Lão Gia Có Hỉ
Chương 67
Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Năm nghìn mũi kiếm sắc bén chậm rãi hạ xuống, mưa dần dần tạnh, ta giơ tay chùi đi nước mưa trên mặt, tay phải rút trường kiếm ra chỉ thẳng vào Từ Lập.
“Từ Lập phản nghịch! Nếu ngươi biết sai mà sửa thì còn có thể có cơ hội lập công chuộc tội, còn cứ cố ý khăng khăng cấu kết với Mân Việt quốc làm chuyện bất lợi cho Đại Trần ta thì đừng trách bản cung không giữ mạng lại cho ngươi!"
Từ Lập nổi giận gầm lên một tiếng “Nói láo, lão tử cấu kết với Mân Việt quốc hồi nào!"
Ta cười lạnh nói: “Ngươi tất nhiên là không chịu nhận tội, nhưng đồng lõa của người đều đã nhận tội rồi!"
Vừa dứt lời, Môn chủ Lam môn lập tức áp giải mười ba phó tướng thủ hạ của Từ Lập lên thành, tuy thiếu tên đầu sỏ nhưng ít ra cũng loại bỏ hết được bọn tay chân của hắn.
Từ Lập à Từ Lập, bộ chỉ có ngươi biết vu cáo hãm hại ta, ta không biết đạo "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" sao! (gậy ông đập lưng ông)
Ta liếc mắt ra hiệu cho Môn chủ Lam môn, đối phương lập tức ngầm hiểu, vài cây kim châm hạ xuống yếu huyệt trên người của mười ba người này, ai đứng xa sẽ không nhìn rõ, chỉ nghe tiếng quỷ khóc sói gào của bọn họ và tiếng la lối thú nhận "tội trạng" của chính mình và Từ Lập. Sắc mặt Từ Lập đại biến, ta hét lớn lên: “Từ Lập, ngươi còn gì để nói?!"
Đến lúc này, những binh lính vốn còn chút nghi ngờ cũng đều xoay lưng lại bỏ Từ Lập mà đi, còn binh lính đang bảo vệ chung quanh lão chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu chậm rãi lùi lại, chừa một mình lão chơ vơ ngoài trận.
Phương Đông dần sáng, ánh ban mai xuyên qua tầng mây rơi xuống trước thành lâu, tựa như mũi tên bắn tan màn đêm trước sáng.
Ta cao giọng hô to: “Bắt lấy phản tặc Từ Lập!"
Thân ảnh hai bên tả hữu chợt lóe lên lao xuống thành. Năm nghìn binh lính đứng yên tại chỗ, không hề có bất kỳ cử động nào bảo vệ cho Từ Lập. Lão cùng đường bí lối, phẫn nộ xông lên, đáng tiếc không thể chống cự lại, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, từng sợi thần kinh khẩn trương căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Binh pháp của cháu chắt Tôn Tử có nói: bắt giặc nên bắt vua trước, mắng chửi người nên mắng nương hắn trước – Ặc, thật ra ta rất tôn trọng nữ nhân, nữ nhân chúng ta đều vĩ đại, không mắng nương, không mắng nương, tóm lại là đánh không lại đối phương thì mắng chết đối phương, giọng của Từ Lập sao lớn bằng giọng ta, mắng chửi người lại không đầy đủ lý do như ta, lừa người cũng không được hùng hồn như ta, hãm hại người cũng không được khéo như ta, con người của ta, hoặc nhẫn nại, hoặc tàn nhẫn, nếu không thể nhịn thì cũng không cần nhịn…
Chỉ có điều ta làm việc hợp tình hợp lý nên mới được đám người đủ màu sắc này hỗ trợ, nếu không chắc là dữ nhiều lành ít rồi.
Lén lau đi mớ mồ hôi, ta nói với Môn chủ Lam môn: “Những người này giao cho các ngươi trông coi, không được để xảy ra sơ sót!"
“Dạ!"
Đúng lúc này, ta cảm giác rõ rệt dưới chân lắc lư, đầu óc choáng váng, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ: cả đêm không ngủ nên chắc sắp xỉu đây…
Nhưng cơn lắc lư này cũng không hề có dấu hiệu là sẽ ngừng lại, tiếng ngựa hí và tiếng người la ó xôn xao dưới thành cho ta biết: không phải chỉ mình ta choáng váng!
Không biết là ai đã đỡ lấy ta từ phía sau lưng, ta vội hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Rất rõ ràng, là đất rung núi chuyển.
Địa chấn?
Không thể nào, một chút dấu hiệu cũng không có.
Điềm báo địa chấn: súc sinh gọi loạn, nước giếng khác thường, quan địa phương bác bỏ tin đồn – một dấu hiệu như thế này cũng không có!
“Dường như bên Bạch Dương cốc có động tĩnh!" Có người lên tiếng trả lời.
Tim ta hốt hoảng đập nhanh hơn vài nhịp, do dự quét mắt qua đám người bên cạnh: “Ngũ Lục Nhất, ngươi mau đi điều tra xem sao!"
Ngũ Lục Nhất gật đầu tuân lệnh, hô lên một tiếng phi thân xuống đài, đoạt ngựa phi như bay ra khỏi cổng thành.
Ta trấn an binh lính dưới thành, bảo bọn họ đứng tại chỗ đợi lệnh, huyệt Thái Dương của ta đập dồn dập, dưới chân cảm nhận rõ rệt độ rung càng lúc càng mạnh. Trong khi đó, ta cũng không ngồi không chờ đợi, lại phân công binh lính đi tuần tra cảnh giới, vẫn tiếp tục giữ bí mật, không công bố về việc Lưu Triệt đã băng hà. Hiện giờ ta đã đưa ra hổ phù, còn Từ Lập thì cũng đã đền tội, binh lính chỉ có thể nghe lệnh của ta. Ta thầm nghĩ, cũng may ba tháng qua, ta không có đối xử tệ với mười vạn binh lính, chẳng những không chửi bới, không đánh nhau mà còn bình dị, gần gũi, thanh danh khá tốt. Ngay cả thủ hạ của Từ Lập tuy không thích ta lắm nhưng ít ra cũng không vì những lời đồn đãi xấu mà bài xích ta.
Lúc Ngũ Lục Nhất về đến, con ngựa của hắn bị giục chạy mau đến nỗi hầu như kiệt sức mà chết. Hắn điểm chân trên lưng ngựa mượn lực phi thân lên đài, nửa quỳ xuống, nói: “Cửu Lôi trận bị phá, lũ lụt bất ngờ bạo phát, đất lở núi sạt, tình thế không ổn!"
Ta đờ người ra, miệng há to không khép lại được, sau một hồi mới run rẩy, mờ mịt nhìn một vòng khắp bốn phía, hít sâu, cầm kiếm xuống đài đi về phía cổng thành. Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bẩm “Môn chủ đã từng có lệnh, điện hạ không được đến chiến trường!"
“Trước khác nay khác!" Ta tê dại trả lời, lòng bàn tay lạnh buốt, ngực cũng lạnh buốt “Nói cho ta biết, tình hình thương vong ra sao?"
Ngũ Lục Nhất trầm tư một hồi, đáp: “Rất khó đoán, hai bên đều có tử thương."
“Còn bọn Đào Thanh, Đường Tư ra sao?"
“Bên ta chiếm được vùng cao nguyên, tử thương ít hơn so với đối phương."
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, đến dưới cổng thành, xoay mình nhảy lên ngựa, Ngũ Lục Nhất nhìn ta mà không biết làm sao, chỉ có thể đá một tên binh lính văng xuống để cướp ngựa…
Ta ghìm ngựa xoay người đối mặt với năm nghìn binh lính, giơ kiếm cao giọng nói: “Bạch Dương cốc bất lợi, ba ngàn binh lính theo ta đi cứu viện trước, hai ngàn binh lính ở lại bảo vệ đại bản doanh!"
“Tuân lệnh —— “
Hai chân ta thúc vào bụng ngựa, giục ngựa chạy gấp, Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bọn người Lam môn ở lại bản doanh, còn hai mươi mấy nhân sĩ Ám môn theo sát bảo vệ bên ta.
Các nam nhân của ta, lão tử đã tiêu diệt Từ Lập được rồi! Gia gia nó, các người cũng phải bình an sống sót trở về cho ta!
Lúc chạy đến Bạch Dương cốc, không chỉ có mình ta, ba ngàn người phía sau cũng đều kinh ngạc đến ngây người, non xanh nước biếc không còn một mảnh, chỉ còn lại một mớ hỗn độn, hoang tàn.
Ta lập tức hiểu ra vấn đề, đây chính là kết quả do mấy ngày liền bị địa lôi oanh tạc kết hợp với cơn mưa liên tục không ngừng! Xì, Mặc Duy tên cẩu tặc này thật là mồm quạ đen, tiên đoán gì không tiên đoán, tiên đoán ra địa chấn. Không ngờ quẻ tượng vớ vẩn đó lại linh nghiệm như vậy! Trận này là trận có sử dụng một số lượng hỏa dược lớn nhất trong lịch sử, vừa đúng lúc gặp một trận mưa to liên tục như thế này, quả thật là người tính không bằng trời tính. Mấy chuyện huyền bí này đúng là thà tin là có!
Ta nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt mà không biết làm sao, không biết bắt đầu thu dọn từ đâu, trước thiên tai, sức người thật quá nhỏ bé.
Ta cắn răng hạ lệnh: “Cứu người!"
Địa hình vùng này là Bắc cao Nam thấp, Tây cao Đông thấp, hiện giờ bọn ta đang ở vùng cao nguyên Tây Bắc tương đối an toàn, muốn cứu người cũng dễ hơn. Ta quay đầu bảo bọn Ngũ Lục Nhất “Mấy người các ngươi lập tức lên ngựa đi tìm bọn Đào Thanh, Đường Tư, Đông Ly, Kiều Tứ cho ta!" Bọn họ vừa gật đầu đã lập tức phân tán ra xung quanh.
Tuy đã hết mưa nhưng không biết chính xác địa lôi sẽ nổ ở chỗ nào, có thể là một phần trong Cửu Lôi trận, dù lực sát thương không lớn nhưng sẽ góp phần làm núi sạt lở nghiêm trọng hơn. Ta lo lắng đến đứng ngồi không yên, bọn Đào Thanh có khinh công trác tuyệt ta không lo mấy, nhưng chỉ có một mình Kiều Vũ mà phải trông nom chăm sóc cho ba tên quan văn, cho dù khinh công của hắn có cao đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng chẳng thể nào mọc ra nổi ba bàn tay để bắt lấy ba người cùng một lúc – đột nhiên nhớ lại chuyện ta dặn dò hắn trước khi lên đường, hắn…
A ——
Lòng ta sốt ruột như bị hỏa thiêu!
Rất nhanh đã có tin tức của phía bên kia, người đầu tiên tìm được là Đào Thanh. Đường Tư cũng đã hội họp cùng hắn, nhưng bọn Kiều Vũ và sư phó thì lại chưa.
Bất kể ra sao, phải tìm bọn họ trước rồi hẵng nói!
Núi bị sạt lở, ngựa không thể lên được, ta chỉ có thể bỏ ngựa lại đi bộ lên núi, một tên đệ tử của Ám môn cõng ta lên núi, ta nhìn quanh bốn phía, lúc sắp lên đến đỉnh núi chợt tinh mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ta thất thanh hét lớn: “Kiều Vũ!"
Tên đệ tử Ám môn đang cõng ta dừng chân lại, ta vỗ vai hắn, nói: “Đến bên kia đi, đến bên kia đi!"
Người đó quả nhiên là Kiều Vũ của ta!
Ta nước mắt lưng tròng như gặp lại thân nhân xa cách đã lâu – không đúng, đây vốn chính là thân nhân của ta a!
Vùng đất núi dưới chân không chắc, mỗi một bước chân đều có thể gây ra sụt lở, Kiều Vũ nghe thấy thanh âm của ta vội quay đầu lại, vừa nhìn thấy ta bỗng giật mình, sau đó ngay lập tức có vẻ – không vui lắm?
Sư phó, Hàn Hâm và Mặc Duy cũng cùng ở đó, rốt cuộc ta đã có thể chính thức thở ra.
Đến gần, Kiều Vũ đỡ lấy ta từ lưng tên đệ tử Ám môn, cầm tay ta, mày càng nhíu chặt hơn. “Sao nàng lại tới đây?! Chỗ này nguy hiểm lắm, mau trở về đi!"
“Thằng nhãi con cẩu tặc Từ Lập tạo phản, ta xử hắn xong rồi mới đến đây đón các chàng!" Ta lau mặt, hắt hơi một cái nói tiếp “Từ Lập đã bị bắt, ta để lại hai ngàn binh mã trấn thủ, đem theo chừng ba ngàn đến đây cứu viện, các chàng không sao chứ, ở đây có bị tổn thất nhiều hay không?"
“Mọi việc đều ổn." Kiều Vũ rõ ràng là không muốn giải thích nhiều, vỗ vai tên đệ tử Ám môn, cứng rắn ra lệnh “Mang nàng trở về, không được để xảy ra chuyện gì!"
Tên đệ tử Ám môn cúi đầu tuân lệnh: “Dạ!"
Ta nghe mà phẫn nộ, trở tay bắt lấy tay áo hắn “Sao vậy, không vừa mắt lão nương, sợ ta gây họa cho các người à!" Tứ nhi chàng gần đây càng lúc càng không khách khí với ta đó nha!
“Lý Oánh Ngọc!" Bên này chưa yên thì đã nghe một tiếng sư tử hống truyền lại cách đó không xa, ta run rẩy rụt rụt cần cổ giống y như con rùa đen.
Đào Thanh Đường Tư chạy đến với khí thế rào rạt, hai người cùng nhìn ta từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó hung hăng trợn mắt trừng ta, Đường Tư níu chặt lỗ tai ta, Đào Thanh vòng qua người ta, trực tiếp đối thoại với Kiều Vũ. “Bên ngươi tình huống ra sao?"
Vẻ mặt Kiều Vũ nghiêm trọng, nói: “Có mang theo Mặc Duy và Đông Ly, trốn tránh kịp thời nên không có thương vong gì nhiều nhưng giờ bị kẹt trên núi, nhất thời khó rút lui, nếu như núi lở liên tục thì tình hình sẽ không được lạc quan lắm."
Đào Thanh trầm tư một hồi, nói: “Hiện giờ mưa đã ngừng, chỉ cần không động đến địa lôi dưới đất thì tình hình sẽ không đến nỗi xấu đi, bảo tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ."
Kiều Vũ trả lời: “Vâng", khóe mắt thoáng liếc về phía ta, Đào Thanh nhìn theo, ta ho khan một tiếng, vừa tính trốn ra sau lưng tên đệ tử Ám môn thì bị Đường Tư níu chặt lỗ tai lại.
“Nàng ấy thế mà dám dầm mưa, lại còn cưỡi ngựa nữa!" Đường Tư cầm tay ta, nghiến răng nghiến lợi nói. So với tay hắn, tay ta dường như lạnh hơn một chút, ta ngượng ngùng xấu hổ nhe răng ra cười. Đường Tư cấu véo gò má ta, căm tức nói: “Nàng chê thai của mình quá ổn hả?!"
Ta làm ra vẻ vô tội, nói: “Không còn cách nào a, ta vừa nghe nói ở đây xảy ra chuyện nên lập tức chạy đến." Chuyện Từ Lập, chắc chắn hắn và Đào Thanh đều biết cả rồi.
Đào Thanh cau mày nói: “Kiều Vũ để lại tử sĩ Ám môn ở bản doanh đủ để bảo vệ nàng toàn thân rút lui, căn bản không cần phải trực tiếp đấu với Từ Lập."
“Nếu ta bỏ chạy một mình, năm ngàn tinh binh của Từ Lập tập kích sau lưng các chàng thì biết làm sao? Lão già đó tâm thuật bất chính, có chuyện gì không dám làm?" Ta cố gắng lý sự.
Đào Thanh khinh thường, nói: “Lão muốn tới cứ tới, chẳng lẽ ta đây sợ hạng tôm tép nhãi nhép như lão sao!"
Được, là do ta mù quáng lo lắng!
“Đường Tư, ngươi hộ tống nàng trở về trước đi. Kiều Vũ lĩnh cánh quân bên tả rút lui dần." Đào Thanh phân phó mọi người đâu vào đấy rồi quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. “Nàng đó, mau về doanh trại ở yên đó cho ta!"
Ta còn đang mãi đắm chìm trong khoái cảm thành tựu của một bậc đế vương lúc ra oai tại thành lâu lúc vừa rồi, chỉ một câu nói một ánh mắt của Đào Thanh đã đánh ta về lại nguyên hình con rùa rụt cổ, miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ mà không dám phản kháng lấy nửa lời.
Đào Thanh vứt xong câu đó bèn lập tức đi thẳng lên đỉnh núi, tên đệ tử Ám môn bỏ đi theo Kiều Vũ, Đường Tư nhíu mày xách ta lên, cẩn thận ném ta lên lưng, xem kỹ địa hình hai bên trái phải một hồi rồi mới tìm đường xuống núi. Lúc này đường xuống núi càng vô vọng hơn so với lúc lên núi, ta ôm lấy bờ vai Đường Tư, nhìn đất dưới chân có thể sụp lở bất cứ lúc nào mà nuốt nước miếng khan.
“Tam nhi, cẩn thận, cẩn thận, chậm chậm thôi…" Vừa dứt lời, Đường Tư hụt chân, ta liền được thể nghiệm cảm giác mất trọng lượng, kêu a lên một tiếng, may là Đường Tư phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên một ngọn cây gần đó, nhưng cái gọi là họa vô đơn chí chính là như lúc này, bỗng dưng một đám người ùa ra giết chóc, những người này nhìn rất quen mắt, có lẽ hình dạng hắc y nhân đều là như thế, nhưng vũ khí trong tay bọn họ thật sự là đặc biệt, hễ nhìn qua rồi là khó quên – Bán Nguyệt đao!
Lúc đó Đường Tư mắc cõng ta như một bao tải trên lưng nhảy lên ngọn cây nên không còn tay để phóng ám khí, mà bên kia bảy tám lưỡi đao đồng loạt bổ xuống, bọn ta nhất thời bị động rơi vào thế hiểm, Đường Tư vừa ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương vừa sử chiêu “Tuyệt tử tuyệt tôn Vô Ảnh cước “, một cước sắc bén theo một góc độ vô cùng xảo quyệt đã đá trúng cái…của đối phương, ta thấy mà buốt cả trứng …
“Tam nhi, chàng chẳng những là chuyên gia bắn đạn mà bắn trứng cũng thật tài tình a…" Ta ôm cổ hắn, lau đi một mớ mồ hôi lạnh, sau đó tay phải dời xuống, thò vào trong ngực hắn sờ loạn lên: “Chàng mắc phi thân nên tay không rảnh, để ta giúp cho, nói đi, ám khí chàng giấu ở đâu vậy?! Ta sờ xem…"
Độc Tật Lê? Xem đây!
Tỏa Cốt Đinh? Xem tiếp!
Miên Lý Châm? Đỡ nè!
“Con bà nó! Nàng đừng sờ lung tung nữa!" Đường Tư nổi giận gầm lên một tiếng.
Cái túi Bách Bảo của hắn lớn như có thể chứa cả vũ trụ, ta móc ra bảy, tám thứ ám khí ném về phía sau – đáng tiếc! không cái nào trúng cả! Quả nhiên phóng ám khí quan trọng nhất vẫn là thủ pháp. Cuối cùng đụng đến hai hột gì đó cứng cứng nhọn nhọn, thế là chọc giận hắn …
Mắt nhìn thấy bùn, nước cuồn cuộn chảy phía trước, sau lưng truy binh đang rào rạt xông lên, Đường Tư cắn răng nói: “Đúng là gặp nàng thì chả có chuyện gì hay ho cả!"
Ta vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Tam nhi, nhảy riết thì quen thôi."
Là một nam chính thì phải chuẩn bị tâm lý ôm nữ chính nhảy xuống nước bất cứ lúc nào.
Đường Tư quay đầu trợn mắt liếc ta một cái, ở phía sau có mấy tên sát thủ vượt lên phía trước, hắn đạp một tên ngã xuống đất rồi đá tên đó xuống bùn, sau đó lập tức hít mạnh một hơi, hai đầu gối khum lại, chạy lấy đà nhảy lên, rơi xuống chiếc bè người, rồi lại mượn lực nhảy lên lại, khó khăn lắm mới đáp được xuống vách núi đối diện, sau khi thả ta lên mặt đất, hắn thừa dịp điều tức ổn định hơi thở, nhân tiện lôi ra từ đâu đó một hộp ám khí, nhắm ngay bọn hắc y nhân bên bờ bên kia, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, cổ tay giơ lên, bên bờ đối diện nhất thời vài bóng người kêu thảm thiết ngã xuống.
Ta mở to hai mắt “Tam nhi, chàng vẫn còn ám khí sao? Giấu ở đâu vậy?"
Hắn cúi đầu trừng ta. "Ám khí gì chứ, chỉ là hai mảnh lá cây thôi!"
Quả nhiên là cao nhân, một bông hoa một cọng cỏ cũng có thể đả thương người!
Đáng tiếc ở đây chỉ có hai mảnh lá cây, hắn đảo mắt quanh bốn phía, ánh mắt rơi trên tóc ta, rút cây trâm gài tóc của ta – lại giải quyết được thêm một người. Nếu như ta cài thêm mấy cây trâm trên đầu nữa thì có lẽ bọn ta đã có thể thoát khỏi nguy hiểm rồi. Hoặc giả nếu ta trang điểm như một phi tử trong hậu cung, như vậy chắc chắn là hắn đã có thể tiêu diệt một đoàn người chứ chẳng chơi.
Đáng tiếc kiểu tóc của ta thật sự quá đơn giản, mắt thấy đối phương lại muốn xông lên, Đường Tư đang chuẩn bị mang ta bỏ chạy thì bỗng có người xuất hiện.
Người này mặt mày lạ hoắc, mặc một bộ y phục theo kiểu phong thổ nhân tình của nước khác, khẽ quát bọn ta: “Đi bên này!"
Trong lúc Đường Tư còn đang ngẩn ra, ta đã hưng phấn vỗ lên ngực hắn. “Yến tiểu Ngũ, gia gia nó chứ, cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện!" Cả người ta chợt nóng bừng như một ngọn lửa . . .
Hiện tại không phải là lúc để ôn chuyện, lần này đến lượt đổi lại để Yến Ngũ cõng ta, Đường Tư theo sau đoạn hậu. Ái cha cha, ta thật là hạnh phúc mỹ mãn, ngay cả tên sát thủ truy binh phía sau nhìn cũng thuận mắt hơn.
Yến Ly nhô lên hụp xuống mấy cái, đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Bắt lấy, cẩn thận một chút!" Nói vừa dứt lời, ta lại được thể nghiệm cảm giác mất trọng lượng một lần nữa, hơn nữa lần này thời gian tương đối lâu hơn, Yến Ly xem ra rất quen thuộc địa hình nơi đây, thoắt một cái đã ẩn vào núi rừng, nhanh chóng bỏ lại truy binh phía sau.
Trốn được đến nơi an toàn, Yến Ly đặt ta xuống, không nói hai lời đặt tay lên xem mạch đập của ta, nhăn mày nhắm mắt không nói năng gì, trông có vẻ còn phẫn nộ hơn so với Kiều Vũ.
Đường Tư hạ xuống trước mặt bọn ta, quét mắt nhìn ta một cái rồi nhìn Yến Ly, có lẽ là không quen nhìn Yến Ly dịch dung, ánh mắt hắn có chút quái dị, hết nửa buổi mới hỏi: “Nàng không sao chứ?"
Yến Ly lúc này mới mở to mắt, hung hăng trừng ta, tuôn ra một tràng chửi rủa. “Rốt cuộc nàng có thể tự chăm sóc cho bản thân mình hay không, một chút kiến thức cơ bản cũng không có sao, chẳng lẽ không biết thai phụ mà dầm mưa là có thể bị sảy thai à? Nàng chẳng những dầm mưa mà còn cưỡi ngựa xóc nảy trong mưa, nàng không muốn hài tử trong bụng hay cho rằng cơ thể mình kim cương bất hoại, phúc lớn mạng lớn? Bọn hắn là nam nhân nên không hiểu mấy thứ này, chẳng lẽ nàng là nữ nhân mà không biết suy nghĩ cho sức khỏe của bản thân mình? Ta không có bên cạnh nàng, một chút tự giác nàng cũng chả có nữa!"
Ta bị hắn mắng như tát nước, chỉ biết ngây ngô cười hì hì, sắc mặt Đường Tư ngày càng sa sầm theo từng câu từng lời quở trách của hắn, quay đầu lại trừng ta. Ta nhất thời tứ cố vô thân, thấp kém nhỏ bé không bằng một hạt bụi.
Yến Ly lột bỏ mặt nạ dịch dung ra, giận đến mức chẳng thèm nói nữa, chỉ liếc xéo ta một cái, điệu bộ hung tợn như thiếu điều chỉ hận không thể nhào lên cắn chết ta. Đường Tư giơ tay xoa xoa lên gò má của ta xem có lạnh hay không, sau đó quay đầu lại hỏi Yến Ly. “Có bị động thai hay không?"
Yến Ly mệt mỏi thở dài, nhăn nhó ra vẻ vô cùng sốt ruột. “Mạch tượng không ổn lắm, mau chóng trở về đi, ta khai mấy thang thuốc dưỡng thai cho nàng uống, nghỉ ngơi nhiều vào, mang thai tháng thứ ba rất nguy hiểm."
Nghe Yến Ly nói thế, Đường Tư cũng không bình tĩnh nữa, cấu véo gò má ta một phen, ta ái ui kêu rên ầm ĩ, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi về rồi biết tay ta!" Đang nói thì dưới chân rung chuyển, chắc có lẽ kíp nổ ở đâu đó lại bị động. Sắc mặt Yến Ly khẽ biến, nói với ta và Đường Tư: “Ta đi dò đường trước, các người ở lại đây đợi đã."
Ta dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Yến Ly, trong lòng thầm đoán – chắc là Yến Ly hắn trà trộn vào cấp cao trong Bạch tộc đây? Trông hắn quen thuộc với địa hình nơi này, hẳn là đã đọc thuộc bản đồ rồi.
Yến Ly đi trong chốc lát đã trở về, vẻ mặt không tốt lắm, nghe hỏi, hắn bất đắc dĩ nói: “Đường bên đó đã bị lấp mất rồi, mà chúng ta chỉ có thể đi ra từ phía bên đó."
Ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là đổi đường khác mà thôi."
“Đường khác tương đối xa, phải đi thông qua Bàn Long cốc, trước giờ ta chưa hề đi qua, theo bản đồ, sợ là phải mất đến hai ba ngày lộ trình. Hơn nữa, lối ra chính là bãi săn bắn của Mân Việt quốc, có trọng binh canh gác."
“Tới đâu hay tới đó, giờ lên đường trước rồi nói sau. Thời điểm này, bọn chúng làm gì còn binh lực dư thừa mà canh gác bãi săn bắn, Yến tiểu Ngũ…" Ta cười hăng hắc nhào lên chà chà ngực hắn “Chàng mặc bộ y phục kỳ quái này vẫn đẹp như thường a."
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười cúi đầu trợn mắt liếc ta một cái “Lúc này rồi mà nàng còn nghĩ tới ba cái chuyện đó!"
“Lúc này là lúc nào chứ, có mỹ nam chung quanh, cường địch không rượt kịp, đã rất không tệ rồi." Ta tự an ủi bản thân, cũng thuận tiện an ủi bọn hắn.
Hai người bọn hắn đồng thời cười phì: “Tiền đồ cái kiểu như nàng thật là…!"
Yến Ly vừa cười nhạo ta vừa duỗi tay muốn cởi y phục của ta, hai mắt ta sáng rỡ lên, chủ động hợp tác với hắn cởi áo tháo dây, cặp mắt bắn phá tứ phía, ngại ngùng cười ruồi, nói: “Sao chứ, ta biết chúng ta đã lâu không gặp – tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng như vầy có phải là gấp quá hay không? Chàng có chắc là muốn chơi ba người nơi dã ngoại?"
Yến Ly mặt không chút thay đổi dùng chiêu Nhất Chỉ Thiền gõ trán kêu cộp cộp, có điều hai lỗ tai lặng lẽ đỏ lên. Đường Tư điệu bộ bực tức như muốn bóp chết ta, nghẹn nói không nên lời, khiến người ta thấy là thương…
Lúc Yến Ly lột hết y phục của ta chỉ chừa lại một bộ trung y, Đường Tư đã tìm xong củi gỗ để nhóm lửa, chỉ có điều đa số củi gỗ bị ướt nên không dễ bắt lửa, Yến Ly lấy ra một lọ gì đó rót lên, sau đó lửa mới bốc cháy, đôi mắt Đường Tư sáng lên: “Dầu hỏa?"
Yến Ly gật gật đầu, không kịp giải thích, lập tức đem y phục đã lột trên thân ta xuống tới cái giá cạnh đống lửa hong khô, lại cởi xuống y phục trên người phủ thêm lên thân ta. Trên y phục còn mang theo hơi ấm của hắn khiến ta dễ chịu hẳn lên.
Y phục của Đường Tư cũng bị ướt nên cởi ra hong khô, Yến Ly chỉ mặc một bộ trung y tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn thân cho ta – từ trán đến đầu lưỡi, từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân.
Đôi mắt gian tà của ta láo liên quét tới quét lui "kiểm tra sức khỏe toàn thân" lại trên người hắn.
Y phục Bạch tộc của Mân Việt quốc đều là kiểu hoa văn Vân Nguyệt, ống tay áo xếp kiểu đèn lồng, quần trắng tinh có viền vàng, bề ngoài trông thanh lịch cao quý, chất liệu vải rũ mềm mại ôm sát người, thậm chí hơi bị trong suốt…
Ta khụt khịt lỗ mũi, kềm chế tinh thần, gắng sức hỏi một cách nghiêm túc: “Yến tiểu Ngũ…" Giả bộ không nổi nữa, ta rê mông ngồi vào lòng hắn, cười lấy lòng: “Chàng chạy đi đâu? Ba tháng không gặp như cách ba đời a!"
Yến Ly hừ lạnh một cái, khóe miệng lại hơi hơi cong lên theo đường vòng cung. “Ta còn tưởng rằng không có ta thì nàng sẽ mừng rỡ, tự tại hơn chứ."
“Tự tại thì có một chút." Ta rung đùi đắc ý nói chậm rãi “Chỉ là ta quen bị người khác quản rồi, thật là… nam nhân nữ nhân gì cũng đều tiện như nhau cả thôi a…"
Yến Ly cười xì một tiếng, hai tay kẹp chặt mặt ta nhào nặn vài cái, cười nói: “Thật là… mượt mà lên không ít."
Đường Tư hong khô y phục xong quay lại, hắn cũng chỉ mặc một bộ trung y hơi mỏng, nhưng vì mắc mưa nên toàn thân ẩm ướt, trông rất… Mũi ta lại nóng lên …
Tình cảnh như thế này…vì trong bụng ta hiện đang có người thứ tư nên đời này của ta đành thiếu mất một trận kịch chiến ác liệt…
Đường Tư thấy ta nhìn chằm chằm mình, cũng không lấy thế làm ngượng ngùng, có lẽ vì là lão phu lão thê, cũng có lẽ vì ở chung với ta lâu ngày bị ảnh hưởng nên da mặt hắn dày lên, hắn cứ thế đĩnh đạc ngồi xuống trước mặt ta, còn nhướng mày với ta, đây rõ rành rành là dụ dỗ quyến rũ ta mà…
Trên đời này chuyện khổ nhất là thấy được mà ăn không được -Ta quay mặt đi cào ngực Yến Ngũ, chảy máu mũi, đành quay đầu đi gãi vỏ cây.
Yến Ly cười, xoay đầu ta lại đối diện với hai người bọn họ. “Nàng làm gì vậy?"
Ta ai oán lườm hai người bọn hắn, nói: “Chống lại sự cám dỗ của nam sắc, ta phải diện thụ tư quá."
Yến Ly khẽ sặc, Đường Tư nhíu mày cười xấu xa. “Rốt cuộc cũng tìm ra cách chỉnh nàng rồi. Bảy tháng này, nàng cứ từ từ mà tư quá đi!"
Ta chắp hai tay lại thành chữ thập, nhắm mắt nói: “A di đà Phật, thí chủ, ngươi thật hư hỏng a…" Lại mở một con mắt nhìn hắn, cười hì hì nói “Ta tư quá, chàng cũng đâu có sung sướng gì."
Yến Ly nhéo mũi ta, túm ta xoay mặt lại đối diện với hắn. “Nàng bớt khua môi múa mép đi, giờ ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một giấc trước, không được nghĩ ngợi lung tung." Nói rồi hắn đứng lên, ta lo lắng trong lòng, giữ chặt tay áo của hắn. “Chàng lại muốn chạy đi đâu vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, vỗ vỗ mu bàn tay ta, cười nói: “Ta đi tìm chút thức ăn cho nàng, tiện thể xem coi có thảo dược nào thích hợp với nàng hay không."
Nghe hắn nói vậy, ta mới yên tâm buông tay, cả đêm không ngủ, giờ quả thật có chút mệt mỏi. Hắn thông thuộc vùng này hơn so với Đường Tư, để hắn đi tìm thức ăn, nước uống tiện hơn, còn Đường Tư thì ở lại chăm sóc ta. Ta chui vào lòng Đường Tư làm tổ, nhắm mắt lại một chút đã ngủ say.
Nhắm mắt một cái là chìm vào giấc ngủ, cũng không biết là đã ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng ngửi được mùi thịt nướng hòa lẫn mùi tiêu thơm lừng, ta khụt khịt mũi, bụng đánh trống giật mình tỉnh dậy.
Nhìn trời xem ra giờ đã quá Ngọ, Đường Tư vẫn duy trì nguyên tư thế như trước khi ta ngủ, thấy ta tỉnh dậy, hắn mới động động cánh tay, điệu bộ của hắn như thế, xem ra chắc hẳn toàn thân hắn đã tê dại đi rồi.
Ta ái ngại xoa nắn cánh tay, đấm bóp chân cho hắn, đôi mắt thì cứ liếc về phía đống lửa, trên chiếc giá bên trên đống lửa có hai con thỏ đang được nướng, da giòn thịt mềm, vàng óng bóng loáng, mùi thơm sực nức, ta thấy mà nuốt nước miếng cái ực.
Yến Ly gỡ thỏ nướng xuống, quay đầu lại thấy ta, cười nói: “Nàng tỉnh thật đúng lúc, ở đây không có thức ăn gì khác cả, chỉ bắt được hai con thỏ, nàng bỏ bụng tạm đi."
Thế mà còn gọi là tạm à!
Không ngờ Yến tiểu Ngũ nhà ta còn là một tay nướng thịt dã ngoại tuyệt hảo!
Nướng thỏ chín xong, Yến Ly xé cái đùi, dùng lá cây gói lại đưa cho ta, còn lại nửa con thì ném cho Đường Tư. Ba người ngồi sát vào nhau, tao nhã ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Giải quyết xong vấn đề no ấm, Yến Ly lại ném vài trái gì đó không biết tên cho ta giải khát, ta vừa gặm trái cây giòn tan, không ngọt mấy nhưng rất ngon, vừa thẩm vấn hắn. “Thành thật khai báo đi, rốt cuộc là chàng đã đi lêu lổng chỗ nào?"
Yến Ly lau khóe miệng và vạt áo dính dầu mỡ cho ta, ung dung đáp: “Trà trộn vào cấp cao trong Bạch tộc, đang nằm vùng."
“Nói cụ thể một chút. Ờ, thêm một trái nữa."
Yến Ly cười, ném thêm cho ta và Đường Tư mỗi người một trái. Đường Tư trông có vẻ biết chuyện không ít hơn Yến Ly nên chẳng có vẻ gì là hiếu kỳ, nhưng cũng không nói xen vào.
“Sư phó của ta vốn là Hộ pháp của Bạch tộc, lúc Lam – Bạch hai tộc xảy ra nội chiến, ông bỏ trốn đi Trần quốc. Ta vốn chỉ biết sư phó ta bị người Mân Việt giết, nhưng không biết là phe bên nào làm. Cuối cùng mới điều tra được là Lam Chính Anh đã phái người ám sát, mục đích vì bí thuật của Bạch tộc."
Ta bẻ bẻ ngón tay, nhíu mày suy nghĩ. “Ta không hiểu biết lắm đối với chuyện ở Mân Việt quốc, chỉ biết Lam tộc là hoàng tộc, Bạch tộc thờ phụng Mật Tông, dùng tôn giáo phù trợ quốc gia, hai tộc này mỗi tộc nắm giữ một nửa quyền lực, xem ra, nếu hai bên lợi ích không đồng đều, không phải là không có khả năng xảy ra nội chiến. Nhưng liên quan gì đến bí thuật?"
“Hiện giờ, đối với chiến sự với Trần quốc, Bạch tộc chủ hòa, Lam tộc chủ chiến, với sự ảnh hưởng của Tông chủ Mật Tông phái phe Bạch tộc, nếu Tông chủ kiên quyết phản đối, chiến sự này rất khó thành công. Bạch tộc cho rằng Lương quốc không dám tùy tiện vọng động, rắp tâm bất lương, muốn lợi dụng Mân Việt quốc, phát động chiến sự chỉ là việc hao tài tốn của, bởi vậy phe này dốc hết sức chủ hòa. Nhưng muốn trở thành Tông chủ Mật Tông thì nhất định phải có Mật Tông Tam Môn Bí thuật, như vậy mới có thể được vạn dân Mân Việt quốc thừa nhận. Tam môn bí thuật này, ngoài vị Tông chủ tiền nhiệm đã bị Lam Chính Anh cưỡng ép từ bỏ ngôi vị ra, chỉ có Hộ pháp đã đào vong biết được, đó cũng chính là sư phó của ta – Quỷ Y Bạch Cốt."
“Cho nên bọn chúng tìm đến Hoàng Hoa cốc nhổ cỏ tận gốc!" Ta kinh ngạc hỏi tiếp “Vậy còn Bạch Sanh Sanh?"
“Nàng là người của Bạch tộc, trước đây chúng ta hiểu lầm nàng, cũng giống như chúng ta, bọn họ cũng đã đến muộn một bước, sở dĩ nàng dịch dung thành sư muội ta, cũng chỉ vì muốn thăm dò ta, đoạt lấy Tam môn bí thuật từ ta, thậm chí – muốn trực tiếp phù trợ ta lên làm Tông chủ mới."
“Hả?" Ta ngạc nhiên há to miệng “Cái quái gì chứ?"
Hắn đưa tay khép mồm ta lại, cười nói: “Kinh ngạc lắm sao?"
Ta vò đầu, đi đi lại lại, suy tư “Chuyện này thật là phức tạp, cho nên mới nói, tranh đấu quyền lực là chuyện nhàm chán nhất a. Hiện tại chàng giả trang như thế này là sao? Chàng thật muốn làm Tông chủ?"
Hỏi đến đây, hắn lại cười, sóng mắt nhộn nhạo, tay bẹo cằm ta rồi trượt ra sau tai ta. “Nếu ta muốn làm Tông chủ thì giờ này nàng làm gì có thể gặp được ta. Tông chủ Mật Tông phải quy y xuất gia, cả đời không được thành hôn, nói một cách dễ nghe chút là quyền cao chức trọng, nói một cách khó nghe là làm con rối cho người khác giật dây."
Ta bỗng chốc như bị sấm sét đánh trúng. “Nói vậy, lúc rời khỏi Lý phủ, chàng tính quyết định làm hòa thượng?!" Đầu óc ta trống rỗng, bất chợt hiện lên hình ảnh một Yến Ly đầu trọc lóc, hai tay chắp thành hình chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, miệng tụng kinh Phật ra vẻ từ bi, trái tim đột nhiên như bị co rút lại, kỳ diệu thay lại cảm thấy – sự cấm dục kiêng khem như thế càng cám dỗ, càng khiến người ta muốn phạm tội hơn…
Yến Ly khẽ cười nói: “Nếu nàng không giữ ta lại, ta cần gì phải quyến luyến hồng trần, làm Tông chủ của Bạch tộc, ít ra còn ngăn cản được chiến sự giữa hai nước, cũng xem như góp một chút công đức."
Ta thầm than trong lòng, may mà lúc ấy nguyệt hạ truy phu, nếu không giờ chỉ còn nước vác đao đến Mân Việt quốc buộc hắn hoàn tục. Cho dù hắn không còn tóc ta cũng vẫn yêu, chỉ có điều một mái đầu hơn ba ngàn sợi tóc đen bảo dưỡng hai mươi mấy năm nay mà đem cạo sạch, hắn không đau lòng nhưng ta đau lòng, mái tóc đen nhánh sáng bóng mềm mại dài đến eo, xúc cảm thượng hạng, là một trong những bảo bối của Lý phủ ta a.
“Nếu đã không muốn làm Tông chủ, vậy chàng còn về Bạch tộc để làm gì?"
“Với thuật dịch dung và kỹ xảo diễn trò của ta, lén vào Bạch tộc chẳng phải là chuyện khó gì. Người mà ta giả dạng chỉ là một quý tộc bậc trung trong Bạch tộc, không những không thu hút sự chú ý, mà còn có thể thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng. Vậy chứ nàng cho rằng tin tức về Cửu Lôi trận và bản đồ là từ đâu mà có?" Yến Ly cả cười.
“Cho nên…" Ta đảo mắt nhìn Đường Tư, mặt không chút thay đổi nói “Các người quả nhiên là cùng một giuộc, cá mè một lứa, châu thai ám kết, một chút cũng không thèm tiết lộ cho ta biết!"
Đường Tư hừ hừ, cười nói: “Bớt đi một người biết thì mức độ an toàn càng cao hơn, Nhị ca muốn nàng rảnh rỗi, bớt suy nghĩ cho lòng được thanh thản. Ở đây cũng không phải không có nàng không được."
Xì, tình cảm của ta thật quá dư thừa rồi!
Ta buồn bực không vui ôm ngực sinh hờn dỗi, khó mà có dịp lão tử ra oai hùm uy phong chấn động như thế, vậy mà tất cả bọn hắn lại không thấy, vẫn xem thường ta như trước, cứ nghĩ đến đó là bực cả mình!
“Từ Lập phản nghịch! Nếu ngươi biết sai mà sửa thì còn có thể có cơ hội lập công chuộc tội, còn cứ cố ý khăng khăng cấu kết với Mân Việt quốc làm chuyện bất lợi cho Đại Trần ta thì đừng trách bản cung không giữ mạng lại cho ngươi!"
Từ Lập nổi giận gầm lên một tiếng “Nói láo, lão tử cấu kết với Mân Việt quốc hồi nào!"
Ta cười lạnh nói: “Ngươi tất nhiên là không chịu nhận tội, nhưng đồng lõa của người đều đã nhận tội rồi!"
Vừa dứt lời, Môn chủ Lam môn lập tức áp giải mười ba phó tướng thủ hạ của Từ Lập lên thành, tuy thiếu tên đầu sỏ nhưng ít ra cũng loại bỏ hết được bọn tay chân của hắn.
Từ Lập à Từ Lập, bộ chỉ có ngươi biết vu cáo hãm hại ta, ta không biết đạo "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" sao! (gậy ông đập lưng ông)
Ta liếc mắt ra hiệu cho Môn chủ Lam môn, đối phương lập tức ngầm hiểu, vài cây kim châm hạ xuống yếu huyệt trên người của mười ba người này, ai đứng xa sẽ không nhìn rõ, chỉ nghe tiếng quỷ khóc sói gào của bọn họ và tiếng la lối thú nhận "tội trạng" của chính mình và Từ Lập. Sắc mặt Từ Lập đại biến, ta hét lớn lên: “Từ Lập, ngươi còn gì để nói?!"
Đến lúc này, những binh lính vốn còn chút nghi ngờ cũng đều xoay lưng lại bỏ Từ Lập mà đi, còn binh lính đang bảo vệ chung quanh lão chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu chậm rãi lùi lại, chừa một mình lão chơ vơ ngoài trận.
Phương Đông dần sáng, ánh ban mai xuyên qua tầng mây rơi xuống trước thành lâu, tựa như mũi tên bắn tan màn đêm trước sáng.
Ta cao giọng hô to: “Bắt lấy phản tặc Từ Lập!"
Thân ảnh hai bên tả hữu chợt lóe lên lao xuống thành. Năm nghìn binh lính đứng yên tại chỗ, không hề có bất kỳ cử động nào bảo vệ cho Từ Lập. Lão cùng đường bí lối, phẫn nộ xông lên, đáng tiếc không thể chống cự lại, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, từng sợi thần kinh khẩn trương căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Binh pháp của cháu chắt Tôn Tử có nói: bắt giặc nên bắt vua trước, mắng chửi người nên mắng nương hắn trước – Ặc, thật ra ta rất tôn trọng nữ nhân, nữ nhân chúng ta đều vĩ đại, không mắng nương, không mắng nương, tóm lại là đánh không lại đối phương thì mắng chết đối phương, giọng của Từ Lập sao lớn bằng giọng ta, mắng chửi người lại không đầy đủ lý do như ta, lừa người cũng không được hùng hồn như ta, hãm hại người cũng không được khéo như ta, con người của ta, hoặc nhẫn nại, hoặc tàn nhẫn, nếu không thể nhịn thì cũng không cần nhịn…
Chỉ có điều ta làm việc hợp tình hợp lý nên mới được đám người đủ màu sắc này hỗ trợ, nếu không chắc là dữ nhiều lành ít rồi.
Lén lau đi mớ mồ hôi, ta nói với Môn chủ Lam môn: “Những người này giao cho các ngươi trông coi, không được để xảy ra sơ sót!"
“Dạ!"
Đúng lúc này, ta cảm giác rõ rệt dưới chân lắc lư, đầu óc choáng váng, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ: cả đêm không ngủ nên chắc sắp xỉu đây…
Nhưng cơn lắc lư này cũng không hề có dấu hiệu là sẽ ngừng lại, tiếng ngựa hí và tiếng người la ó xôn xao dưới thành cho ta biết: không phải chỉ mình ta choáng váng!
Không biết là ai đã đỡ lấy ta từ phía sau lưng, ta vội hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Rất rõ ràng, là đất rung núi chuyển.
Địa chấn?
Không thể nào, một chút dấu hiệu cũng không có.
Điềm báo địa chấn: súc sinh gọi loạn, nước giếng khác thường, quan địa phương bác bỏ tin đồn – một dấu hiệu như thế này cũng không có!
“Dường như bên Bạch Dương cốc có động tĩnh!" Có người lên tiếng trả lời.
Tim ta hốt hoảng đập nhanh hơn vài nhịp, do dự quét mắt qua đám người bên cạnh: “Ngũ Lục Nhất, ngươi mau đi điều tra xem sao!"
Ngũ Lục Nhất gật đầu tuân lệnh, hô lên một tiếng phi thân xuống đài, đoạt ngựa phi như bay ra khỏi cổng thành.
Ta trấn an binh lính dưới thành, bảo bọn họ đứng tại chỗ đợi lệnh, huyệt Thái Dương của ta đập dồn dập, dưới chân cảm nhận rõ rệt độ rung càng lúc càng mạnh. Trong khi đó, ta cũng không ngồi không chờ đợi, lại phân công binh lính đi tuần tra cảnh giới, vẫn tiếp tục giữ bí mật, không công bố về việc Lưu Triệt đã băng hà. Hiện giờ ta đã đưa ra hổ phù, còn Từ Lập thì cũng đã đền tội, binh lính chỉ có thể nghe lệnh của ta. Ta thầm nghĩ, cũng may ba tháng qua, ta không có đối xử tệ với mười vạn binh lính, chẳng những không chửi bới, không đánh nhau mà còn bình dị, gần gũi, thanh danh khá tốt. Ngay cả thủ hạ của Từ Lập tuy không thích ta lắm nhưng ít ra cũng không vì những lời đồn đãi xấu mà bài xích ta.
Lúc Ngũ Lục Nhất về đến, con ngựa của hắn bị giục chạy mau đến nỗi hầu như kiệt sức mà chết. Hắn điểm chân trên lưng ngựa mượn lực phi thân lên đài, nửa quỳ xuống, nói: “Cửu Lôi trận bị phá, lũ lụt bất ngờ bạo phát, đất lở núi sạt, tình thế không ổn!"
Ta đờ người ra, miệng há to không khép lại được, sau một hồi mới run rẩy, mờ mịt nhìn một vòng khắp bốn phía, hít sâu, cầm kiếm xuống đài đi về phía cổng thành. Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bẩm “Môn chủ đã từng có lệnh, điện hạ không được đến chiến trường!"
“Trước khác nay khác!" Ta tê dại trả lời, lòng bàn tay lạnh buốt, ngực cũng lạnh buốt “Nói cho ta biết, tình hình thương vong ra sao?"
Ngũ Lục Nhất trầm tư một hồi, đáp: “Rất khó đoán, hai bên đều có tử thương."
“Còn bọn Đào Thanh, Đường Tư ra sao?"
“Bên ta chiếm được vùng cao nguyên, tử thương ít hơn so với đối phương."
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, đến dưới cổng thành, xoay mình nhảy lên ngựa, Ngũ Lục Nhất nhìn ta mà không biết làm sao, chỉ có thể đá một tên binh lính văng xuống để cướp ngựa…
Ta ghìm ngựa xoay người đối mặt với năm nghìn binh lính, giơ kiếm cao giọng nói: “Bạch Dương cốc bất lợi, ba ngàn binh lính theo ta đi cứu viện trước, hai ngàn binh lính ở lại bảo vệ đại bản doanh!"
“Tuân lệnh —— “
Hai chân ta thúc vào bụng ngựa, giục ngựa chạy gấp, Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bọn người Lam môn ở lại bản doanh, còn hai mươi mấy nhân sĩ Ám môn theo sát bảo vệ bên ta.
Các nam nhân của ta, lão tử đã tiêu diệt Từ Lập được rồi! Gia gia nó, các người cũng phải bình an sống sót trở về cho ta!
Lúc chạy đến Bạch Dương cốc, không chỉ có mình ta, ba ngàn người phía sau cũng đều kinh ngạc đến ngây người, non xanh nước biếc không còn một mảnh, chỉ còn lại một mớ hỗn độn, hoang tàn.
Ta lập tức hiểu ra vấn đề, đây chính là kết quả do mấy ngày liền bị địa lôi oanh tạc kết hợp với cơn mưa liên tục không ngừng! Xì, Mặc Duy tên cẩu tặc này thật là mồm quạ đen, tiên đoán gì không tiên đoán, tiên đoán ra địa chấn. Không ngờ quẻ tượng vớ vẩn đó lại linh nghiệm như vậy! Trận này là trận có sử dụng một số lượng hỏa dược lớn nhất trong lịch sử, vừa đúng lúc gặp một trận mưa to liên tục như thế này, quả thật là người tính không bằng trời tính. Mấy chuyện huyền bí này đúng là thà tin là có!
Ta nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt mà không biết làm sao, không biết bắt đầu thu dọn từ đâu, trước thiên tai, sức người thật quá nhỏ bé.
Ta cắn răng hạ lệnh: “Cứu người!"
Địa hình vùng này là Bắc cao Nam thấp, Tây cao Đông thấp, hiện giờ bọn ta đang ở vùng cao nguyên Tây Bắc tương đối an toàn, muốn cứu người cũng dễ hơn. Ta quay đầu bảo bọn Ngũ Lục Nhất “Mấy người các ngươi lập tức lên ngựa đi tìm bọn Đào Thanh, Đường Tư, Đông Ly, Kiều Tứ cho ta!" Bọn họ vừa gật đầu đã lập tức phân tán ra xung quanh.
Tuy đã hết mưa nhưng không biết chính xác địa lôi sẽ nổ ở chỗ nào, có thể là một phần trong Cửu Lôi trận, dù lực sát thương không lớn nhưng sẽ góp phần làm núi sạt lở nghiêm trọng hơn. Ta lo lắng đến đứng ngồi không yên, bọn Đào Thanh có khinh công trác tuyệt ta không lo mấy, nhưng chỉ có một mình Kiều Vũ mà phải trông nom chăm sóc cho ba tên quan văn, cho dù khinh công của hắn có cao đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng chẳng thể nào mọc ra nổi ba bàn tay để bắt lấy ba người cùng một lúc – đột nhiên nhớ lại chuyện ta dặn dò hắn trước khi lên đường, hắn…
A ——
Lòng ta sốt ruột như bị hỏa thiêu!
Rất nhanh đã có tin tức của phía bên kia, người đầu tiên tìm được là Đào Thanh. Đường Tư cũng đã hội họp cùng hắn, nhưng bọn Kiều Vũ và sư phó thì lại chưa.
Bất kể ra sao, phải tìm bọn họ trước rồi hẵng nói!
Núi bị sạt lở, ngựa không thể lên được, ta chỉ có thể bỏ ngựa lại đi bộ lên núi, một tên đệ tử của Ám môn cõng ta lên núi, ta nhìn quanh bốn phía, lúc sắp lên đến đỉnh núi chợt tinh mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ta thất thanh hét lớn: “Kiều Vũ!"
Tên đệ tử Ám môn đang cõng ta dừng chân lại, ta vỗ vai hắn, nói: “Đến bên kia đi, đến bên kia đi!"
Người đó quả nhiên là Kiều Vũ của ta!
Ta nước mắt lưng tròng như gặp lại thân nhân xa cách đã lâu – không đúng, đây vốn chính là thân nhân của ta a!
Vùng đất núi dưới chân không chắc, mỗi một bước chân đều có thể gây ra sụt lở, Kiều Vũ nghe thấy thanh âm của ta vội quay đầu lại, vừa nhìn thấy ta bỗng giật mình, sau đó ngay lập tức có vẻ – không vui lắm?
Sư phó, Hàn Hâm và Mặc Duy cũng cùng ở đó, rốt cuộc ta đã có thể chính thức thở ra.
Đến gần, Kiều Vũ đỡ lấy ta từ lưng tên đệ tử Ám môn, cầm tay ta, mày càng nhíu chặt hơn. “Sao nàng lại tới đây?! Chỗ này nguy hiểm lắm, mau trở về đi!"
“Thằng nhãi con cẩu tặc Từ Lập tạo phản, ta xử hắn xong rồi mới đến đây đón các chàng!" Ta lau mặt, hắt hơi một cái nói tiếp “Từ Lập đã bị bắt, ta để lại hai ngàn binh mã trấn thủ, đem theo chừng ba ngàn đến đây cứu viện, các chàng không sao chứ, ở đây có bị tổn thất nhiều hay không?"
“Mọi việc đều ổn." Kiều Vũ rõ ràng là không muốn giải thích nhiều, vỗ vai tên đệ tử Ám môn, cứng rắn ra lệnh “Mang nàng trở về, không được để xảy ra chuyện gì!"
Tên đệ tử Ám môn cúi đầu tuân lệnh: “Dạ!"
Ta nghe mà phẫn nộ, trở tay bắt lấy tay áo hắn “Sao vậy, không vừa mắt lão nương, sợ ta gây họa cho các người à!" Tứ nhi chàng gần đây càng lúc càng không khách khí với ta đó nha!
“Lý Oánh Ngọc!" Bên này chưa yên thì đã nghe một tiếng sư tử hống truyền lại cách đó không xa, ta run rẩy rụt rụt cần cổ giống y như con rùa đen.
Đào Thanh Đường Tư chạy đến với khí thế rào rạt, hai người cùng nhìn ta từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó hung hăng trợn mắt trừng ta, Đường Tư níu chặt lỗ tai ta, Đào Thanh vòng qua người ta, trực tiếp đối thoại với Kiều Vũ. “Bên ngươi tình huống ra sao?"
Vẻ mặt Kiều Vũ nghiêm trọng, nói: “Có mang theo Mặc Duy và Đông Ly, trốn tránh kịp thời nên không có thương vong gì nhiều nhưng giờ bị kẹt trên núi, nhất thời khó rút lui, nếu như núi lở liên tục thì tình hình sẽ không được lạc quan lắm."
Đào Thanh trầm tư một hồi, nói: “Hiện giờ mưa đã ngừng, chỉ cần không động đến địa lôi dưới đất thì tình hình sẽ không đến nỗi xấu đi, bảo tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ."
Kiều Vũ trả lời: “Vâng", khóe mắt thoáng liếc về phía ta, Đào Thanh nhìn theo, ta ho khan một tiếng, vừa tính trốn ra sau lưng tên đệ tử Ám môn thì bị Đường Tư níu chặt lỗ tai lại.
“Nàng ấy thế mà dám dầm mưa, lại còn cưỡi ngựa nữa!" Đường Tư cầm tay ta, nghiến răng nghiến lợi nói. So với tay hắn, tay ta dường như lạnh hơn một chút, ta ngượng ngùng xấu hổ nhe răng ra cười. Đường Tư cấu véo gò má ta, căm tức nói: “Nàng chê thai của mình quá ổn hả?!"
Ta làm ra vẻ vô tội, nói: “Không còn cách nào a, ta vừa nghe nói ở đây xảy ra chuyện nên lập tức chạy đến." Chuyện Từ Lập, chắc chắn hắn và Đào Thanh đều biết cả rồi.
Đào Thanh cau mày nói: “Kiều Vũ để lại tử sĩ Ám môn ở bản doanh đủ để bảo vệ nàng toàn thân rút lui, căn bản không cần phải trực tiếp đấu với Từ Lập."
“Nếu ta bỏ chạy một mình, năm ngàn tinh binh của Từ Lập tập kích sau lưng các chàng thì biết làm sao? Lão già đó tâm thuật bất chính, có chuyện gì không dám làm?" Ta cố gắng lý sự.
Đào Thanh khinh thường, nói: “Lão muốn tới cứ tới, chẳng lẽ ta đây sợ hạng tôm tép nhãi nhép như lão sao!"
Được, là do ta mù quáng lo lắng!
“Đường Tư, ngươi hộ tống nàng trở về trước đi. Kiều Vũ lĩnh cánh quân bên tả rút lui dần." Đào Thanh phân phó mọi người đâu vào đấy rồi quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. “Nàng đó, mau về doanh trại ở yên đó cho ta!"
Ta còn đang mãi đắm chìm trong khoái cảm thành tựu của một bậc đế vương lúc ra oai tại thành lâu lúc vừa rồi, chỉ một câu nói một ánh mắt của Đào Thanh đã đánh ta về lại nguyên hình con rùa rụt cổ, miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ mà không dám phản kháng lấy nửa lời.
Đào Thanh vứt xong câu đó bèn lập tức đi thẳng lên đỉnh núi, tên đệ tử Ám môn bỏ đi theo Kiều Vũ, Đường Tư nhíu mày xách ta lên, cẩn thận ném ta lên lưng, xem kỹ địa hình hai bên trái phải một hồi rồi mới tìm đường xuống núi. Lúc này đường xuống núi càng vô vọng hơn so với lúc lên núi, ta ôm lấy bờ vai Đường Tư, nhìn đất dưới chân có thể sụp lở bất cứ lúc nào mà nuốt nước miếng khan.
“Tam nhi, cẩn thận, cẩn thận, chậm chậm thôi…" Vừa dứt lời, Đường Tư hụt chân, ta liền được thể nghiệm cảm giác mất trọng lượng, kêu a lên một tiếng, may là Đường Tư phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên một ngọn cây gần đó, nhưng cái gọi là họa vô đơn chí chính là như lúc này, bỗng dưng một đám người ùa ra giết chóc, những người này nhìn rất quen mắt, có lẽ hình dạng hắc y nhân đều là như thế, nhưng vũ khí trong tay bọn họ thật sự là đặc biệt, hễ nhìn qua rồi là khó quên – Bán Nguyệt đao!
Lúc đó Đường Tư mắc cõng ta như một bao tải trên lưng nhảy lên ngọn cây nên không còn tay để phóng ám khí, mà bên kia bảy tám lưỡi đao đồng loạt bổ xuống, bọn ta nhất thời bị động rơi vào thế hiểm, Đường Tư vừa ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương vừa sử chiêu “Tuyệt tử tuyệt tôn Vô Ảnh cước “, một cước sắc bén theo một góc độ vô cùng xảo quyệt đã đá trúng cái…của đối phương, ta thấy mà buốt cả trứng …
“Tam nhi, chàng chẳng những là chuyên gia bắn đạn mà bắn trứng cũng thật tài tình a…" Ta ôm cổ hắn, lau đi một mớ mồ hôi lạnh, sau đó tay phải dời xuống, thò vào trong ngực hắn sờ loạn lên: “Chàng mắc phi thân nên tay không rảnh, để ta giúp cho, nói đi, ám khí chàng giấu ở đâu vậy?! Ta sờ xem…"
Độc Tật Lê? Xem đây!
Tỏa Cốt Đinh? Xem tiếp!
Miên Lý Châm? Đỡ nè!
“Con bà nó! Nàng đừng sờ lung tung nữa!" Đường Tư nổi giận gầm lên một tiếng.
Cái túi Bách Bảo của hắn lớn như có thể chứa cả vũ trụ, ta móc ra bảy, tám thứ ám khí ném về phía sau – đáng tiếc! không cái nào trúng cả! Quả nhiên phóng ám khí quan trọng nhất vẫn là thủ pháp. Cuối cùng đụng đến hai hột gì đó cứng cứng nhọn nhọn, thế là chọc giận hắn …
Mắt nhìn thấy bùn, nước cuồn cuộn chảy phía trước, sau lưng truy binh đang rào rạt xông lên, Đường Tư cắn răng nói: “Đúng là gặp nàng thì chả có chuyện gì hay ho cả!"
Ta vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Tam nhi, nhảy riết thì quen thôi."
Là một nam chính thì phải chuẩn bị tâm lý ôm nữ chính nhảy xuống nước bất cứ lúc nào.
Đường Tư quay đầu trợn mắt liếc ta một cái, ở phía sau có mấy tên sát thủ vượt lên phía trước, hắn đạp một tên ngã xuống đất rồi đá tên đó xuống bùn, sau đó lập tức hít mạnh một hơi, hai đầu gối khum lại, chạy lấy đà nhảy lên, rơi xuống chiếc bè người, rồi lại mượn lực nhảy lên lại, khó khăn lắm mới đáp được xuống vách núi đối diện, sau khi thả ta lên mặt đất, hắn thừa dịp điều tức ổn định hơi thở, nhân tiện lôi ra từ đâu đó một hộp ám khí, nhắm ngay bọn hắc y nhân bên bờ bên kia, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, cổ tay giơ lên, bên bờ đối diện nhất thời vài bóng người kêu thảm thiết ngã xuống.
Ta mở to hai mắt “Tam nhi, chàng vẫn còn ám khí sao? Giấu ở đâu vậy?"
Hắn cúi đầu trừng ta. "Ám khí gì chứ, chỉ là hai mảnh lá cây thôi!"
Quả nhiên là cao nhân, một bông hoa một cọng cỏ cũng có thể đả thương người!
Đáng tiếc ở đây chỉ có hai mảnh lá cây, hắn đảo mắt quanh bốn phía, ánh mắt rơi trên tóc ta, rút cây trâm gài tóc của ta – lại giải quyết được thêm một người. Nếu như ta cài thêm mấy cây trâm trên đầu nữa thì có lẽ bọn ta đã có thể thoát khỏi nguy hiểm rồi. Hoặc giả nếu ta trang điểm như một phi tử trong hậu cung, như vậy chắc chắn là hắn đã có thể tiêu diệt một đoàn người chứ chẳng chơi.
Đáng tiếc kiểu tóc của ta thật sự quá đơn giản, mắt thấy đối phương lại muốn xông lên, Đường Tư đang chuẩn bị mang ta bỏ chạy thì bỗng có người xuất hiện.
Người này mặt mày lạ hoắc, mặc một bộ y phục theo kiểu phong thổ nhân tình của nước khác, khẽ quát bọn ta: “Đi bên này!"
Trong lúc Đường Tư còn đang ngẩn ra, ta đã hưng phấn vỗ lên ngực hắn. “Yến tiểu Ngũ, gia gia nó chứ, cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện!" Cả người ta chợt nóng bừng như một ngọn lửa . . .
Hiện tại không phải là lúc để ôn chuyện, lần này đến lượt đổi lại để Yến Ngũ cõng ta, Đường Tư theo sau đoạn hậu. Ái cha cha, ta thật là hạnh phúc mỹ mãn, ngay cả tên sát thủ truy binh phía sau nhìn cũng thuận mắt hơn.
Yến Ly nhô lên hụp xuống mấy cái, đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Bắt lấy, cẩn thận một chút!" Nói vừa dứt lời, ta lại được thể nghiệm cảm giác mất trọng lượng một lần nữa, hơn nữa lần này thời gian tương đối lâu hơn, Yến Ly xem ra rất quen thuộc địa hình nơi đây, thoắt một cái đã ẩn vào núi rừng, nhanh chóng bỏ lại truy binh phía sau.
Trốn được đến nơi an toàn, Yến Ly đặt ta xuống, không nói hai lời đặt tay lên xem mạch đập của ta, nhăn mày nhắm mắt không nói năng gì, trông có vẻ còn phẫn nộ hơn so với Kiều Vũ.
Đường Tư hạ xuống trước mặt bọn ta, quét mắt nhìn ta một cái rồi nhìn Yến Ly, có lẽ là không quen nhìn Yến Ly dịch dung, ánh mắt hắn có chút quái dị, hết nửa buổi mới hỏi: “Nàng không sao chứ?"
Yến Ly lúc này mới mở to mắt, hung hăng trừng ta, tuôn ra một tràng chửi rủa. “Rốt cuộc nàng có thể tự chăm sóc cho bản thân mình hay không, một chút kiến thức cơ bản cũng không có sao, chẳng lẽ không biết thai phụ mà dầm mưa là có thể bị sảy thai à? Nàng chẳng những dầm mưa mà còn cưỡi ngựa xóc nảy trong mưa, nàng không muốn hài tử trong bụng hay cho rằng cơ thể mình kim cương bất hoại, phúc lớn mạng lớn? Bọn hắn là nam nhân nên không hiểu mấy thứ này, chẳng lẽ nàng là nữ nhân mà không biết suy nghĩ cho sức khỏe của bản thân mình? Ta không có bên cạnh nàng, một chút tự giác nàng cũng chả có nữa!"
Ta bị hắn mắng như tát nước, chỉ biết ngây ngô cười hì hì, sắc mặt Đường Tư ngày càng sa sầm theo từng câu từng lời quở trách của hắn, quay đầu lại trừng ta. Ta nhất thời tứ cố vô thân, thấp kém nhỏ bé không bằng một hạt bụi.
Yến Ly lột bỏ mặt nạ dịch dung ra, giận đến mức chẳng thèm nói nữa, chỉ liếc xéo ta một cái, điệu bộ hung tợn như thiếu điều chỉ hận không thể nhào lên cắn chết ta. Đường Tư giơ tay xoa xoa lên gò má của ta xem có lạnh hay không, sau đó quay đầu lại hỏi Yến Ly. “Có bị động thai hay không?"
Yến Ly mệt mỏi thở dài, nhăn nhó ra vẻ vô cùng sốt ruột. “Mạch tượng không ổn lắm, mau chóng trở về đi, ta khai mấy thang thuốc dưỡng thai cho nàng uống, nghỉ ngơi nhiều vào, mang thai tháng thứ ba rất nguy hiểm."
Nghe Yến Ly nói thế, Đường Tư cũng không bình tĩnh nữa, cấu véo gò má ta một phen, ta ái ui kêu rên ầm ĩ, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi về rồi biết tay ta!" Đang nói thì dưới chân rung chuyển, chắc có lẽ kíp nổ ở đâu đó lại bị động. Sắc mặt Yến Ly khẽ biến, nói với ta và Đường Tư: “Ta đi dò đường trước, các người ở lại đây đợi đã."
Ta dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Yến Ly, trong lòng thầm đoán – chắc là Yến Ly hắn trà trộn vào cấp cao trong Bạch tộc đây? Trông hắn quen thuộc với địa hình nơi này, hẳn là đã đọc thuộc bản đồ rồi.
Yến Ly đi trong chốc lát đã trở về, vẻ mặt không tốt lắm, nghe hỏi, hắn bất đắc dĩ nói: “Đường bên đó đã bị lấp mất rồi, mà chúng ta chỉ có thể đi ra từ phía bên đó."
Ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là đổi đường khác mà thôi."
“Đường khác tương đối xa, phải đi thông qua Bàn Long cốc, trước giờ ta chưa hề đi qua, theo bản đồ, sợ là phải mất đến hai ba ngày lộ trình. Hơn nữa, lối ra chính là bãi săn bắn của Mân Việt quốc, có trọng binh canh gác."
“Tới đâu hay tới đó, giờ lên đường trước rồi nói sau. Thời điểm này, bọn chúng làm gì còn binh lực dư thừa mà canh gác bãi săn bắn, Yến tiểu Ngũ…" Ta cười hăng hắc nhào lên chà chà ngực hắn “Chàng mặc bộ y phục kỳ quái này vẫn đẹp như thường a."
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười cúi đầu trợn mắt liếc ta một cái “Lúc này rồi mà nàng còn nghĩ tới ba cái chuyện đó!"
“Lúc này là lúc nào chứ, có mỹ nam chung quanh, cường địch không rượt kịp, đã rất không tệ rồi." Ta tự an ủi bản thân, cũng thuận tiện an ủi bọn hắn.
Hai người bọn hắn đồng thời cười phì: “Tiền đồ cái kiểu như nàng thật là…!"
Yến Ly vừa cười nhạo ta vừa duỗi tay muốn cởi y phục của ta, hai mắt ta sáng rỡ lên, chủ động hợp tác với hắn cởi áo tháo dây, cặp mắt bắn phá tứ phía, ngại ngùng cười ruồi, nói: “Sao chứ, ta biết chúng ta đã lâu không gặp – tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng như vầy có phải là gấp quá hay không? Chàng có chắc là muốn chơi ba người nơi dã ngoại?"
Yến Ly mặt không chút thay đổi dùng chiêu Nhất Chỉ Thiền gõ trán kêu cộp cộp, có điều hai lỗ tai lặng lẽ đỏ lên. Đường Tư điệu bộ bực tức như muốn bóp chết ta, nghẹn nói không nên lời, khiến người ta thấy là thương…
Lúc Yến Ly lột hết y phục của ta chỉ chừa lại một bộ trung y, Đường Tư đã tìm xong củi gỗ để nhóm lửa, chỉ có điều đa số củi gỗ bị ướt nên không dễ bắt lửa, Yến Ly lấy ra một lọ gì đó rót lên, sau đó lửa mới bốc cháy, đôi mắt Đường Tư sáng lên: “Dầu hỏa?"
Yến Ly gật gật đầu, không kịp giải thích, lập tức đem y phục đã lột trên thân ta xuống tới cái giá cạnh đống lửa hong khô, lại cởi xuống y phục trên người phủ thêm lên thân ta. Trên y phục còn mang theo hơi ấm của hắn khiến ta dễ chịu hẳn lên.
Y phục của Đường Tư cũng bị ướt nên cởi ra hong khô, Yến Ly chỉ mặc một bộ trung y tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn thân cho ta – từ trán đến đầu lưỡi, từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân.
Đôi mắt gian tà của ta láo liên quét tới quét lui "kiểm tra sức khỏe toàn thân" lại trên người hắn.
Y phục Bạch tộc của Mân Việt quốc đều là kiểu hoa văn Vân Nguyệt, ống tay áo xếp kiểu đèn lồng, quần trắng tinh có viền vàng, bề ngoài trông thanh lịch cao quý, chất liệu vải rũ mềm mại ôm sát người, thậm chí hơi bị trong suốt…
Ta khụt khịt lỗ mũi, kềm chế tinh thần, gắng sức hỏi một cách nghiêm túc: “Yến tiểu Ngũ…" Giả bộ không nổi nữa, ta rê mông ngồi vào lòng hắn, cười lấy lòng: “Chàng chạy đi đâu? Ba tháng không gặp như cách ba đời a!"
Yến Ly hừ lạnh một cái, khóe miệng lại hơi hơi cong lên theo đường vòng cung. “Ta còn tưởng rằng không có ta thì nàng sẽ mừng rỡ, tự tại hơn chứ."
“Tự tại thì có một chút." Ta rung đùi đắc ý nói chậm rãi “Chỉ là ta quen bị người khác quản rồi, thật là… nam nhân nữ nhân gì cũng đều tiện như nhau cả thôi a…"
Yến Ly cười xì một tiếng, hai tay kẹp chặt mặt ta nhào nặn vài cái, cười nói: “Thật là… mượt mà lên không ít."
Đường Tư hong khô y phục xong quay lại, hắn cũng chỉ mặc một bộ trung y hơi mỏng, nhưng vì mắc mưa nên toàn thân ẩm ướt, trông rất… Mũi ta lại nóng lên …
Tình cảnh như thế này…vì trong bụng ta hiện đang có người thứ tư nên đời này của ta đành thiếu mất một trận kịch chiến ác liệt…
Đường Tư thấy ta nhìn chằm chằm mình, cũng không lấy thế làm ngượng ngùng, có lẽ vì là lão phu lão thê, cũng có lẽ vì ở chung với ta lâu ngày bị ảnh hưởng nên da mặt hắn dày lên, hắn cứ thế đĩnh đạc ngồi xuống trước mặt ta, còn nhướng mày với ta, đây rõ rành rành là dụ dỗ quyến rũ ta mà…
Trên đời này chuyện khổ nhất là thấy được mà ăn không được -Ta quay mặt đi cào ngực Yến Ngũ, chảy máu mũi, đành quay đầu đi gãi vỏ cây.
Yến Ly cười, xoay đầu ta lại đối diện với hai người bọn họ. “Nàng làm gì vậy?"
Ta ai oán lườm hai người bọn hắn, nói: “Chống lại sự cám dỗ của nam sắc, ta phải diện thụ tư quá."
Yến Ly khẽ sặc, Đường Tư nhíu mày cười xấu xa. “Rốt cuộc cũng tìm ra cách chỉnh nàng rồi. Bảy tháng này, nàng cứ từ từ mà tư quá đi!"
Ta chắp hai tay lại thành chữ thập, nhắm mắt nói: “A di đà Phật, thí chủ, ngươi thật hư hỏng a…" Lại mở một con mắt nhìn hắn, cười hì hì nói “Ta tư quá, chàng cũng đâu có sung sướng gì."
Yến Ly nhéo mũi ta, túm ta xoay mặt lại đối diện với hắn. “Nàng bớt khua môi múa mép đi, giờ ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một giấc trước, không được nghĩ ngợi lung tung." Nói rồi hắn đứng lên, ta lo lắng trong lòng, giữ chặt tay áo của hắn. “Chàng lại muốn chạy đi đâu vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, vỗ vỗ mu bàn tay ta, cười nói: “Ta đi tìm chút thức ăn cho nàng, tiện thể xem coi có thảo dược nào thích hợp với nàng hay không."
Nghe hắn nói vậy, ta mới yên tâm buông tay, cả đêm không ngủ, giờ quả thật có chút mệt mỏi. Hắn thông thuộc vùng này hơn so với Đường Tư, để hắn đi tìm thức ăn, nước uống tiện hơn, còn Đường Tư thì ở lại chăm sóc ta. Ta chui vào lòng Đường Tư làm tổ, nhắm mắt lại một chút đã ngủ say.
Nhắm mắt một cái là chìm vào giấc ngủ, cũng không biết là đã ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng ngửi được mùi thịt nướng hòa lẫn mùi tiêu thơm lừng, ta khụt khịt mũi, bụng đánh trống giật mình tỉnh dậy.
Nhìn trời xem ra giờ đã quá Ngọ, Đường Tư vẫn duy trì nguyên tư thế như trước khi ta ngủ, thấy ta tỉnh dậy, hắn mới động động cánh tay, điệu bộ của hắn như thế, xem ra chắc hẳn toàn thân hắn đã tê dại đi rồi.
Ta ái ngại xoa nắn cánh tay, đấm bóp chân cho hắn, đôi mắt thì cứ liếc về phía đống lửa, trên chiếc giá bên trên đống lửa có hai con thỏ đang được nướng, da giòn thịt mềm, vàng óng bóng loáng, mùi thơm sực nức, ta thấy mà nuốt nước miếng cái ực.
Yến Ly gỡ thỏ nướng xuống, quay đầu lại thấy ta, cười nói: “Nàng tỉnh thật đúng lúc, ở đây không có thức ăn gì khác cả, chỉ bắt được hai con thỏ, nàng bỏ bụng tạm đi."
Thế mà còn gọi là tạm à!
Không ngờ Yến tiểu Ngũ nhà ta còn là một tay nướng thịt dã ngoại tuyệt hảo!
Nướng thỏ chín xong, Yến Ly xé cái đùi, dùng lá cây gói lại đưa cho ta, còn lại nửa con thì ném cho Đường Tư. Ba người ngồi sát vào nhau, tao nhã ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Giải quyết xong vấn đề no ấm, Yến Ly lại ném vài trái gì đó không biết tên cho ta giải khát, ta vừa gặm trái cây giòn tan, không ngọt mấy nhưng rất ngon, vừa thẩm vấn hắn. “Thành thật khai báo đi, rốt cuộc là chàng đã đi lêu lổng chỗ nào?"
Yến Ly lau khóe miệng và vạt áo dính dầu mỡ cho ta, ung dung đáp: “Trà trộn vào cấp cao trong Bạch tộc, đang nằm vùng."
“Nói cụ thể một chút. Ờ, thêm một trái nữa."
Yến Ly cười, ném thêm cho ta và Đường Tư mỗi người một trái. Đường Tư trông có vẻ biết chuyện không ít hơn Yến Ly nên chẳng có vẻ gì là hiếu kỳ, nhưng cũng không nói xen vào.
“Sư phó của ta vốn là Hộ pháp của Bạch tộc, lúc Lam – Bạch hai tộc xảy ra nội chiến, ông bỏ trốn đi Trần quốc. Ta vốn chỉ biết sư phó ta bị người Mân Việt giết, nhưng không biết là phe bên nào làm. Cuối cùng mới điều tra được là Lam Chính Anh đã phái người ám sát, mục đích vì bí thuật của Bạch tộc."
Ta bẻ bẻ ngón tay, nhíu mày suy nghĩ. “Ta không hiểu biết lắm đối với chuyện ở Mân Việt quốc, chỉ biết Lam tộc là hoàng tộc, Bạch tộc thờ phụng Mật Tông, dùng tôn giáo phù trợ quốc gia, hai tộc này mỗi tộc nắm giữ một nửa quyền lực, xem ra, nếu hai bên lợi ích không đồng đều, không phải là không có khả năng xảy ra nội chiến. Nhưng liên quan gì đến bí thuật?"
“Hiện giờ, đối với chiến sự với Trần quốc, Bạch tộc chủ hòa, Lam tộc chủ chiến, với sự ảnh hưởng của Tông chủ Mật Tông phái phe Bạch tộc, nếu Tông chủ kiên quyết phản đối, chiến sự này rất khó thành công. Bạch tộc cho rằng Lương quốc không dám tùy tiện vọng động, rắp tâm bất lương, muốn lợi dụng Mân Việt quốc, phát động chiến sự chỉ là việc hao tài tốn của, bởi vậy phe này dốc hết sức chủ hòa. Nhưng muốn trở thành Tông chủ Mật Tông thì nhất định phải có Mật Tông Tam Môn Bí thuật, như vậy mới có thể được vạn dân Mân Việt quốc thừa nhận. Tam môn bí thuật này, ngoài vị Tông chủ tiền nhiệm đã bị Lam Chính Anh cưỡng ép từ bỏ ngôi vị ra, chỉ có Hộ pháp đã đào vong biết được, đó cũng chính là sư phó của ta – Quỷ Y Bạch Cốt."
“Cho nên bọn chúng tìm đến Hoàng Hoa cốc nhổ cỏ tận gốc!" Ta kinh ngạc hỏi tiếp “Vậy còn Bạch Sanh Sanh?"
“Nàng là người của Bạch tộc, trước đây chúng ta hiểu lầm nàng, cũng giống như chúng ta, bọn họ cũng đã đến muộn một bước, sở dĩ nàng dịch dung thành sư muội ta, cũng chỉ vì muốn thăm dò ta, đoạt lấy Tam môn bí thuật từ ta, thậm chí – muốn trực tiếp phù trợ ta lên làm Tông chủ mới."
“Hả?" Ta ngạc nhiên há to miệng “Cái quái gì chứ?"
Hắn đưa tay khép mồm ta lại, cười nói: “Kinh ngạc lắm sao?"
Ta vò đầu, đi đi lại lại, suy tư “Chuyện này thật là phức tạp, cho nên mới nói, tranh đấu quyền lực là chuyện nhàm chán nhất a. Hiện tại chàng giả trang như thế này là sao? Chàng thật muốn làm Tông chủ?"
Hỏi đến đây, hắn lại cười, sóng mắt nhộn nhạo, tay bẹo cằm ta rồi trượt ra sau tai ta. “Nếu ta muốn làm Tông chủ thì giờ này nàng làm gì có thể gặp được ta. Tông chủ Mật Tông phải quy y xuất gia, cả đời không được thành hôn, nói một cách dễ nghe chút là quyền cao chức trọng, nói một cách khó nghe là làm con rối cho người khác giật dây."
Ta bỗng chốc như bị sấm sét đánh trúng. “Nói vậy, lúc rời khỏi Lý phủ, chàng tính quyết định làm hòa thượng?!" Đầu óc ta trống rỗng, bất chợt hiện lên hình ảnh một Yến Ly đầu trọc lóc, hai tay chắp thành hình chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, miệng tụng kinh Phật ra vẻ từ bi, trái tim đột nhiên như bị co rút lại, kỳ diệu thay lại cảm thấy – sự cấm dục kiêng khem như thế càng cám dỗ, càng khiến người ta muốn phạm tội hơn…
Yến Ly khẽ cười nói: “Nếu nàng không giữ ta lại, ta cần gì phải quyến luyến hồng trần, làm Tông chủ của Bạch tộc, ít ra còn ngăn cản được chiến sự giữa hai nước, cũng xem như góp một chút công đức."
Ta thầm than trong lòng, may mà lúc ấy nguyệt hạ truy phu, nếu không giờ chỉ còn nước vác đao đến Mân Việt quốc buộc hắn hoàn tục. Cho dù hắn không còn tóc ta cũng vẫn yêu, chỉ có điều một mái đầu hơn ba ngàn sợi tóc đen bảo dưỡng hai mươi mấy năm nay mà đem cạo sạch, hắn không đau lòng nhưng ta đau lòng, mái tóc đen nhánh sáng bóng mềm mại dài đến eo, xúc cảm thượng hạng, là một trong những bảo bối của Lý phủ ta a.
“Nếu đã không muốn làm Tông chủ, vậy chàng còn về Bạch tộc để làm gì?"
“Với thuật dịch dung và kỹ xảo diễn trò của ta, lén vào Bạch tộc chẳng phải là chuyện khó gì. Người mà ta giả dạng chỉ là một quý tộc bậc trung trong Bạch tộc, không những không thu hút sự chú ý, mà còn có thể thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng. Vậy chứ nàng cho rằng tin tức về Cửu Lôi trận và bản đồ là từ đâu mà có?" Yến Ly cả cười.
“Cho nên…" Ta đảo mắt nhìn Đường Tư, mặt không chút thay đổi nói “Các người quả nhiên là cùng một giuộc, cá mè một lứa, châu thai ám kết, một chút cũng không thèm tiết lộ cho ta biết!"
Đường Tư hừ hừ, cười nói: “Bớt đi một người biết thì mức độ an toàn càng cao hơn, Nhị ca muốn nàng rảnh rỗi, bớt suy nghĩ cho lòng được thanh thản. Ở đây cũng không phải không có nàng không được."
Xì, tình cảm của ta thật quá dư thừa rồi!
Ta buồn bực không vui ôm ngực sinh hờn dỗi, khó mà có dịp lão tử ra oai hùm uy phong chấn động như thế, vậy mà tất cả bọn hắn lại không thấy, vẫn xem thường ta như trước, cứ nghĩ đến đó là bực cả mình!
Tác giả :
Tùy Vũ Nhi An