Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 69 Chương 69
“Đỗ Minh Nguyệt, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.
Cô cho rằng không cho ai biết, vậy nhất định không ai biết sao?"
Cổ họng Đỗ Minh Nguyệt nghẹn lại, cô biết mình không thể nói lại người đàn ông này.
Cô mím chặt môi, có chút tuyệt vọng hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy, tôi nên ở nhà, giúp chồng dạy con sao?"
Nhìn vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt, con ngươi anh lạnh dần: “Cô không muốn à?"
Sau khi nghe câu trả lời của anh, đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt, lùi về phía sau mấy bước.
“Đúng thế, tình nguyện chứ, ai mà không muốn, ai không muốn làm mợ chủ nhà họ Lâm chứ.
Vì anh giúp chồng dạy con thì sao? Cả đời ở lại nhà họ Lâm, làm bùnhìn của các người thì sao? Tôi muốn làm chuyện tôi muốn thì sai sao?" Cô thấp giọng nỉ non, nước mắt lăn dài trên gò má.
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt, mắt híp lại.
Hoàng Thành Trung cũng không ngờ thì ra Đỗ Minh Nguyệt còn có tham vọng này, làm mợ chủ nhà họ Lâm thì có gì không tốt chứ?
Cả đời không lo ăn lo mặc, nhà họ Lâm gọi là tiền chất như núi cũng không quá đáng.
Người phụ nữ này lại không muốn ở lại nhà họ Lâm, thật đúng là một người kỳ quái.
“Về nhà, có chuyện gì về nhà rồi nói sau.
" Lâm Hoàng Phong im lặng hồi lâu, mở miệng nói.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Về nhà? Đó đâu phải nhà của tôi.
"
Nói xong, cô xoay người rời đi, tiếng bước chân giẫm lên nền nhà vang vọng.
Lâm Hoàng Phong nhìn bóng lưng của cô, có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, sau đó nói: “Tiêu Hồng Quang, đuổi theo mợ chủ.
"
Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái rồi đuổi theo.
Hoàng Thành Trung thấy kịch hay, muốn chen miệng vào một phen.
“Anh nói chị dâu có bệnh hay không vậy? Làm mợ chủ nhà họ Lâm không chịu làm, làm nũng thế này thì có ích gì đâu.
"
Lâm Hoàng Phong tức giận nói: “Cậu còn ở đây làm gì? Mau cút đi cho tôi.
"
Hoàng Thành Trung bị nghẹn một chút: “Đi thì đi, hai người các người đôi lúc thật giống nhau.
"
Vừa quay người chuẩn bị rời đi, Hoàng Thành Trung đã bị gọi lại: “Dọn dẹp chỗ này đi.
"
Hoàng Thành Trung: “…"
Dám nói chuyện với anh ta như vậy, cũng chỉ có người đàn ông trước mặt này.
“Anh nói coi, anh tìm cho cô ấy một công việc cũng đâu khó, xong rồi anh giám sát cô ấy không được à?" Hoàng Thành Trung thuận mồm nói một câu.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ thấy trong lòng mình có một đám mây đen lớn, không có chỗ nào để phát tiết.
Cuối cùng cô thấy một cái bảng hiệu sáng đèn, do dự một hồi, cô vẫn đi vào.
Vừa đến quầy bar, cô bình tĩnh nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một chai rượu.
"
Cô vừa gọi rượu, đã có nhiều người liên tục quay đầu nhìn cô, trong lòng không phải ý tốt gì.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt uống mấy ly rượu, lòng bàn chân như đi trên mây, đứng dậy cũng khó khăn y như bước trên bông vải.