Lãnh Thiếu Truy Thê
Chương 18: Hiểu lầm lung tung
“Không đi cũng không sao.
Anh cho em đi nơi nào thì em đi nơi đó."
“Đi đi, đến lúc đó để Tương Sinh cùng đi theo, không nên chạy loạn."
Mặc dù là hội viên quy chế của câu lạc bộ, nhưng cũng là long xà hỗn tạp. Hai người ở trong phòng tắm lại làm một lần, cuối cùng Chúc Nhan đem An Ninh đã hôn mê đặt lên trên giường, còn mình mặc quần áo tử tế rời đi.
Anh là thừa dịp lão gia ngủ mà đi, mặc dù Chúc lão gia sẽ không so đo những chuyện này, anh vẫn là quyết định nên trở về trước khi ông lão tỉnh ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, An Ninh liền chui vào trong phòng bếp nấu súp cho Chúc Nhan, thầy Trần bị đẩy vào trong phòng bếp làm giúp, chủ động giúp An Ninh, thuận tiện học phương pháp.
An Ninh cũng vui vẻ rộng rãi, đem mọi chuyện lớn nhỏ cũng giải thích từng chút một. “Thiếu gia có thể tìm được An tiểu thư, thật là có phúc."
Thầy Trần rất xấu hổ, không nghĩ tới mình nhiều năm kinh nghiệm thậm chí ở trước mặt An Ninh không có chút đất dụng võ nào. “Là phúc khí của tôi."
An Ninh sắc mặt đổi một chút, nhàn nhạt mở miệng. “Ha hả…… Đây đều là duyên phận kiếp trước đã tu luyện."
Thầy Trần tự nhiên cũng biết An Ninh là vào bằng cách nào, trong bụng thầm nghĩ không tốt, nói sai rồi.
Nét mặt lại hơi có chút khó xử tiếp tục bổ sung. “Ừ."
Cũng không biết đời trước tạo cái nghiệt gì, cuộc sống tốt đẹp bị đạp hư đến ngớ ngẩn. Xế chiều, An Ninh đem súp đặt vào trong thùng giữ ấm tinh sảo giao cho Tương Sinh, để anh chuyển cho Chúc Nhan. “Chờ anh trở lại, chúng ta sẽ đi Phương Thức."
An Ninh biết Tương Sinh đang băn khoăn mình có thể thừa dịp anh không có ở đây mà đi Phương Thức hay không. “Tôi đây đi nhanh về nhanh."
Nghe được An Ninh nói như vậy, Tương Sinh cũng là có chút ngượng ngùng. An Ninh đến Phương Thức, cũng không có lựa chọn bất kỳ hạng mục để nghĩ ngơi.
Chẳng qua là ngồi ở do lần trước Chúc Nhan mang cô ngồi ở cái vị trí kia, chọn một ly nước trái cây, từ buổi tối bảy giờ ngồi đến mười giờ, không đợi Tiểu Lý nhắc nhở liền biết điều đưa ra về nhà nghỉ ngơi. Tương Sinh đem hành động một chút không sai của An Ninh gọi điện thoại báo cáo cho Chúc Nhan, Chúc Nhan nghe xong im lặng, cái gì cũng không nói. Ngày thứ hai An Ninh cũng giống như ngày trước, cùng thời gian cùng địa điểm cùng nước trái cây, đúng mười giờ thì về nhà.
Trong đó có người nhận ra An Ninh là người bên cạnh Chúc Nhan, khách khí mà tới chào hỏi, tuy nhiên cũng bị Tương Sinh ngăn cản.
An Ninh làm như là không nhìn thấy, an tĩnh uống nước trái cây của cô. Ngày thứ ba, An Ninh rốt cục ở lúc tám giờ rưỡi thấy được thân ảnh Bạch Sa Sa.
Bạch Sa Sa lần này đã có kinh nghiệm, ở rất xa đi hai vòng chung quanh An Ninh, sau đó đi hướng phòng vệ sinh. “Tôi đi phòng rửa tay."
An Ninh không nóng nảy, chờ Bạch Sa Sa đi vào năm phút đồng hồ sau cô mới nhích người đi qua. Tiểu Lý cũng đi theo đi qua, bất quá lúc sắp đến cửa phòng rửa tay An Ninh nói: “Cô ở phía ngoài chờ."
Tiểu Lý liền an phận mà đứng ở nơi đó. An Ninh đi vào phòng vệ sinh, Bạch Sa Sa đang ôm cánh tay ngẩng đầu mà đợi. “Ly kỳ nha, Chúc Nhan chịu thả cô đi ra ngoài, có phải không được cưng chìu rồi hay không?"
Bạch Sa Sa ngẩng đầu, sắc mặt không tốt mà nhìn An Ninh. “Có chuyện gì nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian."
An Ninh không đi so đo chê cười của Bạch Sa Sa.
Cô sở dĩ tới Phương Thức, chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc Bạch Sa Sa vẫn còn ở thành phố A, đánh cuộc cô ấy còn đang suy nghĩ phương cách tìm mình.
An Ninh biết, chỉ cần cô xuất hiện ở Phương Thức, bằng năng lực của Bạch Sa Sa, nhất định có thể nhận được tin tức.
Nhưng thật ra An Ninh đã tính toán tốt rồi, nếu như khuya hôm nay cô ấy còn chưa xuất hiện, cô cũng sẽ không mạo hiểm chọc Chúc Nhan không thích tới Phương Thức nguy hiểm nữa.
Khá tốt, Bạch Sa Sa tới. “Sau khi cô xin nghỉ học, Lăng Thu cũng thôi học.
Anh ấy và mấy người đàn anh hùn vốn mở ra một nhà hành lang có vẽ tranh (gallery), tốn tất cả mấy năm anh ấy để dành.
Nhưng mà, hành lang có vẽ tranh vừa mới khởi bước đã bị người cho đập rồi.
Tôi là nghe một người đàn nói nói , ở hành lang có vẽ tranh trước lúc bị đập, có người một mực tìm lăng thu, để anh ấy trở về trường học đi học.
Tôi phái người hỏi thăm một chút, là Nhan thiếu làm.
An Ninh, tôi không hiểu, cô cũng đã cùng Nhan thiếu ở cùng một chỗ, tại sao còn muốn can thiệp cuộc sống của Lăng Thu? Cô làm như vậy, có dụng ý gì?"
Bạch Sa Sa càng nói càng tức giận. “Cô nói là…… Lăng Thu tự mình chủ động xin nghỉ học ?"
An Ninh đầu óc có chút mơ hồ. “Lăng Thu đã sớm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp rồi.
Cô cũng biết, khoa vẽ tranh trường học chúng ta thật sự rất phổ biến, Lăng Thu có ý chí mạnh mẽ, tự nhiên sẽ không lãng phí bốn năm thời gian lưu lại nơi này trong ngôi miếu nhỏ đổ nát.
Nói cho cùng, anh ấy còn không phải là vì cô! Cô lại la ó, một nghỉ hè không thấy, liền kề bên Nhan thiếu.
Tuy nói cô là người người phụ nữ đầu tiên của Nhan thiếu, nhưng anh ta là thân phận gì vậy cô là thân phận gì? Anh ta bây giờ cưng chìu cô không giả, chờ cô hoa tàn ít bướm (tàn phai nhan sắc) rồi, cô còn có cái tư cách gì ở lại bên cạnh anh ta? Huống chi đoán chừng đợi không được cô hoa tàn ít bướm, Nhan thiếu sẽ phải tìm một người tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối kết hôn.
Tôi thật không rõ cô đây là có ý đồ gì! Lăng Thu chỗ nào không tốt? Chỉ là bởi vì anh ấy không có tiền sao? An Ninh, chỉ là bởi vì anh ấy không có tiền sao? Tôi cho là anh ấy không đáng giá, thậm chí mắt bị mù thích người phụ nữ như cô vậy!"
Bạch Sa Sa vừa nói vành mắt đỏ, cô hận An Ninh.
Nhưng thật ra, là Bạch Sa Sa cùng La Lăng Thu quen trước.
Nhưng mà cô không biết tại sao, La Lăng Thu rõ ràng đứng ở bên cạnh cô, nhưng ánh mắt luôn là dừng lại ở trên người An Ninh.
Cô làm nhiều như vậy, đã nghĩ hấp dẫn ánh mắt của La Lăng Thu, cô muốn nói cho cô ấy biết, An Ninh có, cô cũng có; An Ninh có thể làm được , cô cũng làm được.
Nhưng mà, Lăng Thu vẫn là không thích cô.
Thời gian ba năm, cô cũng nhận biết, An Ninh thì An Ninh đi, cô lui về phía sau, cô tránh, được chưa? Nhưng mà An Ninh này cô ấy làm cái gì?! Cô ấy thậm chí không nói tiếng nào đi theo người khác tốt hơn! Càng làm cho Bạch Sa Sa tức giận chính là, nhớ ngày đó lúc ở cao trung lần đầu tiên được cha mang theo tham gia yến hội, vẫn đối với Chúc Nhan vừa thấy đã yêu.
Chỉ bất quá tâm tư của cô được Bạch Lễ Văn đoán được, Bạch Lễ Văn rất không nể tình nhắc nhở con gái của mình, Nhan thiếu kia cũng không phải là bọn họ có thể với cao được.
Bạch Sa Sa dùng thời gian một năm quên đi Nhan thiếu, thích Lăng Thu.
Cũng không nghĩ, hai người đàn ông này toàn bộ thua bởi trong tay một phụ nữ! “…… Thật xin lỗi……"
Bạch Sa Sa tiết lộ cho An Ninh quá nhiều tin tức, làm cho cô có chút phản ứng không kịp.
Bất quá để cho cô để ý đúng là Lăng Thu dĩ nhiên là tự mình xin nghỉ học .
Như vậy, cô chẳng phải là trách oan Chúc Nhan đồng thời làm trễ nải chuyện của Lăng Thu sao?! Cô đến tột cùng đã làm gì a? “Cô cho là một câu thật xin lỗi là được sao? Tôi cho cô biết An Ninh, cô bây giờ là của Nhan thiếu, tôi không dám gây khó dễ cho cô, nhưng mà tôi đang chờ , tôi chờ cô bị quẳng đi, chờ nhìn cô bị chê cười! Bản thân tôi muốn nhìn người phụ nữ như cô đến tột cùng sẽ có kết quả gì!"
Bạch Sa Sa nắm chặt quả đấm, cố gắng điều khiển mình không đánh An Ninh.
Mặc dù bị tức giận đến hôn mê tâm trí, nhưng mà cô biết kết quả trêu chọc Chúc Nhan.
Cô căn bản là không nên tới gặp An Ninh, chuyện này căn bản là xúc phạm Chúc Nhan rồi.
Nhưng mà cô nhịn không được, trong nội tâm cô rất tức giận, nếu như không phát tiết đi ra, cô sẽ hỏng mất. Bạch Lễ Văn chỉ nghĩ cô là cùng An Ninh quan hệ tốt, muốn cùng cô ấy ôn chuyện.
Dựa vào thân phận An Ninh, Bạch Lễ Văn tự nhiên là vô cùng ủng hộ Bạch Sa Sa cùng cô ấy gặp mặt.
Chuyện Bạch Lễ Văn lên chức còn phải được Chúc Nhan hỗ trợ.
Nếu như Bạch Lễ Văn biết mục đích thực sự của Bạch Sa Sa, nói gì ông ấy cũng sẽ ngăn lại .
Nhưng khi ông ấy hiểu được được thì đã chậm. “An tiểu thư, ngài không thoải mái sao?"
Tiểu Lý ở bên ngoài chờ thấy thờì gian quá dài, vẻ mặt có chút lo lắng mà đi tới.
Bạch Sa Sa trước tiên nhanh chóng trốn vào trong phòng kế, cô rõ ràng cũng không muốn chọc Chúc Nhan mất hứng. “Không có chuyện gì, có thể là cảm lạnh thôi, bụng tôi có chút không thoải mái."
An Ninh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, giống như thật một chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng. “Trở về tôi sẽ kêu thím Diệp nấu cho ngài nước gừng đường đỏ xua lạnh.
Lần sau tới, chúng ta sẽ không chọn nước trái cây nữa, trà sữa nóng biết không?"
Chúc Nhan đem cuộc sống hàng ngày của An tiểu thư giao cho cô xử lý, cô tự nhiên không dám có một chút qua loa. “Sau này đừng tới, vẫn là ở trong nhà thanh tĩnh."
An Ninh rửa xong tay, tiếp lấy khăn lông trong tay Tiểu Lý tỉ mỉ mà lau một lần. Thân thể Chúc lão gia khôi phục rất chậm, Chúc Nhan vẫn canh giữ ở trước giường rbệnh.
An Ninh mỗi ngày gọi một cú điện thoại, hỏi thăm một chút tình huống bên kia của Chúc Nhan, báo cáo một chút mình ở trong nhà đã làm những gì. “Gia gia nói, em nấu súp mùi vị không tệ.
Ngày mai đưa tới đây nhiều chút."
Tối hôm đó ngay khi An Ninh chuẩn bị cúp điện thoại, Chúc Nhan đột nhiên nói.
An Ninh sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, biết điều mà trả lời được.
Cô không nghĩ tới Chúc lão gia có uống súp cô nấu.
Cô nấu súp chỉ là vì làm cho Chúc Nhan vui vẻ, để cho cuộc sống của mình tốt một chút, lại không nghĩ rằng hoàn toàn ngược lại, khiến cho người Chúc gia chú ý.
Không biết kết quả như thế là tốt hay xấu.
Có lẽ Chúc lão gia cho rằng cô đây là đang mị hoặc cháu ông, trong cơn tức giận đem cô đuổi đi , đối với An Ninh mà nói, kết quả cũng không phải tệ. An Ninh nhớ tới lời của Bạch Sa Sa, Chúc Nhan sớm muộn cũng tìm một người con gái nhà giàu môn đăng hộ đối kết hôn.
Cho nên, cho dù bị lão gia Chúc gia chú ý tới, cũng có thể không có gì.
Cô chỉ là một sủng vật mà thôi, chỉ bất quá trừ tiêu khiển cho ông chủ ngoài ra còn kỹ năng nấu súp hạng nhất, thật không có cái gì. Suy nghĩ đến Chúc lão gia vừa mới làm xong giải phẩu, không thể ăn nhiều dầu mở , An Ninh nấu một phần giống nhau bát súp ngày hôm qua đồng thời vẫn nấu một phần súp rau cải dưỡng sinh.
Xế chiều, Chúc Nhan tự mình trở lại lấy súp.
Gần một tuần không có gặp mặt, tránh không được muốn nồng nhiệt một phen.
Lúc Chúc Nhan trở lại, An Ninh ở phòng bếp, vừa nấu súp xong. Chúc Nhan từ phía sau ôm lấy An Ninh, trên người vẫn mang theo một chút thuốc trừ độc bệnh viện cùng mùi vị không khí lạnh lẻo bên ngoài. An Ninh quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Chúc Nhan hôn lên. Chúc Nhan hôn rồi đến gặm cắn, thô bạo mà khiến cho An Ninh phát run. Lúc Chúc Nhan đem tay đưa đến trong quần áo An Ninh, An Ninh ý thức được ý của Chúc Nhan.
Cô như như chim sợ ná giống nhau giãy dụa Chúc Nhan rời khỏi môi của cô cách y phục hôn bộ ngực của cô thì mở miệng thỉnh cầu: “Không nên ở chỗ này, trở về phòng."
Ở phòng bếp làm, khiến cho cô làm sao chịu nổi chuyện ở trước mặt người giúp việc. Chúc Nhan lại hình như không có nghe được giống như thô bạo mà vạch tìm áo An Ninh, đem cô đặt ở trên bàn cắt tỉa cứng lạnh như băng một đường hôn đi xuống.
Làm cho quần An Ninh bị cởi xuống tới thì cô rốt cục nhịn không được khóc ra. Nghe được tiếng khóc của An Ninh, Chúc Nhan mới dần dần tỉnh táo lại, Chúc Nhan ngẩng đầu tinh tế mà hôn mí mắt. Chúc Nhan cởi xuống âu phục trên người, che phủ kín An Ninh rồi lên lầu.
Nằm ở trên giường, Chúc Nhan vẫn hôn cùng vuốt ve An Ninh, nhưng không có tiến thêm một bước hành động nữa.
An Ninh từ trong sự sợ hãi từ từ khôi phục như cũ, chủ động đặt lên thân thể Chúc Nhan.
Cô luôn luôn nhớ kỹ, mình phải là một sủng vật đúng quy cách. Một tuần lễ không có làm, Chúc Nhan tự nhiên không biết tiết chế là cái gì.
An Ninh lần nữa bị Chúc Nhan làm hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến Chúc Nhan tắm rửa xong mặc quần áo tử tế rời đi, cô cũng chưa có tỉnh lại. “Buổi tối nhớ kỹ gọi cô ấy rời giường ăn một chút gì."
Chúc Nhan trước khi đi dặn dò Tiểu Lý. “Dạ."
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành.
Anh cho em đi nơi nào thì em đi nơi đó."
“Đi đi, đến lúc đó để Tương Sinh cùng đi theo, không nên chạy loạn."
Mặc dù là hội viên quy chế của câu lạc bộ, nhưng cũng là long xà hỗn tạp. Hai người ở trong phòng tắm lại làm một lần, cuối cùng Chúc Nhan đem An Ninh đã hôn mê đặt lên trên giường, còn mình mặc quần áo tử tế rời đi.
Anh là thừa dịp lão gia ngủ mà đi, mặc dù Chúc lão gia sẽ không so đo những chuyện này, anh vẫn là quyết định nên trở về trước khi ông lão tỉnh ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, An Ninh liền chui vào trong phòng bếp nấu súp cho Chúc Nhan, thầy Trần bị đẩy vào trong phòng bếp làm giúp, chủ động giúp An Ninh, thuận tiện học phương pháp.
An Ninh cũng vui vẻ rộng rãi, đem mọi chuyện lớn nhỏ cũng giải thích từng chút một. “Thiếu gia có thể tìm được An tiểu thư, thật là có phúc."
Thầy Trần rất xấu hổ, không nghĩ tới mình nhiều năm kinh nghiệm thậm chí ở trước mặt An Ninh không có chút đất dụng võ nào. “Là phúc khí của tôi."
An Ninh sắc mặt đổi một chút, nhàn nhạt mở miệng. “Ha hả…… Đây đều là duyên phận kiếp trước đã tu luyện."
Thầy Trần tự nhiên cũng biết An Ninh là vào bằng cách nào, trong bụng thầm nghĩ không tốt, nói sai rồi.
Nét mặt lại hơi có chút khó xử tiếp tục bổ sung. “Ừ."
Cũng không biết đời trước tạo cái nghiệt gì, cuộc sống tốt đẹp bị đạp hư đến ngớ ngẩn. Xế chiều, An Ninh đem súp đặt vào trong thùng giữ ấm tinh sảo giao cho Tương Sinh, để anh chuyển cho Chúc Nhan. “Chờ anh trở lại, chúng ta sẽ đi Phương Thức."
An Ninh biết Tương Sinh đang băn khoăn mình có thể thừa dịp anh không có ở đây mà đi Phương Thức hay không. “Tôi đây đi nhanh về nhanh."
Nghe được An Ninh nói như vậy, Tương Sinh cũng là có chút ngượng ngùng. An Ninh đến Phương Thức, cũng không có lựa chọn bất kỳ hạng mục để nghĩ ngơi.
Chẳng qua là ngồi ở do lần trước Chúc Nhan mang cô ngồi ở cái vị trí kia, chọn một ly nước trái cây, từ buổi tối bảy giờ ngồi đến mười giờ, không đợi Tiểu Lý nhắc nhở liền biết điều đưa ra về nhà nghỉ ngơi. Tương Sinh đem hành động một chút không sai của An Ninh gọi điện thoại báo cáo cho Chúc Nhan, Chúc Nhan nghe xong im lặng, cái gì cũng không nói. Ngày thứ hai An Ninh cũng giống như ngày trước, cùng thời gian cùng địa điểm cùng nước trái cây, đúng mười giờ thì về nhà.
Trong đó có người nhận ra An Ninh là người bên cạnh Chúc Nhan, khách khí mà tới chào hỏi, tuy nhiên cũng bị Tương Sinh ngăn cản.
An Ninh làm như là không nhìn thấy, an tĩnh uống nước trái cây của cô. Ngày thứ ba, An Ninh rốt cục ở lúc tám giờ rưỡi thấy được thân ảnh Bạch Sa Sa.
Bạch Sa Sa lần này đã có kinh nghiệm, ở rất xa đi hai vòng chung quanh An Ninh, sau đó đi hướng phòng vệ sinh. “Tôi đi phòng rửa tay."
An Ninh không nóng nảy, chờ Bạch Sa Sa đi vào năm phút đồng hồ sau cô mới nhích người đi qua. Tiểu Lý cũng đi theo đi qua, bất quá lúc sắp đến cửa phòng rửa tay An Ninh nói: “Cô ở phía ngoài chờ."
Tiểu Lý liền an phận mà đứng ở nơi đó. An Ninh đi vào phòng vệ sinh, Bạch Sa Sa đang ôm cánh tay ngẩng đầu mà đợi. “Ly kỳ nha, Chúc Nhan chịu thả cô đi ra ngoài, có phải không được cưng chìu rồi hay không?"
Bạch Sa Sa ngẩng đầu, sắc mặt không tốt mà nhìn An Ninh. “Có chuyện gì nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian."
An Ninh không đi so đo chê cười của Bạch Sa Sa.
Cô sở dĩ tới Phương Thức, chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc Bạch Sa Sa vẫn còn ở thành phố A, đánh cuộc cô ấy còn đang suy nghĩ phương cách tìm mình.
An Ninh biết, chỉ cần cô xuất hiện ở Phương Thức, bằng năng lực của Bạch Sa Sa, nhất định có thể nhận được tin tức.
Nhưng thật ra An Ninh đã tính toán tốt rồi, nếu như khuya hôm nay cô ấy còn chưa xuất hiện, cô cũng sẽ không mạo hiểm chọc Chúc Nhan không thích tới Phương Thức nguy hiểm nữa.
Khá tốt, Bạch Sa Sa tới. “Sau khi cô xin nghỉ học, Lăng Thu cũng thôi học.
Anh ấy và mấy người đàn anh hùn vốn mở ra một nhà hành lang có vẽ tranh (gallery), tốn tất cả mấy năm anh ấy để dành.
Nhưng mà, hành lang có vẽ tranh vừa mới khởi bước đã bị người cho đập rồi.
Tôi là nghe một người đàn nói nói , ở hành lang có vẽ tranh trước lúc bị đập, có người một mực tìm lăng thu, để anh ấy trở về trường học đi học.
Tôi phái người hỏi thăm một chút, là Nhan thiếu làm.
An Ninh, tôi không hiểu, cô cũng đã cùng Nhan thiếu ở cùng một chỗ, tại sao còn muốn can thiệp cuộc sống của Lăng Thu? Cô làm như vậy, có dụng ý gì?"
Bạch Sa Sa càng nói càng tức giận. “Cô nói là…… Lăng Thu tự mình chủ động xin nghỉ học ?"
An Ninh đầu óc có chút mơ hồ. “Lăng Thu đã sớm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp rồi.
Cô cũng biết, khoa vẽ tranh trường học chúng ta thật sự rất phổ biến, Lăng Thu có ý chí mạnh mẽ, tự nhiên sẽ không lãng phí bốn năm thời gian lưu lại nơi này trong ngôi miếu nhỏ đổ nát.
Nói cho cùng, anh ấy còn không phải là vì cô! Cô lại la ó, một nghỉ hè không thấy, liền kề bên Nhan thiếu.
Tuy nói cô là người người phụ nữ đầu tiên của Nhan thiếu, nhưng anh ta là thân phận gì vậy cô là thân phận gì? Anh ta bây giờ cưng chìu cô không giả, chờ cô hoa tàn ít bướm (tàn phai nhan sắc) rồi, cô còn có cái tư cách gì ở lại bên cạnh anh ta? Huống chi đoán chừng đợi không được cô hoa tàn ít bướm, Nhan thiếu sẽ phải tìm một người tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối kết hôn.
Tôi thật không rõ cô đây là có ý đồ gì! Lăng Thu chỗ nào không tốt? Chỉ là bởi vì anh ấy không có tiền sao? An Ninh, chỉ là bởi vì anh ấy không có tiền sao? Tôi cho là anh ấy không đáng giá, thậm chí mắt bị mù thích người phụ nữ như cô vậy!"
Bạch Sa Sa vừa nói vành mắt đỏ, cô hận An Ninh.
Nhưng thật ra, là Bạch Sa Sa cùng La Lăng Thu quen trước.
Nhưng mà cô không biết tại sao, La Lăng Thu rõ ràng đứng ở bên cạnh cô, nhưng ánh mắt luôn là dừng lại ở trên người An Ninh.
Cô làm nhiều như vậy, đã nghĩ hấp dẫn ánh mắt của La Lăng Thu, cô muốn nói cho cô ấy biết, An Ninh có, cô cũng có; An Ninh có thể làm được , cô cũng làm được.
Nhưng mà, Lăng Thu vẫn là không thích cô.
Thời gian ba năm, cô cũng nhận biết, An Ninh thì An Ninh đi, cô lui về phía sau, cô tránh, được chưa? Nhưng mà An Ninh này cô ấy làm cái gì?! Cô ấy thậm chí không nói tiếng nào đi theo người khác tốt hơn! Càng làm cho Bạch Sa Sa tức giận chính là, nhớ ngày đó lúc ở cao trung lần đầu tiên được cha mang theo tham gia yến hội, vẫn đối với Chúc Nhan vừa thấy đã yêu.
Chỉ bất quá tâm tư của cô được Bạch Lễ Văn đoán được, Bạch Lễ Văn rất không nể tình nhắc nhở con gái của mình, Nhan thiếu kia cũng không phải là bọn họ có thể với cao được.
Bạch Sa Sa dùng thời gian một năm quên đi Nhan thiếu, thích Lăng Thu.
Cũng không nghĩ, hai người đàn ông này toàn bộ thua bởi trong tay một phụ nữ! “…… Thật xin lỗi……"
Bạch Sa Sa tiết lộ cho An Ninh quá nhiều tin tức, làm cho cô có chút phản ứng không kịp.
Bất quá để cho cô để ý đúng là Lăng Thu dĩ nhiên là tự mình xin nghỉ học .
Như vậy, cô chẳng phải là trách oan Chúc Nhan đồng thời làm trễ nải chuyện của Lăng Thu sao?! Cô đến tột cùng đã làm gì a? “Cô cho là một câu thật xin lỗi là được sao? Tôi cho cô biết An Ninh, cô bây giờ là của Nhan thiếu, tôi không dám gây khó dễ cho cô, nhưng mà tôi đang chờ , tôi chờ cô bị quẳng đi, chờ nhìn cô bị chê cười! Bản thân tôi muốn nhìn người phụ nữ như cô đến tột cùng sẽ có kết quả gì!"
Bạch Sa Sa nắm chặt quả đấm, cố gắng điều khiển mình không đánh An Ninh.
Mặc dù bị tức giận đến hôn mê tâm trí, nhưng mà cô biết kết quả trêu chọc Chúc Nhan.
Cô căn bản là không nên tới gặp An Ninh, chuyện này căn bản là xúc phạm Chúc Nhan rồi.
Nhưng mà cô nhịn không được, trong nội tâm cô rất tức giận, nếu như không phát tiết đi ra, cô sẽ hỏng mất. Bạch Lễ Văn chỉ nghĩ cô là cùng An Ninh quan hệ tốt, muốn cùng cô ấy ôn chuyện.
Dựa vào thân phận An Ninh, Bạch Lễ Văn tự nhiên là vô cùng ủng hộ Bạch Sa Sa cùng cô ấy gặp mặt.
Chuyện Bạch Lễ Văn lên chức còn phải được Chúc Nhan hỗ trợ.
Nếu như Bạch Lễ Văn biết mục đích thực sự của Bạch Sa Sa, nói gì ông ấy cũng sẽ ngăn lại .
Nhưng khi ông ấy hiểu được được thì đã chậm. “An tiểu thư, ngài không thoải mái sao?"
Tiểu Lý ở bên ngoài chờ thấy thờì gian quá dài, vẻ mặt có chút lo lắng mà đi tới.
Bạch Sa Sa trước tiên nhanh chóng trốn vào trong phòng kế, cô rõ ràng cũng không muốn chọc Chúc Nhan mất hứng. “Không có chuyện gì, có thể là cảm lạnh thôi, bụng tôi có chút không thoải mái."
An Ninh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, giống như thật một chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng. “Trở về tôi sẽ kêu thím Diệp nấu cho ngài nước gừng đường đỏ xua lạnh.
Lần sau tới, chúng ta sẽ không chọn nước trái cây nữa, trà sữa nóng biết không?"
Chúc Nhan đem cuộc sống hàng ngày của An tiểu thư giao cho cô xử lý, cô tự nhiên không dám có một chút qua loa. “Sau này đừng tới, vẫn là ở trong nhà thanh tĩnh."
An Ninh rửa xong tay, tiếp lấy khăn lông trong tay Tiểu Lý tỉ mỉ mà lau một lần. Thân thể Chúc lão gia khôi phục rất chậm, Chúc Nhan vẫn canh giữ ở trước giường rbệnh.
An Ninh mỗi ngày gọi một cú điện thoại, hỏi thăm một chút tình huống bên kia của Chúc Nhan, báo cáo một chút mình ở trong nhà đã làm những gì. “Gia gia nói, em nấu súp mùi vị không tệ.
Ngày mai đưa tới đây nhiều chút."
Tối hôm đó ngay khi An Ninh chuẩn bị cúp điện thoại, Chúc Nhan đột nhiên nói.
An Ninh sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, biết điều mà trả lời được.
Cô không nghĩ tới Chúc lão gia có uống súp cô nấu.
Cô nấu súp chỉ là vì làm cho Chúc Nhan vui vẻ, để cho cuộc sống của mình tốt một chút, lại không nghĩ rằng hoàn toàn ngược lại, khiến cho người Chúc gia chú ý.
Không biết kết quả như thế là tốt hay xấu.
Có lẽ Chúc lão gia cho rằng cô đây là đang mị hoặc cháu ông, trong cơn tức giận đem cô đuổi đi , đối với An Ninh mà nói, kết quả cũng không phải tệ. An Ninh nhớ tới lời của Bạch Sa Sa, Chúc Nhan sớm muộn cũng tìm một người con gái nhà giàu môn đăng hộ đối kết hôn.
Cho nên, cho dù bị lão gia Chúc gia chú ý tới, cũng có thể không có gì.
Cô chỉ là một sủng vật mà thôi, chỉ bất quá trừ tiêu khiển cho ông chủ ngoài ra còn kỹ năng nấu súp hạng nhất, thật không có cái gì. Suy nghĩ đến Chúc lão gia vừa mới làm xong giải phẩu, không thể ăn nhiều dầu mở , An Ninh nấu một phần giống nhau bát súp ngày hôm qua đồng thời vẫn nấu một phần súp rau cải dưỡng sinh.
Xế chiều, Chúc Nhan tự mình trở lại lấy súp.
Gần một tuần không có gặp mặt, tránh không được muốn nồng nhiệt một phen.
Lúc Chúc Nhan trở lại, An Ninh ở phòng bếp, vừa nấu súp xong. Chúc Nhan từ phía sau ôm lấy An Ninh, trên người vẫn mang theo một chút thuốc trừ độc bệnh viện cùng mùi vị không khí lạnh lẻo bên ngoài. An Ninh quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Chúc Nhan hôn lên. Chúc Nhan hôn rồi đến gặm cắn, thô bạo mà khiến cho An Ninh phát run. Lúc Chúc Nhan đem tay đưa đến trong quần áo An Ninh, An Ninh ý thức được ý của Chúc Nhan.
Cô như như chim sợ ná giống nhau giãy dụa Chúc Nhan rời khỏi môi của cô cách y phục hôn bộ ngực của cô thì mở miệng thỉnh cầu: “Không nên ở chỗ này, trở về phòng."
Ở phòng bếp làm, khiến cho cô làm sao chịu nổi chuyện ở trước mặt người giúp việc. Chúc Nhan lại hình như không có nghe được giống như thô bạo mà vạch tìm áo An Ninh, đem cô đặt ở trên bàn cắt tỉa cứng lạnh như băng một đường hôn đi xuống.
Làm cho quần An Ninh bị cởi xuống tới thì cô rốt cục nhịn không được khóc ra. Nghe được tiếng khóc của An Ninh, Chúc Nhan mới dần dần tỉnh táo lại, Chúc Nhan ngẩng đầu tinh tế mà hôn mí mắt. Chúc Nhan cởi xuống âu phục trên người, che phủ kín An Ninh rồi lên lầu.
Nằm ở trên giường, Chúc Nhan vẫn hôn cùng vuốt ve An Ninh, nhưng không có tiến thêm một bước hành động nữa.
An Ninh từ trong sự sợ hãi từ từ khôi phục như cũ, chủ động đặt lên thân thể Chúc Nhan.
Cô luôn luôn nhớ kỹ, mình phải là một sủng vật đúng quy cách. Một tuần lễ không có làm, Chúc Nhan tự nhiên không biết tiết chế là cái gì.
An Ninh lần nữa bị Chúc Nhan làm hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến Chúc Nhan tắm rửa xong mặc quần áo tử tế rời đi, cô cũng chưa có tỉnh lại. “Buổi tối nhớ kỹ gọi cô ấy rời giường ăn một chút gì."
Chúc Nhan trước khi đi dặn dò Tiểu Lý. “Dạ."
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành.
Tác giả :
Hoa Điền Bắc