Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Chương 69-2
Một thân trường bào lam sắc, dáng người gầy gầy cao cao, khuôn mặt lại ko chút huyết sắc.
“Vừa tỉnh lại ngươi liền náo loạn." Lăng Lăng ko vui nhìn người nọ.
“Trở về doanh trướng!" Người vừa đến hùng hổ khoát tay, nếu ko phải động tác cứng đờ, thật ko nhìn ra y bị thương đến nỗi băng bó đầy người.
Tiếu Mặc sắc mặt nặng nề nhìn bốn người trước mặt, lúc đó quả thật bị thương đến hỏng đầu óc rồi mới tìm đến đây. Nhìn đi, đám người kia có ai cho y sắc mặt tốt? Cả nha đầu Lăng Lăng cũng nhìn y khinh bỉ kìa!
“Ngươi mau nói đi,Vũ Nhi có chuyện gì? Tại sao mật thám ta gửi đi đều mất hết tin tức?"
Lăng Lăng có chút gấp gáp, một nhóm ba mật thám xuất sắc của Lan Nhược phường nàng điều đi cứ như vậy mất tích, suốt ba ngày qua ko hề có tin tức trở về. Nàng dù có gấp, cũng đành chờ Ân Tiếu Mặc tỉnh dậy, mà tiểu tử này lại đủ ngang ngược, vừa ngủ, thế nhưng nằm liền ba ngày ba đêm.
“Ta ko rõ…"
“Cái gì ko rõ, chính mình cũng bị nàng đánh cho một thân nở hoa, còn kêu ko rõ!"
Tiếu Mặc trầm mặc ko nói. Mười năm qua Vũ Nhi ko hề đụng đến kiếm, vậy mà có vài tháng, kiếm pháp đã linh hoạt trở lại, thậm chí so với trước kia đã hiểm hóc hơn mấy phần. Y mười năm trước ko phải đối thủ của nàng, mười năm sau thế nhưng lại càng ko có tư cách đó. Nhưng là, Vũ Nhi như vậy rất kỳ lạ.
“Vũ Nhi, dường như ko nhận ra ta…"
“Ko nhận ra?" Lăng Lăng ngây ngốc. Như thế nào lại ko nhận ra?
“Huyền Vương gia! Xin ngươi giúp đỡ!"
Tiếu Mặc bỗng khom lưng bán lễ với Mạc Kỳ Phong, lại khiến ba người còn lại giật mình. Tiếu Vô Nhan nổi tiếng nhất là gì? Là kiêu ngạo. Y kiêu ngạo ngang tàng, cũng có vốn để kiêu ngạo. Tiếu Vô Nhan luôn cười nhạt ngạo nghễ, ánh mắt nhìn người luôn là nửa con mắt. Nhưng hiện tại, Tiếu Vô Nhan đó sắc mặt tái nhợt, hướng một người khác cầu xin.
Tiếu Mặc vốn cũng ko muốn chấp nhận chuyện này, nhưng y chính là hết cách rồi. Y và Lăng Nhi hợp sức chắc chắn có thể đối phó Vũ Nhi, nhưng bên kia lại còn một Độc Cô Tà tiềm lực ko rõ nông sâu. Chuyện của Vũ Nhi chắc chắn do hắn ở phía sau giở trò. Nam nhân đó có vẻ chung tình, nhưng y ko muốn Vũ Nhi đầu óc mơ màng, cứ u u mê mê như vậy mà gả đi. Nhìn khắp một lượt, có lẽ chỉ Mạc Kỳ Phong này có thể giúp. Tiếu Mặc đã suy nghĩ thật lâu, dùng tôn nghiêm của y, kiêu ngạo của y đổi về một Vũ Nhi nguyên vẹn rõ ràng đáng giá mà!
Kỳ Phong khó hiểu nhìn nam nhân bị người giang hồ xưng thành Tiếu sát đồ kia, hắn vẫn biết y kiêu ngạo, thậm chí hiện tại, y đang cầu xin hắn, nhưng ngạo khí kia vẫn ko tự chủ tràn ra. Chỉ là, một người cao ngạo như Tiếu Vô Nhan, vì cái gì chấp nhận hướng hắn mà cầu xin?
“Tiếu công tử cũng có chuyện cần cầu bổn vương?" Kỳ Phong khẽ ninh mi, ý tứ khiêu khích ko hề che dấu. Dù sao cũng là ngươi tự đưa đến cửa, ta đây cũng uất nghẹn lâu rồi!
Tiếu Mặc nặng nề hít một ngụm khí. Tuy rằng y đánh ko lại Mạc Kỳ Phong, nhưng để thắng y, hắn cũng sẽ phải chịu ko ít thiệt thòi. Tiếu Vô Nhan y luôn ngẩng cao đầu mà hành sự, ko nghĩ tới có một ngày bị nam nhân này là cho uất ức mà ko thể nói như vậy. Y vốn là đánh cược, Vũ Nhi bỏ ra cho tên này như vậy, y muốn cược xem họ Mạc này có tim hay ko? Vũ Nhi khi tỉnh táo một mực hướng về hắn, nếu kẻ này làm ngơ, y cũng chỉ có thể tận lực. Vũ Nhi gả cho kẻ kia sau này ắt sẽ tức giận, nhưng suy cho cùng đó là một nam nhân yêu nàng, chưa từng khiến nàng khổ sở như người này.
“Nếu ko phải vì Vũ Nhi, ngươi nghỉ bổn đại gia sẽ ở đây dông dài với ngươi sao?"
Trở mặt nhanh như vậy? Diệp Minh khóe môi cong lên hứng thú dào dạt nhìn Ân Tiếu Mặc. Một lời ko hợp liền dứt khoát trở mặt, tiểu tử này cũng là ko kiên nhẫn quá đi.
“Ngươi nói Vũ Nhi?" Kỳ Phong nhanh chóng bắt lấy trọng tâm mà Diệp Minh bỏ lỡ, hắn nghe nói, nàng sắp thành thân.
“Giúp ta cứu nàng, coi như trả công Lạc Nhạn lâu giúp ngươi giải quyết hai vạn quân kia." Trong lòng Tiếu Mặc dấy lên hy vọng, có thể bàn điều kiện với nam nhân này.
“Nói trọng tâm!" Sắc mặt Kỳ Phong trầm xuống, hắn nhớ Lãnh Lăng Lăng nói vết thương của Ân Tiếu Mặc là do Vũ Nhi đả thương, võ công của nàng đã đạt đến mức đó, nếu ko có chuyện, Ân Tiếu Mặc kiêu ngạo này làm sao hướng hắn chủ động mở lời. Tiểu tử này cũng thật biết đục nước béo có, lại còn vòng vo ko chịu nói rõ.
“Vũ Nhi giống như…mất trí nhớ… nàng ko nhận ra ta."
“Ngươi nói nàng mất trí nhớ, làm sao lại đánh ngươi thành bộ dạng này?"
“Hôm đó ta đến Minh Nguyệt sơn trang…"
Tiếu Mặc âm trầm nhớ lại, y tới bái phỏng Minh Nguyệt sơn trang, thật khó khăn mới vào được, may mắn lại thấy Vũ Nhi đang đi dạo ở hoa viên. Mà Độc Cô Tà đứng đó ko xa, ánh mắt sủng nịnh một mực đặt trên người Vũ Nhi. Y nghe thấy hắn gọi nàng là Lâm Nhi. Thật khó khăn giằng co tới gặp được Vũ Nhi, lại thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ ghét bỏ nhìn mình, Ân Tiếu Mặc thật sự giận đến ngứa răng. Vũ Nhi vẫn mặc bạch y thanh nhã, nhưng ngoài vẻ đạm mạc hàng ngày, dường như còn thêm mấy phần lạnh lẽo. Hơn nữa ánh mắt trong suốt ko nhiễm bụi trần, còn có mấy phần cô tịch.
“Ngươi là ai?" Bạch y thiếu nữ kia nhìn y chán ghét, phút chốc khiến y hoài nghi có phải hay ko mình tìm nhầm người rồi.
“Lâm Tiêu, theo ta về!" Tiếu Mặc lăn lộn trên giang hồ vài năm nay, hiển nhiên ko phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra thiếu nữ kia có vấn đề.
Tiếu Mặc kéo tay thiếu nữ đi, lại ko nghĩ tới nàng lạnh lùng hất tay y, lùi lại vài bước, ánh mắt cảnh giác. Tiếu Mặc ko tin nổi người kia thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn y. Độc Cô Tà tiến lên nói với thiếu nữ điều gì đó, đến khi nàng nhìn y lần nữa, ánh mắt chán ghét kia hoàn toàn thay bằng cừu hận. Thiếu nữ rút kiếm của Độc Cô Tà, một đường đánh tới Tiếu Mặc còn đang ngây ngốc. Nếu y toàn lực đánh trả, có khả năng chế trụ được nàng, tuy nhiên cả hai sẽ tổn thương. Y ko muốn làm bị thương Vũ Nhi, một đường chỉ phòng thủ, mặc cho nàng đánh tới.
Đến khi phát hiện trên người đầy vết máu, mới thật sự dám tin, Vũ Nhi thế nhưng thực sự động sát tâm. Một mình y ko thể làm gì, đành nhanh chóng rút lui, thế nhưng trên đường đến đây đã ăn ko ít khổ. Độc Cô Tà kia, thực sự tính toán ko bỏ qua cho y. Đôi mắt khẽ đảo, người y có thể nhờ vả, có lẽ chỉ có Mạc Kỳ Phong này.
Diệp Minh trầm mặc một thoáng, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn lại.
“Miêu tộc khiến người ta chán ghét, ngoài cổ trùng, còn có vu thuật!"
“Ngươi nói vu thuật?"
“Theo như ngươi nói, Vũ muội chỉ e đã trúng Nhiếp hồn thuật."
“Diệp Minh, Chiêu Dương, chỉ huy trận đánh!" Giọng nói thoáng qua, cái bóng màu tím thoáng đã đi thật xa, bỏ lại một đám người ngây ngốc.
Này Vương gia, người cũng chạy nhanh quá rồi!
Nhưng…nhưng này ko ổn đi! Sĩ khí quân ta khó khăn lắm mới phục hồi, đại tướng quân liền chạy ko thấy người, này…làm sao mà đánh?
Sắc mặt Chiêu Dương cũng trở nên ko tốt, Vương gia từ lúc nào vọng động như vậy? Chuyện này nếu lộ ra ngoài, bên trên tra xuống, chỉ e vị bên trên kia ko bỏ qua cơ hội hạ thấp Vương gia.
“Lăng Nhi, dịch dung giúp ta."
Tiếu Mặc cười nhàn nhạt, lần này y vốn muốn đến cầu Diệp Minh, người này tuy là người của Vương phủ, nhưng cũng coi như gián tiếp cùng Vũ Nhi có một tầng quan hệ, hắn sẽ ko thấy chết ko cứu. Chỉ ko nghĩ tới vị đứng đầu Vương phủ kia cũng ko hỏi rõ sự tình cứ như vậy mà bỏ đi. Thu hoạch này, thật là ngoài ý muốn nha! Hiện tại y mang thương tích trên người, muốn xông vào Minh Nguyệt sơn trang tầng tầng cao thủ kia quả thật khó khăn, nhưng là đám giặc cỏ râu ria này, Tiếu Vô Nhan y ko thèm để trong mắt! Người kia cũng coi như giúp y một việc, y liền thuận tay giúp hắn một việc, coi như ko ai nợ ai.
Lãnh Lăng Lăng cũng ko hỏi một câu, trong thoáng chốc đem Tiếu Mặc dịch dung thành khuôn mặt của Mạc Kỳ Phong, sau đó trực tiếp rời đi, hờ hững ném lại một câu “Bảo trọng" ko biết là nói cho ai.
Tiếu Mặc thở dài một tiếng, nha đầu này sau lần đó dường như còn lạnh lùng hơn trước. Nàng trước kia là lạnh lùng trong trẻo của thiếu nữ, hiện tại vẫn như cũ lạnh lùng, lại nhiều hơn một phần cô đơn tịch mịch. Hiểu y, cũng ko ai khác ngoài nha đầu này. Chỉ cần một câu, liền hiểu y muốn làm gì, cũng ko từng hoài nghi. Một nữ tử tốt như vậy, nếu đem gả ra ngoài, chính y còn nuối tiếc, vậy mà nam nhân kia lại cố tình có mắt như mù nhất định bỏ qua nàng.
“Vương gia của các người giúp ta một việc, ta dĩ nhiên ko để hắn thiệt thòi." Tiếu Mặc ninh mi nhìn hai nam nhân vẫn ngây ngốc trong phòng. Tiết tấu này..cũng khó trách họ ko theo kịp, Lăng Nhi ra tay quá nhanh gọn rồi!
Thiếu nữ cởi ra bạch y, khoác lên mình giá y hoa lệ. Hôm nay là ngày nàng thành thân. Dù ko nhớ chuyện cũ, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy nam nhân kia đối nàng là chân tình, tôn trọng nàng. Nhưng là, chỉ cảm nhận như vậy thôi, chính mình một chút cảm giác cũng ko có, nàng bối rối ko biết làm sao. Hỉ khăn trùm lên, từ mũ phượng rủ xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn nở rộ. Nha hoàn cẩn thận từng bước dìu nàng bước ra ngoài, hôm nay là tất niên, cũng là ngày thiếu chủ thành thân. Tân nương tử xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, chỉ là, ánh mắt của nàng, từ đầu đến giờ vẫn luôn đạm mạc, hờ hững như vậy.
Bên ngoài sảnh đường Minh Nguyệt sơn trang, tân khách sớm đã đứng đầy, đều hào hứng chờ đợi chiêm ngưỡng dung nhanh của tân nương tử. Phải biết Lâm Tiêu thời gian ngắn như vậy nhấc lên phong ba bão táp trong giang hồ, lại thủy chung chưa từng lộ diện. Liệu có phải xấu đến ko thể gặp người? Nữ tử giang hồ ko câu nệ tiểu tiết, hôm nay thế nào cũng phải muốn tân lang vén hỷ khăn trước mắt huynh đệ quần hùng.
“Nhất bái thiên địa!"
Nam nhân ánh mắt nhu tình như nước, nhìn nữ tử tay nắm hồng lăng, sau hôm nay, nàng sẽ trở thành nương tử của hắn. Nàng sẽ oán hắn, hận hắn, nhưng hắn yêu nàng như vậy, tuyệt đối sẽ ko để nàng có cơ hội hận hắn.
“Nhị bái cao đường!"
Hai bóng dáng cúi đầu khẽ bái một bài vị được đặt trên bàn. Tân lang ko còn phụ mẫu, mà tân nương cũng đã mất hết thân nhân, kết quả chỉ có thể bái tế linh đường của mẫu thân tân lang.
“Phu thê giao bái!"
Thân ảnh nữ tử thoáng cứng đờ, lại miễn cưỡng khom lưng xuống.
“Xoạt!"
Đầy một sảnh đường người ngây ngốc nhìn hồng lăng vô thanh vô thức biến thành vải vụn, bay khắp sảnh đường. Này…là chuyện gì đây?
“Nhị ca rời nhà lâu như vậy, hiện tại thú thê cũng ko báo cho người nhà một tiếng, huynh ko sợ phụ thân đau lòng?"
Cùng với âm thanh trầm lạnh vang lên, một cái bóng màu tím lướt qua, chỉ một thoáng đem tân lang đánh lùi lại mấy bước. Nhân sĩ giang hồ cả đám người quên cả phản ứng, đến khi nhìn rõ bóng dáng màu tím kia, lại có chút ngoài ý muốn. Khắp thiên hạ, người có thể khuất phục loại màu tím cao quý kia có mấy người? Họ chỉ ko dám tin Huyền Vương gia lại xuất hiện ở nơi này, đem hôn lễ phá hỏng.
“Người đến là khách, Vương gia là đến uống rượu mừng của ta?" Tân lang có chút ngoài ý muốn. Hắn ko từng nghĩ tới người này thế nhưng thực sự tới. Ko phải chỉ có nàng tương tư hắn thôi sao?
Bất ngờ, tân nương tử tự tay vén lên hỉ khăn, một đám nha hoàn hỉ nương sợ đến xanh mặt. Bất quá, hờ hững, lãnh đạm thường trực trong mắt thiếu nữ dường như vỡ vụn. Tân nương tử hai mắt kích động, nhìn chằm chằm nam nhân vừa xuất hiện.
“Ngươi là ai?"
Nàng ko quen hắn, là ko nhớ có từng quen biết hắn hay ko, nhưng khi nghe được giọng nói của người này, trái tim dường như ko tự chủ nảy lên một cái. Từ tận sâu trong tiềm thức cũng dao động mãnh liệt. Cảm giác này, vừa giống như lần trước kẻ đến bị nàng đánh trọng thương, lại dường như có điểm bất đồng.
“Nàng quên ta?" Giọng nói tử y nam nhân xẹt qua một tia khổ sở, dẫu biết nàng ko tỉnh táo, nhưng nghe nàng thực sự quên đi, nội tâm vẫn là thống khổ.
Đau khổ như vậy? Thương tâm như vậy? Thiếu nữ cảm thấy trong tim dường như có con thú bị xiềng xích, đang ko ngừng giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
“Lâm Nhi, hắn là đồng bọn của kẻ hôm trước, chính bọn họ đem nàng đẩy xuống vách núi."
Giọng nói quen thuộc vang lên, vọng vào tai, lại ko khác gì ma chú, khiến đầu óc thiếu nữ càng thêm choáng váng.
“Nhị ca cũng thật có nhã hứng, lừa gạt con gái nhà người ta như vậy, ko sợ nàng hận huynh?"
Kỳ Phong ngộ ra điều gì đó, chẳng trách Tiếu Vô Nhan lại ôm thương tích như vậy mà trở về. Chỉ e cũng là bị người kia dùng cách này đánh đuổi đi! Hắn hiểu rõ, Tiếu Vô Nhan sẽ ko làm tổn thương nữ tử này dù là nửa điểm, liền biến y thành bao cát mặc nàng chém giết.
Nhân sĩ giang hồ bên kia vẫn luôn một mực đứng xem trò vui, lại trợn mắt nhìn Huyền Vương gia thoáng một cái đem tân nương tử ôm vào lòng. Này…là hoành đao đoạt ái đi! Nhưng Độc Cô Tà kia cũng đâu phải kẻ tầm thường, hôm nay quả ko phí công đi một chuyến! Bọn họ giết nhau, tốt nhất là giết đến cả hai cùng chết mới hay nha!
“Ngươi là ai?"
Bị nam nhân ôm vào lòng, thiếu nữ dường như túng quẫn, Độc Cô Tà kia tuy nói sẽ thành phu quân của nàng, nhưng thủy chung ko động đến nàng, chỉ cần nàng cự tuyệt, hắn đều mỉm cười buông xuống. Mà nam nhân này ko chút cố kỵ ôm nàng, thế nhưng từ trong nội tâm lại ko hề bài xích.
“Nàng đoán xem ta là ai." Nam nhân càn rỡ ko thèm để tâm ánh mắt người xung quanh, vòng tay ôm nàng càng xiết chặt.
“Buông nàng ra!" Độc Cô Tà vung kiếm đánh tới, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Một hồi đánh giết, tử y nam nhân thủy chung ko có buông tân nương tử, một tay hắn ôm nàng, một tay cùng Độc Cô Tà giao đấu, mà tân nương tử, dường như cũng ngây ngốc để hắn ôm. Giằng co một hồi, ba người đánh ra đến vách núi bên cạnh Minh Nguyệt sơn trang.
“Mạc Kỳ Phong, ta sớm đã ko cùng ngươi tranh giành vị trí đó, tại sao còn muốn tìm ta gây sự?" Độc Cô Tà phẫn nộ nói lớn, nhìn nữ nhân vẫn im lặng để người kia ôm trong lòng, ánh mắt càng thẫm lại.
“Mạc Kỳ Thanh, ta nói huynh nghe một bí mật." Khóe môi Kỳ Phong kéo lên tà ác, nhị ca này từ nhỏ luôn cùng hắn tranh giành, năm đó muốn bái sư phụ, lại bị người tuyệt tình từ chối, liền ôm theo hận ý, tất cả đổ lên đầu hắn.
“Huynh muốn tranh giành, ta theo bồi cùng huynh, nhưng nữ nhân này, huynh ko nên chạm đến." Ánh mắt Kỳ Phong lóe lên tia tàn nhẫn. Hắn từng nghĩ, nàng tìm được nam nhân xứng với nàng, hai người hảo hảo sống hạnh phúc, hắn sẽ ở một bên chúc phúc cho nàng. Hiện tại hắn thay đổi ý định rồi, người cùng nàng sống hạnh phúc, chỉ có thể là hắn! Nàng là của hắn, ai cũng đừng mơ tưởng!
Mạc Kỳ Phong vung tay, sát khí ngày càng dày đặc. Độc Cô Tà lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, dễ dàng đoạt được chức võ lâm minh chủ, điều hắn luôn muốn là là trở về cùng Mạc Kỳ Phong giao đấu. Độc Cô Tà năm năm rời nhà là năm năm khổ luyện, hắn muốn cho người kia biết, hắn tuyệt đối ko hề thua kém Mạc Kỳ Phong, hắn muốn ông ta hối hận ngày đó từ chối hắn. Nhưng là, ko nghĩ tới sau năm năm, hắn vẫn thua, hơn nữa còn thua thê thảm hơn. Một chưởng của Mạc Kỳ Phong liền có thể đánh hắn bay về một phía, lại hoàn toàn ko thể chống cự. Độc Cô Tà hắn ko cam tâm!
“Lâm Nhi, hắn là kẻ đùa giỡn tình cảm của nàng, đem nàng đẩy xuống vách núi."
Một câu nói đem thiếu nữ còn đang ngây ngốc đánh tỉnh lại. Đùa giỡn tình cảm? Đó là lý do khiến lòng nàng rối loạn khi gặp hắn? Là do đã từng có tình cảm, nên mới có cảm giác sao?
“Giết hắn! Dùng đao của ngươi đâm vào tim hắn!" Từ đâu đó trong tiềm thức như có tiếng thúc giục.
“Là hắn hại ngươi mất đi trí nhớ, khiến ngươi sống đau khổ như vậy. Hắn đáng chết!"
Thiếu nữ hai tay ôm đầu, giọng nói ma quái trong đầu như ma chú nguyền rủa quấn lấy nàng.
“Vũ Nhi!" Kỳ Phong nhận ra người trong lòng bất thường, nội tâm lại trở nên lo lắng.
“Ngươi dùng Nhiếp hồn thuật với nàng?"
Ánh mắt sắc bén liếc về phía nam nhân cô tịch đứng cách đó ko xa. Chỉ thấy người kia khóe môi cong lên nụ cười quỷ dị.
Kỳ Phong hơi cười, bất đắc dĩ nhìn đoản đao đâm ở trước ngực mình, lại nhìn nữ nhân đang cắn môi hoảng loạn trong vòng tay mình.
Thiếu nữ nhìn đao trong tay mình đã đâm vào ngực người kia, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạ. Là sợ hãi? Là bất an? Đều ko phải! Nhưng rốt cuộc là gì? Nàng ko biết!
“Nha đầu ngốc, lần nào gả đi nàng cũng đều mơ hồ như vậy."
Thiếu nữ còn ko kịp phản bác, môi đã bị người ta chặn lại. Mềm mềm, lành lạnh, người nọ ko thèm để ý đến vết thương, trằn trọc hôn nàng. Cái lưỡi càn rỡ công thành chiếm đất, khiến nàng muốn ngạt thở. Vừa hé miệng muốn tìm ko khí, lại để người kia thừa cơ làm loạn. Cái lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng nàng mà khuấy đảo. Thiếu nữ theo bản năng cắn một cái, cả khoang miệng ngập tràn mùi máu, nhưng… người kia vẫn ko thôi hôn nàng. Thiếu nữ trong mắt hiện lên túng quẫn, cả người vô lực, lại quên mất chính mình có võ công, ko cách nào đẩy người kia ra. Hai mắt nàng dần mê mang, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì thiếu ko khí.
“Nha đầu ngốc!" Dứt lời, liền ngất đi, nàng lúc đấy mới nhận ra, hắn mất máu quá nhiều.
“Vừa tỉnh lại ngươi liền náo loạn." Lăng Lăng ko vui nhìn người nọ.
“Trở về doanh trướng!" Người vừa đến hùng hổ khoát tay, nếu ko phải động tác cứng đờ, thật ko nhìn ra y bị thương đến nỗi băng bó đầy người.
Tiếu Mặc sắc mặt nặng nề nhìn bốn người trước mặt, lúc đó quả thật bị thương đến hỏng đầu óc rồi mới tìm đến đây. Nhìn đi, đám người kia có ai cho y sắc mặt tốt? Cả nha đầu Lăng Lăng cũng nhìn y khinh bỉ kìa!
“Ngươi mau nói đi,Vũ Nhi có chuyện gì? Tại sao mật thám ta gửi đi đều mất hết tin tức?"
Lăng Lăng có chút gấp gáp, một nhóm ba mật thám xuất sắc của Lan Nhược phường nàng điều đi cứ như vậy mất tích, suốt ba ngày qua ko hề có tin tức trở về. Nàng dù có gấp, cũng đành chờ Ân Tiếu Mặc tỉnh dậy, mà tiểu tử này lại đủ ngang ngược, vừa ngủ, thế nhưng nằm liền ba ngày ba đêm.
“Ta ko rõ…"
“Cái gì ko rõ, chính mình cũng bị nàng đánh cho một thân nở hoa, còn kêu ko rõ!"
Tiếu Mặc trầm mặc ko nói. Mười năm qua Vũ Nhi ko hề đụng đến kiếm, vậy mà có vài tháng, kiếm pháp đã linh hoạt trở lại, thậm chí so với trước kia đã hiểm hóc hơn mấy phần. Y mười năm trước ko phải đối thủ của nàng, mười năm sau thế nhưng lại càng ko có tư cách đó. Nhưng là, Vũ Nhi như vậy rất kỳ lạ.
“Vũ Nhi, dường như ko nhận ra ta…"
“Ko nhận ra?" Lăng Lăng ngây ngốc. Như thế nào lại ko nhận ra?
“Huyền Vương gia! Xin ngươi giúp đỡ!"
Tiếu Mặc bỗng khom lưng bán lễ với Mạc Kỳ Phong, lại khiến ba người còn lại giật mình. Tiếu Vô Nhan nổi tiếng nhất là gì? Là kiêu ngạo. Y kiêu ngạo ngang tàng, cũng có vốn để kiêu ngạo. Tiếu Vô Nhan luôn cười nhạt ngạo nghễ, ánh mắt nhìn người luôn là nửa con mắt. Nhưng hiện tại, Tiếu Vô Nhan đó sắc mặt tái nhợt, hướng một người khác cầu xin.
Tiếu Mặc vốn cũng ko muốn chấp nhận chuyện này, nhưng y chính là hết cách rồi. Y và Lăng Nhi hợp sức chắc chắn có thể đối phó Vũ Nhi, nhưng bên kia lại còn một Độc Cô Tà tiềm lực ko rõ nông sâu. Chuyện của Vũ Nhi chắc chắn do hắn ở phía sau giở trò. Nam nhân đó có vẻ chung tình, nhưng y ko muốn Vũ Nhi đầu óc mơ màng, cứ u u mê mê như vậy mà gả đi. Nhìn khắp một lượt, có lẽ chỉ Mạc Kỳ Phong này có thể giúp. Tiếu Mặc đã suy nghĩ thật lâu, dùng tôn nghiêm của y, kiêu ngạo của y đổi về một Vũ Nhi nguyên vẹn rõ ràng đáng giá mà!
Kỳ Phong khó hiểu nhìn nam nhân bị người giang hồ xưng thành Tiếu sát đồ kia, hắn vẫn biết y kiêu ngạo, thậm chí hiện tại, y đang cầu xin hắn, nhưng ngạo khí kia vẫn ko tự chủ tràn ra. Chỉ là, một người cao ngạo như Tiếu Vô Nhan, vì cái gì chấp nhận hướng hắn mà cầu xin?
“Tiếu công tử cũng có chuyện cần cầu bổn vương?" Kỳ Phong khẽ ninh mi, ý tứ khiêu khích ko hề che dấu. Dù sao cũng là ngươi tự đưa đến cửa, ta đây cũng uất nghẹn lâu rồi!
Tiếu Mặc nặng nề hít một ngụm khí. Tuy rằng y đánh ko lại Mạc Kỳ Phong, nhưng để thắng y, hắn cũng sẽ phải chịu ko ít thiệt thòi. Tiếu Vô Nhan y luôn ngẩng cao đầu mà hành sự, ko nghĩ tới có một ngày bị nam nhân này là cho uất ức mà ko thể nói như vậy. Y vốn là đánh cược, Vũ Nhi bỏ ra cho tên này như vậy, y muốn cược xem họ Mạc này có tim hay ko? Vũ Nhi khi tỉnh táo một mực hướng về hắn, nếu kẻ này làm ngơ, y cũng chỉ có thể tận lực. Vũ Nhi gả cho kẻ kia sau này ắt sẽ tức giận, nhưng suy cho cùng đó là một nam nhân yêu nàng, chưa từng khiến nàng khổ sở như người này.
“Nếu ko phải vì Vũ Nhi, ngươi nghỉ bổn đại gia sẽ ở đây dông dài với ngươi sao?"
Trở mặt nhanh như vậy? Diệp Minh khóe môi cong lên hứng thú dào dạt nhìn Ân Tiếu Mặc. Một lời ko hợp liền dứt khoát trở mặt, tiểu tử này cũng là ko kiên nhẫn quá đi.
“Ngươi nói Vũ Nhi?" Kỳ Phong nhanh chóng bắt lấy trọng tâm mà Diệp Minh bỏ lỡ, hắn nghe nói, nàng sắp thành thân.
“Giúp ta cứu nàng, coi như trả công Lạc Nhạn lâu giúp ngươi giải quyết hai vạn quân kia." Trong lòng Tiếu Mặc dấy lên hy vọng, có thể bàn điều kiện với nam nhân này.
“Nói trọng tâm!" Sắc mặt Kỳ Phong trầm xuống, hắn nhớ Lãnh Lăng Lăng nói vết thương của Ân Tiếu Mặc là do Vũ Nhi đả thương, võ công của nàng đã đạt đến mức đó, nếu ko có chuyện, Ân Tiếu Mặc kiêu ngạo này làm sao hướng hắn chủ động mở lời. Tiểu tử này cũng thật biết đục nước béo có, lại còn vòng vo ko chịu nói rõ.
“Vũ Nhi giống như…mất trí nhớ… nàng ko nhận ra ta."
“Ngươi nói nàng mất trí nhớ, làm sao lại đánh ngươi thành bộ dạng này?"
“Hôm đó ta đến Minh Nguyệt sơn trang…"
Tiếu Mặc âm trầm nhớ lại, y tới bái phỏng Minh Nguyệt sơn trang, thật khó khăn mới vào được, may mắn lại thấy Vũ Nhi đang đi dạo ở hoa viên. Mà Độc Cô Tà đứng đó ko xa, ánh mắt sủng nịnh một mực đặt trên người Vũ Nhi. Y nghe thấy hắn gọi nàng là Lâm Nhi. Thật khó khăn giằng co tới gặp được Vũ Nhi, lại thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ ghét bỏ nhìn mình, Ân Tiếu Mặc thật sự giận đến ngứa răng. Vũ Nhi vẫn mặc bạch y thanh nhã, nhưng ngoài vẻ đạm mạc hàng ngày, dường như còn thêm mấy phần lạnh lẽo. Hơn nữa ánh mắt trong suốt ko nhiễm bụi trần, còn có mấy phần cô tịch.
“Ngươi là ai?" Bạch y thiếu nữ kia nhìn y chán ghét, phút chốc khiến y hoài nghi có phải hay ko mình tìm nhầm người rồi.
“Lâm Tiêu, theo ta về!" Tiếu Mặc lăn lộn trên giang hồ vài năm nay, hiển nhiên ko phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra thiếu nữ kia có vấn đề.
Tiếu Mặc kéo tay thiếu nữ đi, lại ko nghĩ tới nàng lạnh lùng hất tay y, lùi lại vài bước, ánh mắt cảnh giác. Tiếu Mặc ko tin nổi người kia thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn y. Độc Cô Tà tiến lên nói với thiếu nữ điều gì đó, đến khi nàng nhìn y lần nữa, ánh mắt chán ghét kia hoàn toàn thay bằng cừu hận. Thiếu nữ rút kiếm của Độc Cô Tà, một đường đánh tới Tiếu Mặc còn đang ngây ngốc. Nếu y toàn lực đánh trả, có khả năng chế trụ được nàng, tuy nhiên cả hai sẽ tổn thương. Y ko muốn làm bị thương Vũ Nhi, một đường chỉ phòng thủ, mặc cho nàng đánh tới.
Đến khi phát hiện trên người đầy vết máu, mới thật sự dám tin, Vũ Nhi thế nhưng thực sự động sát tâm. Một mình y ko thể làm gì, đành nhanh chóng rút lui, thế nhưng trên đường đến đây đã ăn ko ít khổ. Độc Cô Tà kia, thực sự tính toán ko bỏ qua cho y. Đôi mắt khẽ đảo, người y có thể nhờ vả, có lẽ chỉ có Mạc Kỳ Phong này.
Diệp Minh trầm mặc một thoáng, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn lại.
“Miêu tộc khiến người ta chán ghét, ngoài cổ trùng, còn có vu thuật!"
“Ngươi nói vu thuật?"
“Theo như ngươi nói, Vũ muội chỉ e đã trúng Nhiếp hồn thuật."
“Diệp Minh, Chiêu Dương, chỉ huy trận đánh!" Giọng nói thoáng qua, cái bóng màu tím thoáng đã đi thật xa, bỏ lại một đám người ngây ngốc.
Này Vương gia, người cũng chạy nhanh quá rồi!
Nhưng…nhưng này ko ổn đi! Sĩ khí quân ta khó khăn lắm mới phục hồi, đại tướng quân liền chạy ko thấy người, này…làm sao mà đánh?
Sắc mặt Chiêu Dương cũng trở nên ko tốt, Vương gia từ lúc nào vọng động như vậy? Chuyện này nếu lộ ra ngoài, bên trên tra xuống, chỉ e vị bên trên kia ko bỏ qua cơ hội hạ thấp Vương gia.
“Lăng Nhi, dịch dung giúp ta."
Tiếu Mặc cười nhàn nhạt, lần này y vốn muốn đến cầu Diệp Minh, người này tuy là người của Vương phủ, nhưng cũng coi như gián tiếp cùng Vũ Nhi có một tầng quan hệ, hắn sẽ ko thấy chết ko cứu. Chỉ ko nghĩ tới vị đứng đầu Vương phủ kia cũng ko hỏi rõ sự tình cứ như vậy mà bỏ đi. Thu hoạch này, thật là ngoài ý muốn nha! Hiện tại y mang thương tích trên người, muốn xông vào Minh Nguyệt sơn trang tầng tầng cao thủ kia quả thật khó khăn, nhưng là đám giặc cỏ râu ria này, Tiếu Vô Nhan y ko thèm để trong mắt! Người kia cũng coi như giúp y một việc, y liền thuận tay giúp hắn một việc, coi như ko ai nợ ai.
Lãnh Lăng Lăng cũng ko hỏi một câu, trong thoáng chốc đem Tiếu Mặc dịch dung thành khuôn mặt của Mạc Kỳ Phong, sau đó trực tiếp rời đi, hờ hững ném lại một câu “Bảo trọng" ko biết là nói cho ai.
Tiếu Mặc thở dài một tiếng, nha đầu này sau lần đó dường như còn lạnh lùng hơn trước. Nàng trước kia là lạnh lùng trong trẻo của thiếu nữ, hiện tại vẫn như cũ lạnh lùng, lại nhiều hơn một phần cô đơn tịch mịch. Hiểu y, cũng ko ai khác ngoài nha đầu này. Chỉ cần một câu, liền hiểu y muốn làm gì, cũng ko từng hoài nghi. Một nữ tử tốt như vậy, nếu đem gả ra ngoài, chính y còn nuối tiếc, vậy mà nam nhân kia lại cố tình có mắt như mù nhất định bỏ qua nàng.
“Vương gia của các người giúp ta một việc, ta dĩ nhiên ko để hắn thiệt thòi." Tiếu Mặc ninh mi nhìn hai nam nhân vẫn ngây ngốc trong phòng. Tiết tấu này..cũng khó trách họ ko theo kịp, Lăng Nhi ra tay quá nhanh gọn rồi!
Thiếu nữ cởi ra bạch y, khoác lên mình giá y hoa lệ. Hôm nay là ngày nàng thành thân. Dù ko nhớ chuyện cũ, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy nam nhân kia đối nàng là chân tình, tôn trọng nàng. Nhưng là, chỉ cảm nhận như vậy thôi, chính mình một chút cảm giác cũng ko có, nàng bối rối ko biết làm sao. Hỉ khăn trùm lên, từ mũ phượng rủ xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn nở rộ. Nha hoàn cẩn thận từng bước dìu nàng bước ra ngoài, hôm nay là tất niên, cũng là ngày thiếu chủ thành thân. Tân nương tử xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, chỉ là, ánh mắt của nàng, từ đầu đến giờ vẫn luôn đạm mạc, hờ hững như vậy.
Bên ngoài sảnh đường Minh Nguyệt sơn trang, tân khách sớm đã đứng đầy, đều hào hứng chờ đợi chiêm ngưỡng dung nhanh của tân nương tử. Phải biết Lâm Tiêu thời gian ngắn như vậy nhấc lên phong ba bão táp trong giang hồ, lại thủy chung chưa từng lộ diện. Liệu có phải xấu đến ko thể gặp người? Nữ tử giang hồ ko câu nệ tiểu tiết, hôm nay thế nào cũng phải muốn tân lang vén hỷ khăn trước mắt huynh đệ quần hùng.
“Nhất bái thiên địa!"
Nam nhân ánh mắt nhu tình như nước, nhìn nữ tử tay nắm hồng lăng, sau hôm nay, nàng sẽ trở thành nương tử của hắn. Nàng sẽ oán hắn, hận hắn, nhưng hắn yêu nàng như vậy, tuyệt đối sẽ ko để nàng có cơ hội hận hắn.
“Nhị bái cao đường!"
Hai bóng dáng cúi đầu khẽ bái một bài vị được đặt trên bàn. Tân lang ko còn phụ mẫu, mà tân nương cũng đã mất hết thân nhân, kết quả chỉ có thể bái tế linh đường của mẫu thân tân lang.
“Phu thê giao bái!"
Thân ảnh nữ tử thoáng cứng đờ, lại miễn cưỡng khom lưng xuống.
“Xoạt!"
Đầy một sảnh đường người ngây ngốc nhìn hồng lăng vô thanh vô thức biến thành vải vụn, bay khắp sảnh đường. Này…là chuyện gì đây?
“Nhị ca rời nhà lâu như vậy, hiện tại thú thê cũng ko báo cho người nhà một tiếng, huynh ko sợ phụ thân đau lòng?"
Cùng với âm thanh trầm lạnh vang lên, một cái bóng màu tím lướt qua, chỉ một thoáng đem tân lang đánh lùi lại mấy bước. Nhân sĩ giang hồ cả đám người quên cả phản ứng, đến khi nhìn rõ bóng dáng màu tím kia, lại có chút ngoài ý muốn. Khắp thiên hạ, người có thể khuất phục loại màu tím cao quý kia có mấy người? Họ chỉ ko dám tin Huyền Vương gia lại xuất hiện ở nơi này, đem hôn lễ phá hỏng.
“Người đến là khách, Vương gia là đến uống rượu mừng của ta?" Tân lang có chút ngoài ý muốn. Hắn ko từng nghĩ tới người này thế nhưng thực sự tới. Ko phải chỉ có nàng tương tư hắn thôi sao?
Bất ngờ, tân nương tử tự tay vén lên hỉ khăn, một đám nha hoàn hỉ nương sợ đến xanh mặt. Bất quá, hờ hững, lãnh đạm thường trực trong mắt thiếu nữ dường như vỡ vụn. Tân nương tử hai mắt kích động, nhìn chằm chằm nam nhân vừa xuất hiện.
“Ngươi là ai?"
Nàng ko quen hắn, là ko nhớ có từng quen biết hắn hay ko, nhưng khi nghe được giọng nói của người này, trái tim dường như ko tự chủ nảy lên một cái. Từ tận sâu trong tiềm thức cũng dao động mãnh liệt. Cảm giác này, vừa giống như lần trước kẻ đến bị nàng đánh trọng thương, lại dường như có điểm bất đồng.
“Nàng quên ta?" Giọng nói tử y nam nhân xẹt qua một tia khổ sở, dẫu biết nàng ko tỉnh táo, nhưng nghe nàng thực sự quên đi, nội tâm vẫn là thống khổ.
Đau khổ như vậy? Thương tâm như vậy? Thiếu nữ cảm thấy trong tim dường như có con thú bị xiềng xích, đang ko ngừng giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
“Lâm Nhi, hắn là đồng bọn của kẻ hôm trước, chính bọn họ đem nàng đẩy xuống vách núi."
Giọng nói quen thuộc vang lên, vọng vào tai, lại ko khác gì ma chú, khiến đầu óc thiếu nữ càng thêm choáng váng.
“Nhị ca cũng thật có nhã hứng, lừa gạt con gái nhà người ta như vậy, ko sợ nàng hận huynh?"
Kỳ Phong ngộ ra điều gì đó, chẳng trách Tiếu Vô Nhan lại ôm thương tích như vậy mà trở về. Chỉ e cũng là bị người kia dùng cách này đánh đuổi đi! Hắn hiểu rõ, Tiếu Vô Nhan sẽ ko làm tổn thương nữ tử này dù là nửa điểm, liền biến y thành bao cát mặc nàng chém giết.
Nhân sĩ giang hồ bên kia vẫn luôn một mực đứng xem trò vui, lại trợn mắt nhìn Huyền Vương gia thoáng một cái đem tân nương tử ôm vào lòng. Này…là hoành đao đoạt ái đi! Nhưng Độc Cô Tà kia cũng đâu phải kẻ tầm thường, hôm nay quả ko phí công đi một chuyến! Bọn họ giết nhau, tốt nhất là giết đến cả hai cùng chết mới hay nha!
“Ngươi là ai?"
Bị nam nhân ôm vào lòng, thiếu nữ dường như túng quẫn, Độc Cô Tà kia tuy nói sẽ thành phu quân của nàng, nhưng thủy chung ko động đến nàng, chỉ cần nàng cự tuyệt, hắn đều mỉm cười buông xuống. Mà nam nhân này ko chút cố kỵ ôm nàng, thế nhưng từ trong nội tâm lại ko hề bài xích.
“Nàng đoán xem ta là ai." Nam nhân càn rỡ ko thèm để tâm ánh mắt người xung quanh, vòng tay ôm nàng càng xiết chặt.
“Buông nàng ra!" Độc Cô Tà vung kiếm đánh tới, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Một hồi đánh giết, tử y nam nhân thủy chung ko có buông tân nương tử, một tay hắn ôm nàng, một tay cùng Độc Cô Tà giao đấu, mà tân nương tử, dường như cũng ngây ngốc để hắn ôm. Giằng co một hồi, ba người đánh ra đến vách núi bên cạnh Minh Nguyệt sơn trang.
“Mạc Kỳ Phong, ta sớm đã ko cùng ngươi tranh giành vị trí đó, tại sao còn muốn tìm ta gây sự?" Độc Cô Tà phẫn nộ nói lớn, nhìn nữ nhân vẫn im lặng để người kia ôm trong lòng, ánh mắt càng thẫm lại.
“Mạc Kỳ Thanh, ta nói huynh nghe một bí mật." Khóe môi Kỳ Phong kéo lên tà ác, nhị ca này từ nhỏ luôn cùng hắn tranh giành, năm đó muốn bái sư phụ, lại bị người tuyệt tình từ chối, liền ôm theo hận ý, tất cả đổ lên đầu hắn.
“Huynh muốn tranh giành, ta theo bồi cùng huynh, nhưng nữ nhân này, huynh ko nên chạm đến." Ánh mắt Kỳ Phong lóe lên tia tàn nhẫn. Hắn từng nghĩ, nàng tìm được nam nhân xứng với nàng, hai người hảo hảo sống hạnh phúc, hắn sẽ ở một bên chúc phúc cho nàng. Hiện tại hắn thay đổi ý định rồi, người cùng nàng sống hạnh phúc, chỉ có thể là hắn! Nàng là của hắn, ai cũng đừng mơ tưởng!
Mạc Kỳ Phong vung tay, sát khí ngày càng dày đặc. Độc Cô Tà lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, dễ dàng đoạt được chức võ lâm minh chủ, điều hắn luôn muốn là là trở về cùng Mạc Kỳ Phong giao đấu. Độc Cô Tà năm năm rời nhà là năm năm khổ luyện, hắn muốn cho người kia biết, hắn tuyệt đối ko hề thua kém Mạc Kỳ Phong, hắn muốn ông ta hối hận ngày đó từ chối hắn. Nhưng là, ko nghĩ tới sau năm năm, hắn vẫn thua, hơn nữa còn thua thê thảm hơn. Một chưởng của Mạc Kỳ Phong liền có thể đánh hắn bay về một phía, lại hoàn toàn ko thể chống cự. Độc Cô Tà hắn ko cam tâm!
“Lâm Nhi, hắn là kẻ đùa giỡn tình cảm của nàng, đem nàng đẩy xuống vách núi."
Một câu nói đem thiếu nữ còn đang ngây ngốc đánh tỉnh lại. Đùa giỡn tình cảm? Đó là lý do khiến lòng nàng rối loạn khi gặp hắn? Là do đã từng có tình cảm, nên mới có cảm giác sao?
“Giết hắn! Dùng đao của ngươi đâm vào tim hắn!" Từ đâu đó trong tiềm thức như có tiếng thúc giục.
“Là hắn hại ngươi mất đi trí nhớ, khiến ngươi sống đau khổ như vậy. Hắn đáng chết!"
Thiếu nữ hai tay ôm đầu, giọng nói ma quái trong đầu như ma chú nguyền rủa quấn lấy nàng.
“Vũ Nhi!" Kỳ Phong nhận ra người trong lòng bất thường, nội tâm lại trở nên lo lắng.
“Ngươi dùng Nhiếp hồn thuật với nàng?"
Ánh mắt sắc bén liếc về phía nam nhân cô tịch đứng cách đó ko xa. Chỉ thấy người kia khóe môi cong lên nụ cười quỷ dị.
Kỳ Phong hơi cười, bất đắc dĩ nhìn đoản đao đâm ở trước ngực mình, lại nhìn nữ nhân đang cắn môi hoảng loạn trong vòng tay mình.
Thiếu nữ nhìn đao trong tay mình đã đâm vào ngực người kia, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạ. Là sợ hãi? Là bất an? Đều ko phải! Nhưng rốt cuộc là gì? Nàng ko biết!
“Nha đầu ngốc, lần nào gả đi nàng cũng đều mơ hồ như vậy."
Thiếu nữ còn ko kịp phản bác, môi đã bị người ta chặn lại. Mềm mềm, lành lạnh, người nọ ko thèm để ý đến vết thương, trằn trọc hôn nàng. Cái lưỡi càn rỡ công thành chiếm đất, khiến nàng muốn ngạt thở. Vừa hé miệng muốn tìm ko khí, lại để người kia thừa cơ làm loạn. Cái lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng nàng mà khuấy đảo. Thiếu nữ theo bản năng cắn một cái, cả khoang miệng ngập tràn mùi máu, nhưng… người kia vẫn ko thôi hôn nàng. Thiếu nữ trong mắt hiện lên túng quẫn, cả người vô lực, lại quên mất chính mình có võ công, ko cách nào đẩy người kia ra. Hai mắt nàng dần mê mang, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì thiếu ko khí.
“Nha đầu ngốc!" Dứt lời, liền ngất đi, nàng lúc đấy mới nhận ra, hắn mất máu quá nhiều.
Tác giả :
Quân Dao