Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 54: Không cho người khác chạm vào
.
“Hoàng hậu." Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
“Cút…. Cút…. Lăn xuống đi thế nào…. Hoàng Thượng, nô tỳ muốn thử xem một chút ngói này có bền chắc không…. A, vẫn còn bền chắc…. Hoàng Thượng bảo trọng, nô tỳ cáo từ…."
Hạ Lan Phiêu giả vờ giả vịt cầm bình hoa nhẹ nhàng gõ mấy tấm ngói trên nóc nhà, sau đó muốn rời đi. Nhưng mà, Tiêu Mặc không thả nàng đi. Hắn nhìn nàng, mỉm cười với nàng: “Nếu tỉnh, cùng Trẫm ngồi một lúc."
…………
Ta có thể nói không ư, Hoàng Thượng?
Kể từ khi biết chất độc đã được giải, mình có thể sống lâu trăm tuổi, Hạ Lan Phiêu bỗng nhiên càng sợ Tiêu Mặc, càng sợ chết. Nàng không muốn hi sinh tính mạng khó khăn lắm mới giữ được, cho nên, lqd nàng không dám chống đối tên Tiêu Mặc âm hiểm đáng sợ này. Cho nên, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, cùng hắn ngồi trên nóc nhà hóng gió.
“Hoàng hậu không có việc gì, Trẫm rất vui mừng." Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng.
Vui mừng cái đầu ngươi! Ai biết ngươi giải độc cho ta là có mục đích gì? Ta mới không tin ngươi ngươi lại bộc phát thay đổi nhân phẩm một lần nữa làm người! Ruốt cuộc ngươi muốn thế nào, ngươi nói thẳng đi.
…………
Hạ Lan Phiêu cau mày thật chặt, giữ im lặng.
“Ngươi sợ Trẫm?" Tiêu Mặc lấy tay lqd nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang nhíu chặt của Hạ Lan Phiêu, cười: “Ngươi không vui sao? Nhìn thấy Trẫm, nên không vui?"
Đúng! Không nhìn ra lão nhân gia ngài thế nhưng rất biết mình đấy! Thế nhưng là, ta không dám nói….
“Đương nhiên không phải. Nô tỳ ngàn vạn lần không dám mạo phạm Hoàng Thượng." Hạ Lan Phiêu cẩn thận nói.
“A…. Ta nghĩ ngươi đã biết độc Túy Hà Y trong cơ thể ngươi đã được giải, ngươi tự do rồi. Vui mừng không?"
“…. Thật đã giải sao?" Mặc dù lại một lần nữa xác nhận từ lời nói của Tiêu Mặc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn có chút không tin tưởng hỏi lại.
“Trẫm chưa bao giờ nói dối."
“…. Tại sao lại cứu ta?"
“Trẫm đã nói, ngươi cùng Trẫm hồi cung thì Trẫm sẽ giải độc cho ngươi."
“Nhưng ta chưa tìm được Thủy Lưu Ly."
Ngươi sao có thể tốt bụng như vậy? Ta không tin!
“Chuyện đó không vội. Trẫm giúp ngươi giải độc, ngươi cũng phải giúp Trẫm một chuyện."
“Chuyện gì?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.
“Ba ngày sau Trẫm sẽ tuyên Hạ Lan Thụy vào cung. Việc ngươi cần làm chính là, giữ hắn lại hai canh giờ, làm cho hắn ở lại Phượng Minh cung hai canh giờ không đi ra ngoài. Cụ thể dùng thủ đoạn gì, Trẫm không quan tâm, điều Trẫm quan tâm là kết quả."
“Nếu như ta làm được, Hoàng Thượng cho ta chỗ tốt gì?"
“Tha cho ngươi khỏi chết."
“À?"
“Trẫm nhìn ra, Hoàng hậu vẫn rất sợ chết." Tiêu Mặc cười rất thiếu đánh đòn. Nếu như Hoàng hậu hoàn thành nhiệm vụ này, Trẫm lqd liền tặng hứa hẹn ‘bảo toàn tính mạng của ngươi’ cho ngươi. Có lời cam kết này, Hoàng hậu sẽ có thêm mấy giấc ngủ yên ổn….
…………
“Đồng ý. Chẳng qua, ta không muốn lời hứa hẹn suông của ngươi, ta muốn Kim Bài Miễn Tử."
Miệng nói có lợi ích gì, nhân gia ta muốn giấy trắng mực đen, vậy mới đảm bảo!
“Hoàng hậu rất cẩn thận…. Được, Trẫm đồng ý. Chỉ là, ngươi không muốn hỏi một chút Trẫm sẽ làm gì sao?"
“Ta không muốn biết."
“A…."
Biết rõ chuyện này làm gì? Nên để ta biết rõ, Tiêu Mặc nhất định sẽ nói cho ta biết, nhưng nếu chuyện không nên biết, sẽ chết…. Tiêu Mặc nói rất đúng, đã một lần trải qua cảm giác của cái chết, sẽ rất sợ hãi chết đi. Vì còn sống, bán đứng người phụ thân nhẫn tâm hạ độc ta, không có gì lớn….
Trong gió, tóc dài của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng bay. Tóc của nàng có mấy sợi quét qua gò má của lqd Tiêu Mặc, mềm mềm ngưa ngứa. Ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ cơ thể Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực. Hắn khẽ hôn lên trán nàng, sau đó hỏi một vấn đề làm cho người ta kinh hãi: “Hạc Minh chạm vào ngươi rồi sao?"
Hoàng Thượng, ngài không cần chuyển đề tài nhanh như vậy có được hay không? A a a a! Mới vừa rồi còn cùng ta nói âm mưu làm thế nào đối phó phụ thân độc ác của ta, sao lại chưa đến một phút lại quan tâm vấn đề màu sắc cái mũ đội trên đầu ngươi đây (ý chị anh lo nghĩ chị có ngoại tình chưa ấy)? Ta có thể rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, đó chính là màu xanh lá cây, xanh tươi sáng chói! Lão bà của ngươi, bị Hạc Minh hôn một cái, ôm một cái, chỉ kém không đánh vào toàn bộ thành lũy! Nếu nói với ngươi như vậy, ngươi có thể trong cơn tức giận dứt khoát bỏ rơi ta, hay là trực tiếp giết chết? Ta sợ chết….
“Ừ?"
“Không, không có…."
“Ừ?"
“Hắn ôm ta mấy lần…."
“Ừ?"
“Hôn một lần…. Đúng một lần, thật. Ta thề."
Để chứng tỏ trong sạch của mình, giơ tay phải lên, nghiêm trang thề với mặt trăng. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn nàng, lqd hình như tin tưởng, hình như lại tức giận. Tức giận? Không, không, không, nhất định ta đã nhìn lầm rồi…. Nam nhân phúc hắc thậm chí cả tim đều đen như vậy làm sao có thể vì một chuyện nhỏ mà tức giận?
“Hoàng hậu."
“Hả?"
“Trẫm nhớ đã từng nói qua, nơi này chỉ có thể cho Trẫm chạm vào, không thể có lần sau rồi. Lại một lần nữa ngươi mạo phạm, ngươi nói Trẫm nên trừng phạt ngươi như thế nào?"
“Hoàng hậu." Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
“Cút…. Cút…. Lăn xuống đi thế nào…. Hoàng Thượng, nô tỳ muốn thử xem một chút ngói này có bền chắc không…. A, vẫn còn bền chắc…. Hoàng Thượng bảo trọng, nô tỳ cáo từ…."
Hạ Lan Phiêu giả vờ giả vịt cầm bình hoa nhẹ nhàng gõ mấy tấm ngói trên nóc nhà, sau đó muốn rời đi. Nhưng mà, Tiêu Mặc không thả nàng đi. Hắn nhìn nàng, mỉm cười với nàng: “Nếu tỉnh, cùng Trẫm ngồi một lúc."
…………
Ta có thể nói không ư, Hoàng Thượng?
Kể từ khi biết chất độc đã được giải, mình có thể sống lâu trăm tuổi, Hạ Lan Phiêu bỗng nhiên càng sợ Tiêu Mặc, càng sợ chết. Nàng không muốn hi sinh tính mạng khó khăn lắm mới giữ được, cho nên, lqd nàng không dám chống đối tên Tiêu Mặc âm hiểm đáng sợ này. Cho nên, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, cùng hắn ngồi trên nóc nhà hóng gió.
“Hoàng hậu không có việc gì, Trẫm rất vui mừng." Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng.
Vui mừng cái đầu ngươi! Ai biết ngươi giải độc cho ta là có mục đích gì? Ta mới không tin ngươi ngươi lại bộc phát thay đổi nhân phẩm một lần nữa làm người! Ruốt cuộc ngươi muốn thế nào, ngươi nói thẳng đi.
…………
Hạ Lan Phiêu cau mày thật chặt, giữ im lặng.
“Ngươi sợ Trẫm?" Tiêu Mặc lấy tay lqd nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang nhíu chặt của Hạ Lan Phiêu, cười: “Ngươi không vui sao? Nhìn thấy Trẫm, nên không vui?"
Đúng! Không nhìn ra lão nhân gia ngài thế nhưng rất biết mình đấy! Thế nhưng là, ta không dám nói….
“Đương nhiên không phải. Nô tỳ ngàn vạn lần không dám mạo phạm Hoàng Thượng." Hạ Lan Phiêu cẩn thận nói.
“A…. Ta nghĩ ngươi đã biết độc Túy Hà Y trong cơ thể ngươi đã được giải, ngươi tự do rồi. Vui mừng không?"
“…. Thật đã giải sao?" Mặc dù lại một lần nữa xác nhận từ lời nói của Tiêu Mặc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn có chút không tin tưởng hỏi lại.
“Trẫm chưa bao giờ nói dối."
“…. Tại sao lại cứu ta?"
“Trẫm đã nói, ngươi cùng Trẫm hồi cung thì Trẫm sẽ giải độc cho ngươi."
“Nhưng ta chưa tìm được Thủy Lưu Ly."
Ngươi sao có thể tốt bụng như vậy? Ta không tin!
“Chuyện đó không vội. Trẫm giúp ngươi giải độc, ngươi cũng phải giúp Trẫm một chuyện."
“Chuyện gì?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.
“Ba ngày sau Trẫm sẽ tuyên Hạ Lan Thụy vào cung. Việc ngươi cần làm chính là, giữ hắn lại hai canh giờ, làm cho hắn ở lại Phượng Minh cung hai canh giờ không đi ra ngoài. Cụ thể dùng thủ đoạn gì, Trẫm không quan tâm, điều Trẫm quan tâm là kết quả."
“Nếu như ta làm được, Hoàng Thượng cho ta chỗ tốt gì?"
“Tha cho ngươi khỏi chết."
“À?"
“Trẫm nhìn ra, Hoàng hậu vẫn rất sợ chết." Tiêu Mặc cười rất thiếu đánh đòn. Nếu như Hoàng hậu hoàn thành nhiệm vụ này, Trẫm lqd liền tặng hứa hẹn ‘bảo toàn tính mạng của ngươi’ cho ngươi. Có lời cam kết này, Hoàng hậu sẽ có thêm mấy giấc ngủ yên ổn….
…………
“Đồng ý. Chẳng qua, ta không muốn lời hứa hẹn suông của ngươi, ta muốn Kim Bài Miễn Tử."
Miệng nói có lợi ích gì, nhân gia ta muốn giấy trắng mực đen, vậy mới đảm bảo!
“Hoàng hậu rất cẩn thận…. Được, Trẫm đồng ý. Chỉ là, ngươi không muốn hỏi một chút Trẫm sẽ làm gì sao?"
“Ta không muốn biết."
“A…."
Biết rõ chuyện này làm gì? Nên để ta biết rõ, Tiêu Mặc nhất định sẽ nói cho ta biết, nhưng nếu chuyện không nên biết, sẽ chết…. Tiêu Mặc nói rất đúng, đã một lần trải qua cảm giác của cái chết, sẽ rất sợ hãi chết đi. Vì còn sống, bán đứng người phụ thân nhẫn tâm hạ độc ta, không có gì lớn….
Trong gió, tóc dài của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng bay. Tóc của nàng có mấy sợi quét qua gò má của lqd Tiêu Mặc, mềm mềm ngưa ngứa. Ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ cơ thể Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực. Hắn khẽ hôn lên trán nàng, sau đó hỏi một vấn đề làm cho người ta kinh hãi: “Hạc Minh chạm vào ngươi rồi sao?"
Hoàng Thượng, ngài không cần chuyển đề tài nhanh như vậy có được hay không? A a a a! Mới vừa rồi còn cùng ta nói âm mưu làm thế nào đối phó phụ thân độc ác của ta, sao lại chưa đến một phút lại quan tâm vấn đề màu sắc cái mũ đội trên đầu ngươi đây (ý chị anh lo nghĩ chị có ngoại tình chưa ấy)? Ta có thể rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, đó chính là màu xanh lá cây, xanh tươi sáng chói! Lão bà của ngươi, bị Hạc Minh hôn một cái, ôm một cái, chỉ kém không đánh vào toàn bộ thành lũy! Nếu nói với ngươi như vậy, ngươi có thể trong cơn tức giận dứt khoát bỏ rơi ta, hay là trực tiếp giết chết? Ta sợ chết….
“Ừ?"
“Không, không có…."
“Ừ?"
“Hắn ôm ta mấy lần…."
“Ừ?"
“Hôn một lần…. Đúng một lần, thật. Ta thề."
Để chứng tỏ trong sạch của mình, giơ tay phải lên, nghiêm trang thề với mặt trăng. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn nàng, lqd hình như tin tưởng, hình như lại tức giận. Tức giận? Không, không, không, nhất định ta đã nhìn lầm rồi…. Nam nhân phúc hắc thậm chí cả tim đều đen như vậy làm sao có thể vì một chuyện nhỏ mà tức giận?
“Hoàng hậu."
“Hả?"
“Trẫm nhớ đã từng nói qua, nơi này chỉ có thể cho Trẫm chạm vào, không thể có lần sau rồi. Lại một lần nữa ngươi mạo phạm, ngươi nói Trẫm nên trừng phạt ngươi như thế nào?"
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội