Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
Chương 100: So tài (3)
Ba ván đấu, hai thắng một thua, chỉ còn lại thi cầm.
Phượng Bân cắn môi dùng hết dũng khí mời Phượng Trầm ra tay. Xét về cầm nghệ quả thật trên dưới Thanh Loan quốc không ai có thể sánh được với Phượng Trầm, Phượng Trầm hờ hững : " Được."
Phượng Bân mừng như điên, hất cằm nhìn Tử Giai Âu Thần.
Mạc Thương và Hạ Trác đều biết Phượng Trầm là đệ nhất cầm sư vả lại đã nghe qua tiếng đàn của hắn tất nhiên không manh động bước ra ứng chiến, Tử Giai Âu Thần không thiêng về cầm nghệ thấy Hạ Trác và Mạc Thương bất động liền hiểu, mỉm cười nói : " Tiểu quận vương, liệu ta có thể để thuộc hạ của ta thi đấu hộ hay không ?"
Phượng Lâm thấy Phượng Trầm thi đấu thì rất hưng phấn, nghe vậy liền đáp : " Dĩ nhiên là không được."
Phượng Bân được Phượng Lâm ủng hộ, vội vã nói : " Chúng ta chính là muốn so tài với phu thị của Vương gia, sao có thể để thuộc hạ thi đấu giúp ?"
" Đúng, đúng ! Như vậy chứng tỏ phu thị của Vương gia vô năng." Không ít người hùa theo.
" Ta là phu thị của vương gia, trận này ta đấu !" Một thanh âm hùng hồn phát ra, chưa kịp định thần đã thấy một nam tử vận bạch y, tóc mai xõa dài, phía sau buộc thanh lụa màu đạm thủy. Chỉ thấy hàng mày dài, mắt phượng đen nhánh lạnh nhạt, môi hơi cong lên không rõ cười hay không cười. Bất quá khiến mọi người kinh ngạc là trên tay y còn xách theo một cấm vệ quân, khuôn mặt nàng ta tái xanh.
" Hành Vân ?!" Tử Giai Âu Thần ngạc nhiên, thanh âm không xác định.
Hành Vân vứt cấm vệ quân sang một bên để nàng ta lúi cúi bò đi nhanh như chớp lướt tới trước mặt Tư Nguyệt, giọng nói không vui : " Ta đã nói ta là phu thị của ngươi mà bọn họ cũng không cho ta vào."
Vậy thì ngươi liền xông vào sao ?
Mọi người đồng loạt trợn mắt.
Một viên tướng vận uy giáp vội vã bấm báo : " Hoàng thượng ! Có thích khách !" Vừa nói xong ngẩn lên đã thấy Hành Vân đứng đó, khóe môi giật giật rút kiếm : " Hộ giá !"
Tư Nguyệt nhìn Hành Vân lại nhìn viên tướng kia, cười khổ : " Hoàng thượng thứ lỗi, hắn quả thật là phu thị của ta."
Hành Vân mỉm cười liếc viên tướng nọ : " Hừ, ta đã nói ngươi còn không tin !" Nói xong liền ngồi bên cạnh Tư Nguyệt. Lúc hắn biết được tin nàng mất tích đã phái vô số ám vệ điều tra, vừa nghe Thiên Hải Lâu có dị động hắn lập tức theo đuôi đến đây. Thật may, nàng vẫn không sao cả. Nghĩ xong, hắn liền khựng người, mấp máy môi : " Ngươi...ngươi thật sự thừa nhận ta là phu thị ?"
Tư Nguyệt cười một tiếng, hắn xông vào đã xông vào, khẳng định cũng khẳng định rồi còn hỏi nàng như vậy, nàng nhướn mày : " Lần sau ngươi đừng tùy tiện như vậy."
Hành Vân nở nụ cười hiếm thấy khiến đôi mắt phượng như cong lên, đuôi mắt vẽ thành một đường tỉ mỉ : " Hảo."
Sau một hồi sững sờ, Phượng Lâm khó tin nói : " A Thiên, hắn thật sự là...phu thị của ngươi ?" Mạc Thương kia tuy khuôn mặt luôn nghiêm nghị nhưng rất ít khi động thủ, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái nam nhân xông vào hoàng cung, nàng nhất định phải thúc đẩy A Thiên và hoàng huynh nếu không để A Thiên lẫn lộn với đám người bạo lực kia, nàng sẽ rất áy náy.
Tư Nguyệt đứng dậy, chắp tay nói : " Phu thị của ta ít hiểu biết, mong hoàng thượng thứ tội."
" A...không, không sao !" Phượng Lâm cắn môi liếc nhìn Phượng Trầm, thấy hắn âm trầm thì không nén khỏi thở dài.
Mặc dù Phượng Bân kinh sợ nhưng vẫn lên tiếng : " Vương gia, đó là phu thị của ngươi ? Vừa nãy hắn đã nói trận này do hắn ứng chiến." Trong lòng không khỏi khinh bỉ, nam nhân thô lỗ như vậy làm sao có thú vui tao nhã đánh đàn, làm sao có thể vượt qua Phượng Trầm ? Ngẫm nghĩ hai thắng hai thua hẳn là không mất đi Thành Long Tuyền hắn liền thấy vừa may mắn vừa tiếc nuối.
Hành Vân nhếch môi, lạnh lùng nói : " Phải, ta đã nói trận này ta đấu."
Tử Giai Âu Thần khó tin nhìn Hành Vân, xưa này chỉ nghe giang hồ đồn nhị công tử Thần Mã Cung giết người như ngóe còn chưa nghe hắn có bản sự như vậy đâu, Tử Giai Âu Thần nhíu mày : " Hành Vân, ngươi có thể không ?"
Hành Vân khinh thường hừ một tiếng : " Tránh sang một bên."
Tử Giai Âu Thần mím môi nhưng lúc này không thể động thủ liền nói : " Hảo, tối nay chúng ta luận bàn một phen." Đừng nhìn Tử Giai Âu Thần xưa này hòa nhã, hắn là kẻ có thù tất báo.
Phượng Trầm nhìn Tư Nguyệt thật sâu, đáy lòng thắt lại, đứng dậy nói : " Mời."
Hành Vân thi đấu trước, hắn cũng không dùng đàn mà Phượng Lâm chuẩn bị, hai thuộc hạ theo phía sau hắn dâng cầm lên, là một huyền cầm bằng gỗ tử đàn, đen nhánh chạm khắc tỉ mỉ. Hắn vuốt dây đàn bóng loáng, thử âm nhẹ, mỉm cười.
"Hai mặt yêu và hận phảng phất tựa khói mây
Có lúc tản mạn có lúc lại mù mịt
Thanh kiếm thời gian chia đôi thương nhớ
Là lưu luyến hay chỉ có đoạn tuyệt
Nhìn bãi biển, nương dâu, mây tan mây cuộn
Chuyện xưa theo giang hồ đi xa
Trái tim rơi xuống vực thẳm
Gương mặt nàng như phù dung thoáng hiện
Như đàn tranh đứt dây mang đi quá khứ
Và lời thề mãi mãi về sau
Liệu kiếp sau có gặp nhau bên hòn đá Tam Sinh không?
Hận nhất là năm tháng
Vội vàng như bị gió bão cuốn đi
Một ánh mắt vội vàng của ta không kịp khiến nàng lưu luyến
Những tấn bi kịch đó
Cuối cùng bảo rằng kiếp sau sẽ kết thúc
Còn lại lời thề hoang đường
Cuối cùng chìm vào đêm dài..."
Phượng Bân cắn môi dùng hết dũng khí mời Phượng Trầm ra tay. Xét về cầm nghệ quả thật trên dưới Thanh Loan quốc không ai có thể sánh được với Phượng Trầm, Phượng Trầm hờ hững : " Được."
Phượng Bân mừng như điên, hất cằm nhìn Tử Giai Âu Thần.
Mạc Thương và Hạ Trác đều biết Phượng Trầm là đệ nhất cầm sư vả lại đã nghe qua tiếng đàn của hắn tất nhiên không manh động bước ra ứng chiến, Tử Giai Âu Thần không thiêng về cầm nghệ thấy Hạ Trác và Mạc Thương bất động liền hiểu, mỉm cười nói : " Tiểu quận vương, liệu ta có thể để thuộc hạ của ta thi đấu hộ hay không ?"
Phượng Lâm thấy Phượng Trầm thi đấu thì rất hưng phấn, nghe vậy liền đáp : " Dĩ nhiên là không được."
Phượng Bân được Phượng Lâm ủng hộ, vội vã nói : " Chúng ta chính là muốn so tài với phu thị của Vương gia, sao có thể để thuộc hạ thi đấu giúp ?"
" Đúng, đúng ! Như vậy chứng tỏ phu thị của Vương gia vô năng." Không ít người hùa theo.
" Ta là phu thị của vương gia, trận này ta đấu !" Một thanh âm hùng hồn phát ra, chưa kịp định thần đã thấy một nam tử vận bạch y, tóc mai xõa dài, phía sau buộc thanh lụa màu đạm thủy. Chỉ thấy hàng mày dài, mắt phượng đen nhánh lạnh nhạt, môi hơi cong lên không rõ cười hay không cười. Bất quá khiến mọi người kinh ngạc là trên tay y còn xách theo một cấm vệ quân, khuôn mặt nàng ta tái xanh.
" Hành Vân ?!" Tử Giai Âu Thần ngạc nhiên, thanh âm không xác định.
Hành Vân vứt cấm vệ quân sang một bên để nàng ta lúi cúi bò đi nhanh như chớp lướt tới trước mặt Tư Nguyệt, giọng nói không vui : " Ta đã nói ta là phu thị của ngươi mà bọn họ cũng không cho ta vào."
Vậy thì ngươi liền xông vào sao ?
Mọi người đồng loạt trợn mắt.
Một viên tướng vận uy giáp vội vã bấm báo : " Hoàng thượng ! Có thích khách !" Vừa nói xong ngẩn lên đã thấy Hành Vân đứng đó, khóe môi giật giật rút kiếm : " Hộ giá !"
Tư Nguyệt nhìn Hành Vân lại nhìn viên tướng kia, cười khổ : " Hoàng thượng thứ lỗi, hắn quả thật là phu thị của ta."
Hành Vân mỉm cười liếc viên tướng nọ : " Hừ, ta đã nói ngươi còn không tin !" Nói xong liền ngồi bên cạnh Tư Nguyệt. Lúc hắn biết được tin nàng mất tích đã phái vô số ám vệ điều tra, vừa nghe Thiên Hải Lâu có dị động hắn lập tức theo đuôi đến đây. Thật may, nàng vẫn không sao cả. Nghĩ xong, hắn liền khựng người, mấp máy môi : " Ngươi...ngươi thật sự thừa nhận ta là phu thị ?"
Tư Nguyệt cười một tiếng, hắn xông vào đã xông vào, khẳng định cũng khẳng định rồi còn hỏi nàng như vậy, nàng nhướn mày : " Lần sau ngươi đừng tùy tiện như vậy."
Hành Vân nở nụ cười hiếm thấy khiến đôi mắt phượng như cong lên, đuôi mắt vẽ thành một đường tỉ mỉ : " Hảo."
Sau một hồi sững sờ, Phượng Lâm khó tin nói : " A Thiên, hắn thật sự là...phu thị của ngươi ?" Mạc Thương kia tuy khuôn mặt luôn nghiêm nghị nhưng rất ít khi động thủ, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái nam nhân xông vào hoàng cung, nàng nhất định phải thúc đẩy A Thiên và hoàng huynh nếu không để A Thiên lẫn lộn với đám người bạo lực kia, nàng sẽ rất áy náy.
Tư Nguyệt đứng dậy, chắp tay nói : " Phu thị của ta ít hiểu biết, mong hoàng thượng thứ tội."
" A...không, không sao !" Phượng Lâm cắn môi liếc nhìn Phượng Trầm, thấy hắn âm trầm thì không nén khỏi thở dài.
Mặc dù Phượng Bân kinh sợ nhưng vẫn lên tiếng : " Vương gia, đó là phu thị của ngươi ? Vừa nãy hắn đã nói trận này do hắn ứng chiến." Trong lòng không khỏi khinh bỉ, nam nhân thô lỗ như vậy làm sao có thú vui tao nhã đánh đàn, làm sao có thể vượt qua Phượng Trầm ? Ngẫm nghĩ hai thắng hai thua hẳn là không mất đi Thành Long Tuyền hắn liền thấy vừa may mắn vừa tiếc nuối.
Hành Vân nhếch môi, lạnh lùng nói : " Phải, ta đã nói trận này ta đấu."
Tử Giai Âu Thần khó tin nhìn Hành Vân, xưa này chỉ nghe giang hồ đồn nhị công tử Thần Mã Cung giết người như ngóe còn chưa nghe hắn có bản sự như vậy đâu, Tử Giai Âu Thần nhíu mày : " Hành Vân, ngươi có thể không ?"
Hành Vân khinh thường hừ một tiếng : " Tránh sang một bên."
Tử Giai Âu Thần mím môi nhưng lúc này không thể động thủ liền nói : " Hảo, tối nay chúng ta luận bàn một phen." Đừng nhìn Tử Giai Âu Thần xưa này hòa nhã, hắn là kẻ có thù tất báo.
Phượng Trầm nhìn Tư Nguyệt thật sâu, đáy lòng thắt lại, đứng dậy nói : " Mời."
Hành Vân thi đấu trước, hắn cũng không dùng đàn mà Phượng Lâm chuẩn bị, hai thuộc hạ theo phía sau hắn dâng cầm lên, là một huyền cầm bằng gỗ tử đàn, đen nhánh chạm khắc tỉ mỉ. Hắn vuốt dây đàn bóng loáng, thử âm nhẹ, mỉm cười.
"Hai mặt yêu và hận phảng phất tựa khói mây
Có lúc tản mạn có lúc lại mù mịt
Thanh kiếm thời gian chia đôi thương nhớ
Là lưu luyến hay chỉ có đoạn tuyệt
Nhìn bãi biển, nương dâu, mây tan mây cuộn
Chuyện xưa theo giang hồ đi xa
Trái tim rơi xuống vực thẳm
Gương mặt nàng như phù dung thoáng hiện
Như đàn tranh đứt dây mang đi quá khứ
Và lời thề mãi mãi về sau
Liệu kiếp sau có gặp nhau bên hòn đá Tam Sinh không?
Hận nhất là năm tháng
Vội vàng như bị gió bão cuốn đi
Một ánh mắt vội vàng của ta không kịp khiến nàng lưu luyến
Những tấn bi kịch đó
Cuối cùng bảo rằng kiếp sau sẽ kết thúc
Còn lại lời thề hoang đường
Cuối cùng chìm vào đêm dài..."
Tác giả :
Lạc Tuyết