Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 4: Hờ hững dưới lửa giận
Nóng súng vẫn chống đỡ ở bên miệng, Lăng Nghị động tác rất chậm chạp, nhưng không bóp cò súng, không phải bởi cậu không có đủ can đảm, chỉ là khi vừa nhắm mắt lại, bên tai chợt vang vọng tiếng kết hôn kia của Mạnh Truyền Tân.
Kết hôn, kết hôn… chỉ cần sống sót trở về, cậu sẽ có thể cùng người mình yêu thương nhất, kết hôn.
Chỉ cần khi khát vọng trở nên cực kỳ mãnh liệt, bất kể hoàn cảnh có rơi vào tuyệt vọng đến mức độ nào, đều cũng sẽ ở đáy lòng hy vọng nghĩ, chính mình có thể bắt lấy được một phần vạn cơ hội sống sót!
Cánh cửa bị đá văng, tiếp theo đèn bên trong bị mở lên, luồng ánh sáng chói mắt khiến Lăng Nghị theo bản năng che mắt, sau đó Lăng Nghị bị trúng một quyền mạnh, gần như ngã gục, Lăng Nghị bị trói lại đưa đi.
Lăng Nghị không hiểu tại sao mình lại không phản kháng, đây là một khắc nhu nhược nhất trong cuộc đời cậu, nhìn khẩu súng lục bị đá văng trên mặt đất, Lăng Nghị thậm chí không thể tin được, mình lại vì muốn sống mà từ bỏ cơ hội tự giải phóng cho chính mình, bởi vì một khi đã rơi vào tay Phục Luân, tất nhiên sẽ sống không bằng chết, mà kết cục, cũng sẽ chẳng có bất kỳ con đường sống nào.
Cũng được, nếu chính mình không có quyết tâm đi chết, vậy hãy để cho Phục Luân giúp cậu đi…
Lăng Nghị cũng không biết mình bị mang tới nơi nào của tòa tháp, từ lúc bị một tên thủ vệ đạp mạnh một cước vào đầu gối quỳ xuống mặt đấy, Lăng Nghị vẫn cúi đầu, mi mắt mở một nửa, mặt không chút cảm xúc nhìn mặt đất, không nói một lời. Lăng Nghị cái gì cũng không suy nghĩ đến, đại não giống như vừa trải qua một cơn chấn động, trở thành một khối thịt không có linh hồn, tự biết mọi phản kháng đều là vô ích, Lăng Nghị đơn giản đóng kín chính mình, tiếng động gì cũng chẳng lọt được vào tai cậu, có làm gì cũng đừng hòng moi được từ miệng cậu bất kỳ tiếng nào.
Bên trong gian phòng ánh đèn chói mắt, bày trí đơn giản, chỉ có mấy cái ghế salông cùng một cái bàn pha lê lớn, Phục Luân ngồi tựa ở trên ghế salông, sắc mặt quỷ dị, nửa bên mặt bị Lăng Nghị đánh qua vẫn còn bầm tím chật vật, một tay bị Lăng Nghị bẻ gãy đã được băng bó một khối phồng lên, tuy rằng bác sĩ riêng của Phục Luân đã làm xử lý khẩn cấp, nhưng hiện tại chỉ hơi động đậy liền nhói lên một trận đau đớn, trong vòng mười ngày nửa tháng để khôi phục, thì căn bản là không có cách nào tự do hoạt động.
Bên trong gian phòng chỉ có một vài thủ hạ của Phục Luân đứng đấy, đều một thân trang phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở một bên, cực kỳ im lặng.
“Bảo bối nhi, ngẩng đầu nhìn tôi" Ánh mắt Phục Luân âm trầm nhìn Lăng Nghị quỳ trên mặt đất.
Lăng Nghị giống như chẳng hề nghe thấy cái gì, mặt vẫn chẳng chút cảm xúc cúi đầu, sắc mặt Phục Luân chùng xuống, ánh mắt hướng về tên thủ hạ đứng bên cạnh Lăng Nghị, tên thủ hạ kia lập tức hiểu ý, liền ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy tóc Lăng Nghị, mạnh mẽ nhấc mặt Lăng Nghị lên.
Da đầu đau nhức khiến cho Lăng Nghị hơi nhíu nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát, Lăng Nghị liền khôi phục lại gương mặt lạnh lẽo vô cảm, tiêu cự ánh mắt không biết nằm ở nơi nào.
“Có vẻ như em đã khóc." Phục Luân híp mắt, nhìn khóe mắt Lăng Nghị vẫn còn tích nước mắt chưa kịp khô, cười lạnh nói “Sao? Vừa nãy trốn đi để tìm chỗ khóc à? Hay vì sợ?"
Bất kể Phục Luân có nói gì, vẻ mặt Lăng Nghị cũng đều chẳng có biến đổi, đôi con ngươi màu đen láy của cậu ngoài tia sáng của ánh đèn chiếu vào thì hoàn toàn không còn bất kỳ tia sáng nào khác.
Phục Luân đứng dậy, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Lăng Nghị, nhẹ nhàng vung tay lên, tên thủ hạ kia liền buông Lăng Nghị ra, đâu Lăng Nghị lần thứ hai cúi xuống, lại bị Phục Luân nắm lấy dưới cằm ép ngẩng lên.
“Đêm nay kể từ lúc tôi vạch trần thân phận của em đến giờ, em liền không nói với tôi một câu nào." Thanh âm Phục Luân rất thấp nhẹ, nhưng nghe vào lại giống như uy hiếp “Lăng Nghị, em theo tôi lâu như vậy, hẳn là phải biết tôi là người rất không có kiên nhẫn, nếu em còn tiếp tục ngậm miệng không nói gì, tôi sẽ cho em sống còn khổ sở hơn chết!"
Con ngươi của Lăng Nghị rốt cuộc cử động mấy lần, cuối cùng chậm rãi đối mắt với Phục Luân, khóe miệng lại đột nhiên co giật một hồi, tràn ngập trào phúng khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt lại di chuyển sang hướng khác.
Phản ứng của Lăng Nghị khiến cho Phục luân trong nháy mắt bạo phát, Phục Luân không nói thêm lời nào lập tức giương tay cho Lăng Nghị một cái tát, Lăng Nghị cố gắng chống đỡ thân thể để không ngã nhào trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, lần thứ hai tiếp tục cúi đầu, lại nhìn xuống khoảng trống trên mặt đất.
Phục Luân sắc mặt đanh lại, đứng lên, túm lấy tóc Lăng Nghị, đem Lăng Nghị hung mãnh nhấn xuống ở trên bàn.
“Lăng Nghị, tôi biết em không muốn chết!" Phục Luân kề sát ở bên tai Lăng Nghị bên tai, gằn giọng nói “Bằng không em đã sớm dùng khẩu súng kia của tôi để tự sát." Phục Luân nói, nắm lấy tóc Lăng Nghị, bàn tay đột nhiên tiến vào bên trong quần ngủ của Lăng Nghị, dùng sức nhào nặn hạ thân Lăng Nghị, âm hiểm cười nói “Chúng ta chỉ vừa mới vừa hoan ái xong, tôi đối với em ít nhiều gì cũng có chút không muốn, thế nên chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ giữ lại cho em một cái mạng." Nói rôi, Phục Luân dùng 3 ngón tay, ở địa phương nho nhỏ của Lăng Nghị dùng sức ma sát, đột nhiên đâm vào, thân thể Lăng Nghị run lên, cắn môi kiềm chế âm thanh, Phục Luân cười gằn, đưa tay dùng sức hướng vào phía trong đẩy mạnh.
Phục Luân đối với Lăng Nghị cũng không có cái gì cái gọi là không muốn, nếu không phải Lăng Nghị đối với hắn vẫn còn có giá trị, hắn hiện tại sẽ không có chuyện còn đối với cậu khách khí như vậy, chí ít đối với Phục Luân mà nói, một tên gian tế ở bên cạnh lừa dối hắn suốt 3 năm, vậy mà hắn đối với cậu ta vẫn còn có lòng thương hại, đây đúng thực là một trò cười.
Phục Luân dùng sức khiêu khích Lăng Nghị, thân thể Lăng Nghị, Phục Luân đã đùa bỡn ba năm, hắn so với bất kỳ ai khác cũng đều biết rõ những điểm nhạy cảm nhất của Lăng Nghị nằm ở chỗ nào, hắn yêu thích nhiệt độ trong cơ thể Lăng Nghị, càng yêu thích cảm giác khi ôm lấy thân thể này, hắn tuy rằng có ở trên người Lăng Nghị thực thi qua một chút ngược đãi ác độc thú vị, thế nhưng so với những hành hạ hắn đối với những tình nhân trước đây, ngược như vậy căn bản không đáng nhắc tới, bởi vì thường là Phục Luân đang trêu đùa được một nửa liền không kìm lòng được mà tự mình ra trận, thế nên thân thể Lăng Nghị thân thể, mỗi một gang tấc, hắn đều rất quen thuộc.
Lăng Nghị trên người chỉ mặc vào một cái áo ngủ, Phục Luân đưa tay dò vào trong hạ thân Lăng Nghị, kéo vạt áo ngủ của Lăng Nghị lên, đường cong bờ mông trắng nõn kia như ẩn như hiện, cộng thêm từ cổ họng Lăng Nghị phát ra mấy tiếng rên nhẹ, khiến cho những tên thủ hạ của Phục Luân ở xung quanh không ngừng nuốt nước bọt, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm khung cảnh kích động trước mắt, trong lòng thì lại càng mãnh liệt mong mỏi sao Phục Luân có thể ngay tại chỗ lột sạch Lăng Nghị, đem tất cả trình diễn càng dữ dội hơn chút nữa.
“Sao hả? Muốn giả câm đến cùng?" Thanh âm Phục Luân từ từ mất đi nhiệt độ, hắn thấy Lăng Nghị vẫn không có dấu hiệu mở miệng, buông tay ra, đứng thẳng người, ở trên cao nhìn xuống Lăng Nghị từ trên bàn ngã xuống trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nói “Đáng tiếc Lăng Nghị, tôi vốn thật sự định cho em cơ hội."
Phục Luân xoay người nhìn thủ hạ của mình, lạnh lùng ra lệnh “Trước tiên đem cậu ta nhốt vào phòng giam dưới đất, không được phép mang cho cậu ta bất kỳ thức ăn nước uống nào, chờ Tả Kiêm Thứ xuất viện, đem cậu ta giao cho hắn tra khảo, nói với Tả Kiêm Thứ, tôi mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhất định phải từ trên người cậu ta đào ra cho tôi một ít tin tình báo hữu dụng!"
“Rõ!"
Hai người đàn ông đi tới trước người Lăng Nghị nhấc cậu lên, Lăng Nghị hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, giờ khắc này, trầm mặc, cuối cùng cậu vẫn là quật cường.
Ánh mắt Phục Luân vẫn nhìn theo Lăng Nghị được đưa ra khỏi gian phòng, mi tâm nhíu chặt, đáy lòng có một loại buồn bực không nói ra được thành lời, liền gọi mộtcú điện thoại.
“Đưa một nô lệ lại đây, tôi muốn thân thể sạch sẽ, hơn nữa kỹ thuật tốt"
“Vâng, Phục gia, nửa giờ sau sẽ đưa đến!"
Phục Luân một lần nữa trở về phòng, để thủ hạ đem tới dụng cụ SM ngược đãi của hắn đã lâu không dùng đến. Sau khi tắm xong, Phục Luân ngồi dựa ở trên giường, chờ giường nô mới.
Người trước người sau, Phục Luân thường thường đều mang bộ dạng âm hiểm cười cười, khiến cho người khác không thể đoán ra nổi tâm tư của hắn, cho dù có nổi giận, cũng sẽ chỉ biểu hiện ra trong giây lát ngắn ngủi, Phục Luân so với Tiếu Tẫn Nghiêm biết cách điều tiết tâm trạng của bản thân hơn, hắn tàn nhẫn nhưng không táo bạo, quỷ kế đa đoan nhưng không trắng trợn. Rất nhiều người sợ hãi Tiếu Tẫn Nghiêm, ngoại trừ thế lực hai đạo đen trắng hùng mạnh ở bên ngoài của Tiếu Tẫn Nghiêm, còn có cỗ khí trời sinh lạnh lẽo uy nghiêm dọa người của Tiếu Tẫn Nghiêm nữa. Còn đối với Phục Luân, là sợ sệt nụ cười dấu dao sau lưng của hắn, khi hắn đối với một người lông mày hơi nhướng nở nụ cười, khi đấy nói không chừng chính là lúc chết của kẻ đấy, còn một khi đã làm cho hắn nổi giận đến mức không thể dùng nụ cười mà che giấu đi, hắn sẽ không còn quan tâm đến nữa, để thuộc hạ xử lý, xử lý thế nào thì hắn không màng đến.
Ở trong mắt Phục Luân, nhân sinh ngắn ngủi lắm, hao phí nhiều sức lực vì một cơn giânh, chẳng bằng đi hưởng thụ vài chuyện lạc thú bản thân ưa thích, nhân tiện trút lửa giận, xem như rèn luyện tâm trạng, trút xong cơn giận, lại khôi phục lại trạng thái ban đầu!
Hắn sẽ không nương tay! Đối với bất kỳ người nào cũng đều là như vậy! Lúc trước coi trọng Diệp Mạc, hắn thường xuyên ở trên giường đem Diệp Mạc ra làm nhục đến tâm thần bất ổn rối loạn, xem như đấy là trò vui, đối với một tên gian tế như Lăng Nghị, hắn lại càng không có bất kỳ do dự nào, đem cậu ta giao cho Tả Kiêm Thứ, bởi vì Phục Luân biết Tả Kiêm Thứ cho tới nay đều vô cùng đố kị căm hận Lăng Nghị, cộng thêm thủ đoạn của Tả Kiêm Thứ so với Sieg lúc trước không hề kém cạnh, Phục Luân không tin Lăng Nghị sẽ vẫn trước sau ngậm miệng không nói một lời.
Khi thủ hạ của Phục Luân đưa người tới, Phục Luân lại không có bất kỳ kích động muốn làm nhục nào, hắn nhìn cậu con trai thanh tú đứng bên giường, ngay cả đưa tay đùa bỡn cũng đều không có.
Phục Luân không biết rõ hiện tại có cái gì không giống như những đêm trước đây, đáng lý ra là nên vui vẻ hơn mới phải, bởi vì đã tóm được tên gian tế ẩn nấp bên cạnh, thế nhưng nỗi buồn bực nơi đáy lòng, lại dần dần dâng cao lên, đến nỗi xuất hiện loại kích động muốn giết người.
Cậu con trai đứng bên giường thấy Phục Luân sắc mặt vẫn âm trầm, sợ hãi mở miệng nói “Phục gia, ngài có cần tôi làm cái gì không?"
Phục Luân tuy rằng nhìn cậu ta, nhưng tâm tư đã sớm không biết bay đến nơi nào, thanh âm của cậu ta khiến cho Phục Luân hơi hoàn hồn lại, Phục Luân có chút cau mày xoa xoa mi tâm, hững hờ nói “Trước tiên đem tay còng lên, sau đó chính mình dùng những công cụ này làm đi, tôi nhìn là được."
Cậu con trai không dám nói thêm cái gì, nhỏ giọng trả lời vâng một câu, bắt đầu làm việc.
Phục Luân căn bản không có nhìn cậu ta, đáy lòng càng lúc càng rối loạn, hắn đứng dậy lấy ra một chai rượu vang rót cho mình một ly, sau đó tựa vào chiếc bàn bên cạnh giường nhàn nhạt nhìn cậu con trai trên giường, vẻ mặt hờ hững, buồn bực nơi đáy lòng đã từ từ đã biến thành lửa giận.
“Cậu ăn nhiều quá hả? Rên lớn như vậy làm gì?!" Phục Luân đem rượu trong tay hất lên mặt câu con trai, sắc mặt càng trở nên dữ tợn.
“Xin lỗi Phục gia…" Cậu ta nhỏ giọng nói.
Phục Luân lại rót cho mình một ly rượu khác, nén cơn giận không đâu xuống mà mỉm cười đứng ở bên giường, thế nhưng chột dạ mất đi bình tĩnh lại lần nữa cứ cuồn cuộn sôi trào lên, lúc thì nhíu lại mi tâm, lúc thì cau có xoa trán, lúc lại nhắm mắt lại, còn lúc tầm mắt hướng xuống đất, ở một bên giường vòng qua đi tới.
Phẫn nộ! Không cam lòng! Giận dữ! Nhiều loại tâm trạng nhanh chóng dâng lên đại não Phục Luân!
Cuối cùng, Phục Luân đột nhiên quẳng ly rượu trên tay xuống đất, bước nhanh đi tới trước bàn, cầm điện thoại di động lên, bấm gọi tên thuộc hạ đang canh giữ Lăng Nghị, nói chuyện điện thoại một hồi, Phục Luân liền phẫn nộ hung ác lạnh lùng nói “Trước tiên đánh cậu ta một trăm roi! Ngay lập tức!!!"
Nói xong, ầm một tiếng, Phục Luân lại đưa tay quẳng mạnh điện thoại xuống đất, thở gấp, thấp giọng mắng “Tôi con mẹ nó đúng là muốn xem thử một chút, cậu có thể kiên trì được bao lâu…"
Cậu con trai ở giường bị những hành động liên tiếp này của Phục Luân làm cho khiếp sợ, ngơ ngác ngồi ở trên giường không biết nên làm sao. Phục Luân nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra thì, nụ cười gian tà tràn ngập nơi khóe miệng, xoay người ngồi ở bên giường, đưa tay nhấc lên khóe miệng cậu con trai, khẽ cười nói “Bảo bối nhi, bị dọa sợ sao, hiện tại, để Phục gia hảo hảo săn sóc em."
Kết hôn, kết hôn… chỉ cần sống sót trở về, cậu sẽ có thể cùng người mình yêu thương nhất, kết hôn.
Chỉ cần khi khát vọng trở nên cực kỳ mãnh liệt, bất kể hoàn cảnh có rơi vào tuyệt vọng đến mức độ nào, đều cũng sẽ ở đáy lòng hy vọng nghĩ, chính mình có thể bắt lấy được một phần vạn cơ hội sống sót!
Cánh cửa bị đá văng, tiếp theo đèn bên trong bị mở lên, luồng ánh sáng chói mắt khiến Lăng Nghị theo bản năng che mắt, sau đó Lăng Nghị bị trúng một quyền mạnh, gần như ngã gục, Lăng Nghị bị trói lại đưa đi.
Lăng Nghị không hiểu tại sao mình lại không phản kháng, đây là một khắc nhu nhược nhất trong cuộc đời cậu, nhìn khẩu súng lục bị đá văng trên mặt đất, Lăng Nghị thậm chí không thể tin được, mình lại vì muốn sống mà từ bỏ cơ hội tự giải phóng cho chính mình, bởi vì một khi đã rơi vào tay Phục Luân, tất nhiên sẽ sống không bằng chết, mà kết cục, cũng sẽ chẳng có bất kỳ con đường sống nào.
Cũng được, nếu chính mình không có quyết tâm đi chết, vậy hãy để cho Phục Luân giúp cậu đi…
Lăng Nghị cũng không biết mình bị mang tới nơi nào của tòa tháp, từ lúc bị một tên thủ vệ đạp mạnh một cước vào đầu gối quỳ xuống mặt đấy, Lăng Nghị vẫn cúi đầu, mi mắt mở một nửa, mặt không chút cảm xúc nhìn mặt đất, không nói một lời. Lăng Nghị cái gì cũng không suy nghĩ đến, đại não giống như vừa trải qua một cơn chấn động, trở thành một khối thịt không có linh hồn, tự biết mọi phản kháng đều là vô ích, Lăng Nghị đơn giản đóng kín chính mình, tiếng động gì cũng chẳng lọt được vào tai cậu, có làm gì cũng đừng hòng moi được từ miệng cậu bất kỳ tiếng nào.
Bên trong gian phòng ánh đèn chói mắt, bày trí đơn giản, chỉ có mấy cái ghế salông cùng một cái bàn pha lê lớn, Phục Luân ngồi tựa ở trên ghế salông, sắc mặt quỷ dị, nửa bên mặt bị Lăng Nghị đánh qua vẫn còn bầm tím chật vật, một tay bị Lăng Nghị bẻ gãy đã được băng bó một khối phồng lên, tuy rằng bác sĩ riêng của Phục Luân đã làm xử lý khẩn cấp, nhưng hiện tại chỉ hơi động đậy liền nhói lên một trận đau đớn, trong vòng mười ngày nửa tháng để khôi phục, thì căn bản là không có cách nào tự do hoạt động.
Bên trong gian phòng chỉ có một vài thủ hạ của Phục Luân đứng đấy, đều một thân trang phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở một bên, cực kỳ im lặng.
“Bảo bối nhi, ngẩng đầu nhìn tôi" Ánh mắt Phục Luân âm trầm nhìn Lăng Nghị quỳ trên mặt đất.
Lăng Nghị giống như chẳng hề nghe thấy cái gì, mặt vẫn chẳng chút cảm xúc cúi đầu, sắc mặt Phục Luân chùng xuống, ánh mắt hướng về tên thủ hạ đứng bên cạnh Lăng Nghị, tên thủ hạ kia lập tức hiểu ý, liền ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy tóc Lăng Nghị, mạnh mẽ nhấc mặt Lăng Nghị lên.
Da đầu đau nhức khiến cho Lăng Nghị hơi nhíu nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát, Lăng Nghị liền khôi phục lại gương mặt lạnh lẽo vô cảm, tiêu cự ánh mắt không biết nằm ở nơi nào.
“Có vẻ như em đã khóc." Phục Luân híp mắt, nhìn khóe mắt Lăng Nghị vẫn còn tích nước mắt chưa kịp khô, cười lạnh nói “Sao? Vừa nãy trốn đi để tìm chỗ khóc à? Hay vì sợ?"
Bất kể Phục Luân có nói gì, vẻ mặt Lăng Nghị cũng đều chẳng có biến đổi, đôi con ngươi màu đen láy của cậu ngoài tia sáng của ánh đèn chiếu vào thì hoàn toàn không còn bất kỳ tia sáng nào khác.
Phục Luân đứng dậy, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Lăng Nghị, nhẹ nhàng vung tay lên, tên thủ hạ kia liền buông Lăng Nghị ra, đâu Lăng Nghị lần thứ hai cúi xuống, lại bị Phục Luân nắm lấy dưới cằm ép ngẩng lên.
“Đêm nay kể từ lúc tôi vạch trần thân phận của em đến giờ, em liền không nói với tôi một câu nào." Thanh âm Phục Luân rất thấp nhẹ, nhưng nghe vào lại giống như uy hiếp “Lăng Nghị, em theo tôi lâu như vậy, hẳn là phải biết tôi là người rất không có kiên nhẫn, nếu em còn tiếp tục ngậm miệng không nói gì, tôi sẽ cho em sống còn khổ sở hơn chết!"
Con ngươi của Lăng Nghị rốt cuộc cử động mấy lần, cuối cùng chậm rãi đối mắt với Phục Luân, khóe miệng lại đột nhiên co giật một hồi, tràn ngập trào phúng khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt lại di chuyển sang hướng khác.
Phản ứng của Lăng Nghị khiến cho Phục luân trong nháy mắt bạo phát, Phục Luân không nói thêm lời nào lập tức giương tay cho Lăng Nghị một cái tát, Lăng Nghị cố gắng chống đỡ thân thể để không ngã nhào trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, lần thứ hai tiếp tục cúi đầu, lại nhìn xuống khoảng trống trên mặt đất.
Phục Luân sắc mặt đanh lại, đứng lên, túm lấy tóc Lăng Nghị, đem Lăng Nghị hung mãnh nhấn xuống ở trên bàn.
“Lăng Nghị, tôi biết em không muốn chết!" Phục Luân kề sát ở bên tai Lăng Nghị bên tai, gằn giọng nói “Bằng không em đã sớm dùng khẩu súng kia của tôi để tự sát." Phục Luân nói, nắm lấy tóc Lăng Nghị, bàn tay đột nhiên tiến vào bên trong quần ngủ của Lăng Nghị, dùng sức nhào nặn hạ thân Lăng Nghị, âm hiểm cười nói “Chúng ta chỉ vừa mới vừa hoan ái xong, tôi đối với em ít nhiều gì cũng có chút không muốn, thế nên chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ giữ lại cho em một cái mạng." Nói rôi, Phục Luân dùng 3 ngón tay, ở địa phương nho nhỏ của Lăng Nghị dùng sức ma sát, đột nhiên đâm vào, thân thể Lăng Nghị run lên, cắn môi kiềm chế âm thanh, Phục Luân cười gằn, đưa tay dùng sức hướng vào phía trong đẩy mạnh.
Phục Luân đối với Lăng Nghị cũng không có cái gì cái gọi là không muốn, nếu không phải Lăng Nghị đối với hắn vẫn còn có giá trị, hắn hiện tại sẽ không có chuyện còn đối với cậu khách khí như vậy, chí ít đối với Phục Luân mà nói, một tên gian tế ở bên cạnh lừa dối hắn suốt 3 năm, vậy mà hắn đối với cậu ta vẫn còn có lòng thương hại, đây đúng thực là một trò cười.
Phục Luân dùng sức khiêu khích Lăng Nghị, thân thể Lăng Nghị, Phục Luân đã đùa bỡn ba năm, hắn so với bất kỳ ai khác cũng đều biết rõ những điểm nhạy cảm nhất của Lăng Nghị nằm ở chỗ nào, hắn yêu thích nhiệt độ trong cơ thể Lăng Nghị, càng yêu thích cảm giác khi ôm lấy thân thể này, hắn tuy rằng có ở trên người Lăng Nghị thực thi qua một chút ngược đãi ác độc thú vị, thế nhưng so với những hành hạ hắn đối với những tình nhân trước đây, ngược như vậy căn bản không đáng nhắc tới, bởi vì thường là Phục Luân đang trêu đùa được một nửa liền không kìm lòng được mà tự mình ra trận, thế nên thân thể Lăng Nghị thân thể, mỗi một gang tấc, hắn đều rất quen thuộc.
Lăng Nghị trên người chỉ mặc vào một cái áo ngủ, Phục Luân đưa tay dò vào trong hạ thân Lăng Nghị, kéo vạt áo ngủ của Lăng Nghị lên, đường cong bờ mông trắng nõn kia như ẩn như hiện, cộng thêm từ cổ họng Lăng Nghị phát ra mấy tiếng rên nhẹ, khiến cho những tên thủ hạ của Phục Luân ở xung quanh không ngừng nuốt nước bọt, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm khung cảnh kích động trước mắt, trong lòng thì lại càng mãnh liệt mong mỏi sao Phục Luân có thể ngay tại chỗ lột sạch Lăng Nghị, đem tất cả trình diễn càng dữ dội hơn chút nữa.
“Sao hả? Muốn giả câm đến cùng?" Thanh âm Phục Luân từ từ mất đi nhiệt độ, hắn thấy Lăng Nghị vẫn không có dấu hiệu mở miệng, buông tay ra, đứng thẳng người, ở trên cao nhìn xuống Lăng Nghị từ trên bàn ngã xuống trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nói “Đáng tiếc Lăng Nghị, tôi vốn thật sự định cho em cơ hội."
Phục Luân xoay người nhìn thủ hạ của mình, lạnh lùng ra lệnh “Trước tiên đem cậu ta nhốt vào phòng giam dưới đất, không được phép mang cho cậu ta bất kỳ thức ăn nước uống nào, chờ Tả Kiêm Thứ xuất viện, đem cậu ta giao cho hắn tra khảo, nói với Tả Kiêm Thứ, tôi mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhất định phải từ trên người cậu ta đào ra cho tôi một ít tin tình báo hữu dụng!"
“Rõ!"
Hai người đàn ông đi tới trước người Lăng Nghị nhấc cậu lên, Lăng Nghị hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, giờ khắc này, trầm mặc, cuối cùng cậu vẫn là quật cường.
Ánh mắt Phục Luân vẫn nhìn theo Lăng Nghị được đưa ra khỏi gian phòng, mi tâm nhíu chặt, đáy lòng có một loại buồn bực không nói ra được thành lời, liền gọi mộtcú điện thoại.
“Đưa một nô lệ lại đây, tôi muốn thân thể sạch sẽ, hơn nữa kỹ thuật tốt"
“Vâng, Phục gia, nửa giờ sau sẽ đưa đến!"
Phục Luân một lần nữa trở về phòng, để thủ hạ đem tới dụng cụ SM ngược đãi của hắn đã lâu không dùng đến. Sau khi tắm xong, Phục Luân ngồi dựa ở trên giường, chờ giường nô mới.
Người trước người sau, Phục Luân thường thường đều mang bộ dạng âm hiểm cười cười, khiến cho người khác không thể đoán ra nổi tâm tư của hắn, cho dù có nổi giận, cũng sẽ chỉ biểu hiện ra trong giây lát ngắn ngủi, Phục Luân so với Tiếu Tẫn Nghiêm biết cách điều tiết tâm trạng của bản thân hơn, hắn tàn nhẫn nhưng không táo bạo, quỷ kế đa đoan nhưng không trắng trợn. Rất nhiều người sợ hãi Tiếu Tẫn Nghiêm, ngoại trừ thế lực hai đạo đen trắng hùng mạnh ở bên ngoài của Tiếu Tẫn Nghiêm, còn có cỗ khí trời sinh lạnh lẽo uy nghiêm dọa người của Tiếu Tẫn Nghiêm nữa. Còn đối với Phục Luân, là sợ sệt nụ cười dấu dao sau lưng của hắn, khi hắn đối với một người lông mày hơi nhướng nở nụ cười, khi đấy nói không chừng chính là lúc chết của kẻ đấy, còn một khi đã làm cho hắn nổi giận đến mức không thể dùng nụ cười mà che giấu đi, hắn sẽ không còn quan tâm đến nữa, để thuộc hạ xử lý, xử lý thế nào thì hắn không màng đến.
Ở trong mắt Phục Luân, nhân sinh ngắn ngủi lắm, hao phí nhiều sức lực vì một cơn giânh, chẳng bằng đi hưởng thụ vài chuyện lạc thú bản thân ưa thích, nhân tiện trút lửa giận, xem như rèn luyện tâm trạng, trút xong cơn giận, lại khôi phục lại trạng thái ban đầu!
Hắn sẽ không nương tay! Đối với bất kỳ người nào cũng đều là như vậy! Lúc trước coi trọng Diệp Mạc, hắn thường xuyên ở trên giường đem Diệp Mạc ra làm nhục đến tâm thần bất ổn rối loạn, xem như đấy là trò vui, đối với một tên gian tế như Lăng Nghị, hắn lại càng không có bất kỳ do dự nào, đem cậu ta giao cho Tả Kiêm Thứ, bởi vì Phục Luân biết Tả Kiêm Thứ cho tới nay đều vô cùng đố kị căm hận Lăng Nghị, cộng thêm thủ đoạn của Tả Kiêm Thứ so với Sieg lúc trước không hề kém cạnh, Phục Luân không tin Lăng Nghị sẽ vẫn trước sau ngậm miệng không nói một lời.
Khi thủ hạ của Phục Luân đưa người tới, Phục Luân lại không có bất kỳ kích động muốn làm nhục nào, hắn nhìn cậu con trai thanh tú đứng bên giường, ngay cả đưa tay đùa bỡn cũng đều không có.
Phục Luân không biết rõ hiện tại có cái gì không giống như những đêm trước đây, đáng lý ra là nên vui vẻ hơn mới phải, bởi vì đã tóm được tên gian tế ẩn nấp bên cạnh, thế nhưng nỗi buồn bực nơi đáy lòng, lại dần dần dâng cao lên, đến nỗi xuất hiện loại kích động muốn giết người.
Cậu con trai đứng bên giường thấy Phục Luân sắc mặt vẫn âm trầm, sợ hãi mở miệng nói “Phục gia, ngài có cần tôi làm cái gì không?"
Phục Luân tuy rằng nhìn cậu ta, nhưng tâm tư đã sớm không biết bay đến nơi nào, thanh âm của cậu ta khiến cho Phục Luân hơi hoàn hồn lại, Phục Luân có chút cau mày xoa xoa mi tâm, hững hờ nói “Trước tiên đem tay còng lên, sau đó chính mình dùng những công cụ này làm đi, tôi nhìn là được."
Cậu con trai không dám nói thêm cái gì, nhỏ giọng trả lời vâng một câu, bắt đầu làm việc.
Phục Luân căn bản không có nhìn cậu ta, đáy lòng càng lúc càng rối loạn, hắn đứng dậy lấy ra một chai rượu vang rót cho mình một ly, sau đó tựa vào chiếc bàn bên cạnh giường nhàn nhạt nhìn cậu con trai trên giường, vẻ mặt hờ hững, buồn bực nơi đáy lòng đã từ từ đã biến thành lửa giận.
“Cậu ăn nhiều quá hả? Rên lớn như vậy làm gì?!" Phục Luân đem rượu trong tay hất lên mặt câu con trai, sắc mặt càng trở nên dữ tợn.
“Xin lỗi Phục gia…" Cậu ta nhỏ giọng nói.
Phục Luân lại rót cho mình một ly rượu khác, nén cơn giận không đâu xuống mà mỉm cười đứng ở bên giường, thế nhưng chột dạ mất đi bình tĩnh lại lần nữa cứ cuồn cuộn sôi trào lên, lúc thì nhíu lại mi tâm, lúc thì cau có xoa trán, lúc lại nhắm mắt lại, còn lúc tầm mắt hướng xuống đất, ở một bên giường vòng qua đi tới.
Phẫn nộ! Không cam lòng! Giận dữ! Nhiều loại tâm trạng nhanh chóng dâng lên đại não Phục Luân!
Cuối cùng, Phục Luân đột nhiên quẳng ly rượu trên tay xuống đất, bước nhanh đi tới trước bàn, cầm điện thoại di động lên, bấm gọi tên thuộc hạ đang canh giữ Lăng Nghị, nói chuyện điện thoại một hồi, Phục Luân liền phẫn nộ hung ác lạnh lùng nói “Trước tiên đánh cậu ta một trăm roi! Ngay lập tức!!!"
Nói xong, ầm một tiếng, Phục Luân lại đưa tay quẳng mạnh điện thoại xuống đất, thở gấp, thấp giọng mắng “Tôi con mẹ nó đúng là muốn xem thử một chút, cậu có thể kiên trì được bao lâu…"
Cậu con trai ở giường bị những hành động liên tiếp này của Phục Luân làm cho khiếp sợ, ngơ ngác ngồi ở trên giường không biết nên làm sao. Phục Luân nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra thì, nụ cười gian tà tràn ngập nơi khóe miệng, xoay người ngồi ở bên giường, đưa tay nhấc lên khóe miệng cậu con trai, khẽ cười nói “Bảo bối nhi, bị dọa sợ sao, hiện tại, để Phục gia hảo hảo săn sóc em."
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh