Lão Công Thật Thông Minh
Chương 9
Thấy lông mày và lông mi của cô khe khẽ động, Niếp Huân lập tức đem thân thể hướng về phía cô, biết cô muốn tỉnh dậy.
Hà Xảo Tình chậm rãi mở to mắt, liếc mắt thấy anh vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường.
“Em cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" anh ôn nhu hỏi, thân thủ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, trán của cô, một tay thì cầm chặt tay cô.
“Em làm sao vậy?" cô suy yếu hỏi anh, trí nhớ không thể lập tức nhớ ra nổi.
“Em vừa mới ngất xỉu."
“Ngất xỉu?" cô nghĩ tới, anh nói chỉ cần cô sinh hạ xong đứa nhỏ là có thể rời khỏi đây, hơn nữa anh cũng sẽ không ngăn cản. bởi vì anh chỉ cần đứa nhỏ, căn bản không cần cô…
“Hắc, làm sao vậy? em cảm thấy chỗ nào không thỏa mái, nói cho anh biết. anh đi gọi bác sĩ, em đừng khóc nha." Anh bối rối không thôi, nhanh chóng đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ đến, lại bị cô giữ chặt cổ tay.
“Không cần!" cô lắc đầu nói.
“Nhưng mà…."
“Em rất thoải mái, không cần gọi bác sĩ." Cô dùng tay kia lau đi nước mắt trên mặt.
Nhìn vẻ mặt thương tâm của cô, Niếp Huân đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. anh lại một lần nữa ngồi trở lại bên giường, dịu dàng lấy tay lau sạch nước mắt đang chảy xuống dưới của cô, thay cô lau đi nước mắt đang không ngừng từ trong hốc mắt cô rơi xuống.
“Anh yêu em." Anh dịu dàng đối với cô nói.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, trong mắt tràn ngập hoài nghi, không xác định cùng thương tâm.
“Anh yêu em." Anh dịu dàng ngóng nhìn cô nói lại lần nữa.
“Anh nói anh cần đứa nhỏ không cần em." Cô hấp lại cái mũi thương tâm lên án, một khắc nước mắt lại nhanh chóng tràn đầy vành mắt từ từ chảy xuống dưới.
“Lời nói đó chỉ vì muốn bắt em thừa nhận, căn bản em không muốn nói lời chia tay với anh, so với đứa nhỏ, anh càng để ý đến em hơn."
“Anh lừa em."
Niếp Huân một bên nhẹ nhàng thay cô lau đi giọt lệ, một bên đối cô lắc đầu.
“Còn nhớ rõ, lúc trước chúng ta ký hợp đồng trước hôn nhân không?" anh hỏi:
“Bên trong giấy trắng mực đen viết rõ, nếu hai chúng ta không có kết quả lại vừa vặn có một đứa nhỏ, nam thì sẽ để em chăm sóc, nữ thì để anh chăm sóc, có nhớ không? Lúc này đây, dưới loại tình huống này, giới tính của đứa nhỏ con chưa biết được, vì sao anh lại làm việc thừa thãi này chứ?"
Hà Xảo Tình đột nhiên giật mình, cô hoàn toàn quên mất lúc trước hai người bọn họ đã ký một bản hợp đồng hôn nhân.
Con trai thì về anh, con gái thì về cô, giấy trắng mực đen…..
Cô như thế nào lại quên chuyện quan trọng này? Cho nên, thật sự anh không chỉ có chỉ cần đứa nhỏ mà không cần cô? Tất cả những lời nói làm cho cô tan nát cõi lòng tuyệt vọng, đều là dùng để bức bách cô thừa nhận bản thân còn yêu anh rất nhiều?
“Em nghĩ anh không cần em." Cô anh anh khóc.
“Là em không cần anh? Lập tức muốn đi không từ mà biệt mà gả đi cho người khác, lập tức chạy tới theo anh nói muốn cùng anh chia tay, em thật sự làm anh thương tâm, em biết không?" Niếp Huân một bên nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt, một bên nhịn không được thanh âm thầm oán.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…." cô nghẹn ngào, không ngừng hướng anh giải thích.
“Hư. So với ba chữ này, anh càng muốn nghe ba chữ khác." Anh nâng mặt cô lên, thâm tình ngóng nhìn cô.
“Em yêu anh." Cô nói.
Bỗng nhiên anh khuynh thân hôn cô một chút, sau đó ngẩng đầu lên ánh mắt nhu hòa nhìn cô,
“Ba chữ này cũng là anh nghĩ đúng nhất, nhưng mà hiện tại anh muốn nghe không phải ba chữ này."
Hai mắt cô đẫm lệ sương mù nhìn anh, không xác định được ngoại trừ câu em yêu anh, anh còn muốn nghe ba chữ như thế nào?
Anh chân thành thâm tình thanh âm dịu dàng hỏi cô: “em có nguyện ý gả cho anh không? Hà Xảo Tình tiểu thư."
Cổ họng cô chợt tắc nghẹn, tâm căng thẳng, đột nhiên nói không ra lời. nguyên lai đây là ba chữ mà anh muốn nghe—em nguyện ý. Anh thật sự một chút cũng không trách cô, không hận cô sao? Cô cảm thấy thật là hạnh phúc, thật sự thật sự hạnh phúc, nhưng mà cô thật sự có thể gả cho anh sao?
“Em suy nghĩ lâu như vậy thực làm anh thương tâm." Anh nói.
“Niếp Huân, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng mà anh không hiểu hoàn cảnh gia đình em— “ cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa nhìn anh khẽ mở miệng nói, lại bị anh ôn nhu đánh gãy.
“Anh biết, em lo lắng sầu lo chuyện gì tất cả anh đều biết, bao gồm chuyện em trai em đánh bạc, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện, hiện tại còn bị giam ở sở cảnh sát, anh đều biết hết."
Hà xảo Tình thoáng chốc kinh ngạc mở lớn hai mắt, ngay cả khóc cũng đã quên mất.
“Anh…."
“Anh làm sao có thể biết?" anh thay cô nói xong.
Cô gật đầu.
Niếp Huân cắn nhẹ môi cánh hoa, ánh mắt không tự chủ được mà tự giác trở nên lợi hại:
“Em sẽ không cho rằng anh sẽ trơ mắt nhìn người con gái mà mình yêu thương phải phiền não, thống khổ, cũng không nghĩ biện pháo giúp cô ấy giải quyết vấn đề sao? Hơn nữa vấn đề kia cũng quan hệ đến cả hạnh phúc cả đời của anh."
Hà Xảo Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh đai ngộ:
“Đối phương sở dĩ đồng ý hủy bỏ hôn lễ, bởi vì anh can hệ?"
“Trả lời đúng." Anh tính hướng đôi môi cô hôn một chút.
“Anh làm cái gì vậy?"
“Không có gì, chỉ là để em trai em ký giấy vay nợ lão họ Mãi mà thôi."
Hà Xảo Tình ngốc lăng nhìn anh, cả người đột nhiên lâm vào một loại khiếp sợ khó có thể tin cùng sợ hãi.
“Rốt cuộc anh có biết mình đang làm cái gì không vậy? Anh có biết bọn đấy đều là hắc đạo kiêm lưu manh móc túi không, thế nhưng anh lại chạy đi tìm bọn họ can thiệp. con người ngu ngốc này, anh có biết như vậy rất nguy hiểm không, có biết vì tiền chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm ra không, có biết bọn chúng mà nổi lòng tham hay ý nghĩ ác độc, anh có thể không toàn thây mà trở về không, rốt cuộc anh có biết không hả, con người ngu ngốc này!"
Cô kích động lấy tay đánh hắn, căn bản cũng không dám nghĩ hậu quả đáng sợ này.
“Dừng lại, không cần kích động như vậy. Anh cũng không có nói chuyện này là tự anh đi làm nha, mà là có bằng hữu giúp anh." Niếp Huân chế trụ tay cô trấn an giải thích.
“Bằng hữu?" Hà Xảo Tình ngơ ngác dừng lại nhìn anh.
“Đúng."
“Anh lừa em?"
“Không phải em nói anh rất thông minh, nếu anh là người thông minh, tại sao lại còn làm chuyện dại dột gây nguy hiểm cho chính mình chứ?" anh thật sự muốn làm sáng tỏ cho cô biết.
Cô vẫn như cũ không thể tin được lời anh nói.
Niếp Huân than nhẹ một tiếng, quyết định đem toàn bộ mọi chuyện báo cáo thành khẩn cho cô biết.
“Khách hàng của anh đều là những người có tiền, ở các ngành các nghề khác nhau, nhân vật chính thương nổi tiếng, hắc bạch lưỡng đạo đều có, hơn nữa trong đó toàn là những người xuất sắc. Bọn họ tin tưởng anh, cho nên mới đồng ý đem tiền cho anh quản lý, nếu anh có chuyện muốn nhờ bọn họ hỗ trợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh. Chuyện giấy vay nợ anh chính là nhờ vị lão đại của hắc đạo hỗ trợ xử lý." Một chút sau, anh lấy vẻ mặt bằng bất cứ giá nào nói:
“Trừ lần đó ra, anh cũng phải thú nhận với em một chuyện, chuyện em của em bị bắt vào đồn cảnh sát, cũng là do anh một tay chủ đạo."
“Hà Xảo Tình hai mắt viên sanh, khiếp sợ nhìn anh,“anh?"
“Đúng."
“Nhưng mà này...... Làm sao có thể đâu?" cô không thể tin.
Xem cô ngoài trừ bỏ kinh ngạc cũng không thể tin, cũng không có biểu tình tức giận gì, Niếp Huân thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Anh không phải vừa nói đó sao? Các ngành các nghề, nhân vật chính thương nổi tiếng, hắc bạch lưỡng đạo chỉ cần là khách của anh đều có thể trở thành bằng hữu. chỉ cần anh mở miệng, bọn họ đều nguyện ý giúp anh."
“Nhưng mà…." Vẻ mặt cô vẫn đang mờ mịt nhìn anh, không thể nghĩ thông suốt vấn đề này được.
“Nói đơn giản, anh theo hắc đạo mới biết được nơi nào em trai em có thói quen hút thuốc phiện, ngẫu nhiên còn có thể bị đám người trong bang phái rủ rê lôi léo đi buôn lậu thuốc phiện, cho nên anh mới gọi cảnh sát đến nhà em đi truy bắt em trai em."
“Vì sao anh muốn làm vậy?" sau một lúc lâu trầm mặc cô mới hỏi nói.
“Em cùng các bậc trưởng bối trong nhà không nỡ quản thúc hắn, thà làm cho hắn tiếp tục làm bậy còn hơn, thay gia đình em cũng như xã hội dạy dỗ lại hắn, anh nghĩ giao cho pháp luật đi quản hắn là một sự lựa chọn tốt lắm. em không biêt sao?" anh ôn nhu giải thích nghi hoặc của cô.
Hà Xảo Tình kinh ngạc nhìn anh, cảm giác trong lòng ấm áp vừa chua xót. Người đàn ông này vì sao có thể thông minh như vậy, dễ dàng giải quyết vấn đề mà đã làm cùng cực cả đời này? Vì sao lại có thể vì cô mà làm việc nghĩa không chùn bước như vậy?
Người đàn ông này….
Cô rất yêu anh, thật sự rất yêu thương anh.
“Niếp Huân." Yết hầu cô nghẹ ngào khe khẽ gọi tên anh.
“Uh?" anh dịu dàng nhìn cô.
Đáy mắt cô tràn ngập lệ quang hạnh phúc cùng tình yêu, cô nhìn anh không chuyển mắt, nói ra ba chữ mà anh muốn nghe nhất.
“Em đồng ý."
Hai mắt anh nháy mắt lòe lòe sáng lên, khó nén kích động nâng hai má cô lên, lập tức cúi đầu cho cô một nụ hôn ôn nhu thân tình triền miên, hôn cô thiếu chút nữa không thở nổi.
“Như thế này chờ em truyền xong chai nước biển này, chúng ta liền kết hôn." Anh rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng chạm vào trán cô, nhu tình ngóng nhìn hai mắt của cô vừa nói:
“Chúng ta tìm Á Phu cùng Joe đảm đương tới làm chứng cho hôn nhân của chúng ta, dù sao nếu không bởi vì quan hệ của hai người đó, hai chúng ta cũng không có khả năng gặp mặt được đối phương. Em nói có phải không?"
Cô rưng rưng mỉm cười, đáp lại:
“Vâng."
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, nằm ở trên giường ngủ hơn mười mấy giờ, Hà Xảo Tình dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
Vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, cô cũng không nhúc nhích, ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, mới theo thói quen quay đầu nhìn về vị trí phía bên cạnh. Lão công của cô còn đang ngủ.
Nhìn khuôn mặt lão công ngủ say, khóe miệng của cô không tự chủ được giơ lên một chút hạnh phúc mỉm cười. cô thật sự, thật sự rất may mắn mới có thể quen anh, yêu thương anh, gả cho anh, nhưng mà quan trọng là vẫn được anh yêu thương. Cô nghĩ, do kiếp trước nhất định làm không ít chuyện tốt, đến kiếp này mới có thể có phúc báo như vậy. bỗng nhiên bụng cô truyền đến một trận co rút lại, đói bụng a, làm cho biểu tình mỉm cười hạnh phúc trên mặt cô nhất thời chuyển sang bất đắc dĩ.
Cô cảm thấy trong một tháng qua rất nhanh biến thành heo mẹ, như thế nào lại muốn ăn nữa nha? Mỗi ngày ăn sáu bát cơm còn chưa tính, miệng của cô căn bản không có biện pháp nào để dừng lại, trừ bỏ lúc đi ngủ, chỉ cần thời gian cô vừa mở mắt việc đầu tiên làm chính là ăn.
Như vậy còn chưa tính, cố tình bên cạnh còn có một kẻ nối giáo cho giặc, trong khi cô đang liều mạng kiềm chế chứng thèm ăn quá giới hạn của mình, thì ngược lại anh không ngừng cầm đồ ăn uy hiếp cô, đùa cô, còn trực tiếp la hét nói cái gì tốt cho phụ nữ có thai mà cô thì lại thật sự rất gầy, nói nhất định phải ăn nhiều một chút, hại khẩu vị ăn uống của cô bị anh càng dưỡng càng lớn, trong một tháng ngắn ngủi liền béo lên mấy kg.
Còn cứ như vậy, chỉ sợ cô béo thật sự giống heo mẹ đi.
Nhưng mà là, có thể làm sao bây giờ đây? Đã đói bụng thì không thể không ăn đi? Hơn nữa thân thể hiện tại của cô cũng không phải là một người, còn có tiểu bảo bối trong bụng cô. Vì tiểu bảo bối, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lại nhìn thoáng qua lão công vẫn đang ngủ say, cô thật cẩn thận lấy tay anh đang để bên hông mình, lặng lẽ bò xuống giường.
Một tháng qua ày, Niếp Huân một bên làm việc, một bên kiên trì chăm sóc cô cẩn thận, quả thực chính là việc hỏng rồi. lão công cô thật đáng thương!
Lặng lẽ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, cô đi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Điểm này cũng không có gì khó, bỏi vì từ khi xác định cô mang thai và rồi về sau kết hôn, tựa như sợ gặp phải đại nạn đói thế kỷ, trong nhà Niếp Huân nhồi đủ loại đồ ăn, mặc kệ là nguyên liệu nấu bữa ăn chính hay là đồ ăn vặt, hoa quả, quả thực cái gì cần cũng đều có cơ hồ cái tủ lạnh nhà cô sắp biến thành một gian của hàng tạp hóa.
Nói tóm lại một câu, thật sự anh muốn nuôi dưỡng cô trở thành một heo mẹ là được rồi.
Mang theo điểm bất đắc dĩ, lại mỉm cười hạnh phúc trăm phần trăm, cô đứng ở trước quầy bar tự mình làm một cái bánh kẹp ruốc cùng một cái bánh kẹp bơ đậu phộng ăn.
Ăn bánh kẹp bơ đậu phộng trước, sau đó mới là bánh kẹp ruốc, cô mỉm cười ngọt ngào một ngụm cắn nốt miếng sandwich kẹp ruốc cuối cùng, đột nhiên cả người cứng đờ. Một trận cảm giác buồn nôn bỗng nhiên làm cô dừng lại tất cả mọi động tác, cô nhanh chóng che miệng lại, bỏ sót lại một ngụm sandwich còn sót lại, ba bước cùng hai bước hướng toilet.
“Ọe,ọe."
Một trận nôn mửa, làm cho phân nửa hai cái bánh sandwich cô vừa ăn dâng tặng cho bồn cầu hết, cũng làm cho lão công còn đang nằm ngủ trong phòng của cô đánh thức dậy.
“Lão bà, làm sao vậy? em cảm thấy không được khỏe à?" Niếp Huân như trận gió vọt tiến vào, nhìn thấy tình trạng cô, sắc mặt không khỏi biến trắng.
Hà Xảo Tình không còn khí lực nói chuyện, chỉ có thể vô lực đối anh lắc đầu.
Nói thực ra thì, cảm giác sau khi phun hết mọi thứ ra thoái mái hơn là lúc trước khi phun, trận nôn mửa này rốt cuộc là sao vậy? vừa rồi lúc này cô còn ăn hai cái bánh sandwich vẫn còn rất tốt nha, vì sao đang ăn đột nhiên lại ói ra hết, cái này không phải chính là nôn nghén hay sao?
Vấn đề là cô đã mang thai hơn ba tháng, nôn nghén làm sao bây giờ mới bắt đầu, có thể rất khoa trương hay không nha?
“Lão bà, em cảm thấy thế nào, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nha?" vẻ mặt Niếp Huân tới nhợt ngồi xổm bên người cô hỏi.
“Em không sao." Cô miễn cưỡng mỉm cười một chút với anh.
“Em đã nôn thành như vậy, làm sao có thể không có việc gì?!"
“Đấy là nôn nghén."
“Nôn nghén." Vẻ mặt anh thoạt nhìn có điểm ngốc.
“Đúng.’’
“Nhưng mà…em sẽ không nôn nghén nha."
“Hiện tại thì là có."
Vẻ mặt Niếp Huân vẫn là bị người ngoài nện cho vào đầu mà trở nên ngốc nghếch làm cho cô nhịn không được cười khẽ lên.
“Đỡ em dậy một chút." Cô nói.
Anh lập tức hoàn hồn, thật cẩn thận đỡ cô từ trên sàn đứng lên.
“Em muốn súc miệng."
Anh lập tức rót một cốc nước mang cho cô, trước khi đưa cho cô vẫn còn chần chừ do dự một chút, giống như lo lắng sức nặng của một cốc nước sẽ áp đảo cô vậy. người đàn ông này thật sự là….
Cô trực tiếp đem cốc nước từ trên tay anh nhận lấy, nhanh chóng súc miệng, sau đó đem cốc nước bỏ xuống.
“Em muốn nằm một chút."
Anh lập tức gật đầu, vốn muốn đỡ cô cô trở về phòng, nhưng suy nghĩ một chút lại đột nhiên khom lưng ôm cả người cô vào lòng rảo bước nhanh về phòng, đưa đến trên giường.
“Đi lên theo giúp em ngủ." Hà Xảo Tình thanh âm mềm mại yêu cầu. đôi mắt anh đã sắp giống đôi mắt gấu mèo đến nơi rồi, phải ngủ một giấc thật ngon mới được
“Em xác định đây là nôn nghén sao? Anh cảm thấy vẫn là nhanh đi bệnh viện để bác sĩ xem một chút mới được." hai hàng lông mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt sầu lo đề nghị.
“Em nghĩ ngủ một chút trước, nếu ngủ dậy còn cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ đi có được không?" cô ôn nhu nói, sau đó hướng anh vươn tay.
“Anh không muốn giúp em ngủ ngon sao?"
Niếp Huân do dự một chút, rốt cuộc thật cẩn thận nằm lên giường, thật cẩn thận đến bên người cô, lại thật cẩn thận đem cô ôm vào lòng.
Cô mỉm cười, đem chính mình tiến sát vào trong lòng anh, nhắm mắt cảm thụ cảm giác hạnh phúc đang vây quanh, sau đó bất tri bất giác nhắm mắt ngủ say.
Ngủ liền một giấc dậy, không ngờ đã là hai giờ chiều, Hà Xảo Tình bị dọa đến choáng váng, nhưng mà điều làm cho cô hoảng sợ chính là lão công bên cạnh cần ngủ bù cho ban tối lại không thấy đâu. Anh lại chạy đến đâu rồi?
“Lão công?" cô không chút nghĩ ngợi lập tức cất giọng kêu lên.
Nghe thấy thanh âm của cô, Niếp Huân rất nhanh xuất hiện trước cửa phòng.
“Em dậy rồi? anh đang nấu chút cháo, có thể ăn được rồi." anh nhanh chóng hướng cô đi đến ngồi xuống bên giường. “hiện tại em cảm thấy như thế nào?"
“Tốt lắm. anh dậy lúc nào vậy?" cô hỏi. tuy rằng quầng thâm trên đôi mắt không nghiêm trọng giống như buổi sáng, nhưng mà nhìn vẫn rất rõ ràng.
“Một giờ."
“Sao anh không ngủ nhiều hơn một chút?" cô nhíu mày hỏi.
“Ngủ một mạch qua chiều một chút như vậy đã là ngủ thật lâu rồi, đâu chỉ một chút…."
“Tối hôm qua không biết ngủ sớm hơn anh mấy tiếng đồng hồ, tuy ngủ sớm hơn anh nhưng lại ngủ dậy chậm trễ hơn." Cô chu miệng nói, càng lúc càng thấy mình giống như con heo.
“Em là phụ nữ có thai mà." Anh cười hôn môi cô một chút.
“Nếu đã dậy rồi thì đứng lên ăn một chút gì, ăn xong muốn ngủ tiếp thì ngủ, hiện tại trong bụng em hẳn là rất đói rồi."
Lại muốn ép cô ăn cái gì nữa! cô nhịn không được hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái.
“Anh muốn biến em thành heo nha, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn?"
“Trên đời này không có heo nào lại xinh đẹp như vậy nha." Anh giơ khóe miệng lên, nhịn không được lại hôn môi cô một chút.
“Buổi sáng em nói đó là nôn nghén, cho nên anh tránh đồ ăn đầy dầu mỡ, nấu một chút cháo. Em ăn một chút thử xem, nếu không hợp khẩu vị anh lại làm món khác cho em ăn." Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ, anh đối với cô nói.
“Cháo đã xong rồi đây." Cô mỉm cười nói, cảm thấy chính mình cứ như vậy nhất định sẽ bị anh làm hư mất.
Ngẫu nhiên ăn cháo, Hà Xảo Tình phát hiện cháo trắng nấu bằng bột mỳ, ăn kèm với dưa chua, đồ chua ăn thật đúng là ngon, cô lập tức ăn xong một chén thêm bát thứ hai nữa.
Thấy khẩu vị của cô tốt lên, một chút dấu hiệu không thoái mái cũng không thấy, Niếp Huân khong tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà anh vừa mới chút bỏ được gánh nặng trên vai xuống, đã thấy cô nhanh chóng buông bát đũa xuống, lấy tay che miệng, cấp tốc đứng dậy hướng toilet chạy thật nhanh vào.
“Nôn, nôn."
Anh còn đang chôn chân tại chỗ ngẩn người, từ trong toilet truyền ra thanh âm nôn mửa thống khổ của cô. Anh vội vàng nhảy người lên, nhắm ngay chỗ cô ngồi xổm.
“Lão bà…."
“Em không sao." Anh mới mở miệng, cô lập tức lên tiếng nói, sau đó ôm bồn cầu lại nôn thêm một trận nữa:
“Nôn."
Niếp Huân mặt không còn chút máu quỳ gối bên người cô, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Đây thật sự là nôn nghén sao? Vì sao hôm qua vẫn cỏn rất tốt, hôm nay lại đột nhiên biến thành như vậy? buổi sáng anh cần phải ép buộc cô đến bác sĩ, không nên chiều theo ý cô. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Anh hẳn muốn làm gì đó để làm cô cảm thấy thoải mái nhất, không nôn nghén như vậy nữa? rốt cuộc anh nên làm như thế nào?
“Em không sao." Ngẩng đầu, Hà Xảo Tình vẻ mặt tái nhợt lo lắng của lão công bên cạnh cô, trấn an anh nói.
“Em phải đi bác sĩ" anh nói.
“Em không sao, nôn ra là tốt hơn rồi." cô lắc đầu nói.
“Em phải đi gặp bác sĩ." Anh lại nhấn mạnh lần nữa, sắc mặt tuy rằng vẫn rất tái nhợt, nhưng giọng điệu cùng ánh mắt lại thực kiên định.
Xem ra chỉ có bác sĩ mới có thể làm cho anh tin tưởng đây là nôn nghén, là hiện tượng bình thường.
Cô gật đầu, hơi chải đầu rửa mặt một chút, thay áo ngủ xong, theo anh!
Cách nói này có điểm buồn cười, nhưng mà thật là “theo anh" đi tranh phụ sản đấu.
Quả nhiên, bác sĩ nghe lo lắng của anh về bệnh trạng của cô xong, cấp cho vợ chồng bọn họ một đạo ánh mắt biểu tình các người thực khoa trương.
“Tùy từng cơ thể phụ nữ thể chất bất đồng, tình trạng phụ nữ nôn nghén cũng sẽ bất đồng. có phụ nữ mang thai tình trạng nôn nghén sẽ phát sinh trước mấy tháng. Có những phụ nữ mang thai nôn nghén đến lúc sinh, cũng có phụ nữ mang thai hoàn toàn không nôn nghén. Đại khái chỉ cần phụ nữ tình trạng nôn nghén không quá nghiêm trọng, thức ăn vẫn đi vào được cơ thể người mẹ thì dưỡng chất vẫn có thể nuôi dưỡng em bé, vậy thì không phải vấn đề lớn!" bác sĩ kiên nhẫn hướng bọn họ giải thích. “còn có vấn đề gì nữa sao?"
Hà Xảo Tình vội vàng lắc đầu, Niếp Huân vội vàng mở miệng nói
“Có phương pháp nào có thể hạn chế việc nôn nghén không?"
“Nếu tình trạng nôn nghén rất nghiêm trọng như anh nói, có thể dùng châm cứu để hạn chế, nhưng mà bất cứ vật nào tiến vào cơ thể người mẹ, đối với thai nhi đều có ảnh hưởng không tốt, trừ phi tất yếu, làm mẹ vẫn là nên cố gắng chịu đựng là tốt nhất."
“Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ cố gắng chịu đựng." Hà Xảo Tình vội vàng mở miệng nói, đứng dậy lôi kéo lão công một bộ chuẩn bị cáo từ, nhưng mà –
“Chờ một chút, anh còn có vấn đề muốn hỏi bác sĩ." Lão công cô lôi kéo tay cô không chịu đi.
“Bác sĩ, có cái gì mà phụ nữ mang thai ăn vào sẽ không nôn ra không?’
Cô nhịn không được ánh mắt trở nên ngại ngùng, lại vừa vặn bị bác sĩ thấy. vị bác sĩ đối với cô cười cười, lộ ra biểu tình lão công cô rất yêu thương cô nha. Là nha, rất yêu thương. Cô thiếu chút nữa không nói thành lời
“Đó là một vấn đề không có đáp án, giống như xem cá nhân từng phụ nữ thể chất không giống nhau mà định vậy—“ bác sĩ mỉm cười nói:
“Niếp tiên sinh, anh không cần quá mức lo lắng, chỉ cần vợ chồng anh đến khám thai định kỳ, sẽ không có vấn đề gì đâu."
“Tốt lắm, lão công, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ bác sĩ khám, chúng ta không nên chiếm dụng nhiều thời gian của bác sĩ." Cô nói xong lập tức ôm lấy cánh tay của lão công, một bên kéo anh ra khỏi cửa, một bên không quên quay đầu đối bác sĩ nói lời cảm ơn:
“Bác sĩ, cám ơn ông, lần sau đi khám thai gặp lại…."
“Gặp lại…"
Bác sĩ cười nói, một bên y tá lại cười đến toe toét.
A nha, thật sự mất mặt—
“ Anh còn có vấn đề chưa hỏi xong." Lão công cô thế nhưng còn dám kháng nghị.
“Cho dù cho anh thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng hỏi không xong." Hà Xảo Tình nhịn không được xem thường nói, dám kéo anh đi ra khỏi phòng.
Không dám cho lão bà đang mang thai phải cố gắng dùng sức, Niếp Huân đành phải nhận mệnh đi theo cô. Nhưng mà anh nghĩ, anh nhất định sẽ tìm cơ hội đến nơi này đem những nghi vấn hỏi lại một lần nữa cho rõ ràng. Bác sĩ, ông hãy chờ đấy, tôi sẽ còn lại đến.
Hà Xảo Tình chậm rãi mở to mắt, liếc mắt thấy anh vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường.
“Em cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" anh ôn nhu hỏi, thân thủ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, trán của cô, một tay thì cầm chặt tay cô.
“Em làm sao vậy?" cô suy yếu hỏi anh, trí nhớ không thể lập tức nhớ ra nổi.
“Em vừa mới ngất xỉu."
“Ngất xỉu?" cô nghĩ tới, anh nói chỉ cần cô sinh hạ xong đứa nhỏ là có thể rời khỏi đây, hơn nữa anh cũng sẽ không ngăn cản. bởi vì anh chỉ cần đứa nhỏ, căn bản không cần cô…
“Hắc, làm sao vậy? em cảm thấy chỗ nào không thỏa mái, nói cho anh biết. anh đi gọi bác sĩ, em đừng khóc nha." Anh bối rối không thôi, nhanh chóng đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ đến, lại bị cô giữ chặt cổ tay.
“Không cần!" cô lắc đầu nói.
“Nhưng mà…."
“Em rất thoải mái, không cần gọi bác sĩ." Cô dùng tay kia lau đi nước mắt trên mặt.
Nhìn vẻ mặt thương tâm của cô, Niếp Huân đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. anh lại một lần nữa ngồi trở lại bên giường, dịu dàng lấy tay lau sạch nước mắt đang chảy xuống dưới của cô, thay cô lau đi nước mắt đang không ngừng từ trong hốc mắt cô rơi xuống.
“Anh yêu em." Anh dịu dàng đối với cô nói.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, trong mắt tràn ngập hoài nghi, không xác định cùng thương tâm.
“Anh yêu em." Anh dịu dàng ngóng nhìn cô nói lại lần nữa.
“Anh nói anh cần đứa nhỏ không cần em." Cô hấp lại cái mũi thương tâm lên án, một khắc nước mắt lại nhanh chóng tràn đầy vành mắt từ từ chảy xuống dưới.
“Lời nói đó chỉ vì muốn bắt em thừa nhận, căn bản em không muốn nói lời chia tay với anh, so với đứa nhỏ, anh càng để ý đến em hơn."
“Anh lừa em."
Niếp Huân một bên nhẹ nhàng thay cô lau đi giọt lệ, một bên đối cô lắc đầu.
“Còn nhớ rõ, lúc trước chúng ta ký hợp đồng trước hôn nhân không?" anh hỏi:
“Bên trong giấy trắng mực đen viết rõ, nếu hai chúng ta không có kết quả lại vừa vặn có một đứa nhỏ, nam thì sẽ để em chăm sóc, nữ thì để anh chăm sóc, có nhớ không? Lúc này đây, dưới loại tình huống này, giới tính của đứa nhỏ con chưa biết được, vì sao anh lại làm việc thừa thãi này chứ?"
Hà Xảo Tình đột nhiên giật mình, cô hoàn toàn quên mất lúc trước hai người bọn họ đã ký một bản hợp đồng hôn nhân.
Con trai thì về anh, con gái thì về cô, giấy trắng mực đen…..
Cô như thế nào lại quên chuyện quan trọng này? Cho nên, thật sự anh không chỉ có chỉ cần đứa nhỏ mà không cần cô? Tất cả những lời nói làm cho cô tan nát cõi lòng tuyệt vọng, đều là dùng để bức bách cô thừa nhận bản thân còn yêu anh rất nhiều?
“Em nghĩ anh không cần em." Cô anh anh khóc.
“Là em không cần anh? Lập tức muốn đi không từ mà biệt mà gả đi cho người khác, lập tức chạy tới theo anh nói muốn cùng anh chia tay, em thật sự làm anh thương tâm, em biết không?" Niếp Huân một bên nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt, một bên nhịn không được thanh âm thầm oán.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…." cô nghẹn ngào, không ngừng hướng anh giải thích.
“Hư. So với ba chữ này, anh càng muốn nghe ba chữ khác." Anh nâng mặt cô lên, thâm tình ngóng nhìn cô.
“Em yêu anh." Cô nói.
Bỗng nhiên anh khuynh thân hôn cô một chút, sau đó ngẩng đầu lên ánh mắt nhu hòa nhìn cô,
“Ba chữ này cũng là anh nghĩ đúng nhất, nhưng mà hiện tại anh muốn nghe không phải ba chữ này."
Hai mắt cô đẫm lệ sương mù nhìn anh, không xác định được ngoại trừ câu em yêu anh, anh còn muốn nghe ba chữ như thế nào?
Anh chân thành thâm tình thanh âm dịu dàng hỏi cô: “em có nguyện ý gả cho anh không? Hà Xảo Tình tiểu thư."
Cổ họng cô chợt tắc nghẹn, tâm căng thẳng, đột nhiên nói không ra lời. nguyên lai đây là ba chữ mà anh muốn nghe—em nguyện ý. Anh thật sự một chút cũng không trách cô, không hận cô sao? Cô cảm thấy thật là hạnh phúc, thật sự thật sự hạnh phúc, nhưng mà cô thật sự có thể gả cho anh sao?
“Em suy nghĩ lâu như vậy thực làm anh thương tâm." Anh nói.
“Niếp Huân, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng mà anh không hiểu hoàn cảnh gia đình em— “ cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa nhìn anh khẽ mở miệng nói, lại bị anh ôn nhu đánh gãy.
“Anh biết, em lo lắng sầu lo chuyện gì tất cả anh đều biết, bao gồm chuyện em trai em đánh bạc, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện, hiện tại còn bị giam ở sở cảnh sát, anh đều biết hết."
Hà xảo Tình thoáng chốc kinh ngạc mở lớn hai mắt, ngay cả khóc cũng đã quên mất.
“Anh…."
“Anh làm sao có thể biết?" anh thay cô nói xong.
Cô gật đầu.
Niếp Huân cắn nhẹ môi cánh hoa, ánh mắt không tự chủ được mà tự giác trở nên lợi hại:
“Em sẽ không cho rằng anh sẽ trơ mắt nhìn người con gái mà mình yêu thương phải phiền não, thống khổ, cũng không nghĩ biện pháo giúp cô ấy giải quyết vấn đề sao? Hơn nữa vấn đề kia cũng quan hệ đến cả hạnh phúc cả đời của anh."
Hà Xảo Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh đai ngộ:
“Đối phương sở dĩ đồng ý hủy bỏ hôn lễ, bởi vì anh can hệ?"
“Trả lời đúng." Anh tính hướng đôi môi cô hôn một chút.
“Anh làm cái gì vậy?"
“Không có gì, chỉ là để em trai em ký giấy vay nợ lão họ Mãi mà thôi."
Hà Xảo Tình ngốc lăng nhìn anh, cả người đột nhiên lâm vào một loại khiếp sợ khó có thể tin cùng sợ hãi.
“Rốt cuộc anh có biết mình đang làm cái gì không vậy? Anh có biết bọn đấy đều là hắc đạo kiêm lưu manh móc túi không, thế nhưng anh lại chạy đi tìm bọn họ can thiệp. con người ngu ngốc này, anh có biết như vậy rất nguy hiểm không, có biết vì tiền chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm ra không, có biết bọn chúng mà nổi lòng tham hay ý nghĩ ác độc, anh có thể không toàn thây mà trở về không, rốt cuộc anh có biết không hả, con người ngu ngốc này!"
Cô kích động lấy tay đánh hắn, căn bản cũng không dám nghĩ hậu quả đáng sợ này.
“Dừng lại, không cần kích động như vậy. Anh cũng không có nói chuyện này là tự anh đi làm nha, mà là có bằng hữu giúp anh." Niếp Huân chế trụ tay cô trấn an giải thích.
“Bằng hữu?" Hà Xảo Tình ngơ ngác dừng lại nhìn anh.
“Đúng."
“Anh lừa em?"
“Không phải em nói anh rất thông minh, nếu anh là người thông minh, tại sao lại còn làm chuyện dại dột gây nguy hiểm cho chính mình chứ?" anh thật sự muốn làm sáng tỏ cho cô biết.
Cô vẫn như cũ không thể tin được lời anh nói.
Niếp Huân than nhẹ một tiếng, quyết định đem toàn bộ mọi chuyện báo cáo thành khẩn cho cô biết.
“Khách hàng của anh đều là những người có tiền, ở các ngành các nghề khác nhau, nhân vật chính thương nổi tiếng, hắc bạch lưỡng đạo đều có, hơn nữa trong đó toàn là những người xuất sắc. Bọn họ tin tưởng anh, cho nên mới đồng ý đem tiền cho anh quản lý, nếu anh có chuyện muốn nhờ bọn họ hỗ trợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh. Chuyện giấy vay nợ anh chính là nhờ vị lão đại của hắc đạo hỗ trợ xử lý." Một chút sau, anh lấy vẻ mặt bằng bất cứ giá nào nói:
“Trừ lần đó ra, anh cũng phải thú nhận với em một chuyện, chuyện em của em bị bắt vào đồn cảnh sát, cũng là do anh một tay chủ đạo."
“Hà Xảo Tình hai mắt viên sanh, khiếp sợ nhìn anh,“anh?"
“Đúng."
“Nhưng mà này...... Làm sao có thể đâu?" cô không thể tin.
Xem cô ngoài trừ bỏ kinh ngạc cũng không thể tin, cũng không có biểu tình tức giận gì, Niếp Huân thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Anh không phải vừa nói đó sao? Các ngành các nghề, nhân vật chính thương nổi tiếng, hắc bạch lưỡng đạo chỉ cần là khách của anh đều có thể trở thành bằng hữu. chỉ cần anh mở miệng, bọn họ đều nguyện ý giúp anh."
“Nhưng mà…." Vẻ mặt cô vẫn đang mờ mịt nhìn anh, không thể nghĩ thông suốt vấn đề này được.
“Nói đơn giản, anh theo hắc đạo mới biết được nơi nào em trai em có thói quen hút thuốc phiện, ngẫu nhiên còn có thể bị đám người trong bang phái rủ rê lôi léo đi buôn lậu thuốc phiện, cho nên anh mới gọi cảnh sát đến nhà em đi truy bắt em trai em."
“Vì sao anh muốn làm vậy?" sau một lúc lâu trầm mặc cô mới hỏi nói.
“Em cùng các bậc trưởng bối trong nhà không nỡ quản thúc hắn, thà làm cho hắn tiếp tục làm bậy còn hơn, thay gia đình em cũng như xã hội dạy dỗ lại hắn, anh nghĩ giao cho pháp luật đi quản hắn là một sự lựa chọn tốt lắm. em không biêt sao?" anh ôn nhu giải thích nghi hoặc của cô.
Hà Xảo Tình kinh ngạc nhìn anh, cảm giác trong lòng ấm áp vừa chua xót. Người đàn ông này vì sao có thể thông minh như vậy, dễ dàng giải quyết vấn đề mà đã làm cùng cực cả đời này? Vì sao lại có thể vì cô mà làm việc nghĩa không chùn bước như vậy?
Người đàn ông này….
Cô rất yêu anh, thật sự rất yêu thương anh.
“Niếp Huân." Yết hầu cô nghẹ ngào khe khẽ gọi tên anh.
“Uh?" anh dịu dàng nhìn cô.
Đáy mắt cô tràn ngập lệ quang hạnh phúc cùng tình yêu, cô nhìn anh không chuyển mắt, nói ra ba chữ mà anh muốn nghe nhất.
“Em đồng ý."
Hai mắt anh nháy mắt lòe lòe sáng lên, khó nén kích động nâng hai má cô lên, lập tức cúi đầu cho cô một nụ hôn ôn nhu thân tình triền miên, hôn cô thiếu chút nữa không thở nổi.
“Như thế này chờ em truyền xong chai nước biển này, chúng ta liền kết hôn." Anh rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng chạm vào trán cô, nhu tình ngóng nhìn hai mắt của cô vừa nói:
“Chúng ta tìm Á Phu cùng Joe đảm đương tới làm chứng cho hôn nhân của chúng ta, dù sao nếu không bởi vì quan hệ của hai người đó, hai chúng ta cũng không có khả năng gặp mặt được đối phương. Em nói có phải không?"
Cô rưng rưng mỉm cười, đáp lại:
“Vâng."
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, nằm ở trên giường ngủ hơn mười mấy giờ, Hà Xảo Tình dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
Vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, cô cũng không nhúc nhích, ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, mới theo thói quen quay đầu nhìn về vị trí phía bên cạnh. Lão công của cô còn đang ngủ.
Nhìn khuôn mặt lão công ngủ say, khóe miệng của cô không tự chủ được giơ lên một chút hạnh phúc mỉm cười. cô thật sự, thật sự rất may mắn mới có thể quen anh, yêu thương anh, gả cho anh, nhưng mà quan trọng là vẫn được anh yêu thương. Cô nghĩ, do kiếp trước nhất định làm không ít chuyện tốt, đến kiếp này mới có thể có phúc báo như vậy. bỗng nhiên bụng cô truyền đến một trận co rút lại, đói bụng a, làm cho biểu tình mỉm cười hạnh phúc trên mặt cô nhất thời chuyển sang bất đắc dĩ.
Cô cảm thấy trong một tháng qua rất nhanh biến thành heo mẹ, như thế nào lại muốn ăn nữa nha? Mỗi ngày ăn sáu bát cơm còn chưa tính, miệng của cô căn bản không có biện pháp nào để dừng lại, trừ bỏ lúc đi ngủ, chỉ cần thời gian cô vừa mở mắt việc đầu tiên làm chính là ăn.
Như vậy còn chưa tính, cố tình bên cạnh còn có một kẻ nối giáo cho giặc, trong khi cô đang liều mạng kiềm chế chứng thèm ăn quá giới hạn của mình, thì ngược lại anh không ngừng cầm đồ ăn uy hiếp cô, đùa cô, còn trực tiếp la hét nói cái gì tốt cho phụ nữ có thai mà cô thì lại thật sự rất gầy, nói nhất định phải ăn nhiều một chút, hại khẩu vị ăn uống của cô bị anh càng dưỡng càng lớn, trong một tháng ngắn ngủi liền béo lên mấy kg.
Còn cứ như vậy, chỉ sợ cô béo thật sự giống heo mẹ đi.
Nhưng mà là, có thể làm sao bây giờ đây? Đã đói bụng thì không thể không ăn đi? Hơn nữa thân thể hiện tại của cô cũng không phải là một người, còn có tiểu bảo bối trong bụng cô. Vì tiểu bảo bối, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lại nhìn thoáng qua lão công vẫn đang ngủ say, cô thật cẩn thận lấy tay anh đang để bên hông mình, lặng lẽ bò xuống giường.
Một tháng qua ày, Niếp Huân một bên làm việc, một bên kiên trì chăm sóc cô cẩn thận, quả thực chính là việc hỏng rồi. lão công cô thật đáng thương!
Lặng lẽ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, cô đi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Điểm này cũng không có gì khó, bỏi vì từ khi xác định cô mang thai và rồi về sau kết hôn, tựa như sợ gặp phải đại nạn đói thế kỷ, trong nhà Niếp Huân nhồi đủ loại đồ ăn, mặc kệ là nguyên liệu nấu bữa ăn chính hay là đồ ăn vặt, hoa quả, quả thực cái gì cần cũng đều có cơ hồ cái tủ lạnh nhà cô sắp biến thành một gian của hàng tạp hóa.
Nói tóm lại một câu, thật sự anh muốn nuôi dưỡng cô trở thành một heo mẹ là được rồi.
Mang theo điểm bất đắc dĩ, lại mỉm cười hạnh phúc trăm phần trăm, cô đứng ở trước quầy bar tự mình làm một cái bánh kẹp ruốc cùng một cái bánh kẹp bơ đậu phộng ăn.
Ăn bánh kẹp bơ đậu phộng trước, sau đó mới là bánh kẹp ruốc, cô mỉm cười ngọt ngào một ngụm cắn nốt miếng sandwich kẹp ruốc cuối cùng, đột nhiên cả người cứng đờ. Một trận cảm giác buồn nôn bỗng nhiên làm cô dừng lại tất cả mọi động tác, cô nhanh chóng che miệng lại, bỏ sót lại một ngụm sandwich còn sót lại, ba bước cùng hai bước hướng toilet.
“Ọe,ọe."
Một trận nôn mửa, làm cho phân nửa hai cái bánh sandwich cô vừa ăn dâng tặng cho bồn cầu hết, cũng làm cho lão công còn đang nằm ngủ trong phòng của cô đánh thức dậy.
“Lão bà, làm sao vậy? em cảm thấy không được khỏe à?" Niếp Huân như trận gió vọt tiến vào, nhìn thấy tình trạng cô, sắc mặt không khỏi biến trắng.
Hà Xảo Tình không còn khí lực nói chuyện, chỉ có thể vô lực đối anh lắc đầu.
Nói thực ra thì, cảm giác sau khi phun hết mọi thứ ra thoái mái hơn là lúc trước khi phun, trận nôn mửa này rốt cuộc là sao vậy? vừa rồi lúc này cô còn ăn hai cái bánh sandwich vẫn còn rất tốt nha, vì sao đang ăn đột nhiên lại ói ra hết, cái này không phải chính là nôn nghén hay sao?
Vấn đề là cô đã mang thai hơn ba tháng, nôn nghén làm sao bây giờ mới bắt đầu, có thể rất khoa trương hay không nha?
“Lão bà, em cảm thấy thế nào, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nha?" vẻ mặt Niếp Huân tới nhợt ngồi xổm bên người cô hỏi.
“Em không sao." Cô miễn cưỡng mỉm cười một chút với anh.
“Em đã nôn thành như vậy, làm sao có thể không có việc gì?!"
“Đấy là nôn nghén."
“Nôn nghén." Vẻ mặt anh thoạt nhìn có điểm ngốc.
“Đúng.’’
“Nhưng mà…em sẽ không nôn nghén nha."
“Hiện tại thì là có."
Vẻ mặt Niếp Huân vẫn là bị người ngoài nện cho vào đầu mà trở nên ngốc nghếch làm cho cô nhịn không được cười khẽ lên.
“Đỡ em dậy một chút." Cô nói.
Anh lập tức hoàn hồn, thật cẩn thận đỡ cô từ trên sàn đứng lên.
“Em muốn súc miệng."
Anh lập tức rót một cốc nước mang cho cô, trước khi đưa cho cô vẫn còn chần chừ do dự một chút, giống như lo lắng sức nặng của một cốc nước sẽ áp đảo cô vậy. người đàn ông này thật sự là….
Cô trực tiếp đem cốc nước từ trên tay anh nhận lấy, nhanh chóng súc miệng, sau đó đem cốc nước bỏ xuống.
“Em muốn nằm một chút."
Anh lập tức gật đầu, vốn muốn đỡ cô cô trở về phòng, nhưng suy nghĩ một chút lại đột nhiên khom lưng ôm cả người cô vào lòng rảo bước nhanh về phòng, đưa đến trên giường.
“Đi lên theo giúp em ngủ." Hà Xảo Tình thanh âm mềm mại yêu cầu. đôi mắt anh đã sắp giống đôi mắt gấu mèo đến nơi rồi, phải ngủ một giấc thật ngon mới được
“Em xác định đây là nôn nghén sao? Anh cảm thấy vẫn là nhanh đi bệnh viện để bác sĩ xem một chút mới được." hai hàng lông mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt sầu lo đề nghị.
“Em nghĩ ngủ một chút trước, nếu ngủ dậy còn cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ đi có được không?" cô ôn nhu nói, sau đó hướng anh vươn tay.
“Anh không muốn giúp em ngủ ngon sao?"
Niếp Huân do dự một chút, rốt cuộc thật cẩn thận nằm lên giường, thật cẩn thận đến bên người cô, lại thật cẩn thận đem cô ôm vào lòng.
Cô mỉm cười, đem chính mình tiến sát vào trong lòng anh, nhắm mắt cảm thụ cảm giác hạnh phúc đang vây quanh, sau đó bất tri bất giác nhắm mắt ngủ say.
Ngủ liền một giấc dậy, không ngờ đã là hai giờ chiều, Hà Xảo Tình bị dọa đến choáng váng, nhưng mà điều làm cho cô hoảng sợ chính là lão công bên cạnh cần ngủ bù cho ban tối lại không thấy đâu. Anh lại chạy đến đâu rồi?
“Lão công?" cô không chút nghĩ ngợi lập tức cất giọng kêu lên.
Nghe thấy thanh âm của cô, Niếp Huân rất nhanh xuất hiện trước cửa phòng.
“Em dậy rồi? anh đang nấu chút cháo, có thể ăn được rồi." anh nhanh chóng hướng cô đi đến ngồi xuống bên giường. “hiện tại em cảm thấy như thế nào?"
“Tốt lắm. anh dậy lúc nào vậy?" cô hỏi. tuy rằng quầng thâm trên đôi mắt không nghiêm trọng giống như buổi sáng, nhưng mà nhìn vẫn rất rõ ràng.
“Một giờ."
“Sao anh không ngủ nhiều hơn một chút?" cô nhíu mày hỏi.
“Ngủ một mạch qua chiều một chút như vậy đã là ngủ thật lâu rồi, đâu chỉ một chút…."
“Tối hôm qua không biết ngủ sớm hơn anh mấy tiếng đồng hồ, tuy ngủ sớm hơn anh nhưng lại ngủ dậy chậm trễ hơn." Cô chu miệng nói, càng lúc càng thấy mình giống như con heo.
“Em là phụ nữ có thai mà." Anh cười hôn môi cô một chút.
“Nếu đã dậy rồi thì đứng lên ăn một chút gì, ăn xong muốn ngủ tiếp thì ngủ, hiện tại trong bụng em hẳn là rất đói rồi."
Lại muốn ép cô ăn cái gì nữa! cô nhịn không được hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái.
“Anh muốn biến em thành heo nha, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn?"
“Trên đời này không có heo nào lại xinh đẹp như vậy nha." Anh giơ khóe miệng lên, nhịn không được lại hôn môi cô một chút.
“Buổi sáng em nói đó là nôn nghén, cho nên anh tránh đồ ăn đầy dầu mỡ, nấu một chút cháo. Em ăn một chút thử xem, nếu không hợp khẩu vị anh lại làm món khác cho em ăn." Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ, anh đối với cô nói.
“Cháo đã xong rồi đây." Cô mỉm cười nói, cảm thấy chính mình cứ như vậy nhất định sẽ bị anh làm hư mất.
Ngẫu nhiên ăn cháo, Hà Xảo Tình phát hiện cháo trắng nấu bằng bột mỳ, ăn kèm với dưa chua, đồ chua ăn thật đúng là ngon, cô lập tức ăn xong một chén thêm bát thứ hai nữa.
Thấy khẩu vị của cô tốt lên, một chút dấu hiệu không thoái mái cũng không thấy, Niếp Huân khong tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà anh vừa mới chút bỏ được gánh nặng trên vai xuống, đã thấy cô nhanh chóng buông bát đũa xuống, lấy tay che miệng, cấp tốc đứng dậy hướng toilet chạy thật nhanh vào.
“Nôn, nôn."
Anh còn đang chôn chân tại chỗ ngẩn người, từ trong toilet truyền ra thanh âm nôn mửa thống khổ của cô. Anh vội vàng nhảy người lên, nhắm ngay chỗ cô ngồi xổm.
“Lão bà…."
“Em không sao." Anh mới mở miệng, cô lập tức lên tiếng nói, sau đó ôm bồn cầu lại nôn thêm một trận nữa:
“Nôn."
Niếp Huân mặt không còn chút máu quỳ gối bên người cô, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Đây thật sự là nôn nghén sao? Vì sao hôm qua vẫn cỏn rất tốt, hôm nay lại đột nhiên biến thành như vậy? buổi sáng anh cần phải ép buộc cô đến bác sĩ, không nên chiều theo ý cô. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Anh hẳn muốn làm gì đó để làm cô cảm thấy thoải mái nhất, không nôn nghén như vậy nữa? rốt cuộc anh nên làm như thế nào?
“Em không sao." Ngẩng đầu, Hà Xảo Tình vẻ mặt tái nhợt lo lắng của lão công bên cạnh cô, trấn an anh nói.
“Em phải đi bác sĩ" anh nói.
“Em không sao, nôn ra là tốt hơn rồi." cô lắc đầu nói.
“Em phải đi gặp bác sĩ." Anh lại nhấn mạnh lần nữa, sắc mặt tuy rằng vẫn rất tái nhợt, nhưng giọng điệu cùng ánh mắt lại thực kiên định.
Xem ra chỉ có bác sĩ mới có thể làm cho anh tin tưởng đây là nôn nghén, là hiện tượng bình thường.
Cô gật đầu, hơi chải đầu rửa mặt một chút, thay áo ngủ xong, theo anh!
Cách nói này có điểm buồn cười, nhưng mà thật là “theo anh" đi tranh phụ sản đấu.
Quả nhiên, bác sĩ nghe lo lắng của anh về bệnh trạng của cô xong, cấp cho vợ chồng bọn họ một đạo ánh mắt biểu tình các người thực khoa trương.
“Tùy từng cơ thể phụ nữ thể chất bất đồng, tình trạng phụ nữ nôn nghén cũng sẽ bất đồng. có phụ nữ mang thai tình trạng nôn nghén sẽ phát sinh trước mấy tháng. Có những phụ nữ mang thai nôn nghén đến lúc sinh, cũng có phụ nữ mang thai hoàn toàn không nôn nghén. Đại khái chỉ cần phụ nữ tình trạng nôn nghén không quá nghiêm trọng, thức ăn vẫn đi vào được cơ thể người mẹ thì dưỡng chất vẫn có thể nuôi dưỡng em bé, vậy thì không phải vấn đề lớn!" bác sĩ kiên nhẫn hướng bọn họ giải thích. “còn có vấn đề gì nữa sao?"
Hà Xảo Tình vội vàng lắc đầu, Niếp Huân vội vàng mở miệng nói
“Có phương pháp nào có thể hạn chế việc nôn nghén không?"
“Nếu tình trạng nôn nghén rất nghiêm trọng như anh nói, có thể dùng châm cứu để hạn chế, nhưng mà bất cứ vật nào tiến vào cơ thể người mẹ, đối với thai nhi đều có ảnh hưởng không tốt, trừ phi tất yếu, làm mẹ vẫn là nên cố gắng chịu đựng là tốt nhất."
“Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ cố gắng chịu đựng." Hà Xảo Tình vội vàng mở miệng nói, đứng dậy lôi kéo lão công một bộ chuẩn bị cáo từ, nhưng mà –
“Chờ một chút, anh còn có vấn đề muốn hỏi bác sĩ." Lão công cô lôi kéo tay cô không chịu đi.
“Bác sĩ, có cái gì mà phụ nữ mang thai ăn vào sẽ không nôn ra không?’
Cô nhịn không được ánh mắt trở nên ngại ngùng, lại vừa vặn bị bác sĩ thấy. vị bác sĩ đối với cô cười cười, lộ ra biểu tình lão công cô rất yêu thương cô nha. Là nha, rất yêu thương. Cô thiếu chút nữa không nói thành lời
“Đó là một vấn đề không có đáp án, giống như xem cá nhân từng phụ nữ thể chất không giống nhau mà định vậy—“ bác sĩ mỉm cười nói:
“Niếp tiên sinh, anh không cần quá mức lo lắng, chỉ cần vợ chồng anh đến khám thai định kỳ, sẽ không có vấn đề gì đâu."
“Tốt lắm, lão công, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ bác sĩ khám, chúng ta không nên chiếm dụng nhiều thời gian của bác sĩ." Cô nói xong lập tức ôm lấy cánh tay của lão công, một bên kéo anh ra khỏi cửa, một bên không quên quay đầu đối bác sĩ nói lời cảm ơn:
“Bác sĩ, cám ơn ông, lần sau đi khám thai gặp lại…."
“Gặp lại…"
Bác sĩ cười nói, một bên y tá lại cười đến toe toét.
A nha, thật sự mất mặt—
“ Anh còn có vấn đề chưa hỏi xong." Lão công cô thế nhưng còn dám kháng nghị.
“Cho dù cho anh thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng hỏi không xong." Hà Xảo Tình nhịn không được xem thường nói, dám kéo anh đi ra khỏi phòng.
Không dám cho lão bà đang mang thai phải cố gắng dùng sức, Niếp Huân đành phải nhận mệnh đi theo cô. Nhưng mà anh nghĩ, anh nhất định sẽ tìm cơ hội đến nơi này đem những nghi vấn hỏi lại một lần nữa cho rõ ràng. Bác sĩ, ông hãy chờ đấy, tôi sẽ còn lại đến.
Tác giả :
Kim Huyên