Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 58-9: Cùng nhau chung sống (9)
“Kế hoạch tháng Sau có thể lấy được một khoản tiền, không biết nên tiêu như thế nào" Đặt lịch xuống, Văn Đình Tâm chu miệng nhỏ, cũng bị những lời của chính mình làm cho bất đắc dĩ.
Ngẫm lại người ta nhận được di vật của Ba để lại thì đều tận hiếu cất giữ làm kỷ niệm, còn bản thân chưa gì đã tính xem nên xài như thế nào, không biết có phải là quá bất hiếu hay không nữa.
Nhưng mà, cũng không thể trách cô được, ai bảo từ trước đến giờ đối với ba mẹ cô cũng không có chút ấn tượng nào, chứ đừng nói là tình cảm gì đó…
“Lấy được? Có ý gì?" Loại ngôn ngữ này xuất hiện khá mới trên internet, Nam Thế Dương nghe cũng không hiểu lắm. Chỉ thấy vẻ mặt của cô khá đặc biệt, khó tránh được cảm thấy kỳ lạ.
“Giống như việc anh tiêu tiền của ông nội ấy, thật sự không tốt". Giải thích sơ lược một chút, cô nhún vai nhìn hắn: “Cho nên phải học thật giỏi, về sau không cần tiền của ông nội anh, tự nuôi sống mình bằng hai bàn tay của chính mình! Đương nhiên là, em cũng sẽ nuôi anh!"
“Dừng, ai cần em nuôi hả" Nghe câu đó thực sự cảm thấy uất ức, Nam Thế Dương không được tự nhiên xoay người sang chỗ khác, trong đầu âm thầm nói: “Tự mình có thu nhập ở trong vùng, em chỉ cần để ý tới lợi nhuận của em, tiền của em tôi tuyệt đối không dùng".
Hắn cũng không ngờ, tối ngày hôm qua thu nhập trong cùng của hắn đã bị ông nội hoàn toàn cắt đứt, thẻ tín dụng cũng bị khóa lại. May mắn hơn một nghìn vạn của Văn Đình Tâm để ở trong thẻ của mình, nếu không cũng bị khóa luôn!
Trong thời gian ngắn này, Nam Thế Dương quả thật nghèo đến cực kỳ nghèo, bởi vì không muốn tiêu tiền của cô, lại muốn kiếm tiền, nên hắn suy nghĩ muốn nổ tung đầu…
“Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt đoạn đối thoại của hai người, nhìn lại, cửa chưa bị mở chỉ nghe bên ngoài một số tiểu đệ lên tiếng: “Nhị thiếu, nhị tẩu, đã là buổi trưa, có muốn ở lại ăn cơm không?"
“Không…"
“Tốt" Văn Đình Tâm trả lời một câu, khiến câu từ chối của Nam Thế Dương nghẹn lại ở cổ họng: “Mau chóng ra ngoài thôi!"
Văn Đình Tâm tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đồng ý ở lại ăn cơm là vì nghe được hai chữ “nhị tẩu".
Vốn dĩ tiểu đệ đó nói chuyện rất ngọt, lại được nguyên một đám thanh niên trai tráng gọi là “nhị tẩu", thật sự là dễ chịu đến không từ chối được.
“Văn Đình Tâm, chuyện đó…"
Trên khuôn mặt đầy ý cười, Văn Đình Tâm đưa tay ngăn lời nói của hắn, nhíu mày một chút: “Không cần giải thích, đi ăn cơm thôi".
“Ừ" Đứng dậy, Nam Thế Dương nhướng mày, thật sự không hiểu.
Kỳ lạ, hắn cần phải giải thích điều gì?
…
Vì muốn mời Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm ăn một bữa cơm ngon, nên tiểu đệ nhanh chóng đưa họ đến quán bar xa hoa, lúc hai người bước vào, trên bàn đã sớm chuẩn bị rượu cùng đồ ăn.
“Nhị thiếu, nhị tẩu, hãy đến đây!" Nghênh đón ở phía trước chính là một tiểu đệ hơi lùn nhưng to con, trên khuôn mặt tươi cười, nhìn vẻ nịnh nọt đó vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay chuẩn bị vội quá, nhị thiếu nhị tẩu chịu khó một chút nha…"
Tiểu đệ này Văn Đình Tâm vô cùng ấn tượng, còn nhớ kiếp trước có một giai đoạn Nam Thế Dương phái người này âm thầm bảo vệ cô.
Người này thật sự vô cùng thú vị, hình như tên là Cẩu Đầu?
Rất nhanh, hai người bọn họ được sắp xếp vào chỗ ngồi, trong bàn ăn đã có rất nhiều tiểu đệ khác. Nguyên một đám đều không ngại ngùng dùng ánh mắt đánh giá hai người bọn họ.
Thật ra mà nói trong mắt nhóm tiểu đệ này, chính là nhị thiếu đang mang chị dâu về nhà cho bọn họ gặp mặt.
“Nhị thiếu, uống rượu" Cẩu Đầu ngồi bên cạnh Văn Đình Tâm, ân cần rót rượu, sau đó nhìn Văn Đình Tâm cười nói: “Nhị tẩu, có uống không?"
“Tôi"
“Cô ấy không uống, vậy tao cũng không uống" Cầm ly rượu đặt qua chỗ khác, Nam Thế Dương cầm đũa gắp một miếng thịt tới, nhíu mày lại: “Đang giữa trưa uống rượu cái gì chứ, buổi chiều làm sao mà đi làm".
Tùy tiện trách cứ một câu, trên bàn tiệc nhóm tiểu đệ yên lặng cầm cốc cất đi. Văn Đình Tâm cũng tự nhiên im lặng…
Cô còn định tự mình mời rượu thật tốt, ở trước mặt tiểu đệ của hắn khoe khoang, ai nghĩ tới Nam Thế Dương lại ngăn cản…
Cẩu Đầu quả thật không chỉ có một loại nhiệt tình, liên tục gắp đồ ăn cho Văn Đình Tâm, còn kèm theo vẻ mặt nịnh nọt: “Nhị tẩu, con cá này rất ngon, ăn nhiều một chút"
“Ừ, cám ơn nha" Gật đầu, Văn Đình Tâm cười một chút.
“Nhị tẩu, thịt này rất ngon, ngậy mà không ngán, ăn thịt đi" Dường như không dừng lại, hắn liên tục gắp thức ăn cho Văn Đình Tâm.
“Được, cám ơn!"
Căn bản là muốn nịnh nọt Văn Đình Tâm, sau đó sẽ được nhị thiếu khen ngợi, không nghĩ rằng vẻ ân cần này trong mắt Nam Thế Dương vô cùng khó chịu.
Gắp một miếng trứng bỏ vào trong chén của Văn Đình Tâm, hai đôi đũa vừa vặn đụng nhau, Cẩu Đầu ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt đầy đe dọa, sợ hãi rút tay trở về.
“Ăn" Trừng mắt với Cẩu Đầu, một bên lại nói với Văn Đình Tâm. Ánh mắt đó của Nam Thế Dương làm cho cả nhóm tiểu đệ cười trộm trong lòng.
Không nghĩ rằng nhị thiếu sẽ nói đến chuyện yêu đương, hơn nữa còn là một thùng dấm chua lớn, một chút chuyện nhỏ như vậy đã thấy khẩn trương!
Ngược lại, Văn Đình Tâm không có chú ý tới những ánh mắt khác thường quanh mình, nhìn một chén đầy thức ăn, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Qua một lúc sau, khi thức ăn cũng dần vơi, Cẩu Đầu lại vui vẻ nói: “Nhị thiếu, anh xem ngồi ở đây lâu như vậy, anh cũng chưa có giới thiếu Nhị tẩu đâu! Chúng ta mới ăn cơm xong, cùng các huynh đệ giao lưu, cũng là để cho các huynh đệ quen thuộc hơn với nhị tẩu, đúng không?"
“Đúng vậy, nhị thiếu, mau giới thiệu một chút đi!"
“Chúng tôi rất hy vọng có thể quen biết nhị tẩu một chút, nhanh chóng giới thiệu đi nào".
Vốn dĩ Nam Thế Dương định nói Cẩu Đầu một câu, để hắn bớt lo chuyện bao đồng đi, không nghĩ tới, tên nhóc thối đó nói một câu lại dẫn tới cả đám người ồn ào. Chuyện này cũng không phải chỉ đánh lừa một câu là ổn…
Lúc đó, Văn Đình Tâm cầm khăn giấy lau miệng, vừa nghe nhắc tới đề tài này, vội vàng bưng chén nước lên uống, cố tình che dấu.
“Em..." Nghiêng đầu nhìn Văn Đình Tâm một cái, nhìn cô lạnh nhạt tự nhiên như vậy, trong phút chốc Nam Thế Dương không được tự nhiên đứng lên…
Cả đám đều chờ hắn giới thiệu, ngay cả Văn Đình Tâm cũng vểnh tai nghe, mong hắn nói…
“Chuyện đó" Bưng lên một chén nước, quả thật hắn chưa từng giới thiệu bạn gái bao giờ, không còn cách nào khác, đành phải tóm lấy Cẩu Đầu định mở miệng giáo huấn: “Cầu Đầu, nói cho tao một chút về tình hình trong vùng đi".
Nhanh chóng thay đổi đề tài, làm cho cả đám người đứng hình. “Phụt" một tiếng, Văn Đình Tâm không nhịn được mà phun ngụm nước trong miệng ra
Trong chốc lát, một không khí mất mát hiện ra.
“Thật là, nhị thiếu anh cũng thật quá đáng!" Đầu têu lại là Cẩu Đầu nói nhiều, cầm tờ khăn giấy đưa cho Văn Đình Tâm, lá gan của hắn cũng lớn hơn vài phần: “Anh xem nhị tẩu cũng bị anh làm cho sặc rồi! Anh nhìn lại một chút đi’
Câu nói này khiến cả khuôn mặt Nam Thế Dương đỏ lên, không tự nhiên vỗ vỗ sau lưng Văn Đình Tâm. Nam Thế Dương muốn xin lỗi nhưng mở miệng ra…
Mẹ nó, lại không dám nói!
“Nhị tẩu, chị đừng nóng giận, nhị thiếu nhà chúng ta hay xấu hổ, chị nhất định không được thất vọng đâu". Ở một bên Cẩu Đầu nhiệt tình nói, mới nghe thì là dụ dỗ Văn Đình Tâm, nhưng trên thực tế lại nói kháy Nam Thế Dương.
Nhìn Nam Thế Dương đỏ mặt đến tận mang tai, đám tiểu đệ ở một bên xem kịch vừa vui vừa buồn bực.
“Tôi, không sao!" Lau miệng, Văn Đình Tâm vừa ngẩng đầu đã đối điện với ánh mắ Cẩu Đầu vô cùng có ý tứ!
Tên nhóc này có vẻ rất mưu trí, quả thật, cô thích!
“Nhị tẩu, nhị thiếu nhà chúng ta lần đầu tiên tiếp nhận một cô gái, nên kinh nghiệm không đủ cũng là việc khó tránh khỏi".
“A Cẩu, đang nói bậy bạ cái gì!" Kìm nén một lúc, Nam Thế Dương cuối cùng cũng mở miệng.
Không đủ kinh nghiệm là ý gì! Đường đường là một nam nhân, bị người ta nói khôn đủ kinh nghiệm, chịu được sao!
“Ôi trời, nhị thiếu, là em nói linh tinh rồi" Giả vờ tát lên mặt mình, Cẩu Đầu lại tiếp tục đào hố: “Nhị thiếu nhà chúng ta là anh hùng nhất thiếu niên, làm sao có thể thẹn thùng đúng không. Nhị thiếu, anh xem nhị tẩu tức giận rồi, mau hôn một cái đi".
Nói xong, còn đẩy Văn Đình Tâm về phía hắn một cái, đụng phải cánh tay, Nam Thế Dương giông như bị điện giật ngẩn người ra, cực kỳ hoảng hốt.
“Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!" Ngay lập tức, một đám tiểu đệ trở nên ồn ào, mang đậm tính chất xem vui, lại còn vô cùng hăng say: “Không phải vậy, chúng tôi không phải là chuyện đó…" Bối rối, Nam Thế Dương không dám nhìn Văn Đình Tâm một cái, thậm chí còn không dám giải thích với đám tiểu đệ.
Thật sự, lá gan đã hít đầy không khí!
“Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!"
Âm thanh mỗi lúc càng dâng cao như sóng, điều đó làm cho người có da mặt dày như Văn Đình Tâm cũng phải ngại ngùng, chứ nói gì đến da mặt mỏng như Nam Thế Dương!
Một loạt hô hào như vậy kéo dài, Cẩu Đầu vui vẻ dùng sức đẩy Văn Đình Tâm tới gần Nam Thế Dương.
“Nhị thiếu mau lên".
Từng tiếng thúc giục, một đôi mắt nhìn chằm chằm, khiến Nam Thế Dương căng thẳng đến mức hai tay siết chặt.
Rõ ràng trước mắt đều là tiểu đệ của mình, vậy mà hắn vẫn cảm thấy căng thẳng! Nói cho cùng, cũng do bọn họ ồn ào vớ vẩn như vậy, bắt hắn phải cùng Văn Đình Tâm…
Hôn môi!
Bình thường bị Văn Đình Tâm nhìn chăm chú một cái mặt hắn cũng sẽ đỏ, chứ đừng nói là hôn hít! Đến cuối cùng đây là chuyện gì!
“Thật không cần đâu!" Ngại ngùng, Văn Đình Tâm quay đầu nhìn về phía Nam Thế Dương còn xấu hổ hơn cả cô, cảm thấy vô cùng buồn cười!
Tính toán một chút, không nhịn được cũng hùa theo trêu ghẹo hắn: “Ha ha, cậu xem anh ấy cũng thẹn thùng rồi, đừng trêu anh ấy nữa".
Ai ngờ, một giây sau khi nói ra câu này, cô bị cưỡng chế xoay qua, khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bị chặn lên môi ngang ngược!
Con mẹ nó! Đây là xảy ra chuyện gì!
Ngẫm lại người ta nhận được di vật của Ba để lại thì đều tận hiếu cất giữ làm kỷ niệm, còn bản thân chưa gì đã tính xem nên xài như thế nào, không biết có phải là quá bất hiếu hay không nữa.
Nhưng mà, cũng không thể trách cô được, ai bảo từ trước đến giờ đối với ba mẹ cô cũng không có chút ấn tượng nào, chứ đừng nói là tình cảm gì đó…
“Lấy được? Có ý gì?" Loại ngôn ngữ này xuất hiện khá mới trên internet, Nam Thế Dương nghe cũng không hiểu lắm. Chỉ thấy vẻ mặt của cô khá đặc biệt, khó tránh được cảm thấy kỳ lạ.
“Giống như việc anh tiêu tiền của ông nội ấy, thật sự không tốt". Giải thích sơ lược một chút, cô nhún vai nhìn hắn: “Cho nên phải học thật giỏi, về sau không cần tiền của ông nội anh, tự nuôi sống mình bằng hai bàn tay của chính mình! Đương nhiên là, em cũng sẽ nuôi anh!"
“Dừng, ai cần em nuôi hả" Nghe câu đó thực sự cảm thấy uất ức, Nam Thế Dương không được tự nhiên xoay người sang chỗ khác, trong đầu âm thầm nói: “Tự mình có thu nhập ở trong vùng, em chỉ cần để ý tới lợi nhuận của em, tiền của em tôi tuyệt đối không dùng".
Hắn cũng không ngờ, tối ngày hôm qua thu nhập trong cùng của hắn đã bị ông nội hoàn toàn cắt đứt, thẻ tín dụng cũng bị khóa lại. May mắn hơn một nghìn vạn của Văn Đình Tâm để ở trong thẻ của mình, nếu không cũng bị khóa luôn!
Trong thời gian ngắn này, Nam Thế Dương quả thật nghèo đến cực kỳ nghèo, bởi vì không muốn tiêu tiền của cô, lại muốn kiếm tiền, nên hắn suy nghĩ muốn nổ tung đầu…
“Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt đoạn đối thoại của hai người, nhìn lại, cửa chưa bị mở chỉ nghe bên ngoài một số tiểu đệ lên tiếng: “Nhị thiếu, nhị tẩu, đã là buổi trưa, có muốn ở lại ăn cơm không?"
“Không…"
“Tốt" Văn Đình Tâm trả lời một câu, khiến câu từ chối của Nam Thế Dương nghẹn lại ở cổ họng: “Mau chóng ra ngoài thôi!"
Văn Đình Tâm tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đồng ý ở lại ăn cơm là vì nghe được hai chữ “nhị tẩu".
Vốn dĩ tiểu đệ đó nói chuyện rất ngọt, lại được nguyên một đám thanh niên trai tráng gọi là “nhị tẩu", thật sự là dễ chịu đến không từ chối được.
“Văn Đình Tâm, chuyện đó…"
Trên khuôn mặt đầy ý cười, Văn Đình Tâm đưa tay ngăn lời nói của hắn, nhíu mày một chút: “Không cần giải thích, đi ăn cơm thôi".
“Ừ" Đứng dậy, Nam Thế Dương nhướng mày, thật sự không hiểu.
Kỳ lạ, hắn cần phải giải thích điều gì?
…
Vì muốn mời Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm ăn một bữa cơm ngon, nên tiểu đệ nhanh chóng đưa họ đến quán bar xa hoa, lúc hai người bước vào, trên bàn đã sớm chuẩn bị rượu cùng đồ ăn.
“Nhị thiếu, nhị tẩu, hãy đến đây!" Nghênh đón ở phía trước chính là một tiểu đệ hơi lùn nhưng to con, trên khuôn mặt tươi cười, nhìn vẻ nịnh nọt đó vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay chuẩn bị vội quá, nhị thiếu nhị tẩu chịu khó một chút nha…"
Tiểu đệ này Văn Đình Tâm vô cùng ấn tượng, còn nhớ kiếp trước có một giai đoạn Nam Thế Dương phái người này âm thầm bảo vệ cô.
Người này thật sự vô cùng thú vị, hình như tên là Cẩu Đầu?
Rất nhanh, hai người bọn họ được sắp xếp vào chỗ ngồi, trong bàn ăn đã có rất nhiều tiểu đệ khác. Nguyên một đám đều không ngại ngùng dùng ánh mắt đánh giá hai người bọn họ.
Thật ra mà nói trong mắt nhóm tiểu đệ này, chính là nhị thiếu đang mang chị dâu về nhà cho bọn họ gặp mặt.
“Nhị thiếu, uống rượu" Cẩu Đầu ngồi bên cạnh Văn Đình Tâm, ân cần rót rượu, sau đó nhìn Văn Đình Tâm cười nói: “Nhị tẩu, có uống không?"
“Tôi"
“Cô ấy không uống, vậy tao cũng không uống" Cầm ly rượu đặt qua chỗ khác, Nam Thế Dương cầm đũa gắp một miếng thịt tới, nhíu mày lại: “Đang giữa trưa uống rượu cái gì chứ, buổi chiều làm sao mà đi làm".
Tùy tiện trách cứ một câu, trên bàn tiệc nhóm tiểu đệ yên lặng cầm cốc cất đi. Văn Đình Tâm cũng tự nhiên im lặng…
Cô còn định tự mình mời rượu thật tốt, ở trước mặt tiểu đệ của hắn khoe khoang, ai nghĩ tới Nam Thế Dương lại ngăn cản…
Cẩu Đầu quả thật không chỉ có một loại nhiệt tình, liên tục gắp đồ ăn cho Văn Đình Tâm, còn kèm theo vẻ mặt nịnh nọt: “Nhị tẩu, con cá này rất ngon, ăn nhiều một chút"
“Ừ, cám ơn nha" Gật đầu, Văn Đình Tâm cười một chút.
“Nhị tẩu, thịt này rất ngon, ngậy mà không ngán, ăn thịt đi" Dường như không dừng lại, hắn liên tục gắp thức ăn cho Văn Đình Tâm.
“Được, cám ơn!"
Căn bản là muốn nịnh nọt Văn Đình Tâm, sau đó sẽ được nhị thiếu khen ngợi, không nghĩ rằng vẻ ân cần này trong mắt Nam Thế Dương vô cùng khó chịu.
Gắp một miếng trứng bỏ vào trong chén của Văn Đình Tâm, hai đôi đũa vừa vặn đụng nhau, Cẩu Đầu ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt đầy đe dọa, sợ hãi rút tay trở về.
“Ăn" Trừng mắt với Cẩu Đầu, một bên lại nói với Văn Đình Tâm. Ánh mắt đó của Nam Thế Dương làm cho cả nhóm tiểu đệ cười trộm trong lòng.
Không nghĩ rằng nhị thiếu sẽ nói đến chuyện yêu đương, hơn nữa còn là một thùng dấm chua lớn, một chút chuyện nhỏ như vậy đã thấy khẩn trương!
Ngược lại, Văn Đình Tâm không có chú ý tới những ánh mắt khác thường quanh mình, nhìn một chén đầy thức ăn, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Qua một lúc sau, khi thức ăn cũng dần vơi, Cẩu Đầu lại vui vẻ nói: “Nhị thiếu, anh xem ngồi ở đây lâu như vậy, anh cũng chưa có giới thiếu Nhị tẩu đâu! Chúng ta mới ăn cơm xong, cùng các huynh đệ giao lưu, cũng là để cho các huynh đệ quen thuộc hơn với nhị tẩu, đúng không?"
“Đúng vậy, nhị thiếu, mau giới thiệu một chút đi!"
“Chúng tôi rất hy vọng có thể quen biết nhị tẩu một chút, nhanh chóng giới thiệu đi nào".
Vốn dĩ Nam Thế Dương định nói Cẩu Đầu một câu, để hắn bớt lo chuyện bao đồng đi, không nghĩ tới, tên nhóc thối đó nói một câu lại dẫn tới cả đám người ồn ào. Chuyện này cũng không phải chỉ đánh lừa một câu là ổn…
Lúc đó, Văn Đình Tâm cầm khăn giấy lau miệng, vừa nghe nhắc tới đề tài này, vội vàng bưng chén nước lên uống, cố tình che dấu.
“Em..." Nghiêng đầu nhìn Văn Đình Tâm một cái, nhìn cô lạnh nhạt tự nhiên như vậy, trong phút chốc Nam Thế Dương không được tự nhiên đứng lên…
Cả đám đều chờ hắn giới thiệu, ngay cả Văn Đình Tâm cũng vểnh tai nghe, mong hắn nói…
“Chuyện đó" Bưng lên một chén nước, quả thật hắn chưa từng giới thiệu bạn gái bao giờ, không còn cách nào khác, đành phải tóm lấy Cẩu Đầu định mở miệng giáo huấn: “Cầu Đầu, nói cho tao một chút về tình hình trong vùng đi".
Nhanh chóng thay đổi đề tài, làm cho cả đám người đứng hình. “Phụt" một tiếng, Văn Đình Tâm không nhịn được mà phun ngụm nước trong miệng ra
Trong chốc lát, một không khí mất mát hiện ra.
“Thật là, nhị thiếu anh cũng thật quá đáng!" Đầu têu lại là Cẩu Đầu nói nhiều, cầm tờ khăn giấy đưa cho Văn Đình Tâm, lá gan của hắn cũng lớn hơn vài phần: “Anh xem nhị tẩu cũng bị anh làm cho sặc rồi! Anh nhìn lại một chút đi’
Câu nói này khiến cả khuôn mặt Nam Thế Dương đỏ lên, không tự nhiên vỗ vỗ sau lưng Văn Đình Tâm. Nam Thế Dương muốn xin lỗi nhưng mở miệng ra…
Mẹ nó, lại không dám nói!
“Nhị tẩu, chị đừng nóng giận, nhị thiếu nhà chúng ta hay xấu hổ, chị nhất định không được thất vọng đâu". Ở một bên Cẩu Đầu nhiệt tình nói, mới nghe thì là dụ dỗ Văn Đình Tâm, nhưng trên thực tế lại nói kháy Nam Thế Dương.
Nhìn Nam Thế Dương đỏ mặt đến tận mang tai, đám tiểu đệ ở một bên xem kịch vừa vui vừa buồn bực.
“Tôi, không sao!" Lau miệng, Văn Đình Tâm vừa ngẩng đầu đã đối điện với ánh mắ Cẩu Đầu vô cùng có ý tứ!
Tên nhóc này có vẻ rất mưu trí, quả thật, cô thích!
“Nhị tẩu, nhị thiếu nhà chúng ta lần đầu tiên tiếp nhận một cô gái, nên kinh nghiệm không đủ cũng là việc khó tránh khỏi".
“A Cẩu, đang nói bậy bạ cái gì!" Kìm nén một lúc, Nam Thế Dương cuối cùng cũng mở miệng.
Không đủ kinh nghiệm là ý gì! Đường đường là một nam nhân, bị người ta nói khôn đủ kinh nghiệm, chịu được sao!
“Ôi trời, nhị thiếu, là em nói linh tinh rồi" Giả vờ tát lên mặt mình, Cẩu Đầu lại tiếp tục đào hố: “Nhị thiếu nhà chúng ta là anh hùng nhất thiếu niên, làm sao có thể thẹn thùng đúng không. Nhị thiếu, anh xem nhị tẩu tức giận rồi, mau hôn một cái đi".
Nói xong, còn đẩy Văn Đình Tâm về phía hắn một cái, đụng phải cánh tay, Nam Thế Dương giông như bị điện giật ngẩn người ra, cực kỳ hoảng hốt.
“Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!" Ngay lập tức, một đám tiểu đệ trở nên ồn ào, mang đậm tính chất xem vui, lại còn vô cùng hăng say: “Không phải vậy, chúng tôi không phải là chuyện đó…" Bối rối, Nam Thế Dương không dám nhìn Văn Đình Tâm một cái, thậm chí còn không dám giải thích với đám tiểu đệ.
Thật sự, lá gan đã hít đầy không khí!
“Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!"
Âm thanh mỗi lúc càng dâng cao như sóng, điều đó làm cho người có da mặt dày như Văn Đình Tâm cũng phải ngại ngùng, chứ nói gì đến da mặt mỏng như Nam Thế Dương!
Một loạt hô hào như vậy kéo dài, Cẩu Đầu vui vẻ dùng sức đẩy Văn Đình Tâm tới gần Nam Thế Dương.
“Nhị thiếu mau lên".
Từng tiếng thúc giục, một đôi mắt nhìn chằm chằm, khiến Nam Thế Dương căng thẳng đến mức hai tay siết chặt.
Rõ ràng trước mắt đều là tiểu đệ của mình, vậy mà hắn vẫn cảm thấy căng thẳng! Nói cho cùng, cũng do bọn họ ồn ào vớ vẩn như vậy, bắt hắn phải cùng Văn Đình Tâm…
Hôn môi!
Bình thường bị Văn Đình Tâm nhìn chăm chú một cái mặt hắn cũng sẽ đỏ, chứ đừng nói là hôn hít! Đến cuối cùng đây là chuyện gì!
“Thật không cần đâu!" Ngại ngùng, Văn Đình Tâm quay đầu nhìn về phía Nam Thế Dương còn xấu hổ hơn cả cô, cảm thấy vô cùng buồn cười!
Tính toán một chút, không nhịn được cũng hùa theo trêu ghẹo hắn: “Ha ha, cậu xem anh ấy cũng thẹn thùng rồi, đừng trêu anh ấy nữa".
Ai ngờ, một giây sau khi nói ra câu này, cô bị cưỡng chế xoay qua, khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bị chặn lên môi ngang ngược!
Con mẹ nó! Đây là xảy ra chuyện gì!
Tác giả :
Viên Hô Tiểu Nhục Bao