Lão Đại Hắc Bang Sủng Nữ Cường
Chương 36
Khi Âu Dương San tắm xong thì bữa trưa đã được đưa lên , vì đã nhịn đói rất lâu nên cả bàn ăn đã bị quét sạch sẽ , uống một hớp nước Âu Dương San không khỏi thỏa mãn nằm ườn ra ghế , cả người không buồn nhúc nhích. Bỗng cảm giác lành lạnh ở cổ và hơi thở nóng ấm ở sau gáy kiến cho Âu Dương San không khỏi giật mình . Đưa tay lên cổ ,cô không khỏi ngờ ngàng vì đó là một chiếc vòng , thiết kế tuy đơn giản nhưng rất sang trọng với một viên ngọc màu lam như viên bi.
-Lúc nào cũng phải đeo nó bên người ._Tiếng nói lành lạnh phả vào tai cô.
Âu Dương San chỉ biết gật đầu ,còn mặt thì đỏ như tôm luộc. Cô bây giờ còn biết xấu hổ. Lưu Ngôn thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì rất hài lòng .
Thật ra bên trong có gắn định vị, từ lần cô mất tích anh đã cho người thiết kế , không nghĩ đến cô đeo vào sẽ hợp đến vậy.
-Đến lúc trở về rồi.
Trên tầng thượng của khách sạn , một chiếc phi cơ đã đậu sẵn , và lên đường trở về Trung Quốc . Tất nhiên tài xế sẽ là Á Đông nhà chúng ta rồi .
Từ lúc Âu Dương San trở về không khí Lưu gia và Lưu thị khác hẳn , sự u ám như được tẩy chay. Ai ai trong Lưu gia gặp Âu Dương San cũng nở nụ cười làm cho cô hơi khó hiểu , nhưng bản tính lười quan tâm nên không buồn để ý.
Sẽ chẳng có gì ngoài việc lúc nào Âu Dương San cũng như hình với bóng với Lão đại, từ Lưu gia cho đến Lưu thị, may mắn là Lưu Ngôn rất ít khi đến Lưu thị nếu không Âu Dương San sẽ phải cố gắng những ánh mắt tò mò của mọi người hướng vào mình . Đến bữa ăn ,cô cũng đều phải ngồi lên đùi Lưu Ngôn , Lão đại còn mặt dày đến nỗi thể hiện tình cảm ngay trước mặt Tứ đại hộ pháp làm họ không cả dám ăn vì lo sợ .
Buổi tối hôm nay ,Âu Dương San đang nằm trên giường , căn phòng vắng lặng yên ắng ,chỉ nghe tiếng từ điện thoại phát ra ,một mình Âu Dương San nằm trên giường bởi vì hôm nay Lão đại ra ngoài gặp trưởng bối - An Mục Long. Ông năm nay 75 tuổi, là bang chủ Hắc Long . Khi còn trẻ , ông chính là con hổ dũng mãnh khiến cả hắc đạo lo sợ . Tuy bây giờ không còn khỏe mạnh như trước nhưng mọi người vẫn không dám động đến bang Hắc Long bởi vì ông ta quá xảo quyệt và mưu mô.
"Ting" , màn hình đang phát một đoạn video bỗng được thay thế bởi một file dữ liệu . Những dòng chữ tựa đề như có lực hút khiến Âu Dương San phải chú ý . Đọc kĩ từng chữ một , Âu Dương San như người mất hồn , đôi tay run run đánh rơi luôn cả điện thoại, đôi mắt sáng rực rỡ bỗng chốc tối lại , đỏ sẫm hằn lên cả những tia máu , cô không kiểm soát được bản thân.
Thay đồ vội vàng , trên người cô không có gì khác ngoài một khẩu súng bạc , nhưng đây là loại súng mới nhất và hiện đại nhất mà Âu Dương San vừa sáng chế .
Từ gara , một chiếc motor phóng ra với tốc độ kinh hoàng . Tất cả những người trong Lưu gia nhìn thây Âu Dương San mất kiểm soát như vậy đều ngăn cản nhưng không thể làm gì vì vậy Âu Dương San dễ dàng ra khỏi Lưu gia . Họ đều không dám động đến một sợi tóc của cô, nói gì đến làm cô bị thương.
Trời mưa xối xả , chiếc motor lao vút trên đường . Mặc kệ những giọt nước tạt vào cơ thể đau rát , Âu Dương San vẫn không bận tâm . Sự thật về vụ tai nạn của cha mẹ cô khiến cho cô trở nên điên loạn , hóa ra cái chết của cha mẹ cô được sắp đặt sẵn mà người sắp đặt ra nó lại có lai lịch lớn như vậy , che dấu sự thật bao nhiêu năm như vậy.
Tiếng sấm vang trời , chớp , sét hay mưa to cũng không làm ảnh hưởng gì đến tốc độ của Âu Dương San. Bùn đất bắn tung tóe , thân ảnh Âu Dương San hiễn rõ dần trong màn mưa . Đứng đối diện với cô là hai chục người đàn ông to lớn và điều làm cô chú ý là trên tay họ có hình săm con rồng đen .
An Mục Long , cái tên suốt hai mươi năm qua cô ghi nhớ , người cô coi như tầm gương , cô đã từng ngưỡng mộ ông ta , kính trọng ông ta như ông của mình , vậy mà ông ta lại là chủ mưu cho cái chết của cha mẹ cô. Cô còn nhớ rất rõ những câu chuyện vào sinh ra tử của hai anh em kết nghĩa , nhớ rõ ngày an táng cha mẹ cô , nhớ rõ vẻ mặt đau thương của ông ta , nhớ rõ đôi mắt già nua hằn lên những vết đỏ mà cô chưa từng thấy ở một người đàn ông máu lạnh.
Trong đêm tối , đôi môi cô khẽ nhếch lên nhẹ nhàng nhưng thật thê lương , nụ cười hằn sâu vào màn mưa chợt biến mất , ánh mắt đau buồn chợt sắc lạnh liếc nhìn lũ người phía trước .
Tiếng súng vang lên trong màn mưa , từng thân hình to lớn đổ xuống , máu hòa vào nước mưa loang lổ một vùng đất . Thân hình nhỏ bé đứng cô độc , khẩu súng từ từ buông thõng , người cô không biết bao vết thương nhưng lại không hề phản ứng .
"Pằng " , trong những âm thanh hỗ độn , tiếng súng vang lên thật nhỏ bé , tiếng mưa như át đi tiếng súng . Cơ thể Âu Dương San chìm vào làn nước giá lạnh , lạnh buốt hệt như tâm của cô lúc này . Bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền như sợ bị những cơn sóng dữ dội cuốn đi mất . Thân ảnh dần dần biến mất sau những cơn sóng kia .
Giọt nước cuối cùng hòa vào làn nước, gột rửa vết máu trên những đốm xanh lam chìm sâu trong làn nước .