Lao Tù Ác Ma
Quyển 3 - Chương 9: Hung hăng
Ở quán cà phê, Diệp Mạc đã nói cho Lạc Tần Thiên biết hết tất cả, bao gồm tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi cậu đã sống lại. Diệp Mạc không dám hy vọng xa vời Lạc Tần Thiên sẽ lập tức tin tưởng, nhưng ít ra, anh ấy sẽ không lại vì tìm kiếm chính mình mà dính vào bẫy của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm nếu đã đoạt lấy sự nghiệp của Diệp Trọng Quang, tự nhiên cũng sẽ mơ ước đến tài sản của Lạc gia tộc. Mà Lạc Tần Thiên lại là đứa con trai độc nhất của Lạc gia tộc, tự nhiên sẽ là mục tiêu ra tay tốt nhất.
Một khắc khi Diệp Mạc nói ra thân phận thực sự của chính mình, Lạc Tần Thiên vẫn còn ở trong trạng thái kinh ngạc, sau đó khi Diệp Mạc kể rõ nội tình bên trong, ánh mắt Lạc Tần Thiên vẫn không e dè nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Mạc, tựa hồ như muốn nhìn thấu ra được điều gì đó từ bên trong khuôn mặt xa lạ này.
Lạc Tần Thiên không tin vào quỷ thần, tự nhiên cũng sẽ không tin vào chuyện người chết sống lại, thế nhưng khi Diệp Mạc nói ra những chuyện chỉ có hai người bọn họ mới biết, Lạc Tần Thiên mới triệt để kinh sợ. Cuối cùng bình tĩnh nói một tiếng “Có thể đưa tôi đến chỗ ở của cậu nhìn một chút được không?"
Cũng không phải là Lạc Tần Thiên không tin, chỉ là sự tình quá mức quỷ dị, anh không thể không phòng bị, chuyện nam nhân này biết được có thể là do Diệp Mạc đã nói cho cậu ta nghe.
Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi, khi biết nam nhân trước mắt này có khả năng là người con trai chính mình nhung nhớ suốt hai năm qua, Lạc Tần Thiên vẫn là từ đáy lòng nảy sinh một luồng kích động mà ôm lấy Diệp Mạc, càng nhìn cậu, loại kích động này càng trở nên mãnh liệt, hai năm khát vọng, tích tụ ở trong lòng giống như muốn vỡ đê tràn ra.
Cuối cùng khi chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, Lạc Tần Thiên vẫn ôm chặt lấy Diệp Mạc, không nói lời nào, đem đầu Diệp Mạc nhẹ nhàng đặt ở trên vai mình, gò má tựa trên mái tóc mềm mại của Diệp Mạc, nhắm mắt lại, giống như đang cảm thụ cái gì đấy, say sưa, kích động, vui mừng, trong nháy mắt, nhiều loại tâm tình lướt qua trên gương mặt tuấn tú của anh.
Diệp Mạc không có phản kháng, ở thời điểm Lạc Tần Thiên ôm cậu, rốt cuộc không nhịn được mà hoe mắt rơi lệ, căn môi, giống hài tử tính tình trẻ con dễ xúc động, khẽ nức nở.
Đi tới chỗ nhà trọ Diệp Mạc ở, cảm giác ấm áp thư thích thoáng như đưa hắn quay trở lại khoảng thời gian hai năm trước, cách bày trí trong gian phòng đều là phong cách Diệp Mạc yêu thích, dưới những chi tiết nhỏ nhặt cũng ẩn giấu hồi ức chỉ có Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên mới biết.
Mặc dù hiện tại nhìn trước mắt vẫn là một khuôn mặt xa lạ, nhưng ở trong lòng Lạc Tần Thiên, Diệp Tuyền đã thực sự trở thành Diệp Mạc!
Lạc Tần Thiên đột nhiên cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như vừa nãy ở Thiên Đường không có đem Mạc Mạc giả mạo kia mang đi, vậy cả đời này của hắn chẳng phải đều sẽ bởi vì một lần bỏ qua mà vĩnh viễn sống ở bên trong vô tri.
Càng cảm thấy may mắn hơn nữa là! Tiếu Tẫn Nghiêm cái gì cũng không biết!
“Mạc Mạc" Lạc Tần Thiên nâng mặt Diệp Mạc lên, thâm tình chân thành ôn nhu nhìn cậu “Anh thề rằng, sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!"
Diệp Mạc mỉm cười, nụ cười trong sáng xua tan mây mù nổi lên trên khóe miệng, nhẹ giọng nói “Đứa ngốc, thật là một đứa ngốc!"
Lạc Tần Thiên nhìn nụ cười quen thuộc, cùng giọng điệu sủng nịch không thay đổi, tâm toàn bộ đều đang chầm chậm tan chảy, tiếp đó sắc mặt đột nhiên trở nên hung tàn “Anh phải khiến Tiếu Tẫn Nghiêm lấy tính mạng để trả giá cho những việc hắn đã gây ra, bất kỳ ai đã làm em tổn thương anh đều sẽ không bỏ qua!"
Diệp Mạc cả kinh, trong đôi con ngươi trong sáng lướt qua một tia kinh ngạc, liền vội vàng khuyên nhủ “Tần Thiên, chúng ta rời khỏi thành phố X đi! Đừng đấu đá nữa, như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương, Tiếu Tẫn Nghiêm làm điều ác tự sẽ có báo ứng trừng phạt, thế nên…"
“Mạc Mạc, em không cần phải sợ, Tiếu Tẫn Nghiêm đúng là có thế quyền to cao, nhưng em phải tin tưởng thực lực của anh, chỉ cần có được thời cơ thích hợp, anh sẽ giết chết được hắn." Lạc Tần Thiên nói, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ hung tợn dữ dằn. Anh xác thực có tự tin, hai năm qua, anh phát triển không chỉ là thế lực của Lạc gia tộc.
Diệp Mạc nhìn Lạc Tần Thiên trước mắt, trong trẻo trong tròng mắt dấy lên một luồng cảm giác xa lạ, nhưng Diệp Mạc vẫn cố gắng gạt đi cảm giác đó, dù có thể anh không còn là chàng trai dương quang ấm áp yêu sủng cậu nghe lời cậu như hai năm trước nữa, nhưng anh vẫn là Tần Thiên mà cậu luôn yêu tha thiết suốt bảy, tám năm qua! (Jian: Bạn Lạc bị thù hận làm cho thay đổi rồi:(((()
“Em muốn rời khỏi thành phố X, một khắc cũng không muốn tiếp tục chờ đợi!" Diệp Mạc nghiêng đầu nhìn về phía khác, thanh âm có chút kiên quyết. Diệp Thần Tuấn cũng sắp tỉnh lại rồi, chẳng mấy chốc Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tới tìm cậu đòi cậu giao ra Diệp Mạc, một hồi dây dưa không ngừng nghỉ sẽ lại bắt đầu, tuy đã có quyết tâm chiến đấu một mất một còn, nhưng đã có cơ hội rời đi, tại sao còn muốn ở lại ngây ngốc chờ đợi quyết đấu một trận một mất một còn, huống gì, trận tuyệt đấu này đã không còn là cuộc chiến của hai người cậu và Tiếu Tẫn Nghiêm, mà còn gây liên lụy đến nhiều người khác, phần thắng của Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng là lớn hơn hẳn, cũng có thể, từ đầu tới cuối, người phải chết vẫn là cậu.
“Mạc Mạc…" Lạc Tần Thiên lo lắng làm Diệp Mạc tức giận, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Diệp Mạc, bên trong thanh âm ôn nhu mang theo điểm làm nũng nói “Anh muốn ăn món ăn em làm!"
Lạc Tần Thiên tựa hồ muốn dùng cách này để phân tán đi sự chú ý của Diệp Mạc, Diệp mạc quả nhiên chậm rãi di chuyển tầm mắt quay lại nhìn anh, miệng hơi dẩu lên, vẫn là lộ ra khuôn mặt tươi cười “Vậy anh tới phụ em rửa rau đi.
“Được!" Lạc Tần Thiên đáp ứng một tiếng.
Vẫn giống như hai năm trước, Diệp Mạc hung dữ bắt Lạc Tần Thiên ở trong nhà bếp bận rộn làm việc, chính mình thì thảnh thơi nhàn nhã đứng trước bếp xào rau, đồng thời cùng Lạc Tần Thiên trêu ghẹo cười đùa vui vẻ với nhau.
Đã quên mất cảm giác nhẹ nhõm hạnh phúc như vậy có được lần gần nhất là vào lúc nào rồi, lúc này Diệp Mạc chỉ cảm thấy trong thế giới u ám của cậu rốt cuộc đã hiện lên một tia sáng ấm áp rồi.
Diệp Mạc làm 7, 8 món ăn bày ra, luộc xào nướng đều có, đều là những món ăn lúc trước cậu hay nấu cho Lạc Tần Thiên ăn, bày các món ăn ra bàn, nhìn qua tuy rằng khung cảnh không có hoa lệ như trong nhà hàng sang trọng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác gia đình ấm cúng.
Nhìn gương mặt xa lạ đối diện, Lạc Tần Thiên trước đó vốn dĩ vẫn còn có một chút khoảng cách với Diệp Mạc, nhưng vào giờ khắc này, hết thảy mọi nghi ngờ đều đã biến mất hoàn toàn, hiện tại lưu lại, chỉ có cảm động cùng vui sướng.
Mạc Mạc của anh vẫn không hề thay đổi! Vẫn yêu anh, sâu sắc như anh luôn yêu cậu.
“Hôm nay vui vẻ như vậy! Để anh đi mua hai bình hồng tửu!" Lạc Tần Thiên cao hứng âu yếm hôn lên trán Diệp Mạc, cầm chìa khóa xe đi ra bên ngoài, nhất định phải nên uống một chút rượu mừng.
Ngày hôm nay, thực sự là quá cao hứng, ngột ngạt suốt hai năm, uống say một trận là tốt nhất!
“Vậy em đi hâm lạnh canh chờ anh." Diệp Mạc vui vẻ nói rằng, chờ Lạc Tần Thiên đi rồi, mới xoay người đi vào bên trong nhà bếp.
Lạc Tần Thiên đi ra ngoài, cũng không khóa cửa lại, nghĩ chỉ là đi chừng 10 phút, không khóa cửa để cho tiện lúc quay trở lại.
…………….
Lạc Tần Thiên vừa mới đi ra khỏi thang máy, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa vặn đi vào bên trong thang máy, hai người chỉ lướt qua nhau trong nháy mắt, nhưng đều không nhìn thấy nhau.
Đứng trước cửa nhà trọ của Diệp Mạc, trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm có một cảm giác hỗn loạn không nói ra được, hắn tới đây làm gì vậy? Bắt gian sao?
Tiếu Tẫn Nghiêm vốn vẫn còn có điểm bối rối xoắn xuýt, thế nhưng dư quang của khóe mắt đột nhiên lướt qua khe hở cánh cửa khép hờ hơi mở một chút, trong lòng thấy hơi hồi hộp, không khóa cửa à. Quỷ thần xui khiến, Tiếu Tẫn Nghiêm cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra, chờ sau khi đi vào mới phát hiện động tác vừa nãy của mình có bao nhiêu hèn mọn, hắn cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, làm sao lúc này hắn lại có cảm giác mình giống như tên ăn trộm thấp kém vậy không biết.
Tiếu Tẫn Nghiêm đóng cửa lại, nhanh chân đi vào bên trong, bên trong phòng khách trên bàn xếp đầy những món ăn gia đình thông dụng đập ngay vào tầm mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm hơi sững sờ một chút, những món ăn đặt trên bàn kia, thật quen thuộc… Giống như những món ăn trước đây Diệp Mạc vẫn hay làm cho hắn, ở thời điểm lúc hắn vừa mới bắt đầu ép buộc Diệp Mạc làm tình nhân của mình, mỗi buổi tối khi tan việc trở về, Diệp Mạc thường làm những món ăn này cho hắn ăn, mà hắn ăn vào thấy vô cùng ngon miệng, nhớ mãi không quên.
Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy tâm trạng đang buồn bực khó chịu của bản thân trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, nhấc chân lên, sắc mắt phức tạp đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy một đôi đũa trên bàn, đưa tay gắp một món ăn.
Tinh tế nhai nghiền, chậm rãi thưởng thức, một mỗi món ăn Tiếu Tẫn Nghiêm đều gắp một miếng nhỏ, giống như đang chìm đắm ở bên trong một loại hồi ức nào đó rất quen thuộc, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ trở nên nhu hòa.
Hắn nhớ tới tất cả của Diệp Mạc, khí tức trên người cậu, hành động, lời nói, cử chỉ quen thuộc của cậu, những món ăn cậu làm, cùng với mùi vị của từng món ăn ấy.
“Tần Thiên, nhanh như vậy anh đã trở về rồi sao!" Diệp Mạc đột nhiên từ trong nhà bếp đi ra, cho rằng Lạc Tần Thiên đã trở về, rất vui vẻ reo lên một tiếng.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Mạc.
Diệp Mạc hít vào một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì quá mức đột ngột, Diệp Mạc không hề nghĩ ngợi liền bật thốt hét lên một tiếng “Anh đi ra ngoài!" Thanh âm lạnh lùng lộ ra một tia căm ghét, bởi vì âm lượng hơi cao, nghe qua giống như người đang ngăn cản một tội ác tày trời.
Tiếu Tẫn Nghiêm vốn đang vì mùi vị của những món ăn mà đang chìm đắm trong một loại hồi ức nào đó, vì câu nói này của Diệp Mạc, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, toàn thân đều bao phủ một luồng sát khí, gằn giọng nói “Con mẹ nó, cậu quát lại một tiếng thử xem!"
So về khí thế, không ai có thể thắng được Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn là người nắm quyền khống chế, là kẻ đứng ở ngôi cao, thế nên bất kỳ có một điểm chống cự nào, cũng đều động chạm đến vảy ngược của hắn.
Diệp Mạc quả nhiên khuất nhược đi, đơn độc ở cùng Tiếu Tẫn Nghiêm bên trong một gian phòng, Diệp Mạc rất tự mình biết mình, không thể để cho hắn ta thẹn quá hóa giận, bằng không người chịu thiệt sẽ chỉ là cậu.
“Nơi này là nhà của tôi." Diệp Mạc tầm mắt trấn định, thanh âm hờ hững, thế nhưng không có tiến thêm một bước về phía trước, duy trì khoảng cách an toàn với Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm thả đôi đũa trong tay xuống, kiếm mi lạnh lùng hơi nhíu lại, âm thanh lộ ra quỷ dị “Những món ăn này đều là cậu làm?"
“Phải." Diệp Mạc rất thản nhiên trả lời, tiếp đó nhẹ nhàng nở nụ cười “Điều này anh cũng để vào mắt sao?"
Diệp Mạc không biết Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm xúc với những món ăn cậu làm, ở kiếp trước, Diệp Mạc chỉ lý giải rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đối với những món ăn cậu làm là nhất thời có cảm giác mới mẻ.
Tiếu Tẫn Nghiêm không để ý đến Diệp Mạc nữa, mà nhìn ngắm bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên “Kim chủ mới của cậu đâu?" Nhìn thấy trên bàn có hai ly rượu không, đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhíu “Ra ngoài mua rượu rồi sao?"
Diệp Mạc cảm thấy bên trong lời nói của Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo thâm ý, lạnh lùng tiếp tiếng nói “Tần Thiên lập tức sẽ về ngay!"
“Tần Thiên?" Khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ biến sắc, cố nén tức giận, nhẹ nhàng cười khẩy nói “Mới quen biết chưa được bao lâu mà đã gọi thân mật như vậy."
“Tiếu Tẫn Nghiêm, ước định của chúng ta là trước khi Thần ca tỉnh lại sẽ không quấy rầy lẫn nhau." Diệp Mạc rốt cuộc không chịu được sự quái gở của Tiếu Tẫn Nghiêm, nghiêm giọng nói “Nếu như anh muốn gặp lại Diệp Mạc, tôi hy vọng tốt nhất anh nên làm theo quy tắc của trò chơi!"
“Cậu vẫn còn nhớ tới Diệp Thần Tuấn sao?" Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng “Cậu dùng nhà Diệp Thần Tuấn tặng cho cậu để tiếp đãi một gã đàn ông khác, à, là Diệp Thần Tuấn quá ngu, hay là cậu quá dâm đãng!"
Diệp Mạc cắn răng, mặc dù tên đàn ông này có quyền cao thế lớn đến thế cỡ nào đi chăng nữa, thì lời nói dã man thô tục vẫn không hề thay đổi, thực sự là khó có thể tưởng tượng ra nổi, hắn ta làm sao có thể được tôn sùng là bậc cao quý trong giới thượng lưu như vậy chứ.
Thấy Diệp Mạc không nói lời nào, Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân bước tới chỗ Diệp Mạc, híp mắt, toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh đừng quên, nếu như anh dám ở chỗ này làm càn, anh đời này cũng đừng mơ sẽ gặp lại Diệp Mạc!" Khi đang nói chuyện, Diệp Mạc lùi lại mấy bước.
Tần Thiên sắp trở về rồi, Diệp Mạc làm sao có thể không gấp gáp chứ, hai người đối đầu với nhau đều mang theo hỏa khí, nếu như khai chiến, không phải là chuyện dùng một quyền hai quyền đánh nhau, mà là một chiêu mất mạng.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nở nụ cười, vài bước đi tới, đem Diệp Mạc áp lên trên tường, cúi mặt xuống, ở dưới tầm mắt hết sức căng thẳng của Diệp Mạc, thấp giọng chậm rãi mở miệng nói “Cậu nói xem, nếu như tôi hiện tại muốn cậu, có phải cậu sẽ không dám lớn lối như vậy nữa không…."
Tiếu Tẫn Nghiêm nếu đã đoạt lấy sự nghiệp của Diệp Trọng Quang, tự nhiên cũng sẽ mơ ước đến tài sản của Lạc gia tộc. Mà Lạc Tần Thiên lại là đứa con trai độc nhất của Lạc gia tộc, tự nhiên sẽ là mục tiêu ra tay tốt nhất.
Một khắc khi Diệp Mạc nói ra thân phận thực sự của chính mình, Lạc Tần Thiên vẫn còn ở trong trạng thái kinh ngạc, sau đó khi Diệp Mạc kể rõ nội tình bên trong, ánh mắt Lạc Tần Thiên vẫn không e dè nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Mạc, tựa hồ như muốn nhìn thấu ra được điều gì đó từ bên trong khuôn mặt xa lạ này.
Lạc Tần Thiên không tin vào quỷ thần, tự nhiên cũng sẽ không tin vào chuyện người chết sống lại, thế nhưng khi Diệp Mạc nói ra những chuyện chỉ có hai người bọn họ mới biết, Lạc Tần Thiên mới triệt để kinh sợ. Cuối cùng bình tĩnh nói một tiếng “Có thể đưa tôi đến chỗ ở của cậu nhìn một chút được không?"
Cũng không phải là Lạc Tần Thiên không tin, chỉ là sự tình quá mức quỷ dị, anh không thể không phòng bị, chuyện nam nhân này biết được có thể là do Diệp Mạc đã nói cho cậu ta nghe.
Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi, khi biết nam nhân trước mắt này có khả năng là người con trai chính mình nhung nhớ suốt hai năm qua, Lạc Tần Thiên vẫn là từ đáy lòng nảy sinh một luồng kích động mà ôm lấy Diệp Mạc, càng nhìn cậu, loại kích động này càng trở nên mãnh liệt, hai năm khát vọng, tích tụ ở trong lòng giống như muốn vỡ đê tràn ra.
Cuối cùng khi chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, Lạc Tần Thiên vẫn ôm chặt lấy Diệp Mạc, không nói lời nào, đem đầu Diệp Mạc nhẹ nhàng đặt ở trên vai mình, gò má tựa trên mái tóc mềm mại của Diệp Mạc, nhắm mắt lại, giống như đang cảm thụ cái gì đấy, say sưa, kích động, vui mừng, trong nháy mắt, nhiều loại tâm tình lướt qua trên gương mặt tuấn tú của anh.
Diệp Mạc không có phản kháng, ở thời điểm Lạc Tần Thiên ôm cậu, rốt cuộc không nhịn được mà hoe mắt rơi lệ, căn môi, giống hài tử tính tình trẻ con dễ xúc động, khẽ nức nở.
Đi tới chỗ nhà trọ Diệp Mạc ở, cảm giác ấm áp thư thích thoáng như đưa hắn quay trở lại khoảng thời gian hai năm trước, cách bày trí trong gian phòng đều là phong cách Diệp Mạc yêu thích, dưới những chi tiết nhỏ nhặt cũng ẩn giấu hồi ức chỉ có Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên mới biết.
Mặc dù hiện tại nhìn trước mắt vẫn là một khuôn mặt xa lạ, nhưng ở trong lòng Lạc Tần Thiên, Diệp Tuyền đã thực sự trở thành Diệp Mạc!
Lạc Tần Thiên đột nhiên cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như vừa nãy ở Thiên Đường không có đem Mạc Mạc giả mạo kia mang đi, vậy cả đời này của hắn chẳng phải đều sẽ bởi vì một lần bỏ qua mà vĩnh viễn sống ở bên trong vô tri.
Càng cảm thấy may mắn hơn nữa là! Tiếu Tẫn Nghiêm cái gì cũng không biết!
“Mạc Mạc" Lạc Tần Thiên nâng mặt Diệp Mạc lên, thâm tình chân thành ôn nhu nhìn cậu “Anh thề rằng, sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!"
Diệp Mạc mỉm cười, nụ cười trong sáng xua tan mây mù nổi lên trên khóe miệng, nhẹ giọng nói “Đứa ngốc, thật là một đứa ngốc!"
Lạc Tần Thiên nhìn nụ cười quen thuộc, cùng giọng điệu sủng nịch không thay đổi, tâm toàn bộ đều đang chầm chậm tan chảy, tiếp đó sắc mặt đột nhiên trở nên hung tàn “Anh phải khiến Tiếu Tẫn Nghiêm lấy tính mạng để trả giá cho những việc hắn đã gây ra, bất kỳ ai đã làm em tổn thương anh đều sẽ không bỏ qua!"
Diệp Mạc cả kinh, trong đôi con ngươi trong sáng lướt qua một tia kinh ngạc, liền vội vàng khuyên nhủ “Tần Thiên, chúng ta rời khỏi thành phố X đi! Đừng đấu đá nữa, như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương, Tiếu Tẫn Nghiêm làm điều ác tự sẽ có báo ứng trừng phạt, thế nên…"
“Mạc Mạc, em không cần phải sợ, Tiếu Tẫn Nghiêm đúng là có thế quyền to cao, nhưng em phải tin tưởng thực lực của anh, chỉ cần có được thời cơ thích hợp, anh sẽ giết chết được hắn." Lạc Tần Thiên nói, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ hung tợn dữ dằn. Anh xác thực có tự tin, hai năm qua, anh phát triển không chỉ là thế lực của Lạc gia tộc.
Diệp Mạc nhìn Lạc Tần Thiên trước mắt, trong trẻo trong tròng mắt dấy lên một luồng cảm giác xa lạ, nhưng Diệp Mạc vẫn cố gắng gạt đi cảm giác đó, dù có thể anh không còn là chàng trai dương quang ấm áp yêu sủng cậu nghe lời cậu như hai năm trước nữa, nhưng anh vẫn là Tần Thiên mà cậu luôn yêu tha thiết suốt bảy, tám năm qua! (Jian: Bạn Lạc bị thù hận làm cho thay đổi rồi:(((()
“Em muốn rời khỏi thành phố X, một khắc cũng không muốn tiếp tục chờ đợi!" Diệp Mạc nghiêng đầu nhìn về phía khác, thanh âm có chút kiên quyết. Diệp Thần Tuấn cũng sắp tỉnh lại rồi, chẳng mấy chốc Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tới tìm cậu đòi cậu giao ra Diệp Mạc, một hồi dây dưa không ngừng nghỉ sẽ lại bắt đầu, tuy đã có quyết tâm chiến đấu một mất một còn, nhưng đã có cơ hội rời đi, tại sao còn muốn ở lại ngây ngốc chờ đợi quyết đấu một trận một mất một còn, huống gì, trận tuyệt đấu này đã không còn là cuộc chiến của hai người cậu và Tiếu Tẫn Nghiêm, mà còn gây liên lụy đến nhiều người khác, phần thắng của Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng là lớn hơn hẳn, cũng có thể, từ đầu tới cuối, người phải chết vẫn là cậu.
“Mạc Mạc…" Lạc Tần Thiên lo lắng làm Diệp Mạc tức giận, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Diệp Mạc, bên trong thanh âm ôn nhu mang theo điểm làm nũng nói “Anh muốn ăn món ăn em làm!"
Lạc Tần Thiên tựa hồ muốn dùng cách này để phân tán đi sự chú ý của Diệp Mạc, Diệp mạc quả nhiên chậm rãi di chuyển tầm mắt quay lại nhìn anh, miệng hơi dẩu lên, vẫn là lộ ra khuôn mặt tươi cười “Vậy anh tới phụ em rửa rau đi.
“Được!" Lạc Tần Thiên đáp ứng một tiếng.
Vẫn giống như hai năm trước, Diệp Mạc hung dữ bắt Lạc Tần Thiên ở trong nhà bếp bận rộn làm việc, chính mình thì thảnh thơi nhàn nhã đứng trước bếp xào rau, đồng thời cùng Lạc Tần Thiên trêu ghẹo cười đùa vui vẻ với nhau.
Đã quên mất cảm giác nhẹ nhõm hạnh phúc như vậy có được lần gần nhất là vào lúc nào rồi, lúc này Diệp Mạc chỉ cảm thấy trong thế giới u ám của cậu rốt cuộc đã hiện lên một tia sáng ấm áp rồi.
Diệp Mạc làm 7, 8 món ăn bày ra, luộc xào nướng đều có, đều là những món ăn lúc trước cậu hay nấu cho Lạc Tần Thiên ăn, bày các món ăn ra bàn, nhìn qua tuy rằng khung cảnh không có hoa lệ như trong nhà hàng sang trọng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác gia đình ấm cúng.
Nhìn gương mặt xa lạ đối diện, Lạc Tần Thiên trước đó vốn dĩ vẫn còn có một chút khoảng cách với Diệp Mạc, nhưng vào giờ khắc này, hết thảy mọi nghi ngờ đều đã biến mất hoàn toàn, hiện tại lưu lại, chỉ có cảm động cùng vui sướng.
Mạc Mạc của anh vẫn không hề thay đổi! Vẫn yêu anh, sâu sắc như anh luôn yêu cậu.
“Hôm nay vui vẻ như vậy! Để anh đi mua hai bình hồng tửu!" Lạc Tần Thiên cao hứng âu yếm hôn lên trán Diệp Mạc, cầm chìa khóa xe đi ra bên ngoài, nhất định phải nên uống một chút rượu mừng.
Ngày hôm nay, thực sự là quá cao hứng, ngột ngạt suốt hai năm, uống say một trận là tốt nhất!
“Vậy em đi hâm lạnh canh chờ anh." Diệp Mạc vui vẻ nói rằng, chờ Lạc Tần Thiên đi rồi, mới xoay người đi vào bên trong nhà bếp.
Lạc Tần Thiên đi ra ngoài, cũng không khóa cửa lại, nghĩ chỉ là đi chừng 10 phút, không khóa cửa để cho tiện lúc quay trở lại.
…………….
Lạc Tần Thiên vừa mới đi ra khỏi thang máy, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa vặn đi vào bên trong thang máy, hai người chỉ lướt qua nhau trong nháy mắt, nhưng đều không nhìn thấy nhau.
Đứng trước cửa nhà trọ của Diệp Mạc, trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm có một cảm giác hỗn loạn không nói ra được, hắn tới đây làm gì vậy? Bắt gian sao?
Tiếu Tẫn Nghiêm vốn vẫn còn có điểm bối rối xoắn xuýt, thế nhưng dư quang của khóe mắt đột nhiên lướt qua khe hở cánh cửa khép hờ hơi mở một chút, trong lòng thấy hơi hồi hộp, không khóa cửa à. Quỷ thần xui khiến, Tiếu Tẫn Nghiêm cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra, chờ sau khi đi vào mới phát hiện động tác vừa nãy của mình có bao nhiêu hèn mọn, hắn cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, làm sao lúc này hắn lại có cảm giác mình giống như tên ăn trộm thấp kém vậy không biết.
Tiếu Tẫn Nghiêm đóng cửa lại, nhanh chân đi vào bên trong, bên trong phòng khách trên bàn xếp đầy những món ăn gia đình thông dụng đập ngay vào tầm mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm hơi sững sờ một chút, những món ăn đặt trên bàn kia, thật quen thuộc… Giống như những món ăn trước đây Diệp Mạc vẫn hay làm cho hắn, ở thời điểm lúc hắn vừa mới bắt đầu ép buộc Diệp Mạc làm tình nhân của mình, mỗi buổi tối khi tan việc trở về, Diệp Mạc thường làm những món ăn này cho hắn ăn, mà hắn ăn vào thấy vô cùng ngon miệng, nhớ mãi không quên.
Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy tâm trạng đang buồn bực khó chịu của bản thân trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, nhấc chân lên, sắc mắt phức tạp đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy một đôi đũa trên bàn, đưa tay gắp một món ăn.
Tinh tế nhai nghiền, chậm rãi thưởng thức, một mỗi món ăn Tiếu Tẫn Nghiêm đều gắp một miếng nhỏ, giống như đang chìm đắm ở bên trong một loại hồi ức nào đó rất quen thuộc, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ trở nên nhu hòa.
Hắn nhớ tới tất cả của Diệp Mạc, khí tức trên người cậu, hành động, lời nói, cử chỉ quen thuộc của cậu, những món ăn cậu làm, cùng với mùi vị của từng món ăn ấy.
“Tần Thiên, nhanh như vậy anh đã trở về rồi sao!" Diệp Mạc đột nhiên từ trong nhà bếp đi ra, cho rằng Lạc Tần Thiên đã trở về, rất vui vẻ reo lên một tiếng.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Mạc.
Diệp Mạc hít vào một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì quá mức đột ngột, Diệp Mạc không hề nghĩ ngợi liền bật thốt hét lên một tiếng “Anh đi ra ngoài!" Thanh âm lạnh lùng lộ ra một tia căm ghét, bởi vì âm lượng hơi cao, nghe qua giống như người đang ngăn cản một tội ác tày trời.
Tiếu Tẫn Nghiêm vốn đang vì mùi vị của những món ăn mà đang chìm đắm trong một loại hồi ức nào đó, vì câu nói này của Diệp Mạc, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, toàn thân đều bao phủ một luồng sát khí, gằn giọng nói “Con mẹ nó, cậu quát lại một tiếng thử xem!"
So về khí thế, không ai có thể thắng được Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn là người nắm quyền khống chế, là kẻ đứng ở ngôi cao, thế nên bất kỳ có một điểm chống cự nào, cũng đều động chạm đến vảy ngược của hắn.
Diệp Mạc quả nhiên khuất nhược đi, đơn độc ở cùng Tiếu Tẫn Nghiêm bên trong một gian phòng, Diệp Mạc rất tự mình biết mình, không thể để cho hắn ta thẹn quá hóa giận, bằng không người chịu thiệt sẽ chỉ là cậu.
“Nơi này là nhà của tôi." Diệp Mạc tầm mắt trấn định, thanh âm hờ hững, thế nhưng không có tiến thêm một bước về phía trước, duy trì khoảng cách an toàn với Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm thả đôi đũa trong tay xuống, kiếm mi lạnh lùng hơi nhíu lại, âm thanh lộ ra quỷ dị “Những món ăn này đều là cậu làm?"
“Phải." Diệp Mạc rất thản nhiên trả lời, tiếp đó nhẹ nhàng nở nụ cười “Điều này anh cũng để vào mắt sao?"
Diệp Mạc không biết Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm xúc với những món ăn cậu làm, ở kiếp trước, Diệp Mạc chỉ lý giải rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đối với những món ăn cậu làm là nhất thời có cảm giác mới mẻ.
Tiếu Tẫn Nghiêm không để ý đến Diệp Mạc nữa, mà nhìn ngắm bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên “Kim chủ mới của cậu đâu?" Nhìn thấy trên bàn có hai ly rượu không, đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhíu “Ra ngoài mua rượu rồi sao?"
Diệp Mạc cảm thấy bên trong lời nói của Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo thâm ý, lạnh lùng tiếp tiếng nói “Tần Thiên lập tức sẽ về ngay!"
“Tần Thiên?" Khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ biến sắc, cố nén tức giận, nhẹ nhàng cười khẩy nói “Mới quen biết chưa được bao lâu mà đã gọi thân mật như vậy."
“Tiếu Tẫn Nghiêm, ước định của chúng ta là trước khi Thần ca tỉnh lại sẽ không quấy rầy lẫn nhau." Diệp Mạc rốt cuộc không chịu được sự quái gở của Tiếu Tẫn Nghiêm, nghiêm giọng nói “Nếu như anh muốn gặp lại Diệp Mạc, tôi hy vọng tốt nhất anh nên làm theo quy tắc của trò chơi!"
“Cậu vẫn còn nhớ tới Diệp Thần Tuấn sao?" Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng “Cậu dùng nhà Diệp Thần Tuấn tặng cho cậu để tiếp đãi một gã đàn ông khác, à, là Diệp Thần Tuấn quá ngu, hay là cậu quá dâm đãng!"
Diệp Mạc cắn răng, mặc dù tên đàn ông này có quyền cao thế lớn đến thế cỡ nào đi chăng nữa, thì lời nói dã man thô tục vẫn không hề thay đổi, thực sự là khó có thể tưởng tượng ra nổi, hắn ta làm sao có thể được tôn sùng là bậc cao quý trong giới thượng lưu như vậy chứ.
Thấy Diệp Mạc không nói lời nào, Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân bước tới chỗ Diệp Mạc, híp mắt, toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh đừng quên, nếu như anh dám ở chỗ này làm càn, anh đời này cũng đừng mơ sẽ gặp lại Diệp Mạc!" Khi đang nói chuyện, Diệp Mạc lùi lại mấy bước.
Tần Thiên sắp trở về rồi, Diệp Mạc làm sao có thể không gấp gáp chứ, hai người đối đầu với nhau đều mang theo hỏa khí, nếu như khai chiến, không phải là chuyện dùng một quyền hai quyền đánh nhau, mà là một chiêu mất mạng.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nở nụ cười, vài bước đi tới, đem Diệp Mạc áp lên trên tường, cúi mặt xuống, ở dưới tầm mắt hết sức căng thẳng của Diệp Mạc, thấp giọng chậm rãi mở miệng nói “Cậu nói xem, nếu như tôi hiện tại muốn cậu, có phải cậu sẽ không dám lớn lối như vậy nữa không…."
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh