Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Chương 39 Đứa bé thú vị
Vừa đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi. Tô Lan Huyên đang định về nhà thì Thái Thu Tâm đi tới: “Lan Huyên, đi thôi, tối nay cùng ăn lẩu đi."
“Ừ." Tô Lan Huyên cũng coi như tham ăn, lại thêm Thái Thu Tâm đã từng giúp đỡ cô mấy lần, cô cũng nên bày tỏ một chút: “Em mời."
Thái Thu Tâm cũng không khách khí: “Ừ."
Hai người đi thang máy xuống lầu. Thái Thu Tâm có xe: “Tô Lan Huyên, em chờ chị một chút, chị đi lấy xe."
“Vâng."
Tô Lan Huyên đang ngồi chờ thì một chiếc xe quen thuộc bỗng đỗ ở ven đường. Người ngồi trong xe chính là Tô Khánh Thành. Tô Lan Huyên bỗng có linh cảm chẳng lành.
Tô Khánh Thành cười hì hì xuống xe: “Tô Lan Huyên, con mới tan tầm phải không? Lên xe đi, cha dẫn con đi ăn cơm."
Tô Lan Huyên lạnh lùng trào phúng: “Tổng giám đốc Tô đúng là quý nhân dễ quên chuyện. Hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi."
Tô Khánh Thành có thể tìm được Tô Lan Huyên, vậy thì chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần bị chèn ép.
“Lan Huyên." Tô Khánh Thành vẫn cười nói: “Cha con làm gì có thù sâu hận nặng? Dù gì đi nữa con cũng có dòng máu của cha, là con gái cha. Đi thôi, cha dẫn con đi ăn cơm, lại mua mấy bộ quần áo mặc vào bữa tiệc nhận thân. Con gái của cha không thể ăn mặc bủn xỉn."
Ban cho chút ơn huệ nhỏ mà muốn cô phải cảm động à? Tô Lan Huyên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, không cần ông tiêu pha đâu, nhà họ Lý đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
Thấy Tô Lan Huyên không dao động, Tô Khánh Thành thở dài, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Lan Huyên, con cũng đừng trách cha, công ty là tâm huyết của mẹ con, lúc mẹ con qua đời, cha đã hứa với bà ấy là sẽ bảo vệ công ty thật tốt, cha không thể để công ty xảy ra chuyện, hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ của cha."
“À phải rồi, tôi suýt nữa quên mất, công ty là của mẹ tôi. Trong di vật của mẹ có một phong thư xác nhận tôi là người kế thừa công ty. Vất vả tổng giám đốc Tô quản lý nó thay tôi. Nếu tổng giám đốc Tô đã nói vậy thì tôi sẽ tiếp nhận công ty, không cần tổng giám đốc Tô bận tâm nữa đâu." Chuyện di thư là do Tô Lan Huyên bịa chuyện, cô chỉ muốn Tô Khánh Thành biết khó mà lui thôi. Cô quá hiểu biết Tô Khánh Thành.
Quả nhiên vừa nghe nói giao công ty cho cô, sắc mặt Tô Khánh Thành rất khó coi: “Thế sao được? Lan Huyên, con chưa từng quản lý công ty, cha vất vả chút cũng không sao."
“Ha!" Tô Lan Huyên cười nhạo một tiếng. Thấy xe của Thái Thu Tâm đã chạy tới, cô bỏ lại một câu: “Con người tôi thù dai lắm, tổng giám đốc Tô bớt xuất hiện trước mặt tôi thì tốt hơn, chứ lỡ khiến tôi nhớ lại những tủi nhục nhiều năm qua mà làm chuyện gì quá khích thì hai bên sẽ khó xử lắm."
Dứt lời, Tô Lan Huyên mở cửa xe của Thái Thu Tâm ngồi vào ghế. Thái Thu Tâm hỏi: “Đó là ai vậy?" ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
“Người hỏi đường." Tô Lan Huyên nói: “Đi thôi."
Tô Khánh Thành không dám chọc giận Tô Lan Huyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lan Huyên rời đi. Xe chạy được một khoảng cách, Tô Lan Huyên gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân: Em đi ăn cơm với đồng nghiệp, sẽ về trễ một chút, không cần đón em.
Thái Thu Tâm liếc nhìn, trêu ghẹo: “Ái chà, đang báo cáo đấy hả?"
“Miễn cho anh ấy lo lắng." Tô Lan Huyên mỉm cười, cất di động đi, thuận miệng hỏi: “Thu Tâm à, em hỏi chị chuyện này, em có một cô bạn, trước kia cô ấy từng sinh con, bây giờ lại có bạn trai. Bạn trai chưa biết chuyện cô ấy đã từng sinh con, cô ấy đang rối rắm có nên thẳng thắn hay không nên muốn nhờ em tư vấn. Mà em không biết nên làm gì, chị cảm thấy có nên thẳng thắn không?"
“Đương nhiên là không rồi." Thái Thu Tâm nói: “Đàn ông để ý nhất là người phụ nữ của mình đã từng phá thai hay sinh con chưa, cho dù mồm nói không ngại, nhưng trong lòng sẽ có chướng mạo. Đàn ông thông minh lắm, loại phụ nữ như vậy họ sẽ chỉ chơi đùa thôi, không cưới về làm vợ đâu."
Trái tim Tô Lan Huyên chùng xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Thái Thu Tâm không suy nghĩ nhiều mà lại hỏi: “Tô Lan Huyên, cô bạn đó có thân với em không? Chị đề nghị cô bạn của em đừng tiết lộ chuyện này. Nếu tình cảm còn chưa sâu sắc thì nên dứt bỏ đi, đừng để sau này chịu tổn thương."
“Cô ấy chỉ là bạn bình thường của em thôi." Tô Lan Huyên bình tĩnh cười nói: “Được rồi, em sẽ nói lại với cô ấy."
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Đồng Quân đang rèn luyện trong phòng tập thể hình, nghư thấy tiếng tin nhắn gửi tới thì cầm di động lên xem. Thấy Lục Đồng Quân vừa đọc tin nhắn vừa cười, Vạn Hoài Bắc ghen ghét nói: “Là cô Tô gửi tin nhắn đúng không? Lão đại, anh đừng đâm vào trái tim các anh em nữa được không? Làm ơn thông cảm cho đám FA bọn em với."
“Không phục thì cũng tìm bạn gái đi." Khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên.
Muốn tìm gái rất dễ, nhưng muốn tìm được người khiến mình rung động lại quá khó. Trêи đời này có bao nhiêu người cả đời cũng không gặp được tình yêu đích thực.
“Làm gì dễ dàng được như thế." Vạn Hoài Bắc ngồi dưới đất, thở dài uống nước: “Phải rồi lão đại, năm nay Bóng Đêm mới nhận thêm một nhóm người, nghe nói là lão Tiết đích thân huấn luyện hả? Chẳng phải lão ấy đã không xuống núi rồi hay sao? Tại sao anh có thể mời lão ấy ra mặt vậy?"
“Sức hút nhân cách của tôi." Lục Đồng Quân cầm một chiếc phi tiêu, vừa dứt lời thì cũng ném phi tiêu ra ngoài, mũi phi tiêu phá gió bay vút, ghim vào hồng tâm.
“Lão đại, anh không thể hụt tay một lần hả? Em…" Vạn Hoài Bắc còn chưa nói xong thì một chiếc phi tiêu bay ra, ghim vào vòng 8 điểm. Vạn Hoài Bắc kinh ngạc: “Thật sự hụt tay à?" Nhớ đọc truyện trêи ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Không phải, phi tiêu này không phải từ tay Lục Đồng Quân. Vạn Hoài Bắc quay đầu nhìn, thấy một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng ở cửa, mặt mày cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo như đứa bé trong tranh ngày tết.
“Thằng bé này ở đâu ra vậy? Xinh đẹp quá!"
Quan trọng nhất là thằng bé đang cầm một chiếc phi tiêu. Phi tiêu vừa rồi là do nó ném.
Một thằng bé nhỏ xíu vậy mà lại có thể ném trúng vòng 8 điểm. Đúng là nghịch thiên.
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt hơi khác thường. Cậu bé này có đôi mắt phượng giống hệt anh.
“Cháu là ai?"
Đây chính là biệt thự Nam Sơn, sao lại có một thằng nhóc chuồn vào đây?
Thằng bé không hề sợ hãi Lục Đồng Quân, tiến lên mấy bước, ngẩng cổ đối diện với Lục Đồng Quân: “Cháu tên là Hạ Lăng. Lão Tiết nói chú rất lợi hại. Sau này cháu sẽ vượt qua chú, lợi hại hơn cả chú."
“Ái chà, nhóc con to mồm quá nhỉ. Cai sữa chưa đấy?" Vạn Hoài Bắc nở nụ cười trêu ghẹo Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhìn sang Vạn Hoài Bắc. Vạn Hoài Bắc cứng đờ, ánh mắt này có bóng dáng của lão đại, còn nhỏ mà ánh mắt đã sắc bén như thế.
“Tên cháu không phải là nhóc con. Cháu tên là Hạ Lăng." Hạ Lăng nghiêm túc nói, gương mặt như đang viết ba chữ “Cháu đang giận", trông vừa mềm mại vừa hung dữ.
Khóe môi Lục Đồng Quân cong lên: “Cháu là do lão Tiết dẫn tới hả?"
“Hạ Lăng! Cháu lại chạy lung tung rồi! Sao cháu lại chạy vào phòng tập thể hình? Coi chừng ông đánh ʍôиɠ cháu đấy." Một ông lão tóc bạc phơ hấp tấp chạy vào, túm Hạ Lăng lên giả vờ giả vịt đánh hai phát vào ʍôиɠ, sau đó cười ha ha nói với Lục Đồng Quân: “Thằng bé này trời sinh phản cốt, khó quản giáo lắm."
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng ông ta tràn đầy cưng chiều yêu thương, vừa rồi đánh ʍôиɠ chắc cũng chỉ là phủi bụi mà thôi.
Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng, cho dù mới bị đánh, Hạ Lăng cũng không hề muốn khóc, bất kể là hành vi hay giọng điệu cũng không giống trẻ con, mà giống ông cụ non. Ánh mắt Lục Đồng Quân hiện lên hứng thú: “Lão Tiết, thằng bé này ở đâu ra vậy?"
“Nhặt." Lão Tiết nói: “Hôm nay nó cứ đòi đi theo tôi ra ngoài. Con nít ấy mà, tò mò nhiều thứ lắm, chắc nó muốn đi ra ngoài chơi."
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm: “Lão Tiết, ông đang lừa bán nhi đồng đấy."
Lão Tiết cười he he: “Thằng bé này đáng thương, thiên phú lại rất cao, là hạt giống tốt, tôi cũng mang theo nó bên mình."
“Bồi dưỡng tỉ mỉ." Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng, khóe môi cong lên: “Chú chờ cháu vượt qua chú."
Đối diện với đôi mắt của Lục Đồng Quân, gương mặt non nớt của Hạ Lăng rất nghiêm túc: “Cháu nhất định sẽ làm được."
“Ừ." Tô Lan Huyên cũng coi như tham ăn, lại thêm Thái Thu Tâm đã từng giúp đỡ cô mấy lần, cô cũng nên bày tỏ một chút: “Em mời."
Thái Thu Tâm cũng không khách khí: “Ừ."
Hai người đi thang máy xuống lầu. Thái Thu Tâm có xe: “Tô Lan Huyên, em chờ chị một chút, chị đi lấy xe."
“Vâng."
Tô Lan Huyên đang ngồi chờ thì một chiếc xe quen thuộc bỗng đỗ ở ven đường. Người ngồi trong xe chính là Tô Khánh Thành. Tô Lan Huyên bỗng có linh cảm chẳng lành.
Tô Khánh Thành cười hì hì xuống xe: “Tô Lan Huyên, con mới tan tầm phải không? Lên xe đi, cha dẫn con đi ăn cơm."
Tô Lan Huyên lạnh lùng trào phúng: “Tổng giám đốc Tô đúng là quý nhân dễ quên chuyện. Hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi."
Tô Khánh Thành có thể tìm được Tô Lan Huyên, vậy thì chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần bị chèn ép.
“Lan Huyên." Tô Khánh Thành vẫn cười nói: “Cha con làm gì có thù sâu hận nặng? Dù gì đi nữa con cũng có dòng máu của cha, là con gái cha. Đi thôi, cha dẫn con đi ăn cơm, lại mua mấy bộ quần áo mặc vào bữa tiệc nhận thân. Con gái của cha không thể ăn mặc bủn xỉn."
Ban cho chút ơn huệ nhỏ mà muốn cô phải cảm động à? Tô Lan Huyên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, không cần ông tiêu pha đâu, nhà họ Lý đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
Thấy Tô Lan Huyên không dao động, Tô Khánh Thành thở dài, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Lan Huyên, con cũng đừng trách cha, công ty là tâm huyết của mẹ con, lúc mẹ con qua đời, cha đã hứa với bà ấy là sẽ bảo vệ công ty thật tốt, cha không thể để công ty xảy ra chuyện, hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ của cha."
“À phải rồi, tôi suýt nữa quên mất, công ty là của mẹ tôi. Trong di vật của mẹ có một phong thư xác nhận tôi là người kế thừa công ty. Vất vả tổng giám đốc Tô quản lý nó thay tôi. Nếu tổng giám đốc Tô đã nói vậy thì tôi sẽ tiếp nhận công ty, không cần tổng giám đốc Tô bận tâm nữa đâu." Chuyện di thư là do Tô Lan Huyên bịa chuyện, cô chỉ muốn Tô Khánh Thành biết khó mà lui thôi. Cô quá hiểu biết Tô Khánh Thành.
Quả nhiên vừa nghe nói giao công ty cho cô, sắc mặt Tô Khánh Thành rất khó coi: “Thế sao được? Lan Huyên, con chưa từng quản lý công ty, cha vất vả chút cũng không sao."
“Ha!" Tô Lan Huyên cười nhạo một tiếng. Thấy xe của Thái Thu Tâm đã chạy tới, cô bỏ lại một câu: “Con người tôi thù dai lắm, tổng giám đốc Tô bớt xuất hiện trước mặt tôi thì tốt hơn, chứ lỡ khiến tôi nhớ lại những tủi nhục nhiều năm qua mà làm chuyện gì quá khích thì hai bên sẽ khó xử lắm."
Dứt lời, Tô Lan Huyên mở cửa xe của Thái Thu Tâm ngồi vào ghế. Thái Thu Tâm hỏi: “Đó là ai vậy?" ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
“Người hỏi đường." Tô Lan Huyên nói: “Đi thôi."
Tô Khánh Thành không dám chọc giận Tô Lan Huyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lan Huyên rời đi. Xe chạy được một khoảng cách, Tô Lan Huyên gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân: Em đi ăn cơm với đồng nghiệp, sẽ về trễ một chút, không cần đón em.
Thái Thu Tâm liếc nhìn, trêu ghẹo: “Ái chà, đang báo cáo đấy hả?"
“Miễn cho anh ấy lo lắng." Tô Lan Huyên mỉm cười, cất di động đi, thuận miệng hỏi: “Thu Tâm à, em hỏi chị chuyện này, em có một cô bạn, trước kia cô ấy từng sinh con, bây giờ lại có bạn trai. Bạn trai chưa biết chuyện cô ấy đã từng sinh con, cô ấy đang rối rắm có nên thẳng thắn hay không nên muốn nhờ em tư vấn. Mà em không biết nên làm gì, chị cảm thấy có nên thẳng thắn không?"
“Đương nhiên là không rồi." Thái Thu Tâm nói: “Đàn ông để ý nhất là người phụ nữ của mình đã từng phá thai hay sinh con chưa, cho dù mồm nói không ngại, nhưng trong lòng sẽ có chướng mạo. Đàn ông thông minh lắm, loại phụ nữ như vậy họ sẽ chỉ chơi đùa thôi, không cưới về làm vợ đâu."
Trái tim Tô Lan Huyên chùng xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Thái Thu Tâm không suy nghĩ nhiều mà lại hỏi: “Tô Lan Huyên, cô bạn đó có thân với em không? Chị đề nghị cô bạn của em đừng tiết lộ chuyện này. Nếu tình cảm còn chưa sâu sắc thì nên dứt bỏ đi, đừng để sau này chịu tổn thương."
“Cô ấy chỉ là bạn bình thường của em thôi." Tô Lan Huyên bình tĩnh cười nói: “Được rồi, em sẽ nói lại với cô ấy."
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Đồng Quân đang rèn luyện trong phòng tập thể hình, nghư thấy tiếng tin nhắn gửi tới thì cầm di động lên xem. Thấy Lục Đồng Quân vừa đọc tin nhắn vừa cười, Vạn Hoài Bắc ghen ghét nói: “Là cô Tô gửi tin nhắn đúng không? Lão đại, anh đừng đâm vào trái tim các anh em nữa được không? Làm ơn thông cảm cho đám FA bọn em với."
“Không phục thì cũng tìm bạn gái đi." Khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên.
Muốn tìm gái rất dễ, nhưng muốn tìm được người khiến mình rung động lại quá khó. Trêи đời này có bao nhiêu người cả đời cũng không gặp được tình yêu đích thực.
“Làm gì dễ dàng được như thế." Vạn Hoài Bắc ngồi dưới đất, thở dài uống nước: “Phải rồi lão đại, năm nay Bóng Đêm mới nhận thêm một nhóm người, nghe nói là lão Tiết đích thân huấn luyện hả? Chẳng phải lão ấy đã không xuống núi rồi hay sao? Tại sao anh có thể mời lão ấy ra mặt vậy?"
“Sức hút nhân cách của tôi." Lục Đồng Quân cầm một chiếc phi tiêu, vừa dứt lời thì cũng ném phi tiêu ra ngoài, mũi phi tiêu phá gió bay vút, ghim vào hồng tâm.
“Lão đại, anh không thể hụt tay một lần hả? Em…" Vạn Hoài Bắc còn chưa nói xong thì một chiếc phi tiêu bay ra, ghim vào vòng 8 điểm. Vạn Hoài Bắc kinh ngạc: “Thật sự hụt tay à?" Nhớ đọc truyện trêи ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Không phải, phi tiêu này không phải từ tay Lục Đồng Quân. Vạn Hoài Bắc quay đầu nhìn, thấy một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng ở cửa, mặt mày cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo như đứa bé trong tranh ngày tết.
“Thằng bé này ở đâu ra vậy? Xinh đẹp quá!"
Quan trọng nhất là thằng bé đang cầm một chiếc phi tiêu. Phi tiêu vừa rồi là do nó ném.
Một thằng bé nhỏ xíu vậy mà lại có thể ném trúng vòng 8 điểm. Đúng là nghịch thiên.
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt hơi khác thường. Cậu bé này có đôi mắt phượng giống hệt anh.
“Cháu là ai?"
Đây chính là biệt thự Nam Sơn, sao lại có một thằng nhóc chuồn vào đây?
Thằng bé không hề sợ hãi Lục Đồng Quân, tiến lên mấy bước, ngẩng cổ đối diện với Lục Đồng Quân: “Cháu tên là Hạ Lăng. Lão Tiết nói chú rất lợi hại. Sau này cháu sẽ vượt qua chú, lợi hại hơn cả chú."
“Ái chà, nhóc con to mồm quá nhỉ. Cai sữa chưa đấy?" Vạn Hoài Bắc nở nụ cười trêu ghẹo Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhìn sang Vạn Hoài Bắc. Vạn Hoài Bắc cứng đờ, ánh mắt này có bóng dáng của lão đại, còn nhỏ mà ánh mắt đã sắc bén như thế.
“Tên cháu không phải là nhóc con. Cháu tên là Hạ Lăng." Hạ Lăng nghiêm túc nói, gương mặt như đang viết ba chữ “Cháu đang giận", trông vừa mềm mại vừa hung dữ.
Khóe môi Lục Đồng Quân cong lên: “Cháu là do lão Tiết dẫn tới hả?"
“Hạ Lăng! Cháu lại chạy lung tung rồi! Sao cháu lại chạy vào phòng tập thể hình? Coi chừng ông đánh ʍôиɠ cháu đấy." Một ông lão tóc bạc phơ hấp tấp chạy vào, túm Hạ Lăng lên giả vờ giả vịt đánh hai phát vào ʍôиɠ, sau đó cười ha ha nói với Lục Đồng Quân: “Thằng bé này trời sinh phản cốt, khó quản giáo lắm."
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng ông ta tràn đầy cưng chiều yêu thương, vừa rồi đánh ʍôиɠ chắc cũng chỉ là phủi bụi mà thôi.
Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng, cho dù mới bị đánh, Hạ Lăng cũng không hề muốn khóc, bất kể là hành vi hay giọng điệu cũng không giống trẻ con, mà giống ông cụ non. Ánh mắt Lục Đồng Quân hiện lên hứng thú: “Lão Tiết, thằng bé này ở đâu ra vậy?"
“Nhặt." Lão Tiết nói: “Hôm nay nó cứ đòi đi theo tôi ra ngoài. Con nít ấy mà, tò mò nhiều thứ lắm, chắc nó muốn đi ra ngoài chơi."
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm: “Lão Tiết, ông đang lừa bán nhi đồng đấy."
Lão Tiết cười he he: “Thằng bé này đáng thương, thiên phú lại rất cao, là hạt giống tốt, tôi cũng mang theo nó bên mình."
“Bồi dưỡng tỉ mỉ." Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng, khóe môi cong lên: “Chú chờ cháu vượt qua chú."
Đối diện với đôi mắt của Lục Đồng Quân, gương mặt non nớt của Hạ Lăng rất nghiêm túc: “Cháu nhất định sẽ làm được."
Tác giả :
Thi Thi