Lão Ca, Cứu Mạng A!

Chương 9

Dưới trời xanh mây trắng tựa như biển lớn cuồn cuộn sóng, trong bể bơi dưới bầu trời xanh biếc, một mỹ thiếu niên đeo kính mát nhàn nhã nằm che nắng dưới ô, một bên uống nước trái cây mỹ vị, một bên nghe nhạc xem tạp chí, thật sự là vô cùng tiêu dao khoái hoạt.

“Thích ghê! Thế này mới gọi là cuộc sống chứ!" Dùng sức hút nước trái cây, mỹ thiếu niên buông tạp chí đứng lên, nhìn ánh nắng duỗi thắt lưng, vui vẻ cười nói.

Mỹ thiếu niên nhìn bể bơi vừa rộng lại đẹp đẽ trước mắt, làm vài động tác làm ấm người rồi dùng tư thế xinh đẹp nhảy xuống bể bơi.

Thân thể tinh tế linh hoạt như người cá, khoái hoạt ở bể bơi tự do tự tại rong chơi, gương mặt xinh đẹp đáng yêu toàn là tươi cười. Cả người chỉ mặc một cái quần bơi, da thịt toàn bộ bại lộ trong không khí, bơi ở trong nước dưới ánh mặt trời chiếu xuống như lòe lòe tỏa sáng, tựa như trân châu sáng lấp lánh mê người, làm cho người ta nhìn nhịn không được tâm viên ý mãn.

“Tiểu Vũ!" Khi mỹ thiếu niên đang bơi vui vẻ, một thiếu niên tóc xanh dáng người cao ráo, bộ dạng thập phần tuấn tú suất khí đi đến bể bơi la lớn.

“Tiểu Lam, mau xuống dưới đây với tôi! Bể bơi nhà cậu tuyệt thật đấy, còn lớn hơn cái ở nhà tôi, thích ghê luôn!" Cao Vũ nhìn Tần Lam xua tay gọi, vô cùng vừa lòng với bể bơi nhà Tần Lam.

“Tôi tới là có việc muốn nói với cậu, cậu đừng bơi nữa, mau lên đây!" Tần Lam không kiên nhẫn hô.

“Chuyện gì? Là hỏi tôi buổi trưa muốn ăn gì sao?" Cao Vũ không cam lòng lội qua, lên bờ lấy khăn tắm xoa xoa thân thể hỏi. Mấy ngày nay cậu vẫn ở nhờ nhà Tần Lam, Tiểu Lam cùng Tiểu Viên thật là chẳng có tình bạn bè gì, cậu bị Phương Nguyên Tùng chết tiệt kia bắt đi nhưng không thèm đi cứu cậu ra, đúng là đồ sợ chết nhát gan! Càng nói càng bực, cậu đi tìm hai xú tiểu tử này hỏi tội, bọn họ lại còn nói bọn họ tin tưởng năng lực của cậu, cho dù ném cậu tới Bắc cực một mình cậu cũng có biện pháp sống trở về, đã không cứu thì thôi còn đem cậu ra chọc ghẹo!

“Tôi hỏi cậu rốt cuộc còn muốn ở lại nhà tôi bao lâu nữa?" Tần Lam lập tức cho cậu một cái nhìn xem thường, tức giận mắng. Tiểu Vũ đã ở lại nhà hắn một tuần, khiến cha vô cùng khó chịu, mỗi ngày đều hỏi hắn Tiểu Vũ rốt cuộc khi nào thì đi.

“Cậu muốn đuổi tôi đi?" Cao Vũ ngưng tươi cười, tà mâu trừng hắn, thanh âm nhanh chóng lạnh đi.

“Không phải, là cậu ở nhà tôi mấy ngày, cha tôi y…" Đối mặt với biểu tình tức giận của Cao Vũ, Tần Lam có chút chột dạ, ngập ngừng nói.

“Tôi biết rồi, các người là chê tôi ở đây ảnh hưởng tới phụ tử hai người chơi trò loạn luân chứ gì!" Cao Vũ hừ lạnh mắng một tiếng.

“Loạn luân cái gì, nói khó nghe muốn chết! Tôi và cha tôi là thật lòng yêu nhau, chúng tôi mới không có loạn luân!" Tần Lam lập tức tức giận phản bác. Bởi vì bọn họ phụ tử yêu nhau, cho nên cha vẫn rất để ý hai chữ “loạn luân", nếu để cha nghe được lời Tiểu Vũ nói, y sẽ tự trách!

“Hừ! Người là cha người là con, không phải loạn luân thì là cái gì! Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người khác nói gì nữa!" Cao Vũ khinh thường cười lạnh nói. Tiểu Lam tên vô tâm này, huynh đệ đến nhà chơi vài ngày, hắn không hảo hảo chiêu đãi còn chưa tính, còn mỗi ngày nhăn mặt cho cậu xem, hiện tại lại còn trực tiếp mở miệng đuổi cậu đi, thật là đáng giận!

“Cao Vũ…" Tần Lam hung hăng trừng Cao Vũ, tức giận thấp giọng nói, chứng tỏ hắn bắt đầu tức giận rồi. Tiểu tử thối biết rõ chuyện cùng phụ thân loạn luân vẫn là nỗi đau trong lòng hắn, lại còn cố ý nói ra.

“Tiểu Lam, làm người phải biết tri ân báo đáp, cậu đừng quên nếu lúc trước không phải tôi giúp cậu hiến kế, cậu có thế làm cho cha cậu đáp ứng cùng cậu một chỗ giống hiện tại hạnh phúc như vậy hay không, cậu và y mỗi ngày ân ái đến ngọt như mật!" Cao Vũ mới không sợ hắn, cố ý lớn tiếng nói.

“Im đi! Cha tôi ở nhà, cẩn thận bị y nghe được!" Tần Lam vội che miệng Cao Vũ, kích động nhìn bón phía xung quanh, xác định không có cha mình mới nhẹ nhàng thở ra, buông Cao Vũ ra mắng.

“Nếu sợ cha cậu biết chân tướng mà quăng cậu, cậu tốt nhất nên khách khí với tôi một chút, phải hiểu làm người không thể vong ân phụ nghĩa, phải biết báo đáp! Bằng không… Hừ hừ, tự gánh lấy hậu quả!" Cao Vũ không cho là đúng, vẻ mặt đều là uy hiếp.

“Được rồi! Cậu thích ở bao lâu thì ở, tôi không bao giờ đuổi cậu đi nữa!" Tần Lam nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Đây mới là anh em tốt chứ!" Cao Vũ vừa lòng ôm bả vai Tần Lam cười nói. Aii, mình đúng là ngu, lại còn quên mình đang nắm nhược điểm của Tiểu Lam, bằng không đã sớm lợi dụng, lúc trước sau khi phá hỏng hôn lễ của Phương Nguyên Tùng liền uy hiếp Tiểu Lam bọn họ cùng trốn ở nông thôn, sẽ không bị Phương Nguyên Tùng kia bắt chịu khổ nhiều như vậy!

“Tần Lam tôi tu mấy đời mới có thể có bằng hữu là cậu!" Tần Lam đẩy cậu ra, ngồi vào một bên trên nằm mắng. Không đuổi Tiểu Vũ đi, còn muốn cho cậu ở thêm, cha khẳng định càng tức giận, buổi tối không biết thu thập y như thế nào. Nghĩ đến lúc trước bị phụ thân trừng phạt, gương mặt tuấn tú của Tần Lam nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng, đã quên bên cạnh còn có người.

“Tiểu Lam, ban ngày ban mặt phát xuân cái gì! Có phải tối qua cha cậu không có uy cậu ăn no hay không!" Cao Vũ phát hiện mặt Tần Lam đột nhiên đỏ như mông khỉ, ngồi bên cạnh hắn ôm vai hắn cười xấu xa nói.

“Cút!" Tần Lam mới lấy lại tinh thần, xấu hổ hất tay cậu ra mắng. “Tiểu Vũ, cậu chuẩn bị xử lý chuyện Phương Nguyên Tùng như thế nào? Không phải cậu nói cậu thích hắn sao? Vậy sao cậu còn muốn chỉnh hắn như vậy, Phương Nguyên Tùng lần này bị cậu chỉnh thảm, đều đăng hết lên báo!" Tần Lam đột nhiên nghiêm mặt nói, vẻ mặt khó hiểu. Tiểu Vũ lần này thật sự đùa quá đáng, chuyện của Phương Nguyên Tùng lên cả tivi đứng đầu mặt báo. Tuy vì “nạn nhân" Cao Vũ mất tích, không có cách nào lên án Phương Nguyên Tùng, nhưng Phương Nguyên Tùng đến nay vẫn còn bị nhốt ở cục cảnh sát.

“Là vì thích hắn, cho nên mới không thể tha thứ cho hắn!" Nhắc tới Phương Nguyên Tùng, Cao Vũ từ lỗ mũi hừ một tiếng. Tử lão nhân kia hẳn là ở cục cảnh sát rất thảm đi! Chỉ bằng thân phận của hắn vào cục cảnh sát đã siêu mất mặt, lại còn cùng một đống tội phạm nhốt một chỗ, hắn hiện tại nhất định buồn nôn chết!

“Tuy Phương Nguyên Tùng lão hỗn đản kia quả thật tệ hại, nhưng cậu không sợ hắn sau khi ra ngoài tìm cậu tính sổ sao!" Tần Lam lo lắng nói. Hắn thật sự rất bội phục lá gan của Tiểu Vũ, cũng dám chỉnh ác Phương Nguyên Tùng như vậy, bất quá Tiểu Vũ cũng quá nhẫn tâm, bất luận nói như thế nào thì đối phương cũng là người trong lòng của cậu, cậu sao có thể hạ thủ được, nếu là mình khẳng định không dám đối với cha như vậy! Bất quá hắn đến nay vẫn không nghĩ ra, Tiểu Vũ làm sao có thể thích Phương Nguyên Tùng, Tiểu Vũ không phải siêu hận hắn sao? Sao lại bị Phương Nguyên Tùng bắt đi một thời gian đã nói thích Phương Nguyên Tùng, thật sự là kỳ quái đến cực điểm!

“Cậu không cần lo lắng, tôi đã có diệu kế!" Cao Vũ nhếch môi, bí hiểm cười cười. Từ lúc quyết định bày kế chỉnh ác Phương Nguyên Tùng, cậu cũng đã tính hết, bao gồm cả cách giải quyết sau khi Phương Nguyên Tùng ra ngoài.

“Diệu kế gì?" Tần Lam tò mò hỏi. Ý xấu của Tiểu Vũ nhiều vô cùng, không biết cậu lại muốn bày ra kế sách kỳ quái gì.

“Bí mật!" Cao Vũ cho Tần Lam một nụ cười sáng lạn đến chói mắt.

“Tiểu Vũ!" Đúng lúc Tần Lam muốn hỏi kỹ càng sự việc, đột nhiên Mã Viên Viên thở hồng hộc từ bên ngoài chạy tới.

“Tiểu Viên, cậu đến rồi!" Nhìn Mã Viên Viên, Tần Lam cùng Cao Vũ đều cao hứng mỉm cười nói.

“Tiểu Vũ, không ổn rồi, cậu mau chạy đi!" Mã Viên Viên chạy đến trước mặt Cao Vũ, chạy đến thở hồng hộc, liền lo lắng kéo tay Cao Vũ kêu lên.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Cao Vũ cùng Tần Lam lập tức nhíu mày, Cao Vũ tò mò hỏi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đem Viên Viên dọa thành như vậy?

“Cậu mau chạy, Phương Nguyên Tùng được thả rồi!" Mã Viên Viên ôm ngực thở phì phò nói, nghe tin cậu lập tức chạy tới báo Tiểu Vũ, mệt chết cậu.

“Hóa ra là việc này! Xem bộ dáng của cậu, tôi còn tưởng rằng trái đất sắp nổ tung!" Cao Vũ nghe xong, vẻ mặt thất vọng kêu lên.

“Tiểu Vũ, nghe tin Phương Nguyên Tùng sắp ra, chẳng lẽ cậu không sợ?" Mã Viên Viên cùng Tần Lam vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu, Tiểu Vũ có phải bị dọa đến choáng váng hay không.

“Có cái gì phải sợ! Phương Nguyên Tùng được thả là chuyện sớm muộn, có cái gì ngạc nhiên!" Cao Vũ hoàn toàn không cho là đúng, Phương Nguyên Tùng là loại người gì, sao có thể bị nhốt tại cục cảnh sát, cậu vô cùng tin tưởng năng lực của hắn, cho nên lúc trước mới dám hại hắn vào cục cảnh sát.

“Tiểu Vũ, cậu không sao chứ?" Mã Viên Viên cùng Tần Lam ngây ngốc nhìn cậu lo lắng hỏi, Tần Lam còn sờ trán cậu xem có phát sốt hay không.

“Các người không cần nhìn tôi như vậy được không, tôi nói cho các người biết tôi không có phát sốt, càng không có bệnh, yên tâm đi!" Cao Vũ buồn cười hất tay Tần Lam ra, lập tức tò mò hỏi Mã Viên Viên: “Cậu làm sao biết tin Phương Nguyên Tùng được thả? Cậu khi nào mà bắt tin tức nhanh vậy!"

“Tôi nghe lén Lưu Ngọc Tuấn nghe điện thoại…" Mã Viên Viên chi tiết trả lời, nói một nửa mới phát hiện mình nói hớ, vội ngậm miệng lại, nhưng đã muộn rồi.

“Lưu Ngọc Tuấn?!" Hai ánh mắt lập tức cùng nhìn về phía cậu.

“Cậu quan hệ với Lưu Ngọc Tuấn từ lúc nào?" Cao Vũ nghi hoặc hỏi.

“Tôi… Tôi với hắn không có gì!" Mã Viên Viên vội lắc đầu, trong lòng thầm kêu không xong, mình sao lại ngốc như vậy lỡ miệng, nhất định sẽ bị Tiểu Vũ cùng Tiểu Lam bức cung.

“Thật vậy sao?" Cao Vũ cùng Tần Lam nhíu mày, căn bản không tin cậu nói.

“Cậu đừng gạt bọn tôi, mau nói thật đi! Cậu và Lưu Ngọc Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì, các người là như thế nào?" Cao Vũ ôm lấy bả vai Mã Viên Viên, cười quỷ dị hỏi. Xem ra trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị!

“Tôi nói thật, tôi không có lừa các người, tôi…" Mã Viên Viên kinh hoảng liều mạng lắc đầu, muốn giải thích, đúng lúc này di động trên người cậu vang lên.

Mã Viên Viên lấy di động ra, trên mặt lập tức hiện lên một tia kinh hoảng cùng ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Tần Lam cùng Cao Vũ, biểu tình càng thêm kinh hoảng quái dị.

“Sao không nghe điện thoại? Mau nghe đi! Chẳng lẽ là tình lang gọi tới, trước mặt chúng tôi ngượng không dám nghe?!" Tần Lam trêu tức nói, Cao Vũ cũng vẻ mặt cười mỉa.

“Mới không phải, các người không được nói lung tung! Tôi…" Mã Viên Viên quẫn chết, vừa mới nói được một nửa, di động đột nhiên bị Cao Vũ cướp đi.

“Cậu ngượng không dám nghe, tôi nghe giúp cậu!" Cao Vũ cười xấu xa nói, cúi đầu nhìn màn hình di động hiện ba chữ Lưu Ngọc Tuấn, nhìn Mã Viên Viên cười đến càng tà, lập tức ấn nghe.

“A lô!" Cao Vũ giả giọng Mã Viên Viên nói.

“Viên nhi, em chạy đi đâu rồi? Anh từ phòng tắm ra đã không thấy em!" Trong di động lập tức truyền ra một nam âm ướt át dễ nghe, quả nhiên là giọng Lưu Ngọc Tuấn.

“Viên Viên, tôi không nghe sai chứ. Kia chắc là giọng Lưu Ngọc Tuấn bạn tốt của Phương Nguyên Tùng đi! Hắn còn nói hắn ở trong phòng tắm, cậu lúc trước rốt cuộc cùng hắn làm chuyện tốt gì? Cậu còn không mau kể cho chúng tôi nghe!" Cao Vũ nhìn điện thoại di động, nhìn Mã Viên Viên ám muội cười quỷ dị nói. Bởi vì Cao Vũ nghe điện thoại có bật loa ngoài nên ai cũng nghe được rành mạch giọng của Lưu Ngọc Tuấn.

“Viên Viên, nói thật sẽ được khoan hồng, còn không là phạt nghiêm đấy!" Tần Lam bồi thêm một câu, nhìn Mã Viên Viên cười ngọt ngào nói, cười ngọt cực kỳ nhưng lại làm cho Mã Viên Viên rụng rời gân cốt.

“Tôi… Tôi không biết các người đang nói gì, tôi phải đi về!" Mã Viên Viên nhìn hai hảo hữu nhìn mình cười khủng bố, giật giật môi, cuối cùng sợ hãi kêu lên, đoạt lấy di động trong tay Cao Vũ, sợ tới mức vội chạy trốn.

“Viên Viên thối, cậu đừng trốn! Cậu còn chưa nói cho chúng tôi biết cậu có quan hệ gì với Lưu Ngọc Tuấn đâu!" Cao Vũ tức giận kêu lên, ảo não cực kỳ. Tên đáng giận, thật là mất hứng!

“Tiểu tử này chạy thật nhanh! Bất quá không quan hệ, chúng ta đêm nay phải đi đến nhà Lưu Ngọc Tuấn bắt kẻ thông dâm!" Tần Lam nhìn thân ảnh xinh đẹp nháy mắt biến mất, cũng ảo não mắng.

“Đêm nay không được, đêm nay tôi có việc! Tối mai đi!" Cao Vũ hưng phấn gật gật đầu, lập tức giống như nghĩ tới gì đó, vội lắc đầu.

“Đêm nay cậu có chuyện gì?" Tần Lam nghi hoặc nhìn cậu.

“Bí mật!" Cao Vũ mỉm cười. Nếu bảo bạn tốt cậu muốn đi chịu đòn nhận tội, nhất định sẽ bị cười chết.

“Hừ! Lại là câu này, bí mật của cậu cũng thật nhiều!" Tần Lam lập tức mắng.

“Đừng nói nữa, mau bảo đầu bếp nhà cậu làm đồ ăn ngon mang lên đây, tôi muốn ăn nhiều một chút để rèn thể lực, để tiến hành đại kế đêm nay!" Cao Vũ ra lệnh nói, nếu hôm nay Phương Nguyên Tùng được thả, cậu cũng nên làm theo kế hoạch rồi. Vài ngày không thấy nam nhân, không biết hắn có tiều tụy đi hay không! Hy vọng hắn càng tiều tụy càng tốt, không có thể lực, bằng không đêm nay mình liền thảm!

“Không biết cậu muốn làm trò quỷ gì!" Tần Lam nhíu mày mắng một câu, bất đắc dĩ gọi điện thoại kêu đầu bếp trong nhà mau làm đồ ăn mang lên.

Đi khỏi cục cảnh sát, nhìn khung cảnh bên ngoài đã lâu không được thấy, Phương Nguyên Tùng hơi hơi nheo mắt, gương mặt anh tuấn không chút biểu tình có chút tiều tụy, lạnh như băng làm cho người ta rụng rời gân cốt.

“Huynh đệ, mấy ngày nay mày chịu khổ rồi!" Đại Hoa vẫn chờ ở cục cảnh sát lập tức ra đón hắn, đưa áo khoác mới cho Phương Nguyên Tùng.

“Lần này vất vả cho mày và Ngọc Tuấn, cám ơn bọn mày!" Phương Nguyên Tùng mặc áo khoác, nhìn Đại Hoa chân thành cảm tạ nói. Lần này nhờ Đại Hoa cùng Lưu Ngọc Tuấn đả thông các mấu chốt, hắn mới có thể vô tội được thả ra, người Phương gia sau khi biết vụ việc lần này càng thêm khinh bỉ hắn, lấy hắn lấy làm hổ thẹn, thân nhân một người cũng không có đến thăm hắn, thật là tình cảm lạnh nhạt! Cũng chỉ có một người mới có thể làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh này, làm cho thanh danh của hắn “nâng thêm một bậc"!

Nhớ tới người hại mình đến cục cảnh sát kia, ở cùng một đám lang thang, gương mặt không có biểu tình rốt cuộc xuất hiện một tia cảm xúc, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia khủng bố tàn nhẫn đến cực điểm.

“Huynh đệ, lúc này rồi còn nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ! Nhanh lên xe đi!" Đại Hoa lắc đầu cười nói, vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên Tùng.

“Biết cậu ta hiện tại ở đâu sao?" Cùng Đại Hoa ngồi trên xe, Phương Nguyên Tùng lạnh mặt hỏi, thanh âm khủng bố như ma vương đến từ địa ngục.

“Cao Vũ hiện tại đang ở nhà bạn tốt Tần Lam của mình!" Đại Hoa đương nhiên biết “cậu ta" mà Phương Nguyên Tùng hỏi là ai, lập tức trả lời. “Muốn hiện tại đi tìm cậu ta sao?" Nhìn hảo hữu trước mắt so với ác quỷ còn khủng bố hơn một trăm lần, Đại Hoa ở trong lòng lắc đầu thầm than: Nguyên Tùng được thả, tiểu bằng hữu kia thảm rồi, không biết Nguyên Tùng sẽ trả thù tiểu bằng hữu kia thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định tiểu bằng hữu kia nhất định sẽ chết vô cùng(x2) khó coi. Bất quá tiểu bằng hữu kia dám chỉnh Nguyên Tùng, thật là thiếu đạo đức, rất quá đáng, không hổ là đệ đệ Cao Vân, hai huynh đệ đều là yêu nghiệt, chọc tới bọn họ so với chọc tới yêu ma quỷ quái còn khủng bố hơn!

Đại Hoa sờ sờ phần tai bị Cao Vũ cắn thương, đến nay còn phải bôi thuốc, cảm giác lỗ tai lại đau lên, đối với cái giác đau đớn khi tai thiếu chút nữa bị cắn đứt này, hắn đến nay còn nhớ rành mạch.

“Không vội!" Phương Nguyên Tùng lắc đầu, khóe miệng hung ác nham hiểm cười. Ở cục cảnh sát ngồi ngốc vài ngày đã làm cho hắn nghĩ vô số biện pháp làm cho người ta sống không được, chết cũng không xong, chờ hắn hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, sẽ chậm rãi cùng Cao Vũ tính sổ! Dù sao cũng đã đợi, bây giờ cũng không cần gấp!

“Mày trước hết nghỉ ngơi hai ngày, chuyện xú tiểu tử kia có thể chậm rãi xử lý! Tao sẽ cho người theo dõi bên ngoài Tần gia, để ý nhất cử nhất động của xú tiểu tử kia, sẽ không cho cậu ta có cơ hội chạy!" Đại Hoa an ủi nói.

“Ngọc Tuấn không tới cùng mày sao?" Phương Nguyên Tùng gật đầu, nghi hoặc hỏi, tại sao không thấy bóng Lưu Ngọc Tuấn.

“Hắn đi khách sạn trước, tao đưa mày về nhà tắm rửa nghi ngơi một chút, sau đó đến quán rượu đặt một bàn tốt nhất mời mày một bữa!" Đại Hoa giải thích.

“Cám ơn bọn mày!" Phương Nguyên Tùng gật đầu, lại cảm tạ nói.

Đại Hoa rất nhanh đã đến dưới nhà Phương Nguyên Tùng, Phương Nguyên Tùng nói tạm biệt Đại Hoa liền trực tiếp đi vào, đi tới tầng cao nhất lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Sau khi vào nhà hắn muốn trước hết hảo hảo tắm một cái để bỏ một thân bẩn thỉu cùng mệt nhọc, còn muốn uống một ly rượu đỏ. Trước kia hắn mỗi ngày đều uống vài ly rượu đỏ, nhưng vài ngày nay ở cục cảnh sát, đừng nói uống rượu, ngay cả muốn uống cốc nước cũng phải xem sắc mặt tiểu cảnh sát…

Lại nhớ tới vài ngày nay ở cục cảnh sát làm tù nhân chịu khổ, Phương Nguyên Tùng lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật hy vọng Cao Vũ lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, làm cho hắn xử chết cậu…

“Cạch ——" Vừa nghĩ như vậy Phương Nguyên Tùng vừa mở cửa, lập tức trừng lớn tinh mâu, vẻ mặt kinh ngạc, giống như nhìn thấy quỷ.

Rốt cuộc phát sinh chuyện gì mà lại làm cho Phương Nguyên Tùng giật mình như thế? Vừa vào trong phòng, chỉ thấy trước cửa có một mỹ thiếu niên siêu cấp đáng yêu đang quỳ, trên đầu cậu đeo một đôi tai thỏ màu đỏ, trên người mặc bộ thỏ nữ lang siêu cấp bại lộ. Kiện thỏ nữ lang kia vô cùng tính dục, có thể nhìn thấu qua lớp áo, làm người ta có thể thấy rõ trừ bỏ phía dưới có quần lót che khuất bộ vị quan trọng bên trong cái gì cũng không mặc. Thân thể tuyết trắng như ngọc dưới bộ hắc sa trong suốt bại lộ không xót gì, nhất là hai đóa anh đào trên lồng ngực trắng tuyết kia, dưới bộ hắc sa lộ ra một cỗ thần bí, kiều diễm làm cho người ta hận không thể cắn một ngụm, đùi ngọc thon dài còn gợi cảm vô cùng dưới đôi tất lưới màu đen. Khiến cho người ta phun máu mũi nữa chính là trước cổ cột một nơ bướm màu hồng rất lớn, không khác gì một món lễ vật, người này không phải là Cao Vũ thì là ai.

Phương Nguyên Tùng kinh ngạc nhìn Cao Vũ quỳ gối trước mặt, không nghĩ tới nguyện vọng của mình lại trở thành sự thật, Cao Vũ thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa cái gì cũng không có mặc, dâm đãng như thế… Câu nhân!

“Chủ nhân, anh cuối cùng về, tôi rất nhớ anh!" Không đợi Phương Nguyên Tùng lấy lại tinh thần, Cao Vũ đã phấn chấn đứng dậy, ôm chặt lấy hắn cao hứng kêu lên.

“Cậu… cậu sao lại ở đây?" Phương Nguyên Tùng lúc này mới thanh tỉnh lại, lập tức đen mặt, muốn đẩy Cao Vũ ra, nhưng Cao Vũ chết sống không buông, càng ôm càng chặt.

“Tôi là nô lệ của chủ nhân, đương nhiên là muốn ở nhà chờ chủ nhân!" Cao Vũ ngẩng đầu, lộ ra chút tươi cười đáng yêu giống thiên sứ, trên mặt tràn đầy hồn nhiên.

Nghe vậy, Phương Nguyên Tùng mặt càng đen, ánh mắt đều muốn phun lửa. Xem biểu tình cùng lời nói của Cao Vũ, hoàn toàn như không có phát sinh chuyện gì, trong lòng hắn như bị chọc giận! Con mẹ nó, tiểu hỗn đản này! Nghĩ đến lại thấy uất ức, đầu sỏ gây tội lại giống như không có việc gì, hắn thực hận không thể lập tức bóp chết cậu!

“Cậu vào bằng cách nào?" Không đúng, hắn phải hỏi cậu sao còn dám tới tìm hắn! Phương Nguyên Tùng hung thần ác sát trừng Cao Vũ, biểu tình so với quỷ Satan dưới địa ngục còn hung ác hơn trăm lần, nếu nhát gan khẳng định đã sớm bị dọa đến hôn mê.

Nhưng Cao Vũ tuyệt không sợ hắn, ngược lại cười đến càng ngọt, còn cùng hắn nói giỡn, cười khẽ nháy mắt với hắn, bộ dáng đáng yêu cực kỳ. “Chủ nhân, anh hỏi vấn đề này thật đáng yêu nga! Tôi đương nhiên là mở cửa vào, chẳng lẽ tôi còn có thể xuyên tường, tôi cũng không phải thiên sứ, lại không có cánh!" Cao Vũ trong lòng xem thường, tử lão nhân còn hỏi cậu vào bằng cách nào, nhắc tới việc này cậu liền một bụng lửa giận. Tử lão nhân không có việc gì đem cửa dùng khóa khoa học kỹ thuật cao như vậy, hại cậu chỉ có thể dùng số tiền lớn thuê chuyên gia mở khóa đến, đáng thương ví tiền của cậu! Thật là đau lòng chết cậu!

Phương Nguyên Tùng khóe miệng run rẩy, còn dám bảo hắn hỏi đáng yêu, đúng là không sợ chết! “Tôi hỏi cậu, cậu tới có mục đích gì?" Phương Nguyên Tùng như thần chết địa ngục nhìn chằm chằm Cao Vũ, kỳ thật hắn càng muốn hỏi cậu muốn chết thế nào! Bất luận Cao Vũ có mục đích gì, muốn dùng chiêu trò gì, nếu cậu đã chủ động đến cửa, hắn tuyệt đối sẽ không cho cậu còn sống trở về! Hắn hôm nay nhất định phải cho Cao Vũ biết từ “chết" viết như thế nào, hắn sẽ dùng thi thể của cậu nói cho cậu!

“Tôi còn có thể có mục đích gì! Tôi đương nhiên là vì nhớ chủ nhân! Chủ nhân, lâu rồi không gặp, anh nhớ tôi không? Tôi thì nhớ anh muốn chết!" Cao Vũ ôm nam nhân, chân nhẹ nhàng cọ xát, cười hì hì làm nũng, mắt to ngập nước nhìn nam nhân.

“Tôi đương nhiên cũng nhớ cậu muốn chết!" Nghĩ làm sao giết chết cậu! Nam nhân cười lạnh, một chữ một chữ từ trong kẽ răng phát ra, thiết quyền nắm chặt, cả người tức giận đến hơi hơi phát run, đối với người trước mắt tựa hồ hoàn toàn thờ ơ. Hắn thật sự rất bội phục tài giả ngơ của Cao Vũ, còn có mặt mũi nói nhớ hắn, hắn thực sắp sinh khí đến điên rồi!

“Thật vậy sao? Chủ nhân, tôi yêu anh nhất!" Cao Vũ hoàn toàn không để ý sát ý khủng bố của nam nhân, mặt mày hớn hở lộ ra biểu tình siêu hạnh phúc, siêu vui vẻ.

Nghe được chữ “yêu", nam nhân đã nhẫn đến cực hạn rốt cục bộc phát, hắn bắt lấy bả vai Cao Vũ đem cậu nhấc lên, hai mắt cách nhau chỉ có 1cm, nguy hiểm nhìn cậu, chửi ầm lên: “Câm mồm, đừng diễn nữa! Mệt cậu còn có mặt mũi nói cậu nhớ tôi, cậu yêu ta! Cậu đừng nói với tôi cậu mất trí nhớ, quên cậu tuần trước cố ý hãm hại tôi như thế nào, đưa tôi vào cục cảnh sát!"

“Tôi không có diễn trò! Tôi nhớ anh thật mà, yêu anh cũng là thật, tuần trước tôi làm như vậy, cũng là bởi vì tôi quá yêu anh thôi!" Cao Vũ đáng thương hề hề bặm môi, vẻ mặt ủy khuất.

“Cái gì? Cậu nói vì cậu quá yêu tôi nên mới đưa tôi vào cục cảnh sát ăn cơm tù, cùng một đám người nghiện thuốc, nghiện rượu, tội phạm cướp bóc cùng một chỗ?" Phương Nguyên Tùng giận dữ cười. “Cậu đừng đùa! Cậu tưởng tôi ngu à?" Phương Nguyên Tùng cười nửa ngày, nước mắt đều cười đến chảy ra, nắm cằm Cao Vũ hung ác mắng. Cao Vũ thực cho là hắn ngu ngốc, bày ra loại chuyện ma quỷ này lừa gạt hắn, nghĩ hắn còn có thể tin tưởng sao! Đến cả heo cũng không tin tưởng!

“Tôi không có đùa, tôi nói tất cả đều là thật! Tôi vì quá yêu anh mới làm như vậy! Kỳ thật tôi làm như vậy, còn không phải đều tại lỗi của anh!" Cao Vũ biểu tình càng ngày càng đáng thương, đột nhiên ai oán chỉ trích nói.

“Tôi không nghe nhầm chư! Cậu chỉnh tôi như vậy, còn nói là tôi sai?" Phương Nguyên Tùng thật sự sắp bị Cao Vũ làm tức chết rồi, lời nói vô sỉ như vậy khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình cậu nói được.

“Vốn là anh sai trước! Ai kêu anh lúc đó không bằng heo chó tặng tôi cho bằng hữu của anh, anh có biết tôi lúc ấy có bao nhiêu thương tâm khổ sở không! Tôi yêu anh như vậy, nhưng anh lại tuyệt không để ý tôi, còn cho bằng hữu của anh chà đạp tôi! Anh không phải người!" Cao Vũ đột nhiên khóc rống lên, thương tâm lên án nói. Nhắc tới chuyện này, cậu đến nay vẫn còn vô cùng tức giận!

“Chuyện này không phải đã sớm qua sao! Cậu còn để ý cái gì! Cậu lúc ấy không phải đã cắn tôi một ngụm trút giận sao!" Thấy Cao Vũ gào khóc lớn, Phương Nguyên Tùng nhất thời rối loạn tay chân, kích động nói. Phương Nguyên Tùng đối với chuyện lúc trước không muốn thừa nhận yêu Cao Vũ mà nhất thời hồ đồ đem Cao Vũ đưa cho Đại Hoa vẫn thực áy náy chột dạ, Cao Vũ nhắc tới chuyện này làm cho Phương Nguyên Tùng đang đầy bụng lửa giận, khí diễm nhất thời giảm một nửa.

“Chỉ cắn một ngụm sao có thể hết giận, anh có biết tôi lúc ấy có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu thương tâm không! Lão thối, lão đầu heo, tôi yêu anh như vậy, anh sao có thể đối với tôi như thế!" Cao Vũ thấy Phương Nguyên Tùng chột dạ không còn hung như vừa rồi nữa, lập tức khóc càng thêm lợi hại, nhân cơ hội bổ nhào vào trong lòng nam nhân, làm nũng trong ngực vài cái.

“Thực xin lỗi! Đều là tôi sai, tôi không phải sớm nói xin lỗi với cậu sao!" Nhìn mặt Cao Vũ đầy nước mắt, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong lúc nhất thời đã quên tức giận với Cao Vũ, ôm cậu an ủi nói.

“Đương nhiên là lỗi của anh!" Cao Vũ khịt khịt mũi, tựa vào lòng nam nhân, lại kiêu ngạo nói.

“Không đúng! Chuyện này với chuyện cậu chỉnh ác tôi, cố ý hại tôi vào cục cảnh sát có quan hệ gì?" Nam nhân vừa định sờ đầu Cao Vũ, đột nhiên nhớ ra, vội đẩy cậu ra nói. Trong lòng ảo não vô cùng, mình đang làm gì vậy! Rõ ràng là hắn muốn tìm Cao Vũ tính sổ, hỏi cậu tại sao hại hắn, sao lại đổi thành cậu hỏi tội hắn, lại còn nói xin lỗi. Đáng giận, hắn thiếu chút nữa lại bị tiểu hỗn đản lừa!

“Đương nhiên là có liên quan! Nếu không phải anh lúc trước xin lỗi tôi, tôi không chỉ hại anh vào cục cảnh sát đâu, cho nên tất cả đều là anh sai, anh không thể trách tôi!" Cao Vũ xoa xoa nước mắt, vẻ mặt “tất cả đều là anh sai", hoàn toàn không có một tia áy náy.

“Câuu…" Phương Nguyên Tùng vốn dĩ có chút chột dạ, lại bị cậu làm tức giận đến thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử.

“Tôi nói tất cả đều là thật, anh ngẫm lại xem, nếu anh gặp loại chuyện này, khẳng định cũng sẽ vô cùng tức giận, nghĩ vô luận như thế nào cũng phải trả thù đối phương một chút để hết giận mới được!" Cao Vũ tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, vẻ mặt đương nhiên.

Phương Nguyên Tùng vừa định mắng, Cao Vũ đã nhào vào trong lòng hắn, ôm nam nhân đáng yêu làm nũng nói: “Chủ nhân, không cần tức giận! Coi như mỗi người xin lỗi đối phương một lần, huề nhau được không! Anh không ở đây mấy ngày, tôi rất nhớ anh, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho anh lễ vật bồi tội!"

Nam nhân vẫn rất tức giận, vốn định nói cậu không cần giả bộ, định bảo cậu cút đi. Nhưng không nghĩ tới Cao Vũ đột nhiên dùng sức ở trên người hắn cọ xát, phấn nhũ chỉ cách một tầng sa mỏng trong suốt ở tầm mắt của hắn khiến hạ thân hắn cứng lên, làm nam nhân hô hấp lập tức không khống chế được biến thô, nhịn không được nhìn thỏ nam lang gợi cảm khiến người ta phun máu mũi trước mắt, khàn khàn hỏi: “Lễ vật bồi tội?"

“Đúng! Để bồi tội với anh, tôi đặc biệt đem chính mình làm lễ vật bồi tội tặng cho anh, anh có thể tùy tiện trừng phạt tôi!" Cao Vũ gật đầu, cuối câu còn dụ hoặc phao mị nhãn cho hắn, ngón tay thon dài sờ lên nơ bướm trên cổ, ý bảo nam nhân cởi bỏ nơ bướm, mở lễ vật ra.

Nhìn lễ vật phong tao khêu gợi mê người trước mắt, là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Phương Nguyên Tùng không khỏi tâm động, thiếu chút nữa vươn tay cởi nơ bướm trên cổ Cao Vũ. Nhưng Phương Nguyên Tùng vẫn nhịn xuống, hắn không thể trúng kế của Cao Vũ, nếu hắn cởi nơ bướm, nhận lễ vật bồi tội này của Cao Vũ, chẳng khác nào hắn tha thứ cho Cao Vũ. Hắn không thể bị vài câu hoa ngôn xảo ngữ của Cao Vũ, bị cậu sắc dụ một chút liền dễ dàng tha thứ, chẳng lẽ hắn đã quên lời phát thệ ở cục cảnh sát sao! Khi hắn ở cục cảnh sát cùng một đám dơ bẩn ở một chỗ, hắn từng phát thệ bất luận Cao Vũ có lí do gì, cố ý hại hắn vào cục cảnh sát, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ, hắn muốn xé rách cậu, cho cậu chết siêu cấp khó coi, hắn nhất định phải báo thù.

Thấy Phương Nguyên Tùng chậm chạp không chịu cởi nơ bướm trên cổ, trong mắt Cao Vũ hiện lên một tia ảo não, thật sự là lão nhân phiền toái keo kiệt, xem ra cậu chỉ có thể lại hy sinh một chút!

Cao Vũ thừa dịp Phương Nguyên Tùng chưa chuẩn bị, đột nhiên nhanh chóng cởi quần nam nhân, kéo quần lót của hắn lộ ra hung mãng vô cùng dữ dằn, sau đó mở lớn miệng ngậm vào, ngồi trên mặt đất giúp nam nhân khẩu giao.

Phương Nguyên Tùng lắp bắp kinh hãi, muốn rút dương cụ ra, nhưng Cao Vũ gắt gao ngậm ở miệng sống chết không buông, hắn lại không dám cứng rắn rút ra, sợ làm bảo bối của mình bị thương, chỉ có thể lo lắng lại tức giận mắng: “Cậu đang làm gì? Mau thả ra!"

“Chủ nhân, mấy ngày không có cùng anh làm, tôi nhớ đại bảo bối của chủ nhân muốn chết! Chủ nhân, cầu anh mau dùng đại bảo bối của anh, hung hăng giáo huấn tôi!" Cao Vũ mị hoặc nhìn hắn, hai tay cầm cự bổng của nam nhân, ôn nhu một bên hấp liếm, một bên câu dẫn. Kỳ thật cậu cũng không muốn làm như vậy, nhưng không có cách nào khác, nếu không làm như vậy tử lão nhân khẳng định sẽ không chủ động chạm vào mình.

“Không, mau, mau thả tôi ra…" Phương Nguyên Tùng lắc đầu, nhưng tiểu huynh đệ của hắn lại không phối hợp, dương cụ đã lâu không có phóng thích, ở trong miệng nhỏ ẩm nóng rất nhanh cũng cương. Tuy rằng Phương Nguyên Tùng vô cùng không cam lòng, nhưng không có cách nào, nam nhân trước tính dục thật sự không có sức chống cự.

“Chủ nhân, đại bảo bối của anh đâu có nói như vậy! Nó thật lớn, cứng quá, sắp đem miệng tôi làm nát, tôi ăn không nổi!" Cao Vũ cười trộm, hai tay vuốt ve khiến côn thịt nhanh chóng càng thêm thô to, cái lưỡi linh hoạt ma sát quy đầu, thỉnh thoảng còn ý xấu dùng đầu lưỡi đùa mã mắt.

Phương Nguyên Tùng vừa thẹn vừa giận, muốn phản lại, nhưng lời Cao Vũ nói là sự thật, tiểu huynh đệ của hắn ở trong miệng Cao Vũ thích muốn chết, đã trướng đến đau. Cao Vũ khẩu kỹ đã sớm so với lúc trước không thể dùng một từ để so sánh, khẩu kĩ thuần thục cao siêu có thể khiến cho nam nhân điên cuồng.

Cái miệng nhỏ nhắn ẩm nóng tựa như thiên đường dụ hoặc Phương Nguyên Tùng đã nhẫn đến cực hạn, Cao Vũ còn cố tình dùng đầu lưỡi tà ác đâm vào mã mắt nhỏ hẹp.

“Tiểu tiện nhân!" Phương Nguyên Tùng rống một tiếng, rốt cuộc nhịn không được nắm lấy đầu Cao Vũ, thô bạo trừu sáp.

Cao Vũ không có chuẩn bị nhất thời giật mình, đau hừ một tiếng, lập tức vội đem miệng mở đến lớn nhất, phối hợp nam nhân thế công, lúc nam nhân đi vào mở lớn yết hầu để cho nam nhân có thể làm đến sâu nhất, khi nam nhân rút ra ngoài lại gắt gao hấp lấy, rất giống tiểu cúc lôi phía dưới của cậu, thích nam nhân sáp càng sâu càng dùng sức, mỗi một lần đều sáp đến yết hầu Cao Vũ.

“Tiểu tao hóa, ai dạy cậu! Miệng cùng tiểu tao huyệt phía dưới giống hệt nhau, chỉ để cho nam nhân ngoạn! Thích muốn chết!" Nam nhân thở gấp, hưng phấn mà mắng. Hắn nhớ rõ hắn không có dạy Cao Vũ làm như vậy, cậu rốt cuộc làm sao học được? Sẽ không thừa dịp trong khoảng thời gian hắn ở cục cảnh sát, cùng dã nam nhân khác học được đi!

Nghĩ tới khả năng này, nam nhân nheo mắt, đột nhiên dừng lại rút côn thịt ra, nắm miệng Cao Vũ trừng mắt nổi giận mắng: “Đồ đê tiện, cậu có phải thừa dịp lão tử không ở đây cùng nam nhân khác lêu lổng hay không?"

“Chủ nhân, anh đang nói gì vậy? Tôi mới không có, tôi yêu chủ nhân nhất, làm sao có thể ăn vụng sau lưng chủ nhân!" Cao Vũ đau đến nhíu mày, oan uổng kêu lên. Tử lão nhân đột nhiên phát điên cái gì, bất quá nhìn hắn vì mình mà ghen, cậu thật vui vẻ! Hì hì!

“Thật sự không có sao? Vậy cậu vừa rồi, là như thế nào học được?" Nam nhân yên tâm, buông cậu ra, hồ nghi nhìn cậu.

“Tôi xem GV học được!" Cao Vũ mặt e lệ nhiễm đỏ, có điểm ngượng ngùng trả lời. Mấy ngày nay, buổi tối, cậu vẫn vụng trộm dùng máy tính của Tiểu Lam lên web tải GV xem, học được rất nhiều kỹ xảo trước kia không biết. Kỳ thật lúc nghĩ kế hại nam nhân vào cục cảnh sát, cậu cũng đã nghĩ tốt lúc nam nhân được thả ra phải như thế nào khiến hắn bớt giận. Cho nên cậu sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ nam nhân vừa được thả liền lập tức đến “chịu đòn nhận tội", dùng thân thể sắc dụ hắn, khiến hắn tha thứ! Aii! Cậu thật là quá thông minh, còn có thể nghĩ ra diệu ý thiên y vô cùng như thế, đường lui đều đã nghĩ tốt! Cao Vũ tự kỷ nhịn không được tự khen bản thân.

“Cậu một mình xem GV?" Phương Nguyên Tùng hét lớn, trong đầu không khỏi hiện ra biểu tình Cao Vũ một mình xem GV, có thể hưng phấn tự an ủi gì đó, kích động muốn chảy máu mũi.

“Vì nghênh đón chủ nhân về, bồi tội với chủ nhân, mấy ngày nay tôi đặc biệt xem rất nhiều GV, học rất nhiều kỹ xảo, chuẩn bị tốt để hầu hạ chủ nhân!" Cao Vũ ngượng ngùng gật đầu, ngước mắt nhìn nam nhân dụ hoặc nói.

“Cậu còn học rất nhiều kỹ xảo?!" Phương Nguyên Tùng kinh ngạc lại hưng phấn mà nhìn Cao Vũ, hoàn toàn quên đang tức giận với cậu, quên cậu hãm hại hắn cho hắn vào cục cảnh sát như thế nào, trong đầu chỉ còn nghĩ phải như thế nào giết chết tiểu yêu tinh Cao Vũ này, khiến cậu khóc ở dưới chân hắn.

“Mời chủ nhân kiểm tra, xem tiểu nô lệ học được những gì!" Cao Vũ cười quyến rũ mê đảo chúng sinh, không đợi nam nhân trả lời, lại đem dương cụ nam nhân trướng lớn ngậm vào miệng, rất nhanh hấp liếm, đồng thời mấp máy lưỡi ma sát ở quy đầu.

“Mẹ nó, tôi vắt sạch tiểu yêu tinh cậu!" Nam nhân thích thiếu chút nữa bắn ra, lấy lại tinh thần cuồng dã đỉnh vào cái miệng nhỏ nhắn của Cao Vũ, miệng nhỏ của cậu giống như cái giác hút, đem cả cốt tủy của hắn hấp ra.

Không chút thương hương tiếc ngọc nào, dã man va chạm làm cho Cao Vũ khó chịu, nước mắt như sắp trào ra, khoang miệng mềm mại bị dương cụ thô to ma hỏa lạt lạt, vô cùng đau. Tuy là cậu chủ động câu dẫn nam nhân, nhưng cậu không ngờ sẽ đau như vậy, bất quá nhìn biểu tình sảng khoái của nam nhân, trong lòng cậu có loại cảm giác tự hào cùng thỏa mãn nói không nên lời.

Phát hiện chính mình bị nam nhân làm đau lại còn vui vẻ, Cao Vũ xấu hổ ở trong lòng thóa mạ chính mình: Mình có phải có bệnh hay không, bị nam nhân sáp đau như vậy lại còn cảm thấy cao hứng, bất quá này cũng chứng minh mình thật sự thích nam nhân! Nhìn bộ dáng khoái hoạt của nam nhân, cậu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc! Có thể cho nam nhân loại khoái hoạt này chỉ có cậu, không có người khác! Nhìn kỹ mặt nam nhân, hắn gầy một ít, cằm đầy râu, xem ra mấy ngày nay ở cục cảnh sát vô cùng không tốt. Aii, cậu thật sự chỉnh thảm hắn! Hì hì! Bất quá cậu sẽ hảo hảo bồi thường hắn, dùng thân thể bồi thường hắn!

Nghĩ như vậy, Cao Vũ càng ra sức hầu hạ Phương Nguyên Tùng, âu yếm chà xát đại bản bối của nam nhân, đem hết kỹ xảo học trong GV bày ra hầu hạ nam nhân, Phương Nguyên Tùng liền nhịn không được bắn ra.

Tinh thủy tanh hôi dơ bẩn bắn vào miệng, Cao Vũ cũng không chán ghét, ngược lại vô cùng hưng phấn, trước kia cảm thấy khó ăn, giờ phút này không biết vì sao đột nhiên trở thành mỹ vị, tựa như nước chanh cậu thích nhất. Cao Vũ mở lớn miệng, nghênh đón tinh thủy của nam nhân, đem tinh thủy toàn bộ nuốt vào bụng, nghĩ đến tinh tử ở trong bụng mình là của nam nhân, cậu liền kích động nói không nên lời!

Cao Vũ ở trong lòng bất đắc dĩ ai thán một tiếng, lại cảm thán cậu thật là có bệnh! Bất quá cậu mấy ngày nay thật sự rất nhớ nam nhân, vừa phát hiện mình thích nam nhân, lại bởi vì phẫn nộ mà trả thù nam nhân, hại nam nhân tiến cục cảnh sát, vài ngày mới vất vả gặp lại, cậu sao có thể không khát vọng nam nhân! Cậu thật sự yêu nam nhân, yêu một người tuổi tác so với phụ thân cũng không sai biệt lắm!

Cao Vũ cố gắng đem tinh dịch nam nhân toàn bộ ăn vào miệng, nhưng thật lâu không phóng thích nên nam nhân bắn rất nhiều, Cao Vũ có chút không kịp ăn, tinh thủy theo khóe miệng chảy ra, nhiễm ở trên cằm Cao Vũ. Tinh thủy còn chảy xuống, đọng tại nơ bướm màu phấn hồng, bộ dáng kia thật sự là dâm mỹ phóng đãng đến cực điểm.

Nam nhân sau khi bắn xong, Cao Vũ như cũ vẫn thấy chưa đủ, tham lam cầm dương cụ nam nhân dùng sức hút, hy vọng có thể hấp ra một chút bảo bối của nam nhân.

“Tiểu dâm phụ, đừng hút! Không còn đâu! Cậu khi nào thì trở nên cơ khát như vậy!" Nam nhân bị cậu hấp như nhũn ra, côn thịt đã bắn xong trở về như cũ, rốt cuộc bắn không được, nam nhân vội rút côn thịt ra.

“Chủ nhân, sữa của anh uống ngon! Tôi còn muốn uống!" Cao Vũ đáng tiếc nhìn nam nhân rút thịt heo bổng ra, cắn ngón tay nhìn nam nhân đáng thương hề hề nói.

Thấy thế, Phương Nguyên Tùng trước dụ hoặc của Cao Vũ, hạ thân lại bắt đầu chuyển động, côn thịt vừa bắn xong còn chưa đến một phút, thế nhưng lại nhanh chóng đứng lên.

Phương Nguyên Tùng cùng Cao Vũ đều choáng váng, Cao Vũ sửng sốt một chút, che miệng nở nụ cười: “Chủ nhân háo sắc thật nha!"

Phương Nguyên Tùng vốn đang xấu hổ vô cùng, lập tức thẹn quá thành giận, đỏ mặt mắng: “Tiểu dâm phụ, cũng dám cười tôi! Chủ nhân không cho cậu ăn côn thịt, cũng không cho cậu uống sữa, chủ nhân muốn tìm nữ nhân khác, cho nàng ăn!"

“Không được! Côn thịt và sữa của chủ nhân đều là của tiểu nô lệ, không cho nữ nhân khác!" Uy hiếp này vô cùng hữu dụng, Cao Vũ lập tức lo lắng, ôm lấy đùi nam nhân, đoạt lấy thịt heo bổng trong tay hắn cầm chặt, biểu tình “tất cả là của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được".

Nhìn Cao Vũ vẻ mặt đáng yêu, nam nhân nhịn không được nở nụ cười, nhếch môi hỏi: “Còn dám cười chủ nhân hay không?"

“Không dám! Chủ nhân, xin anh đừng đem côn thịt cùng sữa cho nữ nhân khác ăn, tiểu nô lệ sẽ hảo hảo hầu hạ anh!" Cao Vũ vội lắc đầu, sợ nam nhân thật sự tìm nữ nhân khác, lo lắng cầu xin. Phương Nguyên Tùng là của một mình cậu, cậu tuyệt đối không cho phép Phương Nguyên Tùng tìm nữ nhân khác, đem thịt heo bổng cùng tinh dịch của cậu cho nữ nhân khác.

“Vậy phải xem biểu hiện của cậu!" Nam nhân khoanh tay trước ngực nói.

“Chủ nhân yên tâm! Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!" Cao Vũ lập tức gật đầu cam đoan, lập tức phao mị nhãn với nam nhân, nũng nịu kêu lên: “Chủ nhân, tiểu nô lệ đói bụng!"

“Cậu đói bụng? Vậy cậu muốn chủ nhân uy cậu cái gì?" Nam nhân nuốt nước miếng một cái, cố gắng nhịn xuống dục vọng, cố ý giả bộ không hiểu hỏi. Món ngon quốc sắc sinh hương như thế đặt ở trước mặt không ăn đúng là ngốc! Aii, quên đi, tuy tiểu hỗn đản này hại hắn ăn cơm tù một thời gian, quả thật vô cùng đáng giận, nhưng nhìn cậu chủ động tới cửa thỉnh tội, thành tâm ăn năn, hắn liền tha cho cậu lần này đi! Hơn nữa nguyên nhân lần này cũng có phần do hắn, hắn lúc ấy thật sự rất hồ đồ, sao có thể đưa tiểu nô lệ đáng yêu cho Đại Hoa, tiểu nô lệ tức giận chỉnh hắn như vậy cũng không quá! Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn cậu, làm cho tiểu tử này ở dưới thân mình khóc chết!

“Tiểu nô lệ muốn ăn thịt heo bổng cùng sữa của chủ nhân!" Cao Vũ mặt hồng hồng, thẹn thùng nhỏ giọng trả lời.

Bộ dáng Cao Vũ phóng đãng lại thẹn thùng làm Phương Nguyên Tùng yêu muốn chết, Phương Nguyên Tùng nâng cằm cậu lên, cười nói: “Cậu có hai cái miệng nhỏ, là miệng nhỏ phía trên đói bụng, hay là miệng nhỏ phía dưới?" Phương Nguyên Tùng khôi phục như cũ, bỏ qua chuyện Cao Vũ hại hắn tiến cục cảnh sát, hắn quyết định hảo hảo hưởng thụ bữa ngon trước mắt. Tiểu dâm oa này lại muốn hắn làm, hắn liền như cậu mong muốn dùng sức giết chết cậu! Xem cậu về sau còn dám chỉnh hắn như vậy hay không! Hừ!

“Hai miệng đều đói!" Cao Vũ cắn cắn môi, mới xấu hổ trả lời. Xem bộ dáng nam nhân, rõ ràng đã tha thứ rồi, cậu rốt cục có thể thở nhẹ một hơi.

“Sao cả hai đều đói chứ? Chủ nhân chỉ có một côn thịt, không có cách nào đồng thời thỏa mãn hai cái miệng của cậu! Cậu chỉ có thể chọn một, để chủ nhân uy nó trước!" Nam nhân cười quỷ dị, tay cách tầng sa mỏng trong suốt đùa bỡn hai đóa hoa nhỏ dụ hoặc trước ngực Cao Vũ.

“Ngô… Ân ngô… Chủ nhân, nhẹ chút, đừng dùng sức như vậy…" Cao Vũ dựa vào đùi nam nhân, vô lực rên rỉ. Tay nam nhân thật là lợi hại, mới nhẹ nhàng niết xuống hai đầu vú của cậu, cậu liền thoải mái không nhịn được.

“Thật mẫn cảm, tiểu dâm nô, chủ nhân không ở đây một thời gian, cậu không tự mình ngoạn sao?" Nam nhân thấy cậu có phản ứng, cố ý niết càng dùng sức, còn cách sa mỏng vân vê nhũ hoa, tăng thêm khoái cảm cho cậu.

“Không… Ừ… Tiểu nô lệ thực ngoan, mới không sau lưng chủ nhân… Ngô… Ừ… Tự mình ngoạn…" Cao Vũ cầm lấy cánh tay nam nhân, lắc đầu thở gấp trả lời, hạnh mâu xinh đẹp đã bắt đầu nhiễm màu tình dục.

“Không được động dục, mau trả lời câu hỏi vừa rồi của chủ nhân, cậu thế nào hai miệng đều đói, muốn chủ nhân trước uy cái miệng nhỏ nhắn nào đây?" Nam nhân vừa lòng gật đầu, dùng sức niết đầu nhũ, Cao Vũ đau đến kêu nhẹ một tiếng.

Đau quá! Cao Vũ cúi đầu nhìn tả nhũ của mình, hóa ra đầu vú đỏ tươi bị nam nhân nắm chặt, khó trách cậu cảm thấy đau như vậy. Cao Vũ nhíu mày, tức giận thầm mắng: Lão nhân đáng chết thế nhưng dùng sức như vậy, đáng giận, nhìn cậu như thế nào thu thập hắn!

Cao Vũ ánh mắt chợt lóe, ngước mắt nhìn nam nhân giả bộ e lệ, nhỏ giọng trả lời: “Dưới… Phía dưới!" Không đợi nam nhân mở miệng, đã xoay người chủ động nằm trên mặt đất, lộ mông hướng về phía nam nhân, lập tức nghe được nam nhân hít một ngụm lãnh khí, khóe miệng xinh đẹp lộ ra một chút thành công cười xấu xa.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại