Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 23: Nhật ký, cất giấu tình cảm của tên nhóc!
Bên ngoài nhật ký màu xanh đậm, bên cạnh khung khảm kim tuyến, trang giấy đã có sắc ố màu vàng, nhìn qua có vẻ rất lâu rồi.
Phát hiện ra bản nhật ký này, tâm tình của cô cũng giống như lúc trước, vừa sợ, vừa do dự lại vừa mong đợi. . .
Kiếp trước, sau khi đi tới cục cảnh sát nhận thi thể của hắn trở về, toàn bộ nhà bị dọn đi sạch, quyển nhật ký bị công ty chuyển đồ ném ở trước mặt cô, sáng ngời, chói mắt vô cùng. . .
Hiện tại, kéo cái ghế ngồi ở trước bàn, cô cầm lấy nhật ký của hắn, dịu dàng vuốt ve, giống như là đang cầm trân bảo.
Mật mã của nhật ký cô tốn không đến nửa giờ đã mở được, kiếp trước, ngồi ở một góc gian phòng, mang theo tâm tư phức tạp, cô lật ra nhật ký.
Hiện tại, thời điểm mở ra nhật ký, bàn tay của cô vẫn run rẩy như xưa.
Đây là một quyển nhật ký bắt đầu được ghi chép từ năm thứ ba tiểu học, độ dày có thể so với quyển từ điển Trung Hoa. Nhìn ra hắn hết sức quý trọng bản nhật ký này, tờ giấy dùng hết sức tiết kiệm, nét chữ nhỏ mà thanh tú. Một ngày viết xong, chỉ cách ra một chút ngày hôm sau liền tiếp.
Thời kỳ Nam Thế Dương còn nhỏ nội dung trong nhật ký hết sức có ý tứ, một ngày một câu, viết đều là hôm nay nhìn ai thấy khó chịu, đánh nhau với ai.
Thời kỳ sơ trung nội dung trong nhật ký Nam Thế Dương viết rất đơn giản, một ngày một đoạn, viết đều là giúp ông nội quản lý thuộc hạ như thế nào, quản lý khu vực như thế nào.
Bắt đầu thời kỳ cao trung, nghiêm túc mà nói, là bắt đầu gặp được Văn Đình Tâm, nhật ký của hắn bắt đầu dài . . .
Văn Đình Tâm nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, trong nhật ký của hắn, luôn luôn xuất hiện tên của cô.
Từ lần đầu gặp nhau, hắn đã viết về cô trong nhật ký:
"Bị một nhóm bắt cóc, suýt nữa liền không sống được, may mắn gặp được một cô bé, Dường như cô ấy đã cứu mình. Nhưng là, lúc mình tỉnh lại thì cô ấy lại chạy đi. Bởi vì không thấy cô ấy, làm hại một mình lạc đường trong rừng, đi bộ rất lâu, rất lâu. Thật khó chịu. . . Hoàn hảo mình nhớ kỹ trên người cô bé có rất nhiều vết thương, nói không chừng có thể tìm được cô ấy, nếu như tìm được rồi, mình nhất định phải mắng bắt cô phải ngừng lại!"
Nhưng, thực sự đã tìm được rồi, nhưng lại không biết phải nói như thế nào…
"Phí thời gian ba tháng, cuối cùng cũng tìm được cô bé ấy. Không nghĩ tới cô nhóc nhìn thấy mình liền bỏ chạy, thật sự là đủ rồi! Mình có kinh khủng như vậy sao?!"
Dù cho phát điên như vậy, hắn vẫn điều tra cô như xưa, chú ý cô như xưa. . .
"Cô tên là Văn Đình Tâm, kỳ thật rất đáng thương. Ngày ngày bị đánh, bị chửi, còn bị buộc gả cho một ông già. Mình cảm thấy nên giúp cô ấy một tay, cô ấy đã cứu mạng mình một lần, mình cũng nên báo ân, có phải hay không? !"
Xác thực, hắn đã làm như vậy. . .
"Đem cô bé kia mang đến bên cạnh mình, cảm thấy rất kì quái, bên cạnh Nam Thế Dương thế nhưng sẽ có thêm một nữ nhân. Ai, vô tình bị bọn đàn em cười nhạo nửa ngày..."
"Cô bé kia gần đây thật biết điều, nhưng cùng mình lại không quá thân cận, giống như có chút sợ mình. Có phải mình quá hung dữ hay không, đã hù đến cô ấy? Không nên nha, mình chưa từng lớn tiếng với cô ấy một lần nào mà".
"Ôi! Nguyên nhân cô ấy không thân cận cùng với mình hóa ra là bởi vì thấy Nam Dư Kiêu tốt hơn! Tên nhóc Nam Dư Kiêu kia không biết chú ý tới cô ấy làm cái gì, cảm giác không thích hợp lắm. Không được, mình phải làm cho tên nhóc thối kia cách xa cô ấy một chút. . ."
Tại trong nhật ký, liền viết sự việc Nam Thế Dương đánh nhau với Nam Dư Kiêu.
Giờ phút này, giở từng trang nhật ký, nhưng trong đầu Văn Đình Tâm lại nghĩ đến nội dung viết trong quyển nhật ký kiếp trước của hắn.
Biết cô mười bốn năm, từ năm mười tám tuổi đến ba mươi hai tuổi. Năm tháng dài như vậy, hắn liên tục nhớ kỹ tất cả ký ức của hắn với cô dù tốt hay xấu, hắn đều viết lại tâm tình lúc ấy của mình.
Ngày hôm sau khi phát sinh chuyện hiểu lầm, trong nội dung nhật ký hắn viết đầy lời sám hối, tự trách, trách chính mình đã làm thương tổn đến cô.
Ngày kết hôn, hắn trong nhật ký viết lời thề vô cùng nghiêm túc, lấy tính mạng mà thề, đời này sẽ đối với cô thật tốt, làm cho cô hạnh phúc, mặc kệ cô là ghét hắn hay hận hắn.
Sau kết hôn mỗi ngày, hắn trong nhật ký viết những sự kiện đã làm cô và hắn xảy ra cãi vã, mà phía dưới mỗi sự kiện, hắn đều viết sai lầm của mình và cách sửa chữa sai lầm ấy. Vì vậy, những ngày tiếp theo, hắn thực không tái phạm sai lầm.
Cho đến một lần cãi vã cuối cùng, hắn nói hắn mệt mỏi. . .
Hắn nói, hôn nhân này hắn đã kiên trì mười bốn năm làm hắn thống khổ, làm hắn cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi. Cho nên hắn quyết định, ly hôn. . .
Từ thiếu niên đến một người đàn ông thực thụ, hắn dùng nửa đời mình để yêu cô, nhưng chỉ là làm cho cô càng ngày càng hận hắn.
Mà tên ngốc ấy, cuối cùng ở trên đường đi sân bay lại đổi ý, quay trở lại, chuẩn bị trở về tìm cô.
Tai nạn xe cộ, rơi xuống nước, chuyện như vậy đột nhiên phát sinh. . .
Chuyện cũ từng chuyện một tái hiện, nghĩ lại mà kinh.
Giờ phút này, lật quyển nhật ký ra, Văn Đình Tâm hốc mắt rớm lệ, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Nam Thế Dương mười tám tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tám tuổi và Nam Thế Dương ba mươi hai tuổi. . .
"Thực xin lỗi, Nam Thế Dương" kiếp trước, ôm bản nhật ký bản núp ở góc, Văn Đình Tâm bi ai nói lời xin lỗi cũng chỉ có thể nói với không khí.
Ông trời cho cô trở lại. Cô đã thiếu hắn cả đời, kiếp này cô quay trở lại năm 18 tuổi nhất định sẽ hoàn hảo bù đắp cho hắn.
Hiện tại, lật ra nhật ký của hắn, ngoại trừ tiểu học sơ trung nội dung là giống nhau, từ sau khi gặp phải cô, nội dung nhật ký đã thay đổi...
"Bị một nhóm bắt cóc, suýt nữa liền không sống được, may mắn gặp được một cô bé, cô ấy đã cứu mình, còn mang theo mình ra khỏi cánh rừng. Cô bé kia hết sức cổ quái, dường như biết mình hoặc là người nhà mình, nhưng cô ấy cái gì cũng không chịu nói. Mặc dù cực kỳ khó chịu bộ dáng thần thần bí bí của cô, nhưng thời điểm đi theo cô ra ngoài, cảm thấy rất an tâm. Cô ấy đối với mình rất tốt, tốt có chút kỳ lạ. Cảm giác, cảm thấy, cô ấy biết mình, khả năng do mình không nhớ rõ cô ấy. . ."
"Cô ấy tên Văn Đình Tâm, điều kiện gia đình không tốt, cuộc sống cũng hết sức vất vả, nghe nói bị đánh bị chửi là chuyện thường. Hỏi qua ông nội, cũng hỏi qua nhiều người, dường như không có ai biết cô. Nhưng là, vẫn cảm thấy cô ấy rất kỳ quái. Hôm nào phải đi tìm cô, nếu không, trong lòng sẽ luôn luôn tồn tại cái vướng mắc như vậy."
"Đáng chết! Cô bé kia thực rất kỳ lạ! Vì cái gì lại đối tốt với mình như vậy, vì cái gì còn biết nhiều như vậy, vì cái gì mình muốn hỏi lại không dám hỏi! Rõ ràng chuẩn bị đưa giầy cho cô liền để cô trả lời mấy vấn đề, kết quả cô ấy lại chỉ nói một lời cảm ơn. Về sau nhất định sẽ nghiêm chỉnh hỏi lại. Hoàn hảo ngày mai gặp lại, đưa cô mấy bộ y phục, nhất định phải moi ra một ít thông tin!"
Thời điểm nhìn đến đây, Văn Đình Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi cười thầm, "Người này. . ." Lại muốn lấy việc tặng đồ để thu mua cô.
Tâm tư lại nghĩ đến hắn, sao hắn có thể dễ thương như vậy chứ?!
Nhật ký lại lật, một trang cuối cùng, cũng chính là nội dung tối ngày hôm qua vừa mới viết.
Nhìn đến đây, Văn Đình Tâm dừng lại, cảm giác không đúng. . .
"Vé số là thật, một khoản tiền rất nhiều. Thời điểm cô ấy giao cho mình, mình cảm thấy được, cô ấy đem thế giới của cô ấy đều cho mình. Trong lòng loạn loạn, cảm thấy cô điên khùng, khả năng, mình cũng có chút điên khùng . . ."
Phát hiện ra bản nhật ký này, tâm tình của cô cũng giống như lúc trước, vừa sợ, vừa do dự lại vừa mong đợi. . .
Kiếp trước, sau khi đi tới cục cảnh sát nhận thi thể của hắn trở về, toàn bộ nhà bị dọn đi sạch, quyển nhật ký bị công ty chuyển đồ ném ở trước mặt cô, sáng ngời, chói mắt vô cùng. . .
Hiện tại, kéo cái ghế ngồi ở trước bàn, cô cầm lấy nhật ký của hắn, dịu dàng vuốt ve, giống như là đang cầm trân bảo.
Mật mã của nhật ký cô tốn không đến nửa giờ đã mở được, kiếp trước, ngồi ở một góc gian phòng, mang theo tâm tư phức tạp, cô lật ra nhật ký.
Hiện tại, thời điểm mở ra nhật ký, bàn tay của cô vẫn run rẩy như xưa.
Đây là một quyển nhật ký bắt đầu được ghi chép từ năm thứ ba tiểu học, độ dày có thể so với quyển từ điển Trung Hoa. Nhìn ra hắn hết sức quý trọng bản nhật ký này, tờ giấy dùng hết sức tiết kiệm, nét chữ nhỏ mà thanh tú. Một ngày viết xong, chỉ cách ra một chút ngày hôm sau liền tiếp.
Thời kỳ Nam Thế Dương còn nhỏ nội dung trong nhật ký hết sức có ý tứ, một ngày một câu, viết đều là hôm nay nhìn ai thấy khó chịu, đánh nhau với ai.
Thời kỳ sơ trung nội dung trong nhật ký Nam Thế Dương viết rất đơn giản, một ngày một đoạn, viết đều là giúp ông nội quản lý thuộc hạ như thế nào, quản lý khu vực như thế nào.
Bắt đầu thời kỳ cao trung, nghiêm túc mà nói, là bắt đầu gặp được Văn Đình Tâm, nhật ký của hắn bắt đầu dài . . .
Văn Đình Tâm nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, trong nhật ký của hắn, luôn luôn xuất hiện tên của cô.
Từ lần đầu gặp nhau, hắn đã viết về cô trong nhật ký:
"Bị một nhóm bắt cóc, suýt nữa liền không sống được, may mắn gặp được một cô bé, Dường như cô ấy đã cứu mình. Nhưng là, lúc mình tỉnh lại thì cô ấy lại chạy đi. Bởi vì không thấy cô ấy, làm hại một mình lạc đường trong rừng, đi bộ rất lâu, rất lâu. Thật khó chịu. . . Hoàn hảo mình nhớ kỹ trên người cô bé có rất nhiều vết thương, nói không chừng có thể tìm được cô ấy, nếu như tìm được rồi, mình nhất định phải mắng bắt cô phải ngừng lại!"
Nhưng, thực sự đã tìm được rồi, nhưng lại không biết phải nói như thế nào…
"Phí thời gian ba tháng, cuối cùng cũng tìm được cô bé ấy. Không nghĩ tới cô nhóc nhìn thấy mình liền bỏ chạy, thật sự là đủ rồi! Mình có kinh khủng như vậy sao?!"
Dù cho phát điên như vậy, hắn vẫn điều tra cô như xưa, chú ý cô như xưa. . .
"Cô tên là Văn Đình Tâm, kỳ thật rất đáng thương. Ngày ngày bị đánh, bị chửi, còn bị buộc gả cho một ông già. Mình cảm thấy nên giúp cô ấy một tay, cô ấy đã cứu mạng mình một lần, mình cũng nên báo ân, có phải hay không? !"
Xác thực, hắn đã làm như vậy. . .
"Đem cô bé kia mang đến bên cạnh mình, cảm thấy rất kì quái, bên cạnh Nam Thế Dương thế nhưng sẽ có thêm một nữ nhân. Ai, vô tình bị bọn đàn em cười nhạo nửa ngày..."
"Cô bé kia gần đây thật biết điều, nhưng cùng mình lại không quá thân cận, giống như có chút sợ mình. Có phải mình quá hung dữ hay không, đã hù đến cô ấy? Không nên nha, mình chưa từng lớn tiếng với cô ấy một lần nào mà".
"Ôi! Nguyên nhân cô ấy không thân cận cùng với mình hóa ra là bởi vì thấy Nam Dư Kiêu tốt hơn! Tên nhóc Nam Dư Kiêu kia không biết chú ý tới cô ấy làm cái gì, cảm giác không thích hợp lắm. Không được, mình phải làm cho tên nhóc thối kia cách xa cô ấy một chút. . ."
Tại trong nhật ký, liền viết sự việc Nam Thế Dương đánh nhau với Nam Dư Kiêu.
Giờ phút này, giở từng trang nhật ký, nhưng trong đầu Văn Đình Tâm lại nghĩ đến nội dung viết trong quyển nhật ký kiếp trước của hắn.
Biết cô mười bốn năm, từ năm mười tám tuổi đến ba mươi hai tuổi. Năm tháng dài như vậy, hắn liên tục nhớ kỹ tất cả ký ức của hắn với cô dù tốt hay xấu, hắn đều viết lại tâm tình lúc ấy của mình.
Ngày hôm sau khi phát sinh chuyện hiểu lầm, trong nội dung nhật ký hắn viết đầy lời sám hối, tự trách, trách chính mình đã làm thương tổn đến cô.
Ngày kết hôn, hắn trong nhật ký viết lời thề vô cùng nghiêm túc, lấy tính mạng mà thề, đời này sẽ đối với cô thật tốt, làm cho cô hạnh phúc, mặc kệ cô là ghét hắn hay hận hắn.
Sau kết hôn mỗi ngày, hắn trong nhật ký viết những sự kiện đã làm cô và hắn xảy ra cãi vã, mà phía dưới mỗi sự kiện, hắn đều viết sai lầm của mình và cách sửa chữa sai lầm ấy. Vì vậy, những ngày tiếp theo, hắn thực không tái phạm sai lầm.
Cho đến một lần cãi vã cuối cùng, hắn nói hắn mệt mỏi. . .
Hắn nói, hôn nhân này hắn đã kiên trì mười bốn năm làm hắn thống khổ, làm hắn cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi. Cho nên hắn quyết định, ly hôn. . .
Từ thiếu niên đến một người đàn ông thực thụ, hắn dùng nửa đời mình để yêu cô, nhưng chỉ là làm cho cô càng ngày càng hận hắn.
Mà tên ngốc ấy, cuối cùng ở trên đường đi sân bay lại đổi ý, quay trở lại, chuẩn bị trở về tìm cô.
Tai nạn xe cộ, rơi xuống nước, chuyện như vậy đột nhiên phát sinh. . .
Chuyện cũ từng chuyện một tái hiện, nghĩ lại mà kinh.
Giờ phút này, lật quyển nhật ký ra, Văn Đình Tâm hốc mắt rớm lệ, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Nam Thế Dương mười tám tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tuổi, Nam Thế Dương hai mươi tám tuổi và Nam Thế Dương ba mươi hai tuổi. . .
"Thực xin lỗi, Nam Thế Dương" kiếp trước, ôm bản nhật ký bản núp ở góc, Văn Đình Tâm bi ai nói lời xin lỗi cũng chỉ có thể nói với không khí.
Ông trời cho cô trở lại. Cô đã thiếu hắn cả đời, kiếp này cô quay trở lại năm 18 tuổi nhất định sẽ hoàn hảo bù đắp cho hắn.
Hiện tại, lật ra nhật ký của hắn, ngoại trừ tiểu học sơ trung nội dung là giống nhau, từ sau khi gặp phải cô, nội dung nhật ký đã thay đổi...
"Bị một nhóm bắt cóc, suýt nữa liền không sống được, may mắn gặp được một cô bé, cô ấy đã cứu mình, còn mang theo mình ra khỏi cánh rừng. Cô bé kia hết sức cổ quái, dường như biết mình hoặc là người nhà mình, nhưng cô ấy cái gì cũng không chịu nói. Mặc dù cực kỳ khó chịu bộ dáng thần thần bí bí của cô, nhưng thời điểm đi theo cô ra ngoài, cảm thấy rất an tâm. Cô ấy đối với mình rất tốt, tốt có chút kỳ lạ. Cảm giác, cảm thấy, cô ấy biết mình, khả năng do mình không nhớ rõ cô ấy. . ."
"Cô ấy tên Văn Đình Tâm, điều kiện gia đình không tốt, cuộc sống cũng hết sức vất vả, nghe nói bị đánh bị chửi là chuyện thường. Hỏi qua ông nội, cũng hỏi qua nhiều người, dường như không có ai biết cô. Nhưng là, vẫn cảm thấy cô ấy rất kỳ quái. Hôm nào phải đi tìm cô, nếu không, trong lòng sẽ luôn luôn tồn tại cái vướng mắc như vậy."
"Đáng chết! Cô bé kia thực rất kỳ lạ! Vì cái gì lại đối tốt với mình như vậy, vì cái gì còn biết nhiều như vậy, vì cái gì mình muốn hỏi lại không dám hỏi! Rõ ràng chuẩn bị đưa giầy cho cô liền để cô trả lời mấy vấn đề, kết quả cô ấy lại chỉ nói một lời cảm ơn. Về sau nhất định sẽ nghiêm chỉnh hỏi lại. Hoàn hảo ngày mai gặp lại, đưa cô mấy bộ y phục, nhất định phải moi ra một ít thông tin!"
Thời điểm nhìn đến đây, Văn Đình Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi cười thầm, "Người này. . ." Lại muốn lấy việc tặng đồ để thu mua cô.
Tâm tư lại nghĩ đến hắn, sao hắn có thể dễ thương như vậy chứ?!
Nhật ký lại lật, một trang cuối cùng, cũng chính là nội dung tối ngày hôm qua vừa mới viết.
Nhìn đến đây, Văn Đình Tâm dừng lại, cảm giác không đúng. . .
"Vé số là thật, một khoản tiền rất nhiều. Thời điểm cô ấy giao cho mình, mình cảm thấy được, cô ấy đem thế giới của cô ấy đều cho mình. Trong lòng loạn loạn, cảm thấy cô điên khùng, khả năng, mình cũng có chút điên khùng . . ."
Tác giả :
Viên Hô Tiểu Nhục Bao