Lão Gia Có Hỉ
Chương 59
Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Ôm cây đợi thỏ by khanhdoan Cổ Thuần Kiệt đứng ở ngưỡng cửa nói: “Điện hạ, thức ăn đã đưa đến."
Ta giật mình đẩy Đào Thanh ra, thấy chỉ bạc – vì hôn môi mà sinh ra như người ta vẫn kể, trên mặt nóng lên, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: “Nàng cũng biết thẹn thùng?"
Xì, ta cũng đâu có vô sỉ đến như vậy!
Vì giữ gìn hình tượng, ta bò ra từ trong lòng Đào Thanh, ngồi vào phía đối diện, ho khan mấy tiếng, nói: “Vào đi."
Cổ Thuần Kiệt vén rèm bước vào, hành lễ, đặt thức ăn lên bàn.
Ta để ý thấy ánh mắt hắn nhìn Đào Thanh có chút sùng bái, à… Ta hiểu rõ, gật gật đầu, nói: “Đào Thanh, tiểu binh này rất cơ trí, về sau cho hắn ở lại bên cạnh chàng rèn luyện đi."
Đào Thanh nghiêm túc nhìn vào hai mắt tên tiểu binh đang kích động run rẩy cả người, khẽ gật đầu.
Tuy hiện giờ Đào Thanh còn chưa có chức có quyền gì, nhưng rất nhanh sẽ có. Người của ta mà, sao có thể không danh không phận được chứ.
Cổ Thuần Kiệt tuân lệnh ra ngoài cửa đứng gác, ta ngấu nga ngấu nghiến ăn, không quên ngẩng đầu hỏi Đào Thanh."Chàng ăn gì chưa?"
Hắn mỉm cười nhìn ta “Ăn rồi, đâu có ai giành với nàng, chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn."
Cũng đâu phải ta lo hắn giành ăn với ta…
“Kiều Vũ đi đâu rồi?"
“Ta và Đường Tư mang đến một trăm hai mươi người, cần được an bài nơi ở, Kiều Vũ chịu trách nhiệm lo việc này."
“Vậy chàng ở đây làm gì?"
“Ôm cây đợi thỏ."
Ta liền lập tức đoán ra quá trình như thế này: Đào Thanh và Đường Tư sau một đêm chiến đấu hăng hái (câu này nghe thật dâm…) theo quân về doanh trại, Đào Thanh là thủ lĩnh, phụ trách bàn bạc với quan lại cấp cao, thế là Đường Tư tiên hạ thủ vi cường, tìm ta gặm rỉa kiểu sói, bị Kiều Vũ phát hiện, đuổi được Kiều Vũ đi. Đào Thanh kiêu ngạo muốn chết, ta bị Đường Tư ôm chặt không một kẽ hở, hắn không muốn đánh thức ta dậy, lại không muốn đoạt đi người trong lòng Đường Tư, cho nên buồn bực đến lều của ta mà ôm cây đợi thỏ.
Con thỏ là ta cực lực nhào đầu vào lòng hắn …
Nhị ca, thì ra chàng cũng biết khó chịu a!
Bỗng nhiên ta cảm thấy nam nhân trước mắt này phúc hắc, thâm trầm, mạnh bạo đều là ngụy trang, bản chất của hắn chính là khó chịu, khó chịu, khó chịu! Oa hahaha…
“Đừng cười thô tục như vậy…" Khóe miệng hắn co giật vài cái, nói.
Ta suýt chút bị nghẹn…
Yên ổn ăn xong một bữa cơm, ta tao nhã lau miệng, hắng giọng hỏi: “Vậy còn Yến Ly đang ở đâu …"
“Báo thù."
“A!" Ta chấn kinh, thân hình ngã về phía trước “Hắn vẫn đi Mân Việt quốc sao?"
“Yên tâm đi." Đào Thanh vỗ vai ta an ủi “Hắn không nỡ chết, ta cũng sẽ không để hắn gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng đâu."
Lần này ta tin hắn, ta đã nguyệt hạ truy phu như vậy, nếu hắn cam lòng chịu chết, ta cũng sẽ cam lòng đi chôn hắn!
“Cùng đi xem bên A Triệt thế nào rồi!" Ta đứng dậy, hai người bọn ta sóng vai bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt một người ngoài cửa.
“Sư phó…" Ta ngẩn người ra, ngừng bước lại.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua mặt Đào Thanh “Điện hạ, bệ hạ đang đợi ngài trong quân trướng."
Không biết tại sao ta bỗng nhiên có chút lúng túng, gật gật đầu. “Ta đang tính qua bên đó."
Ta giật mình đẩy Đào Thanh ra, thấy chỉ bạc – vì hôn môi mà sinh ra như người ta vẫn kể, trên mặt nóng lên, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: “Nàng cũng biết thẹn thùng?"
Xì, ta cũng đâu có vô sỉ đến như vậy!
Vì giữ gìn hình tượng, ta bò ra từ trong lòng Đào Thanh, ngồi vào phía đối diện, ho khan mấy tiếng, nói: “Vào đi."
Cổ Thuần Kiệt vén rèm bước vào, hành lễ, đặt thức ăn lên bàn.
Ta để ý thấy ánh mắt hắn nhìn Đào Thanh có chút sùng bái, à… Ta hiểu rõ, gật gật đầu, nói: “Đào Thanh, tiểu binh này rất cơ trí, về sau cho hắn ở lại bên cạnh chàng rèn luyện đi."
Đào Thanh nghiêm túc nhìn vào hai mắt tên tiểu binh đang kích động run rẩy cả người, khẽ gật đầu.
Tuy hiện giờ Đào Thanh còn chưa có chức có quyền gì, nhưng rất nhanh sẽ có. Người của ta mà, sao có thể không danh không phận được chứ.
Cổ Thuần Kiệt tuân lệnh ra ngoài cửa đứng gác, ta ngấu nga ngấu nghiến ăn, không quên ngẩng đầu hỏi Đào Thanh."Chàng ăn gì chưa?"
Hắn mỉm cười nhìn ta “Ăn rồi, đâu có ai giành với nàng, chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn."
Cũng đâu phải ta lo hắn giành ăn với ta…
“Kiều Vũ đi đâu rồi?"
“Ta và Đường Tư mang đến một trăm hai mươi người, cần được an bài nơi ở, Kiều Vũ chịu trách nhiệm lo việc này."
“Vậy chàng ở đây làm gì?"
“Ôm cây đợi thỏ."
Ta liền lập tức đoán ra quá trình như thế này: Đào Thanh và Đường Tư sau một đêm chiến đấu hăng hái (câu này nghe thật dâm…) theo quân về doanh trại, Đào Thanh là thủ lĩnh, phụ trách bàn bạc với quan lại cấp cao, thế là Đường Tư tiên hạ thủ vi cường, tìm ta gặm rỉa kiểu sói, bị Kiều Vũ phát hiện, đuổi được Kiều Vũ đi. Đào Thanh kiêu ngạo muốn chết, ta bị Đường Tư ôm chặt không một kẽ hở, hắn không muốn đánh thức ta dậy, lại không muốn đoạt đi người trong lòng Đường Tư, cho nên buồn bực đến lều của ta mà ôm cây đợi thỏ.
Con thỏ là ta cực lực nhào đầu vào lòng hắn …
Nhị ca, thì ra chàng cũng biết khó chịu a!
Bỗng nhiên ta cảm thấy nam nhân trước mắt này phúc hắc, thâm trầm, mạnh bạo đều là ngụy trang, bản chất của hắn chính là khó chịu, khó chịu, khó chịu! Oa hahaha…
“Đừng cười thô tục như vậy…" Khóe miệng hắn co giật vài cái, nói.
Ta suýt chút bị nghẹn…
Yên ổn ăn xong một bữa cơm, ta tao nhã lau miệng, hắng giọng hỏi: “Vậy còn Yến Ly đang ở đâu …"
“Báo thù."
“A!" Ta chấn kinh, thân hình ngã về phía trước “Hắn vẫn đi Mân Việt quốc sao?"
“Yên tâm đi." Đào Thanh vỗ vai ta an ủi “Hắn không nỡ chết, ta cũng sẽ không để hắn gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng đâu."
Lần này ta tin hắn, ta đã nguyệt hạ truy phu như vậy, nếu hắn cam lòng chịu chết, ta cũng sẽ cam lòng đi chôn hắn!
“Cùng đi xem bên A Triệt thế nào rồi!" Ta đứng dậy, hai người bọn ta sóng vai bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt một người ngoài cửa.
“Sư phó…" Ta ngẩn người ra, ngừng bước lại.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua mặt Đào Thanh “Điện hạ, bệ hạ đang đợi ngài trong quân trướng."
Không biết tại sao ta bỗng nhiên có chút lúng túng, gật gật đầu. “Ta đang tính qua bên đó."
Tác giả :
Tùy Vũ Nhi An