Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 69
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh, nhưng tôi và Bruce cũng không dám đứng lên, một chút cử động cũng không dám, sợ xung quanh còn kẻ giám thị.
Ông lão Afred không để chúng tôi nằm trên mặt đất lâu, rất nhanh chóng sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc của xe BMW. Nếu Afred đã đến, thì có nghĩa là ông ấy đã tra xét kĩ càng xung quanh, khẳng định là không có ai.
Chúng tôi mặt xám mày tro lên xe, cởi ra trang phục chống đạn và túi máu bị chọc vỡ. Ông lão hàm súc cười nhạo ‘tạo hình’ của chúng tôi, sau đó đi quanh một vòng, rồi trực tiếp lái đến sân bay tư nhân được giấu kín.
“Ngài Fox đã dùng số tiền đầu tư ngoài của cậu ở San Francisco để mua một chỗ bất động sản" ông lão Afred ngồi trên ghế ngồi rộng rãi, vừa uống cà phê vừa lật văn kiện trong tay, sau đó ngẩng đầu cười ưu nhã với chúng tôi, “Nhưng trên mục người đăng ký viết là ông ấy."
Hiện giờ chúng tôi đang ngồi trên máy bay đi San Francisco. Mà chiếc máy bay này cũng là tài sản của Bruce được đầu tư bên ngoài và đã sớm được dời đi, nhìn dáng vẻ anh nhàn nhã cầm cà phê ôm máy tính, tôi không thể không chảy nước mắt bi thương cho ngài Dagget đang cứ tưởng là đã chiếm được toàn bộ tài sản của Wayne.
“Ồ, nếu Fox muốn, thì tôi hoàn toàn có thể tặng căn nhà cho ông ấy." Bruce chôn đầu trong máy tính không ngẩng đầu lên, lại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên vẫy tay với tôi, “Vera, đến đây xem này!"
Tôi vốn đang đứng ở trước quầy thức ăn để làm nước trái cây, nghe thấy anh gọi, đành phải đặt cái cốc trong tay xuống, đi đến trước màn hình máy tính thấy tin tức về nhà thôi miên Eric Geller.
Điều làm tôi kinh ngạc là vị đại sư tâm lý + thôi miên rất tiếng tăm trong nghề này lại có gương mặt thiên hướng Đông Á, xem ra ông ấy có ít nhất một nửa huyết thống phương Đông.
“… Bố là người nước Mĩ, mẹ là người Trung Quốc, không khác gì chúng ta nhỉ Vera." Bruce cười tủm tỉm chỉ vào góc dưới bên phải màn hình, nơi đó có một bức ảnh gia đình của ông Geller hồi nhỏ cùng cha mẹ ông ấy.
Tôi ghét bỏ lườm anh một cái, chuyện gì cũng có thể lấy ra khoe khoang, sau đó lại nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện mẹ của Geller trông hơi quen.
Nhìn một hồi vẫn không nhớ ra người phụ nữ này giống ai, vì thế tôi cảm thấy có thể là mình ở nước người lâu quá cho nên bây giờ bỗng dưng thấy một người Trung Quốc lại cảm thấy quá thân thiết.
“Vị tiên sinh này còn có một người con gái, nhưng hình như bị lạc hồi mười bốn tuổi." Bruce tiếp tục tra lý lịch sơ lược, sau đó lại click vào trang thống kê các giải thưởng nghề nghiệp cùng với các thành tựu khác mà Geller đạt được, cuối cùng tỏ vẻ hi vọng vị đại sư thôi miên này sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Sau sáu giờ rưỡi, cũng là chín giờ đêm ở địa phương, chúng tôi tới một sân bay yên lặng ở San Francisco, nhưng điều làm tôi chấn động là người tới đón máy bay lại là… lại là…
Rachel và Harvey.
Nhìn đôi nam nữ ở xa xa đi xuống xe vừa hưng phấn vẫy tay về phía chúng tôi vừa đi tới, trong lòng tôi… ừm… đúng là không biết nói như thế nào, tôi quay đầu nhìn về phía Bruce.
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi chắc chắn không tốt mấy, bởi vì Bruce như bị dọa, cứng họng nói với tôi: “Không, Vera… Anh cũng không biết…" Sau đó lập tức quay đầu giận trừng Afred.
Afred ho một tiếng, liếc tôi một cái, hiếm khi có biểu cảm xấu hổ: “Khụ, đúng là tôi đã báo cho ngài Dent và phu nhân Dent 【 ông nhấn mạnh vào ba từ ‘phu nhân Dent’ 】, bởi vì tình hình trước mắt của lão gia đặc thù, không thể tùy ý phái nhân viên công ty phân bộ Wayne lái xe tới đón, nơi này là sân bay tư nhân, rất hẻo lánh, nên cũng không gọi được xe taxi, cho nên… Tóm lại là tôi cảm thấy hai người kia đã kết hôn rồi, ngay cả con cũng có rồi cho nên…"
Ông ấy không nói gì thêm nữa, bởi vì vợ chồng Dent đã đi đến nơi.
“Vera! Trời ạ, quả nhiên là cô vẫn còn sống, cảm ơn thượng đế! Ôi trời, tôi thật sự không biết nên nói gì… Lúc Afred nói với tôi… đúng thế, tôi quả thực không thể tin nổi vào tai mình nữa…" Rachel bước nhanh đến trước mặt tôi, cô ấy rõ ràng rất kích động, giọng nói run nhè nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, ánh mắt cũng cực kỳ vui sướng, không hề có chút giả vờ nào.
Tôi vẫn không quá quen khi thấy người từng có quan hệ xấu với mình, hiện giờ lại… Tôi có cảm giác như anti chuyển thành fan, sờ sờ cái mũi, vừa định nói gì đó, Rachel đã nhào tới ôm cổ tôi.
“Ôi… Thật tốt quá, có thể chính miệng nói một tiếng cám ơn cô… thật sự khiến tôi hưng phấn hơn bất cứ điều gì!" Cô ấy hung hăng ôm tôi, sau đó thoáng kéo ra chút khoảng cách, khoan khoái nói.
Tôi hơi cứng ngắc đỡ lấy bả vai cô ấy, vừa cười hề hề khách sáo kiểu Trung Quốc “Nói cám ơn cái gì thế nói quá lời rồi quá lời rồi cảm ơn cái gì tôi đã quên mất rồi", vừa trộm liếc Bruce và Afred.
Bruce cũng khó hiểu nhìn tôi, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết gì mình rất vô tội; Afred lại khôi phục vẻ mặt lão hồ li tươi cười, đứng ở nơi đó, không hề có vẻ gì lạ.
Harvey cười tủm tỉm đi đến giải vây: “Được rồi em yêu, đợi lên xe rồi trò chuyện đi, bọn họ vừa xuống máy bay, chắc là đang mệt mỏi, hẳn là lập tức trở về nghỉ một lát trước đã."
Rachel thế mới lưu luyến buông tôi ra.
Xe Harvey lái là một chiếc xe Buick thương mại đầu đạn, không gian rộng, ghế ngồi thoải mái, Harvey lái xe, Rachel ngồi ở ghế lái phụ; theo bản năng, tôi không chọn ghế ngồi hàng thứ nhất, mà là ngồi xuống ở hàng thứ hai, Bruce đương nhiên cũng cực kỳ tự giác ngồi bên cạnh tôi; ông lão Afred ngồi ở hàng thứ ba, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi lên xe, hình như Harvey thì thầm gì đó với Rachel, vì thế sau khi lên xe, Rachel không đến quấn quít trò chuyện với tôi, chỉ ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nháy mắt với tôi vài cái, hơi mỉm cười một cái.
Cô em người ta năm lần bảy lượt tốt bụng với tôi, nếu tôi còn khó tính mặt lạnh thì thành ra làm kiêu, vì thế cũng rất thân thiết tinh nghịch cười lại, chờ cô ấy quay đầu đi, tôi lập tức quay đầu trừng Bruce gắt gao.
Bruce im hơi lặng tiếng nắm lấy tay tôi, tôi kiêu ngạo giãy ra, kết quả anh nắm chặt hơn, tay kia thì lấy điện thoại di động trong túi ra, cúi đầu bắt đầu đánh chữ.
Tôi thò đầu muốn xem anh viết cái gì, nhưng anh hơi xoay người đi, vai rộng lưng to chắn tôi khiến tôi không nhìn thấy gì cả. Khoảng hai phút sau, anh mới đưa di động cho tôi.
Anh ngồi ở bên phải tôi, tay phải của tôi bị tay trái của anh nắm chặt, tôi phải vươn tay trái lấy được di động, chăm chú nhìn màn hình:
“Phu nhân Wayne thân ái, tám năm trước, em vì cứu cô Dawes mà biến mất, lý trí của anh tuy biết lỗi không hoàn toàn tại cô ấy, nhưng về mặt tình cảm lại khiến anh không thể không xa lánh cô ấy. Tám năm qua, anh không hề liên hệ với vợ chồng bọn họ một lần nào, vừa rồi ông Afred cũng nói là ông ấy làm. Cho nên anh mong phu nhân thân ái đừng trừng anh nữa, mặt khác, cũng mong em đừng dùng đôi chân xinh đẹp của ngài dẫm anh nữa, kỳ thực anh muốn cởi giày cho ngài hơn, sau đó để nó lên một bộ phận khác trên người anh. Vĩnh viễn yêu em, ngài Wayne."
Tôi nhìn thấy câu cuối, mặt như bị thiêu cháy, lập tức rụt chân về, sau đó đập di động không nhẹ không nặng vào ‘bộ phận khác’.
Bruce khẽ hít một hơi, sau đó mỉm cười, chậm rãi cất di động, liếc mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, cặp mắt đẹp thâm thúy hơi híp thành một đường chỉ, đầu tiên là hơi dừng lại trên mặt tôi, lại hơi dừng lại ở bộ ngực, cuối cùng lại dừng lại ở… ừm… vị trí tam giác.
… Trời ạ! Cái tên này trở nên vô lại từ khi nào thế!
Chúng tôi vào thành phố San Francisco, Harvey nói giờ đã là ban đêm cho nên tình hình giao thông khá ổn, nhưng dù là thế, chúng tôi vẫn mất hơn bốn mươi phút mới đến 208 Main Street quảng trường Nova.
Đây là một biệt thự rất bình thường của nước Mĩ, vị trí địa lý không hẻo lánh cũng không quá phồn hoa, những người khá giả thuộc giai cấp tư sản đều sống ở đây, tôi và Bruce đều cảm thấy rất tốt, căn nhà bình thường này đúng là có thể giúp chúng tôi che giấu thân phận.
Ông lão Afred cũng rất vừa lòng, phỏng chừng ông ấy cảm thấy tặng một căn nhà như vậy cho Fox cũng không tính là quá chịu thiệt.
Chúng tôi không mang hành lý gì nhiều, tất cả đồ dùng và đồ điện trong nhà đều đầy đủ hết, có thể trực tiếp vào ở. Harvey đi tới hỏi Bruce có muốn cùng anh ta trao đổi phương thức liên hệ hay không, Bruce cao quý lãnh diễm khéo léo từ chối.
Harvey nhún nhún vai, cũng không nói gì, nhưng Rachel nửa áy náy nửa bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, cười cười: “Vậy chúng tôi đi trước đây, Vera… Hôm khác chúng ta nhất định phải làm một bữa nhé, tôi còn muốn giới thiệu Lena đáng yêu của tôi cho cô nữa, con bé như một thiên sứ vậy."
“Được chứ, chúc hai người đều thuận lợi trong mọi việc nhé, Rachel, Harvey." Tôi cũng cười vẫy tay với bọn họ.
Vợ chồng Dent để lại chiếc xe kia cho chúng tôi, sau đó lái xe thuê đi mất.
Nhìn biểu cảm của Rachel là biết cô ấy tuyệt đối không giả vờ cảm kích hay áy náy với tôi, nhưng mà… Xin hãy tha thứ tôi vì sự khúc mắc tích lũy qua nhiều năm, tôi vẫn không thể nhanh chóng đối xử với cô ấy như bạn tốt tri tâm.
Tôi sẽ nỗ lực nhận ý tốt của cô ấy, sẽ chậm rãi thay đổi cái nhìn về cô ấy, có lẽ một ngày nào đó, tôi và cô ấy sẽ trở thành bạn tốt.
Nhưng không phải bây giờ.
Tuy rằng tôi và Bruce liếc mắt đưa tình trên xe một phen, nhưng trước mắt, chúng tôi quả thực không có tâm tư làm ‘chuyện ấy’ cho lắm, ăn lót dạ rồi xác định địa chỉ nhà thôi miên Geller, sau đó đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi gọi dãy số mà Robin đưa, Bruce ấn loa ngoài, sau đó ông lão Afred nói chuyện, hai chúng tôi ngồi nghe.
Người nhận điện thoại là một ông lão nghe có vẻ rất khoan khoái: “Hello! Tôi là Eric Geller, xin hỏi ngài là?"
“Buổi sáng tốt lành, ông Geller. Tôi đến từ thành phố Gotham… "
Afred còn chưa kịp nói ra tên giả mà chúng tôi bịa, đã nghe thấy ông lão bên kia đột nhiên cao giọng, vừa hưng phấn lại kích động: “Có phải là ngài Wayne và phu nhân Wayne không! Có phải không! Có phải không!"
Ông ấy liên tục hô “Có phải không" ba lần, giọng điệu kiểu… ừm… Nói thế nào đây, cảm giác như là fan nhìn thấy đại minh tinh?
Ba chúng tôi đều nghiêm túc lên, không biết làm sao mà ông ta biết thân phận thật sự của chúng tôi, tuy rằng về sau cần nhờ ông ta trợ giúp Bruce phục hồi như cũ, nhưng nếu ông ta không đáng tin cậy như Robin nói thì…
“Ngài biết dòng họ ‘Wayne’ này từ đâu vậy, thưa ngài?" Afred lễ phép hỏi một câu, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“A ha ha ha ha! Là Robin! Ha ha ha ngày hôm qua, thằng nhóc kia có gọi điện thoại cho tôi, à, ý tôi là, là cậu ấy nói với tôi!" ông Geller cười to khiến cả căn nhà giống như đều chấn vang ong ong, “Không sai! Chính là cậu ta! Hai người muốn tìm cậu ta tính sổ thì cứ đi đi ha ha ha! Đúng rồi, ngài Wayne kỳ thực chính là Người… ưm ưm ưm!"
Hình như là ai đó che lại cái miệng của ông ta.
Vì thế… Đại sư thôi miên lừng danh thế giới… chính là thế này à? = =
Tôi liếc hai người một cái, tinh tường nhìn thấy trên trán bọn họ đều có mồ hôi lạnh.
… Trời ạ, người này không thể bình thường một chút sao!
Còn nữa tiểu Robin thế là thế nào chứ rõ ràng đại sư thôi miên này có vẻ không đáng tin mà! Sao cậu ấy lại tùy tiện xổ hết chuyện Người Dơi ra thế!
“Khụ, khụ khụ khụ…" Hình như Geller mãi mới thoát khỏi ‘ma chưởng’ của người nọ, ho khan vài tiếng rồi nói, “Bây giờ hai người đang ở đâu thế! Tôi sẽ đi ngay tìm hai người! Chuyện Người D… chuyện nhà Wayne là chuyện của tôi mà, đừng khách khí làm gì!"
Tôi vừa nghe vừa muốn cởi dép lê đập điện thoại, Bruce cũng đã bình tĩnh lại, lắc đầu với Afred.
“Cũng không có gì, tôi không làm phiền ngài nhiều đâu" Afred nói, “Chúng tôi có địa chỉ của ngài, không biết ngài có thời gian rảnh khi nào… "
“Thượng đế làm chứng, lúc nào tôi cũng rảnh cả!"
Afred nhìn về phía Bruce, Bruce gật đầu, Afred nói: “Ồ vậy à, thế thì tốt quá, chúng tôi sẽ xuất phát đến nhà ngài."
“Được được được! Tôi sẽ thu dọn nhà ngay lập tức, mau tới nhé! Ôi, tôi chờ không kịp mất!" ông Geller vui sướng rống xong, bộp một tiếng tắt điện thoại.
Ông lão Afred nâng cánh tay lên, lau lau mồ hôi trên đầu.
“… Chẳng lẽ lão tiên sinh này là fan của Người Dơi?" Tôi cười như không cười nhìn về phía Bruce. Người Dơi ở thế giới này là siêu anh hùng có thật, danh vọng cực kỳ vang dội, nổi tiếng khắp nước Mĩ.
Bruce thấp giọng than thở câu gì đó, bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, môi che kín môi tôi, đầu lưỡi duỗi mạnh vào trong miệng tôi, cực kỳ mạnh mẽ, sau đó thở hào hển nói: “Mà anh lại chỉ cảm thấy hứng thú với một nữ fan tóc đen, làn da màu mật xinh đẹp tên là Vera Lee thôi, làm sao bây giờ?"
Tôi cười hì hì một tiếng, không nói gì cả, đương nhiên là hung hăng hôn lại.
Ông lão Afred đã sớm thức thời biến mất.
Spoi:
Tôi nhìn lướt qua, vừa khéo nhìn thấy một bức ảnh chụp, hình như là một thiếu nữ trẻ tuổi, còn là một người châu Á.
Hơn nữa… Không hiểu sao lại trông rất quen!
… mà gần đây, cảm giác này hình như không chỉ một lần!
Ông lão Afred không để chúng tôi nằm trên mặt đất lâu, rất nhanh chóng sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc của xe BMW. Nếu Afred đã đến, thì có nghĩa là ông ấy đã tra xét kĩ càng xung quanh, khẳng định là không có ai.
Chúng tôi mặt xám mày tro lên xe, cởi ra trang phục chống đạn và túi máu bị chọc vỡ. Ông lão hàm súc cười nhạo ‘tạo hình’ của chúng tôi, sau đó đi quanh một vòng, rồi trực tiếp lái đến sân bay tư nhân được giấu kín.
“Ngài Fox đã dùng số tiền đầu tư ngoài của cậu ở San Francisco để mua một chỗ bất động sản" ông lão Afred ngồi trên ghế ngồi rộng rãi, vừa uống cà phê vừa lật văn kiện trong tay, sau đó ngẩng đầu cười ưu nhã với chúng tôi, “Nhưng trên mục người đăng ký viết là ông ấy."
Hiện giờ chúng tôi đang ngồi trên máy bay đi San Francisco. Mà chiếc máy bay này cũng là tài sản của Bruce được đầu tư bên ngoài và đã sớm được dời đi, nhìn dáng vẻ anh nhàn nhã cầm cà phê ôm máy tính, tôi không thể không chảy nước mắt bi thương cho ngài Dagget đang cứ tưởng là đã chiếm được toàn bộ tài sản của Wayne.
“Ồ, nếu Fox muốn, thì tôi hoàn toàn có thể tặng căn nhà cho ông ấy." Bruce chôn đầu trong máy tính không ngẩng đầu lên, lại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên vẫy tay với tôi, “Vera, đến đây xem này!"
Tôi vốn đang đứng ở trước quầy thức ăn để làm nước trái cây, nghe thấy anh gọi, đành phải đặt cái cốc trong tay xuống, đi đến trước màn hình máy tính thấy tin tức về nhà thôi miên Eric Geller.
Điều làm tôi kinh ngạc là vị đại sư tâm lý + thôi miên rất tiếng tăm trong nghề này lại có gương mặt thiên hướng Đông Á, xem ra ông ấy có ít nhất một nửa huyết thống phương Đông.
“… Bố là người nước Mĩ, mẹ là người Trung Quốc, không khác gì chúng ta nhỉ Vera." Bruce cười tủm tỉm chỉ vào góc dưới bên phải màn hình, nơi đó có một bức ảnh gia đình của ông Geller hồi nhỏ cùng cha mẹ ông ấy.
Tôi ghét bỏ lườm anh một cái, chuyện gì cũng có thể lấy ra khoe khoang, sau đó lại nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện mẹ của Geller trông hơi quen.
Nhìn một hồi vẫn không nhớ ra người phụ nữ này giống ai, vì thế tôi cảm thấy có thể là mình ở nước người lâu quá cho nên bây giờ bỗng dưng thấy một người Trung Quốc lại cảm thấy quá thân thiết.
“Vị tiên sinh này còn có một người con gái, nhưng hình như bị lạc hồi mười bốn tuổi." Bruce tiếp tục tra lý lịch sơ lược, sau đó lại click vào trang thống kê các giải thưởng nghề nghiệp cùng với các thành tựu khác mà Geller đạt được, cuối cùng tỏ vẻ hi vọng vị đại sư thôi miên này sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Sau sáu giờ rưỡi, cũng là chín giờ đêm ở địa phương, chúng tôi tới một sân bay yên lặng ở San Francisco, nhưng điều làm tôi chấn động là người tới đón máy bay lại là… lại là…
Rachel và Harvey.
Nhìn đôi nam nữ ở xa xa đi xuống xe vừa hưng phấn vẫy tay về phía chúng tôi vừa đi tới, trong lòng tôi… ừm… đúng là không biết nói như thế nào, tôi quay đầu nhìn về phía Bruce.
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi chắc chắn không tốt mấy, bởi vì Bruce như bị dọa, cứng họng nói với tôi: “Không, Vera… Anh cũng không biết…" Sau đó lập tức quay đầu giận trừng Afred.
Afred ho một tiếng, liếc tôi một cái, hiếm khi có biểu cảm xấu hổ: “Khụ, đúng là tôi đã báo cho ngài Dent và phu nhân Dent 【 ông nhấn mạnh vào ba từ ‘phu nhân Dent’ 】, bởi vì tình hình trước mắt của lão gia đặc thù, không thể tùy ý phái nhân viên công ty phân bộ Wayne lái xe tới đón, nơi này là sân bay tư nhân, rất hẻo lánh, nên cũng không gọi được xe taxi, cho nên… Tóm lại là tôi cảm thấy hai người kia đã kết hôn rồi, ngay cả con cũng có rồi cho nên…"
Ông ấy không nói gì thêm nữa, bởi vì vợ chồng Dent đã đi đến nơi.
“Vera! Trời ạ, quả nhiên là cô vẫn còn sống, cảm ơn thượng đế! Ôi trời, tôi thật sự không biết nên nói gì… Lúc Afred nói với tôi… đúng thế, tôi quả thực không thể tin nổi vào tai mình nữa…" Rachel bước nhanh đến trước mặt tôi, cô ấy rõ ràng rất kích động, giọng nói run nhè nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, ánh mắt cũng cực kỳ vui sướng, không hề có chút giả vờ nào.
Tôi vẫn không quá quen khi thấy người từng có quan hệ xấu với mình, hiện giờ lại… Tôi có cảm giác như anti chuyển thành fan, sờ sờ cái mũi, vừa định nói gì đó, Rachel đã nhào tới ôm cổ tôi.
“Ôi… Thật tốt quá, có thể chính miệng nói một tiếng cám ơn cô… thật sự khiến tôi hưng phấn hơn bất cứ điều gì!" Cô ấy hung hăng ôm tôi, sau đó thoáng kéo ra chút khoảng cách, khoan khoái nói.
Tôi hơi cứng ngắc đỡ lấy bả vai cô ấy, vừa cười hề hề khách sáo kiểu Trung Quốc “Nói cám ơn cái gì thế nói quá lời rồi quá lời rồi cảm ơn cái gì tôi đã quên mất rồi", vừa trộm liếc Bruce và Afred.
Bruce cũng khó hiểu nhìn tôi, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết gì mình rất vô tội; Afred lại khôi phục vẻ mặt lão hồ li tươi cười, đứng ở nơi đó, không hề có vẻ gì lạ.
Harvey cười tủm tỉm đi đến giải vây: “Được rồi em yêu, đợi lên xe rồi trò chuyện đi, bọn họ vừa xuống máy bay, chắc là đang mệt mỏi, hẳn là lập tức trở về nghỉ một lát trước đã."
Rachel thế mới lưu luyến buông tôi ra.
Xe Harvey lái là một chiếc xe Buick thương mại đầu đạn, không gian rộng, ghế ngồi thoải mái, Harvey lái xe, Rachel ngồi ở ghế lái phụ; theo bản năng, tôi không chọn ghế ngồi hàng thứ nhất, mà là ngồi xuống ở hàng thứ hai, Bruce đương nhiên cũng cực kỳ tự giác ngồi bên cạnh tôi; ông lão Afred ngồi ở hàng thứ ba, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi lên xe, hình như Harvey thì thầm gì đó với Rachel, vì thế sau khi lên xe, Rachel không đến quấn quít trò chuyện với tôi, chỉ ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nháy mắt với tôi vài cái, hơi mỉm cười một cái.
Cô em người ta năm lần bảy lượt tốt bụng với tôi, nếu tôi còn khó tính mặt lạnh thì thành ra làm kiêu, vì thế cũng rất thân thiết tinh nghịch cười lại, chờ cô ấy quay đầu đi, tôi lập tức quay đầu trừng Bruce gắt gao.
Bruce im hơi lặng tiếng nắm lấy tay tôi, tôi kiêu ngạo giãy ra, kết quả anh nắm chặt hơn, tay kia thì lấy điện thoại di động trong túi ra, cúi đầu bắt đầu đánh chữ.
Tôi thò đầu muốn xem anh viết cái gì, nhưng anh hơi xoay người đi, vai rộng lưng to chắn tôi khiến tôi không nhìn thấy gì cả. Khoảng hai phút sau, anh mới đưa di động cho tôi.
Anh ngồi ở bên phải tôi, tay phải của tôi bị tay trái của anh nắm chặt, tôi phải vươn tay trái lấy được di động, chăm chú nhìn màn hình:
“Phu nhân Wayne thân ái, tám năm trước, em vì cứu cô Dawes mà biến mất, lý trí của anh tuy biết lỗi không hoàn toàn tại cô ấy, nhưng về mặt tình cảm lại khiến anh không thể không xa lánh cô ấy. Tám năm qua, anh không hề liên hệ với vợ chồng bọn họ một lần nào, vừa rồi ông Afred cũng nói là ông ấy làm. Cho nên anh mong phu nhân thân ái đừng trừng anh nữa, mặt khác, cũng mong em đừng dùng đôi chân xinh đẹp của ngài dẫm anh nữa, kỳ thực anh muốn cởi giày cho ngài hơn, sau đó để nó lên một bộ phận khác trên người anh. Vĩnh viễn yêu em, ngài Wayne."
Tôi nhìn thấy câu cuối, mặt như bị thiêu cháy, lập tức rụt chân về, sau đó đập di động không nhẹ không nặng vào ‘bộ phận khác’.
Bruce khẽ hít một hơi, sau đó mỉm cười, chậm rãi cất di động, liếc mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, cặp mắt đẹp thâm thúy hơi híp thành một đường chỉ, đầu tiên là hơi dừng lại trên mặt tôi, lại hơi dừng lại ở bộ ngực, cuối cùng lại dừng lại ở… ừm… vị trí tam giác.
… Trời ạ! Cái tên này trở nên vô lại từ khi nào thế!
Chúng tôi vào thành phố San Francisco, Harvey nói giờ đã là ban đêm cho nên tình hình giao thông khá ổn, nhưng dù là thế, chúng tôi vẫn mất hơn bốn mươi phút mới đến 208 Main Street quảng trường Nova.
Đây là một biệt thự rất bình thường của nước Mĩ, vị trí địa lý không hẻo lánh cũng không quá phồn hoa, những người khá giả thuộc giai cấp tư sản đều sống ở đây, tôi và Bruce đều cảm thấy rất tốt, căn nhà bình thường này đúng là có thể giúp chúng tôi che giấu thân phận.
Ông lão Afred cũng rất vừa lòng, phỏng chừng ông ấy cảm thấy tặng một căn nhà như vậy cho Fox cũng không tính là quá chịu thiệt.
Chúng tôi không mang hành lý gì nhiều, tất cả đồ dùng và đồ điện trong nhà đều đầy đủ hết, có thể trực tiếp vào ở. Harvey đi tới hỏi Bruce có muốn cùng anh ta trao đổi phương thức liên hệ hay không, Bruce cao quý lãnh diễm khéo léo từ chối.
Harvey nhún nhún vai, cũng không nói gì, nhưng Rachel nửa áy náy nửa bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, cười cười: “Vậy chúng tôi đi trước đây, Vera… Hôm khác chúng ta nhất định phải làm một bữa nhé, tôi còn muốn giới thiệu Lena đáng yêu của tôi cho cô nữa, con bé như một thiên sứ vậy."
“Được chứ, chúc hai người đều thuận lợi trong mọi việc nhé, Rachel, Harvey." Tôi cũng cười vẫy tay với bọn họ.
Vợ chồng Dent để lại chiếc xe kia cho chúng tôi, sau đó lái xe thuê đi mất.
Nhìn biểu cảm của Rachel là biết cô ấy tuyệt đối không giả vờ cảm kích hay áy náy với tôi, nhưng mà… Xin hãy tha thứ tôi vì sự khúc mắc tích lũy qua nhiều năm, tôi vẫn không thể nhanh chóng đối xử với cô ấy như bạn tốt tri tâm.
Tôi sẽ nỗ lực nhận ý tốt của cô ấy, sẽ chậm rãi thay đổi cái nhìn về cô ấy, có lẽ một ngày nào đó, tôi và cô ấy sẽ trở thành bạn tốt.
Nhưng không phải bây giờ.
Tuy rằng tôi và Bruce liếc mắt đưa tình trên xe một phen, nhưng trước mắt, chúng tôi quả thực không có tâm tư làm ‘chuyện ấy’ cho lắm, ăn lót dạ rồi xác định địa chỉ nhà thôi miên Geller, sau đó đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi gọi dãy số mà Robin đưa, Bruce ấn loa ngoài, sau đó ông lão Afred nói chuyện, hai chúng tôi ngồi nghe.
Người nhận điện thoại là một ông lão nghe có vẻ rất khoan khoái: “Hello! Tôi là Eric Geller, xin hỏi ngài là?"
“Buổi sáng tốt lành, ông Geller. Tôi đến từ thành phố Gotham… "
Afred còn chưa kịp nói ra tên giả mà chúng tôi bịa, đã nghe thấy ông lão bên kia đột nhiên cao giọng, vừa hưng phấn lại kích động: “Có phải là ngài Wayne và phu nhân Wayne không! Có phải không! Có phải không!"
Ông ấy liên tục hô “Có phải không" ba lần, giọng điệu kiểu… ừm… Nói thế nào đây, cảm giác như là fan nhìn thấy đại minh tinh?
Ba chúng tôi đều nghiêm túc lên, không biết làm sao mà ông ta biết thân phận thật sự của chúng tôi, tuy rằng về sau cần nhờ ông ta trợ giúp Bruce phục hồi như cũ, nhưng nếu ông ta không đáng tin cậy như Robin nói thì…
“Ngài biết dòng họ ‘Wayne’ này từ đâu vậy, thưa ngài?" Afred lễ phép hỏi một câu, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“A ha ha ha ha! Là Robin! Ha ha ha ngày hôm qua, thằng nhóc kia có gọi điện thoại cho tôi, à, ý tôi là, là cậu ấy nói với tôi!" ông Geller cười to khiến cả căn nhà giống như đều chấn vang ong ong, “Không sai! Chính là cậu ta! Hai người muốn tìm cậu ta tính sổ thì cứ đi đi ha ha ha! Đúng rồi, ngài Wayne kỳ thực chính là Người… ưm ưm ưm!"
Hình như là ai đó che lại cái miệng của ông ta.
Vì thế… Đại sư thôi miên lừng danh thế giới… chính là thế này à? = =
Tôi liếc hai người một cái, tinh tường nhìn thấy trên trán bọn họ đều có mồ hôi lạnh.
… Trời ạ, người này không thể bình thường một chút sao!
Còn nữa tiểu Robin thế là thế nào chứ rõ ràng đại sư thôi miên này có vẻ không đáng tin mà! Sao cậu ấy lại tùy tiện xổ hết chuyện Người Dơi ra thế!
“Khụ, khụ khụ khụ…" Hình như Geller mãi mới thoát khỏi ‘ma chưởng’ của người nọ, ho khan vài tiếng rồi nói, “Bây giờ hai người đang ở đâu thế! Tôi sẽ đi ngay tìm hai người! Chuyện Người D… chuyện nhà Wayne là chuyện của tôi mà, đừng khách khí làm gì!"
Tôi vừa nghe vừa muốn cởi dép lê đập điện thoại, Bruce cũng đã bình tĩnh lại, lắc đầu với Afred.
“Cũng không có gì, tôi không làm phiền ngài nhiều đâu" Afred nói, “Chúng tôi có địa chỉ của ngài, không biết ngài có thời gian rảnh khi nào… "
“Thượng đế làm chứng, lúc nào tôi cũng rảnh cả!"
Afred nhìn về phía Bruce, Bruce gật đầu, Afred nói: “Ồ vậy à, thế thì tốt quá, chúng tôi sẽ xuất phát đến nhà ngài."
“Được được được! Tôi sẽ thu dọn nhà ngay lập tức, mau tới nhé! Ôi, tôi chờ không kịp mất!" ông Geller vui sướng rống xong, bộp một tiếng tắt điện thoại.
Ông lão Afred nâng cánh tay lên, lau lau mồ hôi trên đầu.
“… Chẳng lẽ lão tiên sinh này là fan của Người Dơi?" Tôi cười như không cười nhìn về phía Bruce. Người Dơi ở thế giới này là siêu anh hùng có thật, danh vọng cực kỳ vang dội, nổi tiếng khắp nước Mĩ.
Bruce thấp giọng than thở câu gì đó, bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, môi che kín môi tôi, đầu lưỡi duỗi mạnh vào trong miệng tôi, cực kỳ mạnh mẽ, sau đó thở hào hển nói: “Mà anh lại chỉ cảm thấy hứng thú với một nữ fan tóc đen, làn da màu mật xinh đẹp tên là Vera Lee thôi, làm sao bây giờ?"
Tôi cười hì hì một tiếng, không nói gì cả, đương nhiên là hung hăng hôn lại.
Ông lão Afred đã sớm thức thời biến mất.
Spoi:
Tôi nhìn lướt qua, vừa khéo nhìn thấy một bức ảnh chụp, hình như là một thiếu nữ trẻ tuổi, còn là một người châu Á.
Hơn nữa… Không hiểu sao lại trông rất quen!
… mà gần đây, cảm giác này hình như không chỉ một lần!
Tác giả :
Uổng Bằng Lan