thành thật trả lời.
" Thật tốt quá, như vậy em là có thể cùng chị đi ăn cơm." Chu Mĩ Nha tươi cười rạng rỡ nói với nàng.
Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, không xác định rõ hỏi lại chị. "Ăn cơm?"
" Kỳ thật chị vẫn muốn tìm cơ hội mời em ăn cơm." Chu Mĩ Nha nói.
" Vì sao?" Nàng không hiểu hỏi.
" Chính là chuyện lần trước nha, chị vẫn tìm cơ hội tốt nói lời xin lỗi với em." Chu Mĩ Nha mang theo một chút ngập ngùng, nhìn nàng mỉm cười nói.
" Chuyện lần trước nào?" Chị càng giải thích, Lăng Vị Ương càng cảm thấy mờ mịt.
" Chính là mấy hôm trước chị đến nhà em thăm bệnh, chị có nói một ít lời không nên nói với em cùng bạn trai em, thật sự cảm thấy thực có lỗi."
Hóa ra là chuyện này nha. Lăng Vị Ương chợt hiểu ra, lắc đầu nói: "Em đều đã quên, chị cũng đừng nghĩ nhiều như vậy."
" Nhưng chị còn cảm thấy thực có lỗi, cho nên buổi tối cho chị mời em ăn bữa cơm, em nhận lời được không?"
" Không cần như vậy, Mĩ Nha." Nàng lắc đầu nói.
" Làm ơn. Bây giờ chị xấu hổ đến sắp không có mặt mũi nào đối mặt với em, em không cho chị mời bữa cơm này, vãn hồi tình cảm chúng ta thì chị sẽ vẫn để ý đến lúc chết. Cùng chị ăn bữa cơm được không, Vị Ương? Làm ơn." Chu Mĩ Nha hai tay nắm lại như đang cầu nguyện.
Lăng Vị Ương do dự nhìn chị, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Tử Dược muốn nàng cách xa Chu Mĩ Nha một chút.
Trí nhớ tồi quá, sao vào lúc này mới nhớ tới đây?
Tuy rằng nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Chu Mĩ Nha sẽ có suy tính nguy hiểm gì, nhưng Hạ Tử Dược cũng không phải một kẻ chuyên bịa đặt, nhàn rỗi liền sinh sự từ việc không có đâu, hơn nữa sau đó hắn không chỉ một lần hỏi nàng chuyện này, cảm giác thực quỷ dị đi.
" Lần khác được không?" Nàng lại do dự một chút mới mở miệng nói, "Buổi tối em có một số việc bận."
" Em không phải nói đêm nay không có hẹn sao? Còn có chuyện gì?"
" Trong nhà có chút bừa bộn, em muốn nhân lúc đêm nay rảnh thì quét dọn một chút." Nàng nhất thời chỉ có thể lấy tạm cớ này.
" Chị còn tưởng chuyện gì lớn chứ. Muốn dọn dẹp thì lúc nào chẳng được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa đều được nha, cũng không phải chỉ hôm nay mới có thể." Nói xong, Chu Mĩ Nha một phen ôm lấy cánh tay nàng, trực tiếp lôi kéo nàng đi lên phía trước.
" Mĩ Nha, em......"
" Không được nói không." Chu Mĩ Nha đánh gãy lời nàng, chân không dừng bước lôi kéo nàng đi, miệng cũng tiếp tục nói: "Chị biết một nhà hàng rất tuyệt, bảo đảm em ăn xong sẽ khen không dứt miệng, sẽ cảm thấy lần này đi không tệ. Về sau em cũng có thể mang bạn trai em cùng đi ăn vẫn hợp, cho nên không cần cự tuyệt chị."
" Kia...... Đợi em gọi điện thoại một lát được không?" Biết cự tuyệt không được, Lăng Vị Ương đành phải thỏa hiệp.
" Gọi cho bạn trai của em sao? Lên xe rồi gọi cũng được."
Bởi vì Chu Mĩ Nha trực tiếp kéo nàng đến ven đường, cho nên Lăng Vị Ương nghĩ đến chị sẽ gọi xe tắc xi, không dự đoán được đứng ở trước mặt các nàng lại là xe của Liễu Đại Quyền.
" Liễu Đại Quyền?" Nàng lập tức khiếp sợ, kinh ngạc không tự chủ được bật thốt lên.
" Anh ấy cùng chị đều muốn tạ lỗi với em. Đến đây, lên xe đi." Chu Mĩ Nha mở giúp nàng cửa sau xe.
Lăng Vị Ương đột nhiên có cảm giác bất an không yên, cảm thấy chính mình đi có thể sẽ lành ít dữ nhiều, không khỏi có chút khiếp đảm bước lui lại.
" Mĩ Nha, em......" Nàng muốn lui bước, lại đột nhiên bị Chu Mĩ Nha giữ lấy khuỷu tay, ngay sau đó ở lưng có một lực đẩy nàng đến phía trước rồi đẩy nàng ngồi vào bên trong xe.
Nàng quá mức kinh ngạc mà không kịp phản ứng lại, chờ khi hoàn hồn thì đã bị Chu Mĩ Nha theo sau ngồi chen vào trong xe.
Cửa xe "Phanh" một tiếng khá lớn, nhấn chân ga, xe chạy nhanh trên đường, nàng cứ như vậy bị "Kèm hai bên".
Hiện tại làm sao bây giờ? Lăng Vị Ương hỏi chính mình, đồng thời cố gắng không thể hiện tình cảm, dấu diếm vẻ thất kinh hay sợ hãi của nàng.
Trời ạ, hai người kia rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ sẽ không phải muốn bắt cóc nàng, sau đó đe dọa Hạ Tử Dược để vơ vét tài sản đi?
Nhưng bọn họ hình như không biết Hạ Tử Dược là người có tiền mà? Cho nên bọn họ rốt cuộc muốn làm sao? Cho nàng một đòn hiểm độc? Hăm dọa, bịt miệng nàng? Cưỡng gian trước, bức hôn sau?
Cái ý tưởng cuối cùng làm cả người nàng đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa không hét ra tiếng, vừa đúng lúc nhịn xuống.
Không! Sẽ không, nàng nhanh chóng nói cho chính mình. Bọn họ hẳn là rõ cá tính của nàng, cho dù có muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng cũng tuyệt không chấp nhận chuyện như vậy mà sẽ kháng cự lại. (Sia: tỷ tưởng tượng quá nhìu rùi đó ^^)
Bên trong xe im lặng dị thường, ba người đều có nhiều tâm sự riêng, tới khi đến nhà hàng thì Chu Mĩ Nha kéo nàng xuống xe, để Liễu Đại Quyền lái xe đi tìm chỗ đỗ xe.
Nhìn nhà hàng trước mặt, Lăng Vị Ương không nghĩ đến đây, ngây ra như phỗng đã không biết nên có ý nghĩ gì nữa.
Sau đó, bọn họ thật sự tiến vào nhà hàng gọi món ăn rồi ăn cơm, không khí mặc dù có hơi mất tự nhiên và xấu hổ, cũng không ảnh hưởng mọi người nhiều.
Cho nên bọn họ thật sự không có ác ý, hoàn toàn là Hạ Tử Dược suy nghĩ nhiều quá?
Lăng Vị Ương mới nghĩ như vậy mà thôi, Chu Mĩ Nha ngồi ở bên cạnh nàng, liền đột nhiên cầm chặt tay nàng, khiến nàng bất ngờ tim cũng đập nhanh hơn.
" Vị Ương, van xin em!"
Cái gì - cái gì - cái gì? Đây là chuyện gì đang xảy ra?
" Mĩ Nha, chị làm cái gì vậy? Chị van cầu em cái gì?" Vẻ mặt nàng giật mình hỏi.
" Cầu xin em tha thứ chúng ta, buông tha cho chúng ta đi!" Chu Mĩ Nha kích động cầm nhanh lấy tay nàng nói.
Lăng Vị Ương cảm thấy lạ kỳ, không hiểu chị ấy đang nói cái gì, nàng hoàn toàn muốn làm rõ nó.
Nàng ngẩng đầu nhìn đến người ngồi cùng bàn còn lại là Liễu Đại Quyền ngồi đối diện Mĩ Nha, hy vọng hắn có thể giúp nàng giải thích việc này, nhưng anh ta vừa thấy nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức đem hai tay dán chặt mặt bàn, cúi đầu xuống thấp đập mặt bàn một tiếng "Khấu".
" Thực xin lỗi, van cầu em." Hắn khẩn thiết cầu xin.
Lăng Vị Ương cứng họng nhìn hai người này, thật như là trời tối tắt đèn nhìn không được rõ ràng.
" Hai người trước tiên đừng như vậy, hãy nói rõ đã, em căn bản là không biết hai người đang nói cái gì nha?" Nàng nhíu mày nói, trên mặt có biểu tình mờ mịt.
" Em không biết?" Chu Mĩ Nha không chuyển mắt nhìn nàng, coi như muốn nhìn rõ ràng nàng nói thật hay nói dối.
" Không biết." Lăng Vị Ương không tránh nhìn lại chị.
Tựa hồ xác định nàng không có nói dối, Chu Mĩ Nha ngược lại có chút việc không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Liễu Đại Quyền, giống như đang hỏi hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Liễu Đại Quyền nhanh nhăn mày, do dự trong chốc lát, rồi mới cúi đầu vừa nói: "Chuyện này hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược tiên sinh, có gì em mời hắn nói cho được không? Bởi vì chúng ta thật sự là xấu hổ đến nỗi khó mở miệng. Thực xin lỗi, em hãy tha thứ cho chúng ta, chúng ta về sau không bao giờ sẽ ra oai bêu xấu hay làm loại chuyện này nữa, thực xin lỗi."
" Thực xin lỗi." Chu Mĩ Nha cũng cúi đầu xin lỗi.
Lăng Vị Ương nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trên mặt hiện dấu chấm hỏi.
Hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược, mà nàng lại hoàn toàn chẳng hiểu chẳng biết gì?
Rốt cuộc là chuyện gì nha?
Đại khái là Lăng Vị Ương đợi hắn về hỏi nhưng ngủ quên mất, Hạ Tử Dược nhiệt tình đánh thức làm nàng rên rỉ tỉnh lại, lập tức đã bị hắn cuốn vào trong kích tình cuồng dã, lâu sau mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
" Anh đã về." Dạo này, đây thường là câu đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn, luôn là những lời này.
Công việc Hạ Tử Dược tự do không giống với nàng làm việc từ chín giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, thời gian đi làm của hắn luôn không nhất định, hơn nữa khi gặp được linh cảm mạnh xuất hiện, thì thường xuyên quên về nhà ngủ cũng là chuyện bình thường - đây là Trác Tuyệt Phong nói.
Nhưng sau khi nàng đến sống cùng hắn, tình hình này thật ra còn không có chạm mặt qua, chỉ quá vài lần giống hôm nay về muộn như vậy vì có người chạy tới tìm hắn họp bàn, trưng cầu ý kiến hay ý tưởng sáng tạo, hắn mới không thể không để nàng một mình lên lầu về nhà.
Mà nếu hắn về trễ hơn nàng, khi hắn mở cửa vào nhà, nàng có thói quen thường nói với hắn một câu như vậy "Anh đã về", tiếp theo hắn sẽ mặt mày hớn hở đáp lại nàng "Anh về rồi đây", sau đó hôn nàng, nàng cũng vui vẻ cười theo hắn.
" Anh về rồi đây." Nói xong hắn cúi đầu hôn nàng, nàng quả thực mỉm cười thỏa mãn.
" Mấy giờ rồi?" Nàng ôn nhu hỏi hắn.
" Một giờ đêm." Hắn đáp, sau đó lại hôn nàng một cái. "Thật có lỗi đã đánh thức em."
" Anh cũng không cảm thấy thật có lỗi một chút nào đâu." Nàng cười như không cười tà mị nói hắn.
" Đúng." Hắn lập tức nhếch miệng thừa nhận.
Nàng đảo cặp mắt, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
" Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy." Hắn lại hôn nàng một cái, tay chuẩn bị tắt đèn ngủ đầu giường thì bị nàng ngăn cản.
" Chờ một chút, em có vài vấn đề muốn hỏi anh." Nàng ngồi dậy.
" Vấn đề gì?" Hắn chờ nàng ngồi dậy, đem nàng ôm trước ngực, hai tay vây quanh nàng hỏi.
" Anh làm gì với Liễu Đại Quyền và Chu Mĩ Nha thế, khiến cho bọn họ chạy tới xin em tha thứ?" Nàng quay đầu hỏi hắn, để tự mình có thể thấy biểu tình trên mặt hắn.
" Bọn họ chạy tới cầu xin em?" Miệng hắn toác ra cười, vẻ mặt giống như có chút châm chọc.
" Ừ."
" Thật đúng là lúc thì nói xấu, lúc lại xu nịnh nha." Lúc này rõ ràng chính là châm chọc.
" Anh rốt cuộc làm gì bọn họ?" Nàng thật sự tò mò muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là hắn làm gì đó mới có thể làm cho hai người phản ứng thế này.
Nam nhân này khi biết rõ có người sẽ gây nguy hiểm cho nàng, tuyệt không chỉ ra tiếng cảnh cáo, muốn nhắc nàng tự mình cẩn thận một chút mà thôi, nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng.
" Còn nữa, vì sao bọn họ yêu cầu em tha thứ bọn họ? Bọn họ có làm chuyện gì có lỗi với em sao?" Nàng hỏi lại, vẫn nghĩ không ra chính mình rốt cuộc quên cái gì hay chuyện nên biết lại không biết.
" Em nha, thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thật quá hiền lành." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hồng hồng của nàng, có chút thở dài nói.
Nàng không thể phủ nhận.
" Trước khi anh trả lời vấn đề này, nói cho anh biết em có nghĩ tới nghỉ công việc hiện tại hay không, chuyên tâm làm nhàn thê lương mẫu (mẹ hiền vợ đảm ^^) của anh?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.
" Anh hy vọng sau khi kết hôn em ở nhà làm bà chủ gia đình sao?" Nàng nhìn kỹ hắn, không đáp mà hỏi lại.
" Anh không có hy vọng chuyện này, mà chỉ cần em cảm thấy khoái hoạt, cao hứng là tốt rồi, anh sẽ không can thiệp quyết định của em." Hắn nhẹ nhàng mà trầm giọng, nói cho nàng.
" Một khi đã như vậy, vì sao đột nhiên hỏi em vấn đề này?" Nàng thấy khó hiểu.
" Bởi vì nếu em còn muốn tiếp tục làm ở công ty hiện tại này, anh cho rằng em không biết có vẻ tốt hơn, dù sao em mỗi ngày đều phải đối mặt hai người kia." Lời hắn chân thật, thành khẩn nói nàng.
" Anh nói như vậy muốn em làm cách nào hết hiếu kỳ?"
" Rất đơn giản, bởi vì em không muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác. Mà việc này mặc dù có liên quan tới em, nhưng lại là chuyện riêng tư quan trọng hơn với hai người kia đến độ không thể cho ai biết." Miệng hắn nhếch lên mỉm cười nói.
" Nếu bọn họ không thể cho ai biết chuyện riêng tư ấy, anh sao lại biết?"
" Có tiền có thể hô phong hoán vũ, kêu ma gọi quỷ." Hắn tiếp tục mỉm cười, bộ dáng xem ra có chút xấu xa, lại có chút trào phúng. (Sia: Vâng, em bít Dược ca nhìu xiền rùi ạ >_<)
Lăng Vị Ương lại lần nữa không chống đỡ nổi chẳng thốt nên lời.
Nhưng hắn thật sự hiểu nàng, biết nàng đối với chuyện riêng tư của người khác luôn giữ thái độ phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, cho dù có người nói thì nàng cũng không muốn hóng chuyện, sao có thể tò mò đi bới móc đâu?
Chuyện cũng không thể cho ai biết, chính là không nghĩ để cho người khác biết. Nàng cũng có nhiều bí mật không thể để ai biết, dĩ nhiên trong lòng nàng đồng cảm, hiểu được điểu này.
" Một khi đã như thế, vậy đừng nói nữa." Nàng suy sụp buông tha.
" Em chỉ cần biết rằng không nên có mưu mô hại người, nhưng cũng không thể không tự đề phòng người khác là tốt rồi, chuyện của hai người họ đều giao cho anh là ổn thỏa, anh tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào khi dễ em, thương tổn em." Hắn hôn nàng, ôn nhu cam đoan.
Lăng Vị Ương nhìn lên mặt hắn đầy thâm tình cùng ôn nhu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào mềm mại dần dần lan tràn tới toàn thân, cảm giác nỗi lo lắng tự trong lòng thoát ra biến đâu mất.
Nàng kìm lòng không được bỗng nhiên ở trong lòng hắn xoay người lại mặt đối mặt cùng hắn, hai tay đưa ra ôm thân thể rắn chắc của hắn, khuôn mặt cũng dán trước ngực, ngoan ngoãn trong lòng hắn.
" Làm sao vậy?" Hắn xem nàng thình lình hành động như trẻ con cảm thấy có chút khó hiểu, lại cười tươi hơn.
" Em thật đang cao hứng." Nàng bỗng nhiên thốt nên lời.
" Cao hứng cái gì?"
" Có thể cùng anh kết lại duyên tình."
" Chỉ cao hứng thôi sao?" Miệng hắn nhếch cao lên chút.
" Cao hứng, vui vẻ, may mắn. Vì có thể yêu thương anh, cũng vì anh nguyện yêu em, em thật sự không biết nên cảm tạ trời xanh, hay là nên cảm tạ anh."
" Đương nhiên là cảm tạ anh." Hắn dõng dạc nói tiếp, làm nàng ngăn không được cười nhẹ ra tiếng.
" Cám ơn anh yêu em." Nàng nói.
" Không khách khí."
" Cũng cám ơn anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, nào là lấy em trai ra uy hiếp em, làm em không cách nào khác chỉ có thể ngây ngốc trúng kế, cho anh tùy nghi xử lý." Nàng vừa cười vừa nói, chính là muốn hắn xấu hổ một chút, không dự đoán được hắn lại vẫn có thể nói tiếp –
" Không khách khí." Ngữ khí hắn mang vẻ đương nhiên.
Nàng lại nở nụ cười, nam nhân này thật sự có da mặt quá dày nha.
Nhưng là người như thế, hắn tài năng sống được và làm theo ý mình, tự do tự tại như vậy không phải sao? Trọng điểm là hắn cũng có như ngày hôm nay.
" Đừng cười, nên ngủ đi, em ngày mai không phải còn muốn đi làm sao?" Nói xong, hắn nhẹ nhàng mà gỡ nàng ra, giơ tay tắt đèn ở đầu giường. Hắn nằm yên xuống mới lại đem nàng ôm vào trong lòng. “Ngủ đi."
" Ân." Ôm hắn, nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
*****
" Vị Uơng, em yêu……"
" Ân?"
Trong lúc ngủ mơ, Lăng Vị Ương hình như nghe thấy có người gọi nàng, nàng vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng lên tiếng, cảm thấy thanh âm kia còn nói thêm gì đó, nàng lại không nghe cẩn thận. Nàng buồn ngủ cực kỳ mà nằm trên chiếc giường mềm mại, làm cho nàng lại nhanh chóng chìm vào trong giấc mơ.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng cảm thấy mệt mỏi, không giống như vừa ăn no đã ngủ, ngược lại như là ngủ mới ít lâu đã đột nhiên bị đánh thức. Nhưng phóng mắt nhìn bốn phía cũng đều là một mảnh yên tĩnh.
Không có người đánh thức nàng nha, vì sao nàng vẫn cảm thấy còn ngủ không đủ? Cảm thấy mệt mỏi dã dời?
Miễn cưỡng nằm ở trên giường, nàng nhắm mắt lại nghĩ về vấn đề này, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cùng Hạ Tử Dược cho tới nửa đêm…… Nhất định là nguyên nhân này mới có thể làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, như là ngủ không no giấc.
Về sau nàng nên nhớ kỹ, không thể cứ tiếp tục như vậy.
Tưởng có thể tiếp tục ngủ ngon nha, đáng tiếc không được, nàng cũng nên rời giường chuẩn bị đi làm.
Hiện tại mấy giờ rồi? Không có nghe chuông đồng hồ báo thức vang lên, hẳn là còn sớm đi? Hay nói cách khác chắc nàng chỉ ngủ bốn, năm tiếng mà thôi, đương nhiên sẽ mệt nha.
Thở ra một hơi thật sâu, nàng bắt chính mình mở to mắt, ngồi dậy trên giường, sau đó nàng bỗng nhiên phát hiện người ngủ bên cạnh nàng không thấy đâu.
Hắn đã rời giường? Tại sao lại sớm thế? Hắn rõ ràng ngủ ít hơn nàng, như thế nào sớm như vậy liền rời giường đâu? Sẽ là vì chuyện gì?
Mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, nàng nghiêng người xuống giường, tầm mắt tự nhiên hướng đến chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đang nhìn con số hiện lên trên màn hình, nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời bị dọa ngây ngốc cả người.
Nàng nhanh chóng đưa tay đem đồng hồ báo thức đến trước mắt xem lại cẩn thận, chỉ thấy đúng con số kia hiện lên. Đồng hồ thật hiện số 12:03.
Là Hạ Tử Dược giỡn chơi trêu đùa nàng sao? Hay hiện tại thật là hơn mười hai giờ trưa? Nàng không có khả năng ngủ thẳng một mạch đến mười hai giờ giữa trưa còn cảm thấy mệt nha?
Nàng vội vàng đem đồng hồ báo thức trở lại đầu giường, mặc quần áo vào, chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ bên ngoài này.
Mười hai giờ năm phút, nàng không nhìn lầm, cho dù nàng thực sự nhìn lầm thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời chính giữa ngày sáng ngời cũng chứng minh hiện tại đúng đang giữa trưa.
Tại sao có thể như vậy đây? Nàng làm sao có thể ngủ như vậy, người cũng không phải bị hóa thành heo chứ?
Nàng kiệt sức mà khóc không ra nước mắt, khi đó cửa phát ra một tiếng “Khách" rồi mở ra. Nàng quay đầu nhìn chỉ thấy Hạ Tử Dược mang theo một cái túi giấy đi vào trong nhà, thấy nàng liền mỉm cười.
" Em tỉnh rồi." Hắn nói.
" Có phải anh tắt đồng hồ báo thức của em đi hay không?" Nàng nhịn không được nhíu mày hỏi hắn.
" Là anh tắt đi, bởi vì nó đánh thức anh, nhưng em vẫn không tỉnh dậy." Hắn đóng cửa nhà, đi đến trước mặt nàng, đưa tay dò xét độ ấm cái trán của nàng, vẻ mặt lo lắng ngóng nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
" Vì sao hỏi như vậy?" Lăng Vị Ương trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn.
" Bởi vì em thoạt nhìn mệt chết đi, mà buổi sáng không chỉ có đồng hồ báo thức kêu, cả anh cũng gọi mà em vẫn không tỉnh." Lông mày hắn nhanh nhăn lại, nói. “Như thế này thì ăn xong cơm trưa, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám."
" Làm chi đi bệnh viện? Em cũng không có bệnh gì." Nàng sợ run một chút, vội vàng mở miệng nói.
" Không có việc gì sao mê man kêu không tỉnh dậy?" Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.
Lăng Vị Ương không chống đỡ nỗi chẳng nói gì, bởi vì nàng cũng hiểu được chính mình hình như có điểm là lạ, nhưng còn không biết được là ở đâu quái lạ.
Nhưng chẳng hiểu chẳng rõ như vậy đi khám bác sĩ, thế phải khám khoa nào nha? Hơn nữa bác sĩ nếu hỏi nàng làm sao, nàng cũng trả lời không biết, như vậy thật sự không ổn.
" Để em nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai nếu còn cảm thấy là lạ thì đi khám được không?" Nàng ôm lấy cánh tay hắn, đến bên cạnh người hắn làm nũng nói.
" Không được." Hắn nghiêm chỉnh cự tuyệt.
" Nhưng em ngay cả chính mình tại sao không thoải mái cũng không biết, đi bệnh viện anh muốn em đến khoa nào khám?" Nàng bĩu môi nói.
" Trước tiên kiểm tra qua một lượt, xác định vấn đề ở đâu thì đi khám khoa ấy." Hắn không chút do dự đáp.
Lăng Vị Ương ngây người ngẩn ngơ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn. “Anh bình thường không phải ngay cả bệnh viện đều không đi, sao biết mấy việc này?"
" Vì em, còn có chuyện gì làm khó được anh? Anh sẽ cho em biến thành một tình nhân vô địch." Hắn thâm tình chân thành nói với nàng.
Nàng không tự chủ được mặt đỏ lên, nhẹ nhàng mở to mắt liếc hắn một cái. Hắn không e lệ, nhưng nàng cũng không phải không biết xấu hổ.
" Ăn cơm đi. Mấy người dưới lầu có hảo tâm gọi hai phần cơm hộp cho chúng ta, em xanh xao thế nếu không muốn ăn thì đừng ăn, chúng ta ra ngoài ăn cũng được." Hắn đưa tay để túi lên chiếc bàn trong phòng khách, đem hai phần cơm hộp ra khỏi túi rồi mở cho nàng xem.
Lăng Vị Ương tiến lên vài bước, mùi đồ ăn đột nhiên xông vào mũi, nàng đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, lúc đó cũng nôn khan ra.
" Nôn!"
" Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Hạ Tử Dược bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng.
Lăng Vị Ương muốn lắc đầu, nhưng một trận buồn nôn khác càng trào lên tận cổ khiến nàng phản xạ liền che miệng lại, đẩy hắn ra, xoay người chạy vội đến WC.
" Nôn! Nôn!" Nàng ôm bồn cầu nôn như điên, đem tất cả cái gì còn sót lại phun ra hết, mới cảm thấy hình như tốt hơn một chút, mặc dù toàn thân vô lực như trước.
" Em yêu?"
Nghe thấy thanh âm của hắn, nàng quay đầu nhìn lại, vốn định mỉm cười với hắn để cho hắn biết mình vẫn ổn, không biết ngược lại bị sắc mặt hắn tái nhợt lo lắng dọa nàng tim đập nhanh hơn.
" Anh sao thế này? Làm sao không thoải mái?" Mặc dù chẳng còn mấy sức lực, nàng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người hắn, đỡ lấy hắn sốt ruột hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, thoạt nhìn có điểm bị dọa ngây cả người.
" Những lời này anh hỏi em mới đúng, em sao lại thế này? Vì sao nôn? Tại sao không khỏe?" Hắn đột nhiên hoàn hồn, một tay khẩn trương nâng cánh tay của nàng còn tay kia đặt nhẹ lên lưng nàng, mặt trắng không còn chút máu vẫn nhìn chằm chằm nàng hỏi, âm điệu không tự giác run run.
" Em không sao." Nàng yếu ớt cười.
" Không có việc gì sao nôn như vậy?" Hắn tức giận nói, tiếp theo đột nhiên xoay người, đưa tay bế lấy nàng.
" A!" Nàng kêu sợ hãi một tiếng, phát hiện hắn bế nàng về phía cửa nhà, nàng vội vàng mở miệng kêu lên: “Anh muốn làm chi, Tử Dược? Em trên người đang mặc áo ngủ, ngay cả nội y cũng chưa mặc nha." Nàng không thể không nhắc nhở hắn.
Người hắn cứng đờ, bước chân đột nhiên dừng lại.
" Anh muốn đưa em đi bệnh viện, tốt xấu gì cũng để em thay quần áo trước đã." Nàng thở dài nói, đột nhiên lạ kì không hiểu sao lại muốn cười. “Anh nhanh để em xuống, em thật sự không có việc gì, hơn nữa……" Nàng dừng một chút, có tị không xác định rõ, nói: “Em hình như biết cơ thể em có vấn đề gì rồi."
" Vấn đề gì?" Hắn xoay người, đổi hướng bế nàng về phía phòng ngủ.
" Em hình như có thai." Nàng do dự nói.
Hắn lại lần nữa dừng chân bước, nhanh chóng cúi đầu, hai mắt vì khiếp sợ mà mở to, vì kinh hỉ mà lòe lòe sáng lên, cùng hắn mặt tái nhợt trở thành đối lập nhau rõ ràng.
" Em nói cái gì?" Hắn không chuyển mắt nhanh nhìn chằm chằm nàng, khàn khàn hỏi, sợ chính mình nghe lầm.
" Điều này chỉ là em đoán, trước tiên anh không nên ôm quá nhiều hy vọng, em sợ anh sẽ thất vọng." Nàng nhìn hắn, có chút ngượng ngùng ôn nhu nói.
Không hiểu được sao cảm thấy mỏi mệt, ngửi được mùi thức ăn liền buồn nôn, hơn nữa ngày ấy theo kì…… Nếu nàng đoán cũng đại khái tám chín phần mười chắc đúng thế.
" Em vĩnh viễn sẽ không làm anh thất vọng." Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
" Cho dù không mang thai cũng vậy?" Nàng hỏi hắn.
" Cho dù không mang thai cũng như thế." Hắn cố định gật đầu.
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy anh còn thất thần làm chi? Mau ôm em trở về phòng thay quần áo, chúng ta không phải muốn đi bệnh viện sao?"
" Tuân mệnh, em yêu." Hắn nhếch miệng nói, bước chân đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hẳn, ôm nàng đi vào phòng ngủ.
Xem ra, bọn họ không cần phiền não đau đầu chẳng biết khám khoa nào, tìm khoa phụ sản là được rồi!
Ha ha ha ha a……
Nghe thấy từ phía sau có người gọi, Lăng Vị Ương dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy Chu Mĩ Nha chạy chậm lại bước về phía nàng.
Nàng sửng sốt một chút, có nghĩ ngợi một tị.
Từ lần đến nhà nàng thăm bệnh trước tới nay, quan hệ của họ không biết bởi vì xấu hổ hay là sao đã càng lúc càng xa, ngoài công việc ra hình như bọn họ không có cùng nói chuyện với nhau. Không biết lúc này chị ấy đột nhiên tìm nàng là vì chuyện gì?
" Em phải về nhà sao?" Chu Mĩ Nha đứng ở trước mặt nàng hỏi.
" Vâng." Nàng gật đầu nói.
" Buổi tối có hẹn cùng với bạn trai không?"
" Không có. Buổi tối nay hắn có việc." Tuy rằng không hiểu chị tại sao đột nhiên hỏi như vậy, Lăng Vị Ương vẫn thành thật trả lời.
" Thật tốt quá, như vậy em là có thể cùng chị đi ăn cơm." Chu Mĩ Nha tươi cười rạng rỡ nói với nàng.
Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, không xác định rõ hỏi lại chị. "Ăn cơm?"
" Kỳ thật chị vẫn muốn tìm cơ hội mời em ăn cơm." Chu Mĩ Nha nói.
" Vì sao?" Nàng không hiểu hỏi.
" Chính là chuyện lần trước nha, chị vẫn tìm cơ hội tốt nói lời xin lỗi với em." Chu Mĩ Nha mang theo một chút ngập ngùng, nhìn nàng mỉm cười nói.
" Chuyện lần trước nào?" Chị càng giải thích, Lăng Vị Ương càng cảm thấy mờ mịt.
" Chính là mấy hôm trước chị đến nhà em thăm bệnh, chị có nói một ít lời không nên nói với em cùng bạn trai em, thật sự cảm thấy thực có lỗi."
Hóa ra là chuyện này nha. Lăng Vị Ương chợt hiểu ra, lắc đầu nói: "Em đều đã quên, chị cũng đừng nghĩ nhiều như vậy."
" Nhưng chị còn cảm thấy thực có lỗi, cho nên buổi tối cho chị mời em ăn bữa cơm, em nhận lời được không?"
" Không cần như vậy, Mĩ Nha." Nàng lắc đầu nói.
" Làm ơn. Bây giờ chị xấu hổ đến sắp không có mặt mũi nào đối mặt với em, em không cho chị mời bữa cơm này, vãn hồi tình cảm chúng ta thì chị sẽ vẫn để ý đến lúc chết. Cùng chị ăn bữa cơm được không, Vị Ương? Làm ơn." Chu Mĩ Nha hai tay nắm lại như đang cầu nguyện.
Lăng Vị Ương do dự nhìn chị, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Tử Dược muốn nàng cách xa Chu Mĩ Nha một chút.
Trí nhớ tồi quá, sao vào lúc này mới nhớ tới đây?
Tuy rằng nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Chu Mĩ Nha sẽ có suy tính nguy hiểm gì, nhưng Hạ Tử Dược cũng không phải một kẻ chuyên bịa đặt, nhàn rỗi liền sinh sự từ việc không có đâu, hơn nữa sau đó hắn không chỉ một lần hỏi nàng chuyện này, cảm giác thực quỷ dị đi.
" Lần khác được không?" Nàng lại do dự một chút mới mở miệng nói, "Buổi tối em có một số việc bận."
" Em không phải nói đêm nay không có hẹn sao? Còn có chuyện gì?"
" Trong nhà có chút bừa bộn, em muốn nhân lúc đêm nay rảnh thì quét dọn một chút." Nàng nhất thời chỉ có thể lấy tạm cớ này.
" Chị còn tưởng chuyện gì lớn chứ. Muốn dọn dẹp thì lúc nào chẳng được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa đều được nha, cũng không phải chỉ hôm nay mới có thể." Nói xong, Chu Mĩ Nha một phen ôm lấy cánh tay nàng, trực tiếp lôi kéo nàng đi lên phía trước.
" Mĩ Nha, em......"
" Không được nói không." Chu Mĩ Nha đánh gãy lời nàng, chân không dừng bước lôi kéo nàng đi, miệng cũng tiếp tục nói: "Chị biết một nhà hàng rất tuyệt, bảo đảm em ăn xong sẽ khen không dứt miệng, sẽ cảm thấy lần này đi không tệ. Về sau em cũng có thể mang bạn trai em cùng đi ăn vẫn hợp, cho nên không cần cự tuyệt chị."
" Kia...... Đợi em gọi điện thoại một lát được không?" Biết cự tuyệt không được, Lăng Vị Ương đành phải thỏa hiệp.
" Gọi cho bạn trai của em sao? Lên xe rồi gọi cũng được."
Bởi vì Chu Mĩ Nha trực tiếp kéo nàng đến ven đường, cho nên Lăng Vị Ương nghĩ đến chị sẽ gọi xe tắc xi, không dự đoán được đứng ở trước mặt các nàng lại là xe của Liễu Đại Quyền.
" Liễu Đại Quyền?" Nàng lập tức khiếp sợ, kinh ngạc không tự chủ được bật thốt lên.
" Anh ấy cùng chị đều muốn tạ lỗi với em. Đến đây, lên xe đi." Chu Mĩ Nha mở giúp nàng cửa sau xe.
Lăng Vị Ương đột nhiên có cảm giác bất an không yên, cảm thấy chính mình đi có thể sẽ lành ít dữ nhiều, không khỏi có chút khiếp đảm bước lui lại.
" Mĩ Nha, em......" Nàng muốn lui bước, lại đột nhiên bị Chu Mĩ Nha giữ lấy khuỷu tay, ngay sau đó ở lưng có một lực đẩy nàng đến phía trước rồi đẩy nàng ngồi vào bên trong xe.
Nàng quá mức kinh ngạc mà không kịp phản ứng lại, chờ khi hoàn hồn thì đã bị Chu Mĩ Nha theo sau ngồi chen vào trong xe.
Cửa xe "Phanh" một tiếng khá lớn, nhấn chân ga, xe chạy nhanh trên đường, nàng cứ như vậy bị "Kèm hai bên".
Hiện tại làm sao bây giờ? Lăng Vị Ương hỏi chính mình, đồng thời cố gắng không thể hiện tình cảm, dấu diếm vẻ thất kinh hay sợ hãi của nàng.
Trời ạ, hai người kia rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ sẽ không phải muốn bắt cóc nàng, sau đó đe dọa Hạ Tử Dược để vơ vét tài sản đi?
Nhưng bọn họ hình như không biết Hạ Tử Dược là người có tiền mà? Cho nên bọn họ rốt cuộc muốn làm sao? Cho nàng một đòn hiểm độc? Hăm dọa, bịt miệng nàng? Cưỡng gian trước, bức hôn sau?
Cái ý tưởng cuối cùng làm cả người nàng đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa không hét ra tiếng, vừa đúng lúc nhịn xuống.
Không! Sẽ không, nàng nhanh chóng nói cho chính mình. Bọn họ hẳn là rõ cá tính của nàng, cho dù có muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng cũng tuyệt không chấp nhận chuyện như vậy mà sẽ kháng cự lại. (Sia: tỷ tưởng tượng quá nhìu rùi đó ^^)
Bên trong xe im lặng dị thường, ba người đều có nhiều tâm sự riêng, tới khi đến nhà hàng thì Chu Mĩ Nha kéo nàng xuống xe, để Liễu Đại Quyền lái xe đi tìm chỗ đỗ xe.
Nhìn nhà hàng trước mặt, Lăng Vị Ương không nghĩ đến đây, ngây ra như phỗng đã không biết nên có ý nghĩ gì nữa.
Sau đó, bọn họ thật sự tiến vào nhà hàng gọi món ăn rồi ăn cơm, không khí mặc dù có hơi mất tự nhiên và xấu hổ, cũng không ảnh hưởng mọi người nhiều.
Cho nên bọn họ thật sự không có ác ý, hoàn toàn là Hạ Tử Dược suy nghĩ nhiều quá?
Lăng Vị Ương mới nghĩ như vậy mà thôi, Chu Mĩ Nha ngồi ở bên cạnh nàng, liền đột nhiên cầm chặt tay nàng, khiến nàng bất ngờ tim cũng đập nhanh hơn.
" Vị Ương, van xin em!"
Cái gì - cái gì - cái gì? Đây là chuyện gì đang xảy ra?
" Mĩ Nha, chị làm cái gì vậy? Chị van cầu em cái gì?" Vẻ mặt nàng giật mình hỏi.
" Cầu xin em tha thứ chúng ta, buông tha cho chúng ta đi!" Chu Mĩ Nha kích động cầm nhanh lấy tay nàng nói.
Lăng Vị Ương cảm thấy lạ kỳ, không hiểu chị ấy đang nói cái gì, nàng hoàn toàn muốn làm rõ nó.
Nàng ngẩng đầu nhìn đến người ngồi cùng bàn còn lại là Liễu Đại Quyền ngồi đối diện Mĩ Nha, hy vọng hắn có thể giúp nàng giải thích việc này, nhưng anh ta vừa thấy nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức đem hai tay dán chặt mặt bàn, cúi đầu xuống thấp đập mặt bàn một tiếng "Khấu".
" Thực xin lỗi, van cầu em." Hắn khẩn thiết cầu xin.
Lăng Vị Ương cứng họng nhìn hai người này, thật như là trời tối tắt đèn nhìn không được rõ ràng.
" Hai người trước tiên đừng như vậy, hãy nói rõ đã, em căn bản là không biết hai người đang nói cái gì nha?" Nàng nhíu mày nói, trên mặt có biểu tình mờ mịt.
" Em không biết?" Chu Mĩ Nha không chuyển mắt nhìn nàng, coi như muốn nhìn rõ ràng nàng nói thật hay nói dối.
" Không biết." Lăng Vị Ương không tránh nhìn lại chị.
Tựa hồ xác định nàng không có nói dối, Chu Mĩ Nha ngược lại có chút việc không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Liễu Đại Quyền, giống như đang hỏi hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Liễu Đại Quyền nhanh nhăn mày, do dự trong chốc lát, rồi mới cúi đầu vừa nói: "Chuyện này hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược tiên sinh, có gì em mời hắn nói cho được không? Bởi vì chúng ta thật sự là xấu hổ đến nỗi khó mở miệng. Thực xin lỗi, em hãy tha thứ cho chúng ta, chúng ta về sau không bao giờ sẽ ra oai bêu xấu hay làm loại chuyện này nữa, thực xin lỗi."
" Thực xin lỗi." Chu Mĩ Nha cũng cúi đầu xin lỗi.
Lăng Vị Ương nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trên mặt hiện dấu chấm hỏi.
Hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược, mà nàng lại hoàn toàn chẳng hiểu chẳng biết gì?
Rốt cuộc là chuyện gì nha?
Đại khái là Lăng Vị Ương đợi hắn về hỏi nhưng ngủ quên mất, Hạ Tử Dược nhiệt tình đánh thức làm nàng rên rỉ tỉnh lại, lập tức đã bị hắn cuốn vào trong kích tình cuồng dã, lâu sau mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
" Anh đã về." Dạo này, đây thường là câu đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn, luôn là những lời này.
Công việc Hạ Tử Dược tự do không giống với nàng làm việc từ chín giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, thời gian đi làm của hắn luôn không nhất định, hơn nữa khi gặp được linh cảm mạnh xuất hiện, thì thường xuyên quên về nhà ngủ cũng là chuyện bình thường - đây là Trác Tuyệt Phong nói.
Nhưng sau khi nàng đến sống cùng hắn, tình hình này thật ra còn không có chạm mặt qua, chỉ quá vài lần giống hôm nay về muộn như vậy vì có người chạy tới tìm hắn họp bàn, trưng cầu ý kiến hay ý tưởng sáng tạo, hắn mới không thể không để nàng một mình lên lầu về nhà.
Mà nếu hắn về trễ hơn nàng, khi hắn mở cửa vào nhà, nàng có thói quen thường nói với hắn một câu như vậy "Anh đã về", tiếp theo hắn sẽ mặt mày hớn hở đáp lại nàng "Anh về rồi đây", sau đó hôn nàng, nàng cũng vui vẻ cười theo hắn.
" Anh về rồi đây." Nói xong hắn cúi đầu hôn nàng, nàng quả thực mỉm cười thỏa mãn.
" Mấy giờ rồi?" Nàng ôn nhu hỏi hắn.
" Một giờ đêm." Hắn đáp, sau đó lại hôn nàng một cái. "Thật có lỗi đã đánh thức em."
" Anh cũng không cảm thấy thật có lỗi một chút nào đâu." Nàng cười như không cười tà mị nói hắn.
" Đúng." Hắn lập tức nhếch miệng thừa nhận.
Nàng đảo cặp mắt, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
" Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy." Hắn lại hôn nàng một cái, tay chuẩn bị tắt đèn ngủ đầu giường thì bị nàng ngăn cản.
" Chờ một chút, em có vài vấn đề muốn hỏi anh." Nàng ngồi dậy.
" Vấn đề gì?" Hắn chờ nàng ngồi dậy, đem nàng ôm trước ngực, hai tay vây quanh nàng hỏi.
" Anh làm gì với Liễu Đại Quyền và Chu Mĩ Nha thế, khiến cho bọn họ chạy tới xin em tha thứ?" Nàng quay đầu hỏi hắn, để tự mình có thể thấy biểu tình trên mặt hắn.
" Bọn họ chạy tới cầu xin em?" Miệng hắn toác ra cười, vẻ mặt giống như có chút châm chọc.
" Ừ."
" Thật đúng là lúc thì nói xấu, lúc lại xu nịnh nha." Lúc này rõ ràng chính là châm chọc.
" Anh rốt cuộc làm gì bọn họ?" Nàng thật sự tò mò muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là hắn làm gì đó mới có thể làm cho hai người phản ứng thế này.
Nam nhân này khi biết rõ có người sẽ gây nguy hiểm cho nàng, tuyệt không chỉ ra tiếng cảnh cáo, muốn nhắc nàng tự mình cẩn thận một chút mà thôi, nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng.
" Còn nữa, vì sao bọn họ yêu cầu em tha thứ bọn họ? Bọn họ có làm chuyện gì có lỗi với em sao?" Nàng hỏi lại, vẫn nghĩ không ra chính mình rốt cuộc quên cái gì hay chuyện nên biết lại không biết.
" Em nha, thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thật quá hiền lành." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hồng hồng của nàng, có chút thở dài nói.
Nàng không thể phủ nhận.
" Trước khi anh trả lời vấn đề này, nói cho anh biết em có nghĩ tới nghỉ công việc hiện tại hay không, chuyên tâm làm nhàn thê lương mẫu (mẹ hiền vợ đảm ^^) của anh?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.
" Anh hy vọng sau khi kết hôn em ở nhà làm bà chủ gia đình sao?" Nàng nhìn kỹ hắn, không đáp mà hỏi lại.
" Anh không có hy vọng chuyện này, mà chỉ cần em cảm thấy khoái hoạt, cao hứng là tốt rồi, anh sẽ không can thiệp quyết định của em." Hắn nhẹ nhàng mà trầm giọng, nói cho nàng.
" Một khi đã như vậy, vì sao đột nhiên hỏi em vấn đề này?" Nàng thấy khó hiểu.
" Bởi vì nếu em còn muốn tiếp tục làm ở công ty hiện tại này, anh cho rằng em không biết có vẻ tốt hơn, dù sao em mỗi ngày đều phải đối mặt hai người kia." Lời hắn chân thật, thành khẩn nói nàng.
" Anh nói như vậy muốn em làm cách nào hết hiếu kỳ?"
" Rất đơn giản, bởi vì em không muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác. Mà việc này mặc dù có liên quan tới em, nhưng lại là chuyện riêng tư quan trọng hơn với hai người kia đến độ không thể cho ai biết." Miệng hắn nhếch lên mỉm cười nói.
" Nếu bọn họ không thể cho ai biết chuyện riêng tư ấy, anh sao lại biết?"
" Có tiền có thể hô phong hoán vũ, kêu ma gọi quỷ." Hắn tiếp tục mỉm cười, bộ dáng xem ra có chút xấu xa, lại có chút trào phúng. (Sia: Vâng, em bít Dược ca nhìu xiền rùi ạ >_<)
Lăng Vị Ương lại lần nữa không chống đỡ nổi chẳng thốt nên lời.
Nhưng hắn thật sự hiểu nàng, biết nàng đối với chuyện riêng tư của người khác luôn giữ thái độ phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, cho dù có người nói thì nàng cũng không muốn hóng chuyện, sao có thể tò mò đi bới móc đâu?
Chuyện cũng không thể cho ai biết, chính là không nghĩ để cho người khác biết. Nàng cũng có nhiều bí mật không thể để ai biết, dĩ nhiên trong lòng nàng đồng cảm, hiểu được điểu này.
" Một khi đã như thế, vậy đừng nói nữa." Nàng suy sụp buông tha.
" Em chỉ cần biết rằng không nên có mưu mô hại người, nhưng cũng không thể không tự đề phòng người khác là tốt rồi, chuyện của hai người họ đều giao cho anh là ổn thỏa, anh tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào khi dễ em, thương tổn em." Hắn hôn nàng, ôn nhu cam đoan.
Lăng Vị Ương nhìn lên mặt hắn đầy thâm tình cùng ôn nhu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào mềm mại dần dần lan tràn tới toàn thân, cảm giác nỗi lo lắng tự trong lòng thoát ra biến đâu mất.
Nàng kìm lòng không được bỗng nhiên ở trong lòng hắn xoay người lại mặt đối mặt cùng hắn, hai tay đưa ra ôm thân thể rắn chắc của hắn, khuôn mặt cũng dán trước ngực, ngoan ngoãn trong lòng hắn.
" Làm sao vậy?" Hắn xem nàng thình lình hành động như trẻ con cảm thấy có chút khó hiểu, lại cười tươi hơn.
" Em thật đang cao hứng." Nàng bỗng nhiên thốt nên lời.
" Cao hứng cái gì?"
" Có thể cùng anh kết lại duyên tình."
" Chỉ cao hứng thôi sao?" Miệng hắn nhếch cao lên chút.
" Cao hứng, vui vẻ, may mắn. Vì có thể yêu thương anh, cũng vì anh nguyện yêu em, em thật sự không biết nên cảm tạ trời xanh, hay là nên cảm tạ anh."
" Đương nhiên là cảm tạ anh." Hắn dõng dạc nói tiếp, làm nàng ngăn không được cười nhẹ ra tiếng.
" Cám ơn anh yêu em." Nàng nói.
" Không khách khí."
" Cũng cám ơn anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, nào là lấy em trai ra uy hiếp em, làm em không cách nào khác chỉ có thể ngây ngốc trúng kế, cho anh tùy nghi xử lý." Nàng vừa cười vừa nói, chính là muốn hắn xấu hổ một chút, không dự đoán được hắn lại vẫn có thể nói tiếp –
" Không khách khí." Ngữ khí hắn mang vẻ đương nhiên.
Nàng lại nở nụ cười, nam nhân này thật sự có da mặt quá dày nha.
Nhưng là người như thế, hắn tài năng sống được và làm theo ý mình, tự do tự tại như vậy không phải sao? Trọng điểm là hắn cũng có như ngày hôm nay.
" Đừng cười, nên ngủ đi, em ngày mai không phải còn muốn đi làm sao?" Nói xong, hắn nhẹ nhàng mà gỡ nàng ra, giơ tay tắt đèn ở đầu giường. Hắn nằm yên xuống mới lại đem nàng ôm vào trong lòng. “Ngủ đi."
" Ân." Ôm hắn, nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
*****
" Vị Uơng, em yêu……"
" Ân?"
Trong lúc ngủ mơ, Lăng Vị Ương hình như nghe thấy có người gọi nàng, nàng vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng lên tiếng, cảm thấy thanh âm kia còn nói thêm gì đó, nàng lại không nghe cẩn thận. Nàng buồn ngủ cực kỳ mà nằm trên chiếc giường mềm mại, làm cho nàng lại nhanh chóng chìm vào trong giấc mơ.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng cảm thấy mệt mỏi, không giống như vừa ăn no đã ngủ, ngược lại như là ngủ mới ít lâu đã đột nhiên bị đánh thức. Nhưng phóng mắt nhìn bốn phía cũng đều là một mảnh yên tĩnh.
Không có người đánh thức nàng nha, vì sao nàng vẫn cảm thấy còn ngủ không đủ? Cảm thấy mệt mỏi dã dời?
Miễn cưỡng nằm ở trên giường, nàng nhắm mắt lại nghĩ về vấn đề này, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cùng Hạ Tử Dược cho tới nửa đêm…… Nhất định là nguyên nhân này mới có thể làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, như là ngủ không no giấc.
Về sau nàng nên nhớ kỹ, không thể cứ tiếp tục như vậy.
Tưởng có thể tiếp tục ngủ ngon nha, đáng tiếc không được, nàng cũng nên rời giường chuẩn bị đi làm.
Hiện tại mấy giờ rồi? Không có nghe chuông đồng hồ báo thức vang lên, hẳn là còn sớm đi? Hay nói cách khác chắc nàng chỉ ngủ bốn, năm tiếng mà thôi, đương nhiên sẽ mệt nha.
Thở ra một hơi thật sâu, nàng bắt chính mình mở to mắt, ngồi dậy trên giường, sau đó nàng bỗng nhiên phát hiện người ngủ bên cạnh nàng không thấy đâu.
Hắn đã rời giường? Tại sao lại sớm thế? Hắn rõ ràng ngủ ít hơn nàng, như thế nào sớm như vậy liền rời giường đâu? Sẽ là vì chuyện gì?
Mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, nàng nghiêng người xuống giường, tầm mắt tự nhiên hướng đến chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đang nhìn con số hiện lên trên màn hình, nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời bị dọa ngây ngốc cả người.
Nàng nhanh chóng đưa tay đem đồng hồ báo thức đến trước mắt xem lại cẩn thận, chỉ thấy đúng con số kia hiện lên. Đồng hồ thật hiện số 12:03.
Là Hạ Tử Dược giỡn chơi trêu đùa nàng sao? Hay hiện tại thật là hơn mười hai giờ trưa? Nàng không có khả năng ngủ thẳng một mạch đến mười hai giờ giữa trưa còn cảm thấy mệt nha?
Nàng vội vàng đem đồng hồ báo thức trở lại đầu giường, mặc quần áo vào, chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ bên ngoài này.
Mười hai giờ năm phút, nàng không nhìn lầm, cho dù nàng thực sự nhìn lầm thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời chính giữa ngày sáng ngời cũng chứng minh hiện tại đúng đang giữa trưa.
Tại sao có thể như vậy đây? Nàng làm sao có thể ngủ như vậy, người cũng không phải bị hóa thành heo chứ?
Nàng kiệt sức mà khóc không ra nước mắt, khi đó cửa phát ra một tiếng “Khách" rồi mở ra. Nàng quay đầu nhìn chỉ thấy Hạ Tử Dược mang theo một cái túi giấy đi vào trong nhà, thấy nàng liền mỉm cười.
" Em tỉnh rồi." Hắn nói.
" Có phải anh tắt đồng hồ báo thức của em đi hay không?" Nàng nhịn không được nhíu mày hỏi hắn.
" Là anh tắt đi, bởi vì nó đánh thức anh, nhưng em vẫn không tỉnh dậy." Hắn đóng cửa nhà, đi đến trước mặt nàng, đưa tay dò xét độ ấm cái trán của nàng, vẻ mặt lo lắng ngóng nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
" Vì sao hỏi như vậy?" Lăng Vị Ương trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn.
" Bởi vì em thoạt nhìn mệt chết đi, mà buổi sáng không chỉ có đồng hồ báo thức kêu, cả anh cũng gọi mà em vẫn không tỉnh." Lông mày hắn nhanh nhăn lại, nói. “Như thế này thì ăn xong cơm trưa, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám."
" Làm chi đi bệnh viện? Em cũng không có bệnh gì." Nàng sợ run một chút, vội vàng mở miệng nói.
" Không có việc gì sao mê man kêu không tỉnh dậy?" Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.
Lăng Vị Ương không chống đỡ nỗi chẳng nói gì, bởi vì nàng cũng hiểu được chính mình hình như có điểm là lạ, nhưng còn không biết được là ở đâu quái lạ.
Nhưng chẳng hiểu chẳng rõ như vậy đi khám bác sĩ, thế phải khám khoa nào nha? Hơn nữa bác sĩ nếu hỏi nàng làm sao, nàng cũng trả lời không biết, như vậy thật sự không ổn.
" Để em nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai nếu còn cảm thấy là lạ thì đi khám được không?" Nàng ôm lấy cánh tay hắn, đến bên cạnh người hắn làm nũng nói.
" Không được." Hắn nghiêm chỉnh cự tuyệt.
" Nhưng em ngay cả chính mình tại sao không thoải mái cũng không biết, đi bệnh viện anh muốn em đến khoa nào khám?" Nàng bĩu môi nói.
" Trước tiên kiểm tra qua một lượt, xác định vấn đề ở đâu thì đi khám khoa ấy." Hắn không chút do dự đáp.
Lăng Vị Ương ngây người ngẩn ngơ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn. “Anh bình thường không phải ngay cả bệnh viện đều không đi, sao biết mấy việc này?"
" Vì em, còn có chuyện gì làm khó được anh? Anh sẽ cho em biến thành một tình nhân vô địch." Hắn thâm tình chân thành nói với nàng.
Nàng không tự chủ được mặt đỏ lên, nhẹ nhàng mở to mắt liếc hắn một cái. Hắn không e lệ, nhưng nàng cũng không phải không biết xấu hổ.
" Ăn cơm đi. Mấy người dưới lầu có hảo tâm gọi hai phần cơm hộp cho chúng ta, em xanh xao thế nếu không muốn ăn thì đừng ăn, chúng ta ra ngoài ăn cũng được." Hắn đưa tay để túi lên chiếc bàn trong phòng khách, đem hai phần cơm hộp ra khỏi túi rồi mở cho nàng xem.
Lăng Vị Ương tiến lên vài bước, mùi đồ ăn đột nhiên xông vào mũi, nàng đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, lúc đó cũng nôn khan ra.
" Nôn!"
" Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Hạ Tử Dược bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng.
Lăng Vị Ương muốn lắc đầu, nhưng một trận buồn nôn khác càng trào lên tận cổ khiến nàng phản xạ liền che miệng lại, đẩy hắn ra, xoay người chạy vội đến WC.
" Nôn! Nôn!" Nàng ôm bồn cầu nôn như điên, đem tất cả cái gì còn sót lại phun ra hết, mới cảm thấy hình như tốt hơn một chút, mặc dù toàn thân vô lực như trước.
" Em yêu?"
Nghe thấy thanh âm của hắn, nàng quay đầu nhìn lại, vốn định mỉm cười với hắn để cho hắn biết mình vẫn ổn, không biết ngược lại bị sắc mặt hắn tái nhợt lo lắng dọa nàng tim đập nhanh hơn.
" Anh sao thế này? Làm sao không thoải mái?" Mặc dù chẳng còn mấy sức lực, nàng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người hắn, đỡ lấy hắn sốt ruột hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, thoạt nhìn có điểm bị dọa ngây cả người.
" Những lời này anh hỏi em mới đúng, em sao lại thế này? Vì sao nôn? Tại sao không khỏe?" Hắn đột nhiên hoàn hồn, một tay khẩn trương nâng cánh tay của nàng còn tay kia đặt nhẹ lên lưng nàng, mặt trắng không còn chút máu vẫn nhìn chằm chằm nàng hỏi, âm điệu không tự giác run run.
" Em không sao." Nàng yếu ớt cười.
" Không có việc gì sao nôn như vậy?" Hắn tức giận nói, tiếp theo đột nhiên xoay người, đưa tay bế lấy nàng.
" A!" Nàng kêu sợ hãi một tiếng, phát hiện hắn bế nàng về phía cửa nhà, nàng vội vàng mở miệng kêu lên: “Anh muốn làm chi, Tử Dược? Em trên người đang mặc áo ngủ, ngay cả nội y cũng chưa mặc nha." Nàng không thể không nhắc nhở hắn.
Người hắn cứng đờ, bước chân đột nhiên dừng lại.
" Anh muốn đưa em đi bệnh viện, tốt xấu gì cũng để em thay quần áo trước đã." Nàng thở dài nói, đột nhiên lạ kì không hiểu sao lại muốn cười. “Anh nhanh để em xuống, em thật sự không có việc gì, hơn nữa……" Nàng dừng một chút, có tị không xác định rõ, nói: “Em hình như biết cơ thể em có vấn đề gì rồi."
" Vấn đề gì?" Hắn xoay người, đổi hướng bế nàng về phía phòng ngủ.
" Em hình như có thai." Nàng do dự nói.
Hắn lại lần nữa dừng chân bước, nhanh chóng cúi đầu, hai mắt vì khiếp sợ mà mở to, vì kinh hỉ mà lòe lòe sáng lên, cùng hắn mặt tái nhợt trở thành đối lập nhau rõ ràng.
" Em nói cái gì?" Hắn không chuyển mắt nhanh nhìn chằm chằm nàng, khàn khàn hỏi, sợ chính mình nghe lầm.
" Điều này chỉ là em đoán, trước tiên anh không nên ôm quá nhiều hy vọng, em sợ anh sẽ thất vọng." Nàng nhìn hắn, có chút ngượng ngùng ôn nhu nói.
Không hiểu được sao cảm thấy mỏi mệt, ngửi được mùi thức ăn liền buồn nôn, hơn nữa ngày ấy theo kì…… Nếu nàng đoán cũng đại khái tám chín phần mười chắc đúng thế.
" Em vĩnh viễn sẽ không làm anh thất vọng." Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
" Cho dù không mang thai cũng vậy?" Nàng hỏi hắn.
" Cho dù không mang thai cũng như thế." Hắn cố định gật đầu.
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy anh còn thất thần làm chi? Mau ôm em trở về phòng thay quần áo, chúng ta không phải muốn đi bệnh viện sao?"
" Tuân mệnh, em yêu." Hắn nhếch miệng nói, bước chân đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hẳn, ôm nàng đi vào phòng ngủ.
Xem ra, bọn họ không cần phiền não đau đầu chẳng biết khám khoa nào, tìm khoa phụ sản là được rồi!
Ha ha ha ha a……
Tác giả :
Kim Huyên