Lao Tù Ác Ma
Quyển 3 - Chương 78: Không ngất
Lạc Tần Thiên đi tới trước mặt Diệp Mạc, nòng súng của cây súng Diệp Mạc đang cầm vừa vặn chạm vào phần ngực áo Lạc Tần Thiên chống đỡ ngay vị trí trái tim, Lạc Tần Thiên nhìn chằm chằm Diệp Mạc, chân vẫn bước tới phía trước từng bước một, theo lực đẩy khẩu súng, Diệp Mạc cũng từng bước từng bước bị đẩy về phía sau.
“Nổ súng đi!!" Lạc Tần Thiên khuôn mặt dữ tợn nói “Chết ở trong tay em, tôi cũng thấy đủ!!"
“Không phải, em không nghĩ sẽ nổ súng! Tần Thiên anh đừng như vậy!" Diệp Mạc run rẩy nói, vẻ mặt gần như tan vỡ của Lạc Tần Thiên khiến cho Diệp Mạc vô cùng hổ thẹn, vừa mới phản ứng lại chuẩn bị đem súng đặt xuống, Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm chặt nòng súng của Diệp Mạc, tiếp tục chống đỡ ở nơi ngực mình, tùy theo nâng súng trong tay của chính mình lên, chỉ về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Bây giờ tôi sẽ bắn hắn!" Lạc Tần Thiên cười lạnh một tiếng “Nếu như em muốn cứu hắn, thì giết tôi trước đi!!"
“Không được!" Diệp Mạc đột nhiên buông súng ra, trực tiếp chạy đến trước nòng súng của Lạc Tần Thiên, dang hai tay ra run giọng nói “Tần Thiên, anh đừng ép em được không."
“Tôi ép em?" Lạc Tần Thiên khó tin nhìn Diệp Mạc, vẻ thống khổ ngày càng rõ ràng “Rõ ràng em đã quyết định sẽ đi cùng tôi, tại sao lại còn lén lút rời khỏi thuyền đi gặp Tiếu Tẫn Nghiêm?! Dấu hôn trên cổ em không phải là do Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra hay sao? Tôi con mẹ nó không phải thằng mù!! Đến cùng là ai đang ép ai!!"
Diệp Mạc đưa tay lên mò vào cổ của chính mình, nhớ tới vừa nãy trong xe cùng bị Tiếu Tẫn Nghiêm hôn say đắm cùng khiêu khích thân thể, Diệp Mạc đối với Lạc Tần Thiên càng thêm hổ thẹn, thời khắc này, cậu mới phát hiện ra, bất kể cậu cùng Lạc Tần Thiên có cố gắng đến cách mấy đi chăng nữa, cũng đều sẽ không thể trở lại như xưa.
Nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, thì sẽ không có bi thương như vậy, sự xuất hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc mà nói rất bất ngờ, từ khi quỹ đạo nhân sinh bắt đầu không bình thường, Diệp Mạc liền biết, muốn trở lại như lúc ban đầu, đã chỉ còn là giấc mộng.
Khi Diệp Mạc đang thấp mày thống khổ căng thẳng thì Lạc Tần Thiên đột nhiên đi lên phía trước, đẩy Diệp Mạc ra, bởi phẫn nộ mà mất đi lý trí, Lạc Tần Thiên dùng sức rất lớn, thân thể Diệp Mạc bị xô đẩy sang một bên, sau khi lảo đảo vài bước thì trực tiếp té xuống đất.
“Tôi con mẹ nó muốn hắn chết!!" Lạc Tần Thiên hét lớn một tiếng, không chút do dự mà kéo cò súng.
Ngay trong khoảnh khắc này, góc tối đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, Lạc Tần Thiên đột nhiên cảm thấy giữa cổ bị đâm nhói lên, động tác đột nhiên dừng lại, ngón tay cứng ngắc ở trên cò súng, còn chưa kịp kéo cò.
Tầm mắt trong giây lát lập tức trở nên mơ hồ, Lạc Tần Thiên khó nhọc đưa tay về phía giữa cổ, nhẫn nhịn đau nhói, nhổ ra một cái kim tiêm loại nhỏ.
“Đệt!!" Lạc Tần Thiên chửi nhỏ một tiếng, mắt tối sầm lại, toàn thân xụi lơ ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Khi Diệp Mạc lấy lại tinh thần thì Lạc Tần Thiên đã nằm trên mặt đất mất đi ý thức.
“Tần Thiên!" Diệp Mạc cả kinh, cấp tốc từ dưới đất bò dậy chạy đến bên cạnh Lạc Tần Thiên, lung lay mấy lần nhưng Lạc Tần Thiên vẫn không tỉnh lại, thăm dò hơi thở, phát hiện vẫn còn sống, Diệp Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh Lạc Tần Thiên có một kim tiêm loại nhỏ, là loại kim tiêm được đặt bên trong súng bắn ra, Diệp Mạc nghi hoặc nhặt lên, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, mùi hương giống như thuốc mê, mùi rất đậm, có vẻ như nồng độ rất cao.
“Ca thật không khiến cho người ta bớt lo a…" Phía sau truyền đến một thanh âm êm tai của nam nhân, lười biếng mà tùy tiện.
Diệp Mạc lập tức xoay người, thấy rõ người đi tới, nhìn qua là một chàng trai phi thường trẻ tuổi, vóc dáng không quá cao, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, chỉ là làn da quá trắng đến không bình thường, trên mặt hiển hiện nụ cười như có như không, khiến cho Diệp Mạc nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hướng, Diệp Mạc nghĩ đến một loài động vật.
Là mèo, hoặc là hình tượng giống rắn hơn một chút.
“Cậu không cần nhìn tôi với ý thù địch, tôi chỉ đến để mang ca của tôi đi thôi." Lạc Hướng tùy tiện nói, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn lấy Diệp Mạc một chút.
“Cậu là… em trai của Tần Thiên." Diệp Mạc sắc mặt tự nhiên lại có chút căng thẳng “Tôi cứ tưởng anh ấy…"
“Tôi với ca không phải anh em ruột, cụ thể mà nói thì không có bất kỳ liên hệ máu mủ vào, cho dù có lên giường cũng không được xem là loạn luân." Lạc Hướng nói chuyện rất tùy tiện, cúi người xuống chạm vào mặt Lạc Tần Thiên, lại bị Diệp Mạc ngăn trở.
“Làm sao tôi biết được cậu có phải là kẻ thù của Tần Thiên hay không?" Diệp Mạc lần thứ hai trở nên cảnh giác, nhắc tới mới nhớ, Lạc Tần Thiên là người thừa kế của Lạc gia tộc, người muốn lấy mạng anh ấy tự nhiên không ít.
Lạc Hướng cười lên ha ha, có chút khinh thường nhìn Diệp Mạc “Cậu vì Tiếu Tẫn Nghiêm mà kích động ca tôi thành ra thế này, hiện tại lại lo lắng cho ca của tôi, là một tên nam nhân, cậu thật sự rất lẳng lơ đấy!" (Jian: chồ ôi em nó bạo mồm vãi =))) cơ mà lại làm t thích mới kì =))
Lạc Hướng không chút khách khí mà thẳng thừng nói khiến trên khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạc nổi lên một trận xanh trắng, nhưng thật đáng thương đó chính là, Diệp Mạc lại không có cách nào phản bác.
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, nếu như lập trường của cậu vẫn không kiên định đều sẽ khiến những kẻ vì yêu cậu mà bị tổn thương. Nếu như lúc nãy cậu đã lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi hy vọng cậu sẽ không trở lại quấy nhiễu ca của tôi. Ca tôi tính tình khá cứng đầu, vì cậu anh ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ mà cậu không biết, cậu còn kích động anh ấy như vậy, tôi sợ một ngày nào đó ngay cả tính mạng anh ấy cũng phải đem ra trả giá vì cậu." Lạc Hướng nhẹ như mây gió nói xong, hướng về cách đó không xa vẫy tay, hai tên đàn ông nhìn qua rất cường tráng bước đến, một trong hai người đó vẫn còn cầm một cỗ máy giống như khẩu súng, hiển nhiên kim tiêm vừa nãy là do gã bắn ra.
“Trước hết đem ca của tôi mang đến phòng của tôi ở khách sạn." Lạc Hướng ra lệnh, thấy Diệp Mạc đứng ở một bên, mặt vẫn lo lắng, hơi không kiên nhẫn xoa xoa trán “Thật không hiểu nổi cậu thì có cái gì quý giá nhỉ?!"
Diệp Mạc không để ý đến lời của Lạc Hướng, nhưng trong lòng đã từ từ tin tưởng rằng Lạc Hướng sẽ không làm hại đến Lạc Tần Thiên.
“Nếu như Tần Thiên tỉnh lại, phiền cậu thay tôi nói với anh ấy một tiếng xin lỗi" Diệp Mạc vẫn nhìn theo Lạc Tần Thiên bị gã đàn ông mang đi, mới quay đầu nhìn Lạc Hướng “Lời nói vừa nãy của cậu, tôi có thể lý giải cậu đang ghen tỵ với tôi không?"
Lạc Hướng hơi nhíu nhíu mày “Đúng là có phần như vậy."
Kỳ thực Diệp Mạc chưa từng do dự đối với tình yêu của mình, ở trong thế giới của cậu, cậu vẫn luôn nằm trong trạng thái bị động, việc làm tổn thương đến người khác, không phải vì lập trường của cậu không vững vàng, mà là cậu căn bản chưa có cơ hội được lựa chọn.
Diệp Mạc từng nghĩ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đã giết Lạc Tần Thiên, vì báo thủ, Diệp Mạc thậm chí vào buổi chiều đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm mạnh mẽ ném lên giường, đem Tiếu Tẫn Nghiêm không hề phòng bị cắn cái cổ máu me đầm đìa, đồng thời đêm đó, thiếu chút nữa cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm dưới cơn tức giận mạnh mẽ xâm lấn đến đoạt mệnh.
Vô số buổi tối, Diệp Mạc vì muốn lấy mạng Tiếu Tẫn Nghiêm mà liên tục chống lại Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng thường ở dưới cơn xâm lấn thô bạo của Tiếu Tẫn Nghiêm, thậm chí có lúc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh bất tỉnh ở trên giường, giống như bộ thi thể tiếp nhận trận trả thù của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Đoạn thời gian kia, cả Diệp Mạc lẫn Tiếu Tẫn Nghiêm, đều là những tháng ngày tăm tối nhất, đau khổ nhất.
Lạc Tần Thiên liền như vậy biến mất trên thế gian suốt hai năm, nguyên bản hận cùng yêu, đã sớm mất cảm giác, đến khi lần thứ hai bị Tiếu Tẫn Nghiêm kéo hai chân ép xuống giường xâm lấn, Diệp Mạc chỉ dùng ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, khi quá thống khổ thì cắn nát môi.
Tình yêu đối với Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc không do dự, ở thời điểm khi Lạc Tần Thiên một lần nữa xuất hiện, Diệp Mạc vẫn kiên quyết không rời khỏi tình yêu với anh, chỉ vào thời điểm khi nghĩ rằng Lạc Tần Thiên đã vứt bỏ cậu, Diệp Mạc mới ở bên trong tuyệt vọng từng bước từng bước bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt làm tù binh trong tình yêu của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc, vốn là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, nhưng phát sinh tình yêu với hắn, quả thực khiến Diệp Mạc rất bất ngờ.
Diệp Mạc cũng không muốn kiếm cớ di tình biệt luyến (xa mặt cách lòng), đời này của cậu, đã trải qua quá nhiều bi thương, bất kể là tàn phá về thân thể hay về mặt tâm hồn đều đã đạt đến cực hạn, bởi vì vô lực phản kháng lại cuộc sống mới bị cuộc sống nắm lấy, bởi vì không biết hậu quả của việc quay đầu sẽ khủng bố thế nào, Diệp Mạc mới đi theo Lạc Tần Thiên.
Lạc Hướng về cuối cùng mang đi Lạc Tần Thiên, trên mặt có mấy phần đắc ý, cười ha ha rời đi bãi đậu xe.
Diệp Mạc không muốn lại đi suy nghĩ lung tung, giờ khắc này duy nhất khẩn yếu chính là mang Tiếu Tẫn Nghiêm đi bệnh viện, Mạnh Truyền Tân không biết lúc nào sẽ chạy tới, Diệp Mạc lo lắng Tiếu Tẫn Nghiêm không chịu được nữa.
Bất kể là đúng hay sai, giờ khắc này Diệp Mạc chỉ muốn làm theo mách bảo của trái tim mình.
Không hiểu sao Diệp Mạc cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thật giống như khi phải trải qua một con đường gồ ghề tăm tối rốt cuộc ở phía cuối nhìn thấy được một khoảng trời bao la thông thoáng, trong lòng nhất thời sáng bừng lên.
Diệp Mạc quay người, thình lình giật mình, bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm đang dựa vào bên tường, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cậu, trên gương mặt lạnh lùng mê người, tràn đầy nụ cười tươi sáng…
“Nổ súng đi!!" Lạc Tần Thiên khuôn mặt dữ tợn nói “Chết ở trong tay em, tôi cũng thấy đủ!!"
“Không phải, em không nghĩ sẽ nổ súng! Tần Thiên anh đừng như vậy!" Diệp Mạc run rẩy nói, vẻ mặt gần như tan vỡ của Lạc Tần Thiên khiến cho Diệp Mạc vô cùng hổ thẹn, vừa mới phản ứng lại chuẩn bị đem súng đặt xuống, Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm chặt nòng súng của Diệp Mạc, tiếp tục chống đỡ ở nơi ngực mình, tùy theo nâng súng trong tay của chính mình lên, chỉ về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Bây giờ tôi sẽ bắn hắn!" Lạc Tần Thiên cười lạnh một tiếng “Nếu như em muốn cứu hắn, thì giết tôi trước đi!!"
“Không được!" Diệp Mạc đột nhiên buông súng ra, trực tiếp chạy đến trước nòng súng của Lạc Tần Thiên, dang hai tay ra run giọng nói “Tần Thiên, anh đừng ép em được không."
“Tôi ép em?" Lạc Tần Thiên khó tin nhìn Diệp Mạc, vẻ thống khổ ngày càng rõ ràng “Rõ ràng em đã quyết định sẽ đi cùng tôi, tại sao lại còn lén lút rời khỏi thuyền đi gặp Tiếu Tẫn Nghiêm?! Dấu hôn trên cổ em không phải là do Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra hay sao? Tôi con mẹ nó không phải thằng mù!! Đến cùng là ai đang ép ai!!"
Diệp Mạc đưa tay lên mò vào cổ của chính mình, nhớ tới vừa nãy trong xe cùng bị Tiếu Tẫn Nghiêm hôn say đắm cùng khiêu khích thân thể, Diệp Mạc đối với Lạc Tần Thiên càng thêm hổ thẹn, thời khắc này, cậu mới phát hiện ra, bất kể cậu cùng Lạc Tần Thiên có cố gắng đến cách mấy đi chăng nữa, cũng đều sẽ không thể trở lại như xưa.
Nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, thì sẽ không có bi thương như vậy, sự xuất hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc mà nói rất bất ngờ, từ khi quỹ đạo nhân sinh bắt đầu không bình thường, Diệp Mạc liền biết, muốn trở lại như lúc ban đầu, đã chỉ còn là giấc mộng.
Khi Diệp Mạc đang thấp mày thống khổ căng thẳng thì Lạc Tần Thiên đột nhiên đi lên phía trước, đẩy Diệp Mạc ra, bởi phẫn nộ mà mất đi lý trí, Lạc Tần Thiên dùng sức rất lớn, thân thể Diệp Mạc bị xô đẩy sang một bên, sau khi lảo đảo vài bước thì trực tiếp té xuống đất.
“Tôi con mẹ nó muốn hắn chết!!" Lạc Tần Thiên hét lớn một tiếng, không chút do dự mà kéo cò súng.
Ngay trong khoảnh khắc này, góc tối đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, Lạc Tần Thiên đột nhiên cảm thấy giữa cổ bị đâm nhói lên, động tác đột nhiên dừng lại, ngón tay cứng ngắc ở trên cò súng, còn chưa kịp kéo cò.
Tầm mắt trong giây lát lập tức trở nên mơ hồ, Lạc Tần Thiên khó nhọc đưa tay về phía giữa cổ, nhẫn nhịn đau nhói, nhổ ra một cái kim tiêm loại nhỏ.
“Đệt!!" Lạc Tần Thiên chửi nhỏ một tiếng, mắt tối sầm lại, toàn thân xụi lơ ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Khi Diệp Mạc lấy lại tinh thần thì Lạc Tần Thiên đã nằm trên mặt đất mất đi ý thức.
“Tần Thiên!" Diệp Mạc cả kinh, cấp tốc từ dưới đất bò dậy chạy đến bên cạnh Lạc Tần Thiên, lung lay mấy lần nhưng Lạc Tần Thiên vẫn không tỉnh lại, thăm dò hơi thở, phát hiện vẫn còn sống, Diệp Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh Lạc Tần Thiên có một kim tiêm loại nhỏ, là loại kim tiêm được đặt bên trong súng bắn ra, Diệp Mạc nghi hoặc nhặt lên, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, mùi hương giống như thuốc mê, mùi rất đậm, có vẻ như nồng độ rất cao.
“Ca thật không khiến cho người ta bớt lo a…" Phía sau truyền đến một thanh âm êm tai của nam nhân, lười biếng mà tùy tiện.
Diệp Mạc lập tức xoay người, thấy rõ người đi tới, nhìn qua là một chàng trai phi thường trẻ tuổi, vóc dáng không quá cao, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, chỉ là làn da quá trắng đến không bình thường, trên mặt hiển hiện nụ cười như có như không, khiến cho Diệp Mạc nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hướng, Diệp Mạc nghĩ đến một loài động vật.
Là mèo, hoặc là hình tượng giống rắn hơn một chút.
“Cậu không cần nhìn tôi với ý thù địch, tôi chỉ đến để mang ca của tôi đi thôi." Lạc Hướng tùy tiện nói, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn lấy Diệp Mạc một chút.
“Cậu là… em trai của Tần Thiên." Diệp Mạc sắc mặt tự nhiên lại có chút căng thẳng “Tôi cứ tưởng anh ấy…"
“Tôi với ca không phải anh em ruột, cụ thể mà nói thì không có bất kỳ liên hệ máu mủ vào, cho dù có lên giường cũng không được xem là loạn luân." Lạc Hướng nói chuyện rất tùy tiện, cúi người xuống chạm vào mặt Lạc Tần Thiên, lại bị Diệp Mạc ngăn trở.
“Làm sao tôi biết được cậu có phải là kẻ thù của Tần Thiên hay không?" Diệp Mạc lần thứ hai trở nên cảnh giác, nhắc tới mới nhớ, Lạc Tần Thiên là người thừa kế của Lạc gia tộc, người muốn lấy mạng anh ấy tự nhiên không ít.
Lạc Hướng cười lên ha ha, có chút khinh thường nhìn Diệp Mạc “Cậu vì Tiếu Tẫn Nghiêm mà kích động ca tôi thành ra thế này, hiện tại lại lo lắng cho ca của tôi, là một tên nam nhân, cậu thật sự rất lẳng lơ đấy!" (Jian: chồ ôi em nó bạo mồm vãi =))) cơ mà lại làm t thích mới kì =))
Lạc Hướng không chút khách khí mà thẳng thừng nói khiến trên khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạc nổi lên một trận xanh trắng, nhưng thật đáng thương đó chính là, Diệp Mạc lại không có cách nào phản bác.
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, nếu như lập trường của cậu vẫn không kiên định đều sẽ khiến những kẻ vì yêu cậu mà bị tổn thương. Nếu như lúc nãy cậu đã lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi hy vọng cậu sẽ không trở lại quấy nhiễu ca của tôi. Ca tôi tính tình khá cứng đầu, vì cậu anh ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ mà cậu không biết, cậu còn kích động anh ấy như vậy, tôi sợ một ngày nào đó ngay cả tính mạng anh ấy cũng phải đem ra trả giá vì cậu." Lạc Hướng nhẹ như mây gió nói xong, hướng về cách đó không xa vẫy tay, hai tên đàn ông nhìn qua rất cường tráng bước đến, một trong hai người đó vẫn còn cầm một cỗ máy giống như khẩu súng, hiển nhiên kim tiêm vừa nãy là do gã bắn ra.
“Trước hết đem ca của tôi mang đến phòng của tôi ở khách sạn." Lạc Hướng ra lệnh, thấy Diệp Mạc đứng ở một bên, mặt vẫn lo lắng, hơi không kiên nhẫn xoa xoa trán “Thật không hiểu nổi cậu thì có cái gì quý giá nhỉ?!"
Diệp Mạc không để ý đến lời của Lạc Hướng, nhưng trong lòng đã từ từ tin tưởng rằng Lạc Hướng sẽ không làm hại đến Lạc Tần Thiên.
“Nếu như Tần Thiên tỉnh lại, phiền cậu thay tôi nói với anh ấy một tiếng xin lỗi" Diệp Mạc vẫn nhìn theo Lạc Tần Thiên bị gã đàn ông mang đi, mới quay đầu nhìn Lạc Hướng “Lời nói vừa nãy của cậu, tôi có thể lý giải cậu đang ghen tỵ với tôi không?"
Lạc Hướng hơi nhíu nhíu mày “Đúng là có phần như vậy."
Kỳ thực Diệp Mạc chưa từng do dự đối với tình yêu của mình, ở trong thế giới của cậu, cậu vẫn luôn nằm trong trạng thái bị động, việc làm tổn thương đến người khác, không phải vì lập trường của cậu không vững vàng, mà là cậu căn bản chưa có cơ hội được lựa chọn.
Diệp Mạc từng nghĩ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đã giết Lạc Tần Thiên, vì báo thủ, Diệp Mạc thậm chí vào buổi chiều đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm mạnh mẽ ném lên giường, đem Tiếu Tẫn Nghiêm không hề phòng bị cắn cái cổ máu me đầm đìa, đồng thời đêm đó, thiếu chút nữa cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm dưới cơn tức giận mạnh mẽ xâm lấn đến đoạt mệnh.
Vô số buổi tối, Diệp Mạc vì muốn lấy mạng Tiếu Tẫn Nghiêm mà liên tục chống lại Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng thường ở dưới cơn xâm lấn thô bạo của Tiếu Tẫn Nghiêm, thậm chí có lúc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh bất tỉnh ở trên giường, giống như bộ thi thể tiếp nhận trận trả thù của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Đoạn thời gian kia, cả Diệp Mạc lẫn Tiếu Tẫn Nghiêm, đều là những tháng ngày tăm tối nhất, đau khổ nhất.
Lạc Tần Thiên liền như vậy biến mất trên thế gian suốt hai năm, nguyên bản hận cùng yêu, đã sớm mất cảm giác, đến khi lần thứ hai bị Tiếu Tẫn Nghiêm kéo hai chân ép xuống giường xâm lấn, Diệp Mạc chỉ dùng ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, khi quá thống khổ thì cắn nát môi.
Tình yêu đối với Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc không do dự, ở thời điểm khi Lạc Tần Thiên một lần nữa xuất hiện, Diệp Mạc vẫn kiên quyết không rời khỏi tình yêu với anh, chỉ vào thời điểm khi nghĩ rằng Lạc Tần Thiên đã vứt bỏ cậu, Diệp Mạc mới ở bên trong tuyệt vọng từng bước từng bước bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt làm tù binh trong tình yêu của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc, vốn là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, nhưng phát sinh tình yêu với hắn, quả thực khiến Diệp Mạc rất bất ngờ.
Diệp Mạc cũng không muốn kiếm cớ di tình biệt luyến (xa mặt cách lòng), đời này của cậu, đã trải qua quá nhiều bi thương, bất kể là tàn phá về thân thể hay về mặt tâm hồn đều đã đạt đến cực hạn, bởi vì vô lực phản kháng lại cuộc sống mới bị cuộc sống nắm lấy, bởi vì không biết hậu quả của việc quay đầu sẽ khủng bố thế nào, Diệp Mạc mới đi theo Lạc Tần Thiên.
Lạc Hướng về cuối cùng mang đi Lạc Tần Thiên, trên mặt có mấy phần đắc ý, cười ha ha rời đi bãi đậu xe.
Diệp Mạc không muốn lại đi suy nghĩ lung tung, giờ khắc này duy nhất khẩn yếu chính là mang Tiếu Tẫn Nghiêm đi bệnh viện, Mạnh Truyền Tân không biết lúc nào sẽ chạy tới, Diệp Mạc lo lắng Tiếu Tẫn Nghiêm không chịu được nữa.
Bất kể là đúng hay sai, giờ khắc này Diệp Mạc chỉ muốn làm theo mách bảo của trái tim mình.
Không hiểu sao Diệp Mạc cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thật giống như khi phải trải qua một con đường gồ ghề tăm tối rốt cuộc ở phía cuối nhìn thấy được một khoảng trời bao la thông thoáng, trong lòng nhất thời sáng bừng lên.
Diệp Mạc quay người, thình lình giật mình, bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm đang dựa vào bên tường, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cậu, trên gương mặt lạnh lùng mê người, tràn đầy nụ cười tươi sáng…
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh