Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 33: Ôi trời, giá phòng của mười mấy năm trước!

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 33: Ôi trời, giá phòng của mười mấy năm trước!

Editor: Lão Tà

"Văn Đình Tâm, ý của cô cũng tốt, nhưng mua nhà không phải là một chuyện nhỏ" đi theo bên người cô, Nam Thế Dương khó tránh khỏi lo lắng.

Sinh ở Nam gia đại gia tộc, hắn cũng không phải là chưa gặp qua một đống tiền lớn. Nhưng muốn đi mua nhà, đối với học sinh mà nói, thực sự là một chuyện rất lớn. . .

Nói ít cũng phải bỏ ra hơn một vạn, cứ chi ra như vậy, thật sự là rất phô trương...

"Tôi nghĩ rằng, đem tiền đổi thành nhà cửa, dù thế nào cũng sẽ tốt hơn gửi vô ngân hàng để cho đồng tiền mất giá." Quay đầu lại, ngón tay vuốt trên chóp mũi hắn, hỏi, "Vé số đổi được bao nhiêu tiền vậy?"

"Tôi, tôi còn chưa nhìn".

Tấm thẻ ngân hàng còn nắm ở trong tay, suy nghĩ một chút, Nam Thế Dương đưa lên cho cô, "Cô cầm lấy đi. Cô dùng để chi cho tính toán của mình."

"Không, đây là tôi đưa cho anh", đẩy trở lại cho hắn, lại tiện thể kéo cánh tay của hắn, vì tránh cho Nam Thế Dương lại tiếp tục hỏi, cô trực tiếp kéo hắn đi, "Nhưng là tôi sẽ chịu trách nhiệm giúp anh tiêu hết, chúng ta đi thôi!"

"..."

Cô bé này tư duy logic cũng thật là khó hiểu. . .

Cô nói đưa tiền cho hắn, nhìn qua hắn chính là vô tình chiếm được lợi thế, nhưng trên thực tế, số tiền đó tất cả lại đều là của cô. . .

"Mua một căn nhà lớn, tối thiểu cũng phải có hai phòng, sau đó tôi còn muốn mua đồ đạc, ghế sô pha, giường...Ừm, tất cả đều phải mua!" Nói xong, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn hắn tươi cười, "Anh trả tiền!"

Nói thật, cô đã tiêu tiền của hắn thành thói quen.

Kiếp trước cô chính là tiêu tiền như vậy, tức giận hắn nên muốn đem thẻ của hắn dùng hết, muốn cho hắn trở nên nghèo, nhưng hắn lại chưa bao giờ ngăn cản cô, luôn luôn ủng hộ cô...

Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra bản tính của người đàn ông này, hết sức MAN!

Cho nên cô quyết định, về sau toàn bộ tiền của cô sẽ giao cho Thế Dương, sau đó chính mình sẽ vui vẻ tiêu hết!

"Được, tốt lắm". Gật đầu lên tiếng, cảm giác được cô đang nhìn hắn cười, Nam Thế Dương trong nháy mắt mặt đỏ lên.

Thành thật mà nói, bị một cô bé như vậy dẫn đi, cảm thấy là lạ . . . Có chút khẩn trương, có chút hoảng hốt, cũng có chút thẹn thùng...

Trong lúc nhất thời, cả khuôn mặt giống như tôm luộc, ngay cả hai tai cũng vậy...

Nam Thế Dương dù sao ở phương diện tình cảm cũng còn rất ngây thơ, hay thẹn thùng, nhưng hắn biết chính mình đôi lúc cũng sẽ nghĩ linh tinh.

Cùng cô quen biết không lâu, nhưng trong lòng rõ ràng lại rất muốn, rất muốn...

Đáng chết! Hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì!

"Xích lô", đưa tay ngoắc một chiếc xe xích lô, Văn Đình Tâm kéo hắn ngồi lên, tinh thần rất phấn chấn, "Đi trung tâm thành phố."

Xích lô chuyển hướng, chạy về phía trung tâm thành phố.

Dọc theo đường đi, Văn Đình Tâm liên tục bấm ngón tay tính toán giá đất.

Nhà cửa là của cải cố định, và sẽ liên tục tăng giá, nhưng cái thời kỳ ba bốn vạn một m² đất, vẫn còn phải đợi tới năm sáu năm sau.

Đúng vậy, hẳn là phải năm sáu năm sau, giá đất đai nhà cửa mới tăng lên đỉnh điểm được. Ở thủ đô, trung tâm thành phố, vùng lân cận, vùng nông thôn, giá cả hơn kém nhau thực không phải là nhỏ.

Văn Đình Tâm lập kế hoạch như vậy, thừa dịp giá cả hiện tại đang còn ổn định, nhất định phải mua vài căn nhà ở trung tâm thành phố. Cho dù là nhà cũ đi nữa, sau này bán đi lợi nhuận thu được cũng không phải cao ở mức bình thường.

"Cô đang suy nghĩ gì?" Đưa tay quơ quơ trước mắt cô, Nam Thế Dương khó tránh khỏi phiền muộn.

Bị hắn kéo về hiện tại, Văn Đình Tâm rụt tay lại cười cười, "Có nghĩ gì đâu".

"Tới rồi", cho xe dừng lại, lái xe liền mở miệng nói, "Hai đồng".

Trả tiền, sau khi hai người xuống, trực tiếp đi vào trong ngõ hẻm.

Ở những năm này, thành phố và thủ đô phần lớn đều là nhà cho thuê. Sở dĩ như vậy bởi vì số người có thể mua nhà thực sự rất ít, toàn là Trưởng trấn phải dựa theo số người trong mỗi gia đình mà phân cho nhà ở. Có rất nhiều gia đình ba bốn người đều ở chung trong một phòng.

Bởi vì phần lớn người không mua nổi nhà, cho nên chỉ có thể dùng để cho thuê.

Vốn là, Nam Thế Dương cũng chuẩn bị thuê cho cô một căn phòng, phòng cho thuê không đắt lại có chủ nhà giúp đỡ việc chuẩn bị, thật ra mà nói, đối với một học sinh, như vậy sẽ tiện lợi rất nhiều.

Nhưng cô hết lần này tới lần lại chỉ muốn mua nhà. . .

Ý muốn này, Nam Thế Dương tuyệt nhiên không thể hiểu được.

Một số nhà dán tờ thông báo cho thuê lên cổng, đi một đoạn vào trong hẻm, số nhà cho thuê thật cũng không phải là ít!

Tùy ý đi vào một nhà, khi gặp gỡ chủ nhà hai người liền lập tức được đưa đi xem phòng.

"Nhà này trước mắt là không dùng, tạm thời chưa có ai ở". Mở ra tấm cửa gỗ, chủ nhà dẫn bọn họ vào trong, "Căn nhà hơi nhỏ, tổng cộng có bốn phòng, trong đó có phòng bếp và nhà vệ sinh, còn có sân phía trước".

"Giường, tủ quần áo những thứ này đều có, còn những đồ đạc vật dụng khác thì chưa có. Trước tiên tôi sẽ dẫn cô cậu đi xem phòng ngủ một chút".

Tùy ý đi tới trước một gian phòng, đẩy cửa gỗ ra, nhìn đồ đạc trong phòng liền thấy được.

Thật đúng là chỉ có giường cùng tủ quần áo. . .

Có thể là quá lâu không có người ở, cho nên giường tủ đã bám không ít bụi bặm.

Cả căn phòng bốc lên mùi nấm mốc khiến hai người bọn họ phải bịt chặt mũi.

"Đi nào, tôi mang cô cậu đi xem phòng khác".

Vung tay lên, hai người lập tức đi theo chủ nhà rời khỏi căn phòng này. Rất nhanh, chủ nhà đã dẫn bọn họ đi xem tất cả các phòng, thử bóng đèn, vòi nước, cuối cùng mới dừng chân lại ở ngoài sân.

"Một tháng 90 đồng không bao điện nước". Lấy ra chìa khóa đang đeo ở bên hông, chủ nhà thông báo giá cả cho họ, "Như thế nào, hai cô cậu, nếu muốn thuê thì trước tiên hãy giao tiền nửa năm".

Ở niên đại này, phần lớn mọi người tiền lương mỗi tháng cũng chỉ được 500 đồng đến 800 đồng, thuê nhà một tháng 90 đồng cũng không tính là rẻ.

"Phòng ở rất nhỏ, giá cả lại cao quá, chúng tôi không thuê đâu". Đánh giá các phòng, trong đầu Văn Đình Tâm đã liên tục tính toán.

"Giá này đã rất rẻ rồi, đây chính là căn nhà có bốn phòng đó. Tìm vài người mướn chung, chia đều ra mỗi người cũng đâu có bao nhiêu chứ" liếc một cái, trong đôi mắt chủ nhà lộ ra vài phần khó chịu.

"Chúng tôi không muốn tìm người mướn chung mà muốn mua nhà. Bà cho thuê phòng đã đắt như vậy, nếu như muốn mua luôn mà nói, chẳng phải là giá leo lên trời sao?"

"Mua nhà?" Nghe được câu này, sắc mặt của bà chủ nhà lập tức biến đổi, không rõ là tốt hay không tốt, "Nếu như muốn mua nhà, chúng ta hãy vô trong cùng thương lượng một chút. Đây là tài sản chung của một nhà ba người chúng tôi, nếu muốn bán còn phải hỏi qua ý kiến của cả nhà nữa."

Cho thuê phòng đã lâu như vậy, chủ nhà vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người muốn mua nhà.

Nói thật ra mà nói, mua nhà nhất định sẽ có lời hơn so với cho thuê. Bởi vì Chính phủ đã quy định về giá trị của bất động sản, căn nhà có bốn phòng như thế này tối thiểu cũng có thể bán được chừng mười vạn. Nhưng nếu cho mướn, một tháng 90 đồng, một năm thu lời hơn một ngàn, ít ra cũng phải vài chục năm mới có thể thu được bằng số tiền đó.

Hơn nữa lúc ấy phòng này cũng đã lâu, đã cũ, đến lúc đó cũng phải sửa chữa lại.

Cho nên, tính toán thế nào cũng là bán đi có lời hơn.

"Là như vậy, chúng tôi đang cần mua nhà gấp, nếu như giá cả thích hợp mà nói, có thể mua trong hôm nay". Nhìn đồ đạc xung quanh một lát, Văn Đình Tâm nói đại một cái giá, giá thị trường cô không biết rõ, cho nên đành nói theo hướng có lợi cho mình, "Chúng tôi nghĩ là khoảng sáu vạn gì đó. Dù sao đây cũng chỉ là một căn nhà trống, bên trong cũng chẳng có đồ đạc gì mới".

"Sáu vạn không được, cũng đâu có bán được rẻ như vậy". Lập tức, bà chủ nhà vung tay nói lại, "Tôi và cả nhà cũng đã tính toán qua căn nhà này tối thiểu cũng mười vạn."

"Mười vạn à. . ." Gật gật đầu, Văn Đình Tâm làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Trên thực tế, trong đầu cô đang vô cùng phấn khích...

Thế nhưng lại có thể lấy được lợi thế như vậy!

Một căn nhà chỉ có mười vạn, để vài năm sau bán một mét ba bốn vạn, tổng cộng cũng có thể thu được hai ba trăm vạn...

Mặc dù phải cần thời gian dài giá cả mới tăng lên, nhưng đến lúc đó, số tài sản kiếm được cũng không phải ít!

Hiện tại không mua, thì phải chờ đến lúc nào chứ!

"Vậy gia đình bà có thể thương lượng lại, tôi có thể chờ thêm một chút. Nhưng mà, tôi cần mua nhà rất gấp, nếu như mọi người không thương lượng được, tôi sẽ đi tìm nơi khác để mua".

Nói xong câu này, bà chủ nhà dường như bị thúc giục đến luống cuống tay chân, "Cô gái đợi một chút, tôi sẽ gọi điện thoại đây".
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại