Lãnh Thảo Hàm Trì
Quyển 4 - Chương 19: Tỉnh lại
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
“Các ngươi một đám phế vật, thái y viện nuôi các ngươi ăn không ngồi rồi sao, cũng đã ba ngày còn như thế này, nếu như y đến tối còn không tỉnh, các ngươi đều lưu đày đến tây bắc ăn cơm cho trẫm!" Hoàng đế tiến vào tẩm điện nhìn Sở Tụ không có bất luận dấu hiệu nào tỉnh lại, thái y viện hội chuẩn nói không có trở ngại, sẽ tỉnh, sẽ tỉnh, một đám phế vật chỉ biết khúm núm xác nhận, Hoàng đế đến ngoại điện nhìn bọn họ thì sinh khí.
“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận!" Một đám thái y quỳ trên mặt đất, nhìn Hoàng Thượng tức giận lớn như vậy, hô hấp cũng không dám trọng, một lần lại một lần mà cầu xin.
Một cung nữ đang bưng trà dâng cho Hoàng đế, Hoàng đế tức giận đến mức một tay lấy tách trà đập bể trên mặt đất, nước trong tách cùng mảnh nhỏ vỡ vụn bắn tung tóe, cung nữ kia bị dọa đến mức quỳ xuống đất, các nô tài trong tẩm cung cũng đều một cỗ run sợ mà quỳ xuống.
Vẻ mặt Hoàng đế âm ngoan, lệnh cho thái y đến trước mặt hắn liền cho người kia một cước, “Đều cút đi cho trẫm, trẫm cho các ngươi đến không phải nghe các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"
Thái y gần năm sáu mươi tuổi bình thường ở trong cung chăm sóc nhóm quý phi nương nương, lúc này vì tức giận của Hoàng đế mà đã trúng một cước, đau nhức cũng không dám hô, đứng lên lại nói một lần “Hoàng Thượng bớt giận!" lảo đảo loạng choạng mà lui ra ngoài.
Sắc mặt Hoàng đế âm lãnh dị thường, toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ trong tẩm cung đều nơm nớp lo sợ, rất sợ làm sai chỗ nào sẽ bị tha xuống đánh chết.
Không chỉ có tẩm cung Hoàng đế, toàn bộ hoàng cung thậm chí triều đình đều đặt ở áp suất đen tối. Thời đại này quân quyền là tối thượng, chỉ cần một câu của Hoàng đế, cũng có thể máu chảy thành sông, một gia tộc lớn chỉ thoáng cái nghiêng ngã, mạng người như con kiến.
Nhóm thái y trong thái y viện chẩn trị một phen cho Dịch đại nhân đi ra, bị cơn giận của đế vương dọa sợ đến mức một thân mồ hôi lạnh, ra khỏi tẩm điện chân không tự giác vẫn còn phát run, lại nói tiếp Dịch đại nhân đó là thất tinh quá mức, hao tổn thiên chân, lại thêm thân thể vốn không tốt, cứ như vậy, thân thể đương nhiên hao tổn nhiều. Ngày đó bởi vì Hoàng đế tức thời cho cậu dùng cố nguyên thần dược, không có suy kiệt tinh khí mà chết đã là rất may mắn. Lại nói khi ấy cậu bị nhiễm hàn, sau đó phát sốt cũng là chuyện đương nhiên, Hoàng đế lại nghe không vào một lời nào, thái y trong thái y viện là người, cũng không phải thần tiên cứu mạng, sao có thể làm Dịch đại nhân ngay lập tức khá hơn. Có thể hảo hảo dùng dược, trong ba bốn ngày muốn tỉnh đã là không dễ dàng.
Mặc dù mọi người trong thái y viện một phen giải thích trong lòng, nhưng không có ai dám ở trước mặt Hoàng đế nói như thế, chỉ sợ còn chưa nói đã bị Hoàng đế cho người kéo ra ngoài chém.
Thời điểm một đám thái y hướng ngoài cửa cung thối lui, một người lại bưng chén dược hướng trong đi tới.
Thái Hạo Nhiên năm trước bởi vì đề xuất dùng khai lô thuật* điều trị bệnh đau đầu cho Hoàng hậu, thiếu chút nữa bị tha ra ngoài trảm thủ, may mắn là Dịch đại nhân nói vài câu công đạo, mới để hắn tránh được một kiếp, hắn xuất thân từ y dược thế gia, bất quá hành nghề y nhưng lại yêu thích một số phương pháp không thể tưởng tượng, luôn luôn không tiếp thu y dược chính đạo, nhóm y chính y thừa** trong thái y viện không có một người nhìn hắn. Khi hắn bưng dược đang muốn hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế đảo qua một cái liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng, làm hắn bất giác rùng mình, vốn muốn nói một câu nhưng lại nói không ra lời, đành trả lời, “Hiện tại dịch đại nhân nên uống dược!"
(*) Mở đầu, phẫu thuật đầu.
(**) Thái y chính và thái y giúp việc.
Di Nhuận lập tức đi qua tiếp dược, Hoàng đế xoay người vào trong nội điện.
Thái Hạo Nhiên nản lòng mà thở dài, hắn kỳ thật là muốn nhìn Dịch đại nhân một cái nên mới năn nỉ tổng quản thái giám cho hắn ngao dược rồi tự mình bưng tới, bất quá, xem ra nguyện vọng cũng không dễ dàng thực hiện. Hắn ủ rũ ra cửa, nghĩ là bởi vì chính mình bị hàng quan mới không có cách nào tham gia hội chẩn, sau đó ngay cả cơ hội thấy mặt Dịch đại nhân cũng không tìm được.
Hoàng đế sờ sờ khuôn mặt Sở Tụ, mặt của cậu đã không còn nóng, bất quá vẫn là yếu ớt phờ phạc đến lợi hại, cùng với gò má đỏ bừng do hai ngày trước sốt cao mà tạo thành đối lập rõ ràng, Hoàng đế nhìn thấy liền đau lòng không thôi. Tuy rằng hiện tại Sở Tụ đã muốn lui sốt, nhưng vẫn cuộn tròn ngủ trầm như vậy, không có bất luận dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, Hoàng đế căn bản vốn là không tin lời nói nhóm thái y, cho nên không một chút nào yên lòng, tâm phiền sốt ruột đến lợi hại, thực sợ cậu sẽ cứ ngủ luôn như vậy.
Dùng chăn bông đem Sở Tụ gói kỹ lưỡng, ôm lấy cậu tựa vào trong lòng ngực mình, Hoàng đế mới tiếp nhận chén dược ấm từ trong tay Di Nhuận, chính mình uống một ngụm sau đó tiến đến bên miệng Sở Tụ, Hoàng đế cứ như vậy một phen đem dược uy hết, tiếp nhận khăn tay từ cung nữ đưa đến đem dược dính vào ngoài miệng Sở Tụ lau khô, rồi mới đem cậu thả lại trên giường, đắp hảo cái chăn.
Mấy ngày nay Hoàng đế cũng không ngủ, gần nhất đều lo lắng cho Sở Tụ cùng giải quyết sự tình Sở Tụ bị hại.
Thời điểm Sở Tụ mở to mắt, trong phòng có chút hôn ám, đầu óc Sở Tụ mê man, thân thể đau nhức vô pháp cử động, cậu cho rằng đây là sáng sớm ngày hôm sau, nghĩ nếu không rời giường vào triều sẽ bị muộn, nhưng đầu cùng thân thể thật sự là đau, rất muốn bãi công không làm việc.
Sở Tụ trợn tròn mắt qua một hồi lâu mới chú ý tới long văn trên đỉnh giường, lại qua hơn nửa ngày mới nhớ tới cậu bị người đánh thuốc hôn mê, sau còn giống như xảy ra rất nhiều chuyện, bất quá đầu rất đau, cậu tạm thời không nghĩ ra chuyện này.
Sở Tụ phát ra một tiếng rên, chậm rãi quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế cạnh giường. Đế vương tôn sư bình thường rất có khí phách thiên thành nhưng lúc này vẻ mặt lại tiều tụy lệch qua một bên mà ngủ, hắn cau chặt mày, mi tâm hình thành một cái chữ xuyên, phía dưới đôi mắt một vòng thâm đen, hốc hác không thôi. Sở Tụ không biết có phải đã vài ngày hắn không ngủ hay không, trong lòng có chút thương tiếc, thật muốn nhẹ vuốt vùng mày trầm khí. Tay chân Sở Tụ bủn rủn, thật vất vả ngồi dậy, dịch đến bên giường muốn gọi tỉnh Hoàng đế, nhưng một cái không xong liền hướng phía dưới ngã quỵ.
“A!" Kinh sợ ngã xuống dưới, Sở Tụ kêu một tiếng.
Hoàng đế bị tiếng kêu của Sở Tụ đánh thức, tại thời điểm Sở Tụ ngã xuống đất, hắn tiếp được đem Sở Tụ ôm đến trong lòng, mắng, “Ngươi đang làm gì, ngã trên mặt đất không sợ phá hư đầu sao?"
Thân thể Sở Tụ đau nhức, đặc biệt là thắt lưng cảm thấy muốn đứt đôi. Sở Tụ cau mày ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thanh âm khàn khàn nói, “Không nghĩ tới sẽ ngã!"
“Ngươi sẽ làm cho trẫm lo lắng…" Hoàng đế đem Sở Tụ ôm sát, thanh âm khản đặc mang theo nghẹn ngào, “Tỉnh dậy thì tốt rồi, trẫm thật lo lắng, chỉ sợ ngươi không tỉnh."
Sở Tụ giật giật thân thể, bị Hoàng đế ôm lâu mà thân thể không thoải mái, đau đớn hừ một tiếng, “Ta đau, ngươi buông ta xuống!"
Hoàng đế lúc này mới đem Sở Tụ thả tới trên giường, nhẹ tay nhẹ chân như là đang ôm hài nhi vừa được xuất thế, “Nơi nào đau, trẫm kêu thái y đến!"
“Trên người đều đau, thắt lưng rất đau…" Sở Tụ nhăn mi, kỳ thật cậu còn muốn nói ‘Mông nơi đó cũng đau’, nhưng là, còn không kịp thích ứng trên người cậu xảy ra chuyện gì, cậu thật sự không nói nên lời lời nói mất mặt như vậy.
“Ngươi phát sốt, trên người đau cũng là tự nhiên, thắt lưng đau, …, a, sẽ tốt!" Hoàng đế cho người truyền thái y, sau đó để người chuẩn bị nước mật ong mang vào, hắn đi đến ngồi xuống bên người Sở Tụ hỏi, “Khát nước không?"
Sở Tụ gật gật đầu, cổ họng rất khô rất đau, cậu mê man nhìn về phía Hoàng đế, không biết Hoàng đế như thế nào đột nhiên chiếu cố cậu như vậy, giống như chăm sóc một đứa nhỏ sinh bệnh. Hồi tưởng lại, được chiếu cố như vậy, giống như từ như kiếp trước khi còn bé sinh bệnh, mẹ luôn canh giữ bên người cậu.
Sở Tụ nhìn chằm chằm ánh mắt Hoàng đế, hỏi, “Ta là làm sao vậy… Ta nhớ bị người đánh ngất rồi mang đi, Hoàng Thượng, là ngươi tìm được ta sao?"
Hoàng đế sửng sốt một chút, lát sau mới lên tiếng, “Không phải như thế, ngươi chỉ bị hàn! Trước nằm xuống, thái y đã đến rồi."
Sở Tụ căn bản không tin những lời này của Hoàng đế, trên người cậu đau như vậy hậu quả chuyện tình cũng không có khả năng đơn giản chỉ là cảm mạo phát sốt. Dịch mông một chút, thật là khó chịu đến lợi hại. Sở Tụ hoài nghi chính mình có phải khi hôn mê bị người xâm phạm hay không, cho nên Hoàng đế mới đột nhiên trở nên ôn nhu quá mức.
Beta: Suzaku
“Các ngươi một đám phế vật, thái y viện nuôi các ngươi ăn không ngồi rồi sao, cũng đã ba ngày còn như thế này, nếu như y đến tối còn không tỉnh, các ngươi đều lưu đày đến tây bắc ăn cơm cho trẫm!" Hoàng đế tiến vào tẩm điện nhìn Sở Tụ không có bất luận dấu hiệu nào tỉnh lại, thái y viện hội chuẩn nói không có trở ngại, sẽ tỉnh, sẽ tỉnh, một đám phế vật chỉ biết khúm núm xác nhận, Hoàng đế đến ngoại điện nhìn bọn họ thì sinh khí.
“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận!" Một đám thái y quỳ trên mặt đất, nhìn Hoàng Thượng tức giận lớn như vậy, hô hấp cũng không dám trọng, một lần lại một lần mà cầu xin.
Một cung nữ đang bưng trà dâng cho Hoàng đế, Hoàng đế tức giận đến mức một tay lấy tách trà đập bể trên mặt đất, nước trong tách cùng mảnh nhỏ vỡ vụn bắn tung tóe, cung nữ kia bị dọa đến mức quỳ xuống đất, các nô tài trong tẩm cung cũng đều một cỗ run sợ mà quỳ xuống.
Vẻ mặt Hoàng đế âm ngoan, lệnh cho thái y đến trước mặt hắn liền cho người kia một cước, “Đều cút đi cho trẫm, trẫm cho các ngươi đến không phải nghe các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"
Thái y gần năm sáu mươi tuổi bình thường ở trong cung chăm sóc nhóm quý phi nương nương, lúc này vì tức giận của Hoàng đế mà đã trúng một cước, đau nhức cũng không dám hô, đứng lên lại nói một lần “Hoàng Thượng bớt giận!" lảo đảo loạng choạng mà lui ra ngoài.
Sắc mặt Hoàng đế âm lãnh dị thường, toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ trong tẩm cung đều nơm nớp lo sợ, rất sợ làm sai chỗ nào sẽ bị tha xuống đánh chết.
Không chỉ có tẩm cung Hoàng đế, toàn bộ hoàng cung thậm chí triều đình đều đặt ở áp suất đen tối. Thời đại này quân quyền là tối thượng, chỉ cần một câu của Hoàng đế, cũng có thể máu chảy thành sông, một gia tộc lớn chỉ thoáng cái nghiêng ngã, mạng người như con kiến.
Nhóm thái y trong thái y viện chẩn trị một phen cho Dịch đại nhân đi ra, bị cơn giận của đế vương dọa sợ đến mức một thân mồ hôi lạnh, ra khỏi tẩm điện chân không tự giác vẫn còn phát run, lại nói tiếp Dịch đại nhân đó là thất tinh quá mức, hao tổn thiên chân, lại thêm thân thể vốn không tốt, cứ như vậy, thân thể đương nhiên hao tổn nhiều. Ngày đó bởi vì Hoàng đế tức thời cho cậu dùng cố nguyên thần dược, không có suy kiệt tinh khí mà chết đã là rất may mắn. Lại nói khi ấy cậu bị nhiễm hàn, sau đó phát sốt cũng là chuyện đương nhiên, Hoàng đế lại nghe không vào một lời nào, thái y trong thái y viện là người, cũng không phải thần tiên cứu mạng, sao có thể làm Dịch đại nhân ngay lập tức khá hơn. Có thể hảo hảo dùng dược, trong ba bốn ngày muốn tỉnh đã là không dễ dàng.
Mặc dù mọi người trong thái y viện một phen giải thích trong lòng, nhưng không có ai dám ở trước mặt Hoàng đế nói như thế, chỉ sợ còn chưa nói đã bị Hoàng đế cho người kéo ra ngoài chém.
Thời điểm một đám thái y hướng ngoài cửa cung thối lui, một người lại bưng chén dược hướng trong đi tới.
Thái Hạo Nhiên năm trước bởi vì đề xuất dùng khai lô thuật* điều trị bệnh đau đầu cho Hoàng hậu, thiếu chút nữa bị tha ra ngoài trảm thủ, may mắn là Dịch đại nhân nói vài câu công đạo, mới để hắn tránh được một kiếp, hắn xuất thân từ y dược thế gia, bất quá hành nghề y nhưng lại yêu thích một số phương pháp không thể tưởng tượng, luôn luôn không tiếp thu y dược chính đạo, nhóm y chính y thừa** trong thái y viện không có một người nhìn hắn. Khi hắn bưng dược đang muốn hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế đảo qua một cái liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng, làm hắn bất giác rùng mình, vốn muốn nói một câu nhưng lại nói không ra lời, đành trả lời, “Hiện tại dịch đại nhân nên uống dược!"
(*) Mở đầu, phẫu thuật đầu.
(**) Thái y chính và thái y giúp việc.
Di Nhuận lập tức đi qua tiếp dược, Hoàng đế xoay người vào trong nội điện.
Thái Hạo Nhiên nản lòng mà thở dài, hắn kỳ thật là muốn nhìn Dịch đại nhân một cái nên mới năn nỉ tổng quản thái giám cho hắn ngao dược rồi tự mình bưng tới, bất quá, xem ra nguyện vọng cũng không dễ dàng thực hiện. Hắn ủ rũ ra cửa, nghĩ là bởi vì chính mình bị hàng quan mới không có cách nào tham gia hội chẩn, sau đó ngay cả cơ hội thấy mặt Dịch đại nhân cũng không tìm được.
Hoàng đế sờ sờ khuôn mặt Sở Tụ, mặt của cậu đã không còn nóng, bất quá vẫn là yếu ớt phờ phạc đến lợi hại, cùng với gò má đỏ bừng do hai ngày trước sốt cao mà tạo thành đối lập rõ ràng, Hoàng đế nhìn thấy liền đau lòng không thôi. Tuy rằng hiện tại Sở Tụ đã muốn lui sốt, nhưng vẫn cuộn tròn ngủ trầm như vậy, không có bất luận dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, Hoàng đế căn bản vốn là không tin lời nói nhóm thái y, cho nên không một chút nào yên lòng, tâm phiền sốt ruột đến lợi hại, thực sợ cậu sẽ cứ ngủ luôn như vậy.
Dùng chăn bông đem Sở Tụ gói kỹ lưỡng, ôm lấy cậu tựa vào trong lòng ngực mình, Hoàng đế mới tiếp nhận chén dược ấm từ trong tay Di Nhuận, chính mình uống một ngụm sau đó tiến đến bên miệng Sở Tụ, Hoàng đế cứ như vậy một phen đem dược uy hết, tiếp nhận khăn tay từ cung nữ đưa đến đem dược dính vào ngoài miệng Sở Tụ lau khô, rồi mới đem cậu thả lại trên giường, đắp hảo cái chăn.
Mấy ngày nay Hoàng đế cũng không ngủ, gần nhất đều lo lắng cho Sở Tụ cùng giải quyết sự tình Sở Tụ bị hại.
Thời điểm Sở Tụ mở to mắt, trong phòng có chút hôn ám, đầu óc Sở Tụ mê man, thân thể đau nhức vô pháp cử động, cậu cho rằng đây là sáng sớm ngày hôm sau, nghĩ nếu không rời giường vào triều sẽ bị muộn, nhưng đầu cùng thân thể thật sự là đau, rất muốn bãi công không làm việc.
Sở Tụ trợn tròn mắt qua một hồi lâu mới chú ý tới long văn trên đỉnh giường, lại qua hơn nửa ngày mới nhớ tới cậu bị người đánh thuốc hôn mê, sau còn giống như xảy ra rất nhiều chuyện, bất quá đầu rất đau, cậu tạm thời không nghĩ ra chuyện này.
Sở Tụ phát ra một tiếng rên, chậm rãi quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế cạnh giường. Đế vương tôn sư bình thường rất có khí phách thiên thành nhưng lúc này vẻ mặt lại tiều tụy lệch qua một bên mà ngủ, hắn cau chặt mày, mi tâm hình thành một cái chữ xuyên, phía dưới đôi mắt một vòng thâm đen, hốc hác không thôi. Sở Tụ không biết có phải đã vài ngày hắn không ngủ hay không, trong lòng có chút thương tiếc, thật muốn nhẹ vuốt vùng mày trầm khí. Tay chân Sở Tụ bủn rủn, thật vất vả ngồi dậy, dịch đến bên giường muốn gọi tỉnh Hoàng đế, nhưng một cái không xong liền hướng phía dưới ngã quỵ.
“A!" Kinh sợ ngã xuống dưới, Sở Tụ kêu một tiếng.
Hoàng đế bị tiếng kêu của Sở Tụ đánh thức, tại thời điểm Sở Tụ ngã xuống đất, hắn tiếp được đem Sở Tụ ôm đến trong lòng, mắng, “Ngươi đang làm gì, ngã trên mặt đất không sợ phá hư đầu sao?"
Thân thể Sở Tụ đau nhức, đặc biệt là thắt lưng cảm thấy muốn đứt đôi. Sở Tụ cau mày ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thanh âm khàn khàn nói, “Không nghĩ tới sẽ ngã!"
“Ngươi sẽ làm cho trẫm lo lắng…" Hoàng đế đem Sở Tụ ôm sát, thanh âm khản đặc mang theo nghẹn ngào, “Tỉnh dậy thì tốt rồi, trẫm thật lo lắng, chỉ sợ ngươi không tỉnh."
Sở Tụ giật giật thân thể, bị Hoàng đế ôm lâu mà thân thể không thoải mái, đau đớn hừ một tiếng, “Ta đau, ngươi buông ta xuống!"
Hoàng đế lúc này mới đem Sở Tụ thả tới trên giường, nhẹ tay nhẹ chân như là đang ôm hài nhi vừa được xuất thế, “Nơi nào đau, trẫm kêu thái y đến!"
“Trên người đều đau, thắt lưng rất đau…" Sở Tụ nhăn mi, kỳ thật cậu còn muốn nói ‘Mông nơi đó cũng đau’, nhưng là, còn không kịp thích ứng trên người cậu xảy ra chuyện gì, cậu thật sự không nói nên lời lời nói mất mặt như vậy.
“Ngươi phát sốt, trên người đau cũng là tự nhiên, thắt lưng đau, …, a, sẽ tốt!" Hoàng đế cho người truyền thái y, sau đó để người chuẩn bị nước mật ong mang vào, hắn đi đến ngồi xuống bên người Sở Tụ hỏi, “Khát nước không?"
Sở Tụ gật gật đầu, cổ họng rất khô rất đau, cậu mê man nhìn về phía Hoàng đế, không biết Hoàng đế như thế nào đột nhiên chiếu cố cậu như vậy, giống như chăm sóc một đứa nhỏ sinh bệnh. Hồi tưởng lại, được chiếu cố như vậy, giống như từ như kiếp trước khi còn bé sinh bệnh, mẹ luôn canh giữ bên người cậu.
Sở Tụ nhìn chằm chằm ánh mắt Hoàng đế, hỏi, “Ta là làm sao vậy… Ta nhớ bị người đánh ngất rồi mang đi, Hoàng Thượng, là ngươi tìm được ta sao?"
Hoàng đế sửng sốt một chút, lát sau mới lên tiếng, “Không phải như thế, ngươi chỉ bị hàn! Trước nằm xuống, thái y đã đến rồi."
Sở Tụ căn bản không tin những lời này của Hoàng đế, trên người cậu đau như vậy hậu quả chuyện tình cũng không có khả năng đơn giản chỉ là cảm mạo phát sốt. Dịch mông một chút, thật là khó chịu đến lợi hại. Sở Tụ hoài nghi chính mình có phải khi hôn mê bị người xâm phạm hay không, cho nên Hoàng đế mới đột nhiên trở nên ôn nhu quá mức.
Tác giả :
Nam Chi