Lao Tù Ác Ma
Quyển 3 - Chương 8: Dưới chót nhất
Đã quá nhiều lần rồi, thậm chí Diệp Mạc còn nhớ rõ lần trước gần nhất Tiếu Tẫn Nghiêm uy hiếp cậu là lúc nào, bất luận là ở trong tình huống gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu không làm theo mệnh lệnh của hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn ác liệt độc ác nhất khiến cậu thảm hại thống khổ đến không muốn sống nữa, kiếp trước là như thế, kiếp này, vẫn như vậy.
Nhưng bây giờ tên ác ma này còn có thể lấy cái gì ra để uy hiếp cậu nữa đây?! Huống hồ gì, bất kể cậu hiện tại có rời khỏi Thiên Đường hay không, kết quả cũng vẫn là một, đều thảm khốc như nhau.
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, không sợ chết mà nở nụ cười, trong nụ cười còn lộ ra điểm trào phúng. Tiếp đó đột nhiên kéo lấy tay Lạc Tần Thiên, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
Cuộc chiến với Tiếu Tẫn Nghiêm đã khai hỏa rồi, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, đã không còn cần thiết phải tỏ ra khép nép khúm núm sợ hãi nữa, huống hồ gì hiện tại, Tần Thiên của cậu đã trở về. Cuộc sống của cậu một lần nữa đã sáng lên một tia sáng, thế nên bây giờ, cậu càng muốn tranh thủ sự tự do này.
Lạc Tần Thiên rất phối hợp, dưới ánh mắt của tên ác ma kia, càng nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, nhìn nam nhân ngoại hình khí chất tương tự như Mạc Mạc của anh, trong lòng anh liền nổi lên một cảm giác thân thiết.
Thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm định xông lên ngăn cản Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên, kết quả Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh trầm giọng quát một tiếng “Để cho bọn họ đi!"
Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc thuận lợi rời đi khỏi đấy, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau bước đi, giống như cảnh tượng năm đó Diệp Mạc ôm lấy tay Lạc Tần Thiên vui vẻ hạnh phúc bước đi, bên dưới khuôn mặt âm trầm lãnh tĩnh, mỗi bộ phận trên thân thể đều gào thét kêu gào.
Không cam lòng! Phẫn hận! Ghen ghét dữ dội!
“Phái người theo dõi sát bọn họ! Chỉ cần Diệp Tuyền dẫn Lạc Tần Thiên đi gặp Diệp Mạc, bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Diệp Mạc đem về đây cho tôi!" Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh giọng hạ lệnh xong, mặt tối sầm lại, xoay người quay trở lại bên trong Thiên Đường, chợt bổ sung thêm một câu “Cả Diệp Tuyền cũng mang về cho tôi!"
Giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm không ra tay, kỳ thực đang nghĩ đến chuyện Diệp Tuyền có thể sẽ thật sự dẫn Lạc Tần Thiên đến chỗ Diệp Mạc, nếu đúng là như vậy, chuyện này quả thật không gì tốt hơn, dù sao hắn làm nhiều việc như vậy, chung quy chỉ là vì có thể một lần nữa có được Diệp Mạc.
Hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm càng ngày càng tin tưởng chuyện Mạc Mạc của hắn vẫn còn sống, Diệp Tuyền ngay cả Lạc Tần Thiên cũng biết, tin tưởng nhất định là Diệp Mạc nói với Diệp Tuyền dẫn Lạc Tần Thiên đến gặp mình.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt Diệp Tuyền nhìn Lạc Tần Thiên, trong ánh mắt không hề che dấu yêu thương lấp lánh, thật giống như người yêu xa cách đã lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí hoài nghi, Diệp Tuyền đối với Lạc Tần Thiên có phải là nhất kiến chung tình hay không.
Suy đoán như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cả người đều vô cùng khó chịu, thái độ của Diệp Tuyền đối xử với hắn so với Lạc Tần Thiên khác nhau một trời một vực, nghiễm nhiên là nói cho hắn biết, ở trong lòng cậu ta, Lạc Tần Thiên mới là nam nhân hoàn mỹ nhất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đang lặp lại, chỉ là nhân vật chính Diệp Mạc đã biến thành Diệp Tuyền.
Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao cũng không thể ngờ tới, lại có một ngày hắn đối với chuyện tình ái lại phải đau đầu bế tắc như vậy
……………………….
Diệp Mạc ngồi ở trên xe Lạc Tần Thiên, mãi đến tận khi Lạc Tần Thiên lái xe đi được một đoạn, Diệp Mạc mới dần dần khôi phục lại tinh thần từ bên trong tình huống căng thẳng ban nãy, không ai biết được, lúc Diệp Mạc vừa bước lướt qua người Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm đã thấp giọng nói một câu…. “Tốt nhất cậu đừng nghĩ sẽ trốn được!"
Trốn?! Tần Thiên của cậu đã trở về! Cậu có biến mất khỏi thành phố X cũng chỉ là rời đi, không phải là trốn!
Cậu đúng là sợ Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng hiện tại cậu đã có đủ dũng khí để chiến thắng nỗi sợ.
“Có thể nói cho tôi biết, quan hệ của cậu với Tiếu Tẫn Nghiêm là thế nào?" Lạc Tần Thiên vừa lái xe vừa bình tĩnh hỏi, anh đối với nam nhân trước mắt này mặc dù không có địch ý gì, nhưng gia tộc hun đúc đã biến anh trở thành một kẻ đa nghi cẩn thận.
“Quan hệ?" Diệp Mạc cười khổ một tiếng “Tôi với hắn chỉ có quan hệ kẻ thù."
Lạc Tần Thiên lái xe đến một quán cà phê khung cảnh thanh tĩnh, sau khi đi vào, ngồi xuống bên trong một góc sát tường, Lạc Tần Thiên gọi hai ly cà phê, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà hỏi dò chuyện liên quan tới Diệp Mạc. Ở trong lòng anh, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này.
“Lạc thiếu gia có tin tưởng chuyện sống lại không?" Diệp Mạc lẳng lặng nhìn Lạc Tần Thiên, thanh âm êm dịu.
“Ý cậu là chỉ chuyện người chết sống lại."
“Phải, chẳng hạn như một người đã chết rồi, ở trên thân thể một người khác phục sinh."
Lạc Tần Thiên hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mạc, anh không tin. Nói đến chuyện này, quả thực là một chuyện nghe rất hoang đường linh dị, ngoại trừ bản thân tự mình trải qua, căn bản sẽ không có bất kỳ người nào ngu ngốc tin vào chuyện này được.
Diệp Mạc lộ ra vẻ mặt có chút thương tâm, tiếp tục nói “Hai năm qua anh không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này đều đã vượt quá sức chịu đựng của Diệp Mạc, thế nên ba tháng trước, Diệp Mạc đã nhảy vực tự sát, Tiếu Tẫn Nghiêm phong tỏa kín kẽ tin tức không để lọt ra bên ngoài, thế nên không một ai biết được."
Lạc Tần Thiên chấn động, con ngươi nhanh chóng co lại, khó có thể tin nhìn Diệp Mạc.
“Anh đừng kích động, nghe tôi nói, Diệp Mạc… cậu ấy không chết." Diệp Mạc liền vội vàng nói “Cậu ấy… cậu ấy…"
“Em ấy ở đâu? Hiện tại em ấy thế nào rồi? Có phải là bị thương rất nghiêm trọng không?!" Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm lấy tay Diệp Mạc, vội vàng hỏi.
Hai năm qua, anh quả thực không biết Diệp Mạc đã trải qua những gì, thậm chí có lúc anh đã tự mình an ủi, Tiếu Tẫn Nghiêm yêu Diệp Mạc như vậy, nhất định sẽ cho Diệp Mạc được cơm ngon áo đẹp, cuộc sống vinh hoa phú quý trên vạn người, nhưng anh không thể ngờ được, Diệp Mạc lại tuyệt vọng đến mức tự sát.
Hai năm qua, Mạc Mạc của anh đã sống khổ sở đến mức nào!
“Tần Thiên…" Diệp Mạc trầm thấp kêu một tiếng, viền mắt đã lâu không rơi lệ mơ hồ tỏa nhiệt.
Một tiếng thở nhẹ này, khiến cho Lạc Tần Thiên đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt nghi hoặc mà phức tạp nhìn Diệp Mạc trước mắt, dù thanh âm vẫn rất xa lạ, nhưng loại cảm giác quen thuộc đó thoáng qua như là….
“Tôi… thật ra…."
………………..
Thương Lý sợ hãi đến cực điểm, cúi đầu, toàn thân run rẩy đứng trước mặt Tiếu Tẫn nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào trên ghế salông, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm Thương Lý.
“Tôi đã ra lệnh cho cậu phải ở trong phòng khách bồi tiếp Lạc Tần Thiên, nói chuyện với hắn, tại sao lại để hắn đi ra ngoài?!" Tiếu Tẫn Nghiêm xoa xoa khẩu súng đen trong tay, thanh âm trầm thấp khủng bố.
“Là vì… là vì…" Thương Lý ấp úng không nói được nên lời. Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm tư thế giống như chuẩn bị giết người, cực kỳ hối hận bản thân sao vẫn còn ở lại bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Là vì cậu cho rằng có thể dựa vào khuôn mặt này để bắt được trái tim Lạc Tần Thiên làm tù binh đúng không? Như vậy cho dù nhiệm vụ tôi giao cho cậu có thất bại, cậu cũng có thể ở bên cạnh hắn, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý." Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm trào phúng, chậm rãi nói.
“Không phải như vậy! Tôi thật sự không có nghĩ đến chuyện đó…"
Ầm! Một tiếng súng vang, bình rượu trên bàn ngay sát bên cạnh Thương Lý đột nhiên nổ tung, Thương Lý sợ hãi hoảng hồn quỳ gối xuống trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, run rẩy đến không nói ra được lời nào.
Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nhìn sắc mặt Thương Lý sợ hãi đến thoạt trắng thoạt đen, dùng mũi giày khinh bỉ nâng cằm Thương Lý lên, làm cho Thương Lý không thể không ngẩng đầu lên đối đầu với tầm mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Tiếu tổng, cầu xin anh thả tôi đi…" Thương Lý gần như muốn khóc.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt giống hệt Diệp Mạc một hồi lâu mới chậm rãi nói “Kỳ thực tội lớn nhất của cậu, chính là có gương mặt như vậy." (Jian: Ủa chính mài sửa mặt nó ra như vậy mà, sao không tự chửi mình đi =.=’)
Thương Lý không hiểu ý Tiếu Tẫn Nghiêm, kinh hoảng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm không biết nên nói gì bây giờ.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Truyền Tân đứng ở một bên, ra lệnh “Sắp xếp người đưa cậu ta đi sửa thành bộ dáng khác, chỉnh càng mê người càng tốt, sau đó đưa cậu ta tới chỗ Phục Luân, nếu như hắn có bất kỳ phản kháng nào, cứ thẳng tay giết."
“Đã rõ!" Mạnh Truyền Tân mạnh mẽ đáp.
Chuyện như vậy Mạnh Truyền Tân sớm đã quen thuộc, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng đem những nam nhân vi phạm mệnh lệnh của mình đem đến giao cho Phục Luân. Thế lực của Phục Luân trải rộng khắp toàn bộ Đông Nam Á, tài sản dưới tay hắn gần như so với Tiếu Tẫn Nghiêm không phân cao thấp, tất cả mọi người đều cho rằng được trở thành tình nhân của Phục Luân là chuyện đáng ngưỡng mộ, chí ít có thể có được cuộc sống tiền tài sung túc. Nhưng có rất ít người biết, Phục Luân là kẻ biến thái có khuynh hướng SM, hắn ở trên giường bày ra những trò trêu đùa cực kỳ tàn ác, căn bản không ai có thể chịu đựng nổi.
(Jian: rồi xong, tạm biệt em Thương Lý =v= cũng thương em lắm vì cơ bản em cũng là mỹ thụ, chế sủng thụ =)) cơ mà tốt nhất em vẫn nên có khuôn mặt khác chứ đừng lấy mặt của Mạc Mạc, chế bức bối lắm =)) chúc em may mắn =)))
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không trở về lại biệt thự, sau khi uống một chút rượu, liền đến căn phòng ở tầng cao nhất nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới nằm xuống, thủ hạ được phái đi theo dõi Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc đột nhiên gọi điện thoại tới, báo với Tiếu Tẫn Nghiêm, hai người Lạc Tần Thiên với Diệp Mạc đã trở về. Trở về chỗ nhà trọ của Diệp Mạc.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch sành sanh, Tiếu Tẫn Nghiêm cấp tốc mặc quần áo vào tử tế, sắc mặt đen kịt phẫn nộ rời khỏi phòng nghỉ, sau đó vội vội vàng vàng lên xe hướng về phía chỗ nhà trọ của Diệp Mạc chạy tới.
Rất nhanh sau đó, Tiếu Tẫn Nghiêm đã chạy đến dừng xe trước dưới lầu nhà trọ của Diệp Mạc, nhưng trong khoảnh khắc mở cửa xe, Tiếu Tẫn Nghiêm mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Tại sao mình phải làm như vậy chứ? Diệp Tuyền là cái thá gì đối với hắn? Chỉ là một kẻ hơi giống Diệp Mạc một chút thôi, tại sao hắn phải để bụng thái quá với cậu ta đến như vậy làm gì?
Mạc Mạc của hắn cũng đã sắp quay trở về! Nam nhân này đối với hắn bây giờ rõ ràng đã không còn bất kỳ giá trị gì mới đúng!
Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh ngồi trở lại trong xe, hai tay nắm thật chặt tay lái, nỗ lực nén xuống ngọn lửa mãnh liệt ở trong lòng, nhưng ngọn lửa kia càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Diệp Tuyền cùng Lạc Tần Thiên mới gặp mặt bao lâu mà đã đi đến mức độ này rồi!
Cậu ta có thể vì Diệp Thần Tuấn mà không tiếc bất cứ giá nào phản kích lại hắn, cậu ta có thể vì một Lạc Tần Thiên mới quen mà khiêu chiến quyền uy của hắn, nhưng cậu ta từ trước đến giờ thậm chí đến một nụ cười ôn nhu cũng không dành cho hắn.
Cậu ta xem thường hắn như vậy, giống như Diệp Mạc năm đó, trong lòng trước nay đều tràn ngập hình bóng một người đàn ông khác, không có một vị trí nhỏ nhoi nào dành cho hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ tới ở trước cửa Thiên Đường, vẻ mặt của Diệp Tuyền nhìn hắn, là một loại quyết tâm đấu đá đến một mất một còn, không có một chút sợ hãi, trong khoảnh khắc cậu ta nắm tay kéo Lạc Tần Thiên bước lướt qua hắn, trên mặt cậu ta hiện ra vẻ tự tin tràn đầy, giống như đã ăn được một viên thuốc an thần, có sóng to gió lớn hơn nữa cũng không thể khiến cho cậu ta sợ hãi.
Nhưng rõ ràng cậu ta đã từng là một nam nhân nhu nhược nhìn thấy hắn sẽ run rẩy toàn thân!
Khoảng thời gian cậu ta đối với hắn mỗi lần gặp toàn thân đều yếu đuối run run rẩy rẩy, lại để lại cho hắn cảm giác hoài niệm đến như vậy, những buổi tối khi lên giường ngủ, chăm chú ôm lấy cậu ta, cảm thụ vẻ đẹp của cậu ta, cùng với loại khí tức khiến hắn muốn ngừng mà không thể ngừng được, thật giống như mỗi đêm ôm lấy Diệp Mạc vào lòng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, dục hỏa liền lập tức dấy lên.
Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự đã từng nghĩ tới, nếu như Diệp Mạc mãi mãi không trở về được nữa, vậy đem Diệp Tuyền giữ lại ở bên người là được!
Qua cửa sổ, bên trong nhà trọ của Diệp Mạc đèn vẫn còn sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn xuyên qua cửa kính xe, biểu hiện hờ hững nhìn ánh sáng phát ra từ cửa sổ lầu nhà trọ, trong đầu chợt nghĩ, hai người kia hiện giờ đang làm gì?
Do dự một hồi, Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng vẫn là mở cửa xe đi ra ngoài, đi thẳng vào nhà trọ.
Hắn lúc nào đã trở thành một tên đàn ông lề mề như vậy, trong thế giới của hắn xưa nay đều luôn vô cùng quả đoán quyết tuyệt, đối với công việc cũng như vậy, đối với tình yêu cũng như vậy.
Nhưng bây giờ tên ác ma này còn có thể lấy cái gì ra để uy hiếp cậu nữa đây?! Huống hồ gì, bất kể cậu hiện tại có rời khỏi Thiên Đường hay không, kết quả cũng vẫn là một, đều thảm khốc như nhau.
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, không sợ chết mà nở nụ cười, trong nụ cười còn lộ ra điểm trào phúng. Tiếp đó đột nhiên kéo lấy tay Lạc Tần Thiên, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
Cuộc chiến với Tiếu Tẫn Nghiêm đã khai hỏa rồi, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, đã không còn cần thiết phải tỏ ra khép nép khúm núm sợ hãi nữa, huống hồ gì hiện tại, Tần Thiên của cậu đã trở về. Cuộc sống của cậu một lần nữa đã sáng lên một tia sáng, thế nên bây giờ, cậu càng muốn tranh thủ sự tự do này.
Lạc Tần Thiên rất phối hợp, dưới ánh mắt của tên ác ma kia, càng nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, nhìn nam nhân ngoại hình khí chất tương tự như Mạc Mạc của anh, trong lòng anh liền nổi lên một cảm giác thân thiết.
Thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm định xông lên ngăn cản Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên, kết quả Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh trầm giọng quát một tiếng “Để cho bọn họ đi!"
Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc thuận lợi rời đi khỏi đấy, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau bước đi, giống như cảnh tượng năm đó Diệp Mạc ôm lấy tay Lạc Tần Thiên vui vẻ hạnh phúc bước đi, bên dưới khuôn mặt âm trầm lãnh tĩnh, mỗi bộ phận trên thân thể đều gào thét kêu gào.
Không cam lòng! Phẫn hận! Ghen ghét dữ dội!
“Phái người theo dõi sát bọn họ! Chỉ cần Diệp Tuyền dẫn Lạc Tần Thiên đi gặp Diệp Mạc, bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Diệp Mạc đem về đây cho tôi!" Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh giọng hạ lệnh xong, mặt tối sầm lại, xoay người quay trở lại bên trong Thiên Đường, chợt bổ sung thêm một câu “Cả Diệp Tuyền cũng mang về cho tôi!"
Giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm không ra tay, kỳ thực đang nghĩ đến chuyện Diệp Tuyền có thể sẽ thật sự dẫn Lạc Tần Thiên đến chỗ Diệp Mạc, nếu đúng là như vậy, chuyện này quả thật không gì tốt hơn, dù sao hắn làm nhiều việc như vậy, chung quy chỉ là vì có thể một lần nữa có được Diệp Mạc.
Hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm càng ngày càng tin tưởng chuyện Mạc Mạc của hắn vẫn còn sống, Diệp Tuyền ngay cả Lạc Tần Thiên cũng biết, tin tưởng nhất định là Diệp Mạc nói với Diệp Tuyền dẫn Lạc Tần Thiên đến gặp mình.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt Diệp Tuyền nhìn Lạc Tần Thiên, trong ánh mắt không hề che dấu yêu thương lấp lánh, thật giống như người yêu xa cách đã lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí hoài nghi, Diệp Tuyền đối với Lạc Tần Thiên có phải là nhất kiến chung tình hay không.
Suy đoán như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cả người đều vô cùng khó chịu, thái độ của Diệp Tuyền đối xử với hắn so với Lạc Tần Thiên khác nhau một trời một vực, nghiễm nhiên là nói cho hắn biết, ở trong lòng cậu ta, Lạc Tần Thiên mới là nam nhân hoàn mỹ nhất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đang lặp lại, chỉ là nhân vật chính Diệp Mạc đã biến thành Diệp Tuyền.
Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao cũng không thể ngờ tới, lại có một ngày hắn đối với chuyện tình ái lại phải đau đầu bế tắc như vậy
……………………….
Diệp Mạc ngồi ở trên xe Lạc Tần Thiên, mãi đến tận khi Lạc Tần Thiên lái xe đi được một đoạn, Diệp Mạc mới dần dần khôi phục lại tinh thần từ bên trong tình huống căng thẳng ban nãy, không ai biết được, lúc Diệp Mạc vừa bước lướt qua người Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm đã thấp giọng nói một câu…. “Tốt nhất cậu đừng nghĩ sẽ trốn được!"
Trốn?! Tần Thiên của cậu đã trở về! Cậu có biến mất khỏi thành phố X cũng chỉ là rời đi, không phải là trốn!
Cậu đúng là sợ Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng hiện tại cậu đã có đủ dũng khí để chiến thắng nỗi sợ.
“Có thể nói cho tôi biết, quan hệ của cậu với Tiếu Tẫn Nghiêm là thế nào?" Lạc Tần Thiên vừa lái xe vừa bình tĩnh hỏi, anh đối với nam nhân trước mắt này mặc dù không có địch ý gì, nhưng gia tộc hun đúc đã biến anh trở thành một kẻ đa nghi cẩn thận.
“Quan hệ?" Diệp Mạc cười khổ một tiếng “Tôi với hắn chỉ có quan hệ kẻ thù."
Lạc Tần Thiên lái xe đến một quán cà phê khung cảnh thanh tĩnh, sau khi đi vào, ngồi xuống bên trong một góc sát tường, Lạc Tần Thiên gọi hai ly cà phê, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà hỏi dò chuyện liên quan tới Diệp Mạc. Ở trong lòng anh, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này.
“Lạc thiếu gia có tin tưởng chuyện sống lại không?" Diệp Mạc lẳng lặng nhìn Lạc Tần Thiên, thanh âm êm dịu.
“Ý cậu là chỉ chuyện người chết sống lại."
“Phải, chẳng hạn như một người đã chết rồi, ở trên thân thể một người khác phục sinh."
Lạc Tần Thiên hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mạc, anh không tin. Nói đến chuyện này, quả thực là một chuyện nghe rất hoang đường linh dị, ngoại trừ bản thân tự mình trải qua, căn bản sẽ không có bất kỳ người nào ngu ngốc tin vào chuyện này được.
Diệp Mạc lộ ra vẻ mặt có chút thương tâm, tiếp tục nói “Hai năm qua anh không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này đều đã vượt quá sức chịu đựng của Diệp Mạc, thế nên ba tháng trước, Diệp Mạc đã nhảy vực tự sát, Tiếu Tẫn Nghiêm phong tỏa kín kẽ tin tức không để lọt ra bên ngoài, thế nên không một ai biết được."
Lạc Tần Thiên chấn động, con ngươi nhanh chóng co lại, khó có thể tin nhìn Diệp Mạc.
“Anh đừng kích động, nghe tôi nói, Diệp Mạc… cậu ấy không chết." Diệp Mạc liền vội vàng nói “Cậu ấy… cậu ấy…"
“Em ấy ở đâu? Hiện tại em ấy thế nào rồi? Có phải là bị thương rất nghiêm trọng không?!" Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm lấy tay Diệp Mạc, vội vàng hỏi.
Hai năm qua, anh quả thực không biết Diệp Mạc đã trải qua những gì, thậm chí có lúc anh đã tự mình an ủi, Tiếu Tẫn Nghiêm yêu Diệp Mạc như vậy, nhất định sẽ cho Diệp Mạc được cơm ngon áo đẹp, cuộc sống vinh hoa phú quý trên vạn người, nhưng anh không thể ngờ được, Diệp Mạc lại tuyệt vọng đến mức tự sát.
Hai năm qua, Mạc Mạc của anh đã sống khổ sở đến mức nào!
“Tần Thiên…" Diệp Mạc trầm thấp kêu một tiếng, viền mắt đã lâu không rơi lệ mơ hồ tỏa nhiệt.
Một tiếng thở nhẹ này, khiến cho Lạc Tần Thiên đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt nghi hoặc mà phức tạp nhìn Diệp Mạc trước mắt, dù thanh âm vẫn rất xa lạ, nhưng loại cảm giác quen thuộc đó thoáng qua như là….
“Tôi… thật ra…."
………………..
Thương Lý sợ hãi đến cực điểm, cúi đầu, toàn thân run rẩy đứng trước mặt Tiếu Tẫn nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào trên ghế salông, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm Thương Lý.
“Tôi đã ra lệnh cho cậu phải ở trong phòng khách bồi tiếp Lạc Tần Thiên, nói chuyện với hắn, tại sao lại để hắn đi ra ngoài?!" Tiếu Tẫn Nghiêm xoa xoa khẩu súng đen trong tay, thanh âm trầm thấp khủng bố.
“Là vì… là vì…" Thương Lý ấp úng không nói được nên lời. Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm tư thế giống như chuẩn bị giết người, cực kỳ hối hận bản thân sao vẫn còn ở lại bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Là vì cậu cho rằng có thể dựa vào khuôn mặt này để bắt được trái tim Lạc Tần Thiên làm tù binh đúng không? Như vậy cho dù nhiệm vụ tôi giao cho cậu có thất bại, cậu cũng có thể ở bên cạnh hắn, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý." Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm trào phúng, chậm rãi nói.
“Không phải như vậy! Tôi thật sự không có nghĩ đến chuyện đó…"
Ầm! Một tiếng súng vang, bình rượu trên bàn ngay sát bên cạnh Thương Lý đột nhiên nổ tung, Thương Lý sợ hãi hoảng hồn quỳ gối xuống trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, run rẩy đến không nói ra được lời nào.
Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nhìn sắc mặt Thương Lý sợ hãi đến thoạt trắng thoạt đen, dùng mũi giày khinh bỉ nâng cằm Thương Lý lên, làm cho Thương Lý không thể không ngẩng đầu lên đối đầu với tầm mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Tiếu tổng, cầu xin anh thả tôi đi…" Thương Lý gần như muốn khóc.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt giống hệt Diệp Mạc một hồi lâu mới chậm rãi nói “Kỳ thực tội lớn nhất của cậu, chính là có gương mặt như vậy." (Jian: Ủa chính mài sửa mặt nó ra như vậy mà, sao không tự chửi mình đi =.=’)
Thương Lý không hiểu ý Tiếu Tẫn Nghiêm, kinh hoảng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm không biết nên nói gì bây giờ.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Truyền Tân đứng ở một bên, ra lệnh “Sắp xếp người đưa cậu ta đi sửa thành bộ dáng khác, chỉnh càng mê người càng tốt, sau đó đưa cậu ta tới chỗ Phục Luân, nếu như hắn có bất kỳ phản kháng nào, cứ thẳng tay giết."
“Đã rõ!" Mạnh Truyền Tân mạnh mẽ đáp.
Chuyện như vậy Mạnh Truyền Tân sớm đã quen thuộc, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng đem những nam nhân vi phạm mệnh lệnh của mình đem đến giao cho Phục Luân. Thế lực của Phục Luân trải rộng khắp toàn bộ Đông Nam Á, tài sản dưới tay hắn gần như so với Tiếu Tẫn Nghiêm không phân cao thấp, tất cả mọi người đều cho rằng được trở thành tình nhân của Phục Luân là chuyện đáng ngưỡng mộ, chí ít có thể có được cuộc sống tiền tài sung túc. Nhưng có rất ít người biết, Phục Luân là kẻ biến thái có khuynh hướng SM, hắn ở trên giường bày ra những trò trêu đùa cực kỳ tàn ác, căn bản không ai có thể chịu đựng nổi.
(Jian: rồi xong, tạm biệt em Thương Lý =v= cũng thương em lắm vì cơ bản em cũng là mỹ thụ, chế sủng thụ =)) cơ mà tốt nhất em vẫn nên có khuôn mặt khác chứ đừng lấy mặt của Mạc Mạc, chế bức bối lắm =)) chúc em may mắn =)))
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không trở về lại biệt thự, sau khi uống một chút rượu, liền đến căn phòng ở tầng cao nhất nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới nằm xuống, thủ hạ được phái đi theo dõi Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc đột nhiên gọi điện thoại tới, báo với Tiếu Tẫn Nghiêm, hai người Lạc Tần Thiên với Diệp Mạc đã trở về. Trở về chỗ nhà trọ của Diệp Mạc.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch sành sanh, Tiếu Tẫn Nghiêm cấp tốc mặc quần áo vào tử tế, sắc mặt đen kịt phẫn nộ rời khỏi phòng nghỉ, sau đó vội vội vàng vàng lên xe hướng về phía chỗ nhà trọ của Diệp Mạc chạy tới.
Rất nhanh sau đó, Tiếu Tẫn Nghiêm đã chạy đến dừng xe trước dưới lầu nhà trọ của Diệp Mạc, nhưng trong khoảnh khắc mở cửa xe, Tiếu Tẫn Nghiêm mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Tại sao mình phải làm như vậy chứ? Diệp Tuyền là cái thá gì đối với hắn? Chỉ là một kẻ hơi giống Diệp Mạc một chút thôi, tại sao hắn phải để bụng thái quá với cậu ta đến như vậy làm gì?
Mạc Mạc của hắn cũng đã sắp quay trở về! Nam nhân này đối với hắn bây giờ rõ ràng đã không còn bất kỳ giá trị gì mới đúng!
Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh ngồi trở lại trong xe, hai tay nắm thật chặt tay lái, nỗ lực nén xuống ngọn lửa mãnh liệt ở trong lòng, nhưng ngọn lửa kia càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Diệp Tuyền cùng Lạc Tần Thiên mới gặp mặt bao lâu mà đã đi đến mức độ này rồi!
Cậu ta có thể vì Diệp Thần Tuấn mà không tiếc bất cứ giá nào phản kích lại hắn, cậu ta có thể vì một Lạc Tần Thiên mới quen mà khiêu chiến quyền uy của hắn, nhưng cậu ta từ trước đến giờ thậm chí đến một nụ cười ôn nhu cũng không dành cho hắn.
Cậu ta xem thường hắn như vậy, giống như Diệp Mạc năm đó, trong lòng trước nay đều tràn ngập hình bóng một người đàn ông khác, không có một vị trí nhỏ nhoi nào dành cho hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ tới ở trước cửa Thiên Đường, vẻ mặt của Diệp Tuyền nhìn hắn, là một loại quyết tâm đấu đá đến một mất một còn, không có một chút sợ hãi, trong khoảnh khắc cậu ta nắm tay kéo Lạc Tần Thiên bước lướt qua hắn, trên mặt cậu ta hiện ra vẻ tự tin tràn đầy, giống như đã ăn được một viên thuốc an thần, có sóng to gió lớn hơn nữa cũng không thể khiến cho cậu ta sợ hãi.
Nhưng rõ ràng cậu ta đã từng là một nam nhân nhu nhược nhìn thấy hắn sẽ run rẩy toàn thân!
Khoảng thời gian cậu ta đối với hắn mỗi lần gặp toàn thân đều yếu đuối run run rẩy rẩy, lại để lại cho hắn cảm giác hoài niệm đến như vậy, những buổi tối khi lên giường ngủ, chăm chú ôm lấy cậu ta, cảm thụ vẻ đẹp của cậu ta, cùng với loại khí tức khiến hắn muốn ngừng mà không thể ngừng được, thật giống như mỗi đêm ôm lấy Diệp Mạc vào lòng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, dục hỏa liền lập tức dấy lên.
Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự đã từng nghĩ tới, nếu như Diệp Mạc mãi mãi không trở về được nữa, vậy đem Diệp Tuyền giữ lại ở bên người là được!
Qua cửa sổ, bên trong nhà trọ của Diệp Mạc đèn vẫn còn sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn xuyên qua cửa kính xe, biểu hiện hờ hững nhìn ánh sáng phát ra từ cửa sổ lầu nhà trọ, trong đầu chợt nghĩ, hai người kia hiện giờ đang làm gì?
Do dự một hồi, Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng vẫn là mở cửa xe đi ra ngoài, đi thẳng vào nhà trọ.
Hắn lúc nào đã trở thành một tên đàn ông lề mề như vậy, trong thế giới của hắn xưa nay đều luôn vô cùng quả đoán quyết tuyệt, đối với công việc cũng như vậy, đối với tình yêu cũng như vậy.
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh