Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 29: Tuyệt vọng trước buổi bán đấu giá
Tỉnh rồi “
Phục Luân hai tay khoanh trước ngực ngồi tựa vào ghế, ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Nghị nằm ở trên giường vừa mới chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ người ngồi bên cạnh giường, Lăng Nghị cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa gì, biểu tình lãnh đạm, cậu theo bản năng giật giật tay, phát hiện ra hai tay mình vẫn bị trói vào nhau mà trên một bên cổ chân cũng bị tròng lên một còng sắt to nặng.
Qua một hồi lâu Lăng Nghị mới lấy lại được tỉnh táo, nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi chính mình hôn mê đã bị Phục Luân liên tục nhấn nước trong bồn tắm, cuối cùng lại bị Phục Luân mở rộng ở trên giường thô bạo xâm chiếm rất nhiều lần cho đến khi ngất đi.
Đã ngủ mất bao lâu rồi Lăng Nghị cũng không còn nhớ rõ nữa.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ muốn tôi đến chết ở trên giường, không ngờ anh vẫn là kẻ nhu nhược như vậy." Lăng Nghị vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Phục Luân, thanh âm cực kỳ khinh bỉ, không biết bắt đầu từ khi nào thì việc khiêu khích chọc giận Phục Luân đã thành việc duy nhất Lăng Nghị có thể làm để chống lại hắn.
Phục Luân nhẹ nhàng nở nụ cười “Tôi tha thứ cho sự khiêu khích của em bởi lẽ hiện tại em vẫn còn chưa hiểu rõ được tình cảnh của chính mình bây giờ." Nói rồi, Phục Luân lạnh lùng ra lệnh một tiếng “Vào đi!"
Phục Luân vừa dứt lời, hai người đàn ông đẩy cửa đi vào, một người trên tay nâng một bộ quần áo màu đen, một người khác lại nhấc theo một cái hộp nhỏ màu đen.
“Biết đây là nơi nào không?" Nhìn vẻ mặt Lăng Nghị có phần ngơ ngác không hiểu, Phục Luân ý cười càng nồng “Đây là Địa Thị, là sàn đấu giá nam sắc được hoan nghênh nhất cũng là nơi tối tăm nhất trên thế giới!"
Từng được Phục Luân sai phá đến công tác ở Địa Thị, Lăng Nghị đối với quy luật ở nơi này cùng với vận mệnh mà món hàng hóa sắp được đem ra bán đấu giá hiểu rất rõ ràng.
Trên khuôn mặt tuấn tú lướt qua một kia thất kinh rõ rệt, nhưng trong chốc lát lại khôi phục lại, không có chút rung động biểu cảm nào, Lăng Nghị khẽ cười môi, đầu hơi cúi, không nhìn nụ cười tà gian độc ác của Phục Luân, Lăng Nghị đã sớm hiểu rõ, Phục Luân đã dự định đem cậu đến Địa Thị bán đấu giá như một món hàng, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến đột ngột như thế, dù sao đã lâu đến vậy Phục Luân cho dù có tức giận đến mức nào đi chẳng nữa cũng không nhắc đến chuyện đưa cậu đến Địa Thị bán đấu giá, điều này làm cho Lăng Nghị thậm chí đã cho rằng Phục Luân đã dao động với quyết định này, giờ nghĩ lại, xem ra là cậu đã quá ngây thơ rồi.
Địa Thị chính là phương pháp trừng phạt duy nhất của Phục Luân hiện tại có thể lấy ra được, bởi vì nơi này chính là nơi trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất để hủy hoại tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của con người.
Thời gian diễn ra đấu giá ở Địa Thị bị Phục Luân lùi lại có vẻ như chính là hai ngày nay, hoặc chính ngày hôm nay là ngày tổ chức, mấy ngày nay ở bên cạnh Phục Luân, Lăng Nghị cơ bản đã mất đi khái niệm thời gian.
“Đây là y phục người hầu lần trước em mặc vào, tôi đã mang nó đến Địa Thị để khi đưa em ra bán đấu giá sẽ để em mặc vào." Phục Luân cầm y phục màu đen trong tay đi đến bên cạnh giường tiếp tục cười nói “Bộ y phục này mặc lên thân thể em thực sự tràn ngập mê hoặc, tôi tin tưởng sự xuất hiện của em tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người phải chấn động, có phải thấy rất hưng phấn không, em lặng lẽ ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một khắc rực rỡ đến lóa mắt."
Lăng Nghị không nói gì, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc kệ bàn tay Phục Luân đang trượt xuống bên eo cậu, nghĩ đến đến việc sắp phải đối mặt với khuất nhục, Lăng Nghị thậm chí chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ chán chường kinh sợ.
Không cần kiêu ngạo nữa, không cần một thân đầy vảy ngược quá kiên cường quá cứng cỏi nữa, thậm chí không cần kiên trì tiếp tục giữ vững tín ngưỡng nơi đáy lòng, chỉ cần kể từ giờ ngoan ngoãn cả ngày lẫn đêm nằm dưới thân Phục Luân rên rỉ, nở nụ cười thật ngọt ngào lấy lòng hắn, mị nhãn như tơ ngây ngốc ở bên cạnh thuận theo hắn…. có phải chỉ cần như vậy cậu sẽ không phải chịu đựng sự nhục nhã quá to lớn kia không?
Đáng tiếc cậu không thể làm được, vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình thần phục Phục Luân, từ đây trở nên sa đọa như vậy được.
Bởi vì cậu là Lăng Nghị, là thuộc hạ xuất sắc nhất bởi chính người đàn ông mà cậu ngưỡng mộ nhất tán thưởng, ỏ đáy lòng cậu vẫn còn niềm khao khát thuần khiết về một cuộc hôn nhân cậu luôn mong đợi đang chờ cậu thực hiện.
“Đang nghĩ gì?" Phục Luân cười gian ở bên eo Lăng Nghị bóp nhẹ một cái “Hay là tôi cho em biết một tin tốt nhé, lần bán đấu giá này, Mạnh Truyền Tân cũng sẽ đến Địa Thị tham gia đấu giá với tư cách hội viên."
Lăng Nghị đột nhiên mở to mắt không thể tin nổi nhìn Phục Luân “Chuyện này… làm sao có thể được?"
“Nếu hắn đã muốn cứu em như vậy, tôi sẽ cho hắn một cơ hội." Phục Luân âm hiểm cười nói “Chỉ cần trong buổi đấu giá hắn có thể mua lại em, tôi sẽ để hắn mang em rời đi, tôi với Tiếu Tẫn Nghiêm đã giao ước rồi nên em không cần lo lắng tôi sẽ trở mặt."
“Anh nói thật chứ?" Lăng Nghị lạnh lùng nhìn Phục Luân, cậu căn bản không tin tưởng nổi Phục Luân có lòng tốt như vậy, kinh nghiệm nhiều lần nói cho Lăng Nghị biết Phục Luân nhìn bề ngoài rất tùy tiện sẽ thường ẩn chứa phía sau đó những kế hoạch gian tà dơ bẩn ác độc.
Lần này Lăng Nghị căn bản không cảm giác được bất kỳ kinh hỉ nào, trái ngược lại là nỗi bất an mãnh liệt.
“Đương nhiên là thật" Phục Luân xoa xoa mặt Lăng Nghị ôn nhu nói “Bảo bối nhi, em không vui sao, em có cơ hội rời đi cùng Mạnh Truyền Tân rồi, sau lưng hắn còn có Tiếu Tẫn Nghiêm giúp đỡ, tôi nghĩ hắn sẽ có năng lực đưa ra được cái giá áp bức tất cả, đúng rồi, không phải em với hắn còn muốn kết hôn sao? Thật tốt, ra khỏi hòn đảo này là em có thể cùng hắn hạnh phúc bên nhau rồi." Phục Luân chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng tự nhiên thoải mái, kỳ thực trong lòng hắn dày đặc ghen tuông đến mức phát rồ lên, kể từ khi biết Lăng Nghị đã ước định kết hôn cùng Mạnh Truyền Tân, Phục Luân mỗi giây mỗi phút đều cảm giác bản thân giống như không thể kiềm chế được muốn phát hỏa, trong đầu hắn không ngừng hiện ra cảnh tượng Lăng Nghị cùng Mạnh Truyền Tân kết hôn hạnh phúc bên nhau.
Phục Luân không thể không thừa nhận rằng hắn ghen với Mạnh Truyền Tân, ghen đến phát điên lên được, chỉ là một thằng bảo tiêu bình thường mà hình tượng trong lòng Lăng Nghị lại vĩ đại đến thế, còn Phục Luân hắn thì…
Hắn muốn đem tất cả những suy nghĩ này phá hủy, nếu hắn đã không có cách nào thay đổi được hình tượng Mạnh Truyền Tân trong lòng Lăng Nghị, vậy thì hắn sẽ khiến cho Mạnh Truyền Tân triệt để chán ghét khinh thường Lăng Nghị.
Chỉ cần cắt đứt được tình cảm giữa hai người bọn họ, vậy Phục Luân hắn liền sẽ có cơ hội chiếm được Lăng Nghị.
Phục Luân ra lệnh cho thủ hạ tiêm vào người Lăng Nghị một lượng thuốc mê nhỏ, sau đó thay y phục cho Lăng Nghị, cuối cùng ôm Lăng Nghị đi tới trên đài đấu giá.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, các chỗ ngồi trên đài cao u ám không có một ai cả, nửa người Lăng Nghị mềm nhũn vô lực bị Phục Luân ôm vào trong lòng, Phục Luân một tay ôm Lăng Nghị, một tay vẫy nhẹ, lập tức một vật thể to lớn được che phủ bằng vải đen đang được treo lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống mặt đất.
Tấm vải đen được Phục Luân tháo ra, một cái lồng sắt to lớn tinh xảo xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người, chiếc lồng sắt có hình vuông, mỗi một song sắt đều được phủ sơn màu trắng thật tinh tế, nhìn qua trông như từng thanh bạch ngọc.
“Đây là lồng sắt tôi sai người chế tạo suốt đêm để dành riêng cho em." Phục Luân thỏa mãn vuốt ve song sắt bóng loáng, xoay mặt nhìn Lăng Nghị nơi đáy mặt tràn ngập kinh ngạc, không nhanh không chậm nói “Tối nay em sẽ ở trong cái lồng sắt màu trắng này, một thân hắc y đầy quyến rũ từ trên trời giáng xuống, tôi tin tưởng sáng tạo của tôi tuyệt đối sẽ nhận được một mảnh tán thưởng."
Vẻ hỗn loạn phức tạp lướt qua đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, đột ngột lại bị Phục Luân đẩy mạnh một cái vào bên trong lồng sắt, lòng bàn chân hư nhuyễn khiến Lăng Nghị trực tiếp té ngã vào bên trong.
Đáy lồng sắt cũng là một màu trắng xóa như tuyết, khiến cho Lăng Nghị một thân y phục màu đen vừa vặn cùng chiếc lồng sắt hình thành hai mảng màu đối lập nhìn qua cực kỳ mê người.
“Chà chà thật đẹp." Phục Luân cảm thán, dương tay vung một cái, những người khác đang đứng trên sàn đấu giá đều lập tức lui đi.
“Sau đêm nay em sẽ không còn thuộc về tôi nữa, thế nên vào lúc này, tôi muốn hảo hảo hưởng dụng em một hồi." Phục Luân cười gian đi vào bên trong lồng sắt, quỳ một gối xuống bên cạnh Lăng Nghị, cấp thiết thoát quần áo.
“Phục Luân rốt cuộc anh muốn thế nào?!" Lăng Nghị âm lãnh gầm nhẹ nói, có đánh chết cậu cũng không tin Phục Luân chỉ đơn thuần đem cậu thả ở trong lồng sắt để triển lãm.
Phục Luân nhếch miệng, hắn ôm Lăng Nghị vào trong lòng sau đó chỉ vào một chỗ ngồi bên dưới đài đấu giá, cười nhẹ nói “Biết không? Tôi sẽ sắp xếp cho Mạnh Truyền Tân chỗ ngồi tốt nhất bên dưới kia có thể nhìn thấy em thật rõ ràng ở trên đài" Nói rồi, Phục Luân cúi xuống hôn một cái lên môi Lăng Nghị, thấp giọng ám muội nói “Đêm nay tôi sẽ cho người tiêm thuốc vào cơ thể em, rồi sẽ để hai tên đại pháp sư đến ở trước mặt mọi người điều giáo em, để em mơ mơ màng màng hưởng thụ sự điều giáo, em hẳn phải biết món hàng được mang ra đấu giá sẽ biểu diễn cho người xem những gì mà phải không?"
Lăng Nghị mở to hai mắt, cậu gian nan đưa tay lên định tát vào mặt Phục Luân nhưng lại dễ dàng bị Phục Luân ung dung nắm lấy.
“Chừa lại chút khí lực để còn phản kháng ở trong buổi đấu giá, em có biết không? Những vị khách mua hàng thích nhất chính là giống như em vậy, biết giãy giụa kịch liệt phản kháng, khiến người ta rất dễ nảy sinh ham muốn thú tính." Phục Luân lột sạch quần áo Lăng Nghị ra, nhấn vai Lăng Nghị xuống, đem Lăng Nghị đang cố gắng ra sức phản kháng gắt gao đặt ở dưới thân.
“Phục Luân, anh sẽ chết không được tử tế." Lăng Nghị gào to, tuyệt vọng như nước thủy triều dâng từng đợt từng đợt một tấp về phía Lăng Nghị, vốn tưởng rằng Phục Luân chỉ là muốn bán cậu đi thôi, không ngờ lại muốn cậu lên đài đấu giá làm những trò biểu diễn dơ bẩn khuất phục kia, Lăng Nghị luôn biết rõ ràng Phục Luân đối với thân thể của cậu có bao nhiêu độc chiếm mãnh liệt.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, đó chỉ là suy đoán cậu tự mình an ủi mình mà thôi, bởi nếu Phục Luân đã muốn đem cậu bán cho những tên hào phú biến thái đầy dục vọng đen tối kia thì hắn làm gì còn quan tâm đến chuyện thân thể của cậu ở trước mặt bao nhiêu người bị điều giáo.
Lăng Nghị không thể nào tiếp nhận nổi cảnh tượng cậu ở dưới những ánh đèn tập trung lại, trước mặt bao nhiêu người bị lột bỏ sạch quần áo, trần như nhộng chịu đủ loại công cụ điều giáo xuyên xỏ qua, càng quan trọng hơn nữa là tất cả những chuyện này đều diễn ra ngay trước mặt người mà cậu yêu nhất.
Hoàn toàn không giống với chuyện mỗi đêm tiếp nhận sự xâm chiếm của Phục Luân.
Vẻ mất đi khống chế của Lăng Nghị khiến cho Phục Luân vô cùng hài lòng, hắn cho đến này đều bị Lăng Nghị chọc tức đến cực hạn, rốt cuộc cũng có một lần hắn có thể thản nhân nhìn Lăng Nghị trước mặt bị mình bức đến phát điên.
“Sao vậy? Không chịu được à? Chẳng phải em rất quật cường cứng cỏi sao? Chẳng phải là muốn đấu với tôi đến cùng sao?" Phục Luân siết chặt lấy eo Lăng Nghị, mạnh mẽ ôm chặt Lăng Nghị trong lòng mình, ở phía sau lưng Lăng Nghị chậm rãi ma sát “Tôi thật sự muốn biết sau đó Mạnh Truyền Tân còn có thể muốn loại hàng dơ bẩn như em nữa hay không? Nếu như Mạnh Truyền Tân là tên đàn ông còn muốn chừa lại chút mặt mũi, sẽ không thể trở về kết hôn với một tính nô đã bị bao nhiêu người thị gian như vậy, về sau em cũng chỉ còn có thể làm món đồ chơi của những tên hào phú kia thôi."
Lăng Nghị vừa muốn mở miệng, Phục Luân liền dùng sức giữ lấy đầu Lăng Nghị khiến cậu không thể không ngửa mặt nhìn xuống chỗ ngồi phía dưới đài.
“Nhìn thấy không? Đêm nay Mạnh Truyền Tân sẽ ngồi ở ngay vị trí phía trước kia, hắn sẽ nhìn em, tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm không chớp mắt." Phục Luân cười gằn, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, thật giống như bao nhiêu lửa giận Lăng Nghị đốt trên người hắn giờ khắc này hết thảy đều được phóng thích ra ngoài, hắn không thích ngạo khí quật cường của Lăng Nghị, hắn thích nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ tuyệt vọng của cậu, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội khống chế được cậu.
Lăng Nghị rốt cuộc khóc, không phát thành tiếng nhưng giọt nước mắt nóng hổi đã từ khóe mắt chảy xuống gò má, cậu nhìn chỗ ngồi phía trước kia, dường như cảm giác được Tân ca mà cậu yêu nhất đang nhìn cậu phải chịu đựng nhục nhã to lớn đến mức nào, Lăng Nghị nắm lấy một cái song sắt, cố gắng dùng hết toàn lực yếu ớt, muốn đem thân thể thoát khỏi kiềm chế của Phục Luân, nhưng một giây sau lại bị Phục Luân một tay ngăn chặn, gò má bị gắt gao nhấn áp xuống mặt đế lồng sắt.
Phục Luân đem môi đến gần bên tai Lăng Nghị, ý cười dịu dàng thấp giọng nói “Lăng Nghị, bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn" Phục Luân hôn lên vành tai Lăng Nghị, chậm rãi nói “Thứ nhất, em hoàn toàn thần phục tôi, vĩnh viễn làm nô lệ của Phục Luân tôi, vĩnh viễn chỉ nghe theo một mình tôi. Thứ hai, chính là trở thành món hàng đêm nay bị đem bán đấu giá ở Địa Thị, ở bên trong chiếc lồng sắt này, trước mặt mọi người bị các loại công cụ…."
“Phục Luân anh đi chết đi!" Lăng Nghị gầm lên giận dữ ngắt lời Phục Luân.
Phục Luân sắc mặt chùng xuống, tiếp theo dữ tợn nói “Lăng Nghị, cơ hội của em đã dùng hết!" Nói rồi, Phục Luân đứng dậy, cấp tốc mặc quần áo lại chỉnh tề, nhìn thấy Lăng Nghị ở trên mặt đất vất vả ngồi dậy, sắc mặt càng lúc càng âm u.
Tại sao? Tại sao em ấy vẫn còn chưa chịu khuất phục hắn? Rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào để đến tận bây giờ vẫn không thể nào chinh phục được nam nhân này?
“Đêm nay tôi sẽ ngồi ở phía trên nhìn xuống cảnh tượng em bị lột sạch mang ra điều giáo, tôi con mẹ nó ngược lại muốn xem thử xem em có thể kiên trì được bao lâu." Phục Luân lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời khỏi lồng sắt.
Có lẽ đến tận sau khi hết thảy mọi chuyện đều đã phát sinh, Phục Luân mới sẽ đột nhiên nhận ra rằng, đêm nay hắn đã làm chuyện khiến hắn phải hối hận nhất từ trước đến giờ.
Phục Luân hai tay khoanh trước ngực ngồi tựa vào ghế, ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Nghị nằm ở trên giường vừa mới chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ người ngồi bên cạnh giường, Lăng Nghị cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa gì, biểu tình lãnh đạm, cậu theo bản năng giật giật tay, phát hiện ra hai tay mình vẫn bị trói vào nhau mà trên một bên cổ chân cũng bị tròng lên một còng sắt to nặng.
Qua một hồi lâu Lăng Nghị mới lấy lại được tỉnh táo, nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi chính mình hôn mê đã bị Phục Luân liên tục nhấn nước trong bồn tắm, cuối cùng lại bị Phục Luân mở rộng ở trên giường thô bạo xâm chiếm rất nhiều lần cho đến khi ngất đi.
Đã ngủ mất bao lâu rồi Lăng Nghị cũng không còn nhớ rõ nữa.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ muốn tôi đến chết ở trên giường, không ngờ anh vẫn là kẻ nhu nhược như vậy." Lăng Nghị vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Phục Luân, thanh âm cực kỳ khinh bỉ, không biết bắt đầu từ khi nào thì việc khiêu khích chọc giận Phục Luân đã thành việc duy nhất Lăng Nghị có thể làm để chống lại hắn.
Phục Luân nhẹ nhàng nở nụ cười “Tôi tha thứ cho sự khiêu khích của em bởi lẽ hiện tại em vẫn còn chưa hiểu rõ được tình cảnh của chính mình bây giờ." Nói rồi, Phục Luân lạnh lùng ra lệnh một tiếng “Vào đi!"
Phục Luân vừa dứt lời, hai người đàn ông đẩy cửa đi vào, một người trên tay nâng một bộ quần áo màu đen, một người khác lại nhấc theo một cái hộp nhỏ màu đen.
“Biết đây là nơi nào không?" Nhìn vẻ mặt Lăng Nghị có phần ngơ ngác không hiểu, Phục Luân ý cười càng nồng “Đây là Địa Thị, là sàn đấu giá nam sắc được hoan nghênh nhất cũng là nơi tối tăm nhất trên thế giới!"
Từng được Phục Luân sai phá đến công tác ở Địa Thị, Lăng Nghị đối với quy luật ở nơi này cùng với vận mệnh mà món hàng hóa sắp được đem ra bán đấu giá hiểu rất rõ ràng.
Trên khuôn mặt tuấn tú lướt qua một kia thất kinh rõ rệt, nhưng trong chốc lát lại khôi phục lại, không có chút rung động biểu cảm nào, Lăng Nghị khẽ cười môi, đầu hơi cúi, không nhìn nụ cười tà gian độc ác của Phục Luân, Lăng Nghị đã sớm hiểu rõ, Phục Luân đã dự định đem cậu đến Địa Thị bán đấu giá như một món hàng, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến đột ngột như thế, dù sao đã lâu đến vậy Phục Luân cho dù có tức giận đến mức nào đi chẳng nữa cũng không nhắc đến chuyện đưa cậu đến Địa Thị bán đấu giá, điều này làm cho Lăng Nghị thậm chí đã cho rằng Phục Luân đã dao động với quyết định này, giờ nghĩ lại, xem ra là cậu đã quá ngây thơ rồi.
Địa Thị chính là phương pháp trừng phạt duy nhất của Phục Luân hiện tại có thể lấy ra được, bởi vì nơi này chính là nơi trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất để hủy hoại tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của con người.
Thời gian diễn ra đấu giá ở Địa Thị bị Phục Luân lùi lại có vẻ như chính là hai ngày nay, hoặc chính ngày hôm nay là ngày tổ chức, mấy ngày nay ở bên cạnh Phục Luân, Lăng Nghị cơ bản đã mất đi khái niệm thời gian.
“Đây là y phục người hầu lần trước em mặc vào, tôi đã mang nó đến Địa Thị để khi đưa em ra bán đấu giá sẽ để em mặc vào." Phục Luân cầm y phục màu đen trong tay đi đến bên cạnh giường tiếp tục cười nói “Bộ y phục này mặc lên thân thể em thực sự tràn ngập mê hoặc, tôi tin tưởng sự xuất hiện của em tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người phải chấn động, có phải thấy rất hưng phấn không, em lặng lẽ ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một khắc rực rỡ đến lóa mắt."
Lăng Nghị không nói gì, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc kệ bàn tay Phục Luân đang trượt xuống bên eo cậu, nghĩ đến đến việc sắp phải đối mặt với khuất nhục, Lăng Nghị thậm chí chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ chán chường kinh sợ.
Không cần kiêu ngạo nữa, không cần một thân đầy vảy ngược quá kiên cường quá cứng cỏi nữa, thậm chí không cần kiên trì tiếp tục giữ vững tín ngưỡng nơi đáy lòng, chỉ cần kể từ giờ ngoan ngoãn cả ngày lẫn đêm nằm dưới thân Phục Luân rên rỉ, nở nụ cười thật ngọt ngào lấy lòng hắn, mị nhãn như tơ ngây ngốc ở bên cạnh thuận theo hắn…. có phải chỉ cần như vậy cậu sẽ không phải chịu đựng sự nhục nhã quá to lớn kia không?
Đáng tiếc cậu không thể làm được, vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình thần phục Phục Luân, từ đây trở nên sa đọa như vậy được.
Bởi vì cậu là Lăng Nghị, là thuộc hạ xuất sắc nhất bởi chính người đàn ông mà cậu ngưỡng mộ nhất tán thưởng, ỏ đáy lòng cậu vẫn còn niềm khao khát thuần khiết về một cuộc hôn nhân cậu luôn mong đợi đang chờ cậu thực hiện.
“Đang nghĩ gì?" Phục Luân cười gian ở bên eo Lăng Nghị bóp nhẹ một cái “Hay là tôi cho em biết một tin tốt nhé, lần bán đấu giá này, Mạnh Truyền Tân cũng sẽ đến Địa Thị tham gia đấu giá với tư cách hội viên."
Lăng Nghị đột nhiên mở to mắt không thể tin nổi nhìn Phục Luân “Chuyện này… làm sao có thể được?"
“Nếu hắn đã muốn cứu em như vậy, tôi sẽ cho hắn một cơ hội." Phục Luân âm hiểm cười nói “Chỉ cần trong buổi đấu giá hắn có thể mua lại em, tôi sẽ để hắn mang em rời đi, tôi với Tiếu Tẫn Nghiêm đã giao ước rồi nên em không cần lo lắng tôi sẽ trở mặt."
“Anh nói thật chứ?" Lăng Nghị lạnh lùng nhìn Phục Luân, cậu căn bản không tin tưởng nổi Phục Luân có lòng tốt như vậy, kinh nghiệm nhiều lần nói cho Lăng Nghị biết Phục Luân nhìn bề ngoài rất tùy tiện sẽ thường ẩn chứa phía sau đó những kế hoạch gian tà dơ bẩn ác độc.
Lần này Lăng Nghị căn bản không cảm giác được bất kỳ kinh hỉ nào, trái ngược lại là nỗi bất an mãnh liệt.
“Đương nhiên là thật" Phục Luân xoa xoa mặt Lăng Nghị ôn nhu nói “Bảo bối nhi, em không vui sao, em có cơ hội rời đi cùng Mạnh Truyền Tân rồi, sau lưng hắn còn có Tiếu Tẫn Nghiêm giúp đỡ, tôi nghĩ hắn sẽ có năng lực đưa ra được cái giá áp bức tất cả, đúng rồi, không phải em với hắn còn muốn kết hôn sao? Thật tốt, ra khỏi hòn đảo này là em có thể cùng hắn hạnh phúc bên nhau rồi." Phục Luân chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng tự nhiên thoải mái, kỳ thực trong lòng hắn dày đặc ghen tuông đến mức phát rồ lên, kể từ khi biết Lăng Nghị đã ước định kết hôn cùng Mạnh Truyền Tân, Phục Luân mỗi giây mỗi phút đều cảm giác bản thân giống như không thể kiềm chế được muốn phát hỏa, trong đầu hắn không ngừng hiện ra cảnh tượng Lăng Nghị cùng Mạnh Truyền Tân kết hôn hạnh phúc bên nhau.
Phục Luân không thể không thừa nhận rằng hắn ghen với Mạnh Truyền Tân, ghen đến phát điên lên được, chỉ là một thằng bảo tiêu bình thường mà hình tượng trong lòng Lăng Nghị lại vĩ đại đến thế, còn Phục Luân hắn thì…
Hắn muốn đem tất cả những suy nghĩ này phá hủy, nếu hắn đã không có cách nào thay đổi được hình tượng Mạnh Truyền Tân trong lòng Lăng Nghị, vậy thì hắn sẽ khiến cho Mạnh Truyền Tân triệt để chán ghét khinh thường Lăng Nghị.
Chỉ cần cắt đứt được tình cảm giữa hai người bọn họ, vậy Phục Luân hắn liền sẽ có cơ hội chiếm được Lăng Nghị.
Phục Luân ra lệnh cho thủ hạ tiêm vào người Lăng Nghị một lượng thuốc mê nhỏ, sau đó thay y phục cho Lăng Nghị, cuối cùng ôm Lăng Nghị đi tới trên đài đấu giá.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, các chỗ ngồi trên đài cao u ám không có một ai cả, nửa người Lăng Nghị mềm nhũn vô lực bị Phục Luân ôm vào trong lòng, Phục Luân một tay ôm Lăng Nghị, một tay vẫy nhẹ, lập tức một vật thể to lớn được che phủ bằng vải đen đang được treo lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống mặt đất.
Tấm vải đen được Phục Luân tháo ra, một cái lồng sắt to lớn tinh xảo xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người, chiếc lồng sắt có hình vuông, mỗi một song sắt đều được phủ sơn màu trắng thật tinh tế, nhìn qua trông như từng thanh bạch ngọc.
“Đây là lồng sắt tôi sai người chế tạo suốt đêm để dành riêng cho em." Phục Luân thỏa mãn vuốt ve song sắt bóng loáng, xoay mặt nhìn Lăng Nghị nơi đáy mặt tràn ngập kinh ngạc, không nhanh không chậm nói “Tối nay em sẽ ở trong cái lồng sắt màu trắng này, một thân hắc y đầy quyến rũ từ trên trời giáng xuống, tôi tin tưởng sáng tạo của tôi tuyệt đối sẽ nhận được một mảnh tán thưởng."
Vẻ hỗn loạn phức tạp lướt qua đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, đột ngột lại bị Phục Luân đẩy mạnh một cái vào bên trong lồng sắt, lòng bàn chân hư nhuyễn khiến Lăng Nghị trực tiếp té ngã vào bên trong.
Đáy lồng sắt cũng là một màu trắng xóa như tuyết, khiến cho Lăng Nghị một thân y phục màu đen vừa vặn cùng chiếc lồng sắt hình thành hai mảng màu đối lập nhìn qua cực kỳ mê người.
“Chà chà thật đẹp." Phục Luân cảm thán, dương tay vung một cái, những người khác đang đứng trên sàn đấu giá đều lập tức lui đi.
“Sau đêm nay em sẽ không còn thuộc về tôi nữa, thế nên vào lúc này, tôi muốn hảo hảo hưởng dụng em một hồi." Phục Luân cười gian đi vào bên trong lồng sắt, quỳ một gối xuống bên cạnh Lăng Nghị, cấp thiết thoát quần áo.
“Phục Luân rốt cuộc anh muốn thế nào?!" Lăng Nghị âm lãnh gầm nhẹ nói, có đánh chết cậu cũng không tin Phục Luân chỉ đơn thuần đem cậu thả ở trong lồng sắt để triển lãm.
Phục Luân nhếch miệng, hắn ôm Lăng Nghị vào trong lòng sau đó chỉ vào một chỗ ngồi bên dưới đài đấu giá, cười nhẹ nói “Biết không? Tôi sẽ sắp xếp cho Mạnh Truyền Tân chỗ ngồi tốt nhất bên dưới kia có thể nhìn thấy em thật rõ ràng ở trên đài" Nói rồi, Phục Luân cúi xuống hôn một cái lên môi Lăng Nghị, thấp giọng ám muội nói “Đêm nay tôi sẽ cho người tiêm thuốc vào cơ thể em, rồi sẽ để hai tên đại pháp sư đến ở trước mặt mọi người điều giáo em, để em mơ mơ màng màng hưởng thụ sự điều giáo, em hẳn phải biết món hàng được mang ra đấu giá sẽ biểu diễn cho người xem những gì mà phải không?"
Lăng Nghị mở to hai mắt, cậu gian nan đưa tay lên định tát vào mặt Phục Luân nhưng lại dễ dàng bị Phục Luân ung dung nắm lấy.
“Chừa lại chút khí lực để còn phản kháng ở trong buổi đấu giá, em có biết không? Những vị khách mua hàng thích nhất chính là giống như em vậy, biết giãy giụa kịch liệt phản kháng, khiến người ta rất dễ nảy sinh ham muốn thú tính." Phục Luân lột sạch quần áo Lăng Nghị ra, nhấn vai Lăng Nghị xuống, đem Lăng Nghị đang cố gắng ra sức phản kháng gắt gao đặt ở dưới thân.
“Phục Luân, anh sẽ chết không được tử tế." Lăng Nghị gào to, tuyệt vọng như nước thủy triều dâng từng đợt từng đợt một tấp về phía Lăng Nghị, vốn tưởng rằng Phục Luân chỉ là muốn bán cậu đi thôi, không ngờ lại muốn cậu lên đài đấu giá làm những trò biểu diễn dơ bẩn khuất phục kia, Lăng Nghị luôn biết rõ ràng Phục Luân đối với thân thể của cậu có bao nhiêu độc chiếm mãnh liệt.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, đó chỉ là suy đoán cậu tự mình an ủi mình mà thôi, bởi nếu Phục Luân đã muốn đem cậu bán cho những tên hào phú biến thái đầy dục vọng đen tối kia thì hắn làm gì còn quan tâm đến chuyện thân thể của cậu ở trước mặt bao nhiêu người bị điều giáo.
Lăng Nghị không thể nào tiếp nhận nổi cảnh tượng cậu ở dưới những ánh đèn tập trung lại, trước mặt bao nhiêu người bị lột bỏ sạch quần áo, trần như nhộng chịu đủ loại công cụ điều giáo xuyên xỏ qua, càng quan trọng hơn nữa là tất cả những chuyện này đều diễn ra ngay trước mặt người mà cậu yêu nhất.
Hoàn toàn không giống với chuyện mỗi đêm tiếp nhận sự xâm chiếm của Phục Luân.
Vẻ mất đi khống chế của Lăng Nghị khiến cho Phục Luân vô cùng hài lòng, hắn cho đến này đều bị Lăng Nghị chọc tức đến cực hạn, rốt cuộc cũng có một lần hắn có thể thản nhân nhìn Lăng Nghị trước mặt bị mình bức đến phát điên.
“Sao vậy? Không chịu được à? Chẳng phải em rất quật cường cứng cỏi sao? Chẳng phải là muốn đấu với tôi đến cùng sao?" Phục Luân siết chặt lấy eo Lăng Nghị, mạnh mẽ ôm chặt Lăng Nghị trong lòng mình, ở phía sau lưng Lăng Nghị chậm rãi ma sát “Tôi thật sự muốn biết sau đó Mạnh Truyền Tân còn có thể muốn loại hàng dơ bẩn như em nữa hay không? Nếu như Mạnh Truyền Tân là tên đàn ông còn muốn chừa lại chút mặt mũi, sẽ không thể trở về kết hôn với một tính nô đã bị bao nhiêu người thị gian như vậy, về sau em cũng chỉ còn có thể làm món đồ chơi của những tên hào phú kia thôi."
Lăng Nghị vừa muốn mở miệng, Phục Luân liền dùng sức giữ lấy đầu Lăng Nghị khiến cậu không thể không ngửa mặt nhìn xuống chỗ ngồi phía dưới đài.
“Nhìn thấy không? Đêm nay Mạnh Truyền Tân sẽ ngồi ở ngay vị trí phía trước kia, hắn sẽ nhìn em, tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm không chớp mắt." Phục Luân cười gằn, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, thật giống như bao nhiêu lửa giận Lăng Nghị đốt trên người hắn giờ khắc này hết thảy đều được phóng thích ra ngoài, hắn không thích ngạo khí quật cường của Lăng Nghị, hắn thích nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ tuyệt vọng của cậu, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội khống chế được cậu.
Lăng Nghị rốt cuộc khóc, không phát thành tiếng nhưng giọt nước mắt nóng hổi đã từ khóe mắt chảy xuống gò má, cậu nhìn chỗ ngồi phía trước kia, dường như cảm giác được Tân ca mà cậu yêu nhất đang nhìn cậu phải chịu đựng nhục nhã to lớn đến mức nào, Lăng Nghị nắm lấy một cái song sắt, cố gắng dùng hết toàn lực yếu ớt, muốn đem thân thể thoát khỏi kiềm chế của Phục Luân, nhưng một giây sau lại bị Phục Luân một tay ngăn chặn, gò má bị gắt gao nhấn áp xuống mặt đế lồng sắt.
Phục Luân đem môi đến gần bên tai Lăng Nghị, ý cười dịu dàng thấp giọng nói “Lăng Nghị, bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn" Phục Luân hôn lên vành tai Lăng Nghị, chậm rãi nói “Thứ nhất, em hoàn toàn thần phục tôi, vĩnh viễn làm nô lệ của Phục Luân tôi, vĩnh viễn chỉ nghe theo một mình tôi. Thứ hai, chính là trở thành món hàng đêm nay bị đem bán đấu giá ở Địa Thị, ở bên trong chiếc lồng sắt này, trước mặt mọi người bị các loại công cụ…."
“Phục Luân anh đi chết đi!" Lăng Nghị gầm lên giận dữ ngắt lời Phục Luân.
Phục Luân sắc mặt chùng xuống, tiếp theo dữ tợn nói “Lăng Nghị, cơ hội của em đã dùng hết!" Nói rồi, Phục Luân đứng dậy, cấp tốc mặc quần áo lại chỉnh tề, nhìn thấy Lăng Nghị ở trên mặt đất vất vả ngồi dậy, sắc mặt càng lúc càng âm u.
Tại sao? Tại sao em ấy vẫn còn chưa chịu khuất phục hắn? Rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào để đến tận bây giờ vẫn không thể nào chinh phục được nam nhân này?
“Đêm nay tôi sẽ ngồi ở phía trên nhìn xuống cảnh tượng em bị lột sạch mang ra điều giáo, tôi con mẹ nó ngược lại muốn xem thử xem em có thể kiên trì được bao lâu." Phục Luân lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời khỏi lồng sắt.
Có lẽ đến tận sau khi hết thảy mọi chuyện đều đã phát sinh, Phục Luân mới sẽ đột nhiên nhận ra rằng, đêm nay hắn đã làm chuyện khiến hắn phải hối hận nhất từ trước đến giờ.
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh