Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 83: Liên phi
“Ta tên là Hạ Lan Phiêu, ta là bị tại nạn xe cộ rồi xuyên đến nơi này, quốc tịch Trung Quốc! Ngươi cũng là người Trung Quốc có đúng hay không? Bài hát ngươi vẫn hát là ‘Đại Minh Cung từ’ ‘Trường tương thủ’, có đúng hay không? Mau nói chuyện với ta! Ngươi mau nói cho ta biết cũng là xuyên việt tới, nói cho ta biết ở trên thế giới này, ta không phải cô đơn…. Van ngươi…."
Hạ Lan Phiêu vô lực kéo tay Liên phi, cánh tay vô cùng bẩn, đầu ngón tay cũng vô cùng lạnh lẽo đáng sợ. Co gái ngơ ngác nhìn nàng, hình như đang nhớ lại cái gì đó, lông mày nhíu lại thật chặt, khuôn mặt đầy sẹo lại càng kinh khủng. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, thân thể run rẩy kịch liệt, không ngừng lắc đầu. Tay của nàng hung hăng chụp tóc của mình, dùng sức kéo, vài sợi tóc cứ như vậy rơi xuống, trên da đầu tràn đầy máu tươi. Hạ Lan Phiêu thấy thế vội vàng nói: “Không cần suy nghĩ, ta không hỏi nữa là được! Ngươi đừng tự làm tổn thương mình! Tên bài hát ngươi hát là gì? Có phải ‘Trường tương thủ’ hay không?
"Trường an nguyệt hạ, nhất hồ thanh tửu nhất thúc đào hoa...."
(Dịch: Trường an dưới ánh trăng, một bầu rượu ngon một bó hoa đào….)
Cô gái nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên bắt đầu ngâm xướng. Khác hoàn toàn với khuôn mặt kinh khủng của nàng, tiếng hát của nàng ấy rất là dịu dàng, ở trong đêm tối yên tĩnh nhẹ nhàng như vậy, giống như âm thanh thiên nhiên. Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm giác trong mắt của nàng có lệ quang mơ hồ. Mà bài hát chính là ‘Trường tương thủ’ nàng quen thuộc nhất.
Trong đêm đen, tiếng hát của cô gái giống như lông vũ mềm mại, giống như là cam ngọt rượu ngon, chậm rãi lướt qua nội tâm nàng. Ở bên trong tiếng hát của nàng, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy mình bị lây nhiễm từ nàng, tâm tình nặng nề muốn khóc.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao nàng phải hát bài hát này? Bài hát này rõ ràng chỉ có ở thế kỷ hai mươi mốt…. Chẳng lẽ, nàng thật sự là đồng bạn của ta? Ngày….
"Trường tương thủ tha thị, diện cụ hạ đích minh mị; minh mị hậu ẩn tế đích thi, vô duyến cảm ngộ...."
(Trường tương thủ nó là, tươi đẹp dưới mặt nạ; tươi đẹp ẩn núp sau thơ ca, vô duyên hiểu được….)
Theo cô gái ngâm xướng, Hạ Lan Phiêu cũng nhịn không được hát lên theo. Cô gái sững sờ, giật mình nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt nhiều hơn một thần thái nói không rõ. Mà Hạ Lan Phiêu tiếp tục ca xướng cùng với nàng: “Nữ nhân hoa, diêu duệ tại phong trần trung." (Nữ Nhân Hoa chập chờn trong phong trần.)
"Nữ nhân hoa, tùy phong khinh khinh bãi động…." Cô gái theo bản năng hát tiếp.
(Nữ Nhân Hoa, theo gió nhẹ nhàng đong đưa….)
"Dã hứa, toàn thế giới ngã dã khả dĩ phóng khí."
(Có lẽ ta cũng có thể buông tha cả thế giới.)
"Chí thiểu hoàn hữu nhĩ, tri đạo ngã thị chân tâm. Nhi nhĩ tại giá lý, tựu thị sinh mệnh đích kỳ tích…."
(Ít nhất vẫn còn ngươi, biết ta là thật lòng. Mà ngươi ở nơi này, chính là kỳ tích của sinh mệnh….)
Bên trong Lãnh Tuyền điện yên tĩnh, Hạ Lan Phiêu hát từng câu hát mình quen thuộc nhất, mà cô gái cũng hát từng câu tiếp nối, phối hợp không chê vào đâu được. Hạ Lan Phiêu nhìn cô gái, rốt cuộc cũng khống chế không nổi kích động trong nội tâm. Nàng một phát bắt được tay của nàng ta, rưng rưng nói: “Ngươi đúng là cũng đến từ thế kỷ hai mươi mốt…. Nhưng rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao ngươi lại biến thành như vây? Ta dẫn ngươi rời đi!"
“Nàng sẽ không đi cùng ngươi. Còn nữa, cách xa nàng một chút!" Một giọng nói, đột nhiên vang lên sau lưng.
Ai?
Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, đột nhiên bị một cổ lực lượng dùng sức kéo đi. Nàng lảo đảo mấy bước, cuối cùng bị một người kéo ra sau lưng. Người nọ một tay bắt được tay Hạ Lan Phiêu, bất đắc dĩ mỉm cười với nàng: “Hạ Lan, ta thật sự không ngờ ngươi không nghe khuyên bảo, vẫn chạy tới đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ chết."
Tiêu Nhiên? Làm sao hắn biết ta đến nơi này?
“Ngươi…. Làm sao ngươi biết mà tới?" Hạ Lan Phiêu kinh hoảng hỏi.
“Chuyện này không quan trọng. Thừa dịp hiện tại chưa có ai phát hiện, mau đi theo ta!"
“Không!" Hạ Lan Phiêu hất tay Tiêu Nhiên ra, đi tới phía cô gái: “Phải mang nàng đi cùng."
“Hạ Lan, ngươi biết nàng là ai không?"
“Ai?"
“Liên phi."
“A."
Nàng quả nhiên là Liên phi, cô gái tuyệt sắc trong lời đồn, người Hạ Lan Thụy nhớ mãi không quên….
“Nàng là bị Tiên Hoàng hạ lệnh nhốt, bất luận kẻ nào cũng không được thăm, có người vi phạm liền xử tử Liên phi."
“Thật sao? Vậy thì như thế nào?"
Hạ Lan Phiêu mỉm cười với Tiêu Nhiên, nụ cười trong trẻo dịu dàng. Tiêu Nhiên không hiểu tại sao một thiếu nữ lại có dũng khí lớn như vậy, làm sao lại có khí độ và phong thái khinh thường tất cả. Hắn chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, cố gắng nói dịu dàng: “Nếu bị người biết ngươi tự tiện xông vào đây, bất luận kẻ nào cũng không bảo vệ được ngươi. Mau đi theo ta!"
“Ta nói rồi, ta muốn dẫn nàng đi." Hạ Lan Phiêu kiên định nói.
Tuy nói ước định với Hạ Lan Thụy bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, nhưng làm thế nào nàng cũng không thể vứt bỏ đồng bạn duy nhất trên thế giới này. Liên phi…. Người có đôi mắt sáng thiện lương này là Liên phi khuynh quốc khuynh thành, giỏi ca hát giỏi nhảy múa trong truyền thuyết? Làm sao nàng lại bị rơi vào tình cảnh thê thảm như hôm nay?
Mà ta, gần như đã có thể xác định nàng và lai lịch của ta có mối quan hệ chặt chẽ. Nếu chỉ là một bài hát thì cũng không đáng nói, làm sao ngay cả từng âm điệu, từng câu hát cũng sẽ giống? Dù là người khác dạy nàng, vậy người kia nhất định cũng có số mạng giống ta! Nói không chừng…. Người kia đã trở về? Tại sao ta có thể buông tha bất cứ một cơ hội nào?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nhìn Liên phi thật lâu, cắn chặt môi, không chịu rời đi. Nàng biết rõ Tiêu Nhiên luôn mềm lòng, chỉ cần nàng kiên trì rất có thể lần này hắn sẽ làm như không thấy, thậm chí sẽ giúp nàng một tay. Nhưng lần này nàng sai rồi. Bởi vì, Tiêu Nhiên khẽ vuốt trán, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Hạ Lan, ngươi có biết tại sao lúc trước Tiêu Mặc lại bị thương không?"
“Bị thương?"
Hạ Lan Phiêu đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước gặp Tiêu Mặc bị thương ở gần Lãnh Tuyền điện, có lòng cứu hắn. Vết thương màu hồng của Tiêu Mặc hiện rõ trước mắt, nhìn giống như bị người nào đó cắn xé. Nàng không tự chủ nhăn mày: “Hắn bị thương như thế nào? Ngươi đừng nói với ta là hắn bị Liên phi làm bị thương."
“Phải…. A Mặc muốn mang Liên phi đi, nhưng Liên phi lại chém bị thương hắn. Kể từ sau khi Tiên Hoàng qua đời, A Mặc vẫn muốn mang mẫu phi của hắn ra ngoài an dưỡng tuổi già, nhưng Liên phi lại không chịu…. Nàng đã bị điên, ngay cả con trai mình cũng không nhận ra, chỉ biết trông coi cung điện này. Nếu ngươi nhất quyết dẫn nàng đi, ngươi sẽ bị thương."
Tiêu Nhiên nói xong, thương hại nhìn Liên phi, nhẹ nhàng thở dài. Hạ Lan Phiêu lại nghe được thông tin quan trọng từ lời nói của Tiêu Nhiên, không dám tin vào lỗ tai của mình: “Ngươi nói cái gì? Nàng là…. Mẫu phi của Hoàng Thượng? Mẹ đẻ của Hoàng Thượng?"
Hạ Lan Phiêu vô lực kéo tay Liên phi, cánh tay vô cùng bẩn, đầu ngón tay cũng vô cùng lạnh lẽo đáng sợ. Co gái ngơ ngác nhìn nàng, hình như đang nhớ lại cái gì đó, lông mày nhíu lại thật chặt, khuôn mặt đầy sẹo lại càng kinh khủng. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, thân thể run rẩy kịch liệt, không ngừng lắc đầu. Tay của nàng hung hăng chụp tóc của mình, dùng sức kéo, vài sợi tóc cứ như vậy rơi xuống, trên da đầu tràn đầy máu tươi. Hạ Lan Phiêu thấy thế vội vàng nói: “Không cần suy nghĩ, ta không hỏi nữa là được! Ngươi đừng tự làm tổn thương mình! Tên bài hát ngươi hát là gì? Có phải ‘Trường tương thủ’ hay không?
"Trường an nguyệt hạ, nhất hồ thanh tửu nhất thúc đào hoa...."
(Dịch: Trường an dưới ánh trăng, một bầu rượu ngon một bó hoa đào….)
Cô gái nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên bắt đầu ngâm xướng. Khác hoàn toàn với khuôn mặt kinh khủng của nàng, tiếng hát của nàng ấy rất là dịu dàng, ở trong đêm tối yên tĩnh nhẹ nhàng như vậy, giống như âm thanh thiên nhiên. Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm giác trong mắt của nàng có lệ quang mơ hồ. Mà bài hát chính là ‘Trường tương thủ’ nàng quen thuộc nhất.
Trong đêm đen, tiếng hát của cô gái giống như lông vũ mềm mại, giống như là cam ngọt rượu ngon, chậm rãi lướt qua nội tâm nàng. Ở bên trong tiếng hát của nàng, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy mình bị lây nhiễm từ nàng, tâm tình nặng nề muốn khóc.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao nàng phải hát bài hát này? Bài hát này rõ ràng chỉ có ở thế kỷ hai mươi mốt…. Chẳng lẽ, nàng thật sự là đồng bạn của ta? Ngày….
"Trường tương thủ tha thị, diện cụ hạ đích minh mị; minh mị hậu ẩn tế đích thi, vô duyến cảm ngộ...."
(Trường tương thủ nó là, tươi đẹp dưới mặt nạ; tươi đẹp ẩn núp sau thơ ca, vô duyên hiểu được….)
Theo cô gái ngâm xướng, Hạ Lan Phiêu cũng nhịn không được hát lên theo. Cô gái sững sờ, giật mình nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt nhiều hơn một thần thái nói không rõ. Mà Hạ Lan Phiêu tiếp tục ca xướng cùng với nàng: “Nữ nhân hoa, diêu duệ tại phong trần trung." (Nữ Nhân Hoa chập chờn trong phong trần.)
"Nữ nhân hoa, tùy phong khinh khinh bãi động…." Cô gái theo bản năng hát tiếp.
(Nữ Nhân Hoa, theo gió nhẹ nhàng đong đưa….)
"Dã hứa, toàn thế giới ngã dã khả dĩ phóng khí."
(Có lẽ ta cũng có thể buông tha cả thế giới.)
"Chí thiểu hoàn hữu nhĩ, tri đạo ngã thị chân tâm. Nhi nhĩ tại giá lý, tựu thị sinh mệnh đích kỳ tích…."
(Ít nhất vẫn còn ngươi, biết ta là thật lòng. Mà ngươi ở nơi này, chính là kỳ tích của sinh mệnh….)
Bên trong Lãnh Tuyền điện yên tĩnh, Hạ Lan Phiêu hát từng câu hát mình quen thuộc nhất, mà cô gái cũng hát từng câu tiếp nối, phối hợp không chê vào đâu được. Hạ Lan Phiêu nhìn cô gái, rốt cuộc cũng khống chế không nổi kích động trong nội tâm. Nàng một phát bắt được tay của nàng ta, rưng rưng nói: “Ngươi đúng là cũng đến từ thế kỷ hai mươi mốt…. Nhưng rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao ngươi lại biến thành như vây? Ta dẫn ngươi rời đi!"
“Nàng sẽ không đi cùng ngươi. Còn nữa, cách xa nàng một chút!" Một giọng nói, đột nhiên vang lên sau lưng.
Ai?
Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, đột nhiên bị một cổ lực lượng dùng sức kéo đi. Nàng lảo đảo mấy bước, cuối cùng bị một người kéo ra sau lưng. Người nọ một tay bắt được tay Hạ Lan Phiêu, bất đắc dĩ mỉm cười với nàng: “Hạ Lan, ta thật sự không ngờ ngươi không nghe khuyên bảo, vẫn chạy tới đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ chết."
Tiêu Nhiên? Làm sao hắn biết ta đến nơi này?
“Ngươi…. Làm sao ngươi biết mà tới?" Hạ Lan Phiêu kinh hoảng hỏi.
“Chuyện này không quan trọng. Thừa dịp hiện tại chưa có ai phát hiện, mau đi theo ta!"
“Không!" Hạ Lan Phiêu hất tay Tiêu Nhiên ra, đi tới phía cô gái: “Phải mang nàng đi cùng."
“Hạ Lan, ngươi biết nàng là ai không?"
“Ai?"
“Liên phi."
“A."
Nàng quả nhiên là Liên phi, cô gái tuyệt sắc trong lời đồn, người Hạ Lan Thụy nhớ mãi không quên….
“Nàng là bị Tiên Hoàng hạ lệnh nhốt, bất luận kẻ nào cũng không được thăm, có người vi phạm liền xử tử Liên phi."
“Thật sao? Vậy thì như thế nào?"
Hạ Lan Phiêu mỉm cười với Tiêu Nhiên, nụ cười trong trẻo dịu dàng. Tiêu Nhiên không hiểu tại sao một thiếu nữ lại có dũng khí lớn như vậy, làm sao lại có khí độ và phong thái khinh thường tất cả. Hắn chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, cố gắng nói dịu dàng: “Nếu bị người biết ngươi tự tiện xông vào đây, bất luận kẻ nào cũng không bảo vệ được ngươi. Mau đi theo ta!"
“Ta nói rồi, ta muốn dẫn nàng đi." Hạ Lan Phiêu kiên định nói.
Tuy nói ước định với Hạ Lan Thụy bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, nhưng làm thế nào nàng cũng không thể vứt bỏ đồng bạn duy nhất trên thế giới này. Liên phi…. Người có đôi mắt sáng thiện lương này là Liên phi khuynh quốc khuynh thành, giỏi ca hát giỏi nhảy múa trong truyền thuyết? Làm sao nàng lại bị rơi vào tình cảnh thê thảm như hôm nay?
Mà ta, gần như đã có thể xác định nàng và lai lịch của ta có mối quan hệ chặt chẽ. Nếu chỉ là một bài hát thì cũng không đáng nói, làm sao ngay cả từng âm điệu, từng câu hát cũng sẽ giống? Dù là người khác dạy nàng, vậy người kia nhất định cũng có số mạng giống ta! Nói không chừng…. Người kia đã trở về? Tại sao ta có thể buông tha bất cứ một cơ hội nào?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nhìn Liên phi thật lâu, cắn chặt môi, không chịu rời đi. Nàng biết rõ Tiêu Nhiên luôn mềm lòng, chỉ cần nàng kiên trì rất có thể lần này hắn sẽ làm như không thấy, thậm chí sẽ giúp nàng một tay. Nhưng lần này nàng sai rồi. Bởi vì, Tiêu Nhiên khẽ vuốt trán, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Hạ Lan, ngươi có biết tại sao lúc trước Tiêu Mặc lại bị thương không?"
“Bị thương?"
Hạ Lan Phiêu đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước gặp Tiêu Mặc bị thương ở gần Lãnh Tuyền điện, có lòng cứu hắn. Vết thương màu hồng của Tiêu Mặc hiện rõ trước mắt, nhìn giống như bị người nào đó cắn xé. Nàng không tự chủ nhăn mày: “Hắn bị thương như thế nào? Ngươi đừng nói với ta là hắn bị Liên phi làm bị thương."
“Phải…. A Mặc muốn mang Liên phi đi, nhưng Liên phi lại chém bị thương hắn. Kể từ sau khi Tiên Hoàng qua đời, A Mặc vẫn muốn mang mẫu phi của hắn ra ngoài an dưỡng tuổi già, nhưng Liên phi lại không chịu…. Nàng đã bị điên, ngay cả con trai mình cũng không nhận ra, chỉ biết trông coi cung điện này. Nếu ngươi nhất quyết dẫn nàng đi, ngươi sẽ bị thương."
Tiêu Nhiên nói xong, thương hại nhìn Liên phi, nhẹ nhàng thở dài. Hạ Lan Phiêu lại nghe được thông tin quan trọng từ lời nói của Tiêu Nhiên, không dám tin vào lỗ tai của mình: “Ngươi nói cái gì? Nàng là…. Mẫu phi của Hoàng Thượng? Mẹ đẻ của Hoàng Thượng?"
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội