Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Chương 476
Việc này điển hình cho ăn kẹo ngọt quá nhiều, muốn ăn đắng ăn bùi.
Đôi mắt sâu xa của Lục Đồng Quân híp lại, liếc nhìn Tô Lan Huyên: “Mới vừa rồi chưa đủ uy vũ hay sao? Bà xã à, nếu không thì thêm một lần nữa đi?"
Tô Lan Huyên xấu hổ: “..: “Sự ngang tàng, bản lĩnh của người đàn ông, không dùng với người phụ nữ của mình" Lục Đồng Quân nắm lấy cằm của Tô Lan Huyên, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhuộm vài phần tà tứ: “Nếu như Lan Huyên cảm thấy thích việc này, lần sau chúng ta có thể chơi chút trò khác, đóng vai, thật là thì dã ngoại…"
“Ngừng lại" Tô Lan Huyên vội vàng đưa tay che miệng Lục Đồng Quân, cười gượng: “Em cảm thấy như vậy đã là tốt lắm rồi"
Hiện giờ cô đã cảm thấy hông của mình sắp gãy đến nơi, nếu như muốn đi dã ngoại, nói không chừng cô có thể “phơi thây nơi hoang dã".
Ánh đèn màu da cam soi rõ đường cong khuôn mặt cứng cỏi của Lục Đồng Quân, khuôn mặt cũng hài hòa đi rất nhiều, cặp mắt kia giống như ngân hà, sáng lấp lánh, rực rỡ hệt ngôi Sao.
Trong ánh mắt kia, phản chiếu hình bóng của cô.
Tô Lan Huyên không nhịn được đưa tay sờ lên mũi của Lục Đồng Quân, sống mũi của anh rất cao, rất thẳng, trời cao đúng là ưu ái Lục Đồng Quân, người khác như là đống bùn mà Nữ Oa tiện tay bỏ rơi khi tạo ra người, Lục Đồng Quân lại được Nữ Oa đích thân nặn ra, đâu đâu cũng đều hoàn hảo.
Lục Đồng Quân nắm lấy cái tay không thành thật của Tô Lan Huyên, đặt ở bên môi hôn một cái: “Lan Huyên, em đang dụ chồng em gây tội đó."
“Lục Đồng Quân, anh đối tốt với em như vậy, khiến không ít người hâm mộ lẫn đố kị đấy" Tô Lan Huyên cười nói: “Mấy người ấy đều nói sau lưng rằng một đứa con gái nho nhỏ của nhà họ Tô như em, chẳng qua là con gái nuôi được nhà họ Lý nhận, đâu có xứng với anh, anh có tiền có thế, đẹp trai nhiều tiền, cũng không liếc nhìn người phụ nữ khác lấy một cái, chỉ có xoay vòng quanh em, chưng chiều em, theo em"
Nghe vậy, Lục Đồng Quân nở nụ cười: “Sự giác ngộ của Lan Huyên rất được đó, không uổng công anh nhọc công một phen, mấy người đó càng huyên thuyên sau lưng, thì chứng tỏ là càng ghen tị, cái nhìn của người ngoài, không quan trọng, em đừng để ý đến mấy người đó.
Thế nhưng, cái đứa không có lương tâm như em, vẫn biết lòng dạ của anh đối với em, mới vừa rồi còn câu kết với các con, cố gắng dùng phép nhà để chăm sóc anh"
“Vậy chẳng phải bây giờ em đang bị phép nhà của anh chăm sóc hay sao"’ Tô Lan Huyên nhỏ giọng thầm thì.
Ý cười trên miệng Lục Đồng Quân càng thêm đậm: “Không có chút phép nhà, không trị được em sao."
Tô Lan Huyên trở mặt: “Hử?"
Lục Đồng Quân biết điều sửa lời: “Là chăm sóc em"
Tô Lan Huyên đổi một tư thế khác, nằm trong khuỷu tay của Lục Đồng Quân: “Các con muốn chơi đùa, em phải phối hợp với chúng nó chứ, trong cái này này, đã áp lực quá lâu rồi"
Trước đó Tứ Bảo bị bắt đi, ngay sau đó là Trần Hương Thủy chết một cách bi thảm, nhà họ Lục đã lâu rồi chưa hề có tiếng cười nói vui đùa.
Cuộc sống là đi về phía trước, chứ không phải nhìn về phía sau.
Không thể cùng vùi lấp bọn nhỏ trong bi thương quá khứ được.
Lục Đồng Quân vuốt ve mái tóc của Tô Lan Huyên, giọng nói khàn khàn: “Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn".