Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)
Chương 18
Nhất Định Là Người Vũ Trụ
Nằm viện vài hôm, đến một ngày trước khi ra viện, Khang Duật đến thăm tôi. Mà anh cũng nên đến đi thôi, chứ không thì tim tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thế mà khi Khang Duật đến, tôi lại không dám gặp. Lúc anh tới, tôi đang nằm kềnh trên giường bệnh vừa ăn táo, vừa đọc truyện thì Diễm Diễm đột nhiên xông vào phòng bệnh cùng anh.
“Chị, Khang Duật đến thăm chị nè!"
Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa là té xuống đất. Phản ứng đầu tiên là quăng quả táo đang ăn dở cùng quyển truyện qua một bên rồi chui ngay vào trong chăn, nằm ngay đơ trên giường.
“Ngủ rồi, chị ngủ rồi!!" – Tôi nhắm chặt mắt rồi nói.
Rõ ràng Diễm Diễm chẳng tinh ý gì, nó còn chả thèm nghĩ qua chuyện giúp tôi từ chối, lại bảo – “Khang Duật, hai người cứ từ từ trò chuyện, vừa đúng lúc mẹ em mang quần áo về giặt, mới đi nên sẽ không về sớm vậy đâu. Có điều để chắc ăn, em sẽ ở ngoài canh chừng hộ anh chị.
Tuy ngày trước tôi mạnh miệng dám bảo rằng nếu Khang Duật mà tới gặp thì tôi nhất quyết sẽ chia tay, nhưng may mà nhà tôi cách âm tốt, bố mẹ dưới lầu không nghe thấy, vẫn chưa lộ chuyện! May mắn lắm thay!
Tôi nghe đến đó, trong lòng vội gào thét, đừng… đừng để chị mày một mình với ảnh mà.
Tôi đang ở buồng đôi, nhưng bà bác giường bên vừa đi làm xét nghiệm, không biết khi nào mới về, bác ấy đi rồi thì chỉ còn một mình tôi, tôi… tôi… tôi sợ!
Tiếp tục giả chết! Vờ ngủ!
Khi Diễm Diễm đóng cửa, tôi vẫn cảm nhận được Khang Duật đang đến bên giường bệnh, bây giờ lấy tai thay mắt, nên thính giác đột nhiên rất nhạy. Khang Duật chồm người lên cái tủ đầu giường, hình như là lấy cái gì đó, ngửi mùi thì chắc là chuối tiêu rồi, sau đó, anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.
Tôi nghe được tiếng anh hít thở, rõ ràng là đang rất gần, làm tôi càng lúc càng chui vào trong chăn, từ từ rúc vào, đến khi chăn che kín mặt. Đến lúc không cảm thấy gì nữa, tôi mới dám xả hơi một chút.
Thế mà sao Khang Duật vẫn không nói tiếng nào, anh tới đây làm gì?
Nói chuyện? Thế sao lại không lên tiếng, anh không nói thì tôi biết nói thế nào?
Năm phút sau, oxy trong chăn cũng hết, cực kì khó chịu, tôi liều mình chịu đựng, cuối cùng vẫn không làm gì được khi phổi thiếu khí. Không được, tới giới hạn rồi, tôi xốc chăn, ngồi dậy trên giường, hít thở từng ngụm không khí.
Sống… sống… sống rồi!
Ánh mắt lại vô thức nhìn qua Khang Duật…
Á… hù người! Xem cái bộ hung dữ như chó Ngao đang gầm gừ kìa.
Tôi sợ đến không nói được tiếng nào, nghẹn chặt trong cổ họng, tự làm mình bị sặc, tôi giả vờ trợn mắt – “Anh… anh tới lúc nào vậy?"
Khang Duật trừng mắt nhìn tôi – “Lâu rồi!"
Tôi ho khẽ, – “Á… thế sao… lại không lên tiếng?"
“Ai đó trốn trong chăn, giả vờ không hay không biết gì, anh nói gì thì có nghe được sao?" – Anh lạnh nhạt trả lời.
Tôi hơi run một chút, nháy mắt trán đã đầm đìa mồ hôi.
“Vậy sao không lật chăn lên, làm người ta trốn ở trong như đồ ngốc!" – Tôi lầm bầm.
Nào ngờ anh thính tai, nghe được – “Hơi nào, chẳng phải sớm muộn gì em cũng tự mò ra hay sao, việc gì anh phải động tay?"
Gáy tôi đổ mồ hôi như điên, càng lúc càng dữ dội.
Đồ nham hiểm!!
Tôi vặn xoắn mấy ngón tay trong chăn, sau đó cúi đầu, cúi gằm xuống, cằm chạm ngực.
“Anh cho em thời gian trình bày!" – Anh ngồi bắt chéo chân, nhìn tôi như thể một ông lớn.
Rõ ràng anh cũng rõ là tôi đã biết sai rồi.
Đột nhiên tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi nổi điên thì cuối cùng cũng là tôi nhận sai, lần này cũng vậy. Thế là đành nói chuyện khiến mình cứ ấm ức trong lòng.
“Cô ta… gọi em là ‘con béo’, còn nói… không cho em gặp anh…" – Nói ra tôi lại càng thêm tủi thân, chớp mắt vài cái, tức thì nước mắt ngập mi, không nhìn rõ thấy gì – “Nó còn lôi em vào trong lớp, đứng trước cả lớp hỏi… Là nó đẹp… hay em… em đẹp…. Cả lớp đều nhìn vào em, em cảm thấy mình như một con vật, không có chút danh dự nào! Tiểu Phàn không có… anh… anh cũng không có… không ai giúp em cả… em rất sợ…. Em mặc cảm biết là bao nhiêu!"
Nói xong, tôi sụt sịt mũi, cảm thấy thật sự rất oan ức.
Chuyện này cũng do Tiểu Phàn, đưa tiền để nó giám sát, thế mà chưa từng nói cho tôi biết có một người như thế. Khi tôi nằm viện, Tiểu Phàn tới thăm tôi đầu tiên.
Lúc đó tôi hỏi, nó cũng không thua, đáp ngay một câu ‘Cả tên nó Khang Duật cũng không nhớ thì tao nói với mày chuyện đó làm gì?’ khiến tôi im lặng tắp lự. Thế cũng được đi, thì ra là con bé đó bị ăn dưa bở, trong lòng khó chịu, vớ được tôi liền đem ra trút giận.
Khang Duật thở dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi.
Nhìn anh có vẻ đã bớt giận hơn, khiến lòng tôi cũng thêm can đảm, nói tiếp – “Em cũng có tự ái, không đâu lại trở thành người bị bắt nạt! Lúc đó, chỉ muốn tát nó một cái, có điều… lại không dám."
Nửa câu sau đúng là dư thừa, chọc đúng nọc.
“Hừ, không dám đánh nó thì quay sang đánh anh!" – Anh nhìn tôi, mũi xịt khói.
Tôi cứng đờ, len lén nhìn anh, hôm ấy đầu óc tôi rối loạn, tát anh một cái, không biết là má trái hay má phải. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không còn thấy vết gì, nhưng lúc đó tôi đánh mạnh lắm, không biết có bị thương gì không.
“Đừng có săm soi nữa, là má trái!" – Khang Duật tức giận trừng mắt nhìn.
Tôi rụt cổ – “Em xin lỗi mà!"
Anh hừ một tiếng, với tay bẻ một quả chuối.
“Có đau không?" – Tôi nói vuốt đuôi.
“Em nói thử xem?"
“Lần sau… lần sau em không dám nữa!" – tôi trân trọng hướng tay về phía anh mà thề.
“Lần sau? Còn dám có lần sau nữa hả? Thế nào, em còn tính cho lần sau nữa hả. Lần sau em định làm gì, hay tính lấy dao đâm anh luôn đi cho xong!" – Khang Duật nổi điên, vừa lột hết quả chuối đưa đến miệng tôi thì giật tay lại, hung hăng ngoặm một miếng.
Tôi lập tức lắc đầu, xua tay – “Không mà, em không lấy dao đâm anh đâu!"
Đúng là dễ sợ, vừa tưởng đã nguôi rồi thì lại nổi điên lên thế đấy.
“Được rồi, anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tiếp đi!" – Anh ăn xong quả chuối, nhoài người lấy trái khác, tưởng đâu là lột cho tôi, hổng dè lại tiếp tục ăn một mình. Thật quá đáng, rõ ràng biết tôi thích ăn chuối nhất mà.
Tôi nuốt nước miếng – “Tiếp? Tiếp tục cái gì cơ?"
“Nói xem vì sao đang không việc gì em lại vác xác nhập viện?" – Anh tra hỏi.
Tôi ngập ngừng – “Không phải… thì là…"
Tôi chắc rằng anh đã biết nguyên nhân, thể nào Diễm Diễm cũng huỵch toẹt hết cả rồi, anh hỏi vậy rõ là đang muốn tôi tự giác kiểm điểm, Khang Duật rất phản đối việc tôi giảm cân.
“Vì… giảm… giảm cân!!" – Ánh mắt mạnh mẽ như thể có dòng điện cao thế chạy qua, tôi kiên quyết trả lời.
Lời vừa thốt ra, trông Khang Duật giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược.
“Em cũng chỉ muốn trông xinh xắn hơn thôi, nào biết là sẽ thế này…" – Tôi không cam lòng, muốn biện hộ cho mình một chút, nhưng nhìn vẻ mặt tối sầm của anh liền lập tức rối rít – “Em biết sai rồi, không dám nữa, không dám nữa!! Em đáng giận, đáng ra không nên giảm cân mới phải, em không nên dày vò bản thân, hại… hại… hại anh lo lắng!"
Rõ là tôi rất sợ anh.
Hình như tóc tai Khang Duật cũng đã quay về trạng thái bình thường, nhìn thấy ánh mắt tôi, có vẻ đang suy tính gì đó, có phải là định tha lỗi cho tôi rồi không? Tôi ngồi ngoan ngoãn trên giường, thật sự là đã biết lỗi rồi mà.
Thật lâu sau, anh đưa cho tôi một quả chuối đã được lột sẵn – “Ăn đi!"
Mắt tôi sáng hẳn… đây… đây là tha cho tôi rồi sao.
“Không giận nữa à?" – Tôi cẩn thận hỏi lại.
“Lo ăn chuối của em đi!" – Tuy anh vẫn trừng mắt nhìn tôi, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều. Tôi vui vẻ cắn quả chuối một cái ngon lành. Ngọt, ngon quá! Tôi ăn xong, vẫn chưa đã thèm, muốn ăn thêm – “Em muốn ăn nữa!"
Khang Duật lột thêm, đưa cho tôi. Tôi ăn, bất ngờ nhìn sang, thấy anh để tay ở đầu tủ, chống đầu nhìn tôi.
Bắt gặp ánh mắt đó… tôi liền lập tức tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng bừng. Khi không anh lại dùng ánh mắt như thể tôi là vật quý báu nhất của mình. Tôi vội đảo mắt, tập trung vào chuyên môn – ăn chuối. Anh chẳng biết mình quyến rũ biết là bao nhiêu, cứ như nam chính trong truyện tranh, làm tôi muốn chảy cả máu mũi.
“Miểu Miểu…" – Anh nhẹ giọng.
“Dạ vâng?" – Giọng nói dịu dàng kia chỉ tổ làm tôi ngứa lỗ tai kinh khủng, như thể có cái gì đang ngọ nguậy ở trong.
“Đừng có giảm cân nữa!"
“Em biết rồi! Không dám giảm nữa!" – Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nổi giận.
“Anh thích phụ nữ ngực lớn!!"
“…"
***
Sau khi xuất viện, tôi biết nghe lời cực kì, ăn ngon ngủ kĩ, tiếp tục vỗ béo bản thân. Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ, chỉ cần tôi ăn ít hơn bình thường một muỗng cơm thôi thì bố mẹ tôi lại lo sốt vó cả lên, cho rằng tôi lại đang định giảm béo. Tôi nào dám, cũng đâu phải là chưa nhận bài học, không dám nghĩ tới hai chữ ‘giảm béo’ nữa. Cứ thế nên sinh hoạt bình thường cũng chả khác heo là mấy.
Chớp mắt cũng đã trôi qua một nửa kì nghỉ đông, khi sắp đến tết thì lại xảy ra hai chuyện trọng đại.
Việc thứ nhất, nhà của tôi bị chính phủ trưng dụng – phải dỡ bỏ và chuyển đi nơi khác, chuyển vào chung cư cao ốc. Bố tôi muốn một đôi việc, liền lập tức huy động toàn bộ họ hàng, bắt đầu công cuộc chuyển nhà. Tôi vừa bệnh dậy, bố mẹ cũng không nỡ để tôi làm việc nặng, chỉ khổ cho Diễm Diễm, không chỉ phải dọn dẹp phòng mình mà còn phải kiêm luôn phần của tôi, khiến nó suốt ngày than thân kể khổ, la làng lên rằng mình là con được nhặt về.
Mà đã không có phần việc của mình thì tôi càng rảnh rỗi, thường lén chạy đi gặp Khang Duật.
Đêm ba mươi ấy, cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc chuyển nhà, vì gấp gáp dọn nhà, mẹ tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả nên bữa tối cũng ăn qua loa. Cả nhà xúm quanh TV cùng xem chương trình chúc tết, nấu đại gì đó cùng mì ăn liền, coi như cũng qua bữa, chưa tới 10 giờ, bố mẹ, cả Diễm Diễm đều mệt rã rời, kéo nhau đi ngủ sớm.
Nhưng ngược lại, tinh thần tôi lại cứ phơi phới. Tranh thủ dịp cả nhà đều ngủ cả, tôi vội vàng chui vào phòng của mình, gọi điện thoại cho Khang Duật, định cùng anh đón thời khắc giao thừa.
Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ như đang phát ‘Chiến tranh giữa các vì sao’, nào là pháo trúc, khói pháo hoa mờ mịt khắp bầu trời, đến là đinh tai nhức óc, khiến tôi và Khang Duật không thể không tắt điện thoại, đồng thời cũng đánh thức bố mẹ và Diễm Diễm dậy. Vì thế, ngay sau đó, cả nhà chúng tôi cũng xuống lầu, gia nhập ‘cuộc chiến’, góp thêm rộn rã, cùng mọi người nghênh đón năm 1997.
Năm mới đã trôi qua như vậy đấy.
Chuyện thứ hai, nhân dịp tháng 10 năm 1997, Thượng Hải đăng cai tổ chức Bát vận hội, sau tết, nhà nước đưa xuống thông báo cho hơn 10 trường trung học Thượng Hải phải tham gia đồng diễn thể dục trong buổi khai mạc Bát vận hội. Chỉ thương cho tụi học trò chúng tôi, bị trưng dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu, trở thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8 tháng tập luyện nhàm chán cho buổi biểu diễn.
Nếu đã là biểu diễn khai mạc thì đương nhiên trang phục cổ động phải có màu sắc tươi sáng, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ mấy bộ trang phục kia đáng sợ biết chừng nào. Phần trên bó sát, phần dưới thì chỉ có đúng mỗi cái quần xòe đủ che mông. Màu mè lại càng phát kinh, có trường màu lam tươi tắn, có trường dùng cam hoặc hồng, thế mà trường Nữ Trung lại dùng màu xanh lục như ếch. Gọi nó là xanh ếch cũng đúng lắm, mặc lên người, cho dù có đẹp đến mấy cũng thành ếch cái cả. Sau đó lại còn cầm một tấm bảng tròn hai màu xanh – đỏ, để tạo thành hình ảnh chuyển đổi tập thể. Mãi cho đến ngày ra diễn cũng chẳng biết sẽ tạo ra hình gì, bởi vì chỉ có người ngồi trên khán đài trong sân vận động mới có thể nhìn được mà thôi.
Bởi vì dáng người tôi không mặc được những bộ này, thế nên không cần tham gia tập luyện cho buổi biểu diễn, được đưa xuống tổ hậu cần.
May mà được chuyển xuống tổ hậu cần, chứ muốn tôi mặc trang phục như ếch nhái rồi nhảy múa thế kia, mặt mũi tôi biết để vào đâu.
A Di Đà Phật! Thánh Mập Mạp vạn tuế!
Ấy mà trường Diễm Diễm lại không nhận được thông báo, nên không tham gia tập luyện, thế là so với tôi nó càng vui hơn gấp bội. Toàn bộ nam sinh các trường tham gia thì mang vuốt rồng và phần bụng dưới(*), màu mè ra sao thì tôi cũng không cần nhắc lại, rõ là không thể nào xấu hơn được, phục trang cũng là áo bó quần xòe. Còn nhớ lúc đám nam sinh đang tập luyện ở sân vận động Giang Loan, khi Khang Duật mặc bộ đồ như thế xuất hiện trước mặt, lại khiến tôi cảm thấy như nhìn thấy tên đồng bóng nào…
(*) Có lẽ ý bảo biểu diễn múa rồng.
Nhưng mà, nửa dưới… không biết sao lại chật đến vậy…, khiến tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.
Thiệt là số khổ!!
Sau này nhìn hoài cũng thành quen, nhưng tính ghen tuông của tôi thì bộc phát, chỉ cần có nữ sinh nào nhìn sang hướng Khang Duật, cặp mắt tôi sẽ bắn thẳng vào nó như súng liên thanh, đợi đến giờ tiếp nước, đứa nào nhìn qua, nhỏ nào đã liếc tới là tôi lập tức cho muối vào nước của nó.
Hừ! Đây là lợi thế của công tác hậu cần!
Tám tháng tập luyện chán chường kia cũng biến thành thời gian vui chơi của tụi tôi. Mỗi khi đến tập luyện ở sân vận động Giang Loan, thường có thời gian rảnh, đực mặt ngồi chờ không làm gì ở bên, vì thế chúng tôi thường tranh thủ từng giây phút ít ỏi để hoàn thành cho xong bài tập trên trường, giờ nghỉ thì cùng nhau đánh bài giết thời gian.
Đạo cụ biểu diễn – tấm bảng tròn hai màu xanh đỏ xen nhau kia được chúng tôi tận dụng để đánh bài, tụi học sinh gương mẫu thì lại đem ra làm bàn học.
Có tôi, Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân, Khang Duật; tất nhiên Từ Doanh cũng có mặt, có điều nó chính là thành phần con ngoan trò giỏi dùng đạo cụ làm bàn học, có mặt hay không cũng vậy, may mà bốn người vừa đủ tay đánh bài, không thèm làm khó nó.
Không biết có phải số chúng tôi không may hay không, phụ trách của cả bọn lại là vị huấn luyện viên siêu biến thái, cực kì nghiêm khắc, vừa hô ‘tập luyện’ là phải nhanh chóng chạy tới, nếu đi trễ, thì sẽ bị lôi ra, đứng ở nơi nổi bật nhất mà ôn lại bài cũ, ai mà dám cơ chứ, tất cả mọi người đều có tư tưởng đục nước béo cò, nên chẳng ai dám đi trễ. Hễ có ai hô lớn ‘tập luyện’ thì tất cả mọi người liền chạy cố sống cố chết đi tập trung. Đánh bài cũng thế, vừa nghe hô tập luyện, chúng tôi lập tức ngưng sát phạt nhau, quăng vội bài trên tay vào trong giỏ, chạy đi tập trung, mấy lá rớt lung tung thì được chân hậu cần, là tôi, phụ trách bảo quản trận địa, đợi mọi người tập luyện xong thì lại tiếp tục tập trung tinh thần sát phạt lẫn nhau.
Lại nói tiếp, thói quen tập luyện kia cũng tốt, chẳng có gì, nhưng cái chính là đi vệ sinh rất phiền toái. Đã đông người thì chớ, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ, hễ vừa nghỉ ngơi một cái là nhìn đâu cũng thấy người, ngay cả chỗ chen chân cũng không có. Có lần Lưu Lí Quân muốn đi vệ sinh, nhưng chỗ nào cũng có người, đã thế còn xếp hàng dài trước cửa, đến mức hai đùi đứng mà như xoắn lại vào nhau, tôi trách nó – “Ban nãy lúc đi vệ sinh làm gì, sao không giải quyết lúc đó đi."
Nó xoắn hai chân càng chặt hơn – “Thì ban nãy không muốn đi mà!"
Tiểu Phàn giúp nó xếp hàng ở nhà vệ sinh bên cạnh quay lại nói – “Cái gì gọi là ‘cơ hội chỉ tới một lần’, giờ mày hiểu rồi chứ hả."
“Lúc này lại nói ba cái gì đâu không hà, sao tao có thể kiểm soát chuyện này được chứ!"
Tôi liều mạng đưa ra đề nghị – “Nếu không thì đi bên nhà vệ sinh nam đi, có gì nhờ Khang Duật giúp cho!"
“Đi chết đó hả, muốn thì mày tự đi đi!" – Lưu Lí Quân trợn mắt nhìn. Tôi le lưỡi thầm nghĩ, được lắm, mày cứ từ từ mà chờ, tè dầm rồi thì đừng trách tao.
Đợi chừng mấy phút, mấy người trong nhà vệ sinh cũng không đi ra, chẳng lẽ đi nhiều đến vậy sao?
Thật là xúi quẩy.
Cứ ráng nhịn lâu thật lâu như thế, cuối cùng đang rất mót cũng thành ra hết mót luôn rồi.
Đến cuối cùng, Lưu Lí Quân cũng chả buồn đi, có vẻ như muốn cũng chẳng đi được.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lưu Lí Quân tức tối nói – “Mày nói xem, đại tiện với tiểu tiện có gì khác nhau. Đều là thải ra như nhau, có cần lâu như thế không?"
Tôi và Tiểu Phàn không nói gì, nó không giải quyết được, lại bắt đầu nghiên cứu lên xuống, Đại Song đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ chúng tôi, sau khi nghe được, lại thành thật trả lời.
“Thì một cái rắn, một cái lỏng."
Gì đây? Tìm điểm khác nhau nhau giữa hai đứa tụi nó hả? Thế lúc tiêu chảy không phải cũng là lỏng sao? Tôi không biết nên khóc hay nên cười với tụi nó nữa.
Khang Duật ngồi yên xem bài, giữ chỗ, thấy chúng tôi quay trở lại thì hỏi – “Xong rồi à?"
Tôi lắc đầu – “Đông người, nó hết muốn đi luôn rồi!"
Khang Duật nhíu mày, còn chưa nói gì, ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu sát phạt, định bụng thắng trọn ván.
Lưu Lí Quân vẫn còn lảm nhảm lẩm ba lẩm bẩm – “Có gì khác nhau chứ, đều là từ bụng thải ra, sao lại tốn nhiều thời gian thế hả?"
Khang Duật nhìn về phía tôi – “Sao vậy?"
“Đang trút giận đó, giai đoạn giữa thời kì phát bệnh tâm thần, tám phần là do ăn đồ bậy bạ nên trúng độc, thế nên bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu xem đại tiện và tiểu tiện khác nhau chỗ nào!"
Đôi khi tôi cũng đến là bội phục Lưu Lí Quân, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn chẳng thèm để ý Khang Duật là con trai. Đột nhiên, nó nổi giận, vỗ bàn một cái, quay về phía anh mà nói – “Cậu nói xem, thằng đại và thằng tiểu khác nhau chỗ nào hả?"
Ót tôi nổi ba vạch đen. Chị hai của tôi ơi, đừng có nổi điên như vậy chứ, là do nhiều người, mày không đi vệ sinh được thì thôi, việc gì lại nổi điên thế chứ?
Tôi nghĩ anh đang xem nó như người điên.
Khang Duật chia bài, điềm nhiên nói – “Tụi nó là anh em một nhà, nhưng thằng Tiểu thì khẳng khái hơn, thằng Đại không phải lần nào cũng theo Tiểu, nhưng hễ Đại ra thì Tiểu lúc nào cố gắng đi theo!!"
Nói xong, cả bọn chúng tôi đều á khẩu.
Khang Duật nhíu mày – “Sao, nói không đúng à?"
Cả bọn chúng tôi đều lắc đầu lia lịa. Trong đầu mỗi người đều nghĩ, Khang Duật rõ ràng không phải người trái đất, rõ là giống vũ trụ mà xuống. Loại chuyện này mà cũng có thể nói rõ ràng rành mạch, lại càng có lí luận sâu sắc. Cấu tạo kiểu gì thế?
Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân đồng thời đều nhìn về phía tôi, trong mắt bộc lộ sự cảm thông, như thể đang muốn nói – Miểu Miểu, chỉ số IQ của mày và Khang Duật cách nhau xa lắm, mai sau sẽ rất thê thảm!
Khỏi cần tụi nó bồi vào, tôi sớm biết từ lâu rồi, rõ ràng là tôi không phải là đối thủ của Khang Duật.
Rất nhanh sau đó, anh lại một lần nữa chứng minh chỉ số thông minh của mình cao cỡ nào.
Đánh bài được vài ván, đột nhiên tôi cũng cảm thấy mót, chạy thẳng về hướng nhà vệ sinh, vẫn là còn rất đông người như ban nãy, tôi mót đến độ hai chân cứ xoắn quẩy vào nhau, đứng trước cửa nhà vệ sinh, liên tục ngó vào trong.
Đột nhiên, nghe được tiếng Khang Duật rống to – “Luyện tập!!!"
Vừa hô xong, tôi thấy tụi con gái từ trong nhà vệ sinh nữ xông hết ra ngoài, cửa toilet bật mạnh ra, trong đó không thiếu những đứa vừa kéo quần vừa chạy.
Chớp mắt, nhà vệ sinh không còn ai.
Tôi đứng trước cổng, trợn mắt há hốc từ nhà vệ sinh hướng về phía Khang Duật. Anh điềm nhiên dựa vào tường, nhìn tôi – “Nhìn anh làm gì, mau đi!"
Sặc… tôi bị kinh ngạc đến đi nhỏ cũng chẳng buồn đi…
Anh nhất định chính là người vũ trụ.
Nhất định là thế!!
Nằm viện vài hôm, đến một ngày trước khi ra viện, Khang Duật đến thăm tôi. Mà anh cũng nên đến đi thôi, chứ không thì tim tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thế mà khi Khang Duật đến, tôi lại không dám gặp. Lúc anh tới, tôi đang nằm kềnh trên giường bệnh vừa ăn táo, vừa đọc truyện thì Diễm Diễm đột nhiên xông vào phòng bệnh cùng anh.
“Chị, Khang Duật đến thăm chị nè!"
Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa là té xuống đất. Phản ứng đầu tiên là quăng quả táo đang ăn dở cùng quyển truyện qua một bên rồi chui ngay vào trong chăn, nằm ngay đơ trên giường.
“Ngủ rồi, chị ngủ rồi!!" – Tôi nhắm chặt mắt rồi nói.
Rõ ràng Diễm Diễm chẳng tinh ý gì, nó còn chả thèm nghĩ qua chuyện giúp tôi từ chối, lại bảo – “Khang Duật, hai người cứ từ từ trò chuyện, vừa đúng lúc mẹ em mang quần áo về giặt, mới đi nên sẽ không về sớm vậy đâu. Có điều để chắc ăn, em sẽ ở ngoài canh chừng hộ anh chị.
Tuy ngày trước tôi mạnh miệng dám bảo rằng nếu Khang Duật mà tới gặp thì tôi nhất quyết sẽ chia tay, nhưng may mà nhà tôi cách âm tốt, bố mẹ dưới lầu không nghe thấy, vẫn chưa lộ chuyện! May mắn lắm thay!
Tôi nghe đến đó, trong lòng vội gào thét, đừng… đừng để chị mày một mình với ảnh mà.
Tôi đang ở buồng đôi, nhưng bà bác giường bên vừa đi làm xét nghiệm, không biết khi nào mới về, bác ấy đi rồi thì chỉ còn một mình tôi, tôi… tôi… tôi sợ!
Tiếp tục giả chết! Vờ ngủ!
Khi Diễm Diễm đóng cửa, tôi vẫn cảm nhận được Khang Duật đang đến bên giường bệnh, bây giờ lấy tai thay mắt, nên thính giác đột nhiên rất nhạy. Khang Duật chồm người lên cái tủ đầu giường, hình như là lấy cái gì đó, ngửi mùi thì chắc là chuối tiêu rồi, sau đó, anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.
Tôi nghe được tiếng anh hít thở, rõ ràng là đang rất gần, làm tôi càng lúc càng chui vào trong chăn, từ từ rúc vào, đến khi chăn che kín mặt. Đến lúc không cảm thấy gì nữa, tôi mới dám xả hơi một chút.
Thế mà sao Khang Duật vẫn không nói tiếng nào, anh tới đây làm gì?
Nói chuyện? Thế sao lại không lên tiếng, anh không nói thì tôi biết nói thế nào?
Năm phút sau, oxy trong chăn cũng hết, cực kì khó chịu, tôi liều mình chịu đựng, cuối cùng vẫn không làm gì được khi phổi thiếu khí. Không được, tới giới hạn rồi, tôi xốc chăn, ngồi dậy trên giường, hít thở từng ngụm không khí.
Sống… sống… sống rồi!
Ánh mắt lại vô thức nhìn qua Khang Duật…
Á… hù người! Xem cái bộ hung dữ như chó Ngao đang gầm gừ kìa.
Tôi sợ đến không nói được tiếng nào, nghẹn chặt trong cổ họng, tự làm mình bị sặc, tôi giả vờ trợn mắt – “Anh… anh tới lúc nào vậy?"
Khang Duật trừng mắt nhìn tôi – “Lâu rồi!"
Tôi ho khẽ, – “Á… thế sao… lại không lên tiếng?"
“Ai đó trốn trong chăn, giả vờ không hay không biết gì, anh nói gì thì có nghe được sao?" – Anh lạnh nhạt trả lời.
Tôi hơi run một chút, nháy mắt trán đã đầm đìa mồ hôi.
“Vậy sao không lật chăn lên, làm người ta trốn ở trong như đồ ngốc!" – Tôi lầm bầm.
Nào ngờ anh thính tai, nghe được – “Hơi nào, chẳng phải sớm muộn gì em cũng tự mò ra hay sao, việc gì anh phải động tay?"
Gáy tôi đổ mồ hôi như điên, càng lúc càng dữ dội.
Đồ nham hiểm!!
Tôi vặn xoắn mấy ngón tay trong chăn, sau đó cúi đầu, cúi gằm xuống, cằm chạm ngực.
“Anh cho em thời gian trình bày!" – Anh ngồi bắt chéo chân, nhìn tôi như thể một ông lớn.
Rõ ràng anh cũng rõ là tôi đã biết sai rồi.
Đột nhiên tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi nổi điên thì cuối cùng cũng là tôi nhận sai, lần này cũng vậy. Thế là đành nói chuyện khiến mình cứ ấm ức trong lòng.
“Cô ta… gọi em là ‘con béo’, còn nói… không cho em gặp anh…" – Nói ra tôi lại càng thêm tủi thân, chớp mắt vài cái, tức thì nước mắt ngập mi, không nhìn rõ thấy gì – “Nó còn lôi em vào trong lớp, đứng trước cả lớp hỏi… Là nó đẹp… hay em… em đẹp…. Cả lớp đều nhìn vào em, em cảm thấy mình như một con vật, không có chút danh dự nào! Tiểu Phàn không có… anh… anh cũng không có… không ai giúp em cả… em rất sợ…. Em mặc cảm biết là bao nhiêu!"
Nói xong, tôi sụt sịt mũi, cảm thấy thật sự rất oan ức.
Chuyện này cũng do Tiểu Phàn, đưa tiền để nó giám sát, thế mà chưa từng nói cho tôi biết có một người như thế. Khi tôi nằm viện, Tiểu Phàn tới thăm tôi đầu tiên.
Lúc đó tôi hỏi, nó cũng không thua, đáp ngay một câu ‘Cả tên nó Khang Duật cũng không nhớ thì tao nói với mày chuyện đó làm gì?’ khiến tôi im lặng tắp lự. Thế cũng được đi, thì ra là con bé đó bị ăn dưa bở, trong lòng khó chịu, vớ được tôi liền đem ra trút giận.
Khang Duật thở dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi.
Nhìn anh có vẻ đã bớt giận hơn, khiến lòng tôi cũng thêm can đảm, nói tiếp – “Em cũng có tự ái, không đâu lại trở thành người bị bắt nạt! Lúc đó, chỉ muốn tát nó một cái, có điều… lại không dám."
Nửa câu sau đúng là dư thừa, chọc đúng nọc.
“Hừ, không dám đánh nó thì quay sang đánh anh!" – Anh nhìn tôi, mũi xịt khói.
Tôi cứng đờ, len lén nhìn anh, hôm ấy đầu óc tôi rối loạn, tát anh một cái, không biết là má trái hay má phải. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không còn thấy vết gì, nhưng lúc đó tôi đánh mạnh lắm, không biết có bị thương gì không.
“Đừng có săm soi nữa, là má trái!" – Khang Duật tức giận trừng mắt nhìn.
Tôi rụt cổ – “Em xin lỗi mà!"
Anh hừ một tiếng, với tay bẻ một quả chuối.
“Có đau không?" – Tôi nói vuốt đuôi.
“Em nói thử xem?"
“Lần sau… lần sau em không dám nữa!" – tôi trân trọng hướng tay về phía anh mà thề.
“Lần sau? Còn dám có lần sau nữa hả? Thế nào, em còn tính cho lần sau nữa hả. Lần sau em định làm gì, hay tính lấy dao đâm anh luôn đi cho xong!" – Khang Duật nổi điên, vừa lột hết quả chuối đưa đến miệng tôi thì giật tay lại, hung hăng ngoặm một miếng.
Tôi lập tức lắc đầu, xua tay – “Không mà, em không lấy dao đâm anh đâu!"
Đúng là dễ sợ, vừa tưởng đã nguôi rồi thì lại nổi điên lên thế đấy.
“Được rồi, anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tiếp đi!" – Anh ăn xong quả chuối, nhoài người lấy trái khác, tưởng đâu là lột cho tôi, hổng dè lại tiếp tục ăn một mình. Thật quá đáng, rõ ràng biết tôi thích ăn chuối nhất mà.
Tôi nuốt nước miếng – “Tiếp? Tiếp tục cái gì cơ?"
“Nói xem vì sao đang không việc gì em lại vác xác nhập viện?" – Anh tra hỏi.
Tôi ngập ngừng – “Không phải… thì là…"
Tôi chắc rằng anh đã biết nguyên nhân, thể nào Diễm Diễm cũng huỵch toẹt hết cả rồi, anh hỏi vậy rõ là đang muốn tôi tự giác kiểm điểm, Khang Duật rất phản đối việc tôi giảm cân.
“Vì… giảm… giảm cân!!" – Ánh mắt mạnh mẽ như thể có dòng điện cao thế chạy qua, tôi kiên quyết trả lời.
Lời vừa thốt ra, trông Khang Duật giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược.
“Em cũng chỉ muốn trông xinh xắn hơn thôi, nào biết là sẽ thế này…" – Tôi không cam lòng, muốn biện hộ cho mình một chút, nhưng nhìn vẻ mặt tối sầm của anh liền lập tức rối rít – “Em biết sai rồi, không dám nữa, không dám nữa!! Em đáng giận, đáng ra không nên giảm cân mới phải, em không nên dày vò bản thân, hại… hại… hại anh lo lắng!"
Rõ là tôi rất sợ anh.
Hình như tóc tai Khang Duật cũng đã quay về trạng thái bình thường, nhìn thấy ánh mắt tôi, có vẻ đang suy tính gì đó, có phải là định tha lỗi cho tôi rồi không? Tôi ngồi ngoan ngoãn trên giường, thật sự là đã biết lỗi rồi mà.
Thật lâu sau, anh đưa cho tôi một quả chuối đã được lột sẵn – “Ăn đi!"
Mắt tôi sáng hẳn… đây… đây là tha cho tôi rồi sao.
“Không giận nữa à?" – Tôi cẩn thận hỏi lại.
“Lo ăn chuối của em đi!" – Tuy anh vẫn trừng mắt nhìn tôi, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều. Tôi vui vẻ cắn quả chuối một cái ngon lành. Ngọt, ngon quá! Tôi ăn xong, vẫn chưa đã thèm, muốn ăn thêm – “Em muốn ăn nữa!"
Khang Duật lột thêm, đưa cho tôi. Tôi ăn, bất ngờ nhìn sang, thấy anh để tay ở đầu tủ, chống đầu nhìn tôi.
Bắt gặp ánh mắt đó… tôi liền lập tức tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng bừng. Khi không anh lại dùng ánh mắt như thể tôi là vật quý báu nhất của mình. Tôi vội đảo mắt, tập trung vào chuyên môn – ăn chuối. Anh chẳng biết mình quyến rũ biết là bao nhiêu, cứ như nam chính trong truyện tranh, làm tôi muốn chảy cả máu mũi.
“Miểu Miểu…" – Anh nhẹ giọng.
“Dạ vâng?" – Giọng nói dịu dàng kia chỉ tổ làm tôi ngứa lỗ tai kinh khủng, như thể có cái gì đang ngọ nguậy ở trong.
“Đừng có giảm cân nữa!"
“Em biết rồi! Không dám giảm nữa!" – Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nổi giận.
“Anh thích phụ nữ ngực lớn!!"
“…"
***
Sau khi xuất viện, tôi biết nghe lời cực kì, ăn ngon ngủ kĩ, tiếp tục vỗ béo bản thân. Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ, chỉ cần tôi ăn ít hơn bình thường một muỗng cơm thôi thì bố mẹ tôi lại lo sốt vó cả lên, cho rằng tôi lại đang định giảm béo. Tôi nào dám, cũng đâu phải là chưa nhận bài học, không dám nghĩ tới hai chữ ‘giảm béo’ nữa. Cứ thế nên sinh hoạt bình thường cũng chả khác heo là mấy.
Chớp mắt cũng đã trôi qua một nửa kì nghỉ đông, khi sắp đến tết thì lại xảy ra hai chuyện trọng đại.
Việc thứ nhất, nhà của tôi bị chính phủ trưng dụng – phải dỡ bỏ và chuyển đi nơi khác, chuyển vào chung cư cao ốc. Bố tôi muốn một đôi việc, liền lập tức huy động toàn bộ họ hàng, bắt đầu công cuộc chuyển nhà. Tôi vừa bệnh dậy, bố mẹ cũng không nỡ để tôi làm việc nặng, chỉ khổ cho Diễm Diễm, không chỉ phải dọn dẹp phòng mình mà còn phải kiêm luôn phần của tôi, khiến nó suốt ngày than thân kể khổ, la làng lên rằng mình là con được nhặt về.
Mà đã không có phần việc của mình thì tôi càng rảnh rỗi, thường lén chạy đi gặp Khang Duật.
Đêm ba mươi ấy, cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc chuyển nhà, vì gấp gáp dọn nhà, mẹ tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả nên bữa tối cũng ăn qua loa. Cả nhà xúm quanh TV cùng xem chương trình chúc tết, nấu đại gì đó cùng mì ăn liền, coi như cũng qua bữa, chưa tới 10 giờ, bố mẹ, cả Diễm Diễm đều mệt rã rời, kéo nhau đi ngủ sớm.
Nhưng ngược lại, tinh thần tôi lại cứ phơi phới. Tranh thủ dịp cả nhà đều ngủ cả, tôi vội vàng chui vào phòng của mình, gọi điện thoại cho Khang Duật, định cùng anh đón thời khắc giao thừa.
Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ như đang phát ‘Chiến tranh giữa các vì sao’, nào là pháo trúc, khói pháo hoa mờ mịt khắp bầu trời, đến là đinh tai nhức óc, khiến tôi và Khang Duật không thể không tắt điện thoại, đồng thời cũng đánh thức bố mẹ và Diễm Diễm dậy. Vì thế, ngay sau đó, cả nhà chúng tôi cũng xuống lầu, gia nhập ‘cuộc chiến’, góp thêm rộn rã, cùng mọi người nghênh đón năm 1997.
Năm mới đã trôi qua như vậy đấy.
Chuyện thứ hai, nhân dịp tháng 10 năm 1997, Thượng Hải đăng cai tổ chức Bát vận hội, sau tết, nhà nước đưa xuống thông báo cho hơn 10 trường trung học Thượng Hải phải tham gia đồng diễn thể dục trong buổi khai mạc Bát vận hội. Chỉ thương cho tụi học trò chúng tôi, bị trưng dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu, trở thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8 tháng tập luyện nhàm chán cho buổi biểu diễn.
Nếu đã là biểu diễn khai mạc thì đương nhiên trang phục cổ động phải có màu sắc tươi sáng, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ mấy bộ trang phục kia đáng sợ biết chừng nào. Phần trên bó sát, phần dưới thì chỉ có đúng mỗi cái quần xòe đủ che mông. Màu mè lại càng phát kinh, có trường màu lam tươi tắn, có trường dùng cam hoặc hồng, thế mà trường Nữ Trung lại dùng màu xanh lục như ếch. Gọi nó là xanh ếch cũng đúng lắm, mặc lên người, cho dù có đẹp đến mấy cũng thành ếch cái cả. Sau đó lại còn cầm một tấm bảng tròn hai màu xanh – đỏ, để tạo thành hình ảnh chuyển đổi tập thể. Mãi cho đến ngày ra diễn cũng chẳng biết sẽ tạo ra hình gì, bởi vì chỉ có người ngồi trên khán đài trong sân vận động mới có thể nhìn được mà thôi.
Bởi vì dáng người tôi không mặc được những bộ này, thế nên không cần tham gia tập luyện cho buổi biểu diễn, được đưa xuống tổ hậu cần.
May mà được chuyển xuống tổ hậu cần, chứ muốn tôi mặc trang phục như ếch nhái rồi nhảy múa thế kia, mặt mũi tôi biết để vào đâu.
A Di Đà Phật! Thánh Mập Mạp vạn tuế!
Ấy mà trường Diễm Diễm lại không nhận được thông báo, nên không tham gia tập luyện, thế là so với tôi nó càng vui hơn gấp bội. Toàn bộ nam sinh các trường tham gia thì mang vuốt rồng và phần bụng dưới(*), màu mè ra sao thì tôi cũng không cần nhắc lại, rõ là không thể nào xấu hơn được, phục trang cũng là áo bó quần xòe. Còn nhớ lúc đám nam sinh đang tập luyện ở sân vận động Giang Loan, khi Khang Duật mặc bộ đồ như thế xuất hiện trước mặt, lại khiến tôi cảm thấy như nhìn thấy tên đồng bóng nào…
(*) Có lẽ ý bảo biểu diễn múa rồng.
Nhưng mà, nửa dưới… không biết sao lại chật đến vậy…, khiến tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.
Thiệt là số khổ!!
Sau này nhìn hoài cũng thành quen, nhưng tính ghen tuông của tôi thì bộc phát, chỉ cần có nữ sinh nào nhìn sang hướng Khang Duật, cặp mắt tôi sẽ bắn thẳng vào nó như súng liên thanh, đợi đến giờ tiếp nước, đứa nào nhìn qua, nhỏ nào đã liếc tới là tôi lập tức cho muối vào nước của nó.
Hừ! Đây là lợi thế của công tác hậu cần!
Tám tháng tập luyện chán chường kia cũng biến thành thời gian vui chơi của tụi tôi. Mỗi khi đến tập luyện ở sân vận động Giang Loan, thường có thời gian rảnh, đực mặt ngồi chờ không làm gì ở bên, vì thế chúng tôi thường tranh thủ từng giây phút ít ỏi để hoàn thành cho xong bài tập trên trường, giờ nghỉ thì cùng nhau đánh bài giết thời gian.
Đạo cụ biểu diễn – tấm bảng tròn hai màu xanh đỏ xen nhau kia được chúng tôi tận dụng để đánh bài, tụi học sinh gương mẫu thì lại đem ra làm bàn học.
Có tôi, Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân, Khang Duật; tất nhiên Từ Doanh cũng có mặt, có điều nó chính là thành phần con ngoan trò giỏi dùng đạo cụ làm bàn học, có mặt hay không cũng vậy, may mà bốn người vừa đủ tay đánh bài, không thèm làm khó nó.
Không biết có phải số chúng tôi không may hay không, phụ trách của cả bọn lại là vị huấn luyện viên siêu biến thái, cực kì nghiêm khắc, vừa hô ‘tập luyện’ là phải nhanh chóng chạy tới, nếu đi trễ, thì sẽ bị lôi ra, đứng ở nơi nổi bật nhất mà ôn lại bài cũ, ai mà dám cơ chứ, tất cả mọi người đều có tư tưởng đục nước béo cò, nên chẳng ai dám đi trễ. Hễ có ai hô lớn ‘tập luyện’ thì tất cả mọi người liền chạy cố sống cố chết đi tập trung. Đánh bài cũng thế, vừa nghe hô tập luyện, chúng tôi lập tức ngưng sát phạt nhau, quăng vội bài trên tay vào trong giỏ, chạy đi tập trung, mấy lá rớt lung tung thì được chân hậu cần, là tôi, phụ trách bảo quản trận địa, đợi mọi người tập luyện xong thì lại tiếp tục tập trung tinh thần sát phạt lẫn nhau.
Lại nói tiếp, thói quen tập luyện kia cũng tốt, chẳng có gì, nhưng cái chính là đi vệ sinh rất phiền toái. Đã đông người thì chớ, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ, hễ vừa nghỉ ngơi một cái là nhìn đâu cũng thấy người, ngay cả chỗ chen chân cũng không có. Có lần Lưu Lí Quân muốn đi vệ sinh, nhưng chỗ nào cũng có người, đã thế còn xếp hàng dài trước cửa, đến mức hai đùi đứng mà như xoắn lại vào nhau, tôi trách nó – “Ban nãy lúc đi vệ sinh làm gì, sao không giải quyết lúc đó đi."
Nó xoắn hai chân càng chặt hơn – “Thì ban nãy không muốn đi mà!"
Tiểu Phàn giúp nó xếp hàng ở nhà vệ sinh bên cạnh quay lại nói – “Cái gì gọi là ‘cơ hội chỉ tới một lần’, giờ mày hiểu rồi chứ hả."
“Lúc này lại nói ba cái gì đâu không hà, sao tao có thể kiểm soát chuyện này được chứ!"
Tôi liều mạng đưa ra đề nghị – “Nếu không thì đi bên nhà vệ sinh nam đi, có gì nhờ Khang Duật giúp cho!"
“Đi chết đó hả, muốn thì mày tự đi đi!" – Lưu Lí Quân trợn mắt nhìn. Tôi le lưỡi thầm nghĩ, được lắm, mày cứ từ từ mà chờ, tè dầm rồi thì đừng trách tao.
Đợi chừng mấy phút, mấy người trong nhà vệ sinh cũng không đi ra, chẳng lẽ đi nhiều đến vậy sao?
Thật là xúi quẩy.
Cứ ráng nhịn lâu thật lâu như thế, cuối cùng đang rất mót cũng thành ra hết mót luôn rồi.
Đến cuối cùng, Lưu Lí Quân cũng chả buồn đi, có vẻ như muốn cũng chẳng đi được.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lưu Lí Quân tức tối nói – “Mày nói xem, đại tiện với tiểu tiện có gì khác nhau. Đều là thải ra như nhau, có cần lâu như thế không?"
Tôi và Tiểu Phàn không nói gì, nó không giải quyết được, lại bắt đầu nghiên cứu lên xuống, Đại Song đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ chúng tôi, sau khi nghe được, lại thành thật trả lời.
“Thì một cái rắn, một cái lỏng."
Gì đây? Tìm điểm khác nhau nhau giữa hai đứa tụi nó hả? Thế lúc tiêu chảy không phải cũng là lỏng sao? Tôi không biết nên khóc hay nên cười với tụi nó nữa.
Khang Duật ngồi yên xem bài, giữ chỗ, thấy chúng tôi quay trở lại thì hỏi – “Xong rồi à?"
Tôi lắc đầu – “Đông người, nó hết muốn đi luôn rồi!"
Khang Duật nhíu mày, còn chưa nói gì, ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu sát phạt, định bụng thắng trọn ván.
Lưu Lí Quân vẫn còn lảm nhảm lẩm ba lẩm bẩm – “Có gì khác nhau chứ, đều là từ bụng thải ra, sao lại tốn nhiều thời gian thế hả?"
Khang Duật nhìn về phía tôi – “Sao vậy?"
“Đang trút giận đó, giai đoạn giữa thời kì phát bệnh tâm thần, tám phần là do ăn đồ bậy bạ nên trúng độc, thế nên bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu xem đại tiện và tiểu tiện khác nhau chỗ nào!"
Đôi khi tôi cũng đến là bội phục Lưu Lí Quân, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn chẳng thèm để ý Khang Duật là con trai. Đột nhiên, nó nổi giận, vỗ bàn một cái, quay về phía anh mà nói – “Cậu nói xem, thằng đại và thằng tiểu khác nhau chỗ nào hả?"
Ót tôi nổi ba vạch đen. Chị hai của tôi ơi, đừng có nổi điên như vậy chứ, là do nhiều người, mày không đi vệ sinh được thì thôi, việc gì lại nổi điên thế chứ?
Tôi nghĩ anh đang xem nó như người điên.
Khang Duật chia bài, điềm nhiên nói – “Tụi nó là anh em một nhà, nhưng thằng Tiểu thì khẳng khái hơn, thằng Đại không phải lần nào cũng theo Tiểu, nhưng hễ Đại ra thì Tiểu lúc nào cố gắng đi theo!!"
Nói xong, cả bọn chúng tôi đều á khẩu.
Khang Duật nhíu mày – “Sao, nói không đúng à?"
Cả bọn chúng tôi đều lắc đầu lia lịa. Trong đầu mỗi người đều nghĩ, Khang Duật rõ ràng không phải người trái đất, rõ là giống vũ trụ mà xuống. Loại chuyện này mà cũng có thể nói rõ ràng rành mạch, lại càng có lí luận sâu sắc. Cấu tạo kiểu gì thế?
Tiểu Phàn, Đại Song, Lưu Lí Quân đồng thời đều nhìn về phía tôi, trong mắt bộc lộ sự cảm thông, như thể đang muốn nói – Miểu Miểu, chỉ số IQ của mày và Khang Duật cách nhau xa lắm, mai sau sẽ rất thê thảm!
Khỏi cần tụi nó bồi vào, tôi sớm biết từ lâu rồi, rõ ràng là tôi không phải là đối thủ của Khang Duật.
Rất nhanh sau đó, anh lại một lần nữa chứng minh chỉ số thông minh của mình cao cỡ nào.
Đánh bài được vài ván, đột nhiên tôi cũng cảm thấy mót, chạy thẳng về hướng nhà vệ sinh, vẫn là còn rất đông người như ban nãy, tôi mót đến độ hai chân cứ xoắn quẩy vào nhau, đứng trước cửa nhà vệ sinh, liên tục ngó vào trong.
Đột nhiên, nghe được tiếng Khang Duật rống to – “Luyện tập!!!"
Vừa hô xong, tôi thấy tụi con gái từ trong nhà vệ sinh nữ xông hết ra ngoài, cửa toilet bật mạnh ra, trong đó không thiếu những đứa vừa kéo quần vừa chạy.
Chớp mắt, nhà vệ sinh không còn ai.
Tôi đứng trước cổng, trợn mắt há hốc từ nhà vệ sinh hướng về phía Khang Duật. Anh điềm nhiên dựa vào tường, nhìn tôi – “Nhìn anh làm gì, mau đi!"
Sặc… tôi bị kinh ngạc đến đi nhỏ cũng chẳng buồn đi…
Anh nhất định chính là người vũ trụ.
Nhất định là thế!!
Tác giả :
Khuyển Thần Khuyển Khuyển