Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!
Chương 9
Trong tiếng nhạc jazz du dương, ta chậm rãi đi tới bên người nam tử trẻ tuổi ngồi bên quầy bar….
Cậu ấy mặc một chiếc áo màu đen kéo khóa, một chiếc quần bò rách ôm sát, hiện lên dáng người tiêu chuẩn thon dài. Tóc tông màu nâu được chăm sóc tỉ mỉ, gọn gàng.
Cậu ấy đang cùng một nam nhân xa lạ nói chuyện phiếm, câu được câu không, ánh đèn nhu hòa của quán bar chiếu vào bông tai màu bạc mang theo một chút nổi loạn của tuổi thanh niên, cả người tựa như đang phát sáng.
Ta chậm rãi đi tới cạnh cậu ấy, mỉm cười. Cảm giác được tầm nhìn của ta, cậu mạnh quay đầu, bộ dáng tuấn mỹ hiện ra hoàn toàn dưới ánh đèn.
“Anh!" Ánh mắt cậu lộ vẻ kinh hỷ, hướng lại đây, một phen ôm chặt lấy ta.
“Tiểu Khả." Ta vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Anh………." Tân Khả lại gọi một tiếng, ôm ta chặt tới có chút khó thở.
“Anh ta là bạn cậu?" Nam nhân vừa cùng Tân Khả tán gẫu đứng lên, nhìn chằm chằm hai ta, biểu tình cực kỳ khó coi.
“Không, là BF của ta." Tân Khả buông ta ra, hướng hắn lộ ra nụ cười mê người, “Cám ơn anh vừa rồi theo ta nói chuyện phiếm giết thời gian, bye." Dứt lời, liền lôi kéo tay ta đi đến bên một góc ghế sô-fa trong quán, liếc cũng không liếc một cái nhìn nam nhân đang ngây như phỗng kia.
Ta không khỏi cười khổ, “Tiểu Khả, cậu vẫn phóng điện lung tung như ngày nào." Lại một tên bị Tân Khả nháy mắt câu hồn, lại nháy mắt bị vứt bỏ.
“Là hắn tự mò tới, em cũng không trêu chọc hắn." Ghế sô-fa có thể chứa hai người, Tân Khả ngồi bên cạnh ta, gắt gao nắm lấy tay ta, cẩn thận đánh giá, “Anh, mấy năm không gặp, giống như có điểm gầy, sắc mặt cũng không tốt."
Vừa mới xuất huyết dạ dày, sắc mặt có thể không tốt, nhưng ta không muốn cậu lo lắng, chính là cười cười “Anh cậu thân thể ra sao cậu lại không biết, một con mọt gạo. Mấy hôm trước công tác bận rộn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn, lại có thể mười phần sức sống chạy loạn khắp nơi."
Tân Khả cười lên, “Em biết, anh vẫn giống như trước."
“Còn cậu, khỏe?"
“Em mở một công ty bất động sản, bên dưới còn có hai đội công trình đang làm chút hạng mục mua bán. Công ty trước mắt cũng khá ổn định, tuy ngay từ đầu rất vất vả nhưng hiện tại cũng tốt hơn nhiều."
“Anh có nghe nói." Ta mỉm cười, “Báo chí bên đó anh thỉnh thoảng cũng có mua, nhìn thấy quảng cáo công ty cậu, cũng biết cậu đang gánh dự án chính phủ rất coi trọng. Có chính phủ nâng đỡ, tin tưởng công ty cậu phát triển không ngừng."
“Anh, anh rất quan tâm em?" Tân Khả dừng ở ta, trong mắt lộ ra ánh sáng.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở một chỗ, giống như anh em, anh đương nhiên quan tâm cậu." Ta nhẹ nhàng rút ra tay bị cậu nắm, “Tiểu Khả, sự nghiệp cậu thành công, không chỉ anh mà ngay viện trưởng cũng tự hào về cậu. Lần trước khi đi thăm bà, bà còn hỏi tình hình gần đây của cậu. Cậu nếu rảnh, đi thăm viện trưởng đi. Bà tuy tinh thần tốt lắm, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, thân thể không bằng trước. Bỏ công chăm sóc nuôi dưỡng bọn nhỏ, nay một đám đều đã bỏ đi, tuy rằng trong viện không ngừng có đám nhỏ mới, nhưng anh biết, nếu chúng ta có thể thường xuyên tới thăm bà, bà hội sẽ rất cao hứng."
“Em lần này về chính là muốn cùng anh đi thăm viện trưởng." Tân Khả ôm vai ta, thấp giọng nói: “Anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"
Ta chấn động, tuy rằng đã lờ mờ đoán được một ít nguyên nhân cậu vội vàng muốn gặp ta, nhưng chính tai nghe thấy vẫn là bất ngờ không ít, “Cậu đang nói giỡn phải không?"
“Không phải, là thật!" Biểu tình của Tân Khả nhìn qua không giống đang vui đùa, “Anh, hiện tại em đã trở nên nổi bật, sự nghiệp thành công, có công ty của riêng mình, nhà cùng xe hơi, tiền gửi ngân hàng cũng không ngừng tăng, chúng ta hai người….không bao giờ nữa phải sống những ngày khổ cực trước đây. Anh theo em đi, đến công ty giúp em, làm đối tác của em, chúng ta cùng nhau làm việc được không? Ba năm này, em vẫn rất nhớ anh. Anh có biết, người em yêu, cho tới giờ cũng chỉ có mình anh!"
Ta cười khổ, “Tiểu Khả, ở cái lúc cậu vứt bỏ anh, theo người khác cao bay xa chạy, cậu cũng nói như vậy, nói người cậu yêu nhất chỉ có mình anh."
Tân Khả đúng một chút cũng không thay đổi a, ba năm, ta không biết nên buồn hay giận. Tuy rằng mấy cái cảm xúc tiêu cực đó không hợp với kẻ khôi hài như ta, nhưng sự thật, ta cũng là người, cũng đồng dạng bị tổn thương, đồng dạng có lúc muốn bỏ lại bỏ không được.
“Đó là bởi vì lúc trước em không còn lựa chọn nào khác!" Tân Khả kích động đứng lên, “Anh, khi đó chúng ta cùng khổ tới mức mỗi ngày chỉ ăn mì gói cùng khoai lang, buổi tối chui rúc trong cái phòng chưa tới 10 bình (360 m²) để ngủ, mỗi ngày làm việc gần chết mà tiền lương lại chỉ có mấy ngàn đồng, cũng không đủ để trả tiền thuê nhà. Hiện tại ngửi thấy mùi mì gói là nghĩ đã muốn nôn, đủ rồi, cuộc sống nghèo hèn đó em chịu đủ rồi, em thề phải thay đổi chính mình. Chúng ta trừ bỏ không có cha mẹ ra, những cái khác so với bất kỳ cái cũng không kém, vì cái gì lại không thể bằng người khác? Cho nên khi người kia xuất hiện, em quyết định đi cùng hắn, đó là vì có một ngày, có thể giống như bây giờ, đường đường chính chính đứng ở trước mặt anh. Anh, em đã nghĩ, anh hẳn có thể thông cảm cho em."
“Anh đương nhiên có thể thông cảm." Ta than nhẹ một hơi, “Tiểu Khả, cậu từ nhỏ đã có dã tâm bừng bừng, anh biết cậu sẽ không tình nguyện bình thường. Bất quá, những tháng ngày ăn mì gói đó, đối với cậu mà nói là không đáng nhớ, nhưng đối với anh, lại là một đoạn năm tháng khó quên. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và cậu. Tiểu Khả, anh đòi hỏi không nhiều lắm, chỉ cần có thể cùng người mình thích sống cùng nhau liền thỏa mãn, mà cậu lại hiển nhiên xa xa không đủ."
“Em biết,…….em của trước kia quả thật rất ham lợi. Anh, em biết sai rồi." Tân Khả áy náy chôn mặt ở vai ta, “Em biết chính mình tổn thương anh rất sâu, quên đi lời hứa trước kia của chúng ta. Nhưng anh phải tin tưởng em, em cho tới bây giờ không nghĩ tới thật sự chia tay anh. Em ước chừng tìm ba năm mới có đủ thực lực để nói với anh những lời này. Anh, em của hiện tại, không bao giờ ….. khiến anh khổ sở, anh trở lại bên em đi!"
Ta trầm mặc, ngực ẩn ẩn đau.
Ta hiểu rõ Tân Khả so với bất cứ ai đều sâu. Ta cùng cậu từ nhỏ mặc chung một cái tã lớn lên, cơ hồ trước khi hiểu biết liền đã nhận thức lẫn nhau. Này phân theo cảm tình của thời kỳ thiếu niên ngây thơ, cùng máu thịt, năm tháng cùng nhau phát sinh, lẫn lộn giữa tình thân tình yêu, từng nghĩ đến phải giữ vững bảo vệ, nhưng ở sự thật trước mắt, lại không chịu nổi một kích.
Cậu nói cậu đã tìm ba năm mới có được hết thảy thực lực để nói với ta những lời này, không phải ta không cảm động, chính là cậu không ý thức được, hết thẩy tất cả đều không thể quay lại quá khứ.
Bởi vì ta đã có Khuất Viễn Lăng. Giờ khắc này, ta vô cùng mãnh liệt nhớ hắn, không biết hiện tại hắn đang làm gì, cùng ai ở chung một chỗ, thân thể có làm sao hay không, có đồng dạng nhớ ta không, có hay không hối hận đã cùng ta triền miên đêm qua……
Hắn trong lòng rốt cuộc là đang nghĩ gì? Ta biết hắn hẳn là thích ta, nếu không cũng sẽ không cho phép ta tới hai lần, nhưng phần tình cảm này rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu? Chúng ta đối lẫn nhau cũng không quá hiểu biết, thân phận địa vị lại cách xa như vậy, có thể duy trì bao lâu?
Này hết thảy ta đều không có đáp án, mỗi khi tưởng tượng tới Khuất Viễn Lăng, nội tâm lại một mảnh ôn nhu nói cho ta biết, trong lòng ta tràn đầy hình ảnh của hắn. Mà mỗi khi ta nhìn thấy Tân Khả, tâm tình lại bình tĩnh tựa như gặp lại bằng hữu xa cách lâu ngày, có chút nhớ, có chút hoài niệm, nhưng càng nhiều lại là sự tĩnh lặng như nước.
Quá khứ đã thành lịch sử.
Ta cùng Tân Khả đã từng là tình nhân, cuối cùng mỗi người mỗi ngả, chưa từng oán trời trách đất, lại càng không phủ nhận đoạn tình cảm này, đối với cậu sẽ không nhắc lại chuyện xưa, lại càng không nghĩ sẽ nối lại sai lầm này.
Đời người ngắn ngủi, chúng ta phải học được cách quý trọng cái trước mắt.
Ta cảm ơn ông trời đã làm cho ta gặp được Khuất Viễn Lăng, yêu thượng hắn, mà hắn cũng chấp nhận ta. Nguyên nhân chính là vì có hắn tồn tại mới có thể làm ta thản nhiên đối mặt quá khứ, làm cho ta trở nên kiên cường.
“Tiểu Khả, hãy nghe anh nói." Ta nhẹ nhàng đẩy cậu ra, “Ba năm trước khi emu rời đi, anh xác thực bị đả kích rất lớn. Anh hận chính mình vô dụng, ngu ngốc không kiếm được tiền, không cho em được cuộc sống em muốn. Nói không sợ em chê cười, có một khoảng thời gian, anh mỗi ngày uống rượu, uống tới loét dạ dày luôn, bị bác sĩ nghiêm trọng cảnh cáo, mới không thể không kiêng rượu."
Những lời này tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy, nếu không, kẻ treo đầu dê bán thịt chó,『chuyên gia tình yêu 』ta sẽ không thể tiếp tục ‘lộng hành’ a.
“Tâm tình của anh xuống dốc rất lâu, thẳng đến khi, anh ở trên mục tuyển việc làm tìm tới một công ty mậu dịch đang tuyển nhân viên, anh mặc vào kiện tây trang duy nhất của mình, nhân khuông cẩu dạng ăn mặc một phen đi phỏng vấn, cũng ngày đó anh đã gặp hắn………"
(nhân khuông cẩu dạng chỉ hình người nhưng cư xử lại chẳng ra sao, ý muốn nói châm biếm. Ở đây Cường Cường tự châm biếm chính mình văn vẻ học đòi theo người khác.)
Tân Khả chấn động một chút, ngẩng đầu nhìn ta.
“Hắn là tổng giám đốc công ty mậu dịch đó, thời điểm phỏng vấn vẫn bày ra khuôn mặt cứng ngắc, bộ dáng thực dọa người. Anh có thể cảm giác được, hắn không hài lòng với anh, nhưng có lẽ khi đó công ty đang rất cần người, không có biện pháp, mới thu nhận người như anh, sau đó………sau đó anh cùng hắn đã xảy ra một sự tình…….."
“Anh…thích hắn?" Tân Khả run giọng hỏi.
“Anh yêu hắn." Ta thản nhiên thừa nhận, “Hắn là người rất nghiêm túc lại thẳng thắn, phi thường xuất sắc, xuất sắc đến anh cảm thấy mình rất không xứng với hắn. Bình thường nói không nể mặt, nhưng mỗi khi ôn nhu lại làm cho người cảm thấy ngọt lòng. Tuy anh cùng hắn cũng không hiểu quá rõ về nhau, nhưng không quan hệ, có thể từ từ tiến đến. Anh hiện tại phi thường hạnh phúc. Tiểu Khả, chúng ta sớm đã có cuộc sống khác nhau cũng như ở hai thế giới khác nhau. Anh cả đời này đều là anh cậu, giống như người trong cô nhi viện, chỉ cần cậu cần anh nhất định sẽ giúp cậu không do dự, lấy thân phận là huynh trưởng, là người thân của cậu, chứ không phải tình nhân, cậu hiểu chứ?"
“Không………" Tân Khả che mặt, bả vai tinh tế run rẩy. Ta biết là cậu đang đau lòng, vì thế nhẹ nhàng ôm lấy.
“Tiểu Khả, hết thảy đều đã qua đi. Cái mà cậu theo đuổi, đến cuối cùng vẫn là bất đồng với anh, chúng ta phải biết quý trọng người bên cạnh mình."
“Đúng là anh muốn ở cùng người đó một chỗ!" Tân Khả ôm lấy ta không buông.
“Tiểu Khả, không cần tùy hứng. Bỏ rơi bạn trai hiện tại của cậu, sau này cậu sẽ hối hận đó." Ta nghiêm túc nói: “Anh biết bạn trai cậu. Ở một lần giao dịch anh từng gặp qua hắn một lần, khi đó cậu không ở, mà anh ta cũng không nhận thức anh, nhưng ít nhiều anh cũng có nghe đồn về anh ta."
“Anh ta có nhân duyên ở B thị rất lớn, thành tựu của cậu hiện tại đa phần là do anh ta giúp đỡ. Anh tuy không trực tiếp tiếp xúc với anh ta nhưng cũng lý giải một chút. Anh ta là một nam nhân tốt, thành thục bao dung, hiếm có, nhắc tới con người anh ta không có điểm nào đáng chê hết. Hiện tại cậu đủ lông đủ cánh rồi liền qua sông đoạn cầu? Mà chính cậu có dám cam đoan ngày sau sẽ không hối hận?"
Bị ta nói trúng, Tân Khả ngẩng đầu nhìn ta, gương mặt tuấn mỹ lộ ra một tia do dự.
“Tiểu Khả, hiện tại cậu tới tìm anh, đến tột cùng là tình cũ khó quên hay chỉ vì hoàn thành chấp niệm trong đầu cậu?" Ta vuốt tóc cậu, cười: “Tình yêu luôn chuyển động, tựa như dòng sông, luôn luôn gợn sóng. Mỗi người đều có giới hạn đợi chờ, bỏ lỡ lúc này liền sẽ mất, cơ hội sẽ không bao giờ đến hai lần, mà mỗi chúng ta lại có thể lần nữa gặp được người trọng yếu với mình, đó không phải rất tốt sao? Mau tiến lên phía trước đi thôi, không cần phải lưu luyến quá khứ, bởi lúc này phong cảnh đó đã không còn là phong cảnh ngày xưa." (lâu lâu mới nói đc câu ra hồn na)
“Chính là em… … luyến tiếc anh…………" Tân Khả ôm chặt lấy ta.
“Anh còn là anh em a, chúng ta cả đời làm anh em không phải rất tốt sao? Tình nhân có thể chia tay, nhưng thân nhân là người thân cả đời." Ta vỗ nhẹ lưng cậu.
Quán bar không đông lắm, ở trước mặt bàn dân thiên hạ, hai đại nam nhân công nhiên ôm ấp thân mật như thế thu hút không ít người tò mò ghé mắt nhìn sang, nhưng hiện tại không phải lúc để ý ánh mắt người đời.
“Em thật sự rất muốn mang anh đi, em đều đã chuẩn bị tốt rồi, còn mua cả phòng cho anh…….." Tân Khả than thở.
“Phòng liền giữ đi, nói không chừng hôm nào đó đến em chơi, còn có thể tính tiền thuê." Ta cười.
“Anh thật sự yêu người đó? Bộ dạng người đó như thế nào, em đẹp hay người đó đẹp?" Tân Khả trừng mắt ta.
“Ách……" Ta sờ lỗ tai.
Nói thật, cả hai đều là người dễ nhìn, một tuấn mỹ tùy hứng, một anh tuấn tao nhã. Ai, ta Trác Cường có đức gì a, gặp được đều là tiểu thụ tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.
“Nói a." Tân Khả thúc giục.
“Đương nhiên em đẹp. Tiểu Khả là thiên hạ đệ nhất tuấn nam." Ta cợt nhả nói. Nam nhân một khi lên cơn ghen, so với nữ nhân còn lợi hại hơn, ta đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự hại mình.
“Vậy anh gọi người đó ra đi, em cùng anh ta PK, em khó chịu anh liền như vậy bị đoạt mất!" Tân Khả thẳng cổ kêu.
Ta 囧, mấy lời ‘hiên ngang lẫm liệt’ vừa nãy lão tử nói đều là vô ích? Đáng giận, ta chính là rất ít khi đứng đắn, càng ít có thể cơ trí như vậy, hại tế bào não ta vốn có ít lại thêm thương vong nghiêm trọng, cảm tình tất cả đều là đàn gảy tai trâu?
“Hảo, tiểu tử ngươi, càng nói càng thừa hơi. Mau nhìn lại mình đi, một thân mùi rượu, mau đi tắm cho anh, sau đó lập tức chạy về B thị, nhào vào lòng bạn trai cậu đi!" Ta nhéo lỗ tai cậu, đem cậu xách lên.
“Hắn không cần em." Tân Khả sầu mi khổ kiếm nói: “Lần trước em nói với hắn muốn tìm anh, đem hắn chọc giận tới đầu bốc hơi nước, đã mười ngày rồi không để ý tới em. Em cùng hắn chơi xong rồi đi, dù sao nam nhân như hắn, bên người thiếu gì bạn. Lần trước tới công ty em tận mắt nhìn thấy hắn thuê tới hai sinh viên thanh thuần môi hồng răng trắng làm trợ lý, cũng không ngẫm lại, chính mình đã là lão nam nhân ba mươi tám, em xem căn bản hắn chính là muốn trâu già gặm cỏ non, rắp tâm bất lương!"
“Em thật không có tiền đồ!" Ta một chưởng vỗ đầu cậu: “Ngay cả chính mình chân chính yêu ai cũng không biết, dựa vào, lãng phí nhiều nước miếng lão tử như vậy!"
“Anh, làm chi đánh em……" Tân Khả ôm đầu, rưng rưng đáng thương nhìn ta, thực sự làm ta thấy có điểm ‘rung rinh’, nhưng hiện lão tử na còn có thể mắc mưu.
Liền với tính cách này có thể làm chủ một công ty? Ta không khỏi thương cảm cho bạn trai của tan Khả, người này nhất định suốt ngày theo sau mông thu thập tàn cục đi? A di đà phật……… (tội lỗi tội lỗi)
Thanh toán tiền sau, ta đưa Tân Khả về phòng, khi chờ thang máy, Tân Khả đột nhiên vươn tay niết tai phải của ta, “Bông tai này, là em tặng anh?"
“Ân, mang quen rồi liền cứ để đó." Ta nghĩ một chút, thân thủ tháo xuống bông tai, đưa cho cậu, “Kỳ thật nên sớm trả lại cho cậu, Tiểu Khả. ba năm trước, chúng ta không hảo hảo nói câu tái kiến, hôm nay nên chính thức nói một câu ‘Tái kiến’."
“Anh, em không muốn nói câu tái kiến với anh." Tân Khả lệ quang lòe lòe nhìn ta.
“Ngu ngốc, chỉ cần muốn cậu tùy thời đều có thể tới thăm anh, anh cũng sẽ tới tthawm cậu. Nhưng bông tai này, anh phải trả lại cho cậu."
Ta đem bông tai đặt vào lòng bàn tay cậu, đem nó khép lại, đoạn quá khứ trước đây cứ thế mà tự nhiên xẹt qua trước mắt……… Đã trải qua nhiều như vậy cho tới hôm nay, không oán không hận, là thời điểm chúc phúc lẫn nhau đi!
Tân Khả tiến lên từng bước, ôm chặt lấy ta, đôi môi nóng bỏng áp lên môi ta.
Nụ hôn từ biệt sao?
Ta không hề động, lẳng lặng tiếp nhận nụ hôn này, tiếp nhận đầu lưỡi có chút vội vàng xao động của cậu, tinh tế trấn an, cậu rất nhanh bình tĩnh lại. Tiểu Khả kỹ thật hôn môi rất cao siêu, có vẻ như là do bạn trai cậu dạy dỗ ra, ta an ủi vuốt ve lưng cạu, trong lòng cũng không kích động, chỉ có thản nhiên hoài niệm cùng một tia ấm áp.
Ta thực cảm kích, sau tình yêu lại còn tình thân. ta cùng cậu như trước vẫn là quan tâm nhau, vướng bận nhau, làm người thân của đối phương.
“Tốt lắm tốt lắm, mau về đi." Ta buông cậu ra, vỗ vỗ vai, thang máy mới mở ra, Tân Khả gắt gao ôm ta một chút mới đi vào.
“Hẹn gặp lại, anh."
“Hẹn gặp lại, tới B thị gọi điện cho anh."
Ta phất tay, thẳng tới khi cậu hoàn toàn biến mất mới thở dài một hơi. Xoay người, tiêu cự mờ mịt còn chưa nhận rõ cái gì liền nhận tới một ánh nhìn giết người.
Ta không khỏi mạnh giật mình, mắt mở trừng trừng……
“Má ơi, giám………đốc đốc đốc…………Ngươi ngươi ngươi…………..sao sao sao……." Răng của ta lại bắt đầu đánh nhau côm cốp.
Thật sự là năm xưa bất lợi, điều xấu quấn thân a, cư nhiên phía sau lại đụng Khuất Viễn Lăng! Trên tay hắn là bao công sự, bộ dáng tay trang giày da, chẳng lẽ tới khách sạn bàn việc?
Ta trêu chọc ai? Từ nhỏ tới lớn, ta căn cứ theo nguyên tắc làm người thành thật ‘ôm cây đợi thỏ’, có chút tiền liền đi mua xổ số, hy vọng có miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống (nguyên tắc làm người của anh…=-=), nhưng cuối cùng ngay cả kem đánh răng cũng không thấy, hiện tại bất quá là cùng tiểu tình nhân cũ gặp mặt, hôn hôn một cái, cư nhiên lại bị đương nhiệm tình nhân (đều đã XXOO hẳn là tính đi) bắt gặp!
Tà, sớm biết ta hôm nay nên táng gia bại sản đi mua xổ số, giải nhất ta không rinh thì là ai!
“Trác Cường, nhĩ hảo a." Khuất Viễn Lăng gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nhìn ta. Một câu ân cần hỏi thăm thực bình thường, cũng có thể bị hắn nói được sát khí bốn phía, quả nhiên là giám đốc, khốc a!
“Ta tốt lắm, tốt lắm……." Ta vội vàng thí điên thí điên chạy tới, trơ mặt ra đến trước mặt hắn, “Giám đốc, thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (nhân sinh nơi nào không gặp mặt, nhân duyên ngàn dặm đường quanh co), rất xảo! Sáng sớm nay dậy, ta còn đang muốn tìm ngươi, không đoán được cư nhiên đụng tới ở đây. Có làm sao không? Mông còn đau không? Thương thế có nặng không?" (anh, mặt anh ko ăn đập thì hơi phí đó anh =-=)
Lời vừa ra khỏi miệng ta chỉ biết chết chắc rồi, quả nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn giống như phi tiêu bắn lại đây, thiếu chút chọc ta thành tổ ong vò vẽ.
“Giám đốc, ngươi nghe ta giải thích." ta vội vàng bắt lấy tay hắn, “Cái kia…..Có đôi khi ngươi tận mắt thấy chưa chắc đã là thật."
“Tận mắt nhìn thấy còn không phải sự thật, chẳng lẽ ta bị quáng sao?" Khuất Viễn Lăng khóe miệng run run, ngoài cười nhưng trong không cười, như vậy thật sự là rất đáng sợ a, ô ô ô………
Đại lão gia, ta biết sai rồi, ta không dám nữa…., về sau tất cả sinh vật thuộc tính đực, ta sẽ đi đường vòng, cách họ một trăm mét.
“Giám đốc, tuy nói tồn tại tưc hợp lý. Theo mắt ngươi nhìn thấy ta cùng người khác đứng ôm một chỗ, nhưng trên thực tế, hôn có rất nhiều loại hôn, loại này nhiều nhất chỉ có thể tính là hữu nghị, một chút quan hệ khác cũng không có." Ta đầu đầy mồ hôi giải thích.
A a a………Chết chắc rồi, chết chắc rồi. Chết, chắc, rồi!
“Nga, hữu nghị…….." Khuất Viễn Lăng kéo dài giọng, gật gật đầu.
“Hoặc là nói, là một loại tình thân………"
“Nga, tình thân…………"
“Giám đốc, xin ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không cùng người khác làm bậy, ta đối ngươi toàn tâm toàn ý, trong tim ta chỉ có ngươi a………."
Ta đấm ngực dậm chân, nước mắt chực rơi, chỉ kém không moi tim bày gan thể hiện lòng ‘trung trinh’ của ta, Khuất Viễn Lăng lại lạnh lùng đáng gãy, “Thực xin lỗi, ta cùng khách hàng có hẹn, đi trước."
Hắn đẩy ta ra, đi vào thang máy, gương mặt nghiêm túc không có chút biểu tình, “Chuyện phát sinh tối qua không có nghĩa gì hết, mau quên nó đi, ta không muốn gặp lại ngươi!"
“Chờ một chút, Khuất Viễn Lăng………" Ta vội nhảy qua muốn chặn cửa thang máy, bất đắc dĩ chậm một bước, ta không khỏi hối tiếc không kịp.
Cái này tốt rồi, bị Khuất Viễn Lăng ‘bắt gian tại trận’, ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Tân Khả a Tân Khả, anh bị cậu hại chết rồi!
Ta gấp đến độ xoay quanh, không biết Khuất Viễn Lăng cùng khách hàng gặp mặt bao lâu mới xong, ở khách sạn chờ không phải biện pháp, vì thế ta về biệt thự trước. Nhưng trong người không có chìa khóa, dì Phương cũng không ở, ta vào không được, chỉ có thể chờ bên ngoài……..
Không biết đợi bao lâu, Khuất Viễn Lăng vẫn chưa về. Hắn không phải là đoán được ta sẽ canh ngoài cửa nên cố ý không về đi? Lòng ta nóng như lửa đốt, ước gì lập tức giải thích hiểu lầm không cần thiết này.
Chúng ta tối qua còn nước sữa giao hòa, nguyên tưởng rằng từ nay về sau bước lên đường lớn rộng mở, ai ngờ gặp phải chuyện đen đủi này mà chịu dày vò, Khuất Viễn Lăng thậm chí phủ nhận ‘chuyện tốt’ phát sinh tối qua, này cũng quá đáng đi?
Bất quá, nhớ lại biểu tình của Khuất Viễn Lăng, tâm tình là là ngọt ngào a. Vừa rồi chỉ lo lắng sợ hãi, không có phản ứng tới, trên thực tế, bộ dáng khi ghen của hắn cũng thật đáng yêu!
Giống như trước kia cũng có lúc giống như bây giờ. Nhớ rõ chúng ta cùng Đồng Hân Dụ bàn hợp đồng khi, hắn thấy ta cùng nàng thân cận liền mắt lộ hung quang, còn vô sỉ cầm đi danh thiếp của cô ta, mỹ kỳ danh viết ‘sung công’. Thẳng đến hôm nay ta mới hiểu, nguyên lai đây là biểu hiện Đại lão gia hắn ghen a, thật sự đủ buồn bực, đủ đáng yêu!
Càng nghĩ toàn thân càng nóng lên, ta hận hắn không có ở trước mắt, hảo ôm cổ hắn, nhiệt liệt hôn hắn, nói cho hắn, ta chỉ yêu một mình hắn!
Sắc trời tối dần. Chạng vạng trời bắt đầu đổ mưa phùn, tuy không lớn nhưng rất dày, ở trong hiên nhà đợi một lúc sau liền toàn thân ướt đẫm.
Ta cả một ngày chưa ăn cái gì, lại chỉ mặc một kiện áo thun, ở tong gió lạnh run rẩy, dạ dày lại từng trận quặn đau, nhưng ta không dám rời đi, bỏ lỡ cơ hội giải thích. Nhưng Khuất Viễn Lăng vẫn chưa xuất hiện, đợi rồi lại đợi, bắp chân tê rần, ta rõ ràng đặt mông ngồi trước cửa, co thành một cụm……Lão tử cùng hắn thi gan, ta không tin hắn không trở về nhà!
Cậu ấy mặc một chiếc áo màu đen kéo khóa, một chiếc quần bò rách ôm sát, hiện lên dáng người tiêu chuẩn thon dài. Tóc tông màu nâu được chăm sóc tỉ mỉ, gọn gàng.
Cậu ấy đang cùng một nam nhân xa lạ nói chuyện phiếm, câu được câu không, ánh đèn nhu hòa của quán bar chiếu vào bông tai màu bạc mang theo một chút nổi loạn của tuổi thanh niên, cả người tựa như đang phát sáng.
Ta chậm rãi đi tới cạnh cậu ấy, mỉm cười. Cảm giác được tầm nhìn của ta, cậu mạnh quay đầu, bộ dáng tuấn mỹ hiện ra hoàn toàn dưới ánh đèn.
“Anh!" Ánh mắt cậu lộ vẻ kinh hỷ, hướng lại đây, một phen ôm chặt lấy ta.
“Tiểu Khả." Ta vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Anh………." Tân Khả lại gọi một tiếng, ôm ta chặt tới có chút khó thở.
“Anh ta là bạn cậu?" Nam nhân vừa cùng Tân Khả tán gẫu đứng lên, nhìn chằm chằm hai ta, biểu tình cực kỳ khó coi.
“Không, là BF của ta." Tân Khả buông ta ra, hướng hắn lộ ra nụ cười mê người, “Cám ơn anh vừa rồi theo ta nói chuyện phiếm giết thời gian, bye." Dứt lời, liền lôi kéo tay ta đi đến bên một góc ghế sô-fa trong quán, liếc cũng không liếc một cái nhìn nam nhân đang ngây như phỗng kia.
Ta không khỏi cười khổ, “Tiểu Khả, cậu vẫn phóng điện lung tung như ngày nào." Lại một tên bị Tân Khả nháy mắt câu hồn, lại nháy mắt bị vứt bỏ.
“Là hắn tự mò tới, em cũng không trêu chọc hắn." Ghế sô-fa có thể chứa hai người, Tân Khả ngồi bên cạnh ta, gắt gao nắm lấy tay ta, cẩn thận đánh giá, “Anh, mấy năm không gặp, giống như có điểm gầy, sắc mặt cũng không tốt."
Vừa mới xuất huyết dạ dày, sắc mặt có thể không tốt, nhưng ta không muốn cậu lo lắng, chính là cười cười “Anh cậu thân thể ra sao cậu lại không biết, một con mọt gạo. Mấy hôm trước công tác bận rộn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn, lại có thể mười phần sức sống chạy loạn khắp nơi."
Tân Khả cười lên, “Em biết, anh vẫn giống như trước."
“Còn cậu, khỏe?"
“Em mở một công ty bất động sản, bên dưới còn có hai đội công trình đang làm chút hạng mục mua bán. Công ty trước mắt cũng khá ổn định, tuy ngay từ đầu rất vất vả nhưng hiện tại cũng tốt hơn nhiều."
“Anh có nghe nói." Ta mỉm cười, “Báo chí bên đó anh thỉnh thoảng cũng có mua, nhìn thấy quảng cáo công ty cậu, cũng biết cậu đang gánh dự án chính phủ rất coi trọng. Có chính phủ nâng đỡ, tin tưởng công ty cậu phát triển không ngừng."
“Anh, anh rất quan tâm em?" Tân Khả dừng ở ta, trong mắt lộ ra ánh sáng.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở một chỗ, giống như anh em, anh đương nhiên quan tâm cậu." Ta nhẹ nhàng rút ra tay bị cậu nắm, “Tiểu Khả, sự nghiệp cậu thành công, không chỉ anh mà ngay viện trưởng cũng tự hào về cậu. Lần trước khi đi thăm bà, bà còn hỏi tình hình gần đây của cậu. Cậu nếu rảnh, đi thăm viện trưởng đi. Bà tuy tinh thần tốt lắm, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, thân thể không bằng trước. Bỏ công chăm sóc nuôi dưỡng bọn nhỏ, nay một đám đều đã bỏ đi, tuy rằng trong viện không ngừng có đám nhỏ mới, nhưng anh biết, nếu chúng ta có thể thường xuyên tới thăm bà, bà hội sẽ rất cao hứng."
“Em lần này về chính là muốn cùng anh đi thăm viện trưởng." Tân Khả ôm vai ta, thấp giọng nói: “Anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"
Ta chấn động, tuy rằng đã lờ mờ đoán được một ít nguyên nhân cậu vội vàng muốn gặp ta, nhưng chính tai nghe thấy vẫn là bất ngờ không ít, “Cậu đang nói giỡn phải không?"
“Không phải, là thật!" Biểu tình của Tân Khả nhìn qua không giống đang vui đùa, “Anh, hiện tại em đã trở nên nổi bật, sự nghiệp thành công, có công ty của riêng mình, nhà cùng xe hơi, tiền gửi ngân hàng cũng không ngừng tăng, chúng ta hai người….không bao giờ nữa phải sống những ngày khổ cực trước đây. Anh theo em đi, đến công ty giúp em, làm đối tác của em, chúng ta cùng nhau làm việc được không? Ba năm này, em vẫn rất nhớ anh. Anh có biết, người em yêu, cho tới giờ cũng chỉ có mình anh!"
Ta cười khổ, “Tiểu Khả, ở cái lúc cậu vứt bỏ anh, theo người khác cao bay xa chạy, cậu cũng nói như vậy, nói người cậu yêu nhất chỉ có mình anh."
Tân Khả đúng một chút cũng không thay đổi a, ba năm, ta không biết nên buồn hay giận. Tuy rằng mấy cái cảm xúc tiêu cực đó không hợp với kẻ khôi hài như ta, nhưng sự thật, ta cũng là người, cũng đồng dạng bị tổn thương, đồng dạng có lúc muốn bỏ lại bỏ không được.
“Đó là bởi vì lúc trước em không còn lựa chọn nào khác!" Tân Khả kích động đứng lên, “Anh, khi đó chúng ta cùng khổ tới mức mỗi ngày chỉ ăn mì gói cùng khoai lang, buổi tối chui rúc trong cái phòng chưa tới 10 bình (360 m²) để ngủ, mỗi ngày làm việc gần chết mà tiền lương lại chỉ có mấy ngàn đồng, cũng không đủ để trả tiền thuê nhà. Hiện tại ngửi thấy mùi mì gói là nghĩ đã muốn nôn, đủ rồi, cuộc sống nghèo hèn đó em chịu đủ rồi, em thề phải thay đổi chính mình. Chúng ta trừ bỏ không có cha mẹ ra, những cái khác so với bất kỳ cái cũng không kém, vì cái gì lại không thể bằng người khác? Cho nên khi người kia xuất hiện, em quyết định đi cùng hắn, đó là vì có một ngày, có thể giống như bây giờ, đường đường chính chính đứng ở trước mặt anh. Anh, em đã nghĩ, anh hẳn có thể thông cảm cho em."
“Anh đương nhiên có thể thông cảm." Ta than nhẹ một hơi, “Tiểu Khả, cậu từ nhỏ đã có dã tâm bừng bừng, anh biết cậu sẽ không tình nguyện bình thường. Bất quá, những tháng ngày ăn mì gói đó, đối với cậu mà nói là không đáng nhớ, nhưng đối với anh, lại là một đoạn năm tháng khó quên. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và cậu. Tiểu Khả, anh đòi hỏi không nhiều lắm, chỉ cần có thể cùng người mình thích sống cùng nhau liền thỏa mãn, mà cậu lại hiển nhiên xa xa không đủ."
“Em biết,…….em của trước kia quả thật rất ham lợi. Anh, em biết sai rồi." Tân Khả áy náy chôn mặt ở vai ta, “Em biết chính mình tổn thương anh rất sâu, quên đi lời hứa trước kia của chúng ta. Nhưng anh phải tin tưởng em, em cho tới bây giờ không nghĩ tới thật sự chia tay anh. Em ước chừng tìm ba năm mới có đủ thực lực để nói với anh những lời này. Anh, em của hiện tại, không bao giờ ….. khiến anh khổ sở, anh trở lại bên em đi!"
Ta trầm mặc, ngực ẩn ẩn đau.
Ta hiểu rõ Tân Khả so với bất cứ ai đều sâu. Ta cùng cậu từ nhỏ mặc chung một cái tã lớn lên, cơ hồ trước khi hiểu biết liền đã nhận thức lẫn nhau. Này phân theo cảm tình của thời kỳ thiếu niên ngây thơ, cùng máu thịt, năm tháng cùng nhau phát sinh, lẫn lộn giữa tình thân tình yêu, từng nghĩ đến phải giữ vững bảo vệ, nhưng ở sự thật trước mắt, lại không chịu nổi một kích.
Cậu nói cậu đã tìm ba năm mới có được hết thảy thực lực để nói với ta những lời này, không phải ta không cảm động, chính là cậu không ý thức được, hết thẩy tất cả đều không thể quay lại quá khứ.
Bởi vì ta đã có Khuất Viễn Lăng. Giờ khắc này, ta vô cùng mãnh liệt nhớ hắn, không biết hiện tại hắn đang làm gì, cùng ai ở chung một chỗ, thân thể có làm sao hay không, có đồng dạng nhớ ta không, có hay không hối hận đã cùng ta triền miên đêm qua……
Hắn trong lòng rốt cuộc là đang nghĩ gì? Ta biết hắn hẳn là thích ta, nếu không cũng sẽ không cho phép ta tới hai lần, nhưng phần tình cảm này rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu? Chúng ta đối lẫn nhau cũng không quá hiểu biết, thân phận địa vị lại cách xa như vậy, có thể duy trì bao lâu?
Này hết thảy ta đều không có đáp án, mỗi khi tưởng tượng tới Khuất Viễn Lăng, nội tâm lại một mảnh ôn nhu nói cho ta biết, trong lòng ta tràn đầy hình ảnh của hắn. Mà mỗi khi ta nhìn thấy Tân Khả, tâm tình lại bình tĩnh tựa như gặp lại bằng hữu xa cách lâu ngày, có chút nhớ, có chút hoài niệm, nhưng càng nhiều lại là sự tĩnh lặng như nước.
Quá khứ đã thành lịch sử.
Ta cùng Tân Khả đã từng là tình nhân, cuối cùng mỗi người mỗi ngả, chưa từng oán trời trách đất, lại càng không phủ nhận đoạn tình cảm này, đối với cậu sẽ không nhắc lại chuyện xưa, lại càng không nghĩ sẽ nối lại sai lầm này.
Đời người ngắn ngủi, chúng ta phải học được cách quý trọng cái trước mắt.
Ta cảm ơn ông trời đã làm cho ta gặp được Khuất Viễn Lăng, yêu thượng hắn, mà hắn cũng chấp nhận ta. Nguyên nhân chính là vì có hắn tồn tại mới có thể làm ta thản nhiên đối mặt quá khứ, làm cho ta trở nên kiên cường.
“Tiểu Khả, hãy nghe anh nói." Ta nhẹ nhàng đẩy cậu ra, “Ba năm trước khi emu rời đi, anh xác thực bị đả kích rất lớn. Anh hận chính mình vô dụng, ngu ngốc không kiếm được tiền, không cho em được cuộc sống em muốn. Nói không sợ em chê cười, có một khoảng thời gian, anh mỗi ngày uống rượu, uống tới loét dạ dày luôn, bị bác sĩ nghiêm trọng cảnh cáo, mới không thể không kiêng rượu."
Những lời này tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy, nếu không, kẻ treo đầu dê bán thịt chó,『chuyên gia tình yêu 』ta sẽ không thể tiếp tục ‘lộng hành’ a.
“Tâm tình của anh xuống dốc rất lâu, thẳng đến khi, anh ở trên mục tuyển việc làm tìm tới một công ty mậu dịch đang tuyển nhân viên, anh mặc vào kiện tây trang duy nhất của mình, nhân khuông cẩu dạng ăn mặc một phen đi phỏng vấn, cũng ngày đó anh đã gặp hắn………"
(nhân khuông cẩu dạng chỉ hình người nhưng cư xử lại chẳng ra sao, ý muốn nói châm biếm. Ở đây Cường Cường tự châm biếm chính mình văn vẻ học đòi theo người khác.)
Tân Khả chấn động một chút, ngẩng đầu nhìn ta.
“Hắn là tổng giám đốc công ty mậu dịch đó, thời điểm phỏng vấn vẫn bày ra khuôn mặt cứng ngắc, bộ dáng thực dọa người. Anh có thể cảm giác được, hắn không hài lòng với anh, nhưng có lẽ khi đó công ty đang rất cần người, không có biện pháp, mới thu nhận người như anh, sau đó………sau đó anh cùng hắn đã xảy ra một sự tình…….."
“Anh…thích hắn?" Tân Khả run giọng hỏi.
“Anh yêu hắn." Ta thản nhiên thừa nhận, “Hắn là người rất nghiêm túc lại thẳng thắn, phi thường xuất sắc, xuất sắc đến anh cảm thấy mình rất không xứng với hắn. Bình thường nói không nể mặt, nhưng mỗi khi ôn nhu lại làm cho người cảm thấy ngọt lòng. Tuy anh cùng hắn cũng không hiểu quá rõ về nhau, nhưng không quan hệ, có thể từ từ tiến đến. Anh hiện tại phi thường hạnh phúc. Tiểu Khả, chúng ta sớm đã có cuộc sống khác nhau cũng như ở hai thế giới khác nhau. Anh cả đời này đều là anh cậu, giống như người trong cô nhi viện, chỉ cần cậu cần anh nhất định sẽ giúp cậu không do dự, lấy thân phận là huynh trưởng, là người thân của cậu, chứ không phải tình nhân, cậu hiểu chứ?"
“Không………" Tân Khả che mặt, bả vai tinh tế run rẩy. Ta biết là cậu đang đau lòng, vì thế nhẹ nhàng ôm lấy.
“Tiểu Khả, hết thảy đều đã qua đi. Cái mà cậu theo đuổi, đến cuối cùng vẫn là bất đồng với anh, chúng ta phải biết quý trọng người bên cạnh mình."
“Đúng là anh muốn ở cùng người đó một chỗ!" Tân Khả ôm lấy ta không buông.
“Tiểu Khả, không cần tùy hứng. Bỏ rơi bạn trai hiện tại của cậu, sau này cậu sẽ hối hận đó." Ta nghiêm túc nói: “Anh biết bạn trai cậu. Ở một lần giao dịch anh từng gặp qua hắn một lần, khi đó cậu không ở, mà anh ta cũng không nhận thức anh, nhưng ít nhiều anh cũng có nghe đồn về anh ta."
“Anh ta có nhân duyên ở B thị rất lớn, thành tựu của cậu hiện tại đa phần là do anh ta giúp đỡ. Anh tuy không trực tiếp tiếp xúc với anh ta nhưng cũng lý giải một chút. Anh ta là một nam nhân tốt, thành thục bao dung, hiếm có, nhắc tới con người anh ta không có điểm nào đáng chê hết. Hiện tại cậu đủ lông đủ cánh rồi liền qua sông đoạn cầu? Mà chính cậu có dám cam đoan ngày sau sẽ không hối hận?"
Bị ta nói trúng, Tân Khả ngẩng đầu nhìn ta, gương mặt tuấn mỹ lộ ra một tia do dự.
“Tiểu Khả, hiện tại cậu tới tìm anh, đến tột cùng là tình cũ khó quên hay chỉ vì hoàn thành chấp niệm trong đầu cậu?" Ta vuốt tóc cậu, cười: “Tình yêu luôn chuyển động, tựa như dòng sông, luôn luôn gợn sóng. Mỗi người đều có giới hạn đợi chờ, bỏ lỡ lúc này liền sẽ mất, cơ hội sẽ không bao giờ đến hai lần, mà mỗi chúng ta lại có thể lần nữa gặp được người trọng yếu với mình, đó không phải rất tốt sao? Mau tiến lên phía trước đi thôi, không cần phải lưu luyến quá khứ, bởi lúc này phong cảnh đó đã không còn là phong cảnh ngày xưa." (lâu lâu mới nói đc câu ra hồn na)
“Chính là em… … luyến tiếc anh…………" Tân Khả ôm chặt lấy ta.
“Anh còn là anh em a, chúng ta cả đời làm anh em không phải rất tốt sao? Tình nhân có thể chia tay, nhưng thân nhân là người thân cả đời." Ta vỗ nhẹ lưng cậu.
Quán bar không đông lắm, ở trước mặt bàn dân thiên hạ, hai đại nam nhân công nhiên ôm ấp thân mật như thế thu hút không ít người tò mò ghé mắt nhìn sang, nhưng hiện tại không phải lúc để ý ánh mắt người đời.
“Em thật sự rất muốn mang anh đi, em đều đã chuẩn bị tốt rồi, còn mua cả phòng cho anh…….." Tân Khả than thở.
“Phòng liền giữ đi, nói không chừng hôm nào đó đến em chơi, còn có thể tính tiền thuê." Ta cười.
“Anh thật sự yêu người đó? Bộ dạng người đó như thế nào, em đẹp hay người đó đẹp?" Tân Khả trừng mắt ta.
“Ách……" Ta sờ lỗ tai.
Nói thật, cả hai đều là người dễ nhìn, một tuấn mỹ tùy hứng, một anh tuấn tao nhã. Ai, ta Trác Cường có đức gì a, gặp được đều là tiểu thụ tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.
“Nói a." Tân Khả thúc giục.
“Đương nhiên em đẹp. Tiểu Khả là thiên hạ đệ nhất tuấn nam." Ta cợt nhả nói. Nam nhân một khi lên cơn ghen, so với nữ nhân còn lợi hại hơn, ta đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự hại mình.
“Vậy anh gọi người đó ra đi, em cùng anh ta PK, em khó chịu anh liền như vậy bị đoạt mất!" Tân Khả thẳng cổ kêu.
Ta 囧, mấy lời ‘hiên ngang lẫm liệt’ vừa nãy lão tử nói đều là vô ích? Đáng giận, ta chính là rất ít khi đứng đắn, càng ít có thể cơ trí như vậy, hại tế bào não ta vốn có ít lại thêm thương vong nghiêm trọng, cảm tình tất cả đều là đàn gảy tai trâu?
“Hảo, tiểu tử ngươi, càng nói càng thừa hơi. Mau nhìn lại mình đi, một thân mùi rượu, mau đi tắm cho anh, sau đó lập tức chạy về B thị, nhào vào lòng bạn trai cậu đi!" Ta nhéo lỗ tai cậu, đem cậu xách lên.
“Hắn không cần em." Tân Khả sầu mi khổ kiếm nói: “Lần trước em nói với hắn muốn tìm anh, đem hắn chọc giận tới đầu bốc hơi nước, đã mười ngày rồi không để ý tới em. Em cùng hắn chơi xong rồi đi, dù sao nam nhân như hắn, bên người thiếu gì bạn. Lần trước tới công ty em tận mắt nhìn thấy hắn thuê tới hai sinh viên thanh thuần môi hồng răng trắng làm trợ lý, cũng không ngẫm lại, chính mình đã là lão nam nhân ba mươi tám, em xem căn bản hắn chính là muốn trâu già gặm cỏ non, rắp tâm bất lương!"
“Em thật không có tiền đồ!" Ta một chưởng vỗ đầu cậu: “Ngay cả chính mình chân chính yêu ai cũng không biết, dựa vào, lãng phí nhiều nước miếng lão tử như vậy!"
“Anh, làm chi đánh em……" Tân Khả ôm đầu, rưng rưng đáng thương nhìn ta, thực sự làm ta thấy có điểm ‘rung rinh’, nhưng hiện lão tử na còn có thể mắc mưu.
Liền với tính cách này có thể làm chủ một công ty? Ta không khỏi thương cảm cho bạn trai của tan Khả, người này nhất định suốt ngày theo sau mông thu thập tàn cục đi? A di đà phật……… (tội lỗi tội lỗi)
Thanh toán tiền sau, ta đưa Tân Khả về phòng, khi chờ thang máy, Tân Khả đột nhiên vươn tay niết tai phải của ta, “Bông tai này, là em tặng anh?"
“Ân, mang quen rồi liền cứ để đó." Ta nghĩ một chút, thân thủ tháo xuống bông tai, đưa cho cậu, “Kỳ thật nên sớm trả lại cho cậu, Tiểu Khả. ba năm trước, chúng ta không hảo hảo nói câu tái kiến, hôm nay nên chính thức nói một câu ‘Tái kiến’."
“Anh, em không muốn nói câu tái kiến với anh." Tân Khả lệ quang lòe lòe nhìn ta.
“Ngu ngốc, chỉ cần muốn cậu tùy thời đều có thể tới thăm anh, anh cũng sẽ tới tthawm cậu. Nhưng bông tai này, anh phải trả lại cho cậu."
Ta đem bông tai đặt vào lòng bàn tay cậu, đem nó khép lại, đoạn quá khứ trước đây cứ thế mà tự nhiên xẹt qua trước mắt……… Đã trải qua nhiều như vậy cho tới hôm nay, không oán không hận, là thời điểm chúc phúc lẫn nhau đi!
Tân Khả tiến lên từng bước, ôm chặt lấy ta, đôi môi nóng bỏng áp lên môi ta.
Nụ hôn từ biệt sao?
Ta không hề động, lẳng lặng tiếp nhận nụ hôn này, tiếp nhận đầu lưỡi có chút vội vàng xao động của cậu, tinh tế trấn an, cậu rất nhanh bình tĩnh lại. Tiểu Khả kỹ thật hôn môi rất cao siêu, có vẻ như là do bạn trai cậu dạy dỗ ra, ta an ủi vuốt ve lưng cạu, trong lòng cũng không kích động, chỉ có thản nhiên hoài niệm cùng một tia ấm áp.
Ta thực cảm kích, sau tình yêu lại còn tình thân. ta cùng cậu như trước vẫn là quan tâm nhau, vướng bận nhau, làm người thân của đối phương.
“Tốt lắm tốt lắm, mau về đi." Ta buông cậu ra, vỗ vỗ vai, thang máy mới mở ra, Tân Khả gắt gao ôm ta một chút mới đi vào.
“Hẹn gặp lại, anh."
“Hẹn gặp lại, tới B thị gọi điện cho anh."
Ta phất tay, thẳng tới khi cậu hoàn toàn biến mất mới thở dài một hơi. Xoay người, tiêu cự mờ mịt còn chưa nhận rõ cái gì liền nhận tới một ánh nhìn giết người.
Ta không khỏi mạnh giật mình, mắt mở trừng trừng……
“Má ơi, giám………đốc đốc đốc…………Ngươi ngươi ngươi…………..sao sao sao……." Răng của ta lại bắt đầu đánh nhau côm cốp.
Thật sự là năm xưa bất lợi, điều xấu quấn thân a, cư nhiên phía sau lại đụng Khuất Viễn Lăng! Trên tay hắn là bao công sự, bộ dáng tay trang giày da, chẳng lẽ tới khách sạn bàn việc?
Ta trêu chọc ai? Từ nhỏ tới lớn, ta căn cứ theo nguyên tắc làm người thành thật ‘ôm cây đợi thỏ’, có chút tiền liền đi mua xổ số, hy vọng có miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống (nguyên tắc làm người của anh…=-=), nhưng cuối cùng ngay cả kem đánh răng cũng không thấy, hiện tại bất quá là cùng tiểu tình nhân cũ gặp mặt, hôn hôn một cái, cư nhiên lại bị đương nhiệm tình nhân (đều đã XXOO hẳn là tính đi) bắt gặp!
Tà, sớm biết ta hôm nay nên táng gia bại sản đi mua xổ số, giải nhất ta không rinh thì là ai!
“Trác Cường, nhĩ hảo a." Khuất Viễn Lăng gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nhìn ta. Một câu ân cần hỏi thăm thực bình thường, cũng có thể bị hắn nói được sát khí bốn phía, quả nhiên là giám đốc, khốc a!
“Ta tốt lắm, tốt lắm……." Ta vội vàng thí điên thí điên chạy tới, trơ mặt ra đến trước mặt hắn, “Giám đốc, thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (nhân sinh nơi nào không gặp mặt, nhân duyên ngàn dặm đường quanh co), rất xảo! Sáng sớm nay dậy, ta còn đang muốn tìm ngươi, không đoán được cư nhiên đụng tới ở đây. Có làm sao không? Mông còn đau không? Thương thế có nặng không?" (anh, mặt anh ko ăn đập thì hơi phí đó anh =-=)
Lời vừa ra khỏi miệng ta chỉ biết chết chắc rồi, quả nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn giống như phi tiêu bắn lại đây, thiếu chút chọc ta thành tổ ong vò vẽ.
“Giám đốc, ngươi nghe ta giải thích." ta vội vàng bắt lấy tay hắn, “Cái kia…..Có đôi khi ngươi tận mắt thấy chưa chắc đã là thật."
“Tận mắt nhìn thấy còn không phải sự thật, chẳng lẽ ta bị quáng sao?" Khuất Viễn Lăng khóe miệng run run, ngoài cười nhưng trong không cười, như vậy thật sự là rất đáng sợ a, ô ô ô………
Đại lão gia, ta biết sai rồi, ta không dám nữa…., về sau tất cả sinh vật thuộc tính đực, ta sẽ đi đường vòng, cách họ một trăm mét.
“Giám đốc, tuy nói tồn tại tưc hợp lý. Theo mắt ngươi nhìn thấy ta cùng người khác đứng ôm một chỗ, nhưng trên thực tế, hôn có rất nhiều loại hôn, loại này nhiều nhất chỉ có thể tính là hữu nghị, một chút quan hệ khác cũng không có." Ta đầu đầy mồ hôi giải thích.
A a a………Chết chắc rồi, chết chắc rồi. Chết, chắc, rồi!
“Nga, hữu nghị…….." Khuất Viễn Lăng kéo dài giọng, gật gật đầu.
“Hoặc là nói, là một loại tình thân………"
“Nga, tình thân…………"
“Giám đốc, xin ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không cùng người khác làm bậy, ta đối ngươi toàn tâm toàn ý, trong tim ta chỉ có ngươi a………."
Ta đấm ngực dậm chân, nước mắt chực rơi, chỉ kém không moi tim bày gan thể hiện lòng ‘trung trinh’ của ta, Khuất Viễn Lăng lại lạnh lùng đáng gãy, “Thực xin lỗi, ta cùng khách hàng có hẹn, đi trước."
Hắn đẩy ta ra, đi vào thang máy, gương mặt nghiêm túc không có chút biểu tình, “Chuyện phát sinh tối qua không có nghĩa gì hết, mau quên nó đi, ta không muốn gặp lại ngươi!"
“Chờ một chút, Khuất Viễn Lăng………" Ta vội nhảy qua muốn chặn cửa thang máy, bất đắc dĩ chậm một bước, ta không khỏi hối tiếc không kịp.
Cái này tốt rồi, bị Khuất Viễn Lăng ‘bắt gian tại trận’, ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Tân Khả a Tân Khả, anh bị cậu hại chết rồi!
Ta gấp đến độ xoay quanh, không biết Khuất Viễn Lăng cùng khách hàng gặp mặt bao lâu mới xong, ở khách sạn chờ không phải biện pháp, vì thế ta về biệt thự trước. Nhưng trong người không có chìa khóa, dì Phương cũng không ở, ta vào không được, chỉ có thể chờ bên ngoài……..
Không biết đợi bao lâu, Khuất Viễn Lăng vẫn chưa về. Hắn không phải là đoán được ta sẽ canh ngoài cửa nên cố ý không về đi? Lòng ta nóng như lửa đốt, ước gì lập tức giải thích hiểu lầm không cần thiết này.
Chúng ta tối qua còn nước sữa giao hòa, nguyên tưởng rằng từ nay về sau bước lên đường lớn rộng mở, ai ngờ gặp phải chuyện đen đủi này mà chịu dày vò, Khuất Viễn Lăng thậm chí phủ nhận ‘chuyện tốt’ phát sinh tối qua, này cũng quá đáng đi?
Bất quá, nhớ lại biểu tình của Khuất Viễn Lăng, tâm tình là là ngọt ngào a. Vừa rồi chỉ lo lắng sợ hãi, không có phản ứng tới, trên thực tế, bộ dáng khi ghen của hắn cũng thật đáng yêu!
Giống như trước kia cũng có lúc giống như bây giờ. Nhớ rõ chúng ta cùng Đồng Hân Dụ bàn hợp đồng khi, hắn thấy ta cùng nàng thân cận liền mắt lộ hung quang, còn vô sỉ cầm đi danh thiếp của cô ta, mỹ kỳ danh viết ‘sung công’. Thẳng đến hôm nay ta mới hiểu, nguyên lai đây là biểu hiện Đại lão gia hắn ghen a, thật sự đủ buồn bực, đủ đáng yêu!
Càng nghĩ toàn thân càng nóng lên, ta hận hắn không có ở trước mắt, hảo ôm cổ hắn, nhiệt liệt hôn hắn, nói cho hắn, ta chỉ yêu một mình hắn!
Sắc trời tối dần. Chạng vạng trời bắt đầu đổ mưa phùn, tuy không lớn nhưng rất dày, ở trong hiên nhà đợi một lúc sau liền toàn thân ướt đẫm.
Ta cả một ngày chưa ăn cái gì, lại chỉ mặc một kiện áo thun, ở tong gió lạnh run rẩy, dạ dày lại từng trận quặn đau, nhưng ta không dám rời đi, bỏ lỡ cơ hội giải thích. Nhưng Khuất Viễn Lăng vẫn chưa xuất hiện, đợi rồi lại đợi, bắp chân tê rần, ta rõ ràng đặt mông ngồi trước cửa, co thành một cụm……Lão tử cùng hắn thi gan, ta không tin hắn không trở về nhà!
Tác giả :
Bạch Vân