Lãnh Thảo Hàm Trì
Quyển 2 - Chương 11
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sinh thần Hoàng Đế, lúc này đối với Sở Tụ mà nói, ở trong cung không thể nghi ngờ là cậu phải câu nệ một chút.
Chỉ vừa năm ngoái bản thân cậu còn đứng nơi chính điện mà tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Đế và các quần thần, thì năm nay, đến phiên cậu thưởng thức người khác quyến rũ ca múa. Tọa ở nơi này xem những lễ vật được đưa lên cho Hoàng Đế mà trong lòng cậu không nói nên lời là tư vị gì, chỉ có thể phẫn nộ rồi đến cuối cùng đều tan thành mờ mịt hư vô.
Nhóm mỹ nhân lúc trước được đưa vào cùng với cậu, cuối cùng các nàng trở thành hậu cung nghìn người của Hoàng Đế, mỗi ngày đều mong chờ Hoàng Đế lâm hạnh.
Có lần nghe Tần Nguyệt ngẫu nhiên nhắc đến, năm rồi có một mỹ nhân xinh đẹp được đưa vào cung tên Chỉ Lan bị bệnh mà mất, làm Sở Tụ suy nghĩ, nếu lúc ấy chính cậu cũng làm luyến sủng của Hoàng Đế, nói không chừng bây giờ cũng đã chết ở một góc nào đó trong hoàng cung, xuân đi tới, gió thổi qua, có lẽ không ai còn nhớ rõ trên thế giới từng có một người tồn tại kêu là Sở Tụ.
Thế gian này quá tàn khốc, tàn khốc đến mức mỗi ngày đều phải cẩn thận mà đấu tranh với vận mệnh bản thân. Ở bên cạnh Thiên tử, nói không chừng ngày mai có thể bị giam ở trong ngục, nói không chừng còn có thể đầu và thân mỗi thứ một nơi.
Trong đại điện mùi rượu xông lên rất nồng, Sở Tụ thấy mặt mũi mọi người ở đây đều đã hồng hồng nhưng vẫn rất nhiệt tình mà kính rượu lẫn nhau. Nghĩ đến vừa rồi có vài mỹ nhân được đưa lên cho Hoàng Đế, có nam có nữ, trong lòng cậu không biết vì sao mà dị thường phiền muộn nên đành lấy cớ thay y phục mà đi ra ngoài.
Một đường dọc theo đường nhỏ mà đi. Bởi vì là ngày mười hai tháng ba, đã gần giữa tháng nên ánh trăng đặc biệt sáng ngời, có chút như nhàn nhạt ưu thương, lại có chút nhàn nhạt âu sầu, lại giống như thản nhiên mà hy vọng. Vườn hoa mẫu đơn không xa đang nhẹ nhàng mà hé rộ. Màn đêm đã dần buông. Thế gian như bị bao phủ trong khoảnh khắc vô ngần đó.
Sở Tụ lẳng lặng ngồi trên tay vịn khúc hành lang, trong tay cầm theo một bầu rượu và một cái chén nhỏ, cậu cũng không thường uống rượu, nhưng đêm nay lại có chút nhớ nhung say đắm.
“Tìm ngươi thật lâu, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở nơi này uống rượu!"
Thanh âm Tần Nguyệt thanh thúy vang bên tai, sau đó nàng một phen đoạt lấy bầu rượu trong tay cậu, cũng chẳng cần dùng chén đã trực tiếp đổ vào miệng.
“Rượu này cũng không có gì hay!" Tần Nguyệt một bộ dạng hào phóng, nói lớn mấy tiếng rồi lấy ống tay áo của Sở Tụ lau miệng.
Sở Tụ thấy điệu bộ của nàng, muộn phiền trong lòng cũng tiêu tan đi không ít, cậu liền cười rộ lên, lấy khăn tay trong người vừa lau cho nàng vừa nói, “Ngươi tìm ta có việc gì?"
“Chiều hôm nay, ta phải cùng Hoàng huynh xem đám phi tần của huynh ấy đấu qua đấu lại, nhìn các nàng thật cũng có chút thú vị, nhưng mà hoàng huynh cũng thật là, rõ ràng không muốn ngồi đó, nhưng vẫn cứ một mực ngồi đến quá ngọ, hại ta cũng phải ở lại." Tần Nguyệt mộc chốc lại cười khẽ, một chốc thì nhíu mày, cuối cùng cũng học theo Sở Tụ ngồi trên hành lang, chậm rãi mà nhấm rượu, rồi thầm oán nói, “Ta thật vất vả tránh được thủ vệ mới đến được chính điện để tìm ngươi, làm thiếu chút nữa bị hoàng huynh phát hiện. Ta nhìn khắp nơi lại không thấy ngươi ở đó, thì biết ngay ngươi đã tránh ở chỗ không người mà nhàn hạ, nên ta đến đây, thật là tốn không ít thời gian mà."
Ánh trăng treo giữa trời, ngồi từ nơi này nhìn ra bầu trời không mây, trăng trên đỉnh đầu càng thêm tỏa sáng, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, nhưng là, trăng ấy bao xa, Sở Tụ không biết.
“Để người tìm lâu như vậy, đúng là ta phải hướng công chúa đại nhân mà tạ lỗi! Đại nhân ngài muốn phạt tiểu nhân như thế nào, tiểu nhân sẽ làm như thế ấy!" Sở Tụ cười nói, ngữ khí ôn nhu còn mang theo chút trêu đùa. Trên khuôn mặt bạch ngọc chứa đầy ý cười sủng nịch và quan tâm yêu mến, tựa như ánh trăng ngoài kia, tản ra ánh sáng nhu hòa và dịu dàng, khóe miệng vểnh lên, trên gương mặt còn có lúm đồng tiền nho nhỏ xoáy vào, ở dưới ánh trăng rất rõ ràng có thể thấy được.
“Thánh nhân nói, thực sắc tính dã! Sở Tụ, ta, ta…" Tần Nguyệt ngụm lớn đem bầu rượu uống hết, mặt càng ngày càng hồng, không ngừng lập lại mấy lần ta, đến cuối cùng cũng không nói nguyên cớ.
“Làm sao vậy? Tiểu nha đầu?" Khi Sở Tụ cao hứng hoặc lúc vui đùa cùng Tần Nguyệt đều thích kêu nàng là ‘Tiểu nha đầu’, sau đó lại rất vui vẻ mà xem Tần Nguyệt như sư tử Hà Đông rống to mà phát uy. Bất quá, lần này Tần Nguyệt như đổi tính đổi nết, cư nhiên lại xấu hổ, đỏ mặt nửa ngày cũng không nói chuyện.
Tần Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tụ, nhìn đến nỗi Sở Tụ cũng xấu hổ theo. Thấy nàng không ngừng đến gần, mà trên mặt lại hồng đến độ có thể nói ‘Mặt ngươi hồng như lòng đỏ trứng gà’ để hình dung, Sở Tụ nghĩ nàng là do uống rượu, tiến lên sờ sờ mặt nàng, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Uống rượu nhiều khó chịu sao?"
“Sở Tụ! Sở Tụ! Sở Tụ!" Tần Nguyệt thì thầm nói, thả luôn bầu rượu trong tay, trực tiếp ôm chầm lấy Sở Tụ.
Bầu rượu theo khúc hành lang mà ngã xuống, rơi đến phiến đá trên đường thì ‘Phịch’ một tiếng, bầu rượu ngã vỡ. Giữa ban đêm yên tĩnh, một tiếng động này như cực kỳ lớn.
Tuy rằng cùng Tần Nguyệt ở chỗ này không cần quá chú ý cái gì nam nữ thọ thọ bất thân, nhưng ôm nhau gắt gao như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Làm sao vậy?" Sở Tụ nhẹ nhàng hỏi, thật sự không biết Tần Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Tụ thật sự là một đồ ngu ngốc!" Tần Nguyệt rầu rĩ nói, mở to đôi mắt nhìn Sở Tụ, ôm nhau mà nhìn kỹ, hai đôi mắt cứ nhìn đối nhau, Sở Tụ cảm thấy mắt mình muốn chua xót, đành lại hỏi, “Làm sao vậy? Muốn tìm người đưa ngươi về không?"
“Đại ngu ngốc!" Tần Nguyệt suy sụp hạ mắt, bĩu môi reo lên.
Sở Tụ trừng mắt nhìn, thế mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem chung quanh im ắng không người, liền quay lại ôm Tần Nguyệt, tiếp cận hôn Tần Nguyệt một cái, Tần Nguyệt mở to mắt nhìn cậu, làm cậu cũng đỏ mặt, nói “Đem mắt nhắm lại!"
Tần Nguyệt theo lời nhắm mắt lại, đây vẫn là lần đầu Sở Tụ chủ động hôn người khác, trong lòng thật khẩn trương, tổng cảm thấy trong không trung dường như đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Cuối cùng, cậu vẫn cố lấy dũng khí mà nhắm mắt lại, hôn lên Tần Nguyệt, hai người đều không có kinh nghiệm, chỉ là khẽ chạm nhẹ liếm, trằn trọc mà hôn.
Hơn nửa ngày, hai người mới tách ra. Sở Tụ nhìn ánh trăng trên trời mà gương mặt vẫn còn hồng hồng nóng nóng, Sở Tụ lại nhìn Tần Nguyệt, nghĩ rằng, hiện tại đã thành ông mặt trời rồi.
Tần Nguyệt ngồi trên tay vịn, cười khẽ, “Giống như ăn móng lợn!"
Sở Tụ đương nhiên biết nàng chỉ cái gì, cũng cười cười, “Ai bảo ngươi uống rượu nhiều như vậy!"
Tần Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Tụ, lại đi đến hôn thêm một cái, cuối cùng tựa vào lòng cậu, chưa bao giờ kiên định là ôn nhu như bây giờ, nói, “Sở Tụ, cuộc đời này, ta nguyện chỉ làm vợ ngươi!"
“Ừ! Cùng nắm tay, bạch đầu giai lão!" Sở Tụ nhẹ nhàng mà trả lời, truy rằng cao hứng, nhưng không biết vì sao, tận trong đáy lòng lại có một cỗ bất an trỗi dậy.
Ánh trăng chuyển qua từng khúc hành lang lầu các, quang mang nhàn nhạt dần chiếu đến một thân ảnh âm thầm đứng, có thể thấy được trên gương mặt người đó chỉ còn mãnh liệt đau xót cùng phẫn nộ.
Beta: Suzaku
Sinh thần Hoàng Đế, lúc này đối với Sở Tụ mà nói, ở trong cung không thể nghi ngờ là cậu phải câu nệ một chút.
Chỉ vừa năm ngoái bản thân cậu còn đứng nơi chính điện mà tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Đế và các quần thần, thì năm nay, đến phiên cậu thưởng thức người khác quyến rũ ca múa. Tọa ở nơi này xem những lễ vật được đưa lên cho Hoàng Đế mà trong lòng cậu không nói nên lời là tư vị gì, chỉ có thể phẫn nộ rồi đến cuối cùng đều tan thành mờ mịt hư vô.
Nhóm mỹ nhân lúc trước được đưa vào cùng với cậu, cuối cùng các nàng trở thành hậu cung nghìn người của Hoàng Đế, mỗi ngày đều mong chờ Hoàng Đế lâm hạnh.
Có lần nghe Tần Nguyệt ngẫu nhiên nhắc đến, năm rồi có một mỹ nhân xinh đẹp được đưa vào cung tên Chỉ Lan bị bệnh mà mất, làm Sở Tụ suy nghĩ, nếu lúc ấy chính cậu cũng làm luyến sủng của Hoàng Đế, nói không chừng bây giờ cũng đã chết ở một góc nào đó trong hoàng cung, xuân đi tới, gió thổi qua, có lẽ không ai còn nhớ rõ trên thế giới từng có một người tồn tại kêu là Sở Tụ.
Thế gian này quá tàn khốc, tàn khốc đến mức mỗi ngày đều phải cẩn thận mà đấu tranh với vận mệnh bản thân. Ở bên cạnh Thiên tử, nói không chừng ngày mai có thể bị giam ở trong ngục, nói không chừng còn có thể đầu và thân mỗi thứ một nơi.
Trong đại điện mùi rượu xông lên rất nồng, Sở Tụ thấy mặt mũi mọi người ở đây đều đã hồng hồng nhưng vẫn rất nhiệt tình mà kính rượu lẫn nhau. Nghĩ đến vừa rồi có vài mỹ nhân được đưa lên cho Hoàng Đế, có nam có nữ, trong lòng cậu không biết vì sao mà dị thường phiền muộn nên đành lấy cớ thay y phục mà đi ra ngoài.
Một đường dọc theo đường nhỏ mà đi. Bởi vì là ngày mười hai tháng ba, đã gần giữa tháng nên ánh trăng đặc biệt sáng ngời, có chút như nhàn nhạt ưu thương, lại có chút nhàn nhạt âu sầu, lại giống như thản nhiên mà hy vọng. Vườn hoa mẫu đơn không xa đang nhẹ nhàng mà hé rộ. Màn đêm đã dần buông. Thế gian như bị bao phủ trong khoảnh khắc vô ngần đó.
Sở Tụ lẳng lặng ngồi trên tay vịn khúc hành lang, trong tay cầm theo một bầu rượu và một cái chén nhỏ, cậu cũng không thường uống rượu, nhưng đêm nay lại có chút nhớ nhung say đắm.
“Tìm ngươi thật lâu, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở nơi này uống rượu!"
Thanh âm Tần Nguyệt thanh thúy vang bên tai, sau đó nàng một phen đoạt lấy bầu rượu trong tay cậu, cũng chẳng cần dùng chén đã trực tiếp đổ vào miệng.
“Rượu này cũng không có gì hay!" Tần Nguyệt một bộ dạng hào phóng, nói lớn mấy tiếng rồi lấy ống tay áo của Sở Tụ lau miệng.
Sở Tụ thấy điệu bộ của nàng, muộn phiền trong lòng cũng tiêu tan đi không ít, cậu liền cười rộ lên, lấy khăn tay trong người vừa lau cho nàng vừa nói, “Ngươi tìm ta có việc gì?"
“Chiều hôm nay, ta phải cùng Hoàng huynh xem đám phi tần của huynh ấy đấu qua đấu lại, nhìn các nàng thật cũng có chút thú vị, nhưng mà hoàng huynh cũng thật là, rõ ràng không muốn ngồi đó, nhưng vẫn cứ một mực ngồi đến quá ngọ, hại ta cũng phải ở lại." Tần Nguyệt mộc chốc lại cười khẽ, một chốc thì nhíu mày, cuối cùng cũng học theo Sở Tụ ngồi trên hành lang, chậm rãi mà nhấm rượu, rồi thầm oán nói, “Ta thật vất vả tránh được thủ vệ mới đến được chính điện để tìm ngươi, làm thiếu chút nữa bị hoàng huynh phát hiện. Ta nhìn khắp nơi lại không thấy ngươi ở đó, thì biết ngay ngươi đã tránh ở chỗ không người mà nhàn hạ, nên ta đến đây, thật là tốn không ít thời gian mà."
Ánh trăng treo giữa trời, ngồi từ nơi này nhìn ra bầu trời không mây, trăng trên đỉnh đầu càng thêm tỏa sáng, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, nhưng là, trăng ấy bao xa, Sở Tụ không biết.
“Để người tìm lâu như vậy, đúng là ta phải hướng công chúa đại nhân mà tạ lỗi! Đại nhân ngài muốn phạt tiểu nhân như thế nào, tiểu nhân sẽ làm như thế ấy!" Sở Tụ cười nói, ngữ khí ôn nhu còn mang theo chút trêu đùa. Trên khuôn mặt bạch ngọc chứa đầy ý cười sủng nịch và quan tâm yêu mến, tựa như ánh trăng ngoài kia, tản ra ánh sáng nhu hòa và dịu dàng, khóe miệng vểnh lên, trên gương mặt còn có lúm đồng tiền nho nhỏ xoáy vào, ở dưới ánh trăng rất rõ ràng có thể thấy được.
“Thánh nhân nói, thực sắc tính dã! Sở Tụ, ta, ta…" Tần Nguyệt ngụm lớn đem bầu rượu uống hết, mặt càng ngày càng hồng, không ngừng lập lại mấy lần ta, đến cuối cùng cũng không nói nguyên cớ.
“Làm sao vậy? Tiểu nha đầu?" Khi Sở Tụ cao hứng hoặc lúc vui đùa cùng Tần Nguyệt đều thích kêu nàng là ‘Tiểu nha đầu’, sau đó lại rất vui vẻ mà xem Tần Nguyệt như sư tử Hà Đông rống to mà phát uy. Bất quá, lần này Tần Nguyệt như đổi tính đổi nết, cư nhiên lại xấu hổ, đỏ mặt nửa ngày cũng không nói chuyện.
Tần Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tụ, nhìn đến nỗi Sở Tụ cũng xấu hổ theo. Thấy nàng không ngừng đến gần, mà trên mặt lại hồng đến độ có thể nói ‘Mặt ngươi hồng như lòng đỏ trứng gà’ để hình dung, Sở Tụ nghĩ nàng là do uống rượu, tiến lên sờ sờ mặt nàng, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Uống rượu nhiều khó chịu sao?"
“Sở Tụ! Sở Tụ! Sở Tụ!" Tần Nguyệt thì thầm nói, thả luôn bầu rượu trong tay, trực tiếp ôm chầm lấy Sở Tụ.
Bầu rượu theo khúc hành lang mà ngã xuống, rơi đến phiến đá trên đường thì ‘Phịch’ một tiếng, bầu rượu ngã vỡ. Giữa ban đêm yên tĩnh, một tiếng động này như cực kỳ lớn.
Tuy rằng cùng Tần Nguyệt ở chỗ này không cần quá chú ý cái gì nam nữ thọ thọ bất thân, nhưng ôm nhau gắt gao như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Làm sao vậy?" Sở Tụ nhẹ nhàng hỏi, thật sự không biết Tần Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Tụ thật sự là một đồ ngu ngốc!" Tần Nguyệt rầu rĩ nói, mở to đôi mắt nhìn Sở Tụ, ôm nhau mà nhìn kỹ, hai đôi mắt cứ nhìn đối nhau, Sở Tụ cảm thấy mắt mình muốn chua xót, đành lại hỏi, “Làm sao vậy? Muốn tìm người đưa ngươi về không?"
“Đại ngu ngốc!" Tần Nguyệt suy sụp hạ mắt, bĩu môi reo lên.
Sở Tụ trừng mắt nhìn, thế mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem chung quanh im ắng không người, liền quay lại ôm Tần Nguyệt, tiếp cận hôn Tần Nguyệt một cái, Tần Nguyệt mở to mắt nhìn cậu, làm cậu cũng đỏ mặt, nói “Đem mắt nhắm lại!"
Tần Nguyệt theo lời nhắm mắt lại, đây vẫn là lần đầu Sở Tụ chủ động hôn người khác, trong lòng thật khẩn trương, tổng cảm thấy trong không trung dường như đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Cuối cùng, cậu vẫn cố lấy dũng khí mà nhắm mắt lại, hôn lên Tần Nguyệt, hai người đều không có kinh nghiệm, chỉ là khẽ chạm nhẹ liếm, trằn trọc mà hôn.
Hơn nửa ngày, hai người mới tách ra. Sở Tụ nhìn ánh trăng trên trời mà gương mặt vẫn còn hồng hồng nóng nóng, Sở Tụ lại nhìn Tần Nguyệt, nghĩ rằng, hiện tại đã thành ông mặt trời rồi.
Tần Nguyệt ngồi trên tay vịn, cười khẽ, “Giống như ăn móng lợn!"
Sở Tụ đương nhiên biết nàng chỉ cái gì, cũng cười cười, “Ai bảo ngươi uống rượu nhiều như vậy!"
Tần Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Tụ, lại đi đến hôn thêm một cái, cuối cùng tựa vào lòng cậu, chưa bao giờ kiên định là ôn nhu như bây giờ, nói, “Sở Tụ, cuộc đời này, ta nguyện chỉ làm vợ ngươi!"
“Ừ! Cùng nắm tay, bạch đầu giai lão!" Sở Tụ nhẹ nhàng mà trả lời, truy rằng cao hứng, nhưng không biết vì sao, tận trong đáy lòng lại có một cỗ bất an trỗi dậy.
Ánh trăng chuyển qua từng khúc hành lang lầu các, quang mang nhàn nhạt dần chiếu đến một thân ảnh âm thầm đứng, có thể thấy được trên gương mặt người đó chỉ còn mãnh liệt đau xót cùng phẫn nộ.
Tác giả :
Nam Chi