Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 65
Sắc mặt Bruce tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc, bi thương, không dám tin, sắc mặt ông lão Afred xanh mét, tức giận không nhẹ, ánh mắt quyến luyến cùng đau lòng, hình như có chút… nộ kỳ bất tranh*?
*(Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối. (Nguồn: yuconuong.wordpress)
“Từ giờ trở đi, tôi từ chức, ngài Wayne. Tôi sẽ đi sắp xếp hành lý ngay." Afred cứng rắn cúi người một cái, rồi xoay người sải bước đi về phía thang máy để ra khỏi động.
Bruce ngây ngốc nhìn bóng lưng Afred, há miệng thở dốc muốn nói điều gì, lại vẫn nhắm lại, sắc mặt suy sụp lại khổ sở.
Tôi ở bên cạnh đã gấp gáp đến độ phát khóc.
Trời ạ! Ông lão Afred tuyệt đối không thể đi! Sự đả kích này không thể lớn hơn được nữa!
Nhưng mà mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, tôi chưa kịp nghĩ đối sách! Hiện tại nên làm cái gì bây giờ! Trong tình hình cấp bách này, ông lão mà tức giận thì dù có nói đạo lý lớn khẳng định cũng vô dụng!
Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý* gì gì cứ đứng sang một bên trước đã! Trước hết phải nghĩ biện pháp lưu ông lão lại rồi nói sau!
*(dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động)
… Những lúc như thế này, vẫn chỉ có thể đánh bất ngờ để thắng.
Mắt thấy ông lão chạy tới cửa thang máy, tôi liếc Bruce một cái, nhướng mày nảy ra ý hay.
“A… nôn nôn nôn…" tôi khoa trương quát to một tiếng, sau đó nâng tay che miệng lại, ngồi bệt xuống đất, phát ra vài tiếng nôn khan khổ sở.
Bruce và Afred đều bị kinh ngạc.
“Vera! Vera, em sao thế?" biểu cảm trên mặt Bruce từ bi thương chuyển thành hoảng sợ, ba bước cũng làm thành hai bước chạy tới, một phen ôm tôi vào trong ngực, tay đỡ gáy tôi.
Afred cau mày hơi do dự, cuối cùng cũng đi tới, hơi hơi cúi người nhìn tôi. Tuy rằng vẫn giận dỗi, nhưng tôi có thể nhìn ra ánh mắt ông ấy thân thiết.
Vì thế tôi tiếp tục liều nghiêm mặt tiếp tục giả vờ.
“Afred… Chớ đi" tôi ra vẻ suy yếu, vô lực nói, “Bru… Bruce và tôi đều cần ông."
“Không, hai ngài hiển nhiên đều không cần tôi nữa." Ông lão kiêu ngạo trả lời.
Bruce nắm tay tôi rất chặt.
Thấy ông lão rất cường ngạnh, tôi thở sâu, lớn tiếng nói: “Nhưng mà đứa trẻ trong bụng tôi cần ông mà!"
Nói xong, tôi còn muốn nhỏ vài giọt lệ cho hợp với tình hình, đáng tiếc cố gắng vài lần cũng không làm được, đành phải trang mô tác dạng chôn mặt vào lòng Bruce nức nở vài cái.
Nhưng mà Bruce và Afred đã bị dọa.
Afred còn chưa nói gì, Bruce đã không lạnh nhạt nổi, anh cơ hồ lập tức ôm ngang tôi lên, sắc mặt từ hoảng sợ lo lắng bi thương ngược lại trở thành kinh ngạc mừng như điên cực hạn, mặt đỏ bừng muốn khóc không khóc được muốn cười không cười được, nói chuyện cũng lắp bắp : “Đứa, đứa trẻ? Vera… Em, ý em là…"
Tôi cảm nhận được cánh tay anh ôm tôi đang run nhè nhẹ, tôi nghĩ nếu không phải một chút lý trí cuối cùng của anh báo cho anh nên suy nghĩ cho cơ thể của tôi, thì rất có khả năng anh đã sớm tung tôi lên giữa không trung rồi.
“Đúng vậy, thứ hai tuần trước, do em không có kinh nguyệt, cho nên lén đi bệnh viện làm kiểm tra, đã… đã hoài ba tuần rồi." Tôi xấu hổ cười cười với anh.
Biểu cảm của Afred cũng thay đổi, từ vẻ mặt kiêu ngạo bi phẫn chuyển biến thành hiện tại… dở khóc dở cười như đấm một quyền vào vải bông vậy.
Ông há miệng thở dốc, chưa nói được gì.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi, hai mắt tôi cuối cùng hơi ngập nước, vì thế tôi gắt gao nhìn ông ấy, không ngừng cố gắng: “Afred, tôi xin ông, tôi xin ông đấy… Đừng rời khỏi chúng tôi lúc này được không, được không? Please~~ "
Bruce ôm tay tôi căng thẳng, cũng ngẩng đầu nhìn Afred.
Afred sửng sốt vài giây, rốt cục thở dài.
Mười phút sau, cả người tôi giống như hoàng thái hậu, bọc thảm đẹp đẽ quý giá dựa vào trên giường lớn thoải mái. Hai đại tổng quản Tiểu Bru Tử và Tiểu Af Tử hầu hạ ai gia rất tri kỷ.
Ông lão Afred ra ra vào vào đi lại vội vàng, bưng cho tôi tới các loại sữa hồng trà bánh ngọt bánh thịt, Bruce ở bên cạnh lên mạng, vừa tìm đọc các loại tri thức nuôi trẻ vừa xem đồ dùng trẻ sơ sinh trên EBAY, nhìn nửa ngày mới đột nhiên bật dậy: “Anh hồ đồ quá đi mất! Sao anh có thể sử dụng cái loại hàng online không đáng tin này để mua cho con của chúng ta chứ? Vera, em chờ anh một chút, anh đi mua công ty sản xuất đồ trẻ em XX ngay…"
Tôi nuốt nước miếng, mắt thấy Afred lại ra ngoài, tôi nhanh chóng vẫy tay với Bruce: “Cái tên Qua Oa Tử* kia mau lại đây!"
*(“Qua oa tử" bình thường là từ thuộc địa phương Tứ Xuyên, Trùng Khánh, là một câu thiền ngoài miệng mà người dân thường nói, không khen chê, là câu đùa giỡn mắng ngốc nghếch một cách thân thiết, “Qua" cũng có thể làm tính từ, tương đương với “ngốc", “ngớ ngẩn")
Bruce giống như một chú chó săn lông vàng vui vẻ chạy tới, vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên thảm bên giường, còn dụi đầu vào cánh tay tôi, chỉ kém kêu ư ử thoải mái.
Tôi nhìn anh hạnh phúc đến mức như toát bong bóng, nhất thời có chút không đành lòng làm anh đối mặt với chân tướng tàn khốc, nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy lực sĩ chân chính thì phải có gan đối mặt với cuộc sống thảm đạm, vì thế ho vài cái, nghiêm túc nói: “Bruce, em có chuyện muốn nói với anh."
“Em cứ nói đi, em yêu." Bruce mỉm cười nhìn tôi.
Tôi lại nuốt nước miếng, do dự một phen, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng: “Em… thật ra em không mang thai."
“…" Bruce vẫn còn cười tươi.
“Cái ấy… Vừa rồi em chỉ là vì muốn giữ lại Afred" tôi cười ha ha với anh, “Kế sách tạm thời ấy mà, anh biết đấy."
“…" biểu cảm hiện tại của Bruce trông giống như chú chó săn lông vàng bị chủ nhân vứt bỏ.
“Moah moah!" Tôi hôn lên cổ anh một cái, “Về sau rồi sẽ có mà!"
“… Anh, anh… Vera… Thật là…" Bruce sửng sốt ba giây, vẻ mặt mới dần dần bình thường, hơi cười khổ, “Em thật là… khiến anh… Trời ạ…"
Tôi nhìn một bên mặt của anh, trong lòng rất hiểu được tâm tình từ mừng như điên ở nơi cao nhất nháy mắt bị rơi xuống đến mức thảm thống tuyệt vọng, tôi lại càng áy náy bất an, “Cái này… em… rất xin lỗi, nhưng lúc đó em không thể nghĩ được biện pháp nào khác cả…" Tôi nhỏ giọng nói.
“Không sao… Anh hiểu em mà. Nếu là anh, những lúc như vậy, anh cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn." Bruce hít một hơi thật sâu, đứng lên, cúi người hôn lên đỉnh đầu tôi, “Nhưng vừa rồi anh thật sự… thật sự sung sướng."
Tôi kéo tay anh đến bên miệng cắn một cái, muốn nói thêm vài câu trấn an + xin lỗi, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, vì thế nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Afred đã trở lại, đừng lộ ra dấu vết, chờ chúng ta khuyên được ông ấy rồi nói sau!"
Bruce gật đầu, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi vào mép giường, dán đầu lên bụng tôi, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Kìa, Vera, hình như anh nghe thấy con cử động! Anh cảm thấy con đang đá anh kìa! Thượng đế!"
Tôi dịu dàng đánh đầu anh một cái: “Ngốc, anh nói gì thế, con còn chưa được một tháng đâu, anh có thể nghe thấy cái gì chứ."
Lúc Afred đẩy toa ăn vào, nhìn thấy đôi vợ chồng ân ái.
Tôi nhìn thấy khóe miệng ông lão cũng nhu hòa nhấc lên.
Bruce nhìn thấy Afred bước vào, cũng ngồi thẳng lên, mặt cũng cứng lên, hiển nhiên vẫn nhớ tới không khí không thoải mái lúc trước.
Afred cũng không nói gì, chỉ im lặng lấy các thứ trên toa ăn đặt lên bàn, trong phòng trầm mặc xấu hổ.
Tôi ho một tiếng, “Afred, tôi có thể nói chuyện riêng với ông không?"
Afred quay đầu, có chút kinh ngạc liếc tôi một cái, sau đó hơi cúi thấp người, “Đương nhiên, thưa cô."
Tôi và Bruce liếc nhau, anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn đóng cửa.
Tôi nhìn thấy Afred vẫn còn kính cẩn đứng đó, nhất thời ở trên giường ngồi không yên, nhanh chóng nhảy xuống ngồi ghế dựa, khiến ông lão bị dọa, nhanh chóng tỏ vẻ tự ông đến là được rồi.
Cuối cùng, hai người mặt đối mặt đều ngồi xuống.
Tôi châm chước từ ngữ một chút, rốt cục vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Afred, tôi có thể cam đoan với ngài, Bruce tuyệt đối sẽ không sao."
Afred chau chau lông mày, nhìn có vẻ nhu hòa nhưng kì thực cường ngạnh nói: “Thật vậy sao? Ngài cam đoan như thế nào được?"
Tôi khẽ cắn môi, lại nói dối thêm một câu vốn đã suy nghĩ kĩ: “Lấy danh nghĩa của một người mẹ. Tôi sẽ không để con của tôi mất cha."
Vẻ mặt của Afred có một chút buông lỏng.
Tôi nhìn thấy có tác dụng, nhanh chóng cố gắng không ngừng nói: “Ngài là người nuôi nấng Bruce lớn lên, Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, ‘Ân sinh thành không bằng ân nuôi dưỡng’, ngài giống như cha của Bruce vậy, con của chúng tôi cũng sẽ coi ngài như ông nội của mình."
Afred hơi ngây ngẩn, đôi mắt hơi ướt, tựa hồ đang tưởng tượng một đám trẻ con đáng yêu đang vây quanh dưới gối mình gọi ông nội.
Tôi thấy ông không nói gì, đành phải lại cười hì hì bỏ thêm một câu: “Mà, nếu ngài muốn được gọi là ‘cụ nội’, cũng hoàn toàn được Aha ha!"
Afred lại thất thần vài giây, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cô Vera, ngài đã nói như vậy… Vậy thì ngài cũng nên rõ ràng, tôi cực kỳ không đồng ý để lão gia đi vào nguy hiểm."
Tôi gật đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay già nua của ông ấy, “Tôi biết, Afred, nhưng tôi thấy, ngài như vậy chỉ là do quá quan tâm nên suy nghĩ hay bị loạn, ngài bị lòng yêu thương Bruce che mờ mắt, thế cho nên cũng khiến ngài không thấy rõ thực lực thực sự và điểm mấu chốt của anh ấy."
Afred ngẩng đầu nhìn tôi.
“Tôi cũng yêu anh ấy, hơn nữa tôi có tự tin rằng tình yêu của tôi không hề ít hơn ngài" tôi nghiêm túc nói, “Nhưng tôi yêu anh ấy, cho nên tôi rất hiểu biết anh ấy. Tôi đã giao thủ với Bane, hắn tuy rất mạnh, nhưng đó chỉ là sự cường hãn trên thân thể, quả thật hắn cũng có sự tín ngưỡng của riêng hắn, nhưng loại tín ngưỡng này là hẹp, là bất công, là hắc ám, không phải là chính nghĩa. Thực lực của Bruce hiện tại tuy đã yếu đi, nhưng trái tim anh ấy từ trước tới giờ vẫn không hề thay đổi."
“Mục đích của Bane là hủy diệt, mà điều Bruce theo đuổi lại là tân sinh. Sau lưng Người Dơi chính là 1200 vạn người dân thành phố Gotham, thậm chí toàn bộ nước Mĩ! Liên minh Bóng tối sao có thể chống lại nổi anh ấy? Liên minh Bóng tối làm sao có thể thắng được?"
“Nhưng mà…" Afred có chút kích động, “Đến bây giờ thành phố vẫn chưa hề hay biết gì! Bọn họ vẫn luôn cho rằng lão gia là hung thủ giết người! Tất cả chúng ta hiện giờ và cả chính nghĩa hòa bình đều được thành lập trên lời nói dối!"
“Nói dối chung quy chỉ là nói dối, tuyệt đối không có khả năng lưu truyền vĩnh viễn." Tôi mỉm cười nói, “Tôi tin, sẽ không bao lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ rõ ràng chân tướng."
Afred có vẻ xúc động, nhưng đôi mắt ông ấy nhìn tôi vẫn còn sự khó hiểu và một chút thất vọng: “Cô Vera, tôi không rõ… ngài cũng yêu lão gia, chẳng lẽ ngài lại nhẫn tâm nhìn cậu ấy đi mạo hiểm, đi chịu chết?"
“Tôi nói rồi, Bane không có khả năng thắng, nếu hắn muốn hủy diệt thành phố, thì tức là đang tuyên chiến với toàn nước Mĩ, toàn thế giới, thậm chí toàn nhân loại… "
“Bane không có khả năng thắng, nhưng lão gia cũng không nhất định có thể sống sót! Chẳng lẽ nhất định phải dùng đứa trẻ này chết đi để đổi sự thắng lợi trong trận chiến đấu này? Để thành phố dẫm lên thi thể cậu ấy tiếp tục sống hạnh phúc?" ông lão Afred hơi kích động.
“Vì sao ngài cứ cho rằng Bruce nhất định sẽ chết? Ở trong lòng ngài, anh ấy yếu ớt như vậy, làm người ta không thể yên lòng như vậy sao?" Tôi cũng có chút không kiềm chế được cảm xúc, “Tôi từng cùng Bruce lưu lạc thế giới bảy năm, cũng từng cùng nhau sống sót còn trốn ra khỏi ngục giam Bhutan và tu viện Bóng Tối, tuy rằng tôi không ở cạnh anh ấy lâu như ngài, nhưng mà tôi và anh xuất sinh nhập tử, tôi tự nhận là những gì tôi cùng anh ấy trải qua tuyệt đối không thiếu hơn ngài!"
“Cho nên, tôi có tin tưởng tuyệt đối về anh ấy, anh ấy có thể sống sót, đánh thắng trận đánh này một cách tuyệt vời nhất!" Tôi ngẩng cằm lên, lớn tiếng nói.
Afred ngây ngẩn nhìn tôi, nhất thời không nói ra lời.
“Huống chi…" Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt ông lão, cảm thấy sắp thành công, vì thế nhanh chóng bổ thêm một nhát cuối cùng, “Nếu chuyện lần này không để anh ấy đi giải quyết, thì từ giờ đến khi về già, anh ấy đều sẽ phải khổ sở hối hận. Huống chi lúc trước, khi ngài Wayne và phu nhân qua đời, chẳng phải ngài đã nói rằng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Bruce sao?"
Ông lão Afred khựng lại ba giây, cuối cùng thở dài, bại trận.
Tôi âm thầm giơ tay chữ V lên.
*(Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối. (Nguồn: yuconuong.wordpress)
“Từ giờ trở đi, tôi từ chức, ngài Wayne. Tôi sẽ đi sắp xếp hành lý ngay." Afred cứng rắn cúi người một cái, rồi xoay người sải bước đi về phía thang máy để ra khỏi động.
Bruce ngây ngốc nhìn bóng lưng Afred, há miệng thở dốc muốn nói điều gì, lại vẫn nhắm lại, sắc mặt suy sụp lại khổ sở.
Tôi ở bên cạnh đã gấp gáp đến độ phát khóc.
Trời ạ! Ông lão Afred tuyệt đối không thể đi! Sự đả kích này không thể lớn hơn được nữa!
Nhưng mà mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, tôi chưa kịp nghĩ đối sách! Hiện tại nên làm cái gì bây giờ! Trong tình hình cấp bách này, ông lão mà tức giận thì dù có nói đạo lý lớn khẳng định cũng vô dụng!
Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý* gì gì cứ đứng sang một bên trước đã! Trước hết phải nghĩ biện pháp lưu ông lão lại rồi nói sau!
*(dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động)
… Những lúc như thế này, vẫn chỉ có thể đánh bất ngờ để thắng.
Mắt thấy ông lão chạy tới cửa thang máy, tôi liếc Bruce một cái, nhướng mày nảy ra ý hay.
“A… nôn nôn nôn…" tôi khoa trương quát to một tiếng, sau đó nâng tay che miệng lại, ngồi bệt xuống đất, phát ra vài tiếng nôn khan khổ sở.
Bruce và Afred đều bị kinh ngạc.
“Vera! Vera, em sao thế?" biểu cảm trên mặt Bruce từ bi thương chuyển thành hoảng sợ, ba bước cũng làm thành hai bước chạy tới, một phen ôm tôi vào trong ngực, tay đỡ gáy tôi.
Afred cau mày hơi do dự, cuối cùng cũng đi tới, hơi hơi cúi người nhìn tôi. Tuy rằng vẫn giận dỗi, nhưng tôi có thể nhìn ra ánh mắt ông ấy thân thiết.
Vì thế tôi tiếp tục liều nghiêm mặt tiếp tục giả vờ.
“Afred… Chớ đi" tôi ra vẻ suy yếu, vô lực nói, “Bru… Bruce và tôi đều cần ông."
“Không, hai ngài hiển nhiên đều không cần tôi nữa." Ông lão kiêu ngạo trả lời.
Bruce nắm tay tôi rất chặt.
Thấy ông lão rất cường ngạnh, tôi thở sâu, lớn tiếng nói: “Nhưng mà đứa trẻ trong bụng tôi cần ông mà!"
Nói xong, tôi còn muốn nhỏ vài giọt lệ cho hợp với tình hình, đáng tiếc cố gắng vài lần cũng không làm được, đành phải trang mô tác dạng chôn mặt vào lòng Bruce nức nở vài cái.
Nhưng mà Bruce và Afred đã bị dọa.
Afred còn chưa nói gì, Bruce đã không lạnh nhạt nổi, anh cơ hồ lập tức ôm ngang tôi lên, sắc mặt từ hoảng sợ lo lắng bi thương ngược lại trở thành kinh ngạc mừng như điên cực hạn, mặt đỏ bừng muốn khóc không khóc được muốn cười không cười được, nói chuyện cũng lắp bắp : “Đứa, đứa trẻ? Vera… Em, ý em là…"
Tôi cảm nhận được cánh tay anh ôm tôi đang run nhè nhẹ, tôi nghĩ nếu không phải một chút lý trí cuối cùng của anh báo cho anh nên suy nghĩ cho cơ thể của tôi, thì rất có khả năng anh đã sớm tung tôi lên giữa không trung rồi.
“Đúng vậy, thứ hai tuần trước, do em không có kinh nguyệt, cho nên lén đi bệnh viện làm kiểm tra, đã… đã hoài ba tuần rồi." Tôi xấu hổ cười cười với anh.
Biểu cảm của Afred cũng thay đổi, từ vẻ mặt kiêu ngạo bi phẫn chuyển biến thành hiện tại… dở khóc dở cười như đấm một quyền vào vải bông vậy.
Ông há miệng thở dốc, chưa nói được gì.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi, hai mắt tôi cuối cùng hơi ngập nước, vì thế tôi gắt gao nhìn ông ấy, không ngừng cố gắng: “Afred, tôi xin ông, tôi xin ông đấy… Đừng rời khỏi chúng tôi lúc này được không, được không? Please~~ "
Bruce ôm tay tôi căng thẳng, cũng ngẩng đầu nhìn Afred.
Afred sửng sốt vài giây, rốt cục thở dài.
Mười phút sau, cả người tôi giống như hoàng thái hậu, bọc thảm đẹp đẽ quý giá dựa vào trên giường lớn thoải mái. Hai đại tổng quản Tiểu Bru Tử và Tiểu Af Tử hầu hạ ai gia rất tri kỷ.
Ông lão Afred ra ra vào vào đi lại vội vàng, bưng cho tôi tới các loại sữa hồng trà bánh ngọt bánh thịt, Bruce ở bên cạnh lên mạng, vừa tìm đọc các loại tri thức nuôi trẻ vừa xem đồ dùng trẻ sơ sinh trên EBAY, nhìn nửa ngày mới đột nhiên bật dậy: “Anh hồ đồ quá đi mất! Sao anh có thể sử dụng cái loại hàng online không đáng tin này để mua cho con của chúng ta chứ? Vera, em chờ anh một chút, anh đi mua công ty sản xuất đồ trẻ em XX ngay…"
Tôi nuốt nước miếng, mắt thấy Afred lại ra ngoài, tôi nhanh chóng vẫy tay với Bruce: “Cái tên Qua Oa Tử* kia mau lại đây!"
*(“Qua oa tử" bình thường là từ thuộc địa phương Tứ Xuyên, Trùng Khánh, là một câu thiền ngoài miệng mà người dân thường nói, không khen chê, là câu đùa giỡn mắng ngốc nghếch một cách thân thiết, “Qua" cũng có thể làm tính từ, tương đương với “ngốc", “ngớ ngẩn")
Bruce giống như một chú chó săn lông vàng vui vẻ chạy tới, vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên thảm bên giường, còn dụi đầu vào cánh tay tôi, chỉ kém kêu ư ử thoải mái.
Tôi nhìn anh hạnh phúc đến mức như toát bong bóng, nhất thời có chút không đành lòng làm anh đối mặt với chân tướng tàn khốc, nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy lực sĩ chân chính thì phải có gan đối mặt với cuộc sống thảm đạm, vì thế ho vài cái, nghiêm túc nói: “Bruce, em có chuyện muốn nói với anh."
“Em cứ nói đi, em yêu." Bruce mỉm cười nhìn tôi.
Tôi lại nuốt nước miếng, do dự một phen, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng: “Em… thật ra em không mang thai."
“…" Bruce vẫn còn cười tươi.
“Cái ấy… Vừa rồi em chỉ là vì muốn giữ lại Afred" tôi cười ha ha với anh, “Kế sách tạm thời ấy mà, anh biết đấy."
“…" biểu cảm hiện tại của Bruce trông giống như chú chó săn lông vàng bị chủ nhân vứt bỏ.
“Moah moah!" Tôi hôn lên cổ anh một cái, “Về sau rồi sẽ có mà!"
“… Anh, anh… Vera… Thật là…" Bruce sửng sốt ba giây, vẻ mặt mới dần dần bình thường, hơi cười khổ, “Em thật là… khiến anh… Trời ạ…"
Tôi nhìn một bên mặt của anh, trong lòng rất hiểu được tâm tình từ mừng như điên ở nơi cao nhất nháy mắt bị rơi xuống đến mức thảm thống tuyệt vọng, tôi lại càng áy náy bất an, “Cái này… em… rất xin lỗi, nhưng lúc đó em không thể nghĩ được biện pháp nào khác cả…" Tôi nhỏ giọng nói.
“Không sao… Anh hiểu em mà. Nếu là anh, những lúc như vậy, anh cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn." Bruce hít một hơi thật sâu, đứng lên, cúi người hôn lên đỉnh đầu tôi, “Nhưng vừa rồi anh thật sự… thật sự sung sướng."
Tôi kéo tay anh đến bên miệng cắn một cái, muốn nói thêm vài câu trấn an + xin lỗi, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, vì thế nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Afred đã trở lại, đừng lộ ra dấu vết, chờ chúng ta khuyên được ông ấy rồi nói sau!"
Bruce gật đầu, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi vào mép giường, dán đầu lên bụng tôi, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Kìa, Vera, hình như anh nghe thấy con cử động! Anh cảm thấy con đang đá anh kìa! Thượng đế!"
Tôi dịu dàng đánh đầu anh một cái: “Ngốc, anh nói gì thế, con còn chưa được một tháng đâu, anh có thể nghe thấy cái gì chứ."
Lúc Afred đẩy toa ăn vào, nhìn thấy đôi vợ chồng ân ái.
Tôi nhìn thấy khóe miệng ông lão cũng nhu hòa nhấc lên.
Bruce nhìn thấy Afred bước vào, cũng ngồi thẳng lên, mặt cũng cứng lên, hiển nhiên vẫn nhớ tới không khí không thoải mái lúc trước.
Afred cũng không nói gì, chỉ im lặng lấy các thứ trên toa ăn đặt lên bàn, trong phòng trầm mặc xấu hổ.
Tôi ho một tiếng, “Afred, tôi có thể nói chuyện riêng với ông không?"
Afred quay đầu, có chút kinh ngạc liếc tôi một cái, sau đó hơi cúi thấp người, “Đương nhiên, thưa cô."
Tôi và Bruce liếc nhau, anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn đóng cửa.
Tôi nhìn thấy Afred vẫn còn kính cẩn đứng đó, nhất thời ở trên giường ngồi không yên, nhanh chóng nhảy xuống ngồi ghế dựa, khiến ông lão bị dọa, nhanh chóng tỏ vẻ tự ông đến là được rồi.
Cuối cùng, hai người mặt đối mặt đều ngồi xuống.
Tôi châm chước từ ngữ một chút, rốt cục vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Afred, tôi có thể cam đoan với ngài, Bruce tuyệt đối sẽ không sao."
Afred chau chau lông mày, nhìn có vẻ nhu hòa nhưng kì thực cường ngạnh nói: “Thật vậy sao? Ngài cam đoan như thế nào được?"
Tôi khẽ cắn môi, lại nói dối thêm một câu vốn đã suy nghĩ kĩ: “Lấy danh nghĩa của một người mẹ. Tôi sẽ không để con của tôi mất cha."
Vẻ mặt của Afred có một chút buông lỏng.
Tôi nhìn thấy có tác dụng, nhanh chóng cố gắng không ngừng nói: “Ngài là người nuôi nấng Bruce lớn lên, Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, ‘Ân sinh thành không bằng ân nuôi dưỡng’, ngài giống như cha của Bruce vậy, con của chúng tôi cũng sẽ coi ngài như ông nội của mình."
Afred hơi ngây ngẩn, đôi mắt hơi ướt, tựa hồ đang tưởng tượng một đám trẻ con đáng yêu đang vây quanh dưới gối mình gọi ông nội.
Tôi thấy ông không nói gì, đành phải lại cười hì hì bỏ thêm một câu: “Mà, nếu ngài muốn được gọi là ‘cụ nội’, cũng hoàn toàn được Aha ha!"
Afred lại thất thần vài giây, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cô Vera, ngài đã nói như vậy… Vậy thì ngài cũng nên rõ ràng, tôi cực kỳ không đồng ý để lão gia đi vào nguy hiểm."
Tôi gật đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay già nua của ông ấy, “Tôi biết, Afred, nhưng tôi thấy, ngài như vậy chỉ là do quá quan tâm nên suy nghĩ hay bị loạn, ngài bị lòng yêu thương Bruce che mờ mắt, thế cho nên cũng khiến ngài không thấy rõ thực lực thực sự và điểm mấu chốt của anh ấy."
Afred ngẩng đầu nhìn tôi.
“Tôi cũng yêu anh ấy, hơn nữa tôi có tự tin rằng tình yêu của tôi không hề ít hơn ngài" tôi nghiêm túc nói, “Nhưng tôi yêu anh ấy, cho nên tôi rất hiểu biết anh ấy. Tôi đã giao thủ với Bane, hắn tuy rất mạnh, nhưng đó chỉ là sự cường hãn trên thân thể, quả thật hắn cũng có sự tín ngưỡng của riêng hắn, nhưng loại tín ngưỡng này là hẹp, là bất công, là hắc ám, không phải là chính nghĩa. Thực lực của Bruce hiện tại tuy đã yếu đi, nhưng trái tim anh ấy từ trước tới giờ vẫn không hề thay đổi."
“Mục đích của Bane là hủy diệt, mà điều Bruce theo đuổi lại là tân sinh. Sau lưng Người Dơi chính là 1200 vạn người dân thành phố Gotham, thậm chí toàn bộ nước Mĩ! Liên minh Bóng tối sao có thể chống lại nổi anh ấy? Liên minh Bóng tối làm sao có thể thắng được?"
“Nhưng mà…" Afred có chút kích động, “Đến bây giờ thành phố vẫn chưa hề hay biết gì! Bọn họ vẫn luôn cho rằng lão gia là hung thủ giết người! Tất cả chúng ta hiện giờ và cả chính nghĩa hòa bình đều được thành lập trên lời nói dối!"
“Nói dối chung quy chỉ là nói dối, tuyệt đối không có khả năng lưu truyền vĩnh viễn." Tôi mỉm cười nói, “Tôi tin, sẽ không bao lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ rõ ràng chân tướng."
Afred có vẻ xúc động, nhưng đôi mắt ông ấy nhìn tôi vẫn còn sự khó hiểu và một chút thất vọng: “Cô Vera, tôi không rõ… ngài cũng yêu lão gia, chẳng lẽ ngài lại nhẫn tâm nhìn cậu ấy đi mạo hiểm, đi chịu chết?"
“Tôi nói rồi, Bane không có khả năng thắng, nếu hắn muốn hủy diệt thành phố, thì tức là đang tuyên chiến với toàn nước Mĩ, toàn thế giới, thậm chí toàn nhân loại… "
“Bane không có khả năng thắng, nhưng lão gia cũng không nhất định có thể sống sót! Chẳng lẽ nhất định phải dùng đứa trẻ này chết đi để đổi sự thắng lợi trong trận chiến đấu này? Để thành phố dẫm lên thi thể cậu ấy tiếp tục sống hạnh phúc?" ông lão Afred hơi kích động.
“Vì sao ngài cứ cho rằng Bruce nhất định sẽ chết? Ở trong lòng ngài, anh ấy yếu ớt như vậy, làm người ta không thể yên lòng như vậy sao?" Tôi cũng có chút không kiềm chế được cảm xúc, “Tôi từng cùng Bruce lưu lạc thế giới bảy năm, cũng từng cùng nhau sống sót còn trốn ra khỏi ngục giam Bhutan và tu viện Bóng Tối, tuy rằng tôi không ở cạnh anh ấy lâu như ngài, nhưng mà tôi và anh xuất sinh nhập tử, tôi tự nhận là những gì tôi cùng anh ấy trải qua tuyệt đối không thiếu hơn ngài!"
“Cho nên, tôi có tin tưởng tuyệt đối về anh ấy, anh ấy có thể sống sót, đánh thắng trận đánh này một cách tuyệt vời nhất!" Tôi ngẩng cằm lên, lớn tiếng nói.
Afred ngây ngẩn nhìn tôi, nhất thời không nói ra lời.
“Huống chi…" Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt ông lão, cảm thấy sắp thành công, vì thế nhanh chóng bổ thêm một nhát cuối cùng, “Nếu chuyện lần này không để anh ấy đi giải quyết, thì từ giờ đến khi về già, anh ấy đều sẽ phải khổ sở hối hận. Huống chi lúc trước, khi ngài Wayne và phu nhân qua đời, chẳng phải ngài đã nói rằng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Bruce sao?"
Ông lão Afred khựng lại ba giây, cuối cùng thở dài, bại trận.
Tôi âm thầm giơ tay chữ V lên.
Tác giả :
Uổng Bằng Lan