Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 178
"Công chúa điện hạ, trước tiên xin ngài ở an tâm này, chờ ‘đồ thản’ tháng này ta sẽ tuyên bố thân phận của Công chúa, đồng thời giao Thủy Lưu Ly cho Công chúa. Về phần Công chúa muốn xử trí như thế nào sử dụng thế nào, vậy cũng là Công chúa tự do."
Ta biết ngay! Ta biết ngay theo bình thường mà nói luôn là phải qua cửa ải đánh bại BOSS cộng thêm cử hành nghi thức gì đó mới có được Thủy Lưu Ly! Chỉ là, chỉ là chờ mấy ngày thôi, cũng không cần khảo nghiệm cũng không cần chảy máu, vẫn là có thể tiếp nhận.
"Vậy ta phải chuẩn bị những thứ gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi dò.
"Công chúa chỉ cần có mặt là được rồi." Phi Lưu cười nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, Hạ Lan Phiêu nhìn thật muốn bấm bấm khuôn mặt của hắn.
"Phi Lưu."
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?"
"Không cần gọi ta là Công chúa, ta chịu áp bức đã quen, nghe kỳ cục, gọi ta là Hạ Lan tỷ tỷ là được rồi." Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nói, nhưng trong lòng tràn đầy bi ai.
Ai, đây chính là trời sinh không có mệnh hưởng phúc đi! Thật vất vả làm Công chúa, lại bị tiểu thí hài này nghiêm túc kêu ‘Công chúa điện hạ’ nổi hết cả da gà! Không biết vì sao, cảm giác những thứ tôn vinh này phải là ‘nàng’, chẳng quan hệ tới ta. . . . . . Chẳng lẽ đời ta chính là một mệnh làm diễn viên?
"Hạ Lan tỷ tỷ!"
Phi Lưu quýnh lên, rốt cuộc vẫn là đứa bé, một tiếng ‘Hạ Lan tỷ tỷ’ cộng them khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng gọi đến xương cốt Hạ Lan Phiêu cũng mềm. Hạ Lan Phiêu cười híp mắt ôm Phi Lưu, ở hắn trên mặt giở trò, phát hiện gương mặt đứa bé quả nhiên là trơn mềm.
"Hạ Lan tỷ tỷ, ngươi làm gì đấy. . . . . ."
"Phi Lưu thật đáng yêu, tỷ tỷ rất ưa thích! Không cho phản kháng!"
"À. . . . . ."
Đang lúc tâm tình Hạ Lan Phiêu vui thích chà đạp Tộc trưởng đại nhân tôn quý của Khuyển Nhung, lại có người gõ cửa. Phi Lưu vội vàng nhảy ra từ trong ngực Hạ Lan Phiêu, đỏ mặt tiếp kiến người tới, lại thấy một hán tử nóng nảy nói: "Tộc trưởng đại nhân mau đi xem một chút đi! Lưu Ly lại muốn gả đi đất khách quê người, trưởng lão chuẩn bị xử tử những người xa lạ kia!"
Người xa lạ. . . . . . Tiêu Mặc? Hắn thật đúng là cầu hôn với người ta!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, tâm trầm xuống một chút, nụ cười cũng khổ sở. Phi Lưu nhìn vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu, thử dò xét hỏi: "Hạ Lan tỷ tỷ, bọn họ là bằng hữu của tỷ sao?"
"Xem như thế đi. . . . . ."
"Dừng tay." Phi Lưu nghiêm nghị nói: "Kêu trưởng lão dừng tay. Những người này là bằng hữu của Công chúa điện hạ, cũng chính là khách quý của Khuyển Nhung, không được tổn thương."
"Công chúa điện hạ không phải người ngoài, nhưng bọn hắn là người ngoài! Theo quy củ, bọn họ nên bị xử tử!"
"Ngươi!"
Phi Lưu tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, thở mạnh, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Hạ Lan Phiêu nhìn mà đau lòng, không khỏi hung hăng trừng người nọ một cái, khí thế ngất trời nói: "Ngươi thật to gan, một Công chúa cộng thêm một Tộc trưởng vẫn còn so sánh không hơn trưởng lão của các ngươi sao?"
"Tiểu nhân không dám. . . . . ."
"Đi, chúng ta gặp trưởng lão kia đi!"
Hạ Lan Phiêu nói xong, một tay lôi kéo tay Phi Lưu liền theo nam tử đi về phía phòng ngủ của trưởng lão. Vừa vào nhà, bọn họ chỉ thấy Lưu Ly té quỵ xuống đất, đã khóc sướt mướt. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu dắt tay Phi Lưu, mà trong phòng một lão giả tóc trắng trầm ổn hỏi: "Phi Lưu, ngươi xác định nàng là Công chúa?"
"Phi Lưu đã xác định. Hơn nữa, nàng còn là ‘Thiếu nữ định mệnh’." Phi Lưu tự tin nói.
"Tốt."
Lão giả gật đầu, quan sát Hạ Lan Phiêu kỹ càng, hình như muốn nhìn thấu tâm của nàng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, lại chỉ phải âm thầm nhẫn nại. Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc lão giả kia sâu kín thở dài: "Là giống Như Nguyệt đến mấy phần. Đứa bé, ngươi gọi gì vậy?"
"Hạ Lan Phiêu."
"Thì ra là Như Nguyệt gả cho Hạ Lan Thụy. . . . . . Thật là nghiệt duyên, nghiệt duyên! Mẫu thân của ngươi còn tốt đó chứ?"
"Bà. . . . . . Đã sớm chết rồi."
"Như vậy à. . . . . ."
Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, hình như lọt vào vô hạn sầu bi. Hắn nhìn Lưu Ly té quỵ xuống đất, đột nhiên lạnh lùng quát: "Lưu Ly, Khuyển Nhung chúng ta là bị hoàng thất Đại Chu tiêu diệt, có hai Công chúa cũng gả cho người ngoại tộc, một bị Hoàng đế biếm Lãnh cung uất ức mà chết, một cũng là không được chết tử tế, chẳng lẽ ngươi phải đi đường cũ của các nàng sao?"
"Lưu Ly không dám! Chỉ là Tiêu công tử thật sự là người tốt, hắn sẽ không cô phụ Lưu Ly đấy!"
"Tiểu tử này họ Tiêu? Chẳng lẽ hắn cũng là hoàng thất Đại Chu?"
"Hắn. . . . . ."
"Ngươi nói!"
"Trưởng lão, ta xác thực là Hoàng thất Đại Chu. Ta tên là Tiêu Mặc, là Hoàng đế Đại Chu."
"Ngươi. . . . . ."
Trưởng lão không ngờ Tiêu Mặc sẽ thản nhiên thừa nhận, một ngón tay chỉ Tiêu Mặc, thân thể đã bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hạ Lan Phiêu cũng không nhớ đến lá gan của Tiêu Mặc lại có thể lớn như vậy, lại sẽ thừa nhận mình chính là con trai của kẻ thù ở trước mặt người bị nhà hắn diệt tộc, mặt không tự chủ co quắp. Mắt thấy trưởng lão sắp nổi đóa, nàng vội vàng đứng ở trước mặt Tiêu Mặc, lúng túng cười cười: "Trưởng lão, hắn và ngươi đùa giỡn ! Từ nhỏ hắn đã ảo tưởng mình là Hoàng đế, đầu óc có chút vấn đề, lão ngài ngàn vạn đừng so đo cùng hắn!"
. . . . . . Mọi người trầm mặc.
"Trưởng lão, trước kia chuyện xưa các ngươi có thể tự do tính toán rõ ràng, muốn giết ta cũng là tự do của các ngươi. Chỉ là, lần này ta cũng là một lòng cầu hôn — ta nghĩ muốn Lưu Ly. Vì biểu đạt thành ý của ta, cũng vì đền bù tội lỗi của tiên hoàng, ta nguyện ý dùng Thủy Lưu Ly làm sính lễ giao cho Khuyển Nhung."
Tiêu Mặc nói xong, thật sự móc ra một Ngọc Thạch màu xanh nhạt từ trong lòng, mà tất cả mọi người biến sắc. Bọn họ không ngờ Tiêu Mặc lại có thể lấy ra Thủy Lưu Ly - chí bảo của Khuyển Nhung, bảo vật tất cả mọi người trong thiên hạ mơ ước trao đổi cho Khuyển Nhung, đây cũng thật là một thiên đại ân tình rồi. Mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, giống như không biết người này.
Thủy Lưu Ly. . . . . .
Vì nửa khối Thủy Lưu Ly này, hắn suýt nữa bóp chết ta, hắn đưa ta cho Diệp Văn nhận hết hành hạ, mà hắn cư nhiên bây giờ vì một nữ nhân giao ra thứ quan trọng nhất của mình? Tiêu Mặc, ngươi không phải là phải lấy được Thủy Lưu Ly muốn lấy được bí ẩn bảo vật sao? Ngươi không phải là chỉ cần quyền thế chưa bao giờ sẽ vì bất luận kẻ nào cúi đầu sao? Hay là nói, ngươi cũng sẽ yêu, ngươi cũng sẽ hy sinh, chỉ là người kia không phải là ta. . . . . .
Ha ha, tại sao lòng của ta lại đau như vậy. . . . . .
Ta biết ngay! Ta biết ngay theo bình thường mà nói luôn là phải qua cửa ải đánh bại BOSS cộng thêm cử hành nghi thức gì đó mới có được Thủy Lưu Ly! Chỉ là, chỉ là chờ mấy ngày thôi, cũng không cần khảo nghiệm cũng không cần chảy máu, vẫn là có thể tiếp nhận.
"Vậy ta phải chuẩn bị những thứ gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi dò.
"Công chúa chỉ cần có mặt là được rồi." Phi Lưu cười nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, Hạ Lan Phiêu nhìn thật muốn bấm bấm khuôn mặt của hắn.
"Phi Lưu."
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?"
"Không cần gọi ta là Công chúa, ta chịu áp bức đã quen, nghe kỳ cục, gọi ta là Hạ Lan tỷ tỷ là được rồi." Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nói, nhưng trong lòng tràn đầy bi ai.
Ai, đây chính là trời sinh không có mệnh hưởng phúc đi! Thật vất vả làm Công chúa, lại bị tiểu thí hài này nghiêm túc kêu ‘Công chúa điện hạ’ nổi hết cả da gà! Không biết vì sao, cảm giác những thứ tôn vinh này phải là ‘nàng’, chẳng quan hệ tới ta. . . . . . Chẳng lẽ đời ta chính là một mệnh làm diễn viên?
"Hạ Lan tỷ tỷ!"
Phi Lưu quýnh lên, rốt cuộc vẫn là đứa bé, một tiếng ‘Hạ Lan tỷ tỷ’ cộng them khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng gọi đến xương cốt Hạ Lan Phiêu cũng mềm. Hạ Lan Phiêu cười híp mắt ôm Phi Lưu, ở hắn trên mặt giở trò, phát hiện gương mặt đứa bé quả nhiên là trơn mềm.
"Hạ Lan tỷ tỷ, ngươi làm gì đấy. . . . . ."
"Phi Lưu thật đáng yêu, tỷ tỷ rất ưa thích! Không cho phản kháng!"
"À. . . . . ."
Đang lúc tâm tình Hạ Lan Phiêu vui thích chà đạp Tộc trưởng đại nhân tôn quý của Khuyển Nhung, lại có người gõ cửa. Phi Lưu vội vàng nhảy ra từ trong ngực Hạ Lan Phiêu, đỏ mặt tiếp kiến người tới, lại thấy một hán tử nóng nảy nói: "Tộc trưởng đại nhân mau đi xem một chút đi! Lưu Ly lại muốn gả đi đất khách quê người, trưởng lão chuẩn bị xử tử những người xa lạ kia!"
Người xa lạ. . . . . . Tiêu Mặc? Hắn thật đúng là cầu hôn với người ta!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, tâm trầm xuống một chút, nụ cười cũng khổ sở. Phi Lưu nhìn vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu, thử dò xét hỏi: "Hạ Lan tỷ tỷ, bọn họ là bằng hữu của tỷ sao?"
"Xem như thế đi. . . . . ."
"Dừng tay." Phi Lưu nghiêm nghị nói: "Kêu trưởng lão dừng tay. Những người này là bằng hữu của Công chúa điện hạ, cũng chính là khách quý của Khuyển Nhung, không được tổn thương."
"Công chúa điện hạ không phải người ngoài, nhưng bọn hắn là người ngoài! Theo quy củ, bọn họ nên bị xử tử!"
"Ngươi!"
Phi Lưu tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, thở mạnh, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Hạ Lan Phiêu nhìn mà đau lòng, không khỏi hung hăng trừng người nọ một cái, khí thế ngất trời nói: "Ngươi thật to gan, một Công chúa cộng thêm một Tộc trưởng vẫn còn so sánh không hơn trưởng lão của các ngươi sao?"
"Tiểu nhân không dám. . . . . ."
"Đi, chúng ta gặp trưởng lão kia đi!"
Hạ Lan Phiêu nói xong, một tay lôi kéo tay Phi Lưu liền theo nam tử đi về phía phòng ngủ của trưởng lão. Vừa vào nhà, bọn họ chỉ thấy Lưu Ly té quỵ xuống đất, đã khóc sướt mướt. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu dắt tay Phi Lưu, mà trong phòng một lão giả tóc trắng trầm ổn hỏi: "Phi Lưu, ngươi xác định nàng là Công chúa?"
"Phi Lưu đã xác định. Hơn nữa, nàng còn là ‘Thiếu nữ định mệnh’." Phi Lưu tự tin nói.
"Tốt."
Lão giả gật đầu, quan sát Hạ Lan Phiêu kỹ càng, hình như muốn nhìn thấu tâm của nàng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, lại chỉ phải âm thầm nhẫn nại. Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc lão giả kia sâu kín thở dài: "Là giống Như Nguyệt đến mấy phần. Đứa bé, ngươi gọi gì vậy?"
"Hạ Lan Phiêu."
"Thì ra là Như Nguyệt gả cho Hạ Lan Thụy. . . . . . Thật là nghiệt duyên, nghiệt duyên! Mẫu thân của ngươi còn tốt đó chứ?"
"Bà. . . . . . Đã sớm chết rồi."
"Như vậy à. . . . . ."
Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, hình như lọt vào vô hạn sầu bi. Hắn nhìn Lưu Ly té quỵ xuống đất, đột nhiên lạnh lùng quát: "Lưu Ly, Khuyển Nhung chúng ta là bị hoàng thất Đại Chu tiêu diệt, có hai Công chúa cũng gả cho người ngoại tộc, một bị Hoàng đế biếm Lãnh cung uất ức mà chết, một cũng là không được chết tử tế, chẳng lẽ ngươi phải đi đường cũ của các nàng sao?"
"Lưu Ly không dám! Chỉ là Tiêu công tử thật sự là người tốt, hắn sẽ không cô phụ Lưu Ly đấy!"
"Tiểu tử này họ Tiêu? Chẳng lẽ hắn cũng là hoàng thất Đại Chu?"
"Hắn. . . . . ."
"Ngươi nói!"
"Trưởng lão, ta xác thực là Hoàng thất Đại Chu. Ta tên là Tiêu Mặc, là Hoàng đế Đại Chu."
"Ngươi. . . . . ."
Trưởng lão không ngờ Tiêu Mặc sẽ thản nhiên thừa nhận, một ngón tay chỉ Tiêu Mặc, thân thể đã bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hạ Lan Phiêu cũng không nhớ đến lá gan của Tiêu Mặc lại có thể lớn như vậy, lại sẽ thừa nhận mình chính là con trai của kẻ thù ở trước mặt người bị nhà hắn diệt tộc, mặt không tự chủ co quắp. Mắt thấy trưởng lão sắp nổi đóa, nàng vội vàng đứng ở trước mặt Tiêu Mặc, lúng túng cười cười: "Trưởng lão, hắn và ngươi đùa giỡn ! Từ nhỏ hắn đã ảo tưởng mình là Hoàng đế, đầu óc có chút vấn đề, lão ngài ngàn vạn đừng so đo cùng hắn!"
. . . . . . Mọi người trầm mặc.
"Trưởng lão, trước kia chuyện xưa các ngươi có thể tự do tính toán rõ ràng, muốn giết ta cũng là tự do của các ngươi. Chỉ là, lần này ta cũng là một lòng cầu hôn — ta nghĩ muốn Lưu Ly. Vì biểu đạt thành ý của ta, cũng vì đền bù tội lỗi của tiên hoàng, ta nguyện ý dùng Thủy Lưu Ly làm sính lễ giao cho Khuyển Nhung."
Tiêu Mặc nói xong, thật sự móc ra một Ngọc Thạch màu xanh nhạt từ trong lòng, mà tất cả mọi người biến sắc. Bọn họ không ngờ Tiêu Mặc lại có thể lấy ra Thủy Lưu Ly - chí bảo của Khuyển Nhung, bảo vật tất cả mọi người trong thiên hạ mơ ước trao đổi cho Khuyển Nhung, đây cũng thật là một thiên đại ân tình rồi. Mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, giống như không biết người này.
Thủy Lưu Ly. . . . . .
Vì nửa khối Thủy Lưu Ly này, hắn suýt nữa bóp chết ta, hắn đưa ta cho Diệp Văn nhận hết hành hạ, mà hắn cư nhiên bây giờ vì một nữ nhân giao ra thứ quan trọng nhất của mình? Tiêu Mặc, ngươi không phải là phải lấy được Thủy Lưu Ly muốn lấy được bí ẩn bảo vật sao? Ngươi không phải là chỉ cần quyền thế chưa bao giờ sẽ vì bất luận kẻ nào cúi đầu sao? Hay là nói, ngươi cũng sẽ yêu, ngươi cũng sẽ hy sinh, chỉ là người kia không phải là ta. . . . . .
Ha ha, tại sao lòng của ta lại đau như vậy. . . . . .
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội