Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 231
"Đúng vậy, ta cũng cảm giác mình trở nên ngu ngốc rồi. |" Hạc Minh có chút buồn rầu cười một tiếng: “Nhưng hình như nàng rất chán ghét ta —— có thể là bình thường ta khi dễ nàng quá độc ác, ha ha."
“Đừng ‘ ha ha ’, trước khi nàng rời khỏi nhanh chóng giữ nàng lại .Nếu không, ngươi hối hận không kịp."
“Ta có thể làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta ép buộc nữ nhân sao?"
“Điều này cũng không hẳn là không thể mà." Hoa Mộ Dung che miệng cười xấu xa: “Đối phó với nữ nhân nhát gan có chút ngốc, ngươi nên hạ chút ***."
. . . . . .
“Thôi đi." Hạc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy, cũng tốt."
“Tùy ngươi vậy."
Hoa Mộ Dung nhàn nhạt liếc Hạc Minh một cái liền không nói nữa, mà Hạc Minh vẫn nhìn cửa phòng đóng chặt của Hạ Lan Phiêu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra chút mê mang.
Ban đêm.
Hạ Lan Phiêu cự tuyệt ý tốt muốn mời của Hoa Mộ Dung, đi một mình ở trên đường cái Giang Đô, chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh đáng sợ. Nàng còn nhớ rõ trước kia năm sinh nhật mười sáu tuổi, mẹ mua cho nàng một cái bánh ngọt thật to, nàng ở trong tiếng nói cười vui vẻ thổi tắt cây nến, ước tâm nguyện của mình.
Khi đó, tâm nguyện của ta là cái gì chứ? Hình như là hi vọng trời cao ban cho ta một mỹ nam, để cho ta nếm thử một chút tư vị yêu đương!
Trời cao nghe được cầu nguyện của ta, ban cho ta N vị mỹ nam, nhưng bọn hắn cũng không phải yêu ta, cũng chỉ là tổn thương ta, lợi dụng ta thôi. Tiêu Mặc. . . . . . Đã lâu không gặp rồi, không biết bây giờ ngươi đang làm gì?
Một mình Hạ Lan Phiêu chẳng có mục đích gì, chính là đi, nhớ tới Tiêu Mặc mỉm cười, nhớ tới Tiêu Mặc lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tâm lại giống như bị đao cắt qua, rất đau. Nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện chẳng biết lúc nào mình cư nhiên đi tới “Thải Vân cư" .
Nơi này đã từng là nơi ,à nàng và Tiêu Mặc cùng nhau dùng cơm, nhưng Tiêu Mặc đã không có ở đây. . . . . . Hắn vĩnh viễn sẽ không trở lại. . . . . .
“Cô nương, mời vào trong! Xin hỏi muốn ăn cái gì?"
“Mười đĩa bánh ngọt phù dung, năm bình rượu Quế Hoa."
“Có ngay!"
Mặc dù tiểu nhị có chút kinh ngạc một nữ nhân lại muốn ăn nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn là nghe theo Hạ Lan Phiêu gọi đồ lần lượt đưa lên. Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng cầm lên một khối bánh phù dung màu vàng kim, cẩn thận đưa nó vào trong miệng, hưởng thụ bánh ngọt ở trong miệng từ từ hòa tan, từ từ thả ra cảm giác trong veo, chỉ cảm thấy tất cả giống như đã qua mấy đời. .
Bánh ngọt phù dung ở Thải Vân cư vẫn là mỹ vị như vậy, Giang Đô vẫn phồn hoa như thế, nhưng bên cạnh ta đã thiếu một người. . . . . .
Không không, Hạ Lan Phiêu không khóc, Hạ Lan Phiêu không khóc! Vì nam nhân khóc, không đáng giá. . . . . .
Đôi mắt đẫm lệ, Hạ Lan Phiêu uống từng ly rượu Quế Hoa, chỉ cảm thấy thân thể mềm yếu, ý thức cũng chầm chậm mơ hồ. Nàng lảo đảo đứng dậy, từ trong lòng móc ra mấy tờ ngân phiếu ném lên bàn, sau đó đi ra khỏi Thải Vân cư.
Trên đường cái, nàng chẳng có mục đích tự nhiên đi, đi, không biết mình muốn đi nơi nào, cũng không biết tương lai mình rốt cuộc ở phương nào. Trong đám người, vô số người cùng nàng gặp thoáng qua, có một người vẫn đứng ở trước mặt của nàng, ngăn trở con đường nàng đi tới.
Là ai không có mắt như vậy? Bà cô ta hôm nay không muốn làm gì khác, liền muốn nổi giận!
Trước mắt của nàng là một đôi giày đen tinh xảo. Ánh mắt của nàng chậm rãi dời lên, thấy được một bộ trường sam màu đen, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ đang nhàn nhạt mỉm cười.
Tiêu. . . . . . Tiêu Mặc?
Dưới ánh trăng, nàng kinh ngạc nhìn người tới, giống như không thể tin được ánh mắt của mình. Thời gian không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nàng không nhẹ không nặng vỗ một cái vào đầu của mình, cười ha ha: “Thật sự uống say, cư nhiên nhìn người cũng lầm rồi, ha ha."
Hạ Lan Phiêu nói xong, bước nhanh hơn, từ bên cạnh người kia nhanh chóng chạy đi. Nhưng là, người nọ bắt lại cánh tay của nàng, mỉm cười nói: “Tách ra không lâu, ngươi đều học được cách giả say rồi, thật sự rất đáng mừng."
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Trong lòng của Hạ Lan Phiêu không ngừng thôi miên mình, mắt đóng lại trợn, nhưng mặc kệ như thế nào, nam nhân trước mặt vẫn không có giống như không khí tiêu tán ở trước mặt nàng. Cánh tay của nàng truyền đến một trận đau nhói, nàng theo bản năng phất tay giãy giụa, lại bị người nọ nhanh chóng kéo vào trong ngực.
“Hạ Lan, cùng ta hồi cung đi." Tiêu Mặc nhỏ giọng nói: “Ta giống như rất nhớ ngươi."
Bịch, bịch, bịch.
Đây là âm thanh tim đập rộn lên.
Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thật không thể tin được lời nói dịu dàng như vậy là từ trong miệng của khuôn mặt bạc tình kia nói ra. Ở trong ngực Tiêu Mặc, nàng chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, trong đầu cũng trống rỗng.
Khi người nàng nhớ nhung thật lâu cứ như vậy thình lình xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng chỉ cảm thấy tất cả đều ấy là chính là không chân thật, mà nàng theo bản năng phản ứng chính là muốn chạy trốn. Nàng không biết Tiêu Mặc lần này đến đây vì cái gì, mà nàng, hình như lại muốn xót xa đắm chìm vào bên trong sự dịu dàng hiếm thấy của hắn. . . . . .
Không được, tuyệt đối không thể như vậy!
Vứt bỏ ta là hắn, nhẹ nhàng nói “Nhớ tới ta" liền muốn lừa ta hồi cung cũng là hắn —— trên thế giới không thể có chuyện dễ dàng như thế ! Ta trăm đắng ngìn cay chạy trốn số mạng vốn nên đeo trên lưng, ta sẽ không nếu để cho mình sa vào bi kịch trong số mệnh đã định! Ta không thể ở bên cạnh hắn!
Mặc dù ta, vẫn nhớ hắn như vậy. . . . . .
“Buông tay. . . . . . Buông tay!"
Hạ Lan Phiêu dùng chút lý trí còn tỉnh táo, dùng sức đẩy Tiêu Mặc, làm thế nào cũng không đẩy ra. Nàng tức giận, hết đá lại cắn Tiêu Mặc, nhưng dù nàng dùng hết tất cả sực lực cũng chỉ giống như gãi không đúng chỗ ngứa, không tạo được bất kỳ tổn thương nào trên người Tiêu Mặc. Khi Tiêu Mặc lẳng lặng đang nhìn vết thương trên cánh tay của mình, nhàn nhạt nói “Hơi sức của ngươi hình như nhỏ hơn so với trước kia", Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cởi giày quăng vô mặt của hắn. Nhưng là, Tiêu Mặc lại khẽ vuốt mặt của nàng, mỉm cười nói: “Không muốn xem quà sinh nhật ta tặng ngươi sao?"
“Không!" Hạ Lan Phiêu mạnh miệng từ chối.
“A. . . . . . Thật sự không cần sao?"
“Thật!"
“Nhưng đã chậm rồi."
Cái gì?
“Hưu!"
.
“Đừng ‘ ha ha ’, trước khi nàng rời khỏi nhanh chóng giữ nàng lại .Nếu không, ngươi hối hận không kịp."
“Ta có thể làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta ép buộc nữ nhân sao?"
“Điều này cũng không hẳn là không thể mà." Hoa Mộ Dung che miệng cười xấu xa: “Đối phó với nữ nhân nhát gan có chút ngốc, ngươi nên hạ chút ***."
. . . . . .
“Thôi đi." Hạc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy, cũng tốt."
“Tùy ngươi vậy."
Hoa Mộ Dung nhàn nhạt liếc Hạc Minh một cái liền không nói nữa, mà Hạc Minh vẫn nhìn cửa phòng đóng chặt của Hạ Lan Phiêu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra chút mê mang.
Ban đêm.
Hạ Lan Phiêu cự tuyệt ý tốt muốn mời của Hoa Mộ Dung, đi một mình ở trên đường cái Giang Đô, chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh đáng sợ. Nàng còn nhớ rõ trước kia năm sinh nhật mười sáu tuổi, mẹ mua cho nàng một cái bánh ngọt thật to, nàng ở trong tiếng nói cười vui vẻ thổi tắt cây nến, ước tâm nguyện của mình.
Khi đó, tâm nguyện của ta là cái gì chứ? Hình như là hi vọng trời cao ban cho ta một mỹ nam, để cho ta nếm thử một chút tư vị yêu đương!
Trời cao nghe được cầu nguyện của ta, ban cho ta N vị mỹ nam, nhưng bọn hắn cũng không phải yêu ta, cũng chỉ là tổn thương ta, lợi dụng ta thôi. Tiêu Mặc. . . . . . Đã lâu không gặp rồi, không biết bây giờ ngươi đang làm gì?
Một mình Hạ Lan Phiêu chẳng có mục đích gì, chính là đi, nhớ tới Tiêu Mặc mỉm cười, nhớ tới Tiêu Mặc lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tâm lại giống như bị đao cắt qua, rất đau. Nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện chẳng biết lúc nào mình cư nhiên đi tới “Thải Vân cư" .
Nơi này đã từng là nơi ,à nàng và Tiêu Mặc cùng nhau dùng cơm, nhưng Tiêu Mặc đã không có ở đây. . . . . . Hắn vĩnh viễn sẽ không trở lại. . . . . .
“Cô nương, mời vào trong! Xin hỏi muốn ăn cái gì?"
“Mười đĩa bánh ngọt phù dung, năm bình rượu Quế Hoa."
“Có ngay!"
Mặc dù tiểu nhị có chút kinh ngạc một nữ nhân lại muốn ăn nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn là nghe theo Hạ Lan Phiêu gọi đồ lần lượt đưa lên. Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng cầm lên một khối bánh phù dung màu vàng kim, cẩn thận đưa nó vào trong miệng, hưởng thụ bánh ngọt ở trong miệng từ từ hòa tan, từ từ thả ra cảm giác trong veo, chỉ cảm thấy tất cả giống như đã qua mấy đời. .
Bánh ngọt phù dung ở Thải Vân cư vẫn là mỹ vị như vậy, Giang Đô vẫn phồn hoa như thế, nhưng bên cạnh ta đã thiếu một người. . . . . .
Không không, Hạ Lan Phiêu không khóc, Hạ Lan Phiêu không khóc! Vì nam nhân khóc, không đáng giá. . . . . .
Đôi mắt đẫm lệ, Hạ Lan Phiêu uống từng ly rượu Quế Hoa, chỉ cảm thấy thân thể mềm yếu, ý thức cũng chầm chậm mơ hồ. Nàng lảo đảo đứng dậy, từ trong lòng móc ra mấy tờ ngân phiếu ném lên bàn, sau đó đi ra khỏi Thải Vân cư.
Trên đường cái, nàng chẳng có mục đích tự nhiên đi, đi, không biết mình muốn đi nơi nào, cũng không biết tương lai mình rốt cuộc ở phương nào. Trong đám người, vô số người cùng nàng gặp thoáng qua, có một người vẫn đứng ở trước mặt của nàng, ngăn trở con đường nàng đi tới.
Là ai không có mắt như vậy? Bà cô ta hôm nay không muốn làm gì khác, liền muốn nổi giận!
Trước mắt của nàng là một đôi giày đen tinh xảo. Ánh mắt của nàng chậm rãi dời lên, thấy được một bộ trường sam màu đen, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ đang nhàn nhạt mỉm cười.
Tiêu. . . . . . Tiêu Mặc?
Dưới ánh trăng, nàng kinh ngạc nhìn người tới, giống như không thể tin được ánh mắt của mình. Thời gian không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nàng không nhẹ không nặng vỗ một cái vào đầu của mình, cười ha ha: “Thật sự uống say, cư nhiên nhìn người cũng lầm rồi, ha ha."
Hạ Lan Phiêu nói xong, bước nhanh hơn, từ bên cạnh người kia nhanh chóng chạy đi. Nhưng là, người nọ bắt lại cánh tay của nàng, mỉm cười nói: “Tách ra không lâu, ngươi đều học được cách giả say rồi, thật sự rất đáng mừng."
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Trong lòng của Hạ Lan Phiêu không ngừng thôi miên mình, mắt đóng lại trợn, nhưng mặc kệ như thế nào, nam nhân trước mặt vẫn không có giống như không khí tiêu tán ở trước mặt nàng. Cánh tay của nàng truyền đến một trận đau nhói, nàng theo bản năng phất tay giãy giụa, lại bị người nọ nhanh chóng kéo vào trong ngực.
“Hạ Lan, cùng ta hồi cung đi." Tiêu Mặc nhỏ giọng nói: “Ta giống như rất nhớ ngươi."
Bịch, bịch, bịch.
Đây là âm thanh tim đập rộn lên.
Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thật không thể tin được lời nói dịu dàng như vậy là từ trong miệng của khuôn mặt bạc tình kia nói ra. Ở trong ngực Tiêu Mặc, nàng chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, trong đầu cũng trống rỗng.
Khi người nàng nhớ nhung thật lâu cứ như vậy thình lình xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng chỉ cảm thấy tất cả đều ấy là chính là không chân thật, mà nàng theo bản năng phản ứng chính là muốn chạy trốn. Nàng không biết Tiêu Mặc lần này đến đây vì cái gì, mà nàng, hình như lại muốn xót xa đắm chìm vào bên trong sự dịu dàng hiếm thấy của hắn. . . . . .
Không được, tuyệt đối không thể như vậy!
Vứt bỏ ta là hắn, nhẹ nhàng nói “Nhớ tới ta" liền muốn lừa ta hồi cung cũng là hắn —— trên thế giới không thể có chuyện dễ dàng như thế ! Ta trăm đắng ngìn cay chạy trốn số mạng vốn nên đeo trên lưng, ta sẽ không nếu để cho mình sa vào bi kịch trong số mệnh đã định! Ta không thể ở bên cạnh hắn!
Mặc dù ta, vẫn nhớ hắn như vậy. . . . . .
“Buông tay. . . . . . Buông tay!"
Hạ Lan Phiêu dùng chút lý trí còn tỉnh táo, dùng sức đẩy Tiêu Mặc, làm thế nào cũng không đẩy ra. Nàng tức giận, hết đá lại cắn Tiêu Mặc, nhưng dù nàng dùng hết tất cả sực lực cũng chỉ giống như gãi không đúng chỗ ngứa, không tạo được bất kỳ tổn thương nào trên người Tiêu Mặc. Khi Tiêu Mặc lẳng lặng đang nhìn vết thương trên cánh tay của mình, nhàn nhạt nói “Hơi sức của ngươi hình như nhỏ hơn so với trước kia", Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cởi giày quăng vô mặt của hắn. Nhưng là, Tiêu Mặc lại khẽ vuốt mặt của nàng, mỉm cười nói: “Không muốn xem quà sinh nhật ta tặng ngươi sao?"
“Không!" Hạ Lan Phiêu mạnh miệng từ chối.
“A. . . . . . Thật sự không cần sao?"
“Thật!"
“Nhưng đã chậm rồi."
Cái gì?
“Hưu!"
.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội