Lão Cha
Chương 16: Song tâm - Nhị
Sau khi dẫn người tới phòng khách, lại đưa nước tới cho bọn hắn tắm rửa xong, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa trước hết tới tìm đại ca.
“Cha lại nữa rồi a…" Triển Tư Hoàn nở nụ cười, mở công văn trong tay, “Cũng may không phải đổ lên đầu ta, cha đại khái là nghĩ ta còn phải chiếu cố Tương Mạt đi, mới không dám tới nhờ ta."
Tương Mạt ở một bên chỉnh lý công văn nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không bởi vì…dạng như thế này mà ghen a."
“Ta không có nói đến ghen a." Triển Tư Hoàn cố tình kinh ngạc nhìn phía hắn.
Tương Mạt đỏ mặt, hung hăng trừng hắn liếc mắt, đương nhiên ánh mắt một chút lực đe dọa cũng không có.
Triển Niệm Linh khóc thét nói: “Đại ca! Chúng ta tới tìm ngươi là muốn nghe ý kiến của ngươi, không phải tới nhìn ngươi với đại tẩu liếc mắt đưa tình a!"
Mặt Tương Mạt càng đỏ hơn, nỗ lực làm bộ chăm chỉ xử lý công văn.
“Ta có thể có ý kiến gì? Ngay cả phụ thân cũng đứng về phía cha, biểu thị mạng người này không nên tuyệt, ta có ý kiến thì làm được gì mà?" Triển Tư Hoàn mỉm cười buông tay, “Nói đi còn nói lại, kỳ thực sự tình cũng không khó làm a, các ngươi coi kỹ bọn hắn, đừng để cho hắn chết thì là hoàn hảo rồi không phải sao?"
Hai huynh đệ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thanh nói: “Nói vậy cũng đúng!" Triển Niệm Hoa suy tư: “Triển gia phòng vệ cũng có thể nói là an toàn, nếu hắn luôn ở trong phòng sẽ không có chuyện gì rồi." Triển Niệm Linh cười tiếp lời: “Vậy trói hắn lại là nhanh nhất?"
Bỗng nhiên kinh giác việc này thực ra rất đơn giản, hai huynh đệ đều yên tâm, cùng đại ca báo cáo công tác sau, liền an tâm đi qua chỗ Trác Tấn Minh.
Vừa mới đến gần, hai người chợt nghe tiếng trẻ con khóc lớn, đối mắt nhìn nhau, bước lên trước gõ cửa.
Trong phòng vang lên một tiếng “Bính" như là có cái gì đổ xuống, tiếp theo cửa rất nhanh bị giật lại, Trác Tấn Minh gần như ướt sũng, trên người không mặc áo, gương mặt nhếch nhác, tóc mái còn long tong nhỏ xuống vài giọt nước, ôm tiểu hài tử trong tay, run giọng hỏi: “Làm như thế nào!?"
Rất rõ ràng thiết hán tử này không có kinh nghiệm chiếu cố hài tử, trước đó tiểu oa nhi tám phần mười là bôn ba đường dài, ngay cả khí lực để khóc cũng không có, hiện tại hảo hảo mà tắm rửa một cái, lại ăn chút gì, tự nhiên muốn khóc biểu thị bất mãn.
Lúc trước Trác Tấn Minh bị hai huynh đệ bọn họ nói như vậy, đương nhiên dưới đáy lòng không thích hai người, chẳng qua thiếu chủ khóc khiến hắn luống cuống tay chân, hắn là chiến tướng, cuộc đời chưa từng chạm qua tiểu hài tử, lúc này không thể làm gì khác hơn là mọi cách đều thử, đưa hài tử giao cho hai người trước mặt.
Chỉ có thể nói Trác Tấn Minh cao số, Triển Quang Phong cũng không phải lần đầu tha phiền phức về nhà, trước cũng đã hai, ba lần mang tiểu oa nhi về, lại cũng năm, sáu lần đưa về tiểu hài tử, sau khi đưa về nhà đương nhiên luôn luôn không phải chính hắn trông nom mà ném cho bọn nhỏ coi sóc, rồi lại chạy đi xa. Cho nên Triển Tư Hoàn đối việc tìm kiếm phụ mẫu thất lạc của tiểu hài tử cực kỳ quen thuộc, còn Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa thì rất hội chiếu cố tiểu bằng hữu.
Lập tức, Triển Niệm Hoa từ trong tay đối phương tiếp nhận oa nhi, nhè nhẹ lay động, vừa thấp giọng dỗ dành.
Không hổ là đầy mình kinh nghiệm, tiếng khóc của tiểu oa nhi dần nhỏ lại, rất nhanh chỉ còn nức nở.
Triển Niệm Linh cũng đi qua, đối tiểu oa nhi nhăn mặt, lại ôm lấy hắn, tung lên không trung.
Trác Tấn Minh đảo rút khẩu lãnh khí, cả người căng cứng tựa như dây đàn.
Triển Niệm Linh vừa tung vừa hứng tiểu oa nhi quay về trong lòng, đưa hắn lên cao vài vòng, động tác khiến Trác Tấn Minh xem sợ hãi, hài tử dĩ nhiên lại cười khanh khách, hươ hươ bàn tay nhỏ bé.
Trác Tấn Minh khẩn trương một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người chơi đùa với hài tử, hướng phía sau lui lại mấy bước, ngồi vào trên giường.
Triển Niệm Hoa nhìn về phía hắn, ngạc nhiên nói: “Ngươi bị thương cũng nghiêm trọng sao…"
Trên người Trác Tấn Minh nơi nơi đều là vết thương, có do đao kiếm, do ám khí, do vì bằng hữu mà đỡ, cũng có nơi chảy ra máu, hiển nhiên hắn không biết cách xử lý vết thương, nên vết thương cũ mới chồng chất.
“A, đúng vậy, dọc theo đường đi bị tập kích mấy lần." Trác Tấn Minh lúc này mới phát giác ra mình chỉ mặc một cái quần, vội vã cầm áo khoác phủ thêm.
“Không vội rồi, trước xử lý vết thương đi." Triển Niệm Linh ôm tiểu oa nhi đi tới cửa, gọi tỳ nữ đến.
“Việc này, Trác công tử." Triển Niệm Hoa có điểm xấu hổ cúi đầu, “Hai huynh đệ chúng ta tại đại sảnh nói những lời ấy, thật sự là vô tâm, giờ ta xin lỗi ngươi, mong ngươi khả dĩ thông cảm chúng ta cũng chỉ là vì Triển gia."
Trác Tấn Minh vốn là người chất phác thật thà, đối phương đều đã cúi đầu xin lỗi, hắn vội vàng xua tay nói: “Đừng lo, ta có thể hiểu, là tại hạ mang đến phiền phức cho các ngươi, nên xin lỗi là ta mới đúng…Công tử loại xưng hô này không cần dùng, nếu như các ngươi không chê, gọi một tiếng Trác đại ca là được."
“Hảo, Trác đại ca." Triển Niệm Hoa cười ra, “Vậy nếu Trác đại ca không chê, cũng trực tiếp gọi Niệm Hoa là được rồi."
Trác Tấn Minh đang muốn đồng ý, Triển Niệm Linh ôm oa nhi đi tới, cười nói: “Vậy cũng kêu ta Niệm Linh đi."
Trác Tấn Minh hơi sửng sốt, cặp sinh đôi này lớn lên giống nhau như đúc, muốn hắn phân biệt gọi tên thực sự hơi khó.
Song sinh đương nhiên biết đề nghị này thực khó, trên thực tế ngoại trừ phụ thân chẳng bao giờ gọi sai lấy một lần, với lão cha lúc nào cũng kè kè cạnh phụ thân ra, thì ngay cả các ca ca cũng sẽ một hai lần gọi sai, cũng đừng nói đến người ngoài, nhưng bọn hắn song song nổi lên ý xấu, biết rõ đề nghị này khó làm, bề ngoài vẫn bày ra biểu tình vô tội lại còn nóng bỏng chờ mong nhìn Trác Tấn Minh.
Nếu như Trác Tấn Minh là một lão tướng thương trường, nói một hai câu thoái thác liền qua, có điều hắn lại là một quân nhân thành thật, từ trước đến nay sẽ không cô phụ sự hy vọng của người khác, cho nên mặc dù lúc này biết rõ hơi khó làm, cũng kiên quyết đáp ứng.
Song sinh dưới đáy lòng cười thầm, bọn họ cũng thật muốn biết Trác Tấn Minh làm thế nào để phân biệt bọn họ, dưới chủ ý xấu đó, đối Trác Tấn Minh càng phát ra thân thiết, trái một người Trác đại ca, phải một người Trác đại ca, một bên nhắc nhở hắn những điều cần lưu ý khi chăm sóc hài tử, bên kia sẽ tán thưởng hắn có nghĩa có gan, một bên hỏi hắn sau này có tính toán gì không, bên kia sẽ đùa hài tử cười liên tục.
Trác Tấn Minh là người không thù dai, thấy hai huynh đệ đối xử tử tế với tiểu thiếu chủ, càng thêm nghĩ an tâm, cũng liền vẻ mặt ôn hòa theo chân bọn họ đàm luận, lại nói ra mấy bộ hạ cũ có khả năng đào tẩu an toàn, nếu như có thể thoát khỏi sự truy lùng của Thần Long Giáo, có thể khả dĩ len lén nuôi lớn tiểu thiếu chủ, tái mưu đồ phục hưng Nhược Thủy Cung, đương nhiên lúc này nói phục hưng còn quá sớm, nhưng ít ra trước làm yên lòng người.
Lòng trung thành của Trác Tấn Minh với Nhược Thủy cung là không cần hoài nghi, huynh đệ Triển gia đã đạt được mục đích, phần còn lại là mau chóng đưa hắn cất bước, đương nhiên nói chuyện rất ăn ý.
“Nói chung, ngươi tận lực không nên xuất môn, chuyện tìm người có chúng ta lo, ở trong Triển gia là an toàn nhất." Thấy tỳ nữ bưng hòm thuốc đi vào, Triển Niệm Hoa làm kết luận.
Triển Niệm Linh gật đầu theo, nhìn về phía tỳ nữ, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Triển Niệm Hoa chỉ kém không cùng hắn tâm linh tương thông, cũng liếc mắt nhìn tỳ nữ --- trước đây hình như không thấy qua nàng? Mới tới sao?
Hai người bọn họ mới có ý niệm trong đầu, tỳ nữ bỗng nhiên đánh về phía Triển Niệm Linh đang ôm hài tử, từ tay áo xuất ra một thanh chủy thủ.
Triển Niệm Linh mặc dù không nghĩ tới nhiều như thế, nhưng là miễn cưỡng tính sớm có phòng bị, ôm tiểu hài tử lăn đến trên giường, về phía sau hai người, coi bảo vệ hài tử là nhiệm vụ trọng yếu.
Hắn khẽ động Trác Tấn Minh đã có phản ứng, phi lên một cước đánh tỳ nữ văng ra ngoài.
Tỳ nữ ám sát không thành, lập tức chạy ra ngoài, nhưng bị người mới tới hung hăng đánh ngã ra đất.
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa kinh hỷ kêu: “Nhị ca!"
“Yêu, đã lâu không gặp." Triển Mộ Liễu cười hì hì phất phất tay, chẳng có lấy một điểm gọi là thương hương tiếc ngọc mà đem tỳ nữ vất cho đám hộ vệ phía sau, “Phòng ngự của Triển gia chúng ta xảy ra chuyện gì? Thích khách cũng để cho trà trộn vào được? Đưa người này đi thẩm vấn!"
“Nhị ca, ngươi sao vậy đã trở về?" Triển Niệm Linh đưa hài tử cho Trác Tấn Minh lúc này mặt đã trắng bệch, còn mình bò xuống giường, Triển Niệm Hoa cũng đứng dậy hỏi: “Tam ca sao?"
“Ân, võ lâm gần nhất cũng ổn rồi, chúng ta liền chuồn êm quay về nhìn." Triển Mộ Liễu ra ngoài thăm dò một chút mới kêu: “Hoài Quân."
Triển Hoài Quân đang răn dạy thị vệ thất trách nghe thấy liền ném lại một câu “Qua chỗ đại ca chúng ta thỉnh tội đi", nháy mắt đã tới chỗ hắn.
Triển Mộ Liễu mỉm cười vòng tay ôm eo hắn, đưa hắn phù vào trong phòng, lấy ghế cho hắn ngồi, rót một chén trà nóng, nhẹ nhấp một ngụm thử xem nóng hay vừa, rồi mới đưa đến bên môi Triển Hoài Quân uy hắn uống, động tác liền mạch lưu loát, nước trà một giọt cũng không tràn ra, hiển nhiên là đã làm quen, cuối cùng đưa tay vén vài sợi tóc rủ của Triển Hoài Quân, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi sao? Hay đói bụng? Có muốn ăn cái gì không? Ta gọi đầu bếp làm cho ngươi."
Triển Hoài Quân thản nhiên nói: “Thong thả." Hắn mới ngồi xuống.
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa không còn gì để nói đến cực điểm, cuối cùng minh bạch lời đồn đại khoa trương trên giang hồ cũng là ‘không có lửa làm sao có khói’ ; người trước sẩn cười nói: “Nhị ca, ngươi quá khoa trương đi?" Người sau lẩm bẩm: “Tam ca là búp bê gỗ không tay không chân sao, cần chiếu cố như vậy?"
Triển Mộ Liễu khí định thần nhàn cười nói: “Trong bụng Hoài Quân có hài tử của ta đương nhiên phải nâng niu."
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa ngây người, Trác Tấn Minh há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Triển Hoài Quân hanh cười: “Các người vậy cũng tin?"
Triển Mộ Liễu cười ha ha, “Chuyện như thế sao có thể là sự thực a? Vậy mà các người cũng tin! Ác, chẳng qua, dọc theo đường đi nếu có người trực diện chất vấn chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy, ta đều trả lời như thế, biểu tình của bọn họ so với các ngươi cũng không sai biệt lắm, ha ha ha!"
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa càng thêm không còn gì để nói, bị nhị ca với tam ca đùa bỡn chỉ có thể cam chịu, thế nhưng ai bảo mới vừa rồi thái độ Triển Mộ Liễu trấn định vững tin như vậy, bộ dáng lại cực kỳ cẩn thận, hai bọn họ trong nháy mắt có dao động…Ngay cả huynh đệ nhà mình cũng sẽ lung lay, người bên ngoài còn không biết kinh hách như thế nào, thảo nào dư luận xôn xao.
“A, nhị ca tam ca, các ngươi nhất định trước gặp qua cha với phụ thân?" Triển Niệm Linh vội vàng nhắc tới, “Chuyện Thần Long Giáo với Nhược Thủy Cung không phải phần ta với tiểu ngũ quản mà? Các ngươi không định tiếp nhận?"
Triển Mộ Liễu cười mỉa nói: “Ngươi mơ tưởng? Chúng ta còn phải đi Miêu Cương tránh đầu sóng ngọn gió mà, nào có thời gian đi quản giáo phái nào bị diệt?"
Triển Hoài Quân vẻ mặt đạm nhiên, “Ta cũng không tán thành, nếu các ngươi nghĩ muốn chúng ta nhúng tay vào quản cũng quản không xong, nói tóm lại chỉ cần giúp tiểu hài tử này không có việc gì là xong sao?
“Tam ca nói thì dễ!" Triển Niệm Linh khổ mặt, “Ngươi không thấy có người trà trộn vào nhà chúng ta sao!"
“Tình cảnh của ta với Hoài Quân cũng rất gian nan a, không có biện pháp giúp các ngươi." Triển Mộ Liễu vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, lấy tay cầm tay Triển Hoài Quân.
Triển Hoài Quân rất đương nhiên gật đầu.
Hai huynh đệ nghẹn họng nhìn trân trối ------ tình cảnh gian nan cái gì? Các ngươi rõ ràng tiêu du rất khoái hoạt a!
Triển Mộ Liễu lại một câu nói mát: “Thực lo lắng như vậy, đưa bọn họ giam vào địa lao là được." Triển gia có một địa lao nhỏ, dùng để xử lý những chuyện không thể đường đường chính chính làm, mặc kệ là việc giang hồ hay thương giới, đều có loại chuyện như vậy, Triển Tư Hoàn khi xây dựng thêm nhà cửa cho Triển gia đã nghĩ rất chu đáo, thuận tiện xây một cái địa lao, hiệu suất sử dụng đương nhiên không cao, nhưng mấy năm qua xác thực cũng có vài lần phát huy công dụng, dĩ nhiên nói theo cách nào đó, nhốt trong địa lao cũng thực an toàn hơn so với trong phòng.
Triển Niệm Hoa dở khóc dở cười: “Chúng ta đem khách nhân đương phạm nhân xử lý, thì biết ăn nói thế nào với cha và phụ thân?"
Trác Tấn Minh chăm chú nói: “Tại hạ nhốt tại địa lao cũng không có vấn đề, thế nhưng không thể ủy khuất tiểu thiếu chủ…"
“Vậy các ngươi cũng chỉ còn cách tự mình trông nom thôi." Triển Hoài Quân kết luận.
Hai huynh đệ giật mình: “Là ý gì?"
“Cha lại nữa rồi a…" Triển Tư Hoàn nở nụ cười, mở công văn trong tay, “Cũng may không phải đổ lên đầu ta, cha đại khái là nghĩ ta còn phải chiếu cố Tương Mạt đi, mới không dám tới nhờ ta."
Tương Mạt ở một bên chỉnh lý công văn nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không bởi vì…dạng như thế này mà ghen a."
“Ta không có nói đến ghen a." Triển Tư Hoàn cố tình kinh ngạc nhìn phía hắn.
Tương Mạt đỏ mặt, hung hăng trừng hắn liếc mắt, đương nhiên ánh mắt một chút lực đe dọa cũng không có.
Triển Niệm Linh khóc thét nói: “Đại ca! Chúng ta tới tìm ngươi là muốn nghe ý kiến của ngươi, không phải tới nhìn ngươi với đại tẩu liếc mắt đưa tình a!"
Mặt Tương Mạt càng đỏ hơn, nỗ lực làm bộ chăm chỉ xử lý công văn.
“Ta có thể có ý kiến gì? Ngay cả phụ thân cũng đứng về phía cha, biểu thị mạng người này không nên tuyệt, ta có ý kiến thì làm được gì mà?" Triển Tư Hoàn mỉm cười buông tay, “Nói đi còn nói lại, kỳ thực sự tình cũng không khó làm a, các ngươi coi kỹ bọn hắn, đừng để cho hắn chết thì là hoàn hảo rồi không phải sao?"
Hai huynh đệ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thanh nói: “Nói vậy cũng đúng!" Triển Niệm Hoa suy tư: “Triển gia phòng vệ cũng có thể nói là an toàn, nếu hắn luôn ở trong phòng sẽ không có chuyện gì rồi." Triển Niệm Linh cười tiếp lời: “Vậy trói hắn lại là nhanh nhất?"
Bỗng nhiên kinh giác việc này thực ra rất đơn giản, hai huynh đệ đều yên tâm, cùng đại ca báo cáo công tác sau, liền an tâm đi qua chỗ Trác Tấn Minh.
Vừa mới đến gần, hai người chợt nghe tiếng trẻ con khóc lớn, đối mắt nhìn nhau, bước lên trước gõ cửa.
Trong phòng vang lên một tiếng “Bính" như là có cái gì đổ xuống, tiếp theo cửa rất nhanh bị giật lại, Trác Tấn Minh gần như ướt sũng, trên người không mặc áo, gương mặt nhếch nhác, tóc mái còn long tong nhỏ xuống vài giọt nước, ôm tiểu hài tử trong tay, run giọng hỏi: “Làm như thế nào!?"
Rất rõ ràng thiết hán tử này không có kinh nghiệm chiếu cố hài tử, trước đó tiểu oa nhi tám phần mười là bôn ba đường dài, ngay cả khí lực để khóc cũng không có, hiện tại hảo hảo mà tắm rửa một cái, lại ăn chút gì, tự nhiên muốn khóc biểu thị bất mãn.
Lúc trước Trác Tấn Minh bị hai huynh đệ bọn họ nói như vậy, đương nhiên dưới đáy lòng không thích hai người, chẳng qua thiếu chủ khóc khiến hắn luống cuống tay chân, hắn là chiến tướng, cuộc đời chưa từng chạm qua tiểu hài tử, lúc này không thể làm gì khác hơn là mọi cách đều thử, đưa hài tử giao cho hai người trước mặt.
Chỉ có thể nói Trác Tấn Minh cao số, Triển Quang Phong cũng không phải lần đầu tha phiền phức về nhà, trước cũng đã hai, ba lần mang tiểu oa nhi về, lại cũng năm, sáu lần đưa về tiểu hài tử, sau khi đưa về nhà đương nhiên luôn luôn không phải chính hắn trông nom mà ném cho bọn nhỏ coi sóc, rồi lại chạy đi xa. Cho nên Triển Tư Hoàn đối việc tìm kiếm phụ mẫu thất lạc của tiểu hài tử cực kỳ quen thuộc, còn Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa thì rất hội chiếu cố tiểu bằng hữu.
Lập tức, Triển Niệm Hoa từ trong tay đối phương tiếp nhận oa nhi, nhè nhẹ lay động, vừa thấp giọng dỗ dành.
Không hổ là đầy mình kinh nghiệm, tiếng khóc của tiểu oa nhi dần nhỏ lại, rất nhanh chỉ còn nức nở.
Triển Niệm Linh cũng đi qua, đối tiểu oa nhi nhăn mặt, lại ôm lấy hắn, tung lên không trung.
Trác Tấn Minh đảo rút khẩu lãnh khí, cả người căng cứng tựa như dây đàn.
Triển Niệm Linh vừa tung vừa hứng tiểu oa nhi quay về trong lòng, đưa hắn lên cao vài vòng, động tác khiến Trác Tấn Minh xem sợ hãi, hài tử dĩ nhiên lại cười khanh khách, hươ hươ bàn tay nhỏ bé.
Trác Tấn Minh khẩn trương một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người chơi đùa với hài tử, hướng phía sau lui lại mấy bước, ngồi vào trên giường.
Triển Niệm Hoa nhìn về phía hắn, ngạc nhiên nói: “Ngươi bị thương cũng nghiêm trọng sao…"
Trên người Trác Tấn Minh nơi nơi đều là vết thương, có do đao kiếm, do ám khí, do vì bằng hữu mà đỡ, cũng có nơi chảy ra máu, hiển nhiên hắn không biết cách xử lý vết thương, nên vết thương cũ mới chồng chất.
“A, đúng vậy, dọc theo đường đi bị tập kích mấy lần." Trác Tấn Minh lúc này mới phát giác ra mình chỉ mặc một cái quần, vội vã cầm áo khoác phủ thêm.
“Không vội rồi, trước xử lý vết thương đi." Triển Niệm Linh ôm tiểu oa nhi đi tới cửa, gọi tỳ nữ đến.
“Việc này, Trác công tử." Triển Niệm Hoa có điểm xấu hổ cúi đầu, “Hai huynh đệ chúng ta tại đại sảnh nói những lời ấy, thật sự là vô tâm, giờ ta xin lỗi ngươi, mong ngươi khả dĩ thông cảm chúng ta cũng chỉ là vì Triển gia."
Trác Tấn Minh vốn là người chất phác thật thà, đối phương đều đã cúi đầu xin lỗi, hắn vội vàng xua tay nói: “Đừng lo, ta có thể hiểu, là tại hạ mang đến phiền phức cho các ngươi, nên xin lỗi là ta mới đúng…Công tử loại xưng hô này không cần dùng, nếu như các ngươi không chê, gọi một tiếng Trác đại ca là được."
“Hảo, Trác đại ca." Triển Niệm Hoa cười ra, “Vậy nếu Trác đại ca không chê, cũng trực tiếp gọi Niệm Hoa là được rồi."
Trác Tấn Minh đang muốn đồng ý, Triển Niệm Linh ôm oa nhi đi tới, cười nói: “Vậy cũng kêu ta Niệm Linh đi."
Trác Tấn Minh hơi sửng sốt, cặp sinh đôi này lớn lên giống nhau như đúc, muốn hắn phân biệt gọi tên thực sự hơi khó.
Song sinh đương nhiên biết đề nghị này thực khó, trên thực tế ngoại trừ phụ thân chẳng bao giờ gọi sai lấy một lần, với lão cha lúc nào cũng kè kè cạnh phụ thân ra, thì ngay cả các ca ca cũng sẽ một hai lần gọi sai, cũng đừng nói đến người ngoài, nhưng bọn hắn song song nổi lên ý xấu, biết rõ đề nghị này khó làm, bề ngoài vẫn bày ra biểu tình vô tội lại còn nóng bỏng chờ mong nhìn Trác Tấn Minh.
Nếu như Trác Tấn Minh là một lão tướng thương trường, nói một hai câu thoái thác liền qua, có điều hắn lại là một quân nhân thành thật, từ trước đến nay sẽ không cô phụ sự hy vọng của người khác, cho nên mặc dù lúc này biết rõ hơi khó làm, cũng kiên quyết đáp ứng.
Song sinh dưới đáy lòng cười thầm, bọn họ cũng thật muốn biết Trác Tấn Minh làm thế nào để phân biệt bọn họ, dưới chủ ý xấu đó, đối Trác Tấn Minh càng phát ra thân thiết, trái một người Trác đại ca, phải một người Trác đại ca, một bên nhắc nhở hắn những điều cần lưu ý khi chăm sóc hài tử, bên kia sẽ tán thưởng hắn có nghĩa có gan, một bên hỏi hắn sau này có tính toán gì không, bên kia sẽ đùa hài tử cười liên tục.
Trác Tấn Minh là người không thù dai, thấy hai huynh đệ đối xử tử tế với tiểu thiếu chủ, càng thêm nghĩ an tâm, cũng liền vẻ mặt ôn hòa theo chân bọn họ đàm luận, lại nói ra mấy bộ hạ cũ có khả năng đào tẩu an toàn, nếu như có thể thoát khỏi sự truy lùng của Thần Long Giáo, có thể khả dĩ len lén nuôi lớn tiểu thiếu chủ, tái mưu đồ phục hưng Nhược Thủy Cung, đương nhiên lúc này nói phục hưng còn quá sớm, nhưng ít ra trước làm yên lòng người.
Lòng trung thành của Trác Tấn Minh với Nhược Thủy cung là không cần hoài nghi, huynh đệ Triển gia đã đạt được mục đích, phần còn lại là mau chóng đưa hắn cất bước, đương nhiên nói chuyện rất ăn ý.
“Nói chung, ngươi tận lực không nên xuất môn, chuyện tìm người có chúng ta lo, ở trong Triển gia là an toàn nhất." Thấy tỳ nữ bưng hòm thuốc đi vào, Triển Niệm Hoa làm kết luận.
Triển Niệm Linh gật đầu theo, nhìn về phía tỳ nữ, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Triển Niệm Hoa chỉ kém không cùng hắn tâm linh tương thông, cũng liếc mắt nhìn tỳ nữ --- trước đây hình như không thấy qua nàng? Mới tới sao?
Hai người bọn họ mới có ý niệm trong đầu, tỳ nữ bỗng nhiên đánh về phía Triển Niệm Linh đang ôm hài tử, từ tay áo xuất ra một thanh chủy thủ.
Triển Niệm Linh mặc dù không nghĩ tới nhiều như thế, nhưng là miễn cưỡng tính sớm có phòng bị, ôm tiểu hài tử lăn đến trên giường, về phía sau hai người, coi bảo vệ hài tử là nhiệm vụ trọng yếu.
Hắn khẽ động Trác Tấn Minh đã có phản ứng, phi lên một cước đánh tỳ nữ văng ra ngoài.
Tỳ nữ ám sát không thành, lập tức chạy ra ngoài, nhưng bị người mới tới hung hăng đánh ngã ra đất.
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa kinh hỷ kêu: “Nhị ca!"
“Yêu, đã lâu không gặp." Triển Mộ Liễu cười hì hì phất phất tay, chẳng có lấy một điểm gọi là thương hương tiếc ngọc mà đem tỳ nữ vất cho đám hộ vệ phía sau, “Phòng ngự của Triển gia chúng ta xảy ra chuyện gì? Thích khách cũng để cho trà trộn vào được? Đưa người này đi thẩm vấn!"
“Nhị ca, ngươi sao vậy đã trở về?" Triển Niệm Linh đưa hài tử cho Trác Tấn Minh lúc này mặt đã trắng bệch, còn mình bò xuống giường, Triển Niệm Hoa cũng đứng dậy hỏi: “Tam ca sao?"
“Ân, võ lâm gần nhất cũng ổn rồi, chúng ta liền chuồn êm quay về nhìn." Triển Mộ Liễu ra ngoài thăm dò một chút mới kêu: “Hoài Quân."
Triển Hoài Quân đang răn dạy thị vệ thất trách nghe thấy liền ném lại một câu “Qua chỗ đại ca chúng ta thỉnh tội đi", nháy mắt đã tới chỗ hắn.
Triển Mộ Liễu mỉm cười vòng tay ôm eo hắn, đưa hắn phù vào trong phòng, lấy ghế cho hắn ngồi, rót một chén trà nóng, nhẹ nhấp một ngụm thử xem nóng hay vừa, rồi mới đưa đến bên môi Triển Hoài Quân uy hắn uống, động tác liền mạch lưu loát, nước trà một giọt cũng không tràn ra, hiển nhiên là đã làm quen, cuối cùng đưa tay vén vài sợi tóc rủ của Triển Hoài Quân, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi sao? Hay đói bụng? Có muốn ăn cái gì không? Ta gọi đầu bếp làm cho ngươi."
Triển Hoài Quân thản nhiên nói: “Thong thả." Hắn mới ngồi xuống.
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa không còn gì để nói đến cực điểm, cuối cùng minh bạch lời đồn đại khoa trương trên giang hồ cũng là ‘không có lửa làm sao có khói’ ; người trước sẩn cười nói: “Nhị ca, ngươi quá khoa trương đi?" Người sau lẩm bẩm: “Tam ca là búp bê gỗ không tay không chân sao, cần chiếu cố như vậy?"
Triển Mộ Liễu khí định thần nhàn cười nói: “Trong bụng Hoài Quân có hài tử của ta đương nhiên phải nâng niu."
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa ngây người, Trác Tấn Minh há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Triển Hoài Quân hanh cười: “Các người vậy cũng tin?"
Triển Mộ Liễu cười ha ha, “Chuyện như thế sao có thể là sự thực a? Vậy mà các người cũng tin! Ác, chẳng qua, dọc theo đường đi nếu có người trực diện chất vấn chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy, ta đều trả lời như thế, biểu tình của bọn họ so với các ngươi cũng không sai biệt lắm, ha ha ha!"
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa càng thêm không còn gì để nói, bị nhị ca với tam ca đùa bỡn chỉ có thể cam chịu, thế nhưng ai bảo mới vừa rồi thái độ Triển Mộ Liễu trấn định vững tin như vậy, bộ dáng lại cực kỳ cẩn thận, hai bọn họ trong nháy mắt có dao động…Ngay cả huynh đệ nhà mình cũng sẽ lung lay, người bên ngoài còn không biết kinh hách như thế nào, thảo nào dư luận xôn xao.
“A, nhị ca tam ca, các ngươi nhất định trước gặp qua cha với phụ thân?" Triển Niệm Linh vội vàng nhắc tới, “Chuyện Thần Long Giáo với Nhược Thủy Cung không phải phần ta với tiểu ngũ quản mà? Các ngươi không định tiếp nhận?"
Triển Mộ Liễu cười mỉa nói: “Ngươi mơ tưởng? Chúng ta còn phải đi Miêu Cương tránh đầu sóng ngọn gió mà, nào có thời gian đi quản giáo phái nào bị diệt?"
Triển Hoài Quân vẻ mặt đạm nhiên, “Ta cũng không tán thành, nếu các ngươi nghĩ muốn chúng ta nhúng tay vào quản cũng quản không xong, nói tóm lại chỉ cần giúp tiểu hài tử này không có việc gì là xong sao?
“Tam ca nói thì dễ!" Triển Niệm Linh khổ mặt, “Ngươi không thấy có người trà trộn vào nhà chúng ta sao!"
“Tình cảnh của ta với Hoài Quân cũng rất gian nan a, không có biện pháp giúp các ngươi." Triển Mộ Liễu vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, lấy tay cầm tay Triển Hoài Quân.
Triển Hoài Quân rất đương nhiên gật đầu.
Hai huynh đệ nghẹn họng nhìn trân trối ------ tình cảnh gian nan cái gì? Các ngươi rõ ràng tiêu du rất khoái hoạt a!
Triển Mộ Liễu lại một câu nói mát: “Thực lo lắng như vậy, đưa bọn họ giam vào địa lao là được." Triển gia có một địa lao nhỏ, dùng để xử lý những chuyện không thể đường đường chính chính làm, mặc kệ là việc giang hồ hay thương giới, đều có loại chuyện như vậy, Triển Tư Hoàn khi xây dựng thêm nhà cửa cho Triển gia đã nghĩ rất chu đáo, thuận tiện xây một cái địa lao, hiệu suất sử dụng đương nhiên không cao, nhưng mấy năm qua xác thực cũng có vài lần phát huy công dụng, dĩ nhiên nói theo cách nào đó, nhốt trong địa lao cũng thực an toàn hơn so với trong phòng.
Triển Niệm Hoa dở khóc dở cười: “Chúng ta đem khách nhân đương phạm nhân xử lý, thì biết ăn nói thế nào với cha và phụ thân?"
Trác Tấn Minh chăm chú nói: “Tại hạ nhốt tại địa lao cũng không có vấn đề, thế nhưng không thể ủy khuất tiểu thiếu chủ…"
“Vậy các ngươi cũng chỉ còn cách tự mình trông nom thôi." Triển Hoài Quân kết luận.
Hai huynh đệ giật mình: “Là ý gì?"
Tác giả :
Nhã Sinh