Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 24: Đối với cô, hắn chịu trách nhiệm toàn bộ!

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 24: Đối với cô, hắn chịu trách nhiệm toàn bộ!

Đã là thời gian nghỉ giữa giờ tiết thứ hai, trong phòng học, Nam Thế Dương cầm điện thoại di động 'Rầu rĩ' ấn phím, ở bên cạnh hắn, một nhóm tiểu đệ vây quanh.

"Nhị thiếu, anh vài ngày nay mới đến trường học, các anh em đều đặc biệt lo lắng cho anh. Anh xem lần trước anh bị bắt cóc cũng mới không lâu, ra ngoài phải cẩn thận một chút đó" ở gần hắn nhất một tiểu đệ ôm cây bút ghi ghi chép chép, rất vội vàng, "Nhưng mà nhị thiếu, anh muốn chép bài làm cái gì? Trước kia anh không phải là không cần học bài sao?"

"Ôi trời, mày hãy đổi thành ma ma tổng quản đi, nhị thiếu phân phó chuyện này chính là muốn mày phục tùng vô điều kiện, không nên hỏi nhiều biết không?" Một tiểu đệ khác nhấn vào ót của hắn, sau đó khuôn mặt tươi cười quay lại nhìn về phía Nam Thế Dương, vài phần nịnh nọt, "Nhị thiếu, việc anh phân phó, em đã làm xong. Chú của em sẽ giúp việc chuyển từ lớp cao trung lên cuối cấp ba và cả đăng ký thi tốt nghiệp, sáng mai anh mang theo chứng minh, hộ khẩu và thủ tục nhập học tới, cô bé kia lập tức có thể đi học!"

"Ừ" Hừ lạnh đáp lời, Nam Thế Dương đổi tư thế ngồi lại, xoay xoay chiếc điện thoại di động đặt trên mặt bàn.

Mặc dù cầm hết chìa khóa phòng theo, hắn vẫn là thật lo lắng. Không biết rõ tại sao ông nội mới sáng sớm đã tìm hắn nháo như vậy?. Nếu như là ông nội biết rõ sự tồn tại của cô, nói không chừng sẽ thực tìm cách tiến vào phòng cô.

Theo tính tình của ông nội, hoàn toàn có khả năng trực tiếp phá cửa bước vào. . .

Trừ việc đó ra, hắn cũng rất lo lắng, cô ở trong phòng hắn không biết có an phận hay không, không biết có tìm tới đồ ăn vặt trong tủ hay không, không biết có đổi thuốc trị thương trên chân hay không...

Nói tóm lại, cô đang ở nhà, hắn hoàn toàn không thể nào bỏ xuống lo lắng được.

"Nhị thiếu, tại sao anh phải sắp xếp cho cô ấy học ở cấp ba? Chỗ kia cách xa, mỗi ngày anh sẽ phải gấp gáp, vất vả để ý tới cô ấy, anh an bài đến lớp chúng ta không phải là tốt hơn sao?" Xung quanh một nhóm tiểu đệ nhướn mày, "Nếu không để cô ấy học tại lớp chúng ta, anh sẽ tiện việc quan tâm hơn?"

Nhìn tiểu đệ nói những lý do hợp lý ra khỏi miệng, Nam Thế Dương nhìn nhưng không tiếp thu được.

"Đừng nói nữa, là chủ ý của cô ấy, tao không có cách thay đổi" một tay chống đầu, Nam Thế Dương tỏ ra có vài phần uể oải.

Tên nhóc ngang ngược giờ phút này dường như không còn như vậy, trong lúc nhất thời tràn đầy phiền não.

Ở trước mắt hắn có rất nhiều vấn đề cần đối mặt, vấn đề của cô. . .

Dẫn theo cô nhóc ở bên người, Nam Thế Dương rõ ràng cảm giác trên người mình có thêm nhiều trách nhiệm.

Tan học về nhà muốn dẫn cô ra ngoài tìm phòng ở, mua đồ dùng học tập cho cô, về sau ở trong trường học, hắn cũng phải chiếu cố cô thật tốt, trải tốt đường cho cô đi...

Những thứ này đều là vấn đề hắn cần phải nghĩ đến, phải sắp xếp thật tốt, và còn rất nhiều vấn đề nữa mà hắn còn chưa nghĩ ra.

Cô bé kia nhất định không chịu sự khống chế, hắn biết rõ. Nói không chừng khi hắn sắp xếp xong, cô còn cái này không chịu, cái kia không đồng ý, ngay cả khả năng hối hận đều có ấy chứ.

Nam Thế Dương thật không cho phép giao cô trở về cái nhà ở Nam Giao kia, cái gia đình đã hành hạ cô thành như vậy, hắn không yên lòng. Vì phòng ngừa ngày nào đó cô đầu óc rút gân lại nhớ nhà, Nam Thế Dương còn quyết định muốn hoãn thời gian đi Nam Giao gặp lại vợ chồng kia.

Tại lần đó, khi cô xảy ra chuyện, hắn đúng là xử lý còn thiếu sót.

"Đúng rồi, mày đợi lát nữa nghĩ biện pháp, giúp tao đem cái này đổi thành tiền." Lấy ra mấy tờ vé xổ số đưa lên trước mặt tiểu đệ gần nhất, "Tao muốn trong hai giờ số tiền nhận được phải nằm trong thẻ của tao".

Vé số được đổi ra ngay đêm hôm đó hắn phải đối diện với một vấn đề. Thật đúng là giải nhất, một con số cũng không kém.

Nhận được một khoản tiền như vậy, Nam Thế Dương áp lực cực lớn.

Chính mình nghèo rớt mùng tơi đến quần áo cũng rách nát, lại có thể không chút lựa chọn đem số tiền kia giao cho hắn, đủ để thấy được cô đối với hắn tín nhiệm đến cỡ nào, đã đạt tới một loại cảnh giới mà hắn không cách nào lý giải được.

Cho nên hắn cảm thấy, cô điên khùng .

Khả năng hắn cũng điên khùng, chỉ là nhận số tiền kia, liền chuẩn bị chịu toàn bộ trách nhiệm đối với cô. Rõ ràng, hắn căn bản không thiếu tiền.

"Vé số?" Nhẹ nhàng cầm lấy kia ba tờ vé số, tiểu đệ nheo đôi mắt lại, tinh tế quan sát, "Nhị thiếu, anh khi nào thì bắt đầu chơi loại này vậy?"

"Tao mới lấy được!" Chụp lấy ót của tên đó nói, mấy tờ vé số đặt ở trong tay người khác, hắn thế nào lại cảm giác dễ dàng ném đi? !

"Đây không phải là một số tiền nhỏ, đổi xong lập tức chuyển vào tài khoản cho tao, nếu không, chắc mày biết kết cục của mày là cái gì." Liếc ngang tên kia một cái, Nam Thế Dương ác độc cảnh cáo một câu.

"Ôi trời ôi trời, đã biết rõ biết rõ" vân vê cái đầu, tiểu đệ siết chặt vé số, trước mặt mọi người nhét vào trong ví tiền của mình.

"Buổi tối tao muốn dùng tiền, đợi lát nữa buổi trưa đi đổi đi". Nói xong, Nam Thế Dương nhấc theo túi sách đứng lên, suy nghĩ một chút, lại ném túi sách đi, nhìn về phía tiểu đệ đang ghi chép bên kia, "Chép xong bài thì bỏ vào túi sách của tao, tan học tao đến lấy".

Nhìn thấy hắn bước ra một bước, một đám tiểu đệ xung quanh đều đứng dậy, "Nhị thiếu, anh muốn đi đâu vậy?"

"Tao đi Nam Giao, đúng rồi,.." bước chân ngừng lại, xoay người lại chào hỏi, "Một đứa đi theo tao, dẫn tao ra khỏi trường học."

Trường cao trung đệ nhất thành phố không phải là nhỏ, đáng nói là, hắn thật có thể lạc đường ở bên trong!

"Em, em dẫn" Lập tức, mấy tiểu đệ ân cần đuổi kịp.

Lúc trước hắn nhắn tin nói Dư Dương đến trước cửa trường học đợi hắn, chắc cũng đến rồi.

Vé số, giao cho người khác đi lấy.

Lớp học, cũng đã sắp xếp xong xuôi.

Việc tiếp theo, cần phải đi tới chỗ cha ghẻ mẹ kế của cô lấy hộ khẩu. Quá trình đăng ký nhập học cần phải nhanh một chút, nếu không, việc cô muốn tham gia thi tốt nghiệp trung học là không thể thực hiện được.

Từ giờ phút này trở đi, vận mệnh cùng kiếp trước đã bước lên quỹ đạo tương tự.

Về việc của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương hết sức để tâm, hết sức để ý, hết sức có trách nhiệm.

Hắn thật không nghĩ ra tại sao mình phải làm như vậy, có khả năng, chính là do trong nhật ký hắn viết như vậy đi... (Tà: Ủa nhất ký anh viết với việc anh phải có trách nhiệm thì có liên quan gì với nhau? Hứ thích mà không dám nhận)

Hắn có chút, điên khùng...
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại