Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 379
Edit: kaylee
Không biết khi nào Lãnh Phi Tuyệt đã tỉnh.
Cánh tay, cổ chân của hắn đều bị dây thừng trói lại thật chặt, cả người nằm trên ghế da hổ của Hạc Minh đại nhân, vẻ mặt dương dương tự đắc, một chút cũng không có tự giác thân là kẻ tù tội. Mặt của hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, nhưng hắn lại cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan phu nhân, không phải ngươi băng bó vết thương của ta chứ?"
"Làm gì?" Hạ Lan Phiêu chột dạ lui về phía sau một bước.
"Không có gì, chỉ là không muốn làm cho nữ nhân khác chiếm tiện nghi thôi."
......
"Lãnh Phi Tuyệt, ngươi hiểu rõ cho! Bây giờ ngươi là tù nhân, tù nhân! Tại sao ngươi chảnh như vậy? Ngươi thật cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?"
"Cho dù ta chết rồi, Đông Câu quốc vẫn sẽ không dừng lại kế hoạch thâu tóm các ngươi. Ta sớm đã lưu lại di chiếu...... Người có thể dẫn đầu chiếm lĩnh phần lớn Tề quốc, chính là người thừa kế vương vị của ta. Cho nên, sau khi ta chết tiến công sẽ không dừng lại, mà sẽ trở nên càng thêm điên cuồng...... Ha ha ha......"
Lãnh Phi Tuyệt vui thích cười, nụ cười không ngừng liên lụy đến vết thương, vốn là băng đeo trắng noãn lại bắt đầu rỉ máu ra. Hạ Lan Phiêu chán ghét nhìn hắn, thật hận không thể cho hắn một cái tát, mà Hạc Minh đã một tay túm tóc của hắn, ý vị sâu xa cười nói: "Tiểu Phi Phi, ngươi thật sự là một đứa trẻ hư cứng đầu cứng cổ đấy ~~~ ngươi muốn không phải Tề quốc, mà là muốn chém giết đi ~~~ ngươi thật biến thái ~"
Người bị Hạc Minh mắng biến thái rốt cuộc xuất hiện!
Hạc Minh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay!
Ánh mắt Hạ Lan Phiêu lòe lòe nhìn Lãnh Phi Tuyệt, sau đó nhìn người rõ ràng bị nick name (tên gọi thân mật) "Tiểu Phi Phi" làm sợ hết hồn. Sắc mặt hắn trầm xuống, có chút biểu lộ rối rắm nhìn Hạc Minh, cuối cùng không nói gì.
Hạc Minh ngược lại dương dương tự đắc ngồi ở trên đùi Lãnh Phi Tuyệt, mặt cách hắn chỉ có năm phân (cm), sợi tóc quấn quít, không khí vô cùng mập mờ. Mắt xếch xinh đẹp của hắn nhìn thẳng gương mặt của Lãnh Phi Tuyệt, trầm bổng nói: "Tiểu Phi Phi thật không sợ ~~ là ngươi không sợ chết, hay là xác định chúng ta sẽ không giết ngươi? Là ai cho ngươi ảo giác như vậy ~~~"
"A...... Nếu các ngươi muốn giết ta, cũng sẽ không băng bó cho ta. Ta có thể chết, nhưng cho dù ta chết rồi, các ngươi cũng không cách nào ngăn cản được bước chân của Đông Câu quốc. Quên nói cho các ngươi biết, Vương huynh ‘xuất thân cao quý’ kia của ta nhưng là lòng dạ còn độc ác hơn ta, hơn nữa lại cuồng bạo ngược, nếu hắn xưng vương, ha ha......"
"Ngươi đang uy hiếp chúng ta à, Tiểu Phi Phi?"
"Không có. Chỉ là nói với các ngươi lời nói thật mà thôi." Lãnh Phi Tuyệt lạnh nhạt nói: "Ta sớm nói qua với nàng, nếu nàng rời đi, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, làm cho cả thiên hạ chôn theo nàng. Hiện tại ta chiếm cứ chỉ là hai thành trì của Tề quốc các ngươi mà thôi, nhưng Tề quốc nhất định sẽ bị máu tươi nhiễm đỏ...... Ha ha......"
"Lãnh Phi Tuyệt, ngươi là kẻ điên!" Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng không nhịn được mà mắng ra tiếng.
"Thật sao?" Lãnh Phi Tuyệt đánh trống lảng cười: "Điên à...... Đã sớm đã điên rồi. Có thể điên ngược lại cũng không tệ, a......"
"Nhốt hắn." Hạc Minh rốt cuộc nói: "Giữa trưa ngày mai xử trảm."
"Hạc Minh, ngươi......"
"Tiểu Hạ Lan không nỡ sao? Nhưng nàng đừng quên, Tướng Quân Tề quốc là ta." Hạc Minh nghiêm mặt nói: "Hiện tại, tất cả mọi người đi ra ngoài đi."
"Hạc Minh!"
"Hạ Lan, đi thôi." Thương Nguyệt một phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu.
"Buông tay, buông tay!"
Cho dù Hạ Lan Phiêu vừa đánh vừa mắng Thương Nguyệt, nhưng hơi sức của nam tử trưởng thành như Thương Nguyệt vẫn là lớn hơn nàng rất nhiều. Thương Nguyệt không tốn chút sức nào đã kéo nàng ra bên ngoài trướng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đại thẩm, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn cứu tên khốn kia sao? Người bắt hắn tới là ngươi, người muốn thả hắn đi cũng là ngươi, ngươi có lầm hay không?"
"Ngươi đang trách ta sao?" Hạ Lan Phiêu chống nạnh, một tay không chút khách khí gõ lên trên ót hắn, lại suýt nữa với không tới: "Này, ngươi nói chuyện với tỷ tỷ như thế nào? Ngươi có thể lễ phép chút hay không?"
"Hừ." Thương Nguyệt khinh bỉ nhìn nàng: "Lớn tuổi như vậy còn nói mình là ‘tỷ tỷ’...... Không, đây không phải là trọng điểm! Không phải ngươi rất hận Lãnh Phi Tuyệt ư, tại sao phải nói chuyện giúp hắn?"
"Tại sao ngươi tới cứu ta?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên hỏi.
"Lý gia và Tề quốc vẫn có lui tới làm ăn, chúng ta đã sớm âm thầm đặt cược. Hạc Minh tên kia nói hắn ở sáng, chúng ta ở trong tối là tốt rồi, cũng có lợi với việc làm tê dại đối thủ —— ngươi cho rằng hắn thật yên tâm để một mình ngươi vào hang hổ? Chỉ với một chút đầu óc này của ngươi, mấy ngươi cũng không đủ bị giết!"
"Nhưng ta bắt được Lãnh Phi Tuyệt!"
"Đó là vận khí của ngươi tốt mà thôi."
"Không, không phải như thế...... Nếu như không phải hắn cố ý mà nói, nguyên nhân duy nhất ta bắt được hắn chính là hắn thật sự yêu nàng......"
Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói xong, âm thanh từ từ hạ thấp, mắt cũng mê ly. Nàng không quên được ánh mắt của Lãnh Phi Tuyệt khi nhìn "Hoa Mộ Dung", không quên ánh mắt đau thương khi hắn nói Hoa Mộ Dung đừng rời đi, cũng không quên được nụ cười khát máu của hắn......
Mà tất cả những thứ này đều là vì Hoa Mộ Dung, vì nữ tử giống hệt tinh linh kia.
Mặc dù Lãnh Phi Tuyệt không phủ nhận, nhưng chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy Lãnh Phi Tuyệt tuyệt đối không phải là người sát hại Mộ Dung.
Bởi vì hắn yêu nàng.
Cho dù biết rõ Mộ Dung là nhược điểm của hắn, biết rõ là một bẫy rập, hắn vẫn cố chấp đi tới, chỉ là vì hi vọng mờ ảo có thể bỏ qua kia.
Hắn...... Thật yêu nàng.
Nhưng đã như vậy, tại sao phải làm cho nàng bị thương tổn, tại sao phải làm cho nàng hận hắn?
Tại sao!
"Hắn cũng biết hắn yêu nàng." Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn nơi xa xôi: "Nếu hắn không biết mà nói, căn bản sẽ không đồng ý đánh cược với kế hoạch sơ hở kia chồng chất kia của ta. Nhưng mà, nếu hắn biết, nếu biết hắn không thể nào hại chết Mộ Dung, tại sao còn muốn cố ý lấy tánh mạng của nàng? Nếu như Mộ Dung biết, sẽ khó chịu đi......"
"Hạ Lan, không cần đoán mò nữa."
"Ừ...... Chỉ là đoán mò thôi, ha ha......"
Không biết khi nào Lãnh Phi Tuyệt đã tỉnh.
Cánh tay, cổ chân của hắn đều bị dây thừng trói lại thật chặt, cả người nằm trên ghế da hổ của Hạc Minh đại nhân, vẻ mặt dương dương tự đắc, một chút cũng không có tự giác thân là kẻ tù tội. Mặt của hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, nhưng hắn lại cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan phu nhân, không phải ngươi băng bó vết thương của ta chứ?"
"Làm gì?" Hạ Lan Phiêu chột dạ lui về phía sau một bước.
"Không có gì, chỉ là không muốn làm cho nữ nhân khác chiếm tiện nghi thôi."
......
"Lãnh Phi Tuyệt, ngươi hiểu rõ cho! Bây giờ ngươi là tù nhân, tù nhân! Tại sao ngươi chảnh như vậy? Ngươi thật cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?"
"Cho dù ta chết rồi, Đông Câu quốc vẫn sẽ không dừng lại kế hoạch thâu tóm các ngươi. Ta sớm đã lưu lại di chiếu...... Người có thể dẫn đầu chiếm lĩnh phần lớn Tề quốc, chính là người thừa kế vương vị của ta. Cho nên, sau khi ta chết tiến công sẽ không dừng lại, mà sẽ trở nên càng thêm điên cuồng...... Ha ha ha......"
Lãnh Phi Tuyệt vui thích cười, nụ cười không ngừng liên lụy đến vết thương, vốn là băng đeo trắng noãn lại bắt đầu rỉ máu ra. Hạ Lan Phiêu chán ghét nhìn hắn, thật hận không thể cho hắn một cái tát, mà Hạc Minh đã một tay túm tóc của hắn, ý vị sâu xa cười nói: "Tiểu Phi Phi, ngươi thật sự là một đứa trẻ hư cứng đầu cứng cổ đấy ~~~ ngươi muốn không phải Tề quốc, mà là muốn chém giết đi ~~~ ngươi thật biến thái ~"
Người bị Hạc Minh mắng biến thái rốt cuộc xuất hiện!
Hạc Minh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay!
Ánh mắt Hạ Lan Phiêu lòe lòe nhìn Lãnh Phi Tuyệt, sau đó nhìn người rõ ràng bị nick name (tên gọi thân mật) "Tiểu Phi Phi" làm sợ hết hồn. Sắc mặt hắn trầm xuống, có chút biểu lộ rối rắm nhìn Hạc Minh, cuối cùng không nói gì.
Hạc Minh ngược lại dương dương tự đắc ngồi ở trên đùi Lãnh Phi Tuyệt, mặt cách hắn chỉ có năm phân (cm), sợi tóc quấn quít, không khí vô cùng mập mờ. Mắt xếch xinh đẹp của hắn nhìn thẳng gương mặt của Lãnh Phi Tuyệt, trầm bổng nói: "Tiểu Phi Phi thật không sợ ~~ là ngươi không sợ chết, hay là xác định chúng ta sẽ không giết ngươi? Là ai cho ngươi ảo giác như vậy ~~~"
"A...... Nếu các ngươi muốn giết ta, cũng sẽ không băng bó cho ta. Ta có thể chết, nhưng cho dù ta chết rồi, các ngươi cũng không cách nào ngăn cản được bước chân của Đông Câu quốc. Quên nói cho các ngươi biết, Vương huynh ‘xuất thân cao quý’ kia của ta nhưng là lòng dạ còn độc ác hơn ta, hơn nữa lại cuồng bạo ngược, nếu hắn xưng vương, ha ha......"
"Ngươi đang uy hiếp chúng ta à, Tiểu Phi Phi?"
"Không có. Chỉ là nói với các ngươi lời nói thật mà thôi." Lãnh Phi Tuyệt lạnh nhạt nói: "Ta sớm nói qua với nàng, nếu nàng rời đi, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, làm cho cả thiên hạ chôn theo nàng. Hiện tại ta chiếm cứ chỉ là hai thành trì của Tề quốc các ngươi mà thôi, nhưng Tề quốc nhất định sẽ bị máu tươi nhiễm đỏ...... Ha ha......"
"Lãnh Phi Tuyệt, ngươi là kẻ điên!" Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng không nhịn được mà mắng ra tiếng.
"Thật sao?" Lãnh Phi Tuyệt đánh trống lảng cười: "Điên à...... Đã sớm đã điên rồi. Có thể điên ngược lại cũng không tệ, a......"
"Nhốt hắn." Hạc Minh rốt cuộc nói: "Giữa trưa ngày mai xử trảm."
"Hạc Minh, ngươi......"
"Tiểu Hạ Lan không nỡ sao? Nhưng nàng đừng quên, Tướng Quân Tề quốc là ta." Hạc Minh nghiêm mặt nói: "Hiện tại, tất cả mọi người đi ra ngoài đi."
"Hạc Minh!"
"Hạ Lan, đi thôi." Thương Nguyệt một phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu.
"Buông tay, buông tay!"
Cho dù Hạ Lan Phiêu vừa đánh vừa mắng Thương Nguyệt, nhưng hơi sức của nam tử trưởng thành như Thương Nguyệt vẫn là lớn hơn nàng rất nhiều. Thương Nguyệt không tốn chút sức nào đã kéo nàng ra bên ngoài trướng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đại thẩm, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn cứu tên khốn kia sao? Người bắt hắn tới là ngươi, người muốn thả hắn đi cũng là ngươi, ngươi có lầm hay không?"
"Ngươi đang trách ta sao?" Hạ Lan Phiêu chống nạnh, một tay không chút khách khí gõ lên trên ót hắn, lại suýt nữa với không tới: "Này, ngươi nói chuyện với tỷ tỷ như thế nào? Ngươi có thể lễ phép chút hay không?"
"Hừ." Thương Nguyệt khinh bỉ nhìn nàng: "Lớn tuổi như vậy còn nói mình là ‘tỷ tỷ’...... Không, đây không phải là trọng điểm! Không phải ngươi rất hận Lãnh Phi Tuyệt ư, tại sao phải nói chuyện giúp hắn?"
"Tại sao ngươi tới cứu ta?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên hỏi.
"Lý gia và Tề quốc vẫn có lui tới làm ăn, chúng ta đã sớm âm thầm đặt cược. Hạc Minh tên kia nói hắn ở sáng, chúng ta ở trong tối là tốt rồi, cũng có lợi với việc làm tê dại đối thủ —— ngươi cho rằng hắn thật yên tâm để một mình ngươi vào hang hổ? Chỉ với một chút đầu óc này của ngươi, mấy ngươi cũng không đủ bị giết!"
"Nhưng ta bắt được Lãnh Phi Tuyệt!"
"Đó là vận khí của ngươi tốt mà thôi."
"Không, không phải như thế...... Nếu như không phải hắn cố ý mà nói, nguyên nhân duy nhất ta bắt được hắn chính là hắn thật sự yêu nàng......"
Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói xong, âm thanh từ từ hạ thấp, mắt cũng mê ly. Nàng không quên được ánh mắt của Lãnh Phi Tuyệt khi nhìn "Hoa Mộ Dung", không quên ánh mắt đau thương khi hắn nói Hoa Mộ Dung đừng rời đi, cũng không quên được nụ cười khát máu của hắn......
Mà tất cả những thứ này đều là vì Hoa Mộ Dung, vì nữ tử giống hệt tinh linh kia.
Mặc dù Lãnh Phi Tuyệt không phủ nhận, nhưng chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy Lãnh Phi Tuyệt tuyệt đối không phải là người sát hại Mộ Dung.
Bởi vì hắn yêu nàng.
Cho dù biết rõ Mộ Dung là nhược điểm của hắn, biết rõ là một bẫy rập, hắn vẫn cố chấp đi tới, chỉ là vì hi vọng mờ ảo có thể bỏ qua kia.
Hắn...... Thật yêu nàng.
Nhưng đã như vậy, tại sao phải làm cho nàng bị thương tổn, tại sao phải làm cho nàng hận hắn?
Tại sao!
"Hắn cũng biết hắn yêu nàng." Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn nơi xa xôi: "Nếu hắn không biết mà nói, căn bản sẽ không đồng ý đánh cược với kế hoạch sơ hở kia chồng chất kia của ta. Nhưng mà, nếu hắn biết, nếu biết hắn không thể nào hại chết Mộ Dung, tại sao còn muốn cố ý lấy tánh mạng của nàng? Nếu như Mộ Dung biết, sẽ khó chịu đi......"
"Hạ Lan, không cần đoán mò nữa."
"Ừ...... Chỉ là đoán mò thôi, ha ha......"
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội