Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 7: Khúc mắc (2)

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Một nữ hài tử như nàng ở bên ngoài, lúc nào cũng phải lo âu, lẽ nào ngươi không lo lắng hay sao?" Sở Tụ cuộn cuộn thân thể, thở dài nói ra, thanh âm như vậy ở trong màn trướng có vẻ thực thưa thớt.

“Nàng cũng không phải nhu nhược như ngươi tưởng, nếu nàng là một người nhu nhược, mặt mũi nam nhi trong thiên hạ còn có gì để chống đỡ? Ta nói với ngươi, nàng từ nhỏ đã theo sư phó mà lớn lên ở bên ngoài, sư môn khi đó gọi nàng là Lam Phong… Chính là Tần Lam Phong ngươi biết. Từ khi nàng ra đời đã bởi vì hơi thở huyết tinh giết chóc quá nặng mà không thể nuôi lớn, đành phải đem nàng đi ra khỏi cung, ngươi không thể tưởng tượng được nàng ở trước mặt người ngoài là bộ dạng gì, cho nên, ngươi không có khả năng thú nàng, ngươi cùng nàng sống chung một chỗ, có khả năng ngươi không sống được tốt. Nghe lời của trẫm, ngươi không cần muốn nàng, ngươi rõ ràng nói yêu trẫm, làm sao có thể thay đổi chứ?"

Hoàng đế tựa vào trên người Sở Tụ, đem cả người cậu ôm đến trong lòng.

Một tay Sở Tụ cầm chặt lấy cẩm bị, lớp vải nhẵn nhụi làm cậu cảm thấy hết thảy đều không nắm bắt được.

“Nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi!" Sở Tụ chôn đầu vào gối, rầu rĩ nói, “Nàng trước kia cũng nói với ta những chuyện này, khi đó nàng cười nói, nhưng có ai biết trong lòng nàng khổ sở. Nàng nói kỳ thật vẫn thích nhất cuộc sống cẩm y ngọc thực, nàng căn bản không muốn phiêu bạt khắp nơi, vô luận định mệnh nàng là như thế nào, nàng vẫn là một nữ hài tử cần người quan tâm a!"

Sở Tụ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, Tần Nguyệt chính là Tần Lam Phong, một vị tướng quân còn trẻ, cho dù có Hoàng đế sau lưng suy trì giúp đỡ, nhưng nàng cũng là cỡ nào không dễ dàng mới có thể làm đến bước này.

Cậu còn nhớ rõ Tần Nguyệt thích những trò đùa quái đản, thích diễn trò biến đổi sắc mặt, hỉ nộ vô thường, kén chọn đến lợi hại, nhưng thời điểm làm tiểu nữ nhi kiều thái, cho dù trong miệng mọi người truyền lưu là dũng mãnh thiện chiến, thiếu niên tướng quân lãnh tâm lãnh tình, nàng cũng cần người khác quan tâm và che chở.

“Ngươi cho là ngươi có năng lực quan tâm nàng sao?" Hoàng đế nghe Sở Tụ nói như vậy, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng, nhưng vẫn là lạnh lùng mở miệng.

Sở Tụ cuộn thân mình càng thêm lợi hại, mặt chôn trong gối mềm, không muốn trả lời câu nói của Hoàng đế.

Cậu kỳ thật muốn phản bác Hoàng đế, muốn nói quan tâm và năng lực không có liên quan gì, cậu muốn nói cho dù cậu bị nhốt trong Thu Phong viện này không ra được, nhưng quyền lợi cậu muốn quan tâm một người là vẫn có, chẳng qua, cậu cái gì cũng không nói, cậu cảm thấy rất vô lực rất mệt mỏi, nên cậu không muốn nói.

Sở Tụ không phát ra thanh âm gì, lẳng lặng đến sau giữa trưa, bên trong màn trướng chỉ nghe được thanh âm thở dốc tức giận của Hoàng đế.

Hoàng đế đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Sở Tụ như vậy hắn cũng không có biện pháp, đành phải thỏa hiệp nói, “Ngươi sinh hờn dỗi như vậy, cái gì cũng không nói, buồn ở trong lòng, chính mình thương thân sinh bệnh, trẫm cũng vô pháp không biết ngươi suy nghĩ cái gì. Có phải là ngươi cố ý để trẫm sốt ruột hay không?"

Sở Tụ cuộn tròn mà tâm giật giật, cảm thấy bản thân làm thành như vậy là đã kéo xa khoảng cách với Hoàng đế. Mặc dù lòng cậu tràn đầy oán khí, không muốn để ý tới hắn, nhưng nhìn Hoàng đế oán giận mình như vậy, cuối cùng tâm cũng nhuyễn, muốn nói rõ ràng cùng Hoàng đế, liền hỏi, “Tần Nguyệt phải về kinh sao?"

Hoàng đế ừ một tiếng, đem thân thể Sở Tụ chuyển về đối diện với mình, khuôn mặt hai người chỉ cách hai lóng tay, trong màn hôn ám, đôi con ngươi lưu ly ngọc bích của Sở Tụ toàn bộ phơi bày rõ ràng, “Không phải ngươi vẫn luôn chờ đợi kết quả này sao?"

Sở Tụ bị Hoàng đế kề gần nhìn thẳng tắp như vậy, có chút không được tự nhiên mà chớp mắt, “Ta là muốn gặp nàng, muốn xác định tình trạng hiện giờ của nàng, còn muốn cùng nàng đem những lời trước kia nói cho rõ ràng, chính là, nàng trở về như vậy, nói không chừng sẽ trách ta làm cho nàng gặp thêm phiền toái."

Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, không có nói tiếp.

Sở Tụ cảm giác bàn tay Hoàng đế đặt trên lưng cậu dùng lực, làm cho lưng cậu truyền đến đau đớn. Cậu giật giật thân thể, vươn tay xoa mày Hoàng đế, Hoàng đế lúc này mới ba mươi lăm, nhưng đường vân trên mi tâm đã vô pháp tiêu trừ. Bởi vì một đêm không ngủ, nên dễ dàng nhận thấy vẻ mặt tiều tụy, lộ ra thần thái mệt nhọc làm cho Sở Tụ có chút đau lòng.

“Ta chỉ muốn nói rõ ràng với Tần Nguyệt, ít nhất phải nói cho nàng ta không thể cưới nàng, ta phụ bạc nàng!"

Sở Tụ chống lại ánh mắt Hoàng đế, tiếp tục nói, “Ta đối với Tần Nguyệt là như huynh như phụ, kỳ thật nàng một người mảnh mai thận trọng, nàng rất dễ bi thương, chẳng qua mọi người như chỉ nhìn thấy bề ngoài cười đùa của nàng, cho nên không biết mà thôi."

Hoàng đế từ trên lưng Sở Tụ rút tay lại, tay kia cầm lấy tay cậu, gắt gao nắm chặt.

Trên mặt Sở Tụ hiện lên ý cười, tiếp tục nói, “Hẳn là ta nên sớm cùng ngươi nói rõ ràng, ta đối với Tần Nguyệt thật sự không có cảm tình khác, tình cảm của ta đều dành cho ngươi, không có chút nào dành cho người khác, vô luận người kia là nam hay nữ."

Sở Tụ nói đến đây khép hờ đôi mắt, trên mặt nổi lên ánh hồng, “Kỳ thực trước đây ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng, cũng muốn hỏi xem là ngươi có biết hướng đi của Tần Nguyệt, nhưng ta lại sợ ngươi không hiểu ý lại khó chịu, hay ghen tuông chẳng hạn, a, ta nói như vậy có chút tự đại, ngươi là Hoàng đế, làm sao có thể…"

“Trẫm nhất định sẽ ghen, trẫm sợ trong lòng ngươi vẫn còn Tần Nguyệt, ngươi cùng trẫm ở chung một chỗ chỉ là kế tạm ứng của ngươi, ngươi có biết, trẫm luôn luôn nhìn không hiểu tâm ngươi, tới nay đã lâu như vậy, trẫm tối không hiểu vẫn là tâm ngươi." Hoàng đế nắm tay Sở Tụ có chút run run.

“Làm sao có thể nhìn không hiểu, ta trong suốt ở trước mặt ngươi à, chuyện của ta, ngươi toàn bộ đều biết. Thậm chí ta mỗi ngày nói cái gì, ăn cái gì, thấy người nào, nhìn thư gì…, ngươi đều biết a." Thanh âm Sở Tụ có chút buồn, trong lòng hiển nhiên đối với việc này còn khó chịu.

“Ngươi mỗi ngày đều cùng trẫm một chỗ, vậy chuyện tình của trẫm cũng đều cho ngươi biết." Tuy rằng Hoàng đế đối với việc của Tần Nguyệt còn chưa yên tâm, nhưng Sở Tụ luôn không nói dối, hắn cũng tạm thời buông xuống chuyện này, tâm tình tốt hơn, ngữ khí cũng thoải mái.

“Tối hôm qua…" Lời vừa ra đến miệng Sở Tụ đã nghĩ muốn hỏi Hoàng đế tối hôm qua là cùng ai qua đêm, nhưng nói được vài chữ đã không thể tiếp tục nói được.

“Tối hôm qua làm sao?" Hoàng đế nhìn mặt Sở Tụ đỏ bừng, ánh mắt cũng không nhìn hắn mà nhìn đỉnh giường, hắn liền biết cậu nghĩ cái gì. Vậy chẳng lẽ đêm qua Sở Tụ hộc máu là vì việc này, trong lòng hắn thương tiếc, nhưng trên mặt đã có ý cười, “Tối hôm qua trẫm ngủ ở ngự thư phòng, nơi nào cũng không đi."

Ánh mắt Sở Tụ vẫn nhìn đỉnh giường mà không có nhìn hắn, trên mặt hồng đến mức cho dù ở trong màn trướng cũng thấy rất rõ.

“Không tin sao, nếu không trẫm cho ngươi kiểm tra?" Ngôn ngữ Hoàng đế mang theo ý cười ngả ngớn, ở bên tai Sở Tụ thổi khí, lỗ tai Sở Tụ lúc này cũng biến đỏ, hắn lôi kéo bàn tay Sở Tụ cởi vạt áo chính mình.

Chạm đến cơ bắp mềm dẻo rắn chắc, tay Sở Tụ mới giật ngược trở về, đè nặng thanh âm khiển trách một câu, “Làm cái gì đấy?"

Bất quá cậu đè thấp thanh âm như vậy, ngược lại cứ như hờn dỗi, Hoàng đế cười đến càng sâu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Cho ngươi kiểm tra a, rốt cuộc có muốn hay không a?"

Hoàng đế cúi đầu thanh âm nặng nề vang ở bên tai, tâm Sở Tụ lập tức đập mạnh, trên mặt càng thêm nóng bừng, “Hoàng Thượng…"

“Ngươi kêu ‘Hạo’ một tiếng." Hoàng đế ở bên lỗ tai Sở Tụ khẽ hôn khẽ cọ, Sở Tụ sợ ngứa mà né tránh.

“Thân thể ta còn chưa có tốt." Sở Tụ đỏ mặt, trong ánh mắt hiện lên chút thần sắc.

“Vậy mau mau tốt lên, trẫm sẽ chờ ngươi." Hoàng đế ôm chặt Sở Tụ, Sở Tụ duỗi duỗi thân mình tựa vào trên người hắn.

“Kêu  ‘Hạo’ nghe một chút, không phải trước kia đều kêu sao?"

“Ngươi không mệt à, ta muốn ngủ, ngươi cũng mau ngủ đi!" Sở Tụ tựa đầu chôn vào cổ Hoàng đế.

“Kêu đi rồi ngủ!"

“Ngươi sao lại giống đứa nhỏ!"

“Trẫm là Hoàng đế!"

“Ngươi đương nhiên là Hoàng đế!"

“Vậy kêu một lần!"

………

“Được rồi, được rồi, ta đau đầu! Hạo, là như thế này sao?" Sở Tụ nhẹ nhàng nói ra, Hoàng đế vừa lòng ôm cậu, trong chốc lát hô hấp đã trở nên mềm mại.

“Mạc Vũ Hạo, …Ngươi nghe được không?" Sở Tụ thấp giọng gọi hắn, nhìn Hoàng đế đang ngủ, mới nói một câu, “Ta yêu ngươi!"

“Ân, ta nghe được!" Hai người tựa vào nhau, nghe mùi hương thản nhiên trên người Sở Tụ, lúc này Hoàng đế mới nặng nề ngủ.

………

Thời điểm buổi chiều Sở Tụ tỉnh lại, vì hôm nay Hoàng đế miễn lâm triều, cho nên khi dùng bữa tối Hoàng đế vẫn đang trong ngự thư phòng thảo luận sự vụ cùng các đại thần.

Bất quá, thời điểm Sở Tụ uống xong dược, Hoàng đế đã tới Thu Phong viện, còn nói với Sở Tụ, “Chờ thân thể ngươi tốt lên, trẫm muốn phân cho ngươi làm hữu Thừa tướng, ngươi nghĩ thế nào?"

Vẻ mặt Sở Tụ ngạc nhiên, hơn nửa ngày mới nói, “Này……, này……, vì sao?"

“Nào có vì sao, ngươi không đi xử lý chính vụ cùng trẫm, ở trong ngự thư phòng trẫm ngồi không nổi nữa." Lời nói của Hoàng đế không có một chút đạo lý, giống như đứa nhỏ cố tình gây sự mà ngồi bên cạnh Sở Tụ.

Sở Tụ gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng đế không nói nên lời, trong mắt là thần sắc phức tạp, nhưng không có cao hứng.
Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại