Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê
Chương 23: Lo lắng vô cớ
Cốc Dung đợi thật lâu, rốt cuộc cũng thấy một đạo bóng trắng xuất hiện tại cửa duyệt lâu.
Nàng nhẹ nhàng chậm rãi mà đến, một thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc đen như mực, mặt mày như họa, dáng người thướt tha, thần sắc thanh nhã, trong tay cầm một cây sắc sáo ngọc bích, cả người toát ra khí sắc khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như tiên.
Cốc Dung từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, hắn biết nàng nhất định là muội muội của mình, cái khí chất lạnh nhạt xa cách đó vẫn y như lúc muội muội còn nhỏ, hơn nữa trong tay nàng đang cầm đúng là cây sáo ngọc năm đó cha mẹ đưa cho của nàng, cây sáo khắc ba chữ"Cốc Dung tặng" rõ ràng có thể thấy được.
Lúc này, Sở Kiều Linh cũng thấy Cốc Dung, trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến, ca ca tuy rằng ở mặt ngoài làm cho người ta cảm giác phô trương, không làm việc đàng hoàng, nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là mặt ngoài, bằng không ca ca làm sao có thể nhanh chóng đến duyệt lâu tìm nàng.
Cốc Dung đi đến trước mặt Sở Kiều Linh, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng trong lòng do dự một chút, cũng không có kêu ra tiếng đến.
Sở Kiều Linh mỉm cười, nói Cốc Dung: "Vào trong phòng nói." Liền dẫn đầu vào gian phòng của mình.
Cốc Dung lập tức đuổi kịp.
Chưởng quầy thấy tình cảnh này, trong lòng nghi hoặc, này Cốc công tử cùng kiều cô nương nhận thức?
Cốc Dung đợi Sở Kiều Linh tiến vào phòng , tiện tay đóng cửa phòng lại, rốt cuộc kiềm chế không được kích động nói: "Linh nhi, là ngươi, đúng hay không?"
Sở Kiều Linh đối với Cốc Dung vuốt cằm, mỉm cười, liền đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cốc Dung cũng đặt mông ngồi vào ghế đối diện Sở Kiều Linh, hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao mà biết chúng ta là..." Cốc Dung nói xong hướng ra cửa phòng nhìn nhìn, muốn nói lại thôi.
Sở Kiều Linh nghe vậy, nhàn nhạt nói: "Về sau ngươi sẽ biết ." ý trong lời nói bây giờ còn không phải nói thời điểm.
Cốc Dung bĩu môi, thuận thế ghé vào trên bàn nói: "Vẫn cứ y như hồi còn nhỏ giống nhau một chút cũng không đáng yêu."
Sở Kiều Linh trong lòng cười, nàng sau khi sinh ra , giống như đều cùng đáng yêu không chút liên quan, hơi hơi gợi lên khóe miệng, khẽ nói: "Ca ca."
Tuy rằng thanh âm thật nhỏ, Cốc Dung vẫn có thể nghe thấy, đáy mắt hàm chứa vui mừng, nhìn Sở Kiều Linh nói: "Lại kêu một tiếng."
"Ca ca." Sở Kiều Linh lại gọi một tiếng.
Chưởng quầy mở to mắt xem xét gian phòng của Sở Kiều Linh, một lúc lâu sau khi con mắt hắn sắp rớt ra ngoài, rốt cục nhìn thấy vị Cốc công tử từ trong phòng đi ra, một mặt hân hoan nhảy nhót, lòng hắn càng lo sợ bất an...
Cốc Dung gặp chưởng quầy vẫn như cũ một mặt đau khổ nhìn bản thân, nhất thời vui vẻ, nói: "Chưởng quầy , bản công tử hôm nay cũng không phải đến quấy rối, sao mặt ngươi giống như bản công tử thiếu ngươi mấy trăm lượng bạc?"
Chưởng quầy nghe vậy, nghĩ rằng ta tình nguyện ngươi nợ ta mấy trăm lượng bạc, cũng không nguyện ngươi tới tìm Kiều cô nương, còn tiếp tục như vậy,đầu của ta khả năng sẽ chuyển nhà , nhưng mặt ngoài lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười niềm nở, lập tức cười nói: "Tiểu nhân nào dám, công tử nói đùa."
Cốc Dung "Hừ" một tiếng, đối chưởng quầy nói: "Đem mấy món ăn chiêu bài của duyệt lâu đưa đến phòng Kiều cô nương, trưa naybản công tử ở nơi đó dùng cơm."
Chưởng quầy vốn tưởng rằng Cốc Dung rời đi rồi, không nghĩ hắn muốn lưu lại cùng Kiều cô nương dùng cơm, cảm thấy Cốc công tử thật sự làm cho người ta chán ghét, càng muốn làm cho hắn cách Kiều cô nương xa một chút, hắn lại cứng rắn cùng Kiều cô nương ở chung một chỗ, chuyện này làm như thế nào cho phải?
Chưởng quầy vô pháp, gật đầu với Cốc Dung, phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị.
Cơm trưa qua đi, Cốc Dung liền không ở lưu lại,vội trở về phủ.
Chưởng quầy rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Kiều Linh cả buổi chiều không ra khỏi phòng, buổi tối vẫn như cũ ở trong phòng dùng là bữa, dùng xong bữa tối không lâu, Sở Kiều Linh liền nằm xuống nghỉ ngơi, đột nhiên một tiếng "Kẽo kẹt" thanh âm theo cạnh cửa truyền đến.
Nàng nhẹ nhàng chậm rãi mà đến, một thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc đen như mực, mặt mày như họa, dáng người thướt tha, thần sắc thanh nhã, trong tay cầm một cây sắc sáo ngọc bích, cả người toát ra khí sắc khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như tiên.
Cốc Dung từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, hắn biết nàng nhất định là muội muội của mình, cái khí chất lạnh nhạt xa cách đó vẫn y như lúc muội muội còn nhỏ, hơn nữa trong tay nàng đang cầm đúng là cây sáo ngọc năm đó cha mẹ đưa cho của nàng, cây sáo khắc ba chữ"Cốc Dung tặng" rõ ràng có thể thấy được.
Lúc này, Sở Kiều Linh cũng thấy Cốc Dung, trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến, ca ca tuy rằng ở mặt ngoài làm cho người ta cảm giác phô trương, không làm việc đàng hoàng, nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là mặt ngoài, bằng không ca ca làm sao có thể nhanh chóng đến duyệt lâu tìm nàng.
Cốc Dung đi đến trước mặt Sở Kiều Linh, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng trong lòng do dự một chút, cũng không có kêu ra tiếng đến.
Sở Kiều Linh mỉm cười, nói Cốc Dung: "Vào trong phòng nói." Liền dẫn đầu vào gian phòng của mình.
Cốc Dung lập tức đuổi kịp.
Chưởng quầy thấy tình cảnh này, trong lòng nghi hoặc, này Cốc công tử cùng kiều cô nương nhận thức?
Cốc Dung đợi Sở Kiều Linh tiến vào phòng , tiện tay đóng cửa phòng lại, rốt cuộc kiềm chế không được kích động nói: "Linh nhi, là ngươi, đúng hay không?"
Sở Kiều Linh đối với Cốc Dung vuốt cằm, mỉm cười, liền đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cốc Dung cũng đặt mông ngồi vào ghế đối diện Sở Kiều Linh, hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao mà biết chúng ta là..." Cốc Dung nói xong hướng ra cửa phòng nhìn nhìn, muốn nói lại thôi.
Sở Kiều Linh nghe vậy, nhàn nhạt nói: "Về sau ngươi sẽ biết ." ý trong lời nói bây giờ còn không phải nói thời điểm.
Cốc Dung bĩu môi, thuận thế ghé vào trên bàn nói: "Vẫn cứ y như hồi còn nhỏ giống nhau một chút cũng không đáng yêu."
Sở Kiều Linh trong lòng cười, nàng sau khi sinh ra , giống như đều cùng đáng yêu không chút liên quan, hơi hơi gợi lên khóe miệng, khẽ nói: "Ca ca."
Tuy rằng thanh âm thật nhỏ, Cốc Dung vẫn có thể nghe thấy, đáy mắt hàm chứa vui mừng, nhìn Sở Kiều Linh nói: "Lại kêu một tiếng."
"Ca ca." Sở Kiều Linh lại gọi một tiếng.
Chưởng quầy mở to mắt xem xét gian phòng của Sở Kiều Linh, một lúc lâu sau khi con mắt hắn sắp rớt ra ngoài, rốt cục nhìn thấy vị Cốc công tử từ trong phòng đi ra, một mặt hân hoan nhảy nhót, lòng hắn càng lo sợ bất an...
Cốc Dung gặp chưởng quầy vẫn như cũ một mặt đau khổ nhìn bản thân, nhất thời vui vẻ, nói: "Chưởng quầy , bản công tử hôm nay cũng không phải đến quấy rối, sao mặt ngươi giống như bản công tử thiếu ngươi mấy trăm lượng bạc?"
Chưởng quầy nghe vậy, nghĩ rằng ta tình nguyện ngươi nợ ta mấy trăm lượng bạc, cũng không nguyện ngươi tới tìm Kiều cô nương, còn tiếp tục như vậy,đầu của ta khả năng sẽ chuyển nhà , nhưng mặt ngoài lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười niềm nở, lập tức cười nói: "Tiểu nhân nào dám, công tử nói đùa."
Cốc Dung "Hừ" một tiếng, đối chưởng quầy nói: "Đem mấy món ăn chiêu bài của duyệt lâu đưa đến phòng Kiều cô nương, trưa naybản công tử ở nơi đó dùng cơm."
Chưởng quầy vốn tưởng rằng Cốc Dung rời đi rồi, không nghĩ hắn muốn lưu lại cùng Kiều cô nương dùng cơm, cảm thấy Cốc công tử thật sự làm cho người ta chán ghét, càng muốn làm cho hắn cách Kiều cô nương xa một chút, hắn lại cứng rắn cùng Kiều cô nương ở chung một chỗ, chuyện này làm như thế nào cho phải?
Chưởng quầy vô pháp, gật đầu với Cốc Dung, phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị.
Cơm trưa qua đi, Cốc Dung liền không ở lưu lại,vội trở về phủ.
Chưởng quầy rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Kiều Linh cả buổi chiều không ra khỏi phòng, buổi tối vẫn như cũ ở trong phòng dùng là bữa, dùng xong bữa tối không lâu, Sở Kiều Linh liền nằm xuống nghỉ ngơi, đột nhiên một tiếng "Kẽo kẹt" thanh âm theo cạnh cửa truyền đến.
Tác giả :
Cô Sơn Dã Hạc