Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 8: Không hối hận!!
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chỉ muốn đến nói cho cậu biết, việc bắt cóc cậu là nằm ngoài dự kiến. Thế nên chỉ cần cậu an ổn cho tôi một chút, tôi sẽ không làm chuyện gì gây hại đến cậu, chờ khi tôi rời đi, phục vụ ở quán trọ này tự nhiên sẽ phát hiện ra cậu, lúc đó cậu sẽ được cứu." Mạnh Truyền Tân lấy ra cục vải trong miệng huyền phong, nghiêm túc nói “Nghe rõ chưa?"
“Anh thiệt sự sẽ không cường x tui?" Huyền Phong cẩn thận nói. (Jian: gái nứa =)) ham lắm hả =)))
Khóe miệng Mạnh Truyền Tân co giật mất lần, sắc mặt càng lúc càng tối sầm, lạnh giọng giải thích “Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cậu! Nếu cậu không an ổn, nhiều nhất tôi cũng chỉ đánh bất tỉnh cậu"
Huyền Phong chớp chớp mắt, thân thể lại xích xích lại gần bên cạnh Mạnh Truyền Tân. Biết anh chàng đẹp trai trước mắt không phải là tên ma đầu giết người không chớp mắt nào, Huyền Phong bắt đầu lớn mật lên. Đối với cậu mà nói, chỉ cần không phải là đang ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, gặp được một anh chàng băng sơn đẹp trai mị lực mười phần như vậy, quả thực là việc trăm năm khó gặp. Đã quá chán đám người bên cạnh rồi, đột nhiên lại gặp một kiểu mới mẻ như vậy, tự nhiên Huyền Phong không chống đỡ được. Huống gì nhìn kỹ lại, Huyền Phong càng phát hiện, người đàn ông trước mắt này lạnh lùng mê người, quả thực… giống như pho tượng thần Hy Lạp mười phân vẹn mười.
“Ê nè… tui tên Huyền Phong. Anh…."
“Sáng mai tôi sẽ đem thức ăn đến, cậu ở đây yên ổn ngủ một đêm" Nói xong, Mạnh Truyền Tân liền lấy cục vải chặn miệng Huyền Phong lại, cùng không quay đầu lại, rời khỏi phòng.
…………..
Tên bảo tiêu kia của Huyền Phong sau khi tỉnh lại, lập tức gọi điện thoại nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Phục Luân biết. Nơi này là khu vực thuộc quyền khống chế của Phục Luân, để Phục Luân cho người đi tìm kiếm so với việc điều động quân đội còn nhanh và hiệu quả hơn nhiều.
“Đã bị người khác cướp đi sao?" Phục Luân xích lỏa ở trên giường, bên cạnh là một cậu trai cũng toàn thân trần truồng đang ở trên người Phục Luân ra sức vận động. Phục Luân nhìn qua rất thư thái, không chút sốt ruột nào, ngón tay thản nhiên ở trên người cậu trai kia vò vuốt, hờ hững nói “Có biết là người nào cướp không?"
Tả Kiêm Thứ đứng bên cạnh giường, vẫn cung kính cúi đầu, hình ảnh quá hương diễm trước mắt, gã không dám ngẩng mặt lên thưởng thức “Trời quá tối, bảo tiêu kia không nhìn thấy rõ. Phục gia, ngài nói người cướp xe, mục đích là Huyền Phong thiếu gia, hay là… Lăng Nghị?"
Phục Luân khẽ cười vài tiếng, hướng về nam nhân trên giường phất phất tay, cậu trai thức thời cầm quần áo rời khỏi phòng. Phục Luân lúc này mới không nhanh không chậm nói “Tiếu Tẫn Nghiêm tự cao, thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng thế, cho rằng địa bàn của Phục Luân ta là chốn không người sao? Dám đến địa bàn của ta mà cướp người."
“Ý Phục gia là…" Tả Kiêm Thứ nghi hoặc không hiểu nổi “Tiếu Tẫn Nghiêm phái người tới cứu Lăng Nghị?"
“Chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm phái người tới độ khả thi ngược lại không lớn. Hắn sẽ không vì một tên nằm vùng mà làm lớn chuyện. Thế nên kẻ đến cứu Lăng Nghị hơn phân nửa khả năng là đến đây một mình. Nói thật, ta thật sự không nghĩ sẽ có kẻ liều chết tới đây cứu Lăng Nghị."
“Phục gia chỉ chính là…"
“Cận vệ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân. Từ khi hắn bắt đầu đi vào địa bàn của ta, người của ta đã nhận ra được hắn, chỉ là còn đang đợi hắn có động thái gì thì hắn liền mất dấu rồi, ta vẫn đang suy nghĩ mục đích hắn một mình đến đây. Không nghĩ rằng hắn thật sự vọng tưởng có thể một mình đi cứu Lăng Nghị. Có điều vẫn tính là hắn đảm lược, chí ít đã hàng phục được tên Huyền Phong ngu xuẩn kia." (Jian: nằm nhà mà phán như thánh =)))
“Hóa ra Phục gia ngài đem Lăng Nghị đưa cho Huyền Phong, mục đích chính là để dụ Mạnh Truyền Tân phải lộ diện." Tả Kiêm Thứ kinh ngạc nói.
“Coi như thế đi"
Nếu không có phần nguyên nhân nhỏ này. Phục Luân có thể sẽ không đem Lăng Nghị đưa cho người khác mang đi. Chỉ là trong khoảnh khắc Huyền Phong ôm Lăng Nghị rời đi, Phục Luân quả thực có chút hối hận. Hắn lo lắng nếu Mạnh Truyền Tân không xuất hiện, Huyền Phong thực sự sẽ ăn mất Lăng Nghị. Nói như vậy….
Trước khi thủ hạ đến truyền tin tức, Phục Luân vẫn còn ở trong tâm trạng buồn bực. Hiện tại hắn đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lăng Nghị đã luôn ngoan ngoãn nghe lời lấy lòng hắn trong suốt ba năm qua, Phục Luân đến giờ vẫn còn chưa thoát khỏi bộ dạng cung thuận ngoan hiền của Lăng Nghị, thế nên hắn cho rằng, chỉ cần hắn đối với Lăng Nghị tỏ ra ôn nhu một chút, Lăng Nghị nhất định sẽ vẫy vẫy đuôi trở lại ở bên cạnh hắn. Thế nên hắn chẳng chút ngạc nhiên hay thèm khát gì, chỉ là một tên nằm vùng mà thôi, muốn có được rất dễ dàng, hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là có thêm chút cảm giác mới mẻ.
“Phục gia, có cần thuộc hạ phái người lập tức bắt hai kẻ kia về không? Mạnh Truyền Tân là tâm phúc của Tiếu Tẫn Nghiêm. Nếu tóm được hắn trong tay, thuộc hạ không tin Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ thờ ơ không động lòng."
Phục Luân nhất thời không nói gì cả. Giờ khắc này suy nghĩ ngập tràn trong đầu hắn đều là, Mạnh Truyền Tân chấp nhận một mình mạo hiểm vì Lăng Nghị. Hắn ta cùng Lăng Nghị, là quan hệ gì? Nếu thân đã là bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm. Mạnh Truyền Tân dĩ nhiên phải là người vô cùng lý tính. Vì Lăng Nghị mà làm đến mức độ này, tức quan hệ của hai người đều bình thường.
“Trước hết đừng vội hành động." Phục Luân đăm chiêu híp mắt, âm lãnh nói “Xác định vị trí của bọn họ, nghĩ cách đặt camera ẩn quay lại ở chỗ ở của họ, tôi ngược lại muốn xem thử xem, bọn họ cùng nhau làm những gì"
“Vậy còn Huyền Phong thiếu gia thì sao?"
“Mạnh Truyền Tân sẽ không tùy tiện giết người, tên ngu ngốc kia phân nửa là đang bị hắn trói ở chỗ nào đấy, tạm thời chưa chết được, thế nên trước hết không cần quan tâm đến cậu ta. Còn nữa, không nên trực tiếp đối đầu với Mạnh Truyền Tân, hắn là thủ hạ giỏi nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm, thân thủ cùng thương pháp của hắn cũng là hạng nhất, dang tiếng của hắn ở hắc đạo rất lớn, ngươi chưa chắc là đối thủ của hắn, chờ đến khi ta hạ lệnh bắt, cần phái thêm nhiều người cùng lúc tập kích hắn."
Giữa hai hàng lông mày Tả Kiêm Thứ lướt qua một chút không cam lòng, nhưng chỉ dám cung kính nói “Đã rõ"
Sau khi Tả Kiêm Thứ rời đi, Phục Luân quay đầu nhìn ra màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm tà…
Nếu như nuôi Lăng Nghị giống như sủng vật, chà đạp dưới lòng bàn chân, mỗi ngày nhìn cậu ta ngoan ngoãn vẫy đuôi cầu xin lấy lòng mình, có lẽ, cũng là một loại hưởng thụ không tồi…
…………
Đêm đến Mạnh Truyền Tân dựa vào ghế salong bên giường mà ngủ, giấc ngủ của anh rất nông. Nửa đêm chợt nghe được sát vách có động tĩnh. Lập tức ý thức được Huyền Phong chuẩn bị đào tẩu, liền cấp tốc đi tới gian phòng của Huyền Phong, vừa vào cửa mở đèn lên, liền nhìn thấy Huyền Phong trông như con sâu lông nằm ngọ nguậy trên mặt đất, chính là đang liều mạng lết hướng về cửa ra vào. Nhìn thấy Mạnh Truyền Tân đi vào, lập tức ý thức được điều không ổn, Huyền Phong vội vã há miệng nở nụ cười tươi sáng lấy lòng, nhưng vẫn bị Mạnh Truyền Tân một chưởng đánh cho hôn mê rồi vác lên giường trở lại. Cuối cùng, Mạnh Truyền Tân trực tiếp dùng dây thừng quấn thêm vài vòng trói chặt Huyền Phong trên giường.
Mạnh Truyền Tân trở về phòng, nhìn Lăng Nghị đang nằm ngủ trên giường một chút. Lăng Nghị lúc này dĩ nhiên là vô cùng mệt mỏi, đầu óc cứ mơ hồ lâng lâng, còn giấc ngủ thì rất nặng nề, có điều sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng đã khôi phục lại một chút hồng hào làm cho Mạnh Truyền Tân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mãi tận đến gần trưa hôm sau, Lăng Nghị mới từ từ tỉnh lại, khí lực đã khôi phục không ít, Lăng Nghị chấn hưng tinh thần bước xuống giường, hoạt động gân cốt một chút, đúng lúc này thì Mạnh Truyền Tân bưng đồ ăn nóng hổi đi vào.
Lăng Nghị vội vã giúp Mạnh Truyền Tân mang lấy đồ ăn trong tay. Đã từng là thủ hạ của Mạnh Truyền Tân, Lăng Nghị tự nhiên không quen được Mạnh Truyền Tân hầu hạ, cậu vẫn còn muốn làm thủ hạ của Mạnh Truyền Tân, mặc dù hai người đã xác định quan hệ, Lăng Nghị vẫn hy vọng Mạnh Truyền Tân có thể sai khiến mình giống như sai khiến thuộc hạ như trước. Dù sao hiện tại, cậu toàn thân đều là dơ bẩn thương tích, chỉ có liều mạng giúp Mạnh Truyền Tân làm việc, Lăng Nghị mới ở đáy lòng mình có cảm giác mình vẫn còn chút xíu tư cách làm bạn của Mạnh Truyền Tân.
“Ở mỗi cửa ải Phục Luân đều thiết đặt cơ sở ngầm, trong vòng hai ngày này có thể sẽ không đi được" Mạnh Truyền Tâm vừa ăn thức ăn, sắc mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói.
Lăng Nghị liếc nhìn mi tâm Mạnh Truyền Tân nhíu chặt, mím mím môi, có chút khổ sở cúi đầu thấp giọng nói “Tân ca có hối hận vì chuyện này…."
“Không hối hận" Mạnh Truyền Tân đột nhiên ngắt lời nói, theo đó lộ ra nụ cười trăm năm hiếm thấy, ôn nhu nói “Nếu như anh không đến cứu em, đó mới là chuyện lúc này khiến anh thấy hối hận nhất."
“Anh thiệt sự sẽ không cường x tui?" Huyền Phong cẩn thận nói. (Jian: gái nứa =)) ham lắm hả =)))
Khóe miệng Mạnh Truyền Tân co giật mất lần, sắc mặt càng lúc càng tối sầm, lạnh giọng giải thích “Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cậu! Nếu cậu không an ổn, nhiều nhất tôi cũng chỉ đánh bất tỉnh cậu"
Huyền Phong chớp chớp mắt, thân thể lại xích xích lại gần bên cạnh Mạnh Truyền Tân. Biết anh chàng đẹp trai trước mắt không phải là tên ma đầu giết người không chớp mắt nào, Huyền Phong bắt đầu lớn mật lên. Đối với cậu mà nói, chỉ cần không phải là đang ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, gặp được một anh chàng băng sơn đẹp trai mị lực mười phần như vậy, quả thực là việc trăm năm khó gặp. Đã quá chán đám người bên cạnh rồi, đột nhiên lại gặp một kiểu mới mẻ như vậy, tự nhiên Huyền Phong không chống đỡ được. Huống gì nhìn kỹ lại, Huyền Phong càng phát hiện, người đàn ông trước mắt này lạnh lùng mê người, quả thực… giống như pho tượng thần Hy Lạp mười phân vẹn mười.
“Ê nè… tui tên Huyền Phong. Anh…."
“Sáng mai tôi sẽ đem thức ăn đến, cậu ở đây yên ổn ngủ một đêm" Nói xong, Mạnh Truyền Tân liền lấy cục vải chặn miệng Huyền Phong lại, cùng không quay đầu lại, rời khỏi phòng.
…………..
Tên bảo tiêu kia của Huyền Phong sau khi tỉnh lại, lập tức gọi điện thoại nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Phục Luân biết. Nơi này là khu vực thuộc quyền khống chế của Phục Luân, để Phục Luân cho người đi tìm kiếm so với việc điều động quân đội còn nhanh và hiệu quả hơn nhiều.
“Đã bị người khác cướp đi sao?" Phục Luân xích lỏa ở trên giường, bên cạnh là một cậu trai cũng toàn thân trần truồng đang ở trên người Phục Luân ra sức vận động. Phục Luân nhìn qua rất thư thái, không chút sốt ruột nào, ngón tay thản nhiên ở trên người cậu trai kia vò vuốt, hờ hững nói “Có biết là người nào cướp không?"
Tả Kiêm Thứ đứng bên cạnh giường, vẫn cung kính cúi đầu, hình ảnh quá hương diễm trước mắt, gã không dám ngẩng mặt lên thưởng thức “Trời quá tối, bảo tiêu kia không nhìn thấy rõ. Phục gia, ngài nói người cướp xe, mục đích là Huyền Phong thiếu gia, hay là… Lăng Nghị?"
Phục Luân khẽ cười vài tiếng, hướng về nam nhân trên giường phất phất tay, cậu trai thức thời cầm quần áo rời khỏi phòng. Phục Luân lúc này mới không nhanh không chậm nói “Tiếu Tẫn Nghiêm tự cao, thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng thế, cho rằng địa bàn của Phục Luân ta là chốn không người sao? Dám đến địa bàn của ta mà cướp người."
“Ý Phục gia là…" Tả Kiêm Thứ nghi hoặc không hiểu nổi “Tiếu Tẫn Nghiêm phái người tới cứu Lăng Nghị?"
“Chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm phái người tới độ khả thi ngược lại không lớn. Hắn sẽ không vì một tên nằm vùng mà làm lớn chuyện. Thế nên kẻ đến cứu Lăng Nghị hơn phân nửa khả năng là đến đây một mình. Nói thật, ta thật sự không nghĩ sẽ có kẻ liều chết tới đây cứu Lăng Nghị."
“Phục gia chỉ chính là…"
“Cận vệ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân. Từ khi hắn bắt đầu đi vào địa bàn của ta, người của ta đã nhận ra được hắn, chỉ là còn đang đợi hắn có động thái gì thì hắn liền mất dấu rồi, ta vẫn đang suy nghĩ mục đích hắn một mình đến đây. Không nghĩ rằng hắn thật sự vọng tưởng có thể một mình đi cứu Lăng Nghị. Có điều vẫn tính là hắn đảm lược, chí ít đã hàng phục được tên Huyền Phong ngu xuẩn kia." (Jian: nằm nhà mà phán như thánh =)))
“Hóa ra Phục gia ngài đem Lăng Nghị đưa cho Huyền Phong, mục đích chính là để dụ Mạnh Truyền Tân phải lộ diện." Tả Kiêm Thứ kinh ngạc nói.
“Coi như thế đi"
Nếu không có phần nguyên nhân nhỏ này. Phục Luân có thể sẽ không đem Lăng Nghị đưa cho người khác mang đi. Chỉ là trong khoảnh khắc Huyền Phong ôm Lăng Nghị rời đi, Phục Luân quả thực có chút hối hận. Hắn lo lắng nếu Mạnh Truyền Tân không xuất hiện, Huyền Phong thực sự sẽ ăn mất Lăng Nghị. Nói như vậy….
Trước khi thủ hạ đến truyền tin tức, Phục Luân vẫn còn ở trong tâm trạng buồn bực. Hiện tại hắn đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lăng Nghị đã luôn ngoan ngoãn nghe lời lấy lòng hắn trong suốt ba năm qua, Phục Luân đến giờ vẫn còn chưa thoát khỏi bộ dạng cung thuận ngoan hiền của Lăng Nghị, thế nên hắn cho rằng, chỉ cần hắn đối với Lăng Nghị tỏ ra ôn nhu một chút, Lăng Nghị nhất định sẽ vẫy vẫy đuôi trở lại ở bên cạnh hắn. Thế nên hắn chẳng chút ngạc nhiên hay thèm khát gì, chỉ là một tên nằm vùng mà thôi, muốn có được rất dễ dàng, hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là có thêm chút cảm giác mới mẻ.
“Phục gia, có cần thuộc hạ phái người lập tức bắt hai kẻ kia về không? Mạnh Truyền Tân là tâm phúc của Tiếu Tẫn Nghiêm. Nếu tóm được hắn trong tay, thuộc hạ không tin Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ thờ ơ không động lòng."
Phục Luân nhất thời không nói gì cả. Giờ khắc này suy nghĩ ngập tràn trong đầu hắn đều là, Mạnh Truyền Tân chấp nhận một mình mạo hiểm vì Lăng Nghị. Hắn ta cùng Lăng Nghị, là quan hệ gì? Nếu thân đã là bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm. Mạnh Truyền Tân dĩ nhiên phải là người vô cùng lý tính. Vì Lăng Nghị mà làm đến mức độ này, tức quan hệ của hai người đều bình thường.
“Trước hết đừng vội hành động." Phục Luân đăm chiêu híp mắt, âm lãnh nói “Xác định vị trí của bọn họ, nghĩ cách đặt camera ẩn quay lại ở chỗ ở của họ, tôi ngược lại muốn xem thử xem, bọn họ cùng nhau làm những gì"
“Vậy còn Huyền Phong thiếu gia thì sao?"
“Mạnh Truyền Tân sẽ không tùy tiện giết người, tên ngu ngốc kia phân nửa là đang bị hắn trói ở chỗ nào đấy, tạm thời chưa chết được, thế nên trước hết không cần quan tâm đến cậu ta. Còn nữa, không nên trực tiếp đối đầu với Mạnh Truyền Tân, hắn là thủ hạ giỏi nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm, thân thủ cùng thương pháp của hắn cũng là hạng nhất, dang tiếng của hắn ở hắc đạo rất lớn, ngươi chưa chắc là đối thủ của hắn, chờ đến khi ta hạ lệnh bắt, cần phái thêm nhiều người cùng lúc tập kích hắn."
Giữa hai hàng lông mày Tả Kiêm Thứ lướt qua một chút không cam lòng, nhưng chỉ dám cung kính nói “Đã rõ"
Sau khi Tả Kiêm Thứ rời đi, Phục Luân quay đầu nhìn ra màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm tà…
Nếu như nuôi Lăng Nghị giống như sủng vật, chà đạp dưới lòng bàn chân, mỗi ngày nhìn cậu ta ngoan ngoãn vẫy đuôi cầu xin lấy lòng mình, có lẽ, cũng là một loại hưởng thụ không tồi…
…………
Đêm đến Mạnh Truyền Tân dựa vào ghế salong bên giường mà ngủ, giấc ngủ của anh rất nông. Nửa đêm chợt nghe được sát vách có động tĩnh. Lập tức ý thức được Huyền Phong chuẩn bị đào tẩu, liền cấp tốc đi tới gian phòng của Huyền Phong, vừa vào cửa mở đèn lên, liền nhìn thấy Huyền Phong trông như con sâu lông nằm ngọ nguậy trên mặt đất, chính là đang liều mạng lết hướng về cửa ra vào. Nhìn thấy Mạnh Truyền Tân đi vào, lập tức ý thức được điều không ổn, Huyền Phong vội vã há miệng nở nụ cười tươi sáng lấy lòng, nhưng vẫn bị Mạnh Truyền Tân một chưởng đánh cho hôn mê rồi vác lên giường trở lại. Cuối cùng, Mạnh Truyền Tân trực tiếp dùng dây thừng quấn thêm vài vòng trói chặt Huyền Phong trên giường.
Mạnh Truyền Tân trở về phòng, nhìn Lăng Nghị đang nằm ngủ trên giường một chút. Lăng Nghị lúc này dĩ nhiên là vô cùng mệt mỏi, đầu óc cứ mơ hồ lâng lâng, còn giấc ngủ thì rất nặng nề, có điều sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng đã khôi phục lại một chút hồng hào làm cho Mạnh Truyền Tân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mãi tận đến gần trưa hôm sau, Lăng Nghị mới từ từ tỉnh lại, khí lực đã khôi phục không ít, Lăng Nghị chấn hưng tinh thần bước xuống giường, hoạt động gân cốt một chút, đúng lúc này thì Mạnh Truyền Tân bưng đồ ăn nóng hổi đi vào.
Lăng Nghị vội vã giúp Mạnh Truyền Tân mang lấy đồ ăn trong tay. Đã từng là thủ hạ của Mạnh Truyền Tân, Lăng Nghị tự nhiên không quen được Mạnh Truyền Tân hầu hạ, cậu vẫn còn muốn làm thủ hạ của Mạnh Truyền Tân, mặc dù hai người đã xác định quan hệ, Lăng Nghị vẫn hy vọng Mạnh Truyền Tân có thể sai khiến mình giống như sai khiến thuộc hạ như trước. Dù sao hiện tại, cậu toàn thân đều là dơ bẩn thương tích, chỉ có liều mạng giúp Mạnh Truyền Tân làm việc, Lăng Nghị mới ở đáy lòng mình có cảm giác mình vẫn còn chút xíu tư cách làm bạn của Mạnh Truyền Tân.
“Ở mỗi cửa ải Phục Luân đều thiết đặt cơ sở ngầm, trong vòng hai ngày này có thể sẽ không đi được" Mạnh Truyền Tâm vừa ăn thức ăn, sắc mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói.
Lăng Nghị liếc nhìn mi tâm Mạnh Truyền Tân nhíu chặt, mím mím môi, có chút khổ sở cúi đầu thấp giọng nói “Tân ca có hối hận vì chuyện này…."
“Không hối hận" Mạnh Truyền Tân đột nhiên ngắt lời nói, theo đó lộ ra nụ cười trăm năm hiếm thấy, ôn nhu nói “Nếu như anh không đến cứu em, đó mới là chuyện lúc này khiến anh thấy hối hận nhất."
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh