Lão Ca, Cứu Mạng A!

Chương 6

Bởi vì sau khi Phương Nguyên Tùng và Đại Hoa bọn họ bàn xong việc lại đi quán bar chơi một lúc, cho nên về vô cùng trễ, chờ hắn về nhà đã tới rạng sáng.

Đứng ở cửa trước mở cửa, Phương Nguyên Tùng rượu say cơm no, chơi thập phần vui vẻ nhếch môi, cũng không biết hiện tại Cao Vũ ở bên trong ngốc ra sao, cậu nhất định muốn điên rồi đi! Hắn nếu bỏ khiêu đản ra, mông nhỏ đáng yêu của xú tiểu tử không biết bị tra tấn thành cái dạng gì. Cao Vũ càng thảm càng tốt, hắn giữ cậu sống mục đích là làm nô lệ của hắn, nên mới hung hăng tra tấn cậu, làm cậu thống khổ, so với chết còn thống khổ hơn. Hắn đã nói qua hắn và Cao Vân có thù oán, hắn nhất định sẽ hảo hảo tìm Cao Vân đòi lại, này mới chỉ là bắt đầu, hắn đã nghĩ tiếp theo phải đùa bỡn tra tấn cậu như thế nào rồi!

Khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ý cười khủng bố, Phương Nguyên Tùng mở cửa đi vào, cửa vừa mở ra thì một mảnh hắc ám lập tức ập tới, phóng mắt nhìn xung quanh tất cả đều là một mảnh tối đen.

Phương Nguyên Tùng lập tức nhíu mày, sao lại không bật đèn, chẳng lẽ có âm mưu gì, tỷ như… Cao Vũ muốn nhân lúc tối tập kích mình?

Phương Nguyên Tùng lập tức đề cao cảnh giác, toàn thân đề phòng, thật cẩn thận vào phòng. Phương Nguyên Tùng bật đèn đằng sau, trong phòng lập tức sáng như ban ngày, chẳng có bóng người trốn ở nơi nào, là hắn đa tâm.

Thấy trong phòng không có thân ảnh Cao Vũ, Phương Nguyên Tùng lại nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. Cao Vũ đến tột cùng chạy đi đâu? Chẳng lẽ Cao Vũ đã ngủ? Xú tiểu tử này cũng dám thừa dịp mình chưa về liền nhàn hạ chạy đi ngủ, thật là to gan lớn mật, xem hắn như thế nào thu thập cậu!

Phương Nguyên Tùng khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đi đến phòng ngủ, vào phòng ngủ bật đèn lên, Cao Vũ đang nằm ở trên giường ngủ, trên người vẫn mặc nữ phó trang như cũ khiến người ta phun máu mũi, đôi tai thỏ màu đỏ đáng yêu cũng hảo hảo đeo ở trên đầu, trên tay và chân vẫn còn bị khóa, chỉ có ballgag bị ném trên bàn, khiêu đản vốn nên ở sau trong cúc huyệt phấn hồng thì bị lấy ra, đặt cùng một chỗ với ballgag.

Thấy thế, Phương Nguyên Tùng tự nhiên tức giận vô cùng, hung hăng trừng Cao Vũ đang ngủ say trên giường. Xú tiểu tử này không chỉ dám không đợi hắn về kiểm tra “công tác" mà chạy đi ngủ, còn dám tự tiện lấy ballgag và khiêu đản ra, thật là buồn cười, xem ra cậu thật sự chán sống mới dám làm như thế.

Phương Nguyên Tùng tức giận ngút trời, vừa định lôi Cao Vũ dậy, đột nhiên thấy Cao Vũ đang ngủ khó chịu vặn vẹo, thống khổ nói lời vô nghĩa: “Không… Không được… Nguyên Tùng ca ca không được rời khỏi tôi… Ô… Nguyên Tùng ca ca, xin anh đừng đi, tôi thích anh… Ô ô… đừng đi… đừng đi, Nguyên Tùng ca ca, tôi yêu anh, xin anh đừng rời khỏi tôi… A ân… Không được ném tôi đi, Nguyên Tùng ca ca… Ô ô ô…"

Nghe vậy, Phương Nguyên Tùng choáng váng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cao Vũ đang nhắm chặt mắt thống khổ rên rỉ. Cao Vũ đang nói gì? Hắn không nghe sai đi! Cao Vũ xú tiểu tử này ở trong mộng nói thích hắn, cậu thương hắn? Rốt cuộc sao lại thế này?!

Phương Nguyên Tùng kinh ngạc đến cực điểm nhìn Cao Vũ, hoàn toàn không đoán được sự tình sẽ biến thành thế này, đầu óc hoàn toàn rối loạn. Hắn chẳng còn nghĩ tới việc hung hăng chỉnh Cao Vũ nữa, lại trong lúc vô ý nghe được bí mật kinh người như thế — Cao Vũ thương hắn!

Phương Nguyên Tùng đầy bụng hồ nghi lại cúi đầu nhìn nhìn Cao Vũ, Cao Vũ rõ ràng vừa ngủ vừa nói mớ, không giống diễn trò gạt người. Nhưng hắn thật sự khó có thể tin nổi, Cao Vũ xú tiểu tử này lại yêu hắn, cậu sao có thể yêu hắn được? Cậu không phải rất hận hắn sao! Hơn nữa nếu cậu thật sự thương hắn, cậu làm sao có thể đi phá hỏng hôn lễ của hắn, làm ra nhiều trò như vậy, thật sự là càng nghĩ càng kỳ quái!

“Ô ân… Nguyên Tùng ca ca, không được bỏ rơi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thật sự rất yêu anh… Ô ô… Nguyên Tùng ca ca, không được đi… Không được đi…" Cao Vũ hoàn toàn không biết Phương Nguyên Tùng ở ngay bên cạnh, vẫn ở trong mộng thống khổ rên rỉ như cũ, đáng thương khóc nức nở, khóe mắt còn chảy xuống một giọt nước mắt bi thương.

Phương Nguyên Tùng nhìn chằm chằm Cao Vũ, tinh mâu mê người trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, tâm của hắn hoàn toàn bị lời Cao Vũ nói làm cho nhiễu loạn, đầu óc lâm vào một mảnh hỗn loạn, lúc này so với lần trước bị Cao Vũ phá hỏng hôn lễ còn làm hắn giật mình hơn.

Cũng khó trách Phương Nguyên Tùng thất kinh như thế, bất luận kẻ nào gặp được tình huống như vậy tuyệt đối đều bị rối loạn, bị một tên đồng tính thích cũng đã làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi, huống chi đối phương còn là một trong số những kẻ thù của hắn.

Đang lúc Phương Nguyên Tùng không biết nên làm như thế nào cho phải, Cao Vũ đột nhiên bật dậy kêu thảm thiết: “Các người đừng tới đây… Nguyên Tùng ca ca, mau tới cứu tôi… A — "

Cao Vũ bị ác mộng làm tỉnh lại, hét lên một tiếng sau đó ngồi dậy, vừa mở ra mắt lập tức liền thấy ánh mắt của Phương Nguyên Tùng, lập tức lại hét lớn một tiếng, vô cùng hoảng sợ.

“Anh… anh, anh… Anh sao lại ở đây?" Cao Vũ thất kinh nhìn Phương Nguyên Tùng, e ngại trốn ở mép giường, tựa hồ như không ngờ Phương Nguyên Tùng lại xuất hiện ở nơi này.

“Nơi này là nhà của tôi, tôi đương nhiên phải ở đây!" Phương Nguyên Tùng nhìn Cao Vũ chẳng khác gì một chú nai con bị kinh hách, nhíu mày nhếch môi cười lạnh.

“Ai cho anh đột nhiên xuất hiện, anh sao có thể không nói một tiếng lại đột nhiên chạy đến dọa người?" Cao Vũ vẻ mặt bối rối, ánh mắt nhìn Phương Nguyên Tùng cực kỳ phức tạp.

Biểu tình của Cao Vũ làm cho nghi hoặc trong lòng Phương Nguyên Tùng càng sâu, xú tiểu tử nhìn mình sao lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự đối với hắn…

“Tiểu nô lệ, cậu thật to gan, một nô lệ cũng dám nói với chủ nhân như vậy! Còn có này là nhà tôi, tôi có quyền tự do ra vào, sao phải cần cậu cho phép!" Phương Nguyên Tùng hừ lạnh mắng một tiếng, đôi mắt ưng sắc bén quan sát Cao Vũ, muốn từ vẻ mặt của cậu tìm ra một ít manh mối.

“Ừm… Nhưng anh cũng không thể không tiếng động đột nhiên xông tới… lén… nghe lén người khác nói! Anh… Anh không biết như vậy là… Là không lịch sự sao…" Cao Vũ lắp bắp nói, vẻ mặt lo lắng, sẽ không bị nghe được chứ? Làm sao bây giờ?

“Nghe lén? Cậu có nói cái gì không thể cho ai biết sao?" Thấy bộ dáng sốt ruột của Cao Vũ, tinh mâu thâm thúy chợt lóe u quang, chẳng lẽ Cao Vũ thật sự thương hắn?

“Tôi… Tôu mới không… Không có, anh… anh không… không được… ngậm máu phun người… oan… oan cho tôi!" Cao Vũ so với vừa rồi càng lắp bắp hơn, hạnh mâu xinh đẹp không dám nhìn Phương Nguyên Tùng, càng làm người ta cảm thấy cậu có tật giật mình, có chuyện gạt Phương Nguyên Tùng.

“Tôi nói oan cậu? Hài nhỉ, tôi nói oan cậu cái gì? Cậu thừa dịp tôi không có nhà nhàn hạ đi ngủ, còn lấy “lễ vật" chủ nhân đưa cho cậu hồi sáng ra, bây giờ còn dám cáo trạng, bảo tôi nói oan cậu? Thật là buồn cười!" Phương Nguyên Tùng cười ha ha, chợt mắng, trong lòng lại nghi hoặc không thôi. Hắn chưa từng gặp vẻ mặt này của Cao Vũ, cho dù trước kia bị hắn chỉnh đến thảm, vừa sợ vừa lo, cậu cũng chưa bao giờ kinh hoảng như hiện tại.

“Tôi… Tôi… Trước tiên đừng nói gì hết, anh trước hết trả lời tôi một vấn đề, sau đó tôi tùy tiện để anh xử phạt!" Cao Vũ mở lời, do dự một chút nói.

“Vấn đề gì?" Ánh mắt Phương Nguyên Tùng chợt lóe.

“Anh… anh vừa rồi vào, có nghe được tôi nói gì kỳ quái hay không?" Cao Vũ chần chờ cả buổi, mới nhỏ giọng hỏi, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng kỳ quái.

“Có nghe được thì thế nào? Không nghe được thì thế nào?" Nam nhân cũng không ngoài ý muốn đoán ra Cao Vũ hỏi vấn đề này, trả lời ba phải cái nào cũng được, vẫn không dời mắt khỏi Cao Vũ, khiến người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

“Cái này sao gọi là đáp án, mau nói thật, anh rốt cuộc có nghe được hay không?" Cao Vũ lo lắng hỏi, biểu tình vội muốn chết.

“Vậy cậu trước hết trả lời tôi vì sao cậu lại khẩn trương như vậy, sợ người khác nghe được cậu nói gì, cậu có phải giấu bí mật gì không thể cho ai biết hay không?" Phương Nguyên Tùng tò mò hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án.

“Tôi… Tôi nào có bí mật gì không thể cho ai biết, không hay có nghe cũng chẳng sao!" Cao Vũ ảo não nói, lập tức lại lo lắng dặn dò: “Nếu anh có nghe được gì, cũng không được tưởng thật, tất cả đều là tôi ngủ mớ nói lung tung!"

Thái độ của Cao Vũ càng làm cho Phương Nguyên Tùng khẳng định phán đoán trong lòng, hắn trong lòng lắc đầu, Cao Vũ chẳng lẽ không biết cái gì là giấu đầu lòi đuôi sao? Cậu càng như thế này, sẽ chỉ làm người khác càng nghi ngờ hơn mà thôi!

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng Phương Nguyên Tùng vẫn quyết định thử Cao Vũ một chút, chỉ thấy hắn ngồi lên giường, ánh mắt dừng ở Cao Vũ mỉm cười nói: “Kỳ thật vừa rồi tôi hoàn toàn nghe được cậu nói gì, tôi nghe được cậu nói cậu thích tôi, cậu yêu tôi!"

Nghe vậy, Cao Vũ cứng họng nhìn hắn, nửa ngày nói không ra lời, tựa hồ khiếp sợ quá độ, bị dọa đến choáng váng.

“Tiểu nô lệ, cậu thật sự thích tôi, cậu thật sự yêu tôi sao?" Phương Nguyên Tùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến choáng váng của cậu, tiếp tục hỏi. Đêm nay vô luận như thế nào hắn nhất định phải làm cho rõ chuyện gì đang xảy ra!

“Anh… anh nói hươu nói vượn cái gì, ai thích anh, chỉ có mắt mù ngu ngốc mới thích xú lão đầu anh, yêu lão biến thái anh!" Cao Vũ sợ tới mức vội hất tay hắn ra, bối rối mắng, ánh mắt xinh đẹp giống trân châu đen lại chột dạ muốn tránh ánh mắt của hắn.

“Cậu thật sự không thích tôi? Cậu thật sự không thương tôi?" Phương Nguyên Tùng khóe miệng cười càng sâu, tuy rằng không rõ Cao Vũ thích mình từ khi nào, nhưng với kinh nghiệm tình trường nhiều năm của hắn, hắn dám xác định Cao Vũ tuyệt đối là thật lòng thích hắn.

“Tôi sao có thể thích anh, yêu anh, đầu óc tôi lại không bị bệnh, anh mơ à!" Cao Vũ xấu hổ cực kỳ, cúi đầu xuống đầu gối, muốn tránh khỏi truy vấn của hắn.

“Cậu nói dối! Tôi vừa rồi rõ ràng nghe cậu ở trong mộng nói cậu thích tôi, yêu tôi, bảo tôi không được đi, không được bỏ rơi cậu, còn siêu thân mật gọi tôi là Nguyên Tùng ca ca!" Phương Nguyên Tùng sao có thể buông tha cậu, kéo mặt cậu đến đối diện với hắn, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cậu.

“Tôi không có, tôi không có, đều là anh nói bậy! Tôi mới không nói như vậy!" Cao Vũ mặt đỏ bừng, mắc cỡ chết được, muốn thoát khỏi tay nam nhân, nhưng bất luận cậu dùng sức cỡ nào đều vô ích, giống như trước, cậu căn bản không có biện pháp thoát ra khỏi sự giam cầm của nam nhân.

“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng cậu biết rõ! Cậu thành thật một chút nói cho tôi biết, cậu thật sự thích tôi, yêu tôi sao?"

“Không! Tôi…"

“Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên nói dối, nếu cậu không thành thật thừa nhận, thẳng thắn nói với tôi chuyện gì đã xảy ra, cậu đừng trách tôi bức cung cậu, cậu chưa quên tôi trước đây bức cung như thế nào đi!" Nam nhân tà ác uy hiếp, xem ra không cứng rắn cậu sẽ không nói thật.

Cao Vũ nhớ lại nam nhân trước kia bức cung khủng bố như thế nào, sợ hãi rùng mình.

“Xem ra cậu không có quên, vậy cậu liền thành thật nói đi! Cậu thật sự thích tôi, yêu tôi sao?" Nam nhân buông Cao Vũ ra, nhàn nhã châm điếu thuốc. Tuy rằng không rõ Cao Vũ vì sao thích mình, nhưng này không phải rất thú vị sao!

“Tôi chán ghét anh!" Cao Vũ phẫn hận hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái mắng, chảy nước mắt. Phương Nguyên Tùng nhíu mày, Cao Vũ xoa xoa mắt, chuyển mắt nhìn bức tranh trên tường, thanh âm cứng rắn nói: “Được, tôi nói! Anh đã nghĩ như vậy, tôi liền nói hết với anh cho khỏe, nghe xong anh đừng hối hận!"

Không đợi Phương Nguyên Tùng mở miệng, Cao Vũ đột nhiên quay đầu nhìn hắn hỏi: “Anh không nhớ tôi đúng không!" Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

“Có ý gì?" Phương Nguyên Tùng cảm thấy lẫn lộn hỏi. Lời này của Cao Cũ có ý gì, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã gặp sao? Hắn sao không nhớ rõ!

“Anh không nhớ tôi cũng bình thường, đã qua nhiều năm như vậy! Kỳ thật ở trong hôn lễ lần đó của anh không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mười năm trước chúng ta từng gặp qua, lúc đó tôi còn rất nhỏ!" Cao Vũ nhìn Phương Nguyên Tùng, nhẹ giọng nói.

Phương Nguyên Tùng nâng mày kiếm, mười năm trước hắn đã gặp mặt Cao Vũ? Chuyện trước kia lâu như vậy, hắn căn bản không nhớ rõ.

“Tôi trước đây từng bị người xấu bắt cóc, lúc ấy là anh đã cứu tôi! Khi đó tôi bị người xấu nhốt mấy ngày, bọn họ không cho tôi nước uống cũng không cho tôi cơm ăn, lúc tôi sắp chết đói, anh đột nhiên xuất hiện cứu tôi! Anh lúc ấy rất anh dũng, vài cái liền giải quyết đám người xấu, là anh đã cứu mạng tôi. Tôi lúc ấy rất sợ hãi, khóc rất lợi hại, anh vẫn an ủi tôi, bảo tôi không có việc gì, anh sẽ bảo hộ tôi!" Cao Vũ bắt đầu kể chuyện cũ, nói đến lúc được Phương Nguyên Tùng cứu, cả người đều kích động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sùng bái cùng cảm kích.

“Có chuyện như vậy?" Phương Nguyên Tùng nghe xong chấn động, không ngờ hắn và Cao Vũ trước đây còn xảy ra sự tình này, nhưng hắn một chút cũng không nhớ.

“Anh thật sự là một chút cũng không nhớ nổi sao! Tôi nhưng là nhớ rõ rành mạch, anh lúc ấy rất đẹp trai, người xấu bị anh đánh thương chỉ với một đòn, đánh cho ngã đầy đất, quỳ trên mặt đất xin anh buông tha bọn họ! Khi đó, anh đã trở thành thần tượng của tôi, thành người trong lòng của tôi!" Cao Vũ bắt lấy tay hắn kích động kêu lên.

“Nói như vậy, tôi hình như có chút ấn tượng! Trước kia khi tôi làm bộ đội đặc chủng, từng bị thượng cấp phái đi cứu cháu ngoại của tướng quân bị tội phạm bắt cóc, nhưng tôi nhớ rõ lúc ấy cứu là một cô gái!" Phương Nguyên Tùng suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc nghĩ ra, nghi hoặc nhìn Cao Vũ. Năm đó tiểu cô nương kia thật sự là Cao Vũ sao? Sẽ không khéo như vậy đi! Hắn sao chưa từng nghe nói qua Cao Vân có ông ngoại làm tướng quân, hơn nữa lúc thám tử tư điều tra Cao Vũ, cũng không có nói cậu trước đây từng bị bắt cóc? Có thể là thám tử tư cấp tư liệu không kể lại đi, bởi vì biểu tình Cao Vũ thật sự không giống gạt người.

“Tôi trước đây bộ dạng đặc biệt giống con gái, làm cho rất nhiều người đều nghĩ lầm tôi là một bé gái!" Cao Vũ ngượng ngùng cười nói, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia quỷ dị, nhanh đến mức làm cho người ta không có cách nào phát hiện.

Phương Nguyên Tùng cẩn thận nhìn Cao Vũ, bộ dạng Cao Vũ quả thật đáng yêu, nếu mặc nữ trang tuyệt đối sẽ làm người ta cho rằng là nữ sinh. Năm đó bộ dáng tiểu cô nương được hắn cứu, hắn cũng nhớ không rõ, thời gian thật sự dài, hắn căn bản không có biện pháp phân biệt Cao Vũ trước mắt rốt cuộc có phải tiểu cô nương lúc trước hay không.

“Tuy rằng lúc ấy tôi còn rất nhỏ, nhưng lúc anh cứu tôi từ trong tay người xấu, tôi liền nhất kiến chung tình với anh, thật sự yêu anh!" Cao Vũ cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng nói, hoàn toàn giống một cô gái đang thổ lộ với người yêu.

Phương Nguyên Tùng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt trở nên thâm thúy.

“Tôi lúc ấy chỉ là tiểu hài tử, căn bản không biết cảm tình lúc đó của tôi như thế nào, tôi chỉ có thể nhờ cha mẹ tìm hiểu tin tức của anh, sau đó mỗi ngày đều mang ảnh chụp của anh theo trên người, giống như bùa hộ mệnh vậy. Lần thứ hai tôi nhìn thấy anh là vài năm sau trong một yến hội, lúc ấy tôi mười ba tuổi, hiểu được tình cảm tôi đối với anh là đặc thù, giống như tình yêu nam nữ. Anh cũng biết đồng tính không thể yêu nhau, tôi thích anh là sai, nhưng tôi căn bản không có biện pháp khống chế được cảm tình của mình, tôi chỉ có thể ở trong góc yên lặng nhìn anh, vụng trộm thích anh, nhìn anh lưu luyến ở son phấn đàn lý(?), thay đổi bạn gái liên tục, sau đó anh kết hôn!" Ánh mắt Cao Vũ dừng ở Phương Nguyên Tùng, chua xót nói, biểu tình cấm kỵ chi luyến mang đến thống khổ cùng chua xót, con ngươi mông lung so với khóc càng làm cho lòng người đau hơn.

Cao Vũ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Khi nghe được tin anh kết hôn, tôi thật sự rất thống khổ, thậm chí còn nghĩ tới tự sát! Mười năm, tôi thích anh suốt mười năm, không dám nói cho bất luận kẻ nào là tôi yêu anh, chỉ có thể một mình chua xót lặng lẽ yêu. Nhưng anh lại cùng với nữ nhân khác kết hôn, anh có biết trong lòng tôi có bao nhiêu thống khổ không? Lúc tôi thống khổ nhất, anh tôi nói cho tôi biết anh đoạt mối làm ăn của y, bảo tôi giúp y trả thù anh!" Tuy Cao Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thanh âm lại càng ngày càng nức nở.

“Cho nên cậu đáp ứng anh cậu!" Phương Nguyên Tùng bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng, tuy rằng tôi biết là sai, nhưng tôi lúc ấy thật sự rất thống khổ! Tôi không muốn anh cùng nữ nhân khác kết hôn, tôi không muốn anh làm lão công của người khác, tôi cảm thấy anh thuộc về tôi, là thuộc về một mình Cao Vũ tôi. Tôi yêu anh lâu như vậy, tôi so với nữ nhân Trương Vũ Liên kia càng yêu anh hơn, vì sao cùng anh kết hôn lại là nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhân sao? Tôi không cam lòng, tôi thật sự không cam lòng, cho nên tôi tìm Tiểu Lam cùng Viên Viên hỗ trợ, phá hủy hôn lễ của anh!" Trên mặt Cao Vũ đầy bất đắc dĩ và chua xót.

“Cho dù cậu muốn phá hôn lễ của tôi, cậu cũng không cần vu tôi là đồng tính luyến ái như vậy! Cậu có biết bởi vì cậu nói dối, tôi bị cậu hại thảm bao nhiêu không!" Phương Nguyên Tùng có chút oán hận gầm nhẹ, nhắc tới chuyện lúc đó, mặc kệ qua bao lâu hắn vẫn tức giận, nghĩ đến mình bởi vì Cao Vũ nói dối mất đi hết thảy, hắn liền hận không thể đem Cao Vũ thiên đao vạn quả.

“Thực xin lỗi, chủ ý vu anh là đồng tính luyến ái này là anh tôi nghĩ ra, tôi lúc ấy đã bị tin anh muốn kết hôn làm điên rồi, căn bản không có tâm tư suy nghĩ khác, tôi chỉ nghĩ đến nhất định không thể cho anh và nữ nhân khác kết hôn!" Cao Vũ áy náy nói.

“Kia vì sao khi tôi ở Nhật Bản bắt cậu, cậu không thành thật nói cho tôi biết tất cả?" Phương Nguyên Tùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

“Anh bảo tôi nói cho anh như thế nào, nói rằng tôi thích anh, cho nên mới phá hôn lễ của anh sao? Anh làm như tôi không biết xấu hổ dám nói ra miệng chắc, bởi vì tôi ghen tị, tôi ích kỷ mới hủy hạnh phúc của các người, buồn cười anh ngay cả sự tồn tại của tôi cũng không biết!" Cao Vũ lắc đầu cười khổ, biểu tình kia so với khóc còn khó coi hơn.

“Vậy cậu vì sao sau khi về nước lại tìm một đám người đến hành hung, cưỡng gian tôi?" Phương Nguyên Tùng lại hỏi ra nghi hoặc khác trong lòng, đối với việc này hắn thật sự không nghĩ ra.

“Bởi vì lúc ấy tôi thật sự rất tức giận, tôi thích anh như vậy, nhưng anh ngay cả tên của tôi cũng không biết, liền cưỡng gian tôi, còn đối với tôi thô bạo như vậy. Tuy rằng là tôi không đúng trước, nhưng tôi rất khổ sở! Tôi lúc ấy chỉ là muốn dọa anh, tôi thích anh như vậy, làm sao có thể thật sự sai nam nhân khác đi thương tổn anh, huống chi là bảo một đám nam nhân cưỡng dâm anh!" Cao Vũ ngượng ngùng nói, thừa dịp Phương Nguyên Tùng không chú ý vụng trộm trợn trừng mắt. Mệt mỏi quá, tên chết tiệt này nhiều vấn đề thật!

“Tôi còn chưa rõ, tôi lần này bắt cậu, cậu vì sao còn không chịu nói thật, còn bày ra một đống lời nói dối gạt tôi?"

“Anh nói tôi sao có thể nói thật, nếu thành thật nói cho anh tôi chính là em trai Cao Vân, anh lúc ấy tức giận như vậy, anh sẽ tha tôi sao? Hơn nữa tôi cũng không muốn chủ động nói cho anh, tôi vẫn luôn thầm mến anh, tôi không muốn anh khinh thường tôi, cười nhạo tôi, tôi chịu không nổi! Tôi thà rằng anh hận tôi, chán ghét tôi, hung ác tàn nhẫn tra tấn tôi, cũng không muốn anh thương hại tôi!" Nói xong, Cao Vũ rốt cuộc nhịn không được khóc lên. “Hiện tại tôi đã đem tất cả nói cho anh, anh muốn sao đều được, muốn giết muốn đánh tùy anh!"

Phương Nguyên Tùng không trả lời, đăm chiêu nhìn Cao Vũ. Nói thật nghe xong chuyện Cao Vũ thầm mến mình mười năm, hắn trừ bỏ kinh ngạc cũng không có cảm động. Từ nhỏ đến lớn người thích hắn nhiều vô số kể, người thầm mến hắn ở đâu chả có, nếu mỗi người thích hắn đều cầu hắn đáp lại cảm tình của bọn họ, hắn sợ sớm đã mệt chết rồi. Nói hắn tàn nhẫn cũng tốt, nói hắn vô tình cũng được, Phương Nguyên Tùng hắn vẫn chính là một người lãnh huyết ích kỷ. Tuy rằng hắn sẽ không nhận cảm tình của Cao Vũ, nhưng nghe chuyện cậu thích hắn lại làm người ta ngoài ý muốn, hơn nữa vô cùng thú vị, hắn nghĩ tới một điểm chết, có thể cho trò chơi báo thù này càng thêm thú vị.

“Chúng ta thử kết giao đi!" Phương Nguyên Tùng trầm mặc thật lâu, rốt cục mở miệng, ngoài ý muốn mỉm cười nói với Cao Vũ.

“…" Cao Vũ đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt kinh hỉ nhìn Phương Nguyên Tùng, kích động nói không ra lời.

“Tuy rằng tôi không thích nam nhân, nhưng thấy cậu thầm mến tôi lâu như vậy, thân thể lại rất tuyệt, tính cách cũng coi như đáng yêu, chúng ta liền thử kết giao đi!" Phương Nguyên Tùng cười đến khiến người ta hoa mắt, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Hắn nghĩ đến một biện pháp so với tra tấn thân thể Cao Vũ càng có thể trả thù hay hơn, hắn trước hết làm bộ cảm động cùng cậu kết giao, khiến cho cậu một mực yêu hắn, chờ đến khi cậu không thể sống nổi nếu thiếu hắn hắn sẽ hung hăng quăng cậu, chuyện này so với đơn thuần tra tấn thân thể Cao Vũ không phải càng thêm ý tứ sao! Tuy rằng làm như vậy thực tàn nhẫn, nhưng hắn vốn là một nam nhân tàn nhẫn, Cao Vũ xui xẻo mới dám trêu đến hắn!

“Thế nào, cậu nguyện ý cùng tôi kết giao không?" Phương Nguyên Tùng cười càng mê người.

“Tôi nguyện ý!" Cao Vũ vội vàng gật đầu, mừng rỡ như điên chủ động ôm cổ của hắn, vui vẻ đến nước mắt làm ướt đầu vai hắn. Cậu đương nhiên nguyện ý, cậu sao có thể không muốn! Tất cả so với cậu dự đoán càng thuận lợi, thuận lợi ngoài dự đoán! Từ giờ trở đi, đại kế trả thù của Cao Vũ cậu chính thức bắt đầu, xem cậu như thế nào đùa chết Phương Nguyên Tùng đồ con lợn này. Hừ! Cậu vốn dĩ còn tưởng rằng lão chết bầm này còn có một chút đầu óc, không nghĩ tới hắn kỳ thật so với heo còn đần hơn, so với trâu còn ngốc hơn, đơn giản như vậy đã bị mình dắt mũi. Quả nhiên hí kịch chi thần của cậu là nhất toàn thế giới, không, là nhất toàn vũ trụ mới đúng!

Đúng vậy, cậu vừa rồi tất cả đều là lừa Phương Nguyên Tùng lão ngu ngốc kia, cái gì bị bắt cóc được cứu vớt, thầm mến Phương Nguyên Tùng nhiều năm đều chỉ là nói dối, là mưu kế. Ban ngày lúc suy nghĩ phải trả thù Phương Nguyên Tùng như thế nào, cậu đột nhiên nhớ tới trước kia từng xem qua tivi đưa tin nói Phương Nguyên Tùng thật lâu trước kia đã cứu cháu gái của tướng quân bị tội phạm bắt cóc. Cậu lập tức mượn đầu óc thông minh độc nhất vô nhị cùng năng lực biên kịch số môt nghĩ ra chuyện này, cũng làm bộ gặp ác mộng nhân cơ hội lộ ra mình đối với Phương Nguyên Tùng “yêu say đắm", làm Phương Nguyên Tùng rơi vào “cạm bẫy tình yêu" của mình.

Cao Vũ nhìn ót nam nhân, khuôn mặt cảm động hiện lên nét tươi cười khủng bố. Cậu đã suy nghĩ thật lâu, muốn trả thù lão siêu cấp vương bát đản này, phương pháp tốt nhất không phải tìm người hành hung hắn cưỡng dâm hắn, cũng không phải tìm người mấy đao làm thịt hắn, mà là làm cho hắn nếm thử bị người mình yêu nhất, tín nhiệm nhất phản bội có tư vị gì. Cậu muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất, đáng sợ nhất trả thù hắn, cậu muốn trước tiên phải nghĩ biện pháp làm cho hắn yêu cậu sâu đậm, làm cho cậu trở thành thứ quan trọng nhất đối với hắn này nọ, sau đó chờ lúc hắn thương cậu đến đỉnh điểm sẽ không chút lưu tình nào hung hăng vứt bỏ hắn, nói cho hắn tất cả chỉ là một âm mưu. Cậu tin rằng đến lúc đó lão nam nhân tự kỉ cao ngạo này nhất định sẽ điên mất, ha ha ha…

Nam nhân ôm lấy Cao Vũ, hắn cũng không chú ý tới Cao Vũ trong lòng lộ ra ý cười kỳ lạ, vuốt tấm lưng bóng loáng của Cao Vũ, hắn cũng cười vô cùng tà ác. Xú tiểu tử này bình thường coi như là quỷ linh tinh, không nghĩ tới trong tình cảm cũng ngu ngốc, như nữ nhân ngốc giống nhau, dễ dàng lọt bẫy! Hắn cẩn thận suy nghĩ về sau như thế nào đùa bỡn tiểu tử này, sinh hoạt của bản thân thật sự là càng ngày càng phấn khích!

Hai tên bất lương rắp tâm nghĩ mọi cách khiến đối phương lọt vào cạm bẫy của mình, dương dương tự đắc, nghĩ phải như thế nào chỉnh ác đối phương, hoàn toàn không biết chính mình cũng bị đối phương lừa…

“Ân…ngô… Ngô… hừ… A… Nguyên Tùng ca ca, không cần… A a…" Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh, đột nhiên trong toà nhà cao nhất truyền ra một trận kiều mỵ mê người, tiếng rên rỉ mơ màng câu nhân, đánh vỡ đêm đen yên tĩnh.

Trong phòng, trên chiếc giường Kingsize hoa lệ thoải mái, một mỹ thiếu niên đáng yêu diện mạo tú lệ, cả người trần trụi bị một nam nhân anh tuấn cao lớn cường tráng đặt ở dưới thân làm càn đùa bỡn, đáng thương lớn tiếng rên rỉ.

“A… A ân… Nguyên Tùng ca ca, đừng như vậy… Ngô… ngô… Không cần, dừng tay… A a…" Cao Vũ ngước mắt nhìn nam nhân đang tà ác đang đối với mình làm bậy, liều mạng cầu xin, nhưng không có phản kháng hành động của nam nhân, qua ánh mắt tràn ngập khinh bỉ cùng chán ghét. Lão sắc trư này chỉ biết động dục, vừa mới nghe mình “thông báo" xong liền thú tính đem mình hạ gục, vừa sờ lại hôn, khẳng định lại muốn xâm phạm cậu, thật sự là lão dâm ma! Nhưng vì kế hoạch của mình, cậu phải nhẫn nại, chỉ có thể cắn răng cho sắc lão nhân này xâm phạm. Ai, cậu thật sự là mệnh khổ!

“Tiểu lừa đảo, nếu thực sự không muốn, vì sao không giống lúc trước động thủ phản kháng! Tôi không phải đã lấy còng tay của cậu ra sao!" Phương Nguyên Tùng hôn vành tai mượt mà trắng nõn của Cao Vũ, hai tay đặt ở thân thể tuyết trắng như ngọc tận tình âu yếm, vuốt ve từng tấc da thịt trên thân thể cậu, hưởng thụ cảm giác thoải mái.

“Hừ ân… A ngô… tôi không biết… A ân… Nóng quá… Nguyên Tùng ca ca, mau dừng lại, đừng sờ … tôi cảm thấy trong người nóng quá… A… A…" Cao Vũ giả bộ thẹn thùng, ngượng ngùng tiếp tục phát ra âm thanh cầu xin mê người. Mụ nội nó, cậu đương nhiên muốn phản kháng, có trời mới biết bị nam nhân vuốt ve hôn môi có bao nhiêu ghê tởm, nhưng vì kế hoạch nên không có biện pháp nào khác. Cậu không thể miệng nói yêu Phương Nguyên Tùng, lại không muốn cho Phương Nguyên Tùng thượng, kia không phải rất kỳ quái sao! Cậu chỉ có thể chịu ghê tởm sắm vai dục cự còn nghênh, cố gắng giả bộ thẹn thùng.

“Đừng gọi tôi là Nguyên Tùng ca ca, tôi thích cậu gọi tôi là chủ nhân, tiểu nô lệ của tôi!" Nam nhân nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cậu, nâng lên khóe môi, đem đầu lưỡi nhẹ nhành đâm vào lỗ tai của cậu.

“A –" Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét mê người của Cao Vũ. “Chủ nhân, không được! Mau dừng lại, cảm giác này rất kỳ quái… Ân… A… a…" Cao Vũ muốn đẩy đầu nam nhân ra, đầu lưỡi ẩm nóng trong lỗ tai ra ra vào vào, làm cho người cậu nổi hết cả da gà, trong lòng còn xuất hiện một cỗ điện lưu kỳ quái, làm cho cậu cả người mềm nhũn, cậu chưa từng có loại cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, thật đáng sợ.

Phương Nguyên Tùng cười quỷ dị không đáp, bắt lấy tay Cao Vũ đang muốn phản kháng, tiếp tục hướng lỗ tai nhỏ nhắn liếm mút, thỉnh thoảng còn thổi khí. Thật sự là vật nhỏ thông minh, “tiểu tình nhân" này nhất định sẽ làm cho hắn vô cùng “khoái hoạt".

“A a a… xin chủ nhân, ngài tha tiểu nô lệ đi… Ân a… Thật là khủng khiếp, đừng đi vào nữa… Ngô… ngô… ngô… Trời ạ, xin anh đừng thổi… A a –" Cao Vũ muốn điên rồi, cậu chưa bao giờ biết lỗ tai lại mẫn cảm như thế, có thể cho người ta cảm giác khủng bố như vậy, lỗ chân lông toàn thân như đều mở ra.

Phương Nguyên Tùng như cũ không nói lời nào, chỉ tà nịnh cười, hứng thú dạt dào ngoạn lỗ tai Cao Vũ, đem lỗ tai nhỏ hẹp liếm ướt. Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của hắn, chỉ cần là nơi nhỏ nhắn bị đụng chạm đều cực kỳ mẫn cảm, lỗ tai chính là một trong số đó, người bình thường rất ít ai biết lỗ tai kỳ thật cũng là nơi gợi cảm nhất trên thân thể người. Hắn từng có bạn gái, chỉ bị hắn ngoạn lỗ tai liền cao trào, hắn quyết định đêm nay cũng muốn ngoạn lỗ tai Cao Vũ khiến cho cậu bắn ra, tuy rằng Cao Vũ là nam sinh, nhưng hắn tin rằng độ mẫn cảm của cậu cũng không kém nữ nhân, nhất định không có vấn đề.

“A a — chủ nhân, xin anh đừng liếm, tô chịu không nổi… Ân ngô… A… Rất ngứa a! Đừng liếm … Ân a…" Cổ họng Cao Vũ đều rát, đầu lưỡi nam nhân tựa như một con rắn, ở trong lỗ tai của cậu tà ác dao động, giống như liếm đến tận bên trong. Làm cho tim của cậu đập thật nhanh, toàn thân cao thấp mỗi một tế bào đều bốc cháy, hạ thể vẫn im lặng bất động, ngoan ngoãn đang ngủ cũng thức tỉnh, cậu cảm giác được nó đang từ từ đứng lên.

Nam nhân hoàn toàn không để ý tới Cao Vũ cầu xin, chuyên tâm liếm lỗ tai của cậu, sau đó lại thổi hai khẩu nhiệt khí. Vài tiếng nũng nịu chủ nhân thật sự là dễ nghe, hắn nên hảo hảo thưởng cho cậu một chút, hắn cho tới bây giờ đều không có ôn nhu “yêu thương" cậu, đêm nay chính là thời điểm tốt đi! Hắn trước kia đối với cậu đều vô cùng thô bạo, chưa từng ôn nhu với cậu, muốn khiến cậu đối với hắn khăng khăng một mực, trước hết phải cho cậu nếm vị ngon ngọt.

“A a a… Không cần, không cần lại làm … Nha a… Chủ nhân, anh bảo tôi làm cái gì đều được, cầu anh không cần lại tra tấn như vậy… A a a –" Cao Vũ nói còn chưa nói xong, nam nhân đột nhiên dùng sức đâm vào trong lỗ tai, hung hăng đỉnh vào, Cao Vũ giật mình hét lớn, hạ thân đột nhiên co rút, liền như vậy bắn ra, bạch dịch khoái hoạt phun ở trước bụng cùng trên đùi nam nhân.

“Chậc chậc! Tiểu nô lệ, tôi nói cậu cũng quá cơ khát rồi, bị chủ nhân tùy tiện ngoạn lỗ tai vài cái cũng có thể bắn! Cậu không đi làm nam kỹ, thật sự là rất đáng tiếc!" Nam nhân vừa lòng tươi cười, lấy tay quét bạch dịch trên đùi bỏ vào trong miệng liếm một chút, hương vị vẫn ngọt như vậy.

Bị ngoạn lỗ tai đến bắn, Cao Vũ tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hận không thể hung hăng tấu nam nhân một chút, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Cậu giả bộ thẹn thùng đỏ mặt cười, cầm lấy gối bên cạnh giận dữ mắng nam nhân: “Anh… Anh anh… Chủ nhân xấu, tiểu nô lệ không thèm để ý anh!"

“Khá lắm, chủ nhân dùng sức hầu hạ cậu như vậy, cậu không cảm kích chủ nhân, còn dám mắng chủ nhân, xem chủ nhân như thế nào thu thập cậu!" Nam nhân chưa bao giờ thấy Cao Vũ phong tình như này, lập tức trừng lớn mắt, giống hổ đói giả bộ tức giận mắng, hai tay đặt lên lồng ngực trắng trẻo của cậu.

Ngực Cao Vũ tuy bằng phẳng, cũng không đầy đặn giống nữ nhân, nhưng thực mềm mại, sờ lên vô cùng thoải mái. Nam nhân vô cùng có kỹ xảo xoa nắn, tựa như nhu ngoạn diện đoàn(?), kỹ thuật “chà xát" của hắn đã làm cho rất nhiều nữ nhân rơi vào điên cuồng.

“A a… Chủ nhân, không cần… Đừng làm ngực của tôi… A ngô… Ngô ân…" Kỹ xảo của nam nhân thật sự tốt, Cao Vũ chưa thoát ra khỏi dư vị của lần cao trào vừa rồi, căn bản không thể chống cự từng trận khoái cảm trên ngực, chỉ có thể ngẩng thẳng cổ thoải mái kêu.

“Tiểu nô lệ, thoải mái sao? Chủ nhân tưởng cậu khó chịu?" Nam nhân hỏi thập phần hạ lưu, động tác trên tay cũng rất ôn nhu. Hắn một bên âu yếm ngoạn ngực Cao Vũ, một bên chà xát hai đóa hoa hồng kiều diễm trên ngực, làm cho nó nhanh chóng nở rộ.

“Aha… Thật thoải mái… A a… Chủ nhân cho tiểu nô lệ thoải mái, rất thích… Ha ha… Nha a…" Cao Vũ vốn định lắc đầu, nhưng vì kế hoạch của cậu, chỉ có thể nhịn xuống cảm giác thẹn thùng gật đầu, còn lớn tiếng dâm kêu. Cậu nhớ rõ trước kia Tiểu Lam có nói, chỉ cần y ở trên giường kêu càng lãng, cha của y sẽ càng hưng phấn, càng thương y.

“Bé ngoan! Chủ nhân cũng thoải mái!" Phương Nguyên Tùng không nghĩ tới Cao Vũ thành thật như vậy, lắp bắp kinh hãi, chợt hưng phấn mà kêu lên. Cao Vũ từ sau khi hướng hắn thổ lộ, cả người đều không giống như trước phản kháng, trước kia cậu nhất định sẽ lắc đầu nói “không", sau đó còn mắng hắn vài câu, xem ra cậu thật sự thích hắn, cậu như vậy so với trước đây càng đáng yêu, càng làm cho người khác muốn ăn.

Phương Nguyên Tùng cúi đầu hàm trụ đầu nhũ Cao Vũ, ôn nhu dùng lực hút lên, giống uống sữa, một bàn tay tiếp tục đùa bỡn đầu nhũ Cao Vũ, đem đầu vú cậu so với tảng đá còn cứng rắn hơn, tay kia thì nắm ngọc hành vừa mới bắn đang héo rũ của cậu khiến cho nó đứng lên. Hắn hôm nay muốn cho Cao Vũ hảo hảo nếm thử “tình ái" khoái hoạt, làm cậu yêu hắn, vì hắn mà điên cuồng.

“A a… Nha nha… Chủ nhân, không cần… Ngừng… Quá sung sướng, tuyệt quá… A a a… Chủ nhân, lại dùng sức, dùng sức làm tôi… Nha nha nha…" Cao Vũ bị nam nhân ngoạn, lãng kêu liên tục, sảng khoái vô cùng, chân đều vung loạn xạ. Trước kia nam nhân đối với cậu đều thực thô bạo, chưa từng ôn nhu như vậy, cũng chưa từng giống như bây giờ ra sức hầu hạ cậu, bình thường đều bức cậu hầu hạ hắn. Nam nhân đêm nay rốt cuộc làm sao vậy, lại đối với cậu tốt như vậy? Chẳng lẽ có âm mưu gì?

Nghĩ tới khả năng này, Cao Vũ sợ hãi rùng mình một cái, không được, tuyệt đối không thể cho nam nhân tính kế mình, vô luận nam nhân có ý đồ gì, mình đều không thể trúng kế.

Cao Vũ cố gắng áp chế khoái cảm trong cơ thể, dùng sức đẩy nam nhân ra, nam nhân nghi hoặc nhìn cậu.

“Chủ nhân, cho tiểu nô lệ phục vụ anh đi!" Cao Vũ e lệ thấp giọng nói, không đợi nam nhân trả lời, đã cúi đầu bắt lấy vật lớn của nam nhân thẹn thùng liếm lên. Để không trúng kế của nam nhân, cậu chỉ có thể hy sinh một chút, tự mình chủ động, sẽ không sợ nam nhân đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì hại cậu.

Cao Vũ mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ở phương diện này, cậu thật sự ngốc làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Cậu không biết là như vậy sẽ chỉ làm nam nhân có “tính" thú hại cậu!

Đối với việc Cao Vũ chủ động “phục vụ", nam nhân cầu còn không được, làm sao có thể cự tuyệt. Trong mắt hiện lên một tia cười quỷ dị, hắn nằm ngược lại Cao Vũ, hàm trụ ngọc hành của cậu, ôn nhu hút liếm. Nếu tiểu nô lệ phục vụ hắn, hắn tất nhiên cũng phải hảo hảo “đáp lễ" cậu mới được.

Phương Nguyên Tùng cùng Cao Vũ dùng tư thế 69 khẩu giao cho nhau. Cao Vũ mấy ngày nay luôn bị Phương Nguyên Tùng bức bách mỗi ngày khẩu giao cho hắn, kỹ thuật khẩu giao cũng không tệ. Để lấy lòng Phương Nguyên Tùng, cậu cố nén ghê tởm, thật cẩn thận hầu hạ hỏa long thật lớn trong miệng, cố gắng mở lớn miệng đem cự long toàn bộ nuốt vào miệng, có tiết tấu phun ra nuốt vào. Cậu thường xuyên nghe bạn học nói, muốn có được tâm một người, trước hết phải chinh phục thân thể đối phương, cậu muốn lão nhân chết tiệt này yêu mình, trước hết phải làm cho hắn thích thượng thân thể của mình. Tuy rằng làm như vậy thật buồn nôn, nhưng không có biện pháp nào khác, dù sao hiện tại cậu chịu khuất nhục, về sau cậu sẽ đòi lại toàn bộ.

“Không tệ! Kỹ thuật khẩu giao của tiểu nô lệ so với lần đầu tiên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần tập thêm! Hôm nay chủ nhân sẽ hảo hảo dạy cậu cái gì là khẩu giao chân chính, như thế nào làm cho nam nhân thoải mái!" Nam nhân thoải mái hừ nhẹ vài tiếng tán thưởng, phun ra ngọc hành bị liếm ướt sũng, nhu ngoạn hai tiểu ngọc đản phía dưới, dùng đầu lưỡi liếm linh khẩu đã bắt đầu chảy dâm dịch, đem linh khẩu làm ẩm ướt, đột nhiên đem đầu lưỡi thô ráp đâm vào giống như sáp huyệt.

“A a a… Nha a… Cứu … trời ạ, điên chết mất… Nha nha… Chủ nhân đừng đâm…" Cao Vũ phun ra nuốt vào nam căn, sợ hãi bắt lấy đùi nam nhân, hạ thân kịch liệt run rẩy, ngọc hành dễ dàng bị nam nhân ngoạn đến cứng rắn, toàn bộ hạ phúc đều nóng muốn chết, toàn bộ thân thể đều chìm trong khoái cảm điên cuồng mãnh liệt.

“Tiểu nô lệ, đừng dừng lại! Mau làm như chủ nhân!" Phương Nguyên Tùng thấy Cao Vũ bất động, tức giận mắng, trừng phạt dùng sức đánh vào cặp mông trắng trẻo một chút, âm thanh vang dội cùng hình ảnh hương diễm trước mắt làm cho không khí càng thêm dâm mỹ.

Cao Vũ vụng trộm hơi dẩu miệng, vội làm theo nam nhân, phun ra đại thiết bổng nóng bỏng của nam nhân, vươn đầu lưỡi phấn hồng lưỡi liếm liếm quy đầu cùng linh khẩu, sau đó đâm vào linh khẩu nhỏ hẹp, học theo nam nhân tốc độ trừu sáp luật động.

“Ân, thật là thoải mái… Tiểu nô lệ làm hảo, là như thế này, đừng chỉ biết liếm ngọc bổng của chủ nhân, sờ sờ đại đản đản của chủ nhân…" Trên mặt nam nhân hiện lên một tia thưởng thức tươi cười, học thật nhanh, tiểu tử này ở phương diện này quả nhiên có kinh nghiệm thiên phú, hảo hảo dạy dỗ một chút, khẳng định trò giỏi hơn thầy.

“A a… Chủ nhân, anh muốn hấp chết tiểu nô lệ … Ân a… Ngô… Kê kê của tiểu nô lệ cũng bị chủ nhân làm… Nha ha…" Cao Vũ cảm giác côn thịt mình đã bị đầu lưỡi Phương Nguyên Tùng làm tan chảy, toàn bộ thân thể đều tan thành xuân thủy, một chút khí lực cũng không có. Tuy rằng như thế nhưng cậu vẫn cố gắng tập trung tinh thần làm như Phương Nguyên Tùng bảo, một bên liếm linh khẩu nam nhân, một bên xoa nắn nam căn tráng kiện của nam nhân.

“Tiểu nô lệ, đại lạp xườn cùng đại trứng gà của chủ nhân ăn ngon không?" Nam nhân dâm tục hỏi, trên trán che kín mồ hôi, hắn sắp nhịn không được, đầu lưỡi tiểu tử này thật sự quá lợi hại, nhiều lắm là 3 phút nữa, hắn nhất định sẽ bắn ra.

Cao Vũ thực mẫn cảm, tuy rằng vừa rồi đã bắn qua một lần, nhưng dưới sự mãnh liệt công kích của nam nhân, cậu đã bị đầu lưỡi của hắn làm cho dục tiên dục tử, mất hết lý trí, bản thân đều bị đầu lưỡi nam nhân khống chế. “Ân… Ăn ngon! Lạp xườn cùng trứng gà của chủ nhân ăn ngon… Ân a… Chủ nhân, chúng ta thử thi, xem ai bắn ra trước, được không?" Thể xác và tinh thần đều bị dục vọng cắn nuốt, cậu không chỉ hào phóng gật đầu trả lời câu hỏi hạ lưu của nam nhân, còn chủ động đưa ra đề nghị đáng khinh đến cực điểm.

Phương Nguyên Tùng kinh ngạc nhìn Cao Vũ toàn thân đỏ bừng, mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, đã trở thành tù binh của mình, như thế nào cũng không thể tưởng được Cao Vũ lại đưa ra đề nghị làm người ta dục hỏa đốt người này.

“Chủ nhân, chúng ta bắt đầu!" Cao Vũ đã bị dục hỏa khống chế đầu óc, hoàn toàn biến thành một người khác, không đợi Phương Nguyên Tùng trả lời, liền hướng nam nhân nghịch ngợm cười, tự động hút quy đầu nam nhân, hai tay nhỏ bé đồng thời xoa nắn côn thịt, còn xoa nắn hai cái đại lỗ đản.

Nam nhân lấy lại tinh thần, miệng của hắn ly khai linh khẩu đang chảy dâm dịch của Cao Vũ, dùng móng tay kích thích linh khẩu mẫn cảm linh, xoa nắn hai tiểu ngọc đản của Cao Vũ. Hắn mở lớn miệng, đem hai tiểu thịt đản của Cao Vũ toàn bộ ăn vào miệng.

“A a a –" Gừng càng già càng cay, Phương Nguyên Tùng vừa ra chiêu này, ngây ngô không có kinh nghiệm gì như Cao Vũ lập tức liền tước vũ khí đầu hàng, thét chói tai bắn ra quỳnh tương ngọc dịch lần thứ hai trong hôm nay, tinh thủy toàn bộ bắn vào miệng Phương Nguyên Tùng. Cao vũ bởi vì bắn lần hai, cho nên bắn rất ít, rất nhanh liền bắn xong.

Phương Nguyên Tùng cũng không kiên trì lâu, sau khi thấy Cao Vũ bắn ra, hạ phúc cũng run lên bắn vào miệng Cao Vũ. Cả người Cao Vũ đều đắm chìm trong khoái cảm, trong đầu trống rỗng, cậu ngoan ngoãn mở lớn miệng ăn tịch dịch nam nhân, không có giống trước kia mỗi lần nam nhân bắn tinh đều bị uy hiếp, đe dọa mới ăn.

Nam nhân so với Cao Vũ bắn hơn rất nhiều, từng luồng mạnh mẽ nóng bỏng bắn vào khoang miệng Cao Vũ, cổ họng đều nóng rừng rực, giống như bị nham thạch nóng chảy.

Nam nhân bắn thật lâu mới xong, rút ra thịt heo tuy rằng đã nhuyễn xuống nhưng vẫn kinh người như cũ, đem Cao Vũ kéo đến kích động hôn lên môi còn đang dính tinh dịch của cậu, cho cậu một cái hôn sâu. Đêm nay Cao Vũ thật ngoài dự đoán, rất ngoan, rất đáng yêu, hắn đã lâu không có kích động như vậy!

Cao Vũ chậm rãi lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình thế nhưng chủ động ăn tinh dịch nam nhân, vừa muốn tức giận nhưng đã bị nam nhân ôn nhu lại bá đạo hôn sâu. Cậu ngay cả khí lực giãy dụa đều không có, thắt lưng cũng đã bị nam nhân làm nhuyễn, cả linh hồn như bị đoạt đi, nằm trong lòng nam nhân mặc hắn hôn môi.

Phương Nguyên Tùng từng hôn vô số nữ nhân, hôn kỹ sớm đã thuần thục, từng có người nói hắn chỉ cần một cái hôn là có thể làm cho nữ nhân khắp thiên hạ quỳ gối dưới chân hắn, vì hắn điên cuồng. Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng đã chứng minh hôn kỹ của Phương Nguyên Tùng có bao nhiêu lợi hại.

Nam nhân hôn thật lâu, đến khi Cao Vũ thiếu dưỡng khí mới buông ra, cúi đầu nhìn người trong lòng thiếu dưỡng mà trở nên đỏ ửng mặt cười, lại nhìn cặp hạnh mâu mờ mịt kia, nam nhân trong lòng chấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có.

Cao Vũ có thể tự do hô hấp không khí, rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nhớ tới vừa rồi cậu tự nhiên đầy bụng lửa giận, nhưng cậu không có biểu hiện ra ngoài. Vì đại kế của mình, cậu phải nhịn xuống.

Cao Vũ cố ý vẻ mặt xấu hổ ngọ ngoạy trong ngực nam nhân một chút, hạnh mâu trừng mắt liếc hắn một cái, gắt giọng: “Trứng thối, thế nhưng hôn lâu như vậy, thiếu chút nữa giết chết người ta!" Chỉ cần là nam nhân, hẳn là đều thích nghe như thế này.

Nhìn mị thái của Cao Vũ, nam nhân quả thực muốn điên rồi, là người ở tình trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế nhưng lại vừa cứng lên. Nhìn hạ phúc chính mình lại có động tĩnh, nam nhân khó có thể tin nổi, mình đây là có chuyện gì, vừa mới tiết mà lại có cảm giác, tất cả đều do bộ dáng làm nũng của Cao Vũ thật sự rất có mị lực, hắn tin rằng trên đời này không có mấy ai có thể chống cự được bộ dạng như vậy.

“Chủ nhân, anh sao nhanh như vậy lại… Chủ nhân, anh thật sự là đại sắc ma, người ta không để ý anh nữa!" Dựa vào gần nam nhân khiến Cao Vũ tự nhiên phát hiện tình trạng quẫn bách của nam nhân, mặt càng đỏ hơn, xoay người xuống giường.

“Này còn không phải tại tiểu yêu tinh cậu làm hại! Nói mau, cậu hôm nay sao đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, đáng yêu như vậy?" Nam nhân giữ chặt cậu đem vào trong lòng, nâng cằm cậu lên hỏi.

“Tôi muốn chủ nhân vui vẻ, tôi muốn chủ nhân thích tôi, chỉ cần có thể làm cho chủ nhân thích tôi, tôi nguyện ý làm mọi chuyện!" Cao Vũ trong lòng cả kinh, cúi đầu e lệ trả lời. Cậu không có lừa nam nhân, đây là lời thật lòng của cậu, cậu muốn nam nhân mau thích mình, nếu nam nhân thích cậu, cậu mới có thể tận tình trả thù nam nhân, thương tổn nam nhân.

“Xem ra tiểu nô lệ của tôi thật yêu chủ nhân!" Nam nhân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ lừ như mông khỉ của cậu, tà khí hỏi: “Cậu thật sự nguyện ý làm mọi chuyện cho tôi?"

“Chỉ cần chủ nhân nguyện ý yêu tôi, vô luận chủ nhân bảo tôi làm gì tôi đều nguyện ý!" Cao Vũ nhìn con ngươi thâm thúy như đêm đen của nam nhân, thẹn thùng gật đầu. Làm hí kịch xã trưởng, hành động của Cao Vũ tuyệt đối là chuyên nghiệp, biểu tình đều có thể giống như đúc, làm cho người ta không nghi ngờ.

“Thật vậy sao?" Nam nhân cười đến càng ngày càng tà ác.

Cao Vũ gật đầu, trong lòng thầm mắng: Tử lão nhân cười gian trá như vậy, không biết lại có chủ ý quái quỷ gì? Mặc kệ là gì, dù sao binh đến tướng chặn, thủy đến thổ yêm.

“Vậy cậu hiện tại đem tiểu cúc hoa của cậu cống hiến đi, cho thịt heo bổng của chủ nhân khoái hoạt được không? Thịt heo bổng của chủ nhân đã lâu không sáp tiểu tao cúc của cậu, nên là thập phần tưởng niệm tiểu cúc hoa của cậu." Nam nhân cười vô cùng hạ lưu, hắn muốn xem Cao Vũ thích hắn tới mức nào, nguyện ý vì hắn làm được cái gì.

Cao Vũ ở trong lòng vô cùng xem thường, thật sự là một lão dâm ma, cậu chỉ biết hắn khẳng định sẽ nói cái gì hạ lưu ghê tởm, quả nhiên bị cậu đoán trúng. Cậu hoài nghi tử lão nhân này đời trước khẳng định không phải người mà là dã thú, cho nên đời này mới có thể thích làm tình như vậy. Vì đại kế báo thù của mình, cậu chỉ có thể lại hy sinh, dù sao cũng đã giúp hắn khẩu giao ăn qua tinh dịch của hắn, cho hắn sáp mông vài lần cũng không có gì đáng ngại.

Cao Vũ không trả lời câu hỏi của Phương Nguyên Tùng, mà trực tiếp thẹn thùng nhắm mắt lại nằm úp sấp đến bên cạnh nam nhân, ôm gối đầu màu trắng hơi mở ra hai chân, không tiếng động mời nam nhân.

Thấy thế, toàn bộ máu của nam nhân như dồn xuống hạ phúc, dương cụ vốn đã có cảm giác bây giờ như nhất trụ kình thiên. Đêm nay Cao Vũ làm cho hắn xuất hồ ý liêu, cho hắn một kinh hỉ không tưởng được.

Bữa ăn ngon ở trước mắt, nam nhân sao có thể cự tuyệt, lập tức bổ nhào vào giữa hai chân Cao Vũ, nhìn phấn cúc như ẩn như hiện sâu trong tuyết đồn, hắn thiếu chút nữa chảy máu mũi.

Tuy rằng vô cùng kích động, nhưng nam nhân vẫn cưỡng chế dục hỏa, cúi đầu hôn lên tấm lưng tuyết trắng như ngọc của Cao Vũ, lưu lại dấu hôn hồng nhạt giống cây anh đào, tựa như ở trong tuyết rắc hoa anh đào vậy, cực kỳ xinh đẹp.

“Ân ngô… Ngô… Ngô…" Nam nhân hôn thực nhu, nhưng làm cho Cao Vũ có cảm giác, nhắm mắt lại thấp giọng rên rỉ, thân thể gắt gao banh thẳng, tựa như căng dây cung.

Nam nhân hôn theo đường cong xinh đẹp đi xuống, theo tấm lưng trắng nõn rồi đi xuống mông nhỏ. Nam nhân hôn càng lúc càng sâu, tiếng rên rỉ của Cao Vũ cũng càng ngày càng kiều mỵ, càng ngày càng câu hồn.

“Ân a… A a… Nha ha…" Cao Vũ cầm gối đầu, nhắm chặt mắt, đôi môi đỏ mọng hé mở, phát ra tiếng rên rỉ và thở dốc làm người ta tâm viên ý mãn, thân thể theo nam nhân hôn mà run nhè nhẹ. Thật thoải mái, nam nhân hôn làm cho cậu cảm thấy vô cùng vô cùng thoải mái, toàn thân tựa như nằm ở trên mây, cậu cùng nam nhân đã làm nhiều thứ như vậy, nhưng chưa từng có loại cảm giác này. Nam nhân hôn thật giống như có ma lực, tâm đều bị nam nhân lấy đi, mọi thứ giống như đều tan ra.

“A –" Đột nhiên có thứ ẩm nóng gì đó đụng vào cúc lôi giấu ở sâu trong tuyết đồn của Cao Vũ, Cao Vũ sợ tới mức mở mắt, lớn tiếng thét chói tai “Anh, anh…" Cao Vũ quay đầu thấy nam nhân ghé vào mông cậu, phát hiện hắn dùng đầu lưỡi mình liếm cúc lôi của cậu, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày nói không nên lời.

“Cậu kêu cũng thật tao! Tiểu nô lệ, có phải chủ nhân lâu rồi không có làm mông nhỏ của cậu, cậu xuân tình khó nhịn, rất muốn bị chủ nhân làm cúc hoa hay không!" Nam nhân ngẩng đầu dâm tục cười, lại cúi đầu tiếp tục hút liếm phấn cúc, đem đóa phấn cúc liếm ướt, lóe ra dâm tà thủy quang, làm cho người ta lộ thú tính.

Nam nhân một bên liếm phấn cúc Cao Vũ, một bên cẩn thận thưởng thức cúc hoa xinh đẹp, cúc hoa của cậu nhìn qua màu sắc diễm lệ, mặt nhăn điệp chặt chẽ, hoa trạng tinh xảo, thật sự vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không giống từng bị phá qua, bị nam nhân thao qua. Nam nhân dục hỏa đốt người, hận không thể lập tức vọt vào sáp đến thiên hôn địa ám, bất quá hắn đã quyết định đêm nay muốn ôn nhu hảo hảo làm Cao Vũ, làm cho cậu nếm thử tình ái chân chính như thế nào. Trước kia tình ái tuy rằng thực kích thích, nhưng hắn mỗi lần đều dã man thô bạo, nhất định ở trong lòng Cao Vũ lưu lại ấn tượng không tốt, hắn muốn mượn lần tình ái này xóa sạch quá khứ không tốt trong lòng Cao Vũ, hắn muốn làm cậu thích làm tình.

“A ngô… Chủ nhân không cần liếm nơi đó, nơi đó thực bẩn … Ngô ân… Ân a… Cầu anh đừng liếm địa phương kia, mắc cỡ chết … A a… Người ta không muốn sống… Nha… A…" Cao Vũ xấu hổ đến khóc lên, bộ dáng lê hoa đái vũ làm nam nhân càng thêm sắc tính, liếm càng dùng sức, còn đem đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm vào cúc huyệt, liếm hấp cửa khẩu.

“Nha nha… Trứng thối, không cần lại liếm … A a… Anh xấu lắm… Ân a… A… Không cho liếm, mau dừng lại… Chủ nhân hư, tôi chán ghét anh, không cho anh liếm, nghe… A… Có nghe hay không… A nha…" Cao Vũ đem mặt vùi vào trong gối nằm, cảm thấy thẹn nức nở rên rỉ, đầu lưỡi ẩm ướt ngứa ngáy làm cho mông của cậu nhẹ nhàng vặn vẹo, cúc huyệt bị “tưới nước" tận tình cũng bắt đầu chậm rãi mấp máy. Cậu không rõ nam nhân vì sao muốn như vậy, nam nhân cao ngạo không ai bì nổi như vậy vì sao muốn liếm địa phương kia của cậu, hắn không ngại bẩn sao, địa phương kia ngay cả cậu đều chưa bao giờ nguyện ý lấy tay chạm. Chẳng lẽ vì mình diễn quá cao siêu, làm nam nhân đối với cậu động tình? Cho dù nam nhân đối với cậu động tình, hắn cũng không cần làm loại việc này, nào có ai liếm địa phương kia của người khác, bẩn chết người!

“Khá lắm, nô lệ hư không biết chủ nhân vất vả liều mạng hầu hạ cậu như vậy, cậu lại còn dám mắng chủ nhân hư, chủ nhân phải hảo hảo trừng phạt cậu mới được!" Nam nhân đánh mông cậu một cái, xấu xa cười, hai tay bắt lấy hai đóa hoa kiều nhỏ như nữ nhân trước mắt dùng sức xoa nắn. Đầu lưỡi tại cúc huyệt di động dùng sức, đâm vào sâu trong dũng đạo, đầu lưỡi linh hoạt vừa ôn nhu lại hung mãnh đâm vào cúc huyệt chật hẹp.

Đầu lưỡi nam nhân vô cùng lợi hại, thật sự là vô kiên bất tồi, hoa huyệt Cao Vũ rất nhanh đã bị hắn công hãm. Tiểu huyệt nhỏ hẹp vô cùng, lại còn khô ráo nhưng vì có nước miếng bôi trơn đã bắt đầu trở nên ẩm ướt, còn chậm rãi phân bố dịch ruột non trong suốt, Cao Vũ bị đầu lưỡi của hắn làm đến phát cuồng.

“A a a a a… Chủ nhân, anh làm gì? Anh cho cái gì đi vào, mông tiểu nô lệ rất ngứa… Nha nha… Chủ nhân, có sâu… A a… Có sâu cắn tôi… Nha nha nha…" Cao Vũ nắm chặt gối, điên cuồng khóc kêu. Đầu lưỡi nam nhân giống như trăm ngàn con kiến, đầu lưỡi hắn đến chỗ nào là như bị kiến cắn, toàn bộ hoa huyệt giống như tổ kiến, tao ngứa muốn chết.

Cao Vũ muốn xoay người đẩy đầu nam nhân ra, thoát khỏi cảm giác tao ngứa khủng bố kia, nhưng cậu lại có một chút luyến tiếc, không biết vì sao cậu lại luyến tiếc loại cảm giác toàn tâm thực cốt này, cậu nghĩ mình nhất định là điên rồi.

“Có biết sai chưa, còn dám mắng chủ nhân hay không?" Nhìn Cao Vũ bị mình lưỡi gian đến khóc lên, nam nhân cười đắc ý, chưa từng có một nữ nhân nào chịu được hắn lưỡi gian, xú tiểu tử này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Không dám … A a… Nha… Tiểu nô lệ biết sai rồi, tiểu nô lệ không dám nữa… Tiểu nô lệ về sau nhất định sẽ ngoan… Ngoan ngoãn nghe chủ nhân nói, làm một nô lệ nghe lời… Cầu… Xin chủ nhân làm tôi, dùng thịt heo bổng, đại bảo bối của anh hung hăng làm… Làm lãng huyệt tiểu nô lệ … A a… Tiểu nô lệ ngứa chết, chủ nhân tốt làm tôi đi… Nha nha nha…" Cao Vũ sao còn dám lắc đầu, vội vàng gật đầu, dùng sức phe phẩy mông nhỏ tan lòng nát dạ hướng nam nhân dâm đãng cầu xin. Đầu lưỡi nam nhân cũng lợi hại như “thích méo mó" vậy, làm cho người ta muốn phát cuồng, cậu hiện tại điên cuồng muốn bị côn thịt nam nhân làm, cảm giác tao ngứa làm cho c
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại